Yêu Thê
Chương 7
“Liên Vụ Nguyệt?" Hương Hương giật mình. “Đệ Đệ của Liên Phong Nguyệt?"
Liên Vụ Nguyệt gật đầu, nói: “Đúng vậy, ta đến muốn nói xin lỗi. Hôm đó ngươi và bạn của ngươi đến tìm chúng ta, ta ở trong phòng nghe được những lời đối thoại của ngươi và Huynh trưởng của ta, sau đó ta nói với Huynh trưởng ‘Con thỏ nhỏ đó rất thú vị’, bởi vậy Huynh trưởng mới cố ý nói chút lời không lọt tai để khảo nghiệm ngươi".
“Khảo nghiệm?" Hương Hương không rõ bản thân vì sao khi biết hắn là đệ đệ của tên Liên Phong Nguyệt cặn bã kia mà không quay đầu bỏ đi, lại còn ở đây nhẫn nại nghe hắn giải thích.
“Ừm, xin hay tin ta, Huynh trưởng không phải loại người cay nghiệt đâu, tất cả mọi việc đều là vì ta mới cố ý làm vậy, muốn trách thì cứ trách ta đi".
Nhìn thấy trên gương mặt xinh đẹp tinh xảo tuyệt trần kia lộ ra vẻ đau thương cùng áy náy như vậy, Hương Hương cho dù có đang ôm một bụng lửa đi nữa, cũng phát tác không được. Rộng lượng vẫy vẫy móng vuốt, nói: “Quên đi, nếu ngươi đã nhận lỗi như vậy thì thôi, chỉ cần hắn đừng đến gây chuyện với ta, ta cũng không thèm so đo với hắn".
Liên Vụ Nguyệt cảm kích nói: “Hương Hương thật tốt". Nói xong, hắn giống như còn muốn nói thêm điều gì, thế nhưng vẫn do dự muốn nói lại thôi. Hương Hương đợi hắn nửa ngày, cũng không thấy hắn lên tiếng nữa, liền nói: “Ta đi ăn đây, ngươi cũng về đi". Nói xong, xoay người từng bước nhảy nhảy đi.
“Chờ, chờ một chút!" Liên Vụ Nguyệt vừa nghe Hương Hương phải đi, vội vàng đuổi theo, thình lình bước chân dẫm lên viên đá cuội, “A" kinh hô một tiếng rồi ngã xuống đất. Hương Hương vội vã xoay người nhảy trở về hỏi: “Ngươi có sao không?". Tuy hắn là đệ đệ của tên Liên Phong Nguyệt kia, nhưng tính tình ôn nhu tinh tế thế này, so với ca ca hắn hoàn toàn khác biệt. Nàng luôn luôn ân oán phân minh, sẽ không bởi vì vậy mà có thành kiến với hắn đâu.
Liên Vụ Nguyệt chống tay trên mặt đất, bàn tay trắng như tuyết kia rõ ràng bị mấy nhánh cây rơi trên đất cào trầy, thấm ra bên ngoài từng giọt từng giọt máu. “Đau…" Trong mắt Liên Vụ Nguyệt phủ một chút hơi nước nhàn nhạt, điềm đạm đáng yêu khiến người ta không khỏi lo lắng.
((Bà kon thấy hắn quá yếu đuối không, đàn ông con trai mà yếu đuối cứ như mấy cô tiểu thư, nhưng sau nghĩ lại do hắn có khiếm khuyết nên được cả nhà bảo bọc chăm sóc đến hóa thành một tên công tử bột cũng không có gì là lạ, có thể tính cách này thì chẳng thể trông đợi gì nhiều, nhưng mà cũng dễ thương))
Hương Hương vội vàng an ủi: “Không đau không đau". Bật nhảy đi hái cỏ Diệp tử cầm máu đem đến, vò vò xé xé cho nhuyễn ấn lên vết thương của hắn. Quả nhiên, đau xót dần biến mất, thay vào đó là mùi hương thảo dược thoang thoảng. “Hương Hương thật tốt". Liên Vụ Nguyệt lần thứ hai nói lời cảm kích.
Hương Hương nghe khen là người tốt cảm thấy có chút ngượng ngùng, vội vã khoát khóa tay: “Đâu có". Liên Vụ Nguyệt đè miệng vết thương ngồi dưới đất, nhu thuận an tĩnh như con búp bê vải xinh đẹp. Trong lúc quan sát hắn Hương Hương đột nhiên phát hiện, Liên Vụ Nguyệt nói chuyện với nàng nãy giờ, tầm mắt dường như không có nhìn về phía người nàng, luôn luôn là lơ đãng mơ hồ, không biết đang nhìn vào đâu. “Lẽ nào…" trong lòng Hương Hương trầm xuống, chần chờ giơ một móng vuốt lên, duỗi đến trước mặt hắn quơ quơ. Không phản ứng, lại dùng lực lắc lắc, vẫn không có phản ứng…
Trời ạ, thiếu niên tuyệt mỹ như thế, không ngờ lại là một người mù?! Hương Hương bất chợt cảm thấy sét đánh giữa trời quang, trong lòng kêu to trời cao bất công, mù lòa kia sao lại không dành cho tên cặn bã Liên Phong Nguyệt kia đi!! ((=.="))
“Hương Hương có thể đi cùng ta đến Ỷ Thiên tu hành không?"
Liên Vụ Nguyệt đột nhiên hỏi một câu khiến Hương Hương còn đang bị vây trong cảm giác thương xót giật nảy mình, không phản ứng kịp: “Gì chứ?"
Bị Hương Hương hỏi ngược lại như vậy, Liên Vụ Nguyệt cứ ngỡ do mình đưa ra yêu cầu quá mức đường đột, không khỏi đỏ mặt, vô cùng xấu hổ quanh co giải thích: “Lên Ỷ Thiên tu hành không được phép mang theo tùy tùng, lần đầu tiên ta rời khỏi nhà, đi một mình thì hơi sợ, Huynh trưởng cũng không yên lòng, cho nên mới muốn tìm một linh thú đi cùng. Nói là sủng vật, kỳ thực nói đúng hơn là tìm đồng bọn, chỉ cần có thể cùng nhau tu luyện là được chứ không cần phải có nhiều yêu cầu như lời Huynh trưởng nói đâu".
“Mấy ngày nay cũng có nhiều người đến tìm Huynh trưởng, có lẽ bọn họ đều rất lợi hại, thế nhưng ta không thích. Vẫn nghĩ Hương Hương là tuyệt nhất, ta thích nghe giọng của Hương Hương".
“A…" Nhìn thiếu niên xinh đẹp tinh tế mảnh mai trước mắt này, giọng nói lại tinh tế e dè, Hương Hương không khỏi cảm thấy chần chừ khó nghĩ. Nàng ở tại Linh Sơn, ít nhất còn phải học thêm mấy năm yêu văn, sau đó lại một lần nữa xếp hàng dài bái sư. Nếu Sơn Quân còn ghi nhớ lần vô lễ này của nàng, nói không chừng còn có thể một cước đá ngay ra khỏi cửa, nói không chừng ngay lúc này đã đem Chi Chi và nàng xếp chung với nhau liệt vào danh sách đen. Nếu giờ nghe lời cùng đi với hắn, tức là trực tiếp trở thành đệ tử của Ỷ Thiên, có thể một bên học yêu văn, một bên tu luyện. Hơn nữa có chỗ dựa vững chắc Liên Vụ Nguyệt này, người khác ít nhiều cũng phải để cho mình chút mặt mũi, sẽ không giống như ở đây sống cuộc sống của tầng lớp thấp bé, bị người ta khi dễ coi thường.
Nhưng còn một vấn đề nữa là cái tên Liên Phong Nguyệt cặn bã kia. Tuy Vụ Nguyệt đã nói hắn ta căn bản không phải người như thế, chỉ là vì khảo nghiệm nàng nên mới cố ý nói vậy thôi. Nhưng nếu lúc này hắn có thể nói ra được những lời như vậy, ngày khác khẳng định cũng sẽ nói được. Sau này nàng đến Ỷ Thiên tu luyện thật giỏi, vạn nhất trở nên nổi bật, tên kia liệu có khi nào chạy tới cười nhạo nàng nói nàng là mượn vinh quang của Liên gia bọn họ hay không? Coi như những lời này chỉ là đùa giỡn với nàng thôi, nàng cũng không cam tâm tình nguyện nghe. Nàng tình nguyện làm đến nơi đến chốn, bằng chính nỗ lực của mình mà đi tu hành, cũng đỡ phải bị người chê bai trong lúc nhàn tản.
Cân nhắc tới lui, vẫn là từ chối: “Thật ngại quá, cho tới nay, ta vẫn luôn thầm nghĩ sẽ ở lại Linh sơn tu luyện cho thật tốt, không muốn rời khỏi nơi này. Lần đó đi tìm các ngươi, cũng chỉ là đi theo bạn tốt Chi Chi của ta thôi. Cho nên, ta nghĩ ta không thể đi với ngươi được, xin lỗi, để ngươi thất vọng rồi".
“À". Liên Vụ Nguyệt thất vọng rũ mắt xuống.
Hương Hương sợ bản thân cứ tiếp tục nhìn hắn, e sẽ không đành lòng, vội vã quay đầu từng bước nhảy đi. Lúc đang ở trong rừng tìm kiếm thức ăn, bỗng nhiên nghĩ đến đôi mắt Liên Vụ Nguyệt không nhìn thấy, một mình hắn trở về, liệu có chuyện gì không? Nghĩ vậy, lúc này mới nhảy dựng vội vã quay trở về, lại phát hiện đã không còn thấy bóng dáng hắn đâu. Hương Hương ngồi chồm hổm một lúc lâu trước tổ, vỗ vỗ đầu chính mình mỉm cười nói: “Hắn nếu có thể một mình đến đây, hiển nhiên là có thể một mình đi trở về rồi. Mình đúng là kẻ buồn lo vô cớ, không, là con thỏ buồn lo vô cớ mới đúng!".
Lúc chạng vạng, Chi Chi đến thăm Hương Hương. Trước đó nàng có nghe nói chuyện Hương Hương bị Sơn Quân đuổi ra, vội vã chạy tới thăm nàng. Nhưng đều bị Hương Hương trốn trong tổ không ra, nàng đoán Hương Hương nhất định rất đau lòng khổ sở, liền tìm khắp trong núi những thức ăn quả dại Hương Hương bình thường thích ăn, một lần nữa chạy tới thăm.
Thấy Hương Hương dường như đã khôi phục lại bình thường, nàng cũng yên tâm, sau đó lại kể cho Hương Hương nghe rất nhiều chuyện bát quái nàng nghe được hôm nay. Trong đó có nhắc tới chuyện Liên gia tuyển sủng vật, rằng những người hưởng ứng lệnh triệu tập đến đó đều bị hỏi những câu rất kỳ quái, thậm chí có người bị hỏi đến khóc luôn. Bây giờ mà nhắc đến Liên thất công tử, tất cả mọi người đều rất rất oán hận. Hương Hương nghe xong, trong lòng hiển nhiên thấy dễ chịu hơn. Cứ để cho tên cặn bã ỷ vào quyền thế kia ở nơi này kiêu ngạo đi, tốt nhất là khiến hết thảy mọi người công phẫn, sau đó bị đuổi khỏi Linh Sơn, làm trò cười cho thế nhân!
Tâm tình cuối cùng cũng tốt hơn lên, cứ thế ngủ thẳng một giấc đến lúc mặt trời lên cao. Leo ra khỏi tổ, duỗi lưng đón ánh nắng mặt trời ấm áp, chớp mắt liền nhìn thấy bên cạnh tổ của mình có một thiếu niên mặc cẩm y đang ngồi, miệng mỉm cười ánh mắt nhìn về phía trước, ôn nhu nói: “Chào buổi sáng, Hương Hương".
Liên Vụ Nguyệt gật đầu, nói: “Đúng vậy, ta đến muốn nói xin lỗi. Hôm đó ngươi và bạn của ngươi đến tìm chúng ta, ta ở trong phòng nghe được những lời đối thoại của ngươi và Huynh trưởng của ta, sau đó ta nói với Huynh trưởng ‘Con thỏ nhỏ đó rất thú vị’, bởi vậy Huynh trưởng mới cố ý nói chút lời không lọt tai để khảo nghiệm ngươi".
“Khảo nghiệm?" Hương Hương không rõ bản thân vì sao khi biết hắn là đệ đệ của tên Liên Phong Nguyệt cặn bã kia mà không quay đầu bỏ đi, lại còn ở đây nhẫn nại nghe hắn giải thích.
“Ừm, xin hay tin ta, Huynh trưởng không phải loại người cay nghiệt đâu, tất cả mọi việc đều là vì ta mới cố ý làm vậy, muốn trách thì cứ trách ta đi".
Nhìn thấy trên gương mặt xinh đẹp tinh xảo tuyệt trần kia lộ ra vẻ đau thương cùng áy náy như vậy, Hương Hương cho dù có đang ôm một bụng lửa đi nữa, cũng phát tác không được. Rộng lượng vẫy vẫy móng vuốt, nói: “Quên đi, nếu ngươi đã nhận lỗi như vậy thì thôi, chỉ cần hắn đừng đến gây chuyện với ta, ta cũng không thèm so đo với hắn".
Liên Vụ Nguyệt cảm kích nói: “Hương Hương thật tốt". Nói xong, hắn giống như còn muốn nói thêm điều gì, thế nhưng vẫn do dự muốn nói lại thôi. Hương Hương đợi hắn nửa ngày, cũng không thấy hắn lên tiếng nữa, liền nói: “Ta đi ăn đây, ngươi cũng về đi". Nói xong, xoay người từng bước nhảy nhảy đi.
“Chờ, chờ một chút!" Liên Vụ Nguyệt vừa nghe Hương Hương phải đi, vội vàng đuổi theo, thình lình bước chân dẫm lên viên đá cuội, “A" kinh hô một tiếng rồi ngã xuống đất. Hương Hương vội vã xoay người nhảy trở về hỏi: “Ngươi có sao không?". Tuy hắn là đệ đệ của tên Liên Phong Nguyệt kia, nhưng tính tình ôn nhu tinh tế thế này, so với ca ca hắn hoàn toàn khác biệt. Nàng luôn luôn ân oán phân minh, sẽ không bởi vì vậy mà có thành kiến với hắn đâu.
Liên Vụ Nguyệt chống tay trên mặt đất, bàn tay trắng như tuyết kia rõ ràng bị mấy nhánh cây rơi trên đất cào trầy, thấm ra bên ngoài từng giọt từng giọt máu. “Đau…" Trong mắt Liên Vụ Nguyệt phủ một chút hơi nước nhàn nhạt, điềm đạm đáng yêu khiến người ta không khỏi lo lắng.
((Bà kon thấy hắn quá yếu đuối không, đàn ông con trai mà yếu đuối cứ như mấy cô tiểu thư, nhưng sau nghĩ lại do hắn có khiếm khuyết nên được cả nhà bảo bọc chăm sóc đến hóa thành một tên công tử bột cũng không có gì là lạ, có thể tính cách này thì chẳng thể trông đợi gì nhiều, nhưng mà cũng dễ thương))
Hương Hương vội vàng an ủi: “Không đau không đau". Bật nhảy đi hái cỏ Diệp tử cầm máu đem đến, vò vò xé xé cho nhuyễn ấn lên vết thương của hắn. Quả nhiên, đau xót dần biến mất, thay vào đó là mùi hương thảo dược thoang thoảng. “Hương Hương thật tốt". Liên Vụ Nguyệt lần thứ hai nói lời cảm kích.
Hương Hương nghe khen là người tốt cảm thấy có chút ngượng ngùng, vội vã khoát khóa tay: “Đâu có". Liên Vụ Nguyệt đè miệng vết thương ngồi dưới đất, nhu thuận an tĩnh như con búp bê vải xinh đẹp. Trong lúc quan sát hắn Hương Hương đột nhiên phát hiện, Liên Vụ Nguyệt nói chuyện với nàng nãy giờ, tầm mắt dường như không có nhìn về phía người nàng, luôn luôn là lơ đãng mơ hồ, không biết đang nhìn vào đâu. “Lẽ nào…" trong lòng Hương Hương trầm xuống, chần chờ giơ một móng vuốt lên, duỗi đến trước mặt hắn quơ quơ. Không phản ứng, lại dùng lực lắc lắc, vẫn không có phản ứng…
Trời ạ, thiếu niên tuyệt mỹ như thế, không ngờ lại là một người mù?! Hương Hương bất chợt cảm thấy sét đánh giữa trời quang, trong lòng kêu to trời cao bất công, mù lòa kia sao lại không dành cho tên cặn bã Liên Phong Nguyệt kia đi!! ((=.="))
“Hương Hương có thể đi cùng ta đến Ỷ Thiên tu hành không?"
Liên Vụ Nguyệt đột nhiên hỏi một câu khiến Hương Hương còn đang bị vây trong cảm giác thương xót giật nảy mình, không phản ứng kịp: “Gì chứ?"
Bị Hương Hương hỏi ngược lại như vậy, Liên Vụ Nguyệt cứ ngỡ do mình đưa ra yêu cầu quá mức đường đột, không khỏi đỏ mặt, vô cùng xấu hổ quanh co giải thích: “Lên Ỷ Thiên tu hành không được phép mang theo tùy tùng, lần đầu tiên ta rời khỏi nhà, đi một mình thì hơi sợ, Huynh trưởng cũng không yên lòng, cho nên mới muốn tìm một linh thú đi cùng. Nói là sủng vật, kỳ thực nói đúng hơn là tìm đồng bọn, chỉ cần có thể cùng nhau tu luyện là được chứ không cần phải có nhiều yêu cầu như lời Huynh trưởng nói đâu".
“Mấy ngày nay cũng có nhiều người đến tìm Huynh trưởng, có lẽ bọn họ đều rất lợi hại, thế nhưng ta không thích. Vẫn nghĩ Hương Hương là tuyệt nhất, ta thích nghe giọng của Hương Hương".
“A…" Nhìn thiếu niên xinh đẹp tinh tế mảnh mai trước mắt này, giọng nói lại tinh tế e dè, Hương Hương không khỏi cảm thấy chần chừ khó nghĩ. Nàng ở tại Linh Sơn, ít nhất còn phải học thêm mấy năm yêu văn, sau đó lại một lần nữa xếp hàng dài bái sư. Nếu Sơn Quân còn ghi nhớ lần vô lễ này của nàng, nói không chừng còn có thể một cước đá ngay ra khỏi cửa, nói không chừng ngay lúc này đã đem Chi Chi và nàng xếp chung với nhau liệt vào danh sách đen. Nếu giờ nghe lời cùng đi với hắn, tức là trực tiếp trở thành đệ tử của Ỷ Thiên, có thể một bên học yêu văn, một bên tu luyện. Hơn nữa có chỗ dựa vững chắc Liên Vụ Nguyệt này, người khác ít nhiều cũng phải để cho mình chút mặt mũi, sẽ không giống như ở đây sống cuộc sống của tầng lớp thấp bé, bị người ta khi dễ coi thường.
Nhưng còn một vấn đề nữa là cái tên Liên Phong Nguyệt cặn bã kia. Tuy Vụ Nguyệt đã nói hắn ta căn bản không phải người như thế, chỉ là vì khảo nghiệm nàng nên mới cố ý nói vậy thôi. Nhưng nếu lúc này hắn có thể nói ra được những lời như vậy, ngày khác khẳng định cũng sẽ nói được. Sau này nàng đến Ỷ Thiên tu luyện thật giỏi, vạn nhất trở nên nổi bật, tên kia liệu có khi nào chạy tới cười nhạo nàng nói nàng là mượn vinh quang của Liên gia bọn họ hay không? Coi như những lời này chỉ là đùa giỡn với nàng thôi, nàng cũng không cam tâm tình nguyện nghe. Nàng tình nguyện làm đến nơi đến chốn, bằng chính nỗ lực của mình mà đi tu hành, cũng đỡ phải bị người chê bai trong lúc nhàn tản.
Cân nhắc tới lui, vẫn là từ chối: “Thật ngại quá, cho tới nay, ta vẫn luôn thầm nghĩ sẽ ở lại Linh sơn tu luyện cho thật tốt, không muốn rời khỏi nơi này. Lần đó đi tìm các ngươi, cũng chỉ là đi theo bạn tốt Chi Chi của ta thôi. Cho nên, ta nghĩ ta không thể đi với ngươi được, xin lỗi, để ngươi thất vọng rồi".
“À". Liên Vụ Nguyệt thất vọng rũ mắt xuống.
Hương Hương sợ bản thân cứ tiếp tục nhìn hắn, e sẽ không đành lòng, vội vã quay đầu từng bước nhảy đi. Lúc đang ở trong rừng tìm kiếm thức ăn, bỗng nhiên nghĩ đến đôi mắt Liên Vụ Nguyệt không nhìn thấy, một mình hắn trở về, liệu có chuyện gì không? Nghĩ vậy, lúc này mới nhảy dựng vội vã quay trở về, lại phát hiện đã không còn thấy bóng dáng hắn đâu. Hương Hương ngồi chồm hổm một lúc lâu trước tổ, vỗ vỗ đầu chính mình mỉm cười nói: “Hắn nếu có thể một mình đến đây, hiển nhiên là có thể một mình đi trở về rồi. Mình đúng là kẻ buồn lo vô cớ, không, là con thỏ buồn lo vô cớ mới đúng!".
Lúc chạng vạng, Chi Chi đến thăm Hương Hương. Trước đó nàng có nghe nói chuyện Hương Hương bị Sơn Quân đuổi ra, vội vã chạy tới thăm nàng. Nhưng đều bị Hương Hương trốn trong tổ không ra, nàng đoán Hương Hương nhất định rất đau lòng khổ sở, liền tìm khắp trong núi những thức ăn quả dại Hương Hương bình thường thích ăn, một lần nữa chạy tới thăm.
Thấy Hương Hương dường như đã khôi phục lại bình thường, nàng cũng yên tâm, sau đó lại kể cho Hương Hương nghe rất nhiều chuyện bát quái nàng nghe được hôm nay. Trong đó có nhắc tới chuyện Liên gia tuyển sủng vật, rằng những người hưởng ứng lệnh triệu tập đến đó đều bị hỏi những câu rất kỳ quái, thậm chí có người bị hỏi đến khóc luôn. Bây giờ mà nhắc đến Liên thất công tử, tất cả mọi người đều rất rất oán hận. Hương Hương nghe xong, trong lòng hiển nhiên thấy dễ chịu hơn. Cứ để cho tên cặn bã ỷ vào quyền thế kia ở nơi này kiêu ngạo đi, tốt nhất là khiến hết thảy mọi người công phẫn, sau đó bị đuổi khỏi Linh Sơn, làm trò cười cho thế nhân!
Tâm tình cuối cùng cũng tốt hơn lên, cứ thế ngủ thẳng một giấc đến lúc mặt trời lên cao. Leo ra khỏi tổ, duỗi lưng đón ánh nắng mặt trời ấm áp, chớp mắt liền nhìn thấy bên cạnh tổ của mình có một thiếu niên mặc cẩm y đang ngồi, miệng mỉm cười ánh mắt nhìn về phía trước, ôn nhu nói: “Chào buổi sáng, Hương Hương".
Tác giả :
Vãn Ca Thanh Nhã