Yêu, Thật Đúng Dịp (Yêu, Hảo Xảo)

Chương 54

Cố Hoài Cẩn vừa bước vào dinh thự, quản gia liền cung kính tiến lên tiếp đón, thanh âm không lớn nhưng mang theo lo lắng "đại tiểu thư..."

Nhìn dáng vẻ muốn nói lại thôi của quản gia, lại đặc biệt đứng ở cửa chờ chính mình trở về, khẳng định chuyện này cùng nàng ra ngoài có quan hệ. Cố Hoài Cẩn dò xét một lần, không thấy người khác mới vung tay cùng hắn vào nhà, trong phòng khách cũng không thấy người nào, quét mắt nhìn về phòng ngủ chính mình, cũng không có để Vương quản gia tiến vào phòng ngủ của mình nói chuyện, nói thế nào nàng cũng là thiếu nữ chưa lấy chồng, để một nam nhân vào phòng nếu truyền ra ngoài, tóm lại là không tốt, "Vương thúc có chuyện gì liền nói đi."

Vương quản gia dù sao cũng là ở Cố gia phụng dưỡng mấy chục năm lão quản gia, hắn đầu tiên cẩn thận từng li từng tí quan sát bốn phía phòng ngừa "tai vách mạch rừng" lại thấy đại tiểu thư sau khi nhìn thấy bộ bình tĩnh thận trọng của hắn, vẫn bình tĩnh, không chút hoang mang dáng dấp tựa như phu nhân, hắn cũng chậm rãi nói "đại tiểu thư gần đây làm việc động tĩnh nhỏ chút vẫn tốt hơn."

Nói xong, quản gia thấy đại tiểu thư tiến vào trạng thái trầm tư liền không lên tiếng quấy rối, đáy mắt xẹt qua một tia nhu hòa, đại tiểu thư quả nhiên là con gái của phu nhân, hai người động tác suy tư quả thực là một khuôn mẫu khắc ra, tần suất năm ngón tay gõ trên sô pha cũng cực kỳ tương tự.

"Muốn nói chuyện gì?" Cố Hoài Cẩn tất nhiên là biết chuyện nàng bị giám sát, nhất cử nhất động của nàng đều là do Vương quản gia báo cáo cho Cố mẫu, nếu như hắn thành thật báo cáo hết thảy, thì bây giờ cũng không cần hốt hoảng canh ở cửa chờ chính mình như vậy.

"Khách trọ cùng bằng hữu phát sinh tranh chấp, bị đại tiểu thư kéo trở về nhà" đáy mắt toát ra nồng nặc ý tứ khen ngợi, Vương quản gia vừa hé ra một ít, đại tiểu thư đã nghĩ đến nội dung bên trong.

"Làm phiền Vương thúc bận tâm." Cố Hoài Cẩn thu ngón tay lại, khép tay lại đặt ở trên đùi, trên mặt hiện lên một mảnh ôn hòa. Vương thúc thiên vị nàng tất nhiên nhìn ở trong mắt, còn xuất phát từ mục đích gì hoặc là nguyên nhân gì mới che chở nàng, chuyện này chỉ có thể đặt ở đáy lòng chậm rãi nghiên cứu. Dù sao tất cả mọi người đều không phải ai cũng giống như Đường Lan Thanh

Nhớ tới người lúc thì ngốc nghếch lúc thì bá đạo, sau đó chính mình trong đầu lại xuất hiện khuôn mặt thanh tú kia không thể xoá đi. Hôm nay dĩ nhiên còn đối với nàng làm ra việc như vậy...

Làm chuyện khiến người mặt đỏ tai hồng! Cố Hoài Cẩn con ngươi vốn bình lãnh đạm, lại hiện lên một vòng gợn sóng. Nhớ tới khi nãy xúc cảm, thân thể có chút mềm yếu mệt mỏi, bên trong con ngươi nổi lên hơi nước.

Cũng may là nàng ngồi dựa vào ghế sa lon, dáng vẻ trấn định không lộ ra một chút kẽ hở, mà Vương quản gia cũng là cung kính đứng phía sau ghê sô pha, tất nhiên cũng không cách nào phát hiện nàng thất thố, hắn cười nói "là phận sự của ta."

"Ta mẹ đâu?" Cố Hoài Cẩn sau khi vào cửa đặc biệt chú ý đến kệ giầy ở cửa, bởi vì phát hiện không có giày Cố mẫu, nên mới ngồi ở phòng khách. Nàng không có ngu dốt đến mức ở địa phương có thể bị Cố mẫu bắt gặp bất kỳ lúc nào, mà thoải mái thảo luận sự tình như vậy.

"Lão gia đi công tác xảy ra chút sai lầm, sau khi phu nhân biết được tin tức suốt đêm chạy đến." Trong đáy mắt xẹt qua một tia kinh ngạc, Vương quản gia không nghĩ đến đại tiểu thư biết phu nhân sẽ không ở trong dinh thự, lại nghĩ tới đại tiểu thư vừa cửa liền ngồi trên ghế salông trong phòng, không cần nói cũng biết trong mắt hắn hiện lên vẻ tán thưởng. Quả thật là cái thông tuệ nữ tử, sau này lớn lên chỉ sợ so với phu nhân càng thêm xuất sắc.

"Ừm." Cố Hoài Cẩn không dấu vết thu hồi tâm tình, quyết tâm không để ý đến tên tiểu tử nào đó đang tràn ngập trong lòng, đứng dậy cùng Vương quản gia gật gù "thời gian không còn sớm, Vương thúc nên sớm một chút nghỉ ngơi đi."

"Được rồi, như vậy lão Vương không quấy rầy đại tiểu thư." Hắn quy củ lui ra, Vương quản gia lễ tiết thật nhìn không ra một chút tật xấu nào, cái này cũng là một trong những nguyên nhân mà Cố gia vẫn thuê hắn đến giờ.

Cố Hoài Cẩn sau khi trở về phòng rửa mặt, liếc nhìn thời gian sau đó đem notebook đến, đăng vào game.

Mà trước đó, Đường Lan Thanh đã về đến nhà, tinh tế bên trong internet xem xét quy trình kết hôn của Vong Giang Hồ cùng với những chỗ cần tiêu tốn ngân lượng, có chỗ không hiểu liền đi hỏi những nam tử đã kết hôn trong bang hội.

Bang chúng bên trong Túy Tam Sinh tuy không phải hiểu biết Tiêu Nhục Thư, nhưng ít nhiều cũng coi như có chút ấn tượng. Càng không cần nói đến việc nàng là đối tượng cùng bang chủ bọn họ kết hôn. Sự tích gần nhất của hai người bọn họ đã náo động toàn kênh. Hơn nữa trong bang hội có ba phần mười đồ sinh hoạt là do Tiêu Nhục Thư cung cấp. Thương Cổ bởi vì cấp nàng mặt mũi nên cho người trong bang Túy Tam Sinh mua đồ cũng được cung cấp không ít phúc lợi. Cho nên bọn họ đối với cái này mới lên cấp bang chủ trượng phu vẫn rất hoan nghênh, vì lẽ đó khi nàng khách khí đến thỉnh giáo, bọn họ tự nhiên rất nhiệt tình trả lời từng cái, đồng thời cũng cho nàng không ít ý kiến cần thiết.

Đường Lan Thanh cầm bút ghi xuống từng cái quan trọng, hiển nhiên là đối với chuyện kết hôn lần này rất là coi trọng. Sau khi luôn xác nhận không có gì sai sót, Đường Lan Thanh vươn tay mở điện thoại, đem nó đặt trên ghế sofa tùy tiện để nó rung một chút, không thèm nhìn danh bạ cùng tin nhắn, nàng bấm số điện thoại của Đinh Nhược Thủy "Nhược Thủy."

"Hả?" Đinh Nhược Thủy giờ khắc này đã từ chuyện khiến nàng phát điên cách đây không lâu bình tĩnh trở lại, khôi phục lại dáng dấp hờ hững trước đây "tài liệu ngươi muốn trước kia, hôm nay đã có, ta dùng chim bồ câu gửi cho ngươi."

"Được." Đường Lan Thanh đương nhiên sẽ không khách khí với nàng, đã là người thân nếu khách khí nữa sẽ rất xa lạ "Ngươi dùng ngân lượng đổi ra chi phiếu nhân dân tệ chưa?"

"Chờ chút, ngày hôm nay mới vừa đổi một số." Đinh Nhược Thủy mở ra túi đồ của chính mình trong game, liếc mắt nhìn số lượng tiền nói "cần bao nhiêu?"

Đường Lan Thanh nói ra số lượng, Đinh Nhược Thủy sau khi bấm đồng ý xong liền thở ra một hơi "đến lúc đó ta trực tiếp mang tiền mặt cho ngươi."

"Không cần, trực tiếp ở chỗ ngươi đổi đi. Lấy ra một phần trong đó, còn lại một phần thì đổi ra nhân dân tệ" Đinh Nhược Thủy ý tứ là trích theo tỉ lệ phần trăm mà  Đường Lan Thanh lấy được ở Thương Cổ, nguyên nhân là do nàng không ở trong Thương Cổ bang hội, trước nay đều là thông qua Nhược Thủy Tam Thiên giao do nàng.

"Đã xong rồi."

"Ngươi lần này là thật lòng?" Đinh Nhược Thủy thấy trong phòng tắm lấp ló có bóng người, nhỏ giọng hỏi.

"Ta đối với nàng khi nào qua loa quá?"

Hơi sững sờ, Đinh Nhược Thủy ngược lại nở nụ cười, nàng cùng Đường Lan Thanh đều như thế, chỉ cần nhận định một người sẽ toàn tâm toàn ý đối tốt với người đó, thế nhưng cũng sẽ không mù quáng đến mức khiến đối phương cảm thấy khó chịu "cố lên."

"Ngươi cũng vậy." Đường Lan Thanh được bạn tốt cổ vũ, trong lòng thoải mái rất nhiều. Sau khi trở lại mười sáu tuổi, nếu không có Đinh Nhược Thủy giúp đỡ, nàng cũng không biết bản thân nàng một người có thể chống đỡ đến hiện tại hay không.

Đinh Nhược Thủy cùng nàng đã giống như tri kỷ, Đinh gia đối với nàng mà nói cũng rất trọng yếu, tình cảm nàng đối với các nàng từ lâu đã gần giống như Cố Hoài Cẩn, một tình thân, một ái tình...

"A -- tất nhiên. Rảnh rỗi cùng ngươi đi ra ngoài chơi, đều là người một nhà" khóe môi hiện lên nụ cười ôn hòa, Đinh Nhược Thủy nhìn thấy nữ tử từ phòng tắm đi ra, trong đầu liền xẹt qua một từ "Xuất Thủy Phù Dung", khóe mắt bởi vì sự vui vẻ của nàng mà giương lên.

Nghe nói đến "người một nhà", Đường Lan Thanh đôi mắt đột nhiên nhu lại, không giống đối với Cố Hoài Cẩn thâm tình chân thành, nhưng cũng ấm áp yêu thương "được."

Lấy ngân lượng cùng vật liệu từ chim bồ câu gửi đến, Tiêu Nhục Thư từ khu an toàn đi ra. Bởi vì đưa Cố Hoài Cẩn về nhà, cho nên Tiêu Nhục Thư đã trực tiếp bay về khu an toàn.

Nàng cũng không phải la người thích khoe khoang, cũng không có gọi Thần Điêu trong túi ra, mà trực tiếp dùng khinh công một đường chạy vội tới cửa hàng đạo cụ, dùng tiền mua đạo cụ nâng tỷ lệ thành công đến 100% mới nhấn vào nút chế tạo.

Trong Vong Giang Hồ, chế tạo trang bị có thể sử dụng hệ thống tự động chế tạo nhưng muốn làm ra trang bị có thuộc tính tốt, thì cần người chơi phải hoàn thành trò chơi nhỏ cố định mới được.

Tốc độ hoàn thành càng nhanh, thì tỷ lệ thu được thuộc tính tốt càng cao, thế nhưng trình độ phức tạp, rườm rà trong đó cũng khá cao. Thành phẩm thất bại làm ra cũng giống như trang bị máy tự động chế tạo vậy.

Vì vậy phần lớn người chơi lựa chọn mua trang bị, mà không phải tự mình đi làm, loại chuyện vất vả lại không có kết quả tốt bọn họ tất nhiên sẽ không làm.

Cũng bởi vì sản lượng ít, nên những người chơi có kỹ năng sử dụng nhân vật sinh hoạt, có thu nhập đáng kể. Trang bị do nhân vật sinh hoạt chế tạo, tất nhiên sẽ lưu thông đến trong tay thương nhân, mà phần lớn thương nhân đã đặt rất nhiều đơn đặt hàng, trang bị có thuộc tính tốt ở Vong Giang Hồ có thể coi như là cung không đủ cầu.

Đúng lúc nàng lúc trước có đặc biệt nghiên cứu qua những trò chơi nhỏ này, còn dùng bút ký ghi nhớ lại quy luật của chúng, hiện tại tuy nói không còn bút ký hướng dẫn, nhưng trong đầu trí nhớ vẫn rất tốt. Rất nhiều người đều như vậy, tuy rằng được người khác chỉ dạy phương pháp, nhưng kiến thức chỉ có tự mình thực hành qua mới có thể nhớ vào trong đầu.

Đi qua một ải, có thể xem là hữu kinh vô hiểm* thời điểm hệ thống nhắc nhở lần nữa, Đường Lan Thanh liền nở nụ cười phát ra từ phế phủ.

( Người chơi trảm tướng qua quan, công phu không phụ lòng người, hoàng quang chiếu rọi, trang bị đã chế tạo thành công.)

Chim bồ câu vỗ cánh, Tiêu Nhục Thư liếc mắt nhìn kênh tin tức thế giới, tâm trạng hơi động, phất tay truyền tống trở về khu an toàn.

( Thế giới) Lâm Thiên Hạ: Giá cao thu mua trang bị các loại, người vừa được hệ thống thông báo, ngươi có thể liên hệ ta.

Tiêu Nhục Thư vừa bị trở về thành liền bị đông đảo người ngăn trở, tin tức này truyền ra có lẽ là do tai mắt bên trong Hồi Sinh Quán phát hiện nàng ở cửa hàng đạo cụ, liền suy đoán có khả năng người chế tác thành công trang bị chế là nàng.

Đường Lan Thanh ánh mắt tùy ý đảo qua kênh tin tức thế giới, khẽ cười một tiếng, đây chính là nàng tự mình làm cho Cẩn nhà nàng. Bán? Ngươi nghĩ nhiều quá rồi!

Mở ra thư tín, bên trong là đạo cụ chủ quán gửi tới tin tức: "Tiêu Nhục Thư công tử thông minh khéo léo, chủ quán vô cùng thưởng thức, bởi vì ngài lựa chọn tự chủ chế tạo, cho nên có thể tự mình đặt tên trang bị cùng ký hiệu."

Quyết định tất cả xong, lấy ngân lượng Nhược Thủy Tam Thiên gửi chim bồ câu đem đến. Tiêu Nhục Thư nở nụ cười như gió xuân ấm áp, đi vào bên trong, gặp quan môi* lựa chọn nghi thức hôn lễ quý giá nhất, sang trọng nhất. Sau đó chậm rãi đi dạo về khu an toàn, bước chân nhẹ nhàng lộ ra tâm trạng vui sướng của nàng.

( Bang hội) Nhân Điên Phong Ngữ: Tiêu huynh, trong lúc rảnh rỗi đi đánh một cái tiểu phó bản không?

( Bang hội) Tiêu Nhục Thư: Được.

Cái gọi là "Tiểu phó bản" cũng chính là phổ thông phó bản mà thôi, độ khó không lớn. Vào trong đội, đội bên trong đều là mấy người thường thường thảo luận, đối thoại bên trong bang hội. Nhân Điên Phong Ngữ, Lông mày mang triệu chứng xấu, Ẩn Tu, Sính Lễ. Đều xem như là quen biết, Tiêu Nhục Thư cũng không đến nỗi quá mức câu nệ*

(Đội ngũ) Tiêu Nhục Thư: Ta chỉ lấy Tinh Tiến Đan thôi, mấy thứ khác các ngươi lấy đi. Tinh Tiến Đan là một đạo cụ giúp tăng nhanh tiến độ tăng tốc võ học và chỉ có trong phó bản mới có. Một khi nhặt được là phải giữ kĩ, may là tỉ lệ xuất hiện cũng cao, mỗi con boss đều có, hơn nữa số lượng cũng nhiều. Mà bên trong đoàn đội đều toàn người chơi cũ, căn bản là mấy thứ đó họ không cần dùng tới. Đại đa số cũng chẳng ai kiếm thứ này nên Tiêu Nhục Thư muốn thì bọn họ cũng sẽ không nghĩ nhiều.

( Đội ngũ) Nhân Điên Phong Ngữ: Không có gì đâu, khi nào chia thì vẫn nên chia đều.

( Đội ngũ) Ẩn Tu: Đúng vậy, có lẽ có thể kiếm được chút tiền sữa bột đó.

( Đội ngũ) Lông mày mang triệu chứng xấu: Tiểu Tu Tu, ngươi là kiếm tiền sữa bột tiền, Tiêu huynh là kiếm tiền sính lễ.

( Đội ngũ) Sính Lễ: Các ngươi trắng trợn chọc ta như vậy thật sự được?

Tiêu Nhục Thư mặt ôn hoà nhìn đồng đội đùa giỡn, bầu không khí như vậy thật tốt.

Dọc theo đường đi, Lông mày mang triệu chứng xấu thỉnh thoảng trêu chọc đôi phu thê kia, liền có chuyện để cười nói. Thời gian cũng trong nháy mắt qua đi.

Thời điểm trước khi chiến đấu với BOSS cuối, Tiêu Nhục Thư bén nhạy phát hiện Liệu Trầm Hương online, lập tức yêu cầu đội trưởng mời nàng tiến vào đội.

Sau khi đợi đến nàng tiến vào địa đồ phó bản, một nhóm năm người mới kích hoạt chiến đấu BOSS. Liệu Trầm Hương từ lúc vào địa đồ liền cố gắng chạy tới càng nhanh càng tốt, nhưng khi đến thì cũng chỉ có thể nhìn thấy BOSS ầm ầm ngã xuống đất, trực tiếp nhận khen thưởng cố định.

Chia xong đồ đạc, Tiêu Nhục Thư lúc này mới bước một bước hướng về chỗ của Liệu Trầm Hương mà đi, lập tức liền thu được tin nhắn từ nàng.

( Private chat) Liệu Trầm Hương: Cởϊ qυầи áo.

Oan ức méo miệng cởi ra xiêm y, Tiêu Nhục Thư lồng ngực tráng kiện lộ rõ ra ngoài, không hề động đậy mà đứng một chỗ chờ đợi nữ vương đại nhân xử trí.

( Đội ngũ) Lông mày mang triệu chứng xấu: Ấy chà chà, bang chủ đại nhân vừa đến đã đùa giỡn lưu manh.

( Đội ngũ) Sính Lễ: Mỗi lần cởϊ qυầи áo đều cảm thấy hình như là do hắn phạm sai lầm.

( Đội ngũ) Nhân Điên Phong Ngữ: Đồng cảm.

( Đội ngũ) Ẩn Tu: Lão bà làm sao ngươi biết?

( Đội ngũ) Sính Lễ: Trực giác phụ nữ.

( Đội ngũ) Ẩn Tu: Như vậy còn Phong thúc, từ đâu mà biết được?

( Đội ngũ) Nhân Điên Phong Ngữ: Nam nhân trực giác!

( Đội ngũ) Sính Lễ:...

Ngay ở thời điểm Tiêu Nhục Thư còn do dự có nên hay không đi lên, thì nữ vương đại nhân ở trong đội ngũ lên tiếng.

( Đội ngũ) Liệu Trầm Hương: Khổ cực các ngươi, tên này ta lĩnh đi.

( Đội ngũ) Nhân Điên Phong Ngữ: Nữ vương đại nhân đi thong thả.

( Đội ngũ) Lông mày mang triệu chứng xấu: Bang chủ đại nhân chậm dùng.

( Đội ngũ) Sính Lễ: Chậm dùng cái gì?

( Đội ngũ) Ẩn Tu: Khục... Lão bà...

( Đội ngũ) Lông mày mang triệu chứng xấu: Thiên cơ không thể tiết lộ.

Bốn người khác bên trong đội, hướng về Tiêu Nhục Thư dồn dập quăng tới ánh mắt đồng tình, biểu thị bọn họ cũng không thể giúp sức, nhưng nàng rõ ràng phát hiện bọn họ giấu ở đáy mắt hàm ý chính là cười trên sự đau khổ của người khác a.

Sau khi rời khỏi đội ngũ, nhìn thấy địa điểm nữ vương thông báo cho nàng, nàng không dám chậm trễ, lập tức đi theo tới, lưu lại bốn cái khán giả quan sát thở dài thâm ý.

Gọi ra Thần Điêu đem Liệu Trầm Hương mang tới lưng điêu, Tiêu Nhục Thư nhẹ nhàng ôm lấy vị hôn thê hướng về ôn tuyền mà bay đi, phía dưới là nơi ở của dã quái hung mãnh cho nên người ở rất thưa thớt, nhưng ở trên cao lại là cảnh tượng khác, bây giờ có Thần Điêu cũng không sợ bị dã quái dưới mặt đất công kích.

"Có biết hay không sai ở chỗ nào rồi?" Tựa ở trong lồng ngực mang đến cảm giác an toàn, Liệu Trầm Hương phía trên đầu hiện ra một câu nói, sau đó cúi đầu xem xét phong cảnh bên dưới.

Xa xa nhìn lại, từ trên trời như đang rơi xuống những tia nắng, màu lá xanh của Thúy Dục Tích như trở nên nổi bật hẳn lên, càng lộ vẻ tươi mới xinh đẹp. Trên mặt dòng suối nước nóng là những cánh hoa lẻ loi trôi nổi, khi thì chạm vào nhau, khi thì tự xoay chuyển nhảy múa.

Hay cho một mỹ cảnh nhân gian:

"Đào nguyên nhất trung hữu kính hồ,

Ảnh lạc thanh thập tam hồng dặm*"

"Tại hạ ngu muội, mong rằng phu nhân chỉ điểm một, hai." Tiêu Nhục Thư thành thật trả lời, để Thần Điêu dừng lại một chỗ cũng không gây trở ngại việc triển lãm phong cảnh trên bầu trời.

"Tiêu pha*." Đơn giản hai chữ liền nói ra nguyên do. Thời điểm Liệu Trầm Hương nhận được tin tức quan môi đưa tới, nói  phu quân của nàng ra tay xa hoa, vì nàng lựa chọn tiệc cưới sang trọng nhất, vì thế đem đến một bộ lễ phục kết hôn, tên là "Huề Du", ý là "chấp tử chi thủ, chí tử bất du*

Giấy kết hôn cũng được gửi đến trong túi của nàng. Tối nay vốn là ôm tâm tư xem thử Đường Lan Thanh có ngủ hay chưa, ai biết lại nhìn thấy tin tức như thế. Trong lòng vui sướng không phải không có, nàng càng cảm nhận thêm được Đường Lan Thanh đối với nàng coi trọng.

Thế nhưng càng nhiều là đau lòng. Đường Lan Thanh gia cảnh, đêm nay nàng đã nghe nàng ấy nói, hơn nữa chính mình hiểu được, đại khái là như thế nào. Hiện nay các nàng hôn lễ lại tốn kém như vậy, không khỏi để Cố Hoài Cẩn lo lắng cho tình trạng kinh tế của nàng.

"Tiền như hoa thoả đáng, đáng giá, liền phải tiêu pha." Tiêu Nhục Thư động viên người trong lòng, tuy là cách màn hình máy tính thế nhưng của nàng quan tâm cũng vẫn hoàn toàn truyền đến trong lòng chính mình.

Một ngọc trâm rơi vào bên trong túi Liệu Trầm Hương, nàng tinh tế nhìn kỹ, mắt phượng liền khẽ run.

Trang bị tên: Tô Mạc Già

Thuộc tính trang bị:

_Gắn Thanh Thủy kiếm, lực đánh suất +3%

_Né tránh suất +3%

_Giảm tổn thương lực đánh  16%

Thuộc tính ẩn giấu:

_Bị công kích 30% tỷ lệ khôi phục công kích thương tổn 100%

Khắc họa giả: Tiêu Nhục Thư (Mỹ Đức)

Ẩn giấu thuộc tính tỷ lệ xuất hiện quá thấp, trừ phi có đạo cụ quý giá làm phụ, mà cái kia đạo cụ giá cả thật sự là... Trang bị này thật sự phối với nàng rất thích hợp, "Thanh Thủy kiếm" là vũ khí mà bang chủ đệ nhất bang mới có thể dùng. Hơn nữa thuộc tính trang bị đều là cực đại, hai phòng hai công thuộc tính chỉ có thể gặp không thể cầu.

Cố Hoài Cẩn mím mím môi, tâm nàng hiện tại lần thứ hai hoảng loạn, không nói đến trang bị này có được phải khó khăn như thế nào, coi như trang bị phổ thông cũng khiến tâm nàng rung động không ngừng."Tô Mạc Già", "Tiêu Nhục Thư", "Mỹ Đức"...

Nàng nhớ tới sợi dây chuyền Đường Lan Thanh ngày đêm đeo trên cổ, đó là sợi dây chuyền mà nàng cùng nàng ấy ngày đó mua lại đột nhiên không hiểu cảm thấy suиɠ sướиɠ, trong lòng càng nhu thành một mảnh.

Tiểu tử...

"Cẩn?" Cầm điện thoại di động trong tay nghe được thanh âm quen thuộc truyền đến, Cố Hoài Cẩn lúc nãy theo bản năng mà bấm số điện thoại của nàng... Nàng hiện tại ngượng ngùng đỏ mặt cười, nhưng giả vờ trấn định đáp lại "Hả?"

"A --" trong điện thoại di động truyền đến tiếng cười khẽ, Cố Hoài Cẩn đôi môi mím càng chặt, chỉ nghe bên kia hỏi "Làm sao vậy?"

Chỉ là muốn nghe  âm thanh của ngươi...

Nhưng là như vậy không bình thường lời nói làm Cố Hoài Cẩn sao nói ra được. Nàng dời mở tầm mắt không nhìn nữa hình ảnh ấm áp bên trong máy tính "không thể gọi cho ngươi?"

"Đương nhiên không phải" Đường Lan Thanh âm thanh ung dung suиɠ sướиɠ hoàn toàn biểu lộ ra tâm tình của nàng lúc này.

Hít sâu một hơi, Cố Hoài Cẩn trong con ngươi xẹt qua một tia kiên định "ta có lời muốn nói với ngươi."

"Hả?" Đường Lan Thanh ngồi thẳng người, nghiêng tai lắng nghe, nàng mơ hồ cảm thấy chuyện Cẩn muốn nói là liên quan tới hai người bọn họ.

Dừng một chút, Cố Hoài Cẩn há mồm nói: "Ta..."

Chú thích

1. Bị kinh sợ nhưng không gặp nguy hiểm

2. Quan làm công việc mai mối

3. Không được tự nhiên, ngại ngùng, giữ kẽ

4. Ý nói tiêu tiền nhiều

5. Nắm tay người, đến chết không rời

6. Hai câu thơ editor bó tay????????????
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi

Truyện cùng thể loại