Yêu Thầm Lặng
Chương 3-1
Lý Uy nhìn chăm chăm bóng dáng của con gái đến khi cửa gỗ đóng lại, lòng ông đột nhiên suy nghĩ một chuyện.
Nếu như Nhi Nhi thật lòng yêu thương cậu ta, nếu muốn ông cứu vớt cái công ty nát bét kia, Mục An Thâm nhất định phải cưới con gái bảo bối của ông.
Thật ra ông vốn muốn tìm một chàng rể tiềm năng hơn, nhưng mà, nhìn nét mặt con như vậy, ông cũng không nỡ ép buộc.
**
Mục An Thâm lặng lẽ ngồi một góc, tâm tình tệ vô cùng. Anh biết, cứ như vậy là không tốt, nhưng bây giờ anh thật sự mất phương hướng rồi.
Cha mẹ cũng không có, vợ sắp cưới đang hôn mê ở bệnh viện, ngay cả công ty cũng sắp mất. Ông trời ơi, chẳng lẽ kiếp trước anh làm gì nên tội, để kiếp này lâm vào đường cùng rồi.
Reng....reng....
Tiếng chuông quen thuộc kéo anh về suy nghĩ hiện tại, không được, không thể như thế được. Nếu mất công ty, anh sẽ tìm việc, công nhân cũng không sao, chỉ cần có đủ tiền cho Noãn Nguyệt nằm viện, còn những việc khác anh không muốn quan tâm.
Mục An Thâm sợ ảnh hưởng đến bạn gái đang hôn mê, anh nhanh chóng bước ra ngoài nghe điện thoại. Rồi bất chợt buồn cười, cô ấy đang ngủ, làm sao có thể nói ảnh hưởng.
“Alo, đây là...?"Anh hỏi, số điện thoại xa lạ, anh không biết là ai?
“Em là Nhược Nhi." Cô nhẹ nhàng nói, che giấu cảm xúc bên trong.
“Nhược Nhi? Xin lỗi, tôi không quen cô." Mục An Thâm buồn bực cúp máy, đây không phải là thời gian đùa, anh đang rất bận nha.
Anh vừa tắt máy, ngay lập tức số vừa rồi gọi lại. Mục An Thâm không kiên nhẫn bắt máy.
“Tôi đã nói rồi, tôi không quen cô." Anh gằn từng chữ.
“A, xin lỗi, em là bạn của Noãn Nguyệt." Mạc Nhược Nhi đau lòng giải thích. Cô đáng lẽ phải mừng, vì anh không biết cô, anh là bạn trai của Noãn Nguyệt, cô nghĩ nhiều như vậy làm gì. Nhưng mà, tại sao lại đau như vậy.
Tim à, mày có thể đừng ngu ngốc như vậy không? Người ta là của bạn mày đó, có tư cách gì để dành. Mà người ta vốn dĩ cũng có quan tâm mày đâu.
“Là cô." Anh mơ hồ nhớ ra, là cô gái hay đi chung với Noãn Nguyệt, hình như cũng có biết một chút, vậy cũng tính là quen đi. Anh chỉ nhớ cô gái kia họ Mạc, còn tên thì không rõ lắm.
“Vâng." Cô nói nhẹ. Thật ra đây là lần thứ hai nói chuyện với anh, cô vẫn run như lần đầu.
“Cô tìm tôi?"
“Em có thể gặp anh không ạ?" Mạc Nhược Nhi lấy hết can đảm hỏi. Ngay cả hẹn gặp anh cô cũng không dám, lấy tư cách gì giúp đỡ người ta.
“Tại sao cô lại muốn gặp tôi?" Nếu anh nhớ không lầm, hình như mình và cô gái đó không có gì liên quan đến nhau nhỉ.
Anh dùng giọng điệu lạnh nhất trả lời điện thoại, chẳng giống lúc anh nói chuyện với Noãn Nguyệt.
“Em...Em không tiện nói qua điện thoại. Anh có thể gặp em không ạ?" Cô lặp lại câu nói trước lần nữa.
Hi vọng anh có thể gặp cô, hi vọng...
“Được." Anh miễn cưỡng đồng ý. Được rồi, có lẽ Noãn Nguyệt còn quên thứ gì đó ở chỗ cô ta, coi như anh thay mặt vợ sắp cưới nhận vậy.
“Em..cám ơn anh." Mạc Nhược Nhi cố gắng kiềm nén tiếng cười, lập tức nói lời cảm ơn với người bên kia đầu dây.
Mục An Thâm nhíu mày, cô ta thì cần gì nói tiếng “cám ơn" chứ. Thật là một người khó hiểu. Mặc kệ, chuyện của người khác anh cũng không rảnh lo.
“Em sẽ nhắn tin địa chỉ cho anh sau." Không biết anh thích ăn nhà hàng nào, hay là bọn họ nên uống nước nhỉ? Nhưng lỡ anh không thích quán cô chọn, vậy thì làm sao? Không được, cô nhất định phải sau nghĩ cho kĩ.
“Được rồi. Tạm biệt." Anh nhanh chóng cúp điện thoại, sau đó quay về giường của Noãn Nguyệt.
Còn cuộc gặp mặt kia, anh không để tâm, cũng chẳng thèm mệt mỏi suy nghĩ. Nhưng trái lại với anh, Mạc Nhược Nhi lại bỏ nhiều tâm tư vào cuộc gặp mặt lần này. Cô hiểu rõ, nếu như Nguyệt Nguyệt không hôn mê, hai người đó đã trở thành vợ chồng, vậy mà, cô đối với ông xã tương lai của người ta sinh ra tà niệm. Cô biết mình xấu xa, cũng không bao giờ muốn tha thứ cho bản thân mình, chỉ là, nhìn thấy anh trở nên như vậy, lòng cô làm sao có thể không đau. Cô tự hứa, chỉ cần anh làm anh khôi phục những thứ trước đây trở lại quỹ đạo của nó, cô sẽ buông tay, cam lòng rời khỏi anh.
Cô hứa, sẽ chấm dứt tình cảm bẩn thỉu này, sẽ không để nó tiếp tục nữa.
Nếu đau, chỉ một người là đủ rồi, bọn họ là kim đồng ngọc nữ, còn con vịt xấu xí như cô, không đáng để phá hư hạnh phúc của họ. Nam chính nên đi đôi với nữ chính, còn trong bộ tiểu thuyết đó, Mạc Nhược Nhi chỉ đóng vai bạn thuở nhỏ của nam nữ chính, một người mờ nhạc, không quan trọng.
Không sao, cô có thể chịu. Chỉ cần anh khôi phục lại công ty, cô nhất định, nhất định sẽ tìm một người đàn ông khác, kết hôn sinh con, yên bình đến khi nhắm mắt.
Chỉ là, lý trí thì muốn, nhưng trái tim có bao giờ nghe theo?
**
Mạc Nhược Nhi đến khá sớm, cô chọn một góc trong tối, lặng lẽ ngồi xuống. Quán cà phê này tuy đơn giản, nhưng cảm giác đúng là không tồi. Mạc Nhược Nhi trước giờ không thích đi đến những quán sang trọng, cũng không thích ngồi cà phê tám chuyện, cuộc sống của cô chỉ quanh quẩn ở nhà và công ty. Mà cũng đúng, ngoài Noãn Nguyệt, cô cũng đâu có người bạn nào, mà mỗi lần cô ấy rủ cô đi đâu đó, Mạc Nhược Nhi đều lo gặp Mục An Thâm, nên khéo léo từ chối. Qua vài lần, bọn họ cũng nản, không cần rủ cô đi nữa.
Cũng tốt, không tiếp xúc nhiều với bọn họ, trái tim cũng không cần suy nghĩ nhiều.
Mà thôi, quán này cũng xem như tốt nhất trong những nơi cô tìm kiếm trên mạng.
Có lẽ Mục An Thâm không biết, vì muốn tìm một nơi đủ làm anh thoải mái, Mạc Bích Hàn bỏ trắng ba đêm liền lên mạng, cả ngủ cô cũng suy nghĩ.
Cô cũng không hiểu, mình làm những việc này để làm gì?
Nếu như Nhi Nhi thật lòng yêu thương cậu ta, nếu muốn ông cứu vớt cái công ty nát bét kia, Mục An Thâm nhất định phải cưới con gái bảo bối của ông.
Thật ra ông vốn muốn tìm một chàng rể tiềm năng hơn, nhưng mà, nhìn nét mặt con như vậy, ông cũng không nỡ ép buộc.
**
Mục An Thâm lặng lẽ ngồi một góc, tâm tình tệ vô cùng. Anh biết, cứ như vậy là không tốt, nhưng bây giờ anh thật sự mất phương hướng rồi.
Cha mẹ cũng không có, vợ sắp cưới đang hôn mê ở bệnh viện, ngay cả công ty cũng sắp mất. Ông trời ơi, chẳng lẽ kiếp trước anh làm gì nên tội, để kiếp này lâm vào đường cùng rồi.
Reng....reng....
Tiếng chuông quen thuộc kéo anh về suy nghĩ hiện tại, không được, không thể như thế được. Nếu mất công ty, anh sẽ tìm việc, công nhân cũng không sao, chỉ cần có đủ tiền cho Noãn Nguyệt nằm viện, còn những việc khác anh không muốn quan tâm.
Mục An Thâm sợ ảnh hưởng đến bạn gái đang hôn mê, anh nhanh chóng bước ra ngoài nghe điện thoại. Rồi bất chợt buồn cười, cô ấy đang ngủ, làm sao có thể nói ảnh hưởng.
“Alo, đây là...?"Anh hỏi, số điện thoại xa lạ, anh không biết là ai?
“Em là Nhược Nhi." Cô nhẹ nhàng nói, che giấu cảm xúc bên trong.
“Nhược Nhi? Xin lỗi, tôi không quen cô." Mục An Thâm buồn bực cúp máy, đây không phải là thời gian đùa, anh đang rất bận nha.
Anh vừa tắt máy, ngay lập tức số vừa rồi gọi lại. Mục An Thâm không kiên nhẫn bắt máy.
“Tôi đã nói rồi, tôi không quen cô." Anh gằn từng chữ.
“A, xin lỗi, em là bạn của Noãn Nguyệt." Mạc Nhược Nhi đau lòng giải thích. Cô đáng lẽ phải mừng, vì anh không biết cô, anh là bạn trai của Noãn Nguyệt, cô nghĩ nhiều như vậy làm gì. Nhưng mà, tại sao lại đau như vậy.
Tim à, mày có thể đừng ngu ngốc như vậy không? Người ta là của bạn mày đó, có tư cách gì để dành. Mà người ta vốn dĩ cũng có quan tâm mày đâu.
“Là cô." Anh mơ hồ nhớ ra, là cô gái hay đi chung với Noãn Nguyệt, hình như cũng có biết một chút, vậy cũng tính là quen đi. Anh chỉ nhớ cô gái kia họ Mạc, còn tên thì không rõ lắm.
“Vâng." Cô nói nhẹ. Thật ra đây là lần thứ hai nói chuyện với anh, cô vẫn run như lần đầu.
“Cô tìm tôi?"
“Em có thể gặp anh không ạ?" Mạc Nhược Nhi lấy hết can đảm hỏi. Ngay cả hẹn gặp anh cô cũng không dám, lấy tư cách gì giúp đỡ người ta.
“Tại sao cô lại muốn gặp tôi?" Nếu anh nhớ không lầm, hình như mình và cô gái đó không có gì liên quan đến nhau nhỉ.
Anh dùng giọng điệu lạnh nhất trả lời điện thoại, chẳng giống lúc anh nói chuyện với Noãn Nguyệt.
“Em...Em không tiện nói qua điện thoại. Anh có thể gặp em không ạ?" Cô lặp lại câu nói trước lần nữa.
Hi vọng anh có thể gặp cô, hi vọng...
“Được." Anh miễn cưỡng đồng ý. Được rồi, có lẽ Noãn Nguyệt còn quên thứ gì đó ở chỗ cô ta, coi như anh thay mặt vợ sắp cưới nhận vậy.
“Em..cám ơn anh." Mạc Nhược Nhi cố gắng kiềm nén tiếng cười, lập tức nói lời cảm ơn với người bên kia đầu dây.
Mục An Thâm nhíu mày, cô ta thì cần gì nói tiếng “cám ơn" chứ. Thật là một người khó hiểu. Mặc kệ, chuyện của người khác anh cũng không rảnh lo.
“Em sẽ nhắn tin địa chỉ cho anh sau." Không biết anh thích ăn nhà hàng nào, hay là bọn họ nên uống nước nhỉ? Nhưng lỡ anh không thích quán cô chọn, vậy thì làm sao? Không được, cô nhất định phải sau nghĩ cho kĩ.
“Được rồi. Tạm biệt." Anh nhanh chóng cúp điện thoại, sau đó quay về giường của Noãn Nguyệt.
Còn cuộc gặp mặt kia, anh không để tâm, cũng chẳng thèm mệt mỏi suy nghĩ. Nhưng trái lại với anh, Mạc Nhược Nhi lại bỏ nhiều tâm tư vào cuộc gặp mặt lần này. Cô hiểu rõ, nếu như Nguyệt Nguyệt không hôn mê, hai người đó đã trở thành vợ chồng, vậy mà, cô đối với ông xã tương lai của người ta sinh ra tà niệm. Cô biết mình xấu xa, cũng không bao giờ muốn tha thứ cho bản thân mình, chỉ là, nhìn thấy anh trở nên như vậy, lòng cô làm sao có thể không đau. Cô tự hứa, chỉ cần anh làm anh khôi phục những thứ trước đây trở lại quỹ đạo của nó, cô sẽ buông tay, cam lòng rời khỏi anh.
Cô hứa, sẽ chấm dứt tình cảm bẩn thỉu này, sẽ không để nó tiếp tục nữa.
Nếu đau, chỉ một người là đủ rồi, bọn họ là kim đồng ngọc nữ, còn con vịt xấu xí như cô, không đáng để phá hư hạnh phúc của họ. Nam chính nên đi đôi với nữ chính, còn trong bộ tiểu thuyết đó, Mạc Nhược Nhi chỉ đóng vai bạn thuở nhỏ của nam nữ chính, một người mờ nhạc, không quan trọng.
Không sao, cô có thể chịu. Chỉ cần anh khôi phục lại công ty, cô nhất định, nhất định sẽ tìm một người đàn ông khác, kết hôn sinh con, yên bình đến khi nhắm mắt.
Chỉ là, lý trí thì muốn, nhưng trái tim có bao giờ nghe theo?
**
Mạc Nhược Nhi đến khá sớm, cô chọn một góc trong tối, lặng lẽ ngồi xuống. Quán cà phê này tuy đơn giản, nhưng cảm giác đúng là không tồi. Mạc Nhược Nhi trước giờ không thích đi đến những quán sang trọng, cũng không thích ngồi cà phê tám chuyện, cuộc sống của cô chỉ quanh quẩn ở nhà và công ty. Mà cũng đúng, ngoài Noãn Nguyệt, cô cũng đâu có người bạn nào, mà mỗi lần cô ấy rủ cô đi đâu đó, Mạc Nhược Nhi đều lo gặp Mục An Thâm, nên khéo léo từ chối. Qua vài lần, bọn họ cũng nản, không cần rủ cô đi nữa.
Cũng tốt, không tiếp xúc nhiều với bọn họ, trái tim cũng không cần suy nghĩ nhiều.
Mà thôi, quán này cũng xem như tốt nhất trong những nơi cô tìm kiếm trên mạng.
Có lẽ Mục An Thâm không biết, vì muốn tìm một nơi đủ làm anh thoải mái, Mạc Bích Hàn bỏ trắng ba đêm liền lên mạng, cả ngủ cô cũng suy nghĩ.
Cô cũng không hiểu, mình làm những việc này để làm gì?
Tác giả :
Mạc Vô Tâm