Yêu Thầm Cô Ngốc
Chương 40: Sợ hãi
Edit: Pe Heo
***
Dạ Hề Hề mở to mắt, con mèo đen trong lòng phút chốc cũng co lại thành một cục, “Meo meo ô" một tiếng, run rẩy co lại, còn Dạ Hề Hề gần như là quên phải phản ứng, ngây ngô ngốc lăng đứng ở chỗ đó, trong con ngươi màu đen chỉ còn hình ảnh chiếc xe mô tô đang lao đến.
Trong khoảnh khắc chỉ mành treo chuông đó, người đàn ông vốn dĩ đang đứng trong vườn chợt biến sắc, nhanh như một cơn gió lao tới, hai vệt đao sáng lóe lên, “Phập phập" hai tiếng, chiếc xe hơi kia “Đằng" một tiếng sau đó nhanh chóng quẹo cua tông vào lùm cây khô trước mặt, trên hai bánh xe trước là hai con dao được cắm vào, còn chiếc xe máy kia lại bay lên cao sau đó thẳng tắp rớt xuống vùng cát cạnh biển, “Bịch" một tiếng lọt vào trong bãi cát, kèm theo đó là một ngọn lửa bùng lên.
“Meo meo ô" mèo mun hữu kinh vô hiểm kêu nhỏ một tiếng.
Dạ Hề Hề tựa ở trong ngực người đàn ông khẽ run, cô nhắm chặt hai mắt, lông mi run rẩy, chỉ có thể mặc cho anh ôm lấy nhẹ nhàng vỗ vai an ủi: “Ngoan… Được rồi, không có việc gì… Không có việc gì…"
Lục Ý Hồi kinh ngạc từ trong vườn hoa lảo đảo nghiêng ngã chạy đến, cô vươn tay giật hai người đang ôm nhau ra lật trái xem phải, thấy Dạ Hề Hề hoàn hảo không tổn hao gì, rồi nhìn về phía Jersey Moramike hung hăng nuốt nước miếng một cái: “Anh… Tốc độ vừa rồi của anh nhanh như sét giật.. Anh có luyện qua khinh công Trung Hoa sao?"
Ở trong nháy mắt đó, tim của Lục Ý Hồi như muốn ngừng đập, cô đã nghĩ qua Hề Hề chắc chắn sẽ bị thương, cục cưng cũng không giữ được, Jersey nhất định sẽ phát điên, thế nhưng hết lần này tới lần khác… lại có kì tích xảy ra, tốc độ của anh hai lại kinh người như vậy, khiến cô thiếu chút nữa cho rằng… có siêu nhân bay đến.
Jersey kéo Dạ Hề Hề lại, đem con mèo mun trong tay cô quăng vào lòng Lục Ý Hồi: “Về sau không được đụng đến loài vật này nữa."
“Đúng đúng, Hề Hề đang mang thai không thể tùy ý đụng vào vật cưng, cẩn thận bị nhiễm bệnh do vi khuẩn…" Lục Ý Hồi ngốc lăng nói theo, lập tức nhận được một cái liếc mắt của Jersey, cô lập tức che miệng lại, Jersey đã nói không được phép cho Hề Hề biết chuyện cô ấy mang thai…
Dạ Hề Hề cũng không nghĩ tới đó, chỉ nắm tay Jersey, nghiêng đầu dựa vào trên cánh tay anh, cả người như vô lực dựa vào: “Chú ơi… Hề Hề không có sức…" Chân của cô mềm nhũn rồi, một màn mới vừa rồi không ngừng hiện lên trong óc cô, khiến cô không nhịn được run rẩy, hình như có chuyện gì đang dần hiện lên nhưng đầu cô lại ông ông không nhớ nổi đó là chuyện gì.
Jersey cũng không nói gì, chỉ mím chặt môi, đem cô ôm ngang, xoay người hướng bước đến biệt thự 007: “Nói Sở Thanh, tôi cho anh ta chậm nhất là trước sáu giờ phải có mặt. Nếu không, tự gánh lấy hậu quả."
Khi bước chân vừa biến mất trong tầm mắt của Lục Ý Hồi, cô khẽ thở phào nhẹ nhõm, Tốc độ vừa rồi…..của Jersey, thực sự rất giống rất giống một người… Cô nhanh chóng phủ định suy nghĩ của mình, hai người này dù là tám đời cũng không thể quen nhau.. Làm sao có thể có nửa điểm quan hệ?
Cô xoay người nhìn về phía chiếc xe có rèm che, người đã biến mất vô tung vô ảnh, mà bãi cát kia cũng chỉ còn lại có chiếc xe mô tô nọ.
Jersey không phải là người sẽ bỏ qua những chi tiết này, anh ấy nhất định… Nhất định cũng biết sợ, luống cuống, cho dù mặt ngoài ổn định tự nhiên, thế nhưng trong lòng… cũng giống như cô, không biết run thành dạng gì cực kì hỗn loạn.
Cho nên mới không chú ý tới sự nguy hiểm đột nhiên xuất hiện cực kì quái dị này?
Cape Town vẫn là một thành phố tương đối yên ổn, nay lại là người nào… muốn ở chỗ này khuấy lên rung động? Con mèo nhỏ trong lòng cũng phát run, bất an kêu nhỏ “Meo meo".
Jersey mang theo Dạ Hề Hề trở lại trong biệt thự, bọn người hầu rót nước đá, anh cầm đưa tới bên miệng của cô, vừa nhìn liền thấy môi cô trắng đến dọa người.
Anh lập tức nhu nhu môi cô, rồi vỗ mặt cô: “Hề Hề? Hề Hề?"
“Chú… Hề Hề một chút sức…" Cô nắm lấy quần áo của anh, ánh mắt tràn ngập hơi nước, tựa như đứa bé lạc đường, đang bị kinh hách tựa ở trên người anh, đem anh trở thành sức mạnh duy nhất của cô.
“Không có việc gì, ngoan. Có anh ở đây, em làm sao có thể xảy ra chuyện gì." Anh vuốt ve gương mặt của cô, gọi người hầu mang thêm một ly nước sôi, múc từng muỗng nước đút cô uống, vừa thổi cho nguội vừa đút cô uống, đợi cô uống được hơn phân nửa rồi mới chịu thôi.
“Uống chút nước nóng là tốt rồi." Nhìn môi cô đã dần có chút màu đỏ, anh biết là cô bị dọa, có thể ngủ một giấc sẽ tốt lên, nhưng còn anh thì sao?
Tay anh cầm lấy một bên ly, cái ly cũng run rẩy, anh dùng sức buông ra, bàn tay nắm chặt trên bàn, nếu như anh chậm một giây… Nếu như chậm một chút thôi, cô… Còn có đứa bé… Vậy sẽ còn đau đớn đến thế nào nữa?
“Hề Hề." Anh bóp nhẹ cánh tay cô rồi kéo cô vào trong ngực mình, có chút thô lỗ nắm chặt vai cô nói thật nhỏ: “Hề Hề… Về sau, không được tự ý rời khỏi anh biết không? Phải luôn ở trong vòng hai bước cạnh anh, đồng ý với anh, Hề Hề."
Cơ thể Dạ Hề Hề từ từ ấm áp lên, cô nắm thật chặt vạt áo của Jersey, tuy rằng sức lực của chú qúa mạnh, mạnh đến khiến cô đau nhức nhưng cô không hề giãy dụa, cô nghĩ rằng chắc chắn chú cũng như cô, không còn chút sức nào.
Cô sợ, vừa rồi cô thật sự rất sợ, cho tới bây giờ cũng chưa từng sợ đến như vậy, đến khi nhận ra là chú đã cứu mình, biết chú đang ôm mình, cô mới cảm thấy sợ, sợ đến cả người đều run rẩy. Cô sợ, một giây kế tiếp sẽ không còn nhìn thấy chú nữa, cô sợ ở giây kế tiếp sẽ không còn được ngửi thấy hương vị trên người chú nữa, tìm không được chú nữa.
Dạ Hề Hề chầm chậm rơi vào giấc ngủ, mà người đàn ông ngồi ở chỗ kia ôm cô lại nhẹ nhàng vỗ lưng cô như đang dụ dỗ một đứa bé cực kì dịu dàng.
Nhìn khuôn mặt cô, vuốt ve từng nét trên đó như đang vuốt ve một món bảo bối trân quý nhất trên thế giới.
Không một ai dám lên quấy rối cho đến khi Lục Ý Hồi dẫn Sở Thanh tới.
“Ý Trạch, Sở Thanh tới rồi."
Jersey ngẩng đầu, nhìn về phía Sở Thanh đang đứng trước mặt, Sở Thanh lớn lên cũng có một gương mặt rất dễ nhìn, nhưng khí chất hờ hững luôn che giấu đi khuôn mặt cực kì điển trai đó, nhìn kỹ thì anh ta cũng rất tuấn tú, từ xa nhìn vào rất tao nhã, một người đàn ông như vậy lại thừa kế nghiệp của cha trở thành bác sĩ đẳng cấp thế giới về sọ não.
Sở Thanh nhìn về phía Dạ Hề Hề trong lòng Jersey, cũng không còn thái độ kiệm lời như lúc trước, anh chỉ cúi người xuống nhìn khí sắc trên mặt Dạ Hề Hề, rồi nhéo nhéo vị trí phía sau cổ của cô, lúc thu tay về anh mới chống lại cặp mắt lạnh lùng như băng kia rồi nói: “ Ôm cô ấy đến biệt thự của tôi, chỗ tôi có máy móc thiết bị để kiểm tra cho cô ấy."
Jersey lù lù bất động, chỉ nhìn về phía Sở Thanh, hai người đàn ông đối diện nhau, có lẽ bởi vì đã lâu không gặp, ánh mắt tán thưởng giữa hai người bạn bè là đàn ông chưa từng thiếu một chút, ở đâu đó trong ánh mắt đối phương như có lới muốn nói, cuối cùng Sở Thanh cũng mở miệng trước: “Đi thôi."
Jersey ôm lấy Dạ Hề Hề, cùng nhau đi ra ngoài.
Lục Ý Hồi sờ sờ đầu, đây là cái tình trạng gì? Gặp nhau vài lần, thì tốt rồi? Sự ăn ý giữa đàn ông và đàn ông cũng thật quá lợi hại rồi?
Lục Ý Hồi và Sở Thanh cùng nhau kiểm tra cho Dạ Hề Hề, người đàn ông ngồi trong đại sảnh dựa vào bên giường, nhìn phía sóng bển đang cuộn trào nơi xa.
Cũng không biết đã qua bao lâu, anh nhìn thủy triều cứ dâng lên rồi lại lui xuống, nghĩ đến hình dáng Dạ Hề Hề co rúc ở trong lòng mình, đột nhiên cảm thấy cực kì hối hận… Hối hận để cô lại bên cạnh mình.
Trở lại Trung Quốc, có thể, cũng sẽ không có những nguy hiểm này, một chút cũng sẽ không có.
Nhưng cái suy nghĩ này cũng chỉ xuất hiện trong chớp mắt, rất nhanh liền bị anh phủ phủ quyết
***
Dạ Hề Hề mở to mắt, con mèo đen trong lòng phút chốc cũng co lại thành một cục, “Meo meo ô" một tiếng, run rẩy co lại, còn Dạ Hề Hề gần như là quên phải phản ứng, ngây ngô ngốc lăng đứng ở chỗ đó, trong con ngươi màu đen chỉ còn hình ảnh chiếc xe mô tô đang lao đến.
Trong khoảnh khắc chỉ mành treo chuông đó, người đàn ông vốn dĩ đang đứng trong vườn chợt biến sắc, nhanh như một cơn gió lao tới, hai vệt đao sáng lóe lên, “Phập phập" hai tiếng, chiếc xe hơi kia “Đằng" một tiếng sau đó nhanh chóng quẹo cua tông vào lùm cây khô trước mặt, trên hai bánh xe trước là hai con dao được cắm vào, còn chiếc xe máy kia lại bay lên cao sau đó thẳng tắp rớt xuống vùng cát cạnh biển, “Bịch" một tiếng lọt vào trong bãi cát, kèm theo đó là một ngọn lửa bùng lên.
“Meo meo ô" mèo mun hữu kinh vô hiểm kêu nhỏ một tiếng.
Dạ Hề Hề tựa ở trong ngực người đàn ông khẽ run, cô nhắm chặt hai mắt, lông mi run rẩy, chỉ có thể mặc cho anh ôm lấy nhẹ nhàng vỗ vai an ủi: “Ngoan… Được rồi, không có việc gì… Không có việc gì…"
Lục Ý Hồi kinh ngạc từ trong vườn hoa lảo đảo nghiêng ngã chạy đến, cô vươn tay giật hai người đang ôm nhau ra lật trái xem phải, thấy Dạ Hề Hề hoàn hảo không tổn hao gì, rồi nhìn về phía Jersey Moramike hung hăng nuốt nước miếng một cái: “Anh… Tốc độ vừa rồi của anh nhanh như sét giật.. Anh có luyện qua khinh công Trung Hoa sao?"
Ở trong nháy mắt đó, tim của Lục Ý Hồi như muốn ngừng đập, cô đã nghĩ qua Hề Hề chắc chắn sẽ bị thương, cục cưng cũng không giữ được, Jersey nhất định sẽ phát điên, thế nhưng hết lần này tới lần khác… lại có kì tích xảy ra, tốc độ của anh hai lại kinh người như vậy, khiến cô thiếu chút nữa cho rằng… có siêu nhân bay đến.
Jersey kéo Dạ Hề Hề lại, đem con mèo mun trong tay cô quăng vào lòng Lục Ý Hồi: “Về sau không được đụng đến loài vật này nữa."
“Đúng đúng, Hề Hề đang mang thai không thể tùy ý đụng vào vật cưng, cẩn thận bị nhiễm bệnh do vi khuẩn…" Lục Ý Hồi ngốc lăng nói theo, lập tức nhận được một cái liếc mắt của Jersey, cô lập tức che miệng lại, Jersey đã nói không được phép cho Hề Hề biết chuyện cô ấy mang thai…
Dạ Hề Hề cũng không nghĩ tới đó, chỉ nắm tay Jersey, nghiêng đầu dựa vào trên cánh tay anh, cả người như vô lực dựa vào: “Chú ơi… Hề Hề không có sức…" Chân của cô mềm nhũn rồi, một màn mới vừa rồi không ngừng hiện lên trong óc cô, khiến cô không nhịn được run rẩy, hình như có chuyện gì đang dần hiện lên nhưng đầu cô lại ông ông không nhớ nổi đó là chuyện gì.
Jersey cũng không nói gì, chỉ mím chặt môi, đem cô ôm ngang, xoay người hướng bước đến biệt thự 007: “Nói Sở Thanh, tôi cho anh ta chậm nhất là trước sáu giờ phải có mặt. Nếu không, tự gánh lấy hậu quả."
Khi bước chân vừa biến mất trong tầm mắt của Lục Ý Hồi, cô khẽ thở phào nhẹ nhõm, Tốc độ vừa rồi…..của Jersey, thực sự rất giống rất giống một người… Cô nhanh chóng phủ định suy nghĩ của mình, hai người này dù là tám đời cũng không thể quen nhau.. Làm sao có thể có nửa điểm quan hệ?
Cô xoay người nhìn về phía chiếc xe có rèm che, người đã biến mất vô tung vô ảnh, mà bãi cát kia cũng chỉ còn lại có chiếc xe mô tô nọ.
Jersey không phải là người sẽ bỏ qua những chi tiết này, anh ấy nhất định… Nhất định cũng biết sợ, luống cuống, cho dù mặt ngoài ổn định tự nhiên, thế nhưng trong lòng… cũng giống như cô, không biết run thành dạng gì cực kì hỗn loạn.
Cho nên mới không chú ý tới sự nguy hiểm đột nhiên xuất hiện cực kì quái dị này?
Cape Town vẫn là một thành phố tương đối yên ổn, nay lại là người nào… muốn ở chỗ này khuấy lên rung động? Con mèo nhỏ trong lòng cũng phát run, bất an kêu nhỏ “Meo meo".
Jersey mang theo Dạ Hề Hề trở lại trong biệt thự, bọn người hầu rót nước đá, anh cầm đưa tới bên miệng của cô, vừa nhìn liền thấy môi cô trắng đến dọa người.
Anh lập tức nhu nhu môi cô, rồi vỗ mặt cô: “Hề Hề? Hề Hề?"
“Chú… Hề Hề một chút sức…" Cô nắm lấy quần áo của anh, ánh mắt tràn ngập hơi nước, tựa như đứa bé lạc đường, đang bị kinh hách tựa ở trên người anh, đem anh trở thành sức mạnh duy nhất của cô.
“Không có việc gì, ngoan. Có anh ở đây, em làm sao có thể xảy ra chuyện gì." Anh vuốt ve gương mặt của cô, gọi người hầu mang thêm một ly nước sôi, múc từng muỗng nước đút cô uống, vừa thổi cho nguội vừa đút cô uống, đợi cô uống được hơn phân nửa rồi mới chịu thôi.
“Uống chút nước nóng là tốt rồi." Nhìn môi cô đã dần có chút màu đỏ, anh biết là cô bị dọa, có thể ngủ một giấc sẽ tốt lên, nhưng còn anh thì sao?
Tay anh cầm lấy một bên ly, cái ly cũng run rẩy, anh dùng sức buông ra, bàn tay nắm chặt trên bàn, nếu như anh chậm một giây… Nếu như chậm một chút thôi, cô… Còn có đứa bé… Vậy sẽ còn đau đớn đến thế nào nữa?
“Hề Hề." Anh bóp nhẹ cánh tay cô rồi kéo cô vào trong ngực mình, có chút thô lỗ nắm chặt vai cô nói thật nhỏ: “Hề Hề… Về sau, không được tự ý rời khỏi anh biết không? Phải luôn ở trong vòng hai bước cạnh anh, đồng ý với anh, Hề Hề."
Cơ thể Dạ Hề Hề từ từ ấm áp lên, cô nắm thật chặt vạt áo của Jersey, tuy rằng sức lực của chú qúa mạnh, mạnh đến khiến cô đau nhức nhưng cô không hề giãy dụa, cô nghĩ rằng chắc chắn chú cũng như cô, không còn chút sức nào.
Cô sợ, vừa rồi cô thật sự rất sợ, cho tới bây giờ cũng chưa từng sợ đến như vậy, đến khi nhận ra là chú đã cứu mình, biết chú đang ôm mình, cô mới cảm thấy sợ, sợ đến cả người đều run rẩy. Cô sợ, một giây kế tiếp sẽ không còn nhìn thấy chú nữa, cô sợ ở giây kế tiếp sẽ không còn được ngửi thấy hương vị trên người chú nữa, tìm không được chú nữa.
Dạ Hề Hề chầm chậm rơi vào giấc ngủ, mà người đàn ông ngồi ở chỗ kia ôm cô lại nhẹ nhàng vỗ lưng cô như đang dụ dỗ một đứa bé cực kì dịu dàng.
Nhìn khuôn mặt cô, vuốt ve từng nét trên đó như đang vuốt ve một món bảo bối trân quý nhất trên thế giới.
Không một ai dám lên quấy rối cho đến khi Lục Ý Hồi dẫn Sở Thanh tới.
“Ý Trạch, Sở Thanh tới rồi."
Jersey ngẩng đầu, nhìn về phía Sở Thanh đang đứng trước mặt, Sở Thanh lớn lên cũng có một gương mặt rất dễ nhìn, nhưng khí chất hờ hững luôn che giấu đi khuôn mặt cực kì điển trai đó, nhìn kỹ thì anh ta cũng rất tuấn tú, từ xa nhìn vào rất tao nhã, một người đàn ông như vậy lại thừa kế nghiệp của cha trở thành bác sĩ đẳng cấp thế giới về sọ não.
Sở Thanh nhìn về phía Dạ Hề Hề trong lòng Jersey, cũng không còn thái độ kiệm lời như lúc trước, anh chỉ cúi người xuống nhìn khí sắc trên mặt Dạ Hề Hề, rồi nhéo nhéo vị trí phía sau cổ của cô, lúc thu tay về anh mới chống lại cặp mắt lạnh lùng như băng kia rồi nói: “ Ôm cô ấy đến biệt thự của tôi, chỗ tôi có máy móc thiết bị để kiểm tra cho cô ấy."
Jersey lù lù bất động, chỉ nhìn về phía Sở Thanh, hai người đàn ông đối diện nhau, có lẽ bởi vì đã lâu không gặp, ánh mắt tán thưởng giữa hai người bạn bè là đàn ông chưa từng thiếu một chút, ở đâu đó trong ánh mắt đối phương như có lới muốn nói, cuối cùng Sở Thanh cũng mở miệng trước: “Đi thôi."
Jersey ôm lấy Dạ Hề Hề, cùng nhau đi ra ngoài.
Lục Ý Hồi sờ sờ đầu, đây là cái tình trạng gì? Gặp nhau vài lần, thì tốt rồi? Sự ăn ý giữa đàn ông và đàn ông cũng thật quá lợi hại rồi?
Lục Ý Hồi và Sở Thanh cùng nhau kiểm tra cho Dạ Hề Hề, người đàn ông ngồi trong đại sảnh dựa vào bên giường, nhìn phía sóng bển đang cuộn trào nơi xa.
Cũng không biết đã qua bao lâu, anh nhìn thủy triều cứ dâng lên rồi lại lui xuống, nghĩ đến hình dáng Dạ Hề Hề co rúc ở trong lòng mình, đột nhiên cảm thấy cực kì hối hận… Hối hận để cô lại bên cạnh mình.
Trở lại Trung Quốc, có thể, cũng sẽ không có những nguy hiểm này, một chút cũng sẽ không có.
Nhưng cái suy nghĩ này cũng chỉ xuất hiện trong chớp mắt, rất nhanh liền bị anh phủ phủ quyết
Tác giả :
Nguyệt Thất Nhi