Yêu Thầm Cô Ngốc
Chương 32: Vớt lên ăn
Edit: Pe Heo
***
Dắt Dạ Hề Hề lên máy bay tư nhân, bên trong được lắp đặt thiết bị rất xa hoa, giống như một căn nhà có phòng khách và phòng tắm, lên phi cơ Jersey để Lục Ý Hồi ngồi cùng Hề Hề, bản thân và Richard ở trong phòng khách nói chuyện.
Lần này Richard sẽ không cùng bọn họ đến Châu Phi, anh ta sẽ ở lại trông chừng một số chuyện quan trọng ở I-ta-li-a, vì thế phải đợi đến khi họ bàn bạc xong thì máy bay mới cất cánh.
Dạ Hề Hề thay một đôi dép thoải mái, ngồi trên đất chơi búp bê, cô chơi một lúc thì mệt mỏi, Lục Ý Hồi đang đọc sách liền giúp cô nằm lên giường, đắp chăn cho cô, không lâu sau máy bay liền cất cánh.
Máy bay bay rất ổn định, hầu như tránh tất cả nguồn khí không ổn định, cô khẽ mỉm cười, xem ra… Jersey cũng không phải hoàn toàn không để ý đứa bé này.
Nhìn sách lâu như vậy cũng có vẻ mệt mỏi, cô ngẩng đầu nhìn về phía cửa, cũng không biết Jersey đứng ở cửa bao lâu, cô đứng lên đi tới bên giường nằm xuống nói: “Em mệt rồi, ngủ cùng với Hề Hề một chút. Khi nào đến thì gọi em." Cánh tay để ngang hông của Dạ Hề Hề, rồi dần dần chìm vào giấc ngủ.
Jersey đi tới, đứng ở bên kia của Dạ Hề Hề, nhẹ nhàng đẩy một cái: “Hề Hề? Tỉnh tỉnh, Hề Hề?"
Lục Ý Hồi có chút mơ hồ: “Anh gọi chị ấy làm cái gì…" Rồi lại nhắm mắt laị.
“Giờ mà ngủ thì buổi tối lại thêm dày vò." Vì thế nên anh không để cô ngủ quá lâu.
Lục Ý Hồi lầu bầu vài câu, trở mình đưa lưng về phía Dạ Hề Hề ngủ mất.
Dạ Hề Hề bị Jersey đẩy vài cái liền tỉnh lại, hút hút dải nước khóe miệng, cô mơ mơ màng màng nhìn mặt Jersey và cười khẽ: “Chú…"
Jersey Moramike đỡ cô ngồi dậy, anh không ngại bẩn mà đưa tay lau đi vệt nước khoé miệng cô sau đó thuận tiện vén tóc cô ra sau tai rồi mới đỡ vai của cô xuống giường: “Hề Hề, dậy đi, chúng ta ra bên ngoài."
Dạ Hề Hề gật đầu, xoa hai mắt của mình, mặc dù có chút uể oải, thế nhưng phải nghe lời chú mới đúng.
Anh kéo cô vào phòng tắm, dùng khăn lông ướt rửa mặt cho cô, sau đó lại kéo cô ra ngoài uống một cốc nước ấm.
Dạ Hề Hề ngửi được mùi thơm, thấy trên bàn đặt một cái chén trong suốt, trong chén có các loại hoa quả, còn có nước sốt màu trắng, nước miếng của cô thiếu chút nữa là rơi xuống, hít một hơi tham lam nhìn về phía Jersey: “Chú ơi, đây là cái gì …? Hề Hề có thể ăn không?"
“Đương nhiên. Đây là chuẩn bị cho em." Anh cầm lấy ly nước ấm của cô rồi kéo cô tới ngồi xuống cạnh bàn.
Dạ Hề Hề cầm lấy nĩa ăn, xiên một miếng cà chua bi bỏ vào trong miệng của mình, chua chua ngọt ngọt không hề ngán, ăn thực sự rất ngon.
Đôi mắt cô lập tức cười thành một đường thẳng, mím môi, lại xiên thêm nửa quả dâu tây đưa tới bên miệng Jersey: “Chú… Chú ăn đi."
Anh nhíu mày lắc đầu, cô cũng lắc đầu: “Hưm. Thật sự ăn rất ngon, chú nếm thử đi."
Không có biện pháp, anh chỉ đành phải ăn lấy.
Anh khẽ cau mày, nếu như cô biết vì muốn làm món trái cây trộn này anh phải vừa làm vừa nếm nên mới chỉ còn một ít này thôi thì nhất định sẽ không ép anh ăn nửa miếng kia.
Anh không thế nói chuyện chỉ phải nuốt xuống, Dạ Hề Hề bưng lấy chén: “Chú này, Hề Hề chỉ có thể cho chú một miếng kia thôi nha. Đây đều là của Hề Hề đấy." Tâm tính của đứa bé, luôn đơn thuần khả ái, người khác không thể trách được, lại thương đến tận trong lòng.
Anh gật đầu, đưa tay sờ đầu của cô: “Hề Hề… Bé ngoan, chỉ cần em thích, muốn cái gì đều được."
Dạ Hề Hề trước đây thích ăn nhất ngoại trừ đồ ăn Trung Quốc, còn có món trái cây trộn này.
Nước sốt ngọt ngào, các loại hoa quả, đều là món cô thích, dâu tây, cà chua bi, thậm chí ngay cả dưa chuột cũng có, còn có quả kiwi, quả táo, quả đào… Rất nhiều thứ mùa này không có nhiều, quan trọng nhất là cô không thể ăn xoài, ăn xoài sẽ bị dị ứng, những …điều này anh đều biết, dù không cố ý ghi nhớ nhưng lại nhớ rất rõ.
Dạ Hề Hề đột nhiên “Oa" một tiếng, Jersey ngẩng đầu, cho là cô không thích mùi này nên ói ra, vừa nhìn lại liền dở khóc dở cười.
Cô ôm chén ngồi cạnh cửa sổ, đưa đầu nhìn ra bên ngoài, cả khuôn mặt đều dán trên kính, vẻ mặt cực kỳ hưng phấn.
Đi tới ngồi xuống, cũng nhìn về phía ngoài cửa sổ, kéo mặt cô lại gần mình một chút, trên kính có rất nhiều vi khuẩn, hiện giờ sức miễn dịch của cô rất yếu rất dẽ bị nhiễm bệnh.
“Chú ơi, chú xem, toàn là kẹo đường màu trắng không nha… Nhất định ăn rất ngon… Chú Cổ Luân từng mua kẹo đường cho Hề Hề ăn … Ăn ngon lắm, đều trắng trắng mềm mềm như chúng…" Cô chỉ vào những đám mây trắng, khuôn mặt cũng nhích gần lại, anh dùng lực nắm chặt mặt của cô lại: “Tên quỷ tham ăn này, ăn trái cây trong chén đi, không được để dư lại miếng nào!" Giọng nói hung dữ, khiến Dạ Hề Hề rùng mình một cái, lo sợ nhìn anh mài lần, sau đó rũ mi gật đầu, ngoan ngoãn bắt đầu ăn rái cây trộn trong chén.
Kết quả chính là, Dạ Hề Hề ói ra đầy đất, lại được anh ôm vào phòng tắm ghé trên bồn cầu nôn mửa không ngừng
“Oa a… Nôn…"
“Chậm một chút, chậm một chút…" Anh thật sự hối hận muốn chết, ân hận đến ruột cũng đều xanh lè rồi.
“Chú… Xin lỗi… Hề Hề không muốn nhổ ra…"
“Không trách em được, là anh hẹp hòi.." Vừa nghe cô nhắc đến tên một người đàn ông khác anh liền hung dữ với cô.
“Oa a…" Lại thêm một ngụm, Dạ Hề Hề rất khó chịu, cảm giác cả dạ dày đều muốn nôn ra, khó chịu đến mức chảy nước mắt, cũng không dám khóc thành tiếng, sợ chú thấy mình khóc lại không vui.
Jersey nhìn thấy tất cả, xoa xoa mắt của cô: “Bé ngốc…" Lau đi một giọt nước mắt, “Khó chịu thì khóc lên."
Dạ Hề Hề xoay người nhào vào trong ngực anh, anh giữ vững cơ thể bị cô nhào tới, ngồi trên đất, Dạ Hề Hề quỳ trên mặt đất, nắm chặt vạt áo trước ngực anh cúi đầu khóc lên: “Chú ơi… Hề Hề khó chịu… Trong người khó chịu… Xin lỗi… Không phải cố ý ói ra… Ô ô… Hề Hề biết, là do chú đích thân làm cho Hề Hề ăn…" Lúc nãy cô có nghe nhóm người hầu nói chuyện, tuy rằng cô không phải hiểu hết toàn bộ, nhưng cô nghe rõ, chính chú làm trái cây trộn cho cô, nhưng cô lại ói ra hết…
Cô ngước đôi mắt đẫm nước nhìn Jersey, phát hiện sắc mặt của anh rất kinh khủng, nuốt một ngụm nước bọt làm bộ đáng thương nói: “Chú, nếu người tức giận… Hề Hề lại vớt lên ăn…"
Vẻ mặt cô chăm chú, dứt lời liển xoay người cúi xuống dưới.
Sắc mặt Jersey tối sầm, lập tức đưa tay kéo cô lên, chỉ nghe được “Cô" một tiếng, sắc mặt cô lập tức thay đổi, “Oa" một tiếng ói ra, lúc này là ói lên người Jersey.
***
Dắt Dạ Hề Hề lên máy bay tư nhân, bên trong được lắp đặt thiết bị rất xa hoa, giống như một căn nhà có phòng khách và phòng tắm, lên phi cơ Jersey để Lục Ý Hồi ngồi cùng Hề Hề, bản thân và Richard ở trong phòng khách nói chuyện.
Lần này Richard sẽ không cùng bọn họ đến Châu Phi, anh ta sẽ ở lại trông chừng một số chuyện quan trọng ở I-ta-li-a, vì thế phải đợi đến khi họ bàn bạc xong thì máy bay mới cất cánh.
Dạ Hề Hề thay một đôi dép thoải mái, ngồi trên đất chơi búp bê, cô chơi một lúc thì mệt mỏi, Lục Ý Hồi đang đọc sách liền giúp cô nằm lên giường, đắp chăn cho cô, không lâu sau máy bay liền cất cánh.
Máy bay bay rất ổn định, hầu như tránh tất cả nguồn khí không ổn định, cô khẽ mỉm cười, xem ra… Jersey cũng không phải hoàn toàn không để ý đứa bé này.
Nhìn sách lâu như vậy cũng có vẻ mệt mỏi, cô ngẩng đầu nhìn về phía cửa, cũng không biết Jersey đứng ở cửa bao lâu, cô đứng lên đi tới bên giường nằm xuống nói: “Em mệt rồi, ngủ cùng với Hề Hề một chút. Khi nào đến thì gọi em." Cánh tay để ngang hông của Dạ Hề Hề, rồi dần dần chìm vào giấc ngủ.
Jersey đi tới, đứng ở bên kia của Dạ Hề Hề, nhẹ nhàng đẩy một cái: “Hề Hề? Tỉnh tỉnh, Hề Hề?"
Lục Ý Hồi có chút mơ hồ: “Anh gọi chị ấy làm cái gì…" Rồi lại nhắm mắt laị.
“Giờ mà ngủ thì buổi tối lại thêm dày vò." Vì thế nên anh không để cô ngủ quá lâu.
Lục Ý Hồi lầu bầu vài câu, trở mình đưa lưng về phía Dạ Hề Hề ngủ mất.
Dạ Hề Hề bị Jersey đẩy vài cái liền tỉnh lại, hút hút dải nước khóe miệng, cô mơ mơ màng màng nhìn mặt Jersey và cười khẽ: “Chú…"
Jersey Moramike đỡ cô ngồi dậy, anh không ngại bẩn mà đưa tay lau đi vệt nước khoé miệng cô sau đó thuận tiện vén tóc cô ra sau tai rồi mới đỡ vai của cô xuống giường: “Hề Hề, dậy đi, chúng ta ra bên ngoài."
Dạ Hề Hề gật đầu, xoa hai mắt của mình, mặc dù có chút uể oải, thế nhưng phải nghe lời chú mới đúng.
Anh kéo cô vào phòng tắm, dùng khăn lông ướt rửa mặt cho cô, sau đó lại kéo cô ra ngoài uống một cốc nước ấm.
Dạ Hề Hề ngửi được mùi thơm, thấy trên bàn đặt một cái chén trong suốt, trong chén có các loại hoa quả, còn có nước sốt màu trắng, nước miếng của cô thiếu chút nữa là rơi xuống, hít một hơi tham lam nhìn về phía Jersey: “Chú ơi, đây là cái gì …? Hề Hề có thể ăn không?"
“Đương nhiên. Đây là chuẩn bị cho em." Anh cầm lấy ly nước ấm của cô rồi kéo cô tới ngồi xuống cạnh bàn.
Dạ Hề Hề cầm lấy nĩa ăn, xiên một miếng cà chua bi bỏ vào trong miệng của mình, chua chua ngọt ngọt không hề ngán, ăn thực sự rất ngon.
Đôi mắt cô lập tức cười thành một đường thẳng, mím môi, lại xiên thêm nửa quả dâu tây đưa tới bên miệng Jersey: “Chú… Chú ăn đi."
Anh nhíu mày lắc đầu, cô cũng lắc đầu: “Hưm. Thật sự ăn rất ngon, chú nếm thử đi."
Không có biện pháp, anh chỉ đành phải ăn lấy.
Anh khẽ cau mày, nếu như cô biết vì muốn làm món trái cây trộn này anh phải vừa làm vừa nếm nên mới chỉ còn một ít này thôi thì nhất định sẽ không ép anh ăn nửa miếng kia.
Anh không thế nói chuyện chỉ phải nuốt xuống, Dạ Hề Hề bưng lấy chén: “Chú này, Hề Hề chỉ có thể cho chú một miếng kia thôi nha. Đây đều là của Hề Hề đấy." Tâm tính của đứa bé, luôn đơn thuần khả ái, người khác không thể trách được, lại thương đến tận trong lòng.
Anh gật đầu, đưa tay sờ đầu của cô: “Hề Hề… Bé ngoan, chỉ cần em thích, muốn cái gì đều được."
Dạ Hề Hề trước đây thích ăn nhất ngoại trừ đồ ăn Trung Quốc, còn có món trái cây trộn này.
Nước sốt ngọt ngào, các loại hoa quả, đều là món cô thích, dâu tây, cà chua bi, thậm chí ngay cả dưa chuột cũng có, còn có quả kiwi, quả táo, quả đào… Rất nhiều thứ mùa này không có nhiều, quan trọng nhất là cô không thể ăn xoài, ăn xoài sẽ bị dị ứng, những …điều này anh đều biết, dù không cố ý ghi nhớ nhưng lại nhớ rất rõ.
Dạ Hề Hề đột nhiên “Oa" một tiếng, Jersey ngẩng đầu, cho là cô không thích mùi này nên ói ra, vừa nhìn lại liền dở khóc dở cười.
Cô ôm chén ngồi cạnh cửa sổ, đưa đầu nhìn ra bên ngoài, cả khuôn mặt đều dán trên kính, vẻ mặt cực kỳ hưng phấn.
Đi tới ngồi xuống, cũng nhìn về phía ngoài cửa sổ, kéo mặt cô lại gần mình một chút, trên kính có rất nhiều vi khuẩn, hiện giờ sức miễn dịch của cô rất yếu rất dẽ bị nhiễm bệnh.
“Chú ơi, chú xem, toàn là kẹo đường màu trắng không nha… Nhất định ăn rất ngon… Chú Cổ Luân từng mua kẹo đường cho Hề Hề ăn … Ăn ngon lắm, đều trắng trắng mềm mềm như chúng…" Cô chỉ vào những đám mây trắng, khuôn mặt cũng nhích gần lại, anh dùng lực nắm chặt mặt của cô lại: “Tên quỷ tham ăn này, ăn trái cây trong chén đi, không được để dư lại miếng nào!" Giọng nói hung dữ, khiến Dạ Hề Hề rùng mình một cái, lo sợ nhìn anh mài lần, sau đó rũ mi gật đầu, ngoan ngoãn bắt đầu ăn rái cây trộn trong chén.
Kết quả chính là, Dạ Hề Hề ói ra đầy đất, lại được anh ôm vào phòng tắm ghé trên bồn cầu nôn mửa không ngừng
“Oa a… Nôn…"
“Chậm một chút, chậm một chút…" Anh thật sự hối hận muốn chết, ân hận đến ruột cũng đều xanh lè rồi.
“Chú… Xin lỗi… Hề Hề không muốn nhổ ra…"
“Không trách em được, là anh hẹp hòi.." Vừa nghe cô nhắc đến tên một người đàn ông khác anh liền hung dữ với cô.
“Oa a…" Lại thêm một ngụm, Dạ Hề Hề rất khó chịu, cảm giác cả dạ dày đều muốn nôn ra, khó chịu đến mức chảy nước mắt, cũng không dám khóc thành tiếng, sợ chú thấy mình khóc lại không vui.
Jersey nhìn thấy tất cả, xoa xoa mắt của cô: “Bé ngốc…" Lau đi một giọt nước mắt, “Khó chịu thì khóc lên."
Dạ Hề Hề xoay người nhào vào trong ngực anh, anh giữ vững cơ thể bị cô nhào tới, ngồi trên đất, Dạ Hề Hề quỳ trên mặt đất, nắm chặt vạt áo trước ngực anh cúi đầu khóc lên: “Chú ơi… Hề Hề khó chịu… Trong người khó chịu… Xin lỗi… Không phải cố ý ói ra… Ô ô… Hề Hề biết, là do chú đích thân làm cho Hề Hề ăn…" Lúc nãy cô có nghe nhóm người hầu nói chuyện, tuy rằng cô không phải hiểu hết toàn bộ, nhưng cô nghe rõ, chính chú làm trái cây trộn cho cô, nhưng cô lại ói ra hết…
Cô ngước đôi mắt đẫm nước nhìn Jersey, phát hiện sắc mặt của anh rất kinh khủng, nuốt một ngụm nước bọt làm bộ đáng thương nói: “Chú, nếu người tức giận… Hề Hề lại vớt lên ăn…"
Vẻ mặt cô chăm chú, dứt lời liển xoay người cúi xuống dưới.
Sắc mặt Jersey tối sầm, lập tức đưa tay kéo cô lên, chỉ nghe được “Cô" một tiếng, sắc mặt cô lập tức thay đổi, “Oa" một tiếng ói ra, lúc này là ói lên người Jersey.
Tác giả :
Nguyệt Thất Nhi