Yêu Thầm Chị Họ
Chương 111
Thình lình đụng độ thằng Quang trong đây, lại còn bị nó thộp cổ áo, chưa kể thêm chuyện phát hiện ra em gái Mừng nhóc "quẩy cực nhiệt" trong bar không ngờ lại là bạn gái nó, quá nhiều thông tin gây sốc đột ngột dồn dập tràn vào đầu khiến mình không tài nào phản ứng kịp. Thằng Quang cứ tưởng mình sợ, càng sấn sổ tới:
- Sao hả? Bị tao phát hiện ra bản chất xấu xa đê tiện, sợ quá cứng lưỡi rồi à?
Mình lúc này bừng tỉnh, giằng mạnh tay nó ra khỏi người mình:
- Thằng điên, bạn gái mày là ai?
- Định chối hả? - Thằng Quang cười khẩy, kéo em gái Mừng nhóc vẫn nấp phía sau ra trước mặt mình - Không phải vừa rồi mày đuổi theo khiến cho Trà My sợ sao? Tao không cản chắc mày giở trò bậy bạ rồi.
Đến giờ mình mới biết em gái Mừng nhóc tên là Trà My, bỗng dưng bị kéo tới ngay trước mặt mình, con bé ngượng nghịu luống cuống hết cả lên, không nói được tiếng nào. Thái độ của con bé càng khiến nhiều người hiểu lầm, nghĩ mình có ý đồ xấu thật. Lúc này, nhiều người có mặt trong bar phát hiện xảy ra xung đột liền kéo đến vây quanh chỗ bọn mình, chỉ trỏ bàn tán xôn xao trong tiếng nhạc ầm ĩ.
Mình buộc phải giải thích:
- Tao không biết con bé có phải là bạn gái của mày hay không, nhưng nó chính là em gái bạn tao. Lý do này đã đủ chưa?
Tới lượt thằng Quang ngẩn người. Sau giây phút giật mình, nó bĩu môi:
- Xàm xí, chứ không phải mày thấy gái đẹp rồi giả vờ quen biết à, bài này tao còn lạ gì?
Vừa dứt câu, nó bất ngờ sấn tới đấm thẳng vào mặt mình, may mà mình đã đề phòng từ trước, nhanh chân lùi lại tránh được. Mẹ nó đen thật, tự dưng vô đây đụng độ thằng chó này để có chuyện, mình đang có quá nhiều thứ để lo rồi, không muốn xảy ra thêm bất kỳ điều gì nữa.
Nhóm anh Bảo cũng vừa chạy đến, ổng gấp rút len qua đám đông chen vào giữa mình và thằng Quang, cất tiếng can ngăn:
- Có chuyện gì vậy? Có gì từ từ nói, đừng đánh nhau!
Thằng Quang vẫn chưa hết tức tối, điểm mặt mình:
- Nó dòm ngó bạn gái tao!
Mình cười nhạt phản bác:
- Thằng điên! tao nói rồi, con bé này là em gái của bạn tao. Tao chỉ nhìn người quen thôi, mày điếc à?
Ông Bảo ngó con bé Trà My đang bối rối, quay sang hỏi mình:
- Em của bạn em thật à?
- Thật. - Mình gật đầu, tuy nhiên không hề nói ra chuyện Trà My là em gái Mừng nhóc, mất công đồn ầm ĩ trên nhà máy thì tội nó.
Chả biết thằng Quang có tin những gì mình nói hay không, hoặc có thể nó đang muốn tìm một lý do để kiếm cớ gây sự với mình trước mặt rất đông dân chơi hiếu kỳ, chỉ thấy nó nói với Trà My:
- Em mau nói cho tất cả cùng nghe, em có quen biết gì nó như nó tự nhận không?
Dưới áp lực từ thằng Quang, Trà My tỏ ra rất khó xử, mấy lần mấp máy môi muốn xuôi theo ý nó, song nhìn thấy mình lạnh nhạt lừ mắt, có lẽ con bé cũng thừa hiểu ý mình. Chỉ cần nó lắc đầu phủ nhận, bảo rằng không phải như mình nói, mình sẽ lập tức nói ra sự thật rằng nó chính là em gái của Mừng nhóc, hậu quả về sau tự nó gánh chịu, thằng Mừng không đánh gãy giò nó mới là lạ.
Mình không hề muốn hù dọa hay ép buộc gì còn bé, nhưng mình đang ở tình thế khó khăn, thằng Quang có cớ gây chuyện đánh nhau chưa nói, riêng việc mình sẽ trở nên xấu xí trong mắt anh Bảo tin chắc có ảnh hưởng rất lớn tới tương lai của mình ở nhà máy sau này. Vì vậy mình không còn cách nào khác, buộc phải tỏ rõ thái độ với Trà My, hy vọng con bé hiểu chuyện mà hợp tác.
- Nói đi, làm gì im lặng hoài vậy? - Thằng Quang đứng ngang hàng, không thể nhìn hết những biểu hiện kỳ lạ trên mặt Trà My. Thấy con bé lâu lên tiếng, nó nóng ruột hối thúc.
- Em... - Tần ngần hồi lâu, Trà My rốt cuộc buộc phải đánh tiếng, không thể giữ im lặng được nữa - Ảnh... đúng là bạn của anh trai em...
"Ok, vậy là được rồi, chỉ cần thế thôi!"
Mình len lén thở ra nhẹ nhõm, áp lực đè nặng lên người nãy giờ được giải tỏa phần nào.
Đột ngột bị "phản dame" từ chính người mà mình luôn miệng gọi là bạn gái, thằng Quang ngớ người, song vẫn cố gán tội cho mình. Nó trừng mắt nhìn Trà My, gằn từng tiếng:
- Chính vì quen biết mà hồi nãy nó lén tới gần, nhân lúc đông người giả vờ chen lấn sờ soạng mông em, em vẫn im lặng bỏ qua?
Lần này đến lượt mình giật bắn, mẹ thằng chó này đúng là ngậm máu phun người. Mình tức giận chỉ tay vào mặt nó:
- Mày bị điên à? Nói nhảm gì vậy?
Thằng Quang không thèm đáp lời mình, vẫn tiếp tục trừng trừng nhìn Trà My, lặp lại câu hỏi:
- Anh hỏi đúng không? Em chỉ cần xác nhận thôi, anh sẽ lập tức xử nó, lấy lại công bằng cho em!
Thằng Quang không hề biết mình đang nắm điểm yếu của Trà My, có cho vàng thì con bé cũng chẳng dám vu oan cho mình, thế nên chỉ ấp úng:
- Không, đâu có...
Bốp!
Còn chưa nói hết câu, thằng Quang bất ngờ giáng một tát vào mặt Trà My, con bé choáng váng té nhào xuống sàn ngay trước ánh mắt ngỡ ngàng của rất đông người chứng kiến.
Trà My sững sờ ngẩng lên, một bên mặt in hằn năm vết tay đỏ rực, bất chợt bật khóc, có lẽ con bé không thể nào ngờ được người trông điển trai lịch thiệp như thằng Quang lại có thể hành động thô lỗ cục súc đến thế.
Còn chưa hả giận, thằng Quang nghiến răng bước tới nắm tay Trà My lôi dậy, nghiến răng:
- Đm mày, con điếm rẻ tiền này! Gia cảnh nghèo hèn quê mùa như mày, không nhờ tao bỏ tiền sắm sửa quần áo giày dép, mày được như vầy sao? Vậy mà bây giờ lại dám phản bội tao, lén lén lút lút với thằng chó đó! Hôm nay nếu mày không khai ra, tao đập chết mẹ mày ngay tại đây!
Chứng kiến cảnh tượng đàn ông vũ phu nặng tay với phụ nữ như thế, vài người bất bình toan can thiệp nhưng đã bị nhóm bạn của thằng Quang đẩy ra. Nhóm nó có cả nam lẫn nữ, tầm chục người, lúc này chia ra đứng thành vòng tròn, vây Trà My vào giữa.
Dù sao con bé cũng là em gái Mừng nhóc, nói thế nào thì chuyện xảy ra tối nay cũng có phần liên quan tới mình, không thể đứng nhìn nó bị đánh vậy được, mình lập tức lấn tới muốn cứu con bé ra khỏi tay thằng Quang, liền bị một thằng to con đầu cua đẩy mạnh ra, kèm câu hăm dọa:
- Thân mày còn lo chưa xong, đừng lắm chuyện!
Thằng Quang một tay bóp hờ cổ Trà My, mặc cho con bé đang khóc rấm rứt, nó không hề mềm lòng, tay kia giơ lên chuẩn bị tát tiếp, giọng lưỡi đe dọa:
- Mày chịu khai chưa? Nói!!!
Tình hình ngày một căng thẳng không thể giải quyết, mình lớn tiếng tri hô:
- Bảo vệ đâu? Có người đánh nhau, bảo vệ đâu???
Một thằng trong nhóm thằng Quang nghe vậy cười đắc ý:
- Tụi tao là khách vip ở đây, dạy dỗ bạn gái một chút chả bảo vệ nào xen vào đâu. Mày có gọi tới tết cũng vậy thôi, thằng ngu!
Ra thế, có tiền sướng thật, đi tới đâu cũng được tung hô như vua.
Nhìn thấy thằng Quang sắp xuống tay tiếp tục đánh Trà My, mình không đứng yên được nữa, quyết liệt xông tới tìm cách cứu con bé ra.
- Tránh ra! Muốn ăn đòn à? - Thằng nào đó đẩy mình, đồng thời trợn mắt hù dọa.
- Cút!
Tiếng chửi vừa bay ra khỏi miệng mình, nắm đấm liền tung một cú cật lực vào mặt thằng đó. Dạo này stress lắm rồi, đập nhau một trận xem như giải tỏa cũng được.
Bốp!
Khoảng cách đôi bên rất gần, mình lại ra đòn bất ngờ, chính thằng đó cũng không nghĩ mình dám ra tay trước, thế nên nó lãnh trọn một thoi giữa mặt té chỏng gọng, hình như vỡ mũi rồi, máu xịt ra.
Cùng lúc đó, mình nghe tiếng thằng Quang hét lên đau đớn, hai chân khuỵu xuống, hình như vừa bị con bé Trà My cho một đá trúng hạ bộ. Con bé này coi vậy mà được, làm tốt lắm, hơn nữa còn rất đúng thời điểm!
Nhất thời âm thanh xôn xao huyên náo một vùng, cả lũ bạn thằng Quang còn chưa kịp phản ứng, mình đã nhanh chóng chen được vào bên trong, nhân lúc thằng Quang đang lom khom rên rỉ bèn tống thêm vào lưng nó một đạp thật mạnh. Nó "hự" lên một tiếng đau đớn, té chúi nhũi về trước, đầu đập mạnh vào cây cột chống trần đính đầy đèn chớp.
Nhân cơ hội hiếm có, mình vội chụp tay Trà My đang sợ hãi đứng ngẩn ngơ, kéo đi:
- Chạy mau!
Diễn biến quá nhanh khiến nhiều đứa trong nhóm thằng Quang đứng như trời trồng, không theo kịp tình huống, song cũng có một thằng nhanh tay ôm mình lại không cho chạy, nó rống lớn:
- Tao bắt được nó rồi, đập chết mẹ nó!
Thằng này ôm rất chặt, mình vùng vẫy nhưng tạm thời chưa thể thoát ra, đúng lúc này ông Bảo như từ trên trời rơi xuống, tay cầm chai bia vố thẳng lên đầu nó.
Bốp!!!
Cú đập rất mạnh, không hề nương tay một chút nào, thằng đang ôm mình trợn trắng hai mắt té quỵ xuống, máu chảy ướt mặt. Mình hơi ngẩn ra, không ngờ ông này còn máu chó hơn cả mình, đập vậy chẳng may thằng kia chết thì ở tù mọt gông.
Ổng lại chả thèm quan tâm, quát lớn vào mặt mình:
- Chạy mau lên, ngẩn ra đó làm gì?
Mình bừng tỉnh, gấp rút kéo theo con bé Trà My ba chân bốn cẳng len qua đám đông đang nháo nhào hỗn loạn, chạy về phía cửa ra.
Phía sau, nhóm thằng Quang điên cuồng đuổi theo, luôn miệng hò hét vô cùng giận dữ. Tụi nó mà bắt được mình thì phen này khỏi phải nghĩ, không chết cũng nằm liệt giường nửa năm là ít.
Trà My dù gì cũng chỉ là con gái chân yếu tay mềm, liên tục va đập vào đám người chen chúc trong bar, con bé suýt té mấy lần, vì vậy mà làm giảm tốc độ của hai đứa, khiến cho tụi kia sắp sửa bắt kịp. Con bé mếu máo nói:
- Anh chạy trước đi, kệ em!!
- Lo chạy đi, đừng nói nữa!
Lòng mình nóng như lửa đốt, song không thể bỏ rơi con bé được, cố nắm tay nó lôi đi, nào ngờ Trà My đột nhiên vung tay mình ra rồi chạy qua một hướng khác, chỉ kịp ném lại một câu:
- Anh chạy đi, em tự lo!
Ngó theo con bé mau chóng chìm vào đám đông, không còn cách nào khác, mình liền cắm đầu chạy về phía cửa, nhóm thằng Quang đã tới sát nút phía sau rồi, chỉ cần chậm lại một nhịp nữa thôi sẽ bị tóm cổ. Ông Bảo cũng không thấy tăm tích gì, nhưng chắc ổng có thể tự lo.
Mình cứ thế chạy như điên, vừa lao ra khỏi cửa, mình bỏ mặc luôn chiếc xe vẫn giữ trong bãi, chọn đại một hướng tiếp tục chạy. Ngày mai quay lại lấy xe cũng được, giờ phải lo cái mạng trước đã.
Mười giờ khuya, đường phố dần vắng vẻ rồi, chỉ lác đác vài chiếc xe chạy qua lại. Mình cắm đầu cắm cổ chạy thục mạng, không hề dám lơi lỏng dù chỉ một giây, sau lưng là tiếng quát tháo om sòm của đám kia. Bọn nó điên tiết mình lắm rồi, giết mình cũng có thể.
Chạy được một quãng độ vài trăm mét, thấy con hẻm bên trái mình liền chui vào, sau đó vẫn tiếp tục chạy như ma đuổi, có bao nhiêu sức lực đều dồn hết xuống hai chân.
Qua vài phút, tiếng chửi mắng xa dần, đã bị bỏ rơi lại một đoạn, mình mới có thời gian quay đầu nhìn xem tụi nó có bao nhiêu thằng, phát hiện chỉ còn ba thằng cố đuổi theo mình, kỳ dư đám kia đã mệt không chạy nổi nữa, đều phải đứng lại thở dốc.
Hẻm tối, mình không thể nhìn rõ có thằng Quang trong đó hay không, mà thôi mặc kệ bọn nó, mình quay đầu cắn răng chạy tiếp, hết rẽ trái lại quẹo phải qua rất nhiều khúc quanh. Con đường này mình đã đi rất nhiều lần trong quá khứ, vậy nên không sợ bị lạc hay chạy vào ngõ cụt.
Lát sau, mình đâm ra được ngoài đường lộ, may sao nhìn thấy mấy chiếc taxi đậu trước siêu thị gần đó liền nhanh chân chạy tới, nhảy vào xe, kêu tài xế khẩn trương đưa về nhà.
Xe chạy rồi, mình thấp thỏm ngó ra sau nhưng không hề thấy nhóm kia xuất hiện, có lẽ tụi nó đã bị mất dấu, hẳn là bây giờ vẫn đang tức tối sục tìm mình trong khu đó. Tới lúc này mình mới tạm yên tâm, thở hổn hển, quệt mồ hôi túa đầy trán, lưng áo cũng đã ướt đẫm. Thật không ngờ, cứ nghĩ lâu lâu đi chơi thư giãn, ai dè xảy ra chuyện lớn, vẫn còn may mà mình chạy kịp, chứ lỡ như bị bọn nó bắt được thì...
Mình không dám nghĩ thêm nữa, bị thương tích không nói, chỉ sợ nằm một đống đó bắt chị chăm sóc, rồi không đi làm được phải xin nghỉ phép dài hạn, thế nào cũng bị đuổi việc. Hậu quả rất nặng nề, không hề đơn giản.
Nhớ tới nhóm ông Bảo và con bé Trà My, chẳng biết bọn họ có chạy thoát không? Mình bấm số gọi anh Bảo.
Chuông reo vài tiếng, ổng bắt máy hỏi ngay:
- Sao rồi? Mày thoát chưa? Không bị tụi nó tóm cổ đó chứ?
Nghe giọng ổng rất bình tĩnh, hẳn là không việc gì, mình tạm yên tâm, nói:
- Em không sao. Bên anh thế nào rồi?
- Thế nào là thế nào? Anh vẫn còn chơi ở bar đây.
- Anh ở đó không sợ tụi nó trả thù hả? - Mình hết hồn.
Ông Bảo cười nhạt:
- Ở cái đất này, thằng nào dám chơi anh mày? Khi nãy hỗn loạn quá, không nói chuyện được mới buộc phải kêu mày chạy trốn! Giờ mày quay lại đây cũng được, anh đảm bảo không thằng nào dám đụng tới dù chỉ một sợi lông chân của mày!
Mình nghe mà rịn mồ hôi hột:
- Thôi, cũng trễ rồi, chắc em về luôn! Bữa nay cảm ơn anh lắm! À quên mất, còn con bé Trà My kia sao rồi, anh có thấy đâu không?
- Không. Nó không đi cùng mày hả?
- Lạc mất rồi.
- Chắc nó đang về nhà rồi, không có gì đâu. Đều lớn cả rồi mà, không cần lo!
Nói thêm vài câu, mình tắt máy. Nghe qua coi bộ ông Bảo khá cứng cựa, không hề e ngại tụi thằng Quang. Tuy nhiên mình không điên tới mức quay lại đó làm gì, lỡ nó đang điên lụi cho một nhát thì tàn đời. Vua còn thua thằng liều, thiếu gì chuyện đại ca giang hồ bị thằng cắc ké miệng hôi sữa đâm chết không kịp ngáp đăng đầy trên báo chí. Tốt nhất tránh được thì cứ tránh.
Lại nghĩ tới Trà My, sắp tới nhà rồi nhưng mình vẫn phải kêu tài xế đổi hướng, chạy lên phía nhà Mừng nhóc xem thử có trông thấy con bé lang thang trên đường hay không. Khi nãy trong bar, theo mình quan sát thì có vẻ như con bé chỉ đi một mình, không có bạn bè, trong tình trạng ăn mặc son phấn hiện giờ mà nó dám vác mặt về nhà mới là lạ. Chưa kể việc bị bạn trai đánh đập giữa chốn đông người, chẳng biết con bé có khủng hoảng tinh thần mà làm chuyện dại dột không?
Dù sao nó cũng mới mười tám mười chín thôi, cái tuổi này rất ẩm ương, nhiều chuyện suy nghĩ không tới... Mình đã từng trải qua rồi nên hiểu rất rõ, nổi loạn thì vô cùng nổi loạn nhưng lại cực kỳ yếu đuối và dễ bị tổn thương hơn bao giờ hết, đôi khi chỉ vì một câu nói đùa vô thưởng vô phạt mà tự gây ra kết cục đáng tiếc cho chính bản thân.
- Sao hả? Bị tao phát hiện ra bản chất xấu xa đê tiện, sợ quá cứng lưỡi rồi à?
Mình lúc này bừng tỉnh, giằng mạnh tay nó ra khỏi người mình:
- Thằng điên, bạn gái mày là ai?
- Định chối hả? - Thằng Quang cười khẩy, kéo em gái Mừng nhóc vẫn nấp phía sau ra trước mặt mình - Không phải vừa rồi mày đuổi theo khiến cho Trà My sợ sao? Tao không cản chắc mày giở trò bậy bạ rồi.
Đến giờ mình mới biết em gái Mừng nhóc tên là Trà My, bỗng dưng bị kéo tới ngay trước mặt mình, con bé ngượng nghịu luống cuống hết cả lên, không nói được tiếng nào. Thái độ của con bé càng khiến nhiều người hiểu lầm, nghĩ mình có ý đồ xấu thật. Lúc này, nhiều người có mặt trong bar phát hiện xảy ra xung đột liền kéo đến vây quanh chỗ bọn mình, chỉ trỏ bàn tán xôn xao trong tiếng nhạc ầm ĩ.
Mình buộc phải giải thích:
- Tao không biết con bé có phải là bạn gái của mày hay không, nhưng nó chính là em gái bạn tao. Lý do này đã đủ chưa?
Tới lượt thằng Quang ngẩn người. Sau giây phút giật mình, nó bĩu môi:
- Xàm xí, chứ không phải mày thấy gái đẹp rồi giả vờ quen biết à, bài này tao còn lạ gì?
Vừa dứt câu, nó bất ngờ sấn tới đấm thẳng vào mặt mình, may mà mình đã đề phòng từ trước, nhanh chân lùi lại tránh được. Mẹ nó đen thật, tự dưng vô đây đụng độ thằng chó này để có chuyện, mình đang có quá nhiều thứ để lo rồi, không muốn xảy ra thêm bất kỳ điều gì nữa.
Nhóm anh Bảo cũng vừa chạy đến, ổng gấp rút len qua đám đông chen vào giữa mình và thằng Quang, cất tiếng can ngăn:
- Có chuyện gì vậy? Có gì từ từ nói, đừng đánh nhau!
Thằng Quang vẫn chưa hết tức tối, điểm mặt mình:
- Nó dòm ngó bạn gái tao!
Mình cười nhạt phản bác:
- Thằng điên! tao nói rồi, con bé này là em gái của bạn tao. Tao chỉ nhìn người quen thôi, mày điếc à?
Ông Bảo ngó con bé Trà My đang bối rối, quay sang hỏi mình:
- Em của bạn em thật à?
- Thật. - Mình gật đầu, tuy nhiên không hề nói ra chuyện Trà My là em gái Mừng nhóc, mất công đồn ầm ĩ trên nhà máy thì tội nó.
Chả biết thằng Quang có tin những gì mình nói hay không, hoặc có thể nó đang muốn tìm một lý do để kiếm cớ gây sự với mình trước mặt rất đông dân chơi hiếu kỳ, chỉ thấy nó nói với Trà My:
- Em mau nói cho tất cả cùng nghe, em có quen biết gì nó như nó tự nhận không?
Dưới áp lực từ thằng Quang, Trà My tỏ ra rất khó xử, mấy lần mấp máy môi muốn xuôi theo ý nó, song nhìn thấy mình lạnh nhạt lừ mắt, có lẽ con bé cũng thừa hiểu ý mình. Chỉ cần nó lắc đầu phủ nhận, bảo rằng không phải như mình nói, mình sẽ lập tức nói ra sự thật rằng nó chính là em gái của Mừng nhóc, hậu quả về sau tự nó gánh chịu, thằng Mừng không đánh gãy giò nó mới là lạ.
Mình không hề muốn hù dọa hay ép buộc gì còn bé, nhưng mình đang ở tình thế khó khăn, thằng Quang có cớ gây chuyện đánh nhau chưa nói, riêng việc mình sẽ trở nên xấu xí trong mắt anh Bảo tin chắc có ảnh hưởng rất lớn tới tương lai của mình ở nhà máy sau này. Vì vậy mình không còn cách nào khác, buộc phải tỏ rõ thái độ với Trà My, hy vọng con bé hiểu chuyện mà hợp tác.
- Nói đi, làm gì im lặng hoài vậy? - Thằng Quang đứng ngang hàng, không thể nhìn hết những biểu hiện kỳ lạ trên mặt Trà My. Thấy con bé lâu lên tiếng, nó nóng ruột hối thúc.
- Em... - Tần ngần hồi lâu, Trà My rốt cuộc buộc phải đánh tiếng, không thể giữ im lặng được nữa - Ảnh... đúng là bạn của anh trai em...
"Ok, vậy là được rồi, chỉ cần thế thôi!"
Mình len lén thở ra nhẹ nhõm, áp lực đè nặng lên người nãy giờ được giải tỏa phần nào.
Đột ngột bị "phản dame" từ chính người mà mình luôn miệng gọi là bạn gái, thằng Quang ngớ người, song vẫn cố gán tội cho mình. Nó trừng mắt nhìn Trà My, gằn từng tiếng:
- Chính vì quen biết mà hồi nãy nó lén tới gần, nhân lúc đông người giả vờ chen lấn sờ soạng mông em, em vẫn im lặng bỏ qua?
Lần này đến lượt mình giật bắn, mẹ thằng chó này đúng là ngậm máu phun người. Mình tức giận chỉ tay vào mặt nó:
- Mày bị điên à? Nói nhảm gì vậy?
Thằng Quang không thèm đáp lời mình, vẫn tiếp tục trừng trừng nhìn Trà My, lặp lại câu hỏi:
- Anh hỏi đúng không? Em chỉ cần xác nhận thôi, anh sẽ lập tức xử nó, lấy lại công bằng cho em!
Thằng Quang không hề biết mình đang nắm điểm yếu của Trà My, có cho vàng thì con bé cũng chẳng dám vu oan cho mình, thế nên chỉ ấp úng:
- Không, đâu có...
Bốp!
Còn chưa nói hết câu, thằng Quang bất ngờ giáng một tát vào mặt Trà My, con bé choáng váng té nhào xuống sàn ngay trước ánh mắt ngỡ ngàng của rất đông người chứng kiến.
Trà My sững sờ ngẩng lên, một bên mặt in hằn năm vết tay đỏ rực, bất chợt bật khóc, có lẽ con bé không thể nào ngờ được người trông điển trai lịch thiệp như thằng Quang lại có thể hành động thô lỗ cục súc đến thế.
Còn chưa hả giận, thằng Quang nghiến răng bước tới nắm tay Trà My lôi dậy, nghiến răng:
- Đm mày, con điếm rẻ tiền này! Gia cảnh nghèo hèn quê mùa như mày, không nhờ tao bỏ tiền sắm sửa quần áo giày dép, mày được như vầy sao? Vậy mà bây giờ lại dám phản bội tao, lén lén lút lút với thằng chó đó! Hôm nay nếu mày không khai ra, tao đập chết mẹ mày ngay tại đây!
Chứng kiến cảnh tượng đàn ông vũ phu nặng tay với phụ nữ như thế, vài người bất bình toan can thiệp nhưng đã bị nhóm bạn của thằng Quang đẩy ra. Nhóm nó có cả nam lẫn nữ, tầm chục người, lúc này chia ra đứng thành vòng tròn, vây Trà My vào giữa.
Dù sao con bé cũng là em gái Mừng nhóc, nói thế nào thì chuyện xảy ra tối nay cũng có phần liên quan tới mình, không thể đứng nhìn nó bị đánh vậy được, mình lập tức lấn tới muốn cứu con bé ra khỏi tay thằng Quang, liền bị một thằng to con đầu cua đẩy mạnh ra, kèm câu hăm dọa:
- Thân mày còn lo chưa xong, đừng lắm chuyện!
Thằng Quang một tay bóp hờ cổ Trà My, mặc cho con bé đang khóc rấm rứt, nó không hề mềm lòng, tay kia giơ lên chuẩn bị tát tiếp, giọng lưỡi đe dọa:
- Mày chịu khai chưa? Nói!!!
Tình hình ngày một căng thẳng không thể giải quyết, mình lớn tiếng tri hô:
- Bảo vệ đâu? Có người đánh nhau, bảo vệ đâu???
Một thằng trong nhóm thằng Quang nghe vậy cười đắc ý:
- Tụi tao là khách vip ở đây, dạy dỗ bạn gái một chút chả bảo vệ nào xen vào đâu. Mày có gọi tới tết cũng vậy thôi, thằng ngu!
Ra thế, có tiền sướng thật, đi tới đâu cũng được tung hô như vua.
Nhìn thấy thằng Quang sắp xuống tay tiếp tục đánh Trà My, mình không đứng yên được nữa, quyết liệt xông tới tìm cách cứu con bé ra.
- Tránh ra! Muốn ăn đòn à? - Thằng nào đó đẩy mình, đồng thời trợn mắt hù dọa.
- Cút!
Tiếng chửi vừa bay ra khỏi miệng mình, nắm đấm liền tung một cú cật lực vào mặt thằng đó. Dạo này stress lắm rồi, đập nhau một trận xem như giải tỏa cũng được.
Bốp!
Khoảng cách đôi bên rất gần, mình lại ra đòn bất ngờ, chính thằng đó cũng không nghĩ mình dám ra tay trước, thế nên nó lãnh trọn một thoi giữa mặt té chỏng gọng, hình như vỡ mũi rồi, máu xịt ra.
Cùng lúc đó, mình nghe tiếng thằng Quang hét lên đau đớn, hai chân khuỵu xuống, hình như vừa bị con bé Trà My cho một đá trúng hạ bộ. Con bé này coi vậy mà được, làm tốt lắm, hơn nữa còn rất đúng thời điểm!
Nhất thời âm thanh xôn xao huyên náo một vùng, cả lũ bạn thằng Quang còn chưa kịp phản ứng, mình đã nhanh chóng chen được vào bên trong, nhân lúc thằng Quang đang lom khom rên rỉ bèn tống thêm vào lưng nó một đạp thật mạnh. Nó "hự" lên một tiếng đau đớn, té chúi nhũi về trước, đầu đập mạnh vào cây cột chống trần đính đầy đèn chớp.
Nhân cơ hội hiếm có, mình vội chụp tay Trà My đang sợ hãi đứng ngẩn ngơ, kéo đi:
- Chạy mau!
Diễn biến quá nhanh khiến nhiều đứa trong nhóm thằng Quang đứng như trời trồng, không theo kịp tình huống, song cũng có một thằng nhanh tay ôm mình lại không cho chạy, nó rống lớn:
- Tao bắt được nó rồi, đập chết mẹ nó!
Thằng này ôm rất chặt, mình vùng vẫy nhưng tạm thời chưa thể thoát ra, đúng lúc này ông Bảo như từ trên trời rơi xuống, tay cầm chai bia vố thẳng lên đầu nó.
Bốp!!!
Cú đập rất mạnh, không hề nương tay một chút nào, thằng đang ôm mình trợn trắng hai mắt té quỵ xuống, máu chảy ướt mặt. Mình hơi ngẩn ra, không ngờ ông này còn máu chó hơn cả mình, đập vậy chẳng may thằng kia chết thì ở tù mọt gông.
Ổng lại chả thèm quan tâm, quát lớn vào mặt mình:
- Chạy mau lên, ngẩn ra đó làm gì?
Mình bừng tỉnh, gấp rút kéo theo con bé Trà My ba chân bốn cẳng len qua đám đông đang nháo nhào hỗn loạn, chạy về phía cửa ra.
Phía sau, nhóm thằng Quang điên cuồng đuổi theo, luôn miệng hò hét vô cùng giận dữ. Tụi nó mà bắt được mình thì phen này khỏi phải nghĩ, không chết cũng nằm liệt giường nửa năm là ít.
Trà My dù gì cũng chỉ là con gái chân yếu tay mềm, liên tục va đập vào đám người chen chúc trong bar, con bé suýt té mấy lần, vì vậy mà làm giảm tốc độ của hai đứa, khiến cho tụi kia sắp sửa bắt kịp. Con bé mếu máo nói:
- Anh chạy trước đi, kệ em!!
- Lo chạy đi, đừng nói nữa!
Lòng mình nóng như lửa đốt, song không thể bỏ rơi con bé được, cố nắm tay nó lôi đi, nào ngờ Trà My đột nhiên vung tay mình ra rồi chạy qua một hướng khác, chỉ kịp ném lại một câu:
- Anh chạy đi, em tự lo!
Ngó theo con bé mau chóng chìm vào đám đông, không còn cách nào khác, mình liền cắm đầu chạy về phía cửa, nhóm thằng Quang đã tới sát nút phía sau rồi, chỉ cần chậm lại một nhịp nữa thôi sẽ bị tóm cổ. Ông Bảo cũng không thấy tăm tích gì, nhưng chắc ổng có thể tự lo.
Mình cứ thế chạy như điên, vừa lao ra khỏi cửa, mình bỏ mặc luôn chiếc xe vẫn giữ trong bãi, chọn đại một hướng tiếp tục chạy. Ngày mai quay lại lấy xe cũng được, giờ phải lo cái mạng trước đã.
Mười giờ khuya, đường phố dần vắng vẻ rồi, chỉ lác đác vài chiếc xe chạy qua lại. Mình cắm đầu cắm cổ chạy thục mạng, không hề dám lơi lỏng dù chỉ một giây, sau lưng là tiếng quát tháo om sòm của đám kia. Bọn nó điên tiết mình lắm rồi, giết mình cũng có thể.
Chạy được một quãng độ vài trăm mét, thấy con hẻm bên trái mình liền chui vào, sau đó vẫn tiếp tục chạy như ma đuổi, có bao nhiêu sức lực đều dồn hết xuống hai chân.
Qua vài phút, tiếng chửi mắng xa dần, đã bị bỏ rơi lại một đoạn, mình mới có thời gian quay đầu nhìn xem tụi nó có bao nhiêu thằng, phát hiện chỉ còn ba thằng cố đuổi theo mình, kỳ dư đám kia đã mệt không chạy nổi nữa, đều phải đứng lại thở dốc.
Hẻm tối, mình không thể nhìn rõ có thằng Quang trong đó hay không, mà thôi mặc kệ bọn nó, mình quay đầu cắn răng chạy tiếp, hết rẽ trái lại quẹo phải qua rất nhiều khúc quanh. Con đường này mình đã đi rất nhiều lần trong quá khứ, vậy nên không sợ bị lạc hay chạy vào ngõ cụt.
Lát sau, mình đâm ra được ngoài đường lộ, may sao nhìn thấy mấy chiếc taxi đậu trước siêu thị gần đó liền nhanh chân chạy tới, nhảy vào xe, kêu tài xế khẩn trương đưa về nhà.
Xe chạy rồi, mình thấp thỏm ngó ra sau nhưng không hề thấy nhóm kia xuất hiện, có lẽ tụi nó đã bị mất dấu, hẳn là bây giờ vẫn đang tức tối sục tìm mình trong khu đó. Tới lúc này mình mới tạm yên tâm, thở hổn hển, quệt mồ hôi túa đầy trán, lưng áo cũng đã ướt đẫm. Thật không ngờ, cứ nghĩ lâu lâu đi chơi thư giãn, ai dè xảy ra chuyện lớn, vẫn còn may mà mình chạy kịp, chứ lỡ như bị bọn nó bắt được thì...
Mình không dám nghĩ thêm nữa, bị thương tích không nói, chỉ sợ nằm một đống đó bắt chị chăm sóc, rồi không đi làm được phải xin nghỉ phép dài hạn, thế nào cũng bị đuổi việc. Hậu quả rất nặng nề, không hề đơn giản.
Nhớ tới nhóm ông Bảo và con bé Trà My, chẳng biết bọn họ có chạy thoát không? Mình bấm số gọi anh Bảo.
Chuông reo vài tiếng, ổng bắt máy hỏi ngay:
- Sao rồi? Mày thoát chưa? Không bị tụi nó tóm cổ đó chứ?
Nghe giọng ổng rất bình tĩnh, hẳn là không việc gì, mình tạm yên tâm, nói:
- Em không sao. Bên anh thế nào rồi?
- Thế nào là thế nào? Anh vẫn còn chơi ở bar đây.
- Anh ở đó không sợ tụi nó trả thù hả? - Mình hết hồn.
Ông Bảo cười nhạt:
- Ở cái đất này, thằng nào dám chơi anh mày? Khi nãy hỗn loạn quá, không nói chuyện được mới buộc phải kêu mày chạy trốn! Giờ mày quay lại đây cũng được, anh đảm bảo không thằng nào dám đụng tới dù chỉ một sợi lông chân của mày!
Mình nghe mà rịn mồ hôi hột:
- Thôi, cũng trễ rồi, chắc em về luôn! Bữa nay cảm ơn anh lắm! À quên mất, còn con bé Trà My kia sao rồi, anh có thấy đâu không?
- Không. Nó không đi cùng mày hả?
- Lạc mất rồi.
- Chắc nó đang về nhà rồi, không có gì đâu. Đều lớn cả rồi mà, không cần lo!
Nói thêm vài câu, mình tắt máy. Nghe qua coi bộ ông Bảo khá cứng cựa, không hề e ngại tụi thằng Quang. Tuy nhiên mình không điên tới mức quay lại đó làm gì, lỡ nó đang điên lụi cho một nhát thì tàn đời. Vua còn thua thằng liều, thiếu gì chuyện đại ca giang hồ bị thằng cắc ké miệng hôi sữa đâm chết không kịp ngáp đăng đầy trên báo chí. Tốt nhất tránh được thì cứ tránh.
Lại nghĩ tới Trà My, sắp tới nhà rồi nhưng mình vẫn phải kêu tài xế đổi hướng, chạy lên phía nhà Mừng nhóc xem thử có trông thấy con bé lang thang trên đường hay không. Khi nãy trong bar, theo mình quan sát thì có vẻ như con bé chỉ đi một mình, không có bạn bè, trong tình trạng ăn mặc son phấn hiện giờ mà nó dám vác mặt về nhà mới là lạ. Chưa kể việc bị bạn trai đánh đập giữa chốn đông người, chẳng biết con bé có khủng hoảng tinh thần mà làm chuyện dại dột không?
Dù sao nó cũng mới mười tám mười chín thôi, cái tuổi này rất ẩm ương, nhiều chuyện suy nghĩ không tới... Mình đã từng trải qua rồi nên hiểu rất rõ, nổi loạn thì vô cùng nổi loạn nhưng lại cực kỳ yếu đuối và dễ bị tổn thương hơn bao giờ hết, đôi khi chỉ vì một câu nói đùa vô thưởng vô phạt mà tự gây ra kết cục đáng tiếc cho chính bản thân.
Tác giả :
khovigaitheo