Yêu Tại Tuyền Thành

Chương 52 Chương 52


"―――hố!"
Một chữ "hố" phát ra như vậy, đúng là khiến tôi đổ mồ hôi và muốn dừng lại ngay tức khắc, nhưng đã quá muộn.

Trượt chân một cái, lại thấy bản thân rơi vào trạng thái quay cuồng từ gót chân cho đến đỉnh đầu, tôi ngã sấp mặt với một tư thế đúng nghĩa "sấp mặt" không được nho nhã gì cho cam.
Tôi nằm chết lặng trong hố nước, nào dám thể hiện kỹ năng của mình nữa, tôi đã nếm mùi vạn kiếp bất phục rồi, toàn thân hoàn toàn tê liệt, dù người khác đang dùng ánh mắt gì để nhìn tôi cũg không quan trọng nữa, tôi đang đau đớn muốn khóc lên thôi.
Tiểu Tân chạy tới cố gắng kéo tôi ra khỏi hố nước, nàng không màng người tôi có ướt sũng đến chừng nào, mà cứ thế ôm chầm lấy tôi: "Có ngã đau chỗ nào nào? Đau chỗ nào không?"
Tôi nép vào lòng nàng, nước mắt nước mũi cứ tràn ra: "Hu hu...!Tiểu Tân, tớ quên mất lời căn dặn của Chủ tịch Mao Trạch Đông: không được đánh những trận không chuẩn bị trước.

Đến cả địa hình nơi đây tớ còn chưa biết rõ, còn đòi đi hái hoa, hu hu...!tớ sợ rồi, tớ xin thề với Chủ tịch Mao, sau này sẽ không bao giờ trộm hoa nữa."
Tiểu Tân gõ đầu tôi: "Đáng đời, đây chính là báo ứng đấy, ở nhà cậu xui bậy Lão K giả bệnh ngu đần để trộm hoa, đến tận đây vẫn còn ngứa tay sao? Đáng đời."
Tôi tủi thân gấp bội phần: "Cậu không thể nhẹ nhàng hơn với người chị em giai cấp của cậu sao?"
Tiểu Tân nghiêng đầu nhìn tôi một lượt từ trên xuống dưới: "Dịu dàng? Tớ sẽ cho cậu tắm nước ớt, sau đó cho cậu ngồi lên ghế hùm, lại còn đè ít nhất 8 viên gạch lên cậu! "
Thấy đến cả một câu dỗ dàng mà Tiểu Tân cũng không thèm nói, tôi sững sờ, sau đó nhìn thấy bộ dạng cười trên nỗi đau của người khác của anh em nhà họ Ngô, hàng phòng ngự cuối cùng trong lòng tôi đã sụp đổ.

Tôi ngẩng khuôn mặt ướt đẫm nước mắt nhìn lên bầu trời nơi đất lạ phương xa, tự lẩm bẩm với bản thân: "Người hiểu tôi biết tôi u sầu, người không hiểu tôi tưởng tôi trông mong...!Lão K, tôi có lỗi với cậu! Nhưng cách báo ứng này tàn nhẫn quá..."
Vì toàn thân ướt sũng nên tôi run lên vì lạnh, Tiểu Tân quấn áo khoác của nàng quanh tôi, ôm chặt lấy tôi, nàng cố truyền cho tôi một chút hơi ấm từ người nàng, nhưng tôi không cảm nhận được chút nhiệt nào từ nàng, trái lại nàng phải chịu không ít độ lạnh từ người tôi.
Đứng dậy và đi lại trong tình trạng ướt nhẹp rõ ràng là không được đẹp mắt cho lắm, Ngô Hồng nhanh chân phóng đôi chân dài miên man chạy về nhà lấy xe qua đón, tôi được Tiểu Tân và Ngô Hồng dìu khập khiễng quay trở về nhà, Tiểu Tân vừa đi vừa mắng: "Cậu xem đấy, cái đồ thành công thì ít, hỏng việc thì nhiều như cậu, mà vẫn cố tình đi ăn trộm hoa thế này sao? Đúng là xấu mặt thay cho những tên trộm!"
Tôi thương tâm, tôi uất ức, ngẩng đầu nhìn bầu trời sắp buông xuống màn đêm mà thở dài ----
"Ôi----! Ôi----!
Trời ơi! Ông thật xanh con mẹ nó lam!

Nước ơi! Bà thật ngọt con mẹ nó ngào!
Đường ơi! Anh thật xa con mẹ nó xăm!
Ôi----"
"Xe --- đến rồi! Còn chưa kịp đợi tôi thở dài xong thì Ngô Bình đã chỉ tay vào chiếc xe phía trước và la lên.

Ồn ào cái gì? Cậu không thể nói năng dứt khoát hơn với tôi được sao? Tôi liếc mắt nhìn cô ấy với sự phẫn uất vô hạn, hôm nay tôi đã hai lần tiếp xúc thân mật với đất mẹ, đều có liên quan đến cậu ta...
Ngô Hồng đậu xe trước mặt chúng tôi, Tiểu Tân nắm tay tôi ngồi lên ghế sau, không biết tại sao Ngô Hồng phải lùi xe lại chán chê trước khi lái xe đi, anh ấy có làm vậy cũng không sao, nhưng đầu tôi cứ đập tới đập lui liên hồi vào thành ghế, mẹ ơi, không phải vì tôi vừa nói con trai anh ấy trông giống Diêu Minh đấy chứ! Anh ấy đâu cần phải tính sổ với tôi bằng cách ấy! Hơn nữa nếu so với Phan Trường Giang, ngoại hình của Diêu Minh cũng một chín một mười đấy!
Tiểu Tân dịu dàng lấy tay xoa trán tôi: "Sao hôm nay cậu xui xẻo thế? Về nhà cậu phải kiểm điểm lại bản thân đấy."
Tôi vừa định phản bác, thì chiếc xe phanh lại đột ngột, đầu tôi "cộc" một cái dính chặt vào ghế sau xe.

Ngô Hồng đầy vẻ có lỗi quay đầu lại nhìn tôi: "Có một con chó con - chặn trước xe!"
Té ra anh em nhà này có cùng một cách ăn nói! Tôi yếu ớt vẫy vẫy tay với anh ta ra hiệu không sao, toàn thân lại đau nhức ngã vào vòng tay Tiểu Tân, lẩm bẩm nhẩm lẩm nốt câu thở dài còn chưa đặt xong dấu chấm ban nãy: "Ôi...!ô tô! Ngươi thật là con mẹ nó...!hức...!xóc!"
Tiểu Tân gọi tạm biệt vợ chú Ngô qua điện thoại, Ngô Hồng đưa chúng tôi về tận nhà.
Về đến nhà, tôi đi ngâm bồn trước, sau đó uống cạn canh gừng mà Tiểu Tân vừa luộc để tránh cảm lạnh.

Tiểu Tân kéo tôi đến ngồi bên cạnh nàng, vừa xem TV vừa giúp tôi sấy tóc, tôi ngoan ngoãn ngồi đó nghịch điều khiển TV.
"Dương Dương, cao lên chút."
Tôi ngẩng cổ lên.
"Dương Dương, cao lên chút."
Tôi lại ngẩng cổ lên.
"Dương Dương, cao lên chút đi."

Tôi cố hết sức ngẩng cổ lên.
"Đồ ngốc!" Tiểu Tân cướp mất chiếc điều khiển TV: "Tớ đang bảo cậu tăng âm lượng lên, ai bảo cậu ngẩng cao lên đâu!"
Tôi sầu, hôm nay tôi làm việc gì cũng gặp trắc trở, tôi đã đắc tội gì với Thượng đế sao?
Sấy khô tóc xong, tôi và Tiểu Tân củng ngồi dựa vào nhau trên chiếc ghế sofa, tôi để nàng đùa nghịch những đầu ngón tay tôi: "Dương Dương, đợi đến khi chúng ta về nhà, chúng ta mua nhà được không?"
"Tại sao phải mua nhà? Ở chỗ chúng ta hiện tại không tốt sao?"
"Ừ, tớ nghĩ chúng ta nên có một ngôi nhà thật sự thuộc về hai ta, một căn nhà khang trang, sạch sẽ...!đúng vậy, ngôi nhà — của chúng ta."
Tôi do dự: "Nhưng số tiền trong tài khoản của tớ...!còn hơi xa so với số tiền mua được nhà, nếu muốn tự mua nhà, thể nào cũng cần đợi thêm dăm ba năm nữa."
"Ha ha, tớ đâu nói để cậu mua." Nàng nhẹ nhàng nói: "Dù ba mẹ tớ đã mua một căn rồi, nhưng tớ vẫn muốn tự dùng tiền của mình để mua, căn nhà đó cứ để bọn họ dùng đi.

Số tiền tớ đang có chắc cũng đủ để mua một căn, hơn nữa chúng ta không cần mua nhà đắt lắm, cậu không cần lo vấn đề tiền bạc đâu."
Tôi phản đối: "Không được, đã gọi là nhà của chúng ta, làm sao có thể để một mình cậu trả tiền.".

harry potter fanfic
"Ha ha" Tiểu Tân gối đầu lên đùi tôi: "Vậy chúng ta cùng nhau mua, cậu để ra trước một khoản, đợi đến khi cậu có đủ tiền, cậu cứ cho chúng vào ngân khố gia đình của chúng ta, tích thêm nhiều nữa thì mua đồ trang điểm hoặc quần áo cho tớ để bù đắp, như vậy có được không?"
Thực ra tôi không phản đối việc mua nhà, dù sao ai ai cũng mong muốn có một ngôi nhà của riêng mình.
Từ khi tôi và Tiểu Tân yêu nhau, chúng tôi đã tạo một tấm thẻ "ngân khố gia đình" trong ngân hàng, mỗi tháng mỗi người cần cho vào đó một số tiền nhất định để làm khoản tiêu vặt.

Chúng tôi nắm rõ số tiền của nhau trong lòng bàn tay, mà số tiền lương ít ỏi đó của tôi...!nói thật lòng, ngoài số tiền đưa lại cho bố mẹ để tỏ lòng hiếu thuận, con số còn lại cũng chỉ đủ cho một người tiêu sài khá thoải mái.
Hiện giờ thì, lương của tôi chỉ bằng một phần be bé so với lương của Tiểu Tân, may mà nàng không có thói xa hoa, nàng cũng rất để ý lòng tự trọng của tôi.


Khi mua thứ gì đó, nàng đều hỏi ý kiến của tôi trước, từ những thứ lặt vặt nàng sẽ chủ động yêu cầu tôi đi mua, cho đến những thứ to hơn và đắt hơn, chúng tôi sẽ cùng nhau gánh vác.

Mặc dù vậy, Tiểu Tân vẫn là người chi trả nhiều hơn.
Tôi biết, dù trên miệng tôi có nói không sao, không để ý, nhưng vẫn không khỏi cảm thấy có nhiều khúc mắc trong lòng.
Vì lẽ ấy, có một đợt tôi đã bạt mạng làm việc ngoài trường với hi vọng có thể ngang vai ngang vế với nàng.

Tiểu Tân hiểu nỗi ưu tư ấy của tôi, nên nàng không tỏ ý kiến gì, nhưng càng về sau nàng càng không nhịn nổi, nàng tìm tôi nói chuyện tình ý sâu xa.

Lần nói chuyện đó cùng nàng làm tôi cả đời này không thể quên, hôm đó chúng tôi đang ngồi trên ban công ngắm sao, nàng dựa đầu lên vai tôi mà nhẹ nhàng nói:
"Dương Dương, ngắm nhìn trời sao, làm tớ cảm thấy chúng ta thật nhỏ bé.

Mặc dù tiền là một vật tốt, nhưng nó chỉ là một tờ giấy mà thôi.

Nếu cậu xem trọng nó, nó sẽ quan trọng hơn bất kỳ thứ gì trên đời, nếu cậu xem nhẹ nó, nó sẽ chẳng là cái gì nữa.

Tớ không thích người lớn rồi mà vẫn dựa dẫm vào bố mẹ, nhưng cũng không thích người suốt ngày chỉ biết đến tiền nong.

Dương Dương, cậu đã độc lập tài chính, nên không cần phải tranh cãi gì về vấn đề này nữa.

Người tớ yêu chính là cậu, không phải vì cậu có thể kiếm được bao nhiêu tiền.

Tính chất công việc không giống nhau, tiền lương kiếm được ắt có sự khác biệt, nếu như chỉ vì chút khác biệt đó mà giày vò bản thân đến sức cùng lực kiệt, như vậy quả là thật không biết tính toán, huống hồ còn có rất nhiều thứ quý giá hơn đồng tiền, ví dụ như...!người trước mắt cậu đây, cậu nói xem?"
Tôi gắt gao ôm nàng vào lòng, tôi ghét việc bản thân suy nghĩ quá nông cạn, đúng vậy, một đời người, cần gì phải khắc khổ như thế? Ai cũng sẽ đem câu chuyện đời mình trở về với cát bụi, cũng giống như tổ kiến, dù lộng lẫy đến đâu cũng chỉ tồn tại trong khoảnh khắc chỉ để sụp đổ trong tích tắc.


Tiền không thể không kiếm, nhưng tiền, thật sự không đáng nhắc tới, chỉ cần sống một cuộc sống hạnh phúc là được, tại sao phải bận tâm đến quá nhiều đến tiền nong?
Từ đó trở đi, tôi không còn vì tiền mà cảm thấy khó xử trước mặt Tiểu Tân nữa, mỗi ngày trôi qua đều đi làm, tan làm, đợi nàng về, cùng nấu cơm, cùng đi dạo, rất ung dung tự tại.

Nhưng hôm nay Tiểu Tân dự định mua nhà...!tôi nghĩ tôi phải về nước sớm để tiếp tục kiếm sống.

Tiểu Tân vẫn cứ là nhìn thấu tâm tư của tôi: "Nếu như cậu muốn về nước sớm, tớ không có ý kiến gì, nếu cậu muốn tiếp tục kiếm tiền, tớ cũng không để bụng, nhưng mà không được kiếm quá nhiều, mỗi ngày không được làm việc quá 10 tiếng, đây là giới hạn!"
Ở trước mặt người con gái thông minh đến nhường này, ngoài việc hôn nàng thật nồng nhiệt ra, tôi không còn cái gì để nói cả, tất cả đều là dư thừa.
- --
Nếu như không có việc gì, tôi sẽ lên mạng nói chuyện vô nghĩa với Tiểu Ngoại: "Tiểu Ngoại, em tuyệt tình quá, chị tới đây lâu lắm rồi mà mãi chưa thấy cuộc điện từ em."
Tiểu Ngoại hỏi ngược: "Chị có biết vì sao trứng của gà thả rông đắt hơn trứng của gà thường không?"
Tôi lớn giọng hỏi Tiểu Tân: "Tại sao trứng của gà thả rông đắt hơn trứng của gà thường?"
Tiểu Tân ngơ ngác khi đang tắm: "Gì cơ?"
Tôi vặn âm lượng hết cỡ: "Tại sao trứng của gà thả rông đắt hơn trứng của gà thường?"
Tiểu Tân ném cho tôi một câu: "Sao tớ biết được, tớ có phải gà đâu!"
Tớ cũng đâu nói cậu là gà! Tôi trả lời Tiểu Ngoại: "Không biết, em trả lời đi."
Tiểu Ngoại hung dữ trả lời: "Gà thả rông chính là gọi ngoài nước, phải thu phí cước cao! Em trả không nổi phí cước gọi ra nước ngoài!!"
Tôi đã đắc tội với ai chứ, sao cứ xỉa xói tôi vậy, chỉ là hỏi một câu thôi mà gì căng! Lúc này tôi mới biết vì sao Tiểu Tân lại thích Tiểu Ngoại đến thế, là vì hai người đó có điểm chung, chính là thích chẹn họng tôi.
- --
Công ty Tiểu Tân tổ chức vũ hội, nàng muốn tôi cùng tham gia với nàng.
Tôi lắc đầu kịch liệt: "Tớ không đi tớ không đi, tớ không hợp những thứ đó."
Tiểu Tân không đồng ý: "Cậu còn chưa đi, thì sao biết những thứ đó không hợp cậu?".

5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại