Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ
Chương 300: Phu nhân Diệp thị! (2)
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Sáu người kia cúi đầu, quật cường đứng đó, cung kính nói với Lăng Vi: “Phu nhân! Chúng tôi nguyện lấy tính mạng ra cam đoan chị Đình trong sạch! Chúng tôi nguyện chịu phạt cùng chị ấy!" Sáu người này ý chí kiên định, thái độ kiên quyết!
Lăng Vi nhìn thoáng qua sáu người này, mấy người đó như “Định hải thần châm" đứng phía sau Lôi Đình, thái độ kiên quyết kia như muốn nói với Lôi Đình rằng chúng tôi vẫn sẽ ủng hộ, bảo vệ chị, thề cùng nhau chống chọi!
Lăng Vi phất phất tay với sáu người kia: “Tâm ý của mọi người tôi hiểu, mấy anh ra ngoài trước đi, tôi tâm sự với cô ấy."
“Vâng, phu nhân!"
Lúc này sáu người kia mới cúi chào Lăng Vi, đều nhịp đi ra ngoài.
Lôi Đình lấy tay xoa xoa mũi, ủy khuất nói: “Chị dâu, em làm sai một chuyện... Anh Đình có lẽ sẽ không tha thứ cho em. Nhưng em không phản bội anh ấy, em là vì tốt cho anh ấy... Sắp đặt đối phó với Paul và Hoắc Ân vẫn luôn do em đứng ra đảm nhận, không ai rõ mọi chuyện hơn so với em cả, cho nên phán đoán của em nhất định sẽ không sai! Nhưng, anh trai em và anh Đình bây giờ không ai tin em hết!"
Nói xong, nước mắt lã chã rơi xuống, cô vẫn quật cường đứng đó không nhúc nhích, mặc cho nước mắt điên cuồng rơi xuống.
Lăng Vi trừng cô một lát, sắc mặt càng ngày càng ác liệt.
Lôi Đình nhìn thẳng vào cô, hít mũi nói: “Đuổi em ra khỏi bộ phận trung tâm em có thể chấp nhận được, nhưng em không phản bội, em không chấp nhận chịu phạt!"
Lăng Vi đột nhiên ngẩng mặt, khí thế tăng vọt!
Lôi Đình bị khí thế của cô kinh sợ, chậm rãi cúi đầu.
Lăng Vi lạnh giọng nói một câu: “Ngẩng đầu!"
Lôi Đình chậm rãi ngẩng đầu nhìn cô.
Lăng Vi nắm tay, lấy thái độ chủ mẫu Diệp thị liếc Lôi Đình một cái.
Lôi Đình ngừng hô hấp, một cử động nhỏ cũng không dám.
Lăng Vi nhìn chằm chằm cô, biểu tình vô cùng nghiêm túc! Ngay cả ngữ khí nói chuyện cũng trịnh trọng! Cô nói: “Lôi Đình, chuyện anh trai cô tôi không tiện nhúng tay vào. Nhưng tôi cảm thấy, anh ta xử phạt như thế nào nhất định cũng phải có đạo lý! Cô đã làm sai, cả tổ chức từ trên xuống dưới không ai không biết, không ai không hiểu! Mỗi người đều đang nhìn cô, cô làm sai nhưng không chịu phạt, làm thế nào phục chúng?!"
Lôi Đình chấn động, chậm rãi cúi đầu.
Nước mắt “tí tách" rơi xuống sàn nhà.
Một hồi lâu, Lôi Đình nghiêm túc gật đầu nói: “Em đã biết... Cảm ơn chị dâu nhắc nhở."
Lôi Đình xoay người đi ra cửa, Lăng Vi đột nhiên nở nụ cười, Lôi Đình quay đầu nhìn cô.
Lăng Vi nhìn chằm chằm vào cô nói: “Lần sau không nên tự quyết định, phải tin anh Đình của cô là vạn năng. Nếu anh ấy đã quyết định, nhất định đã có chuẩn bị kỹ hết mọi thứ. Kết cấu não của anh ấy phức tạp hơn người bình thường, mười người chúng ta cũng chẳng bằng mình anh ấy, cô cứ yên tâm đi theo anh ấy đi, đừng hồ nháo nữa."
Lôi Đình bĩu môi, giống đứa nhỏ ủy khuất.
Lăng Vi bật cười, lắc lắc đầu nói: “Anh Đình của cô không thực sự trách cô đâu."
“A?" Lôi Đình kinh ngạc há miệng thở dốc, Lăng Vi buồn cười nói: “Anh ấy hôm nay nói vậy rõ ràng để nhắc nhở cảnh tỉnh cô chứ không phải trách cô. Cô yên tâm đi, bằng không lấy tính cách trừng mắt tất báo của anh ấy, biết rõ cô trái ý anh ấy lại còn để cô yên lành đứng chỗ này chắc... Hiển nhiên anh ấy không thật sự trách cô."
“..." Lôi Đình nâng tay lau nước mắt cùng nước mũi, thoải mái cười: “Em biết rồi, cảm ơn chị dâu!"
Lôi Đình vui vẻ đi chịu xử phạt!
Vừa ra khỏi cửa, lại nghe Lăng Vi nói: “Bảo sáu người kia cùng đi chịu phạt với cô đi."
“Vâng! Chị dâu!"
Lăng Vi đỡ trán, cô bé tâm tư đơn giản như vậy, thật sự thích hợp... với kiểu hành động ám sát? Nhưng, Diệp Đình nguyện ý dùng cô, đương nhiên... Là xem trọng điều đặc biệt gì đó ở cô ấy...
Lúc này, Diệp Đình đã rửa tay xong đi ra, một tay đút túi đứng ở đầu giường bệnh cô, cong môi cười: “Nói không tệ, còn có vài phần khí độ của chủ mẫu đương gia."
Sáu người kia cúi đầu, quật cường đứng đó, cung kính nói với Lăng Vi: “Phu nhân! Chúng tôi nguyện lấy tính mạng ra cam đoan chị Đình trong sạch! Chúng tôi nguyện chịu phạt cùng chị ấy!" Sáu người này ý chí kiên định, thái độ kiên quyết!
Lăng Vi nhìn thoáng qua sáu người này, mấy người đó như “Định hải thần châm" đứng phía sau Lôi Đình, thái độ kiên quyết kia như muốn nói với Lôi Đình rằng chúng tôi vẫn sẽ ủng hộ, bảo vệ chị, thề cùng nhau chống chọi!
Lăng Vi phất phất tay với sáu người kia: “Tâm ý của mọi người tôi hiểu, mấy anh ra ngoài trước đi, tôi tâm sự với cô ấy."
“Vâng, phu nhân!"
Lúc này sáu người kia mới cúi chào Lăng Vi, đều nhịp đi ra ngoài.
Lôi Đình lấy tay xoa xoa mũi, ủy khuất nói: “Chị dâu, em làm sai một chuyện... Anh Đình có lẽ sẽ không tha thứ cho em. Nhưng em không phản bội anh ấy, em là vì tốt cho anh ấy... Sắp đặt đối phó với Paul và Hoắc Ân vẫn luôn do em đứng ra đảm nhận, không ai rõ mọi chuyện hơn so với em cả, cho nên phán đoán của em nhất định sẽ không sai! Nhưng, anh trai em và anh Đình bây giờ không ai tin em hết!"
Nói xong, nước mắt lã chã rơi xuống, cô vẫn quật cường đứng đó không nhúc nhích, mặc cho nước mắt điên cuồng rơi xuống.
Lăng Vi trừng cô một lát, sắc mặt càng ngày càng ác liệt.
Lôi Đình nhìn thẳng vào cô, hít mũi nói: “Đuổi em ra khỏi bộ phận trung tâm em có thể chấp nhận được, nhưng em không phản bội, em không chấp nhận chịu phạt!"
Lăng Vi đột nhiên ngẩng mặt, khí thế tăng vọt!
Lôi Đình bị khí thế của cô kinh sợ, chậm rãi cúi đầu.
Lăng Vi lạnh giọng nói một câu: “Ngẩng đầu!"
Lôi Đình chậm rãi ngẩng đầu nhìn cô.
Lăng Vi nắm tay, lấy thái độ chủ mẫu Diệp thị liếc Lôi Đình một cái.
Lôi Đình ngừng hô hấp, một cử động nhỏ cũng không dám.
Lăng Vi nhìn chằm chằm cô, biểu tình vô cùng nghiêm túc! Ngay cả ngữ khí nói chuyện cũng trịnh trọng! Cô nói: “Lôi Đình, chuyện anh trai cô tôi không tiện nhúng tay vào. Nhưng tôi cảm thấy, anh ta xử phạt như thế nào nhất định cũng phải có đạo lý! Cô đã làm sai, cả tổ chức từ trên xuống dưới không ai không biết, không ai không hiểu! Mỗi người đều đang nhìn cô, cô làm sai nhưng không chịu phạt, làm thế nào phục chúng?!"
Lôi Đình chấn động, chậm rãi cúi đầu.
Nước mắt “tí tách" rơi xuống sàn nhà.
Một hồi lâu, Lôi Đình nghiêm túc gật đầu nói: “Em đã biết... Cảm ơn chị dâu nhắc nhở."
Lôi Đình xoay người đi ra cửa, Lăng Vi đột nhiên nở nụ cười, Lôi Đình quay đầu nhìn cô.
Lăng Vi nhìn chằm chằm vào cô nói: “Lần sau không nên tự quyết định, phải tin anh Đình của cô là vạn năng. Nếu anh ấy đã quyết định, nhất định đã có chuẩn bị kỹ hết mọi thứ. Kết cấu não của anh ấy phức tạp hơn người bình thường, mười người chúng ta cũng chẳng bằng mình anh ấy, cô cứ yên tâm đi theo anh ấy đi, đừng hồ nháo nữa."
Lôi Đình bĩu môi, giống đứa nhỏ ủy khuất.
Lăng Vi bật cười, lắc lắc đầu nói: “Anh Đình của cô không thực sự trách cô đâu."
“A?" Lôi Đình kinh ngạc há miệng thở dốc, Lăng Vi buồn cười nói: “Anh ấy hôm nay nói vậy rõ ràng để nhắc nhở cảnh tỉnh cô chứ không phải trách cô. Cô yên tâm đi, bằng không lấy tính cách trừng mắt tất báo của anh ấy, biết rõ cô trái ý anh ấy lại còn để cô yên lành đứng chỗ này chắc... Hiển nhiên anh ấy không thật sự trách cô."
“..." Lôi Đình nâng tay lau nước mắt cùng nước mũi, thoải mái cười: “Em biết rồi, cảm ơn chị dâu!"
Lôi Đình vui vẻ đi chịu xử phạt!
Vừa ra khỏi cửa, lại nghe Lăng Vi nói: “Bảo sáu người kia cùng đi chịu phạt với cô đi."
“Vâng! Chị dâu!"
Lăng Vi đỡ trán, cô bé tâm tư đơn giản như vậy, thật sự thích hợp... với kiểu hành động ám sát? Nhưng, Diệp Đình nguyện ý dùng cô, đương nhiên... Là xem trọng điều đặc biệt gì đó ở cô ấy...
Lúc này, Diệp Đình đã rửa tay xong đi ra, một tay đút túi đứng ở đầu giường bệnh cô, cong môi cười: “Nói không tệ, còn có vài phần khí độ của chủ mẫu đương gia."
Tác giả :
Bạo Mễ Hoa