Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ
Chương 190: Giúp người khi gặp hoạn nạn (2)

Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ

Chương 190: Giúp người khi gặp hoạn nạn (2)

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Đầu kia điện thoại của Diệp Đình phát ra âm thanh “Cạch, cạch…", thật giống như anh ta đang gõ bút lên bàn, anh ta nói: “Em muốn đi một mình? Hay là để anh đi cùng em?"

Lăng Vi lập tức vui vẻ nói: “Anh đi với em, tất nhiên đó là tốt nhất! Vậy sẽ không sợ bị chụp lén nữa! Nhưng là… anh có thời gian rảnh không? Anh bận rộn như vậy!"

Dễ dàng nhận thấy Diệp Đình ở đầu kia cười lên một chút: “Thời gian cũng giống như hai rãnh vú vậy, chen một chút… là sẽ có."

Lăng Vi suýt chút nữa ném điện thoại đi: “Vậy buổi trưa em chờ anh!"

Buổi trưa, vừa mới tan làm, Diệp Đình đã đến phòng làm việc của cô. Lăng Vi mua một ít trái cây, cùng với Diệp Đình đi thăm Hoa Thiếu Kiền.

Đi đến cửa phòng bệnh, Lăng Vi cũng không trực tiếp đi vào.

Cô đứng ở ngoài cửa, ngó đầu nhìn vào bên trong, chỉ thấy Hoa Thiếu Kiền đang lẻ loi ngồi trên giường bệnh… một tay anh ta chống cằm, gương mặt tuấn tú tràm đầy thần sắc mê man, ánh mắt của anh ta sâu thẳm, mày kiếm nhíu chặt, không biết đang suy nghĩ gì.

Trong phòng bệnh, có một y tá trẻ tuổi xinh đẹp đang cầm máy đo huyết áp đo huyết áp cho Hoa Thiếu Kiền. Ánh mắt của Hoa Thiếu Kiền không có tiêu cự, để mặc cho cô y tá đó đo. Cô y tá xinh đẹp đó quấn máy huyết áp vào tay anh ta, nhưng ánh mắt lại len lén nhìn vào mặt Hoa Thiếu Kiền. Trong mắt cô ta tràn đầy vẻ mê luyến. Hoa Thiếu Kiền mặc dù đang mặc áo bệnh nhân, nhưng vẫn vô cùng đẹp trai, vẫn đặc biệt có lực sát thương! Nhất là dáng vẻ nhíu chặt mày có chút lãnh khốc, thật sự khiến những cô gái trẻ tuổi mê luyến không thôi!

Đầu óc Hoa Thiếu Kiền như đang bay trên trời, hoàn toàn không phát hiện y tá kia đang nhìn anh ta.

Lúc này, Diệp Đình đã đỗ xe xong đi vào, khi này Lăng Vi mới gõ cửa một cái, Hoa Thiếu Kiền chậm rãi ngước mắt lên nhìn, một khắc khi nhìn thấy Lăng Vi kia, con ngươi vốn u ám lập tức dấy lên ánh sáng. Anh ta đưa tay vẫy cô: “Mau vào…"

“Vào" – âm thanh này vừa rơi xuống, ánh mắt Hoa Thiếu Kiền trong nháy mắt mất đi sức sống, anh ta… nhìn thấy… Diệp Đình.

“Tốt hơn chưa?" Lăng Vi mở cửa đi vào. Cô đặt trái cây lên bàn cạnh giường bệnh.

Hoa Thiếu Kiền gật đầu một cái với Diệp Đình. Diệp Đình không đi vào, một tay anh ta đút vào túi quần, tiêu sái đứng ngoài cửa: “Các người cứ nói chuyện, tôi đi tìm viện trưởng có chút việc."

Nói xong, liền xoay người đi ra ngoài. Cô y tá đo huyết áp xong cũng đi theo ra ngoài.

Lăng Vi ngồi bên cạnh giường bệnh, giải thích nói: “Tôi sợ có người chụp lén… vì vậy, gọi Diệp Đình cùng tôi đến đây. Anh cũng biết, lúc này là thời điểm đặc biệt nhạy cảm."

Ánh mắt Hoa Thiếu Kiền nhìn chằm chằm vào cô, gật đầu một cái: “Tôi đã xem tin tức, thật xin lỗi…"

“Không sao đâu!" Lăng Vi vội vàng phất phất tay, bày tỏ không để ý.

Hoa Thiếu Kiền xuất phát từ đáy lòng nói: “Cám ơn cô đã đến thăm tôi". Thêu hoa trên gấm, người như vậy gặp ở khắp nơi, nhưng người giúp đỡ người khác khi gặp nạn lại lác đác không có mấy ai. Hiện nay là thời kỳ nhạy cảm như vậy, Lăng Vi có thể đến thăm anh ta, anh ta thật sự rất cảm động. Cũng khâm phục phong độ của Diệp Đình. Nếu như đổi lại là anh ta, đại khái cũng sẽ làm như vậy đi, bởi vì… thật sự không muốn để cô phải khó xử.

Lăng Vi cười một cái: “Đừng khách khí. Phẫu thuật coi như thành công phải không? Không cần phải làm phẫu thuật nữa phải không?

Hoa Thiếu Kiền nhìn vào ánh mắt của cô, gật đầu một cái: “Đã phẫu thuật xong, bây giờ chỉ cần chăm sóc tốt là được. Cũng không phải bệnh nặng gì…"

Lăng Vi nhìn chung quanh một chút, hỏi anh ta: “Người nhà anh… không đến đây thăm anh sao?"

“Tôi chưa nói cho bọn họ biết…" Hoa Thiếu Kiền rủ mắt xuống nói, hiển nhiên không muốn nói nhiều về chuyện này, liền hời hợt nói: “Dù sao qua hai ngày nữa tôi cũng xuất viện, một mình tôi vẫn có thể tự chăm sóc mình."

“…" Lăng Vi nhìn thẳng vào anh ta, nhìn thấy trên khuôn mặt anh ta tràn đầy tịch mịch.

Hoa Thiếu Kiền còn nói: “Không có chuyện gì, không cần lo lắng cho tôi. Tôi còn có đồng nghiệp và bạn bè, còn có anh em ở gần đây, bọn họ cũng vừa mới đến, trước khi cô đến bọn họ cũng đã về cả rồi."

Lăng Vi yên lòng gật đầu một cái. Thật ra thì, lấy điều kiện của Hoa Thiếu Kiền, muốn tìm bạn gái thì vô cùng dễ dàng, tỷ như cô y tá vừa rồi, ánh mắt luôn đặt trên mặt Hoa Thiếu Kiền. Chỉ là, anh ta vẫn luôn không muốn tìm mà thôi. Con người bị bệnh chính là thời điểm yếu ớt nhất, anh ta hẳn cũng muốn có người đến chăm sóc mình chứ? Lăng Vi chỉ nghĩ như vậy, cũng không nói ra.

Lúc này, Hoa Thiếu Kiền đột nhiên ngước mắt lên nhìn cô: “Tôi muốn ăn táo."

“A? Được…" Lăng Vi phục hồi lại tinh thần, mở giỏ trái cây ra, lấy một quả táo từ bên trong, cầm dao gọt trái cây trên bàn rồi đi vào nhà tắm bên cạnh rửa táo.

Rửa táo xong, cô ngồi về bên cạnh giường bệnh, từng nhát từng nhát gọt vỏ táo. Táo vừa được gọt một nửa, Diệp Đình từ bên ngoài mở cửa đi vào.

Anh ta từ từ đi vào. Tròng mắt đen thẫm nhìn chăm chú vào quả táo trong tay cô, sắc mặt dần dần âm trầm xuống. Trong đầu nghĩ có chút bất mãn! Anh ta cũng chưa từng để cô phải gọt táo, nhỡ đâu cắt vào tay thì phải làm sao?

Hoa Thiếu Kiền lại sai vợ anh ta làm loại việc nặng này!

Diệp Đình đưa tay ra muốn đoạt lấy dao gọt trái cây.

Lăng Vi ngẩng đầu, nhìn bộ dạng ghen của Diệp Đình, thật sự cảm thấy buồn cười, cô hờn giận nói: “Anh đi đến ghế sofa ngồi đi… em sẽ nhanh gọt xong."

Khuôn mặt Diệp Đình đầy khó chịu ngồi trên ghế sofa ở bên cạnh. Lăng Vi cười một cái với anh ta rồi cúi đầu tiếp tục gọt táo.

Gọt xong trái táo, Lăng Vi cắt táo thành nhiều phần, dùng tăm xiên một miếng cho Hoa Thiếu Kiền, lại xiên một miếng cho Diệp Đình.

Diệp Đình nhìn chằm chằm vào trái táo cô đưa đến, không đưa tay nhận, Lăng Vi liền đặt dao gọt trái cây xuống, đi đến cạnh ghế sofa, Diệp Đình giương mắt nhìn cô, cô nghiêng đầu một chút, nháy mắt một cái với anh ta: “Ăn táo đi nha, chê em gọt không tốt sao?"

Diệp Đình ngồi không nhúc nhích, hiển nhiên không muốn ăn cùng một trái táo với người đàn ông kia.

Lăng Vi cười với anh ta một cái, lại xoay người cầm dao gọt trái cây, cắt đôi miếng táo này thành hai phần, chính cô ăn một phần, lúc này sắc mặt Diệp Đình mới hòa hoãn một chút, giơ tay ra nhận táo trong tay cô, ưu nhã ăn hết miếng táo.

Hoa Thiếu Kiền khuôn mặt không chút biểu tình yên lặng ăn táo, trong lòng chua xót khó nhịn. Nhưng cũng chỉ là thua xót mà thôi, anh ta thưởng thức Lăng Vi, muốn qua lại với cô, nhưng dẫu sao cũng chưa từng bắt đầu, cảm tình không sâu, anh ta cũng chỉ là thích mà thôi, cũng không phải là yêu, trong lòng cũng chỉ có chút khó chịu, chưa đến mức đau đến tê tâm liệt phế.

Hoa Thiếu Kiền ăn táo xong, ném tăm vào trong thùng rác, cầm khăn ướt lau tay. Anh ta đưa lấy một tấm thẻ ngân hàng trong ngăn kéo đưa cho Lăng Vi: “Cám ơn cô đã ứng tiền viện giúp tôi. Bác sĩ nói, nếu như không phải cô kịp thời đưa tôi đến, chỉ sợ tôi cũng đã chết trong phòng làm việc rồi."

“Không nghiêm trọng như lời anh nói đâu." Lăng Vi không nhận thẻ ngân hàng, mà đem số điện thoại của tiểu tử kia cho anh ta, cô nói: “Thời điểm tôi đưa anh đến bệnh viện, quên không cầm theo ví tiền, may mắn gặp người tốt này, là cậu ta trả tiền viện phí giúp anh."

Hoa Thiếu Kiền gật đầu một cái, ghi lại số điện thoại của cậu ta.

Anh ta ghi xong dãy số, Lăng Vi liền cầm túi xách tay lên, chuẩn bị tạm biệt. Diệp Đình đứng dậy đi ra ngoài trước.

Lăng Vi dặn dò anh ta nghỉ ngơi cho khỏe, phải nghe lời bác sĩ.

Hoa Thiếu Kiền vẫn nhìn chằm chằm vào mặt cô… thấy cô xoay người, từ từ đi ra cửa, Hoa Thiếu Kiền liền muốn dời tầm mắt đi, nhưng phát hiện điều đó cũng thật khó khăn… anh ta vẫn nhìn chằm chằm vào bóng dáng cô đi ra khỏi phòng bệnh, cô vừa ra đến cửa, liền quay đầu vẫy tay với anh ta, điềm đạm khẽ mỉm cười với anh ta. Hốc mắt Hoa Thiếu Kiền đột nhiên hơi chua, nụ cười này chính là dành cho anh ta, nhưng… cô, không thuộc về anh ta.
Tác giả : Bạo Mễ Hoa
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại