Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ
Chương 14: Kinh tài tuyệt diễm, thái độ chuyển biến
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Biểu cảm của Lăng Vi cực kỳ ác liệt.
Anh lại hừ một tiếng: “Một thân tật xấu thiếu gia, ai khiến anh thành như vậy thế?"
Diệp Đình: “..."
Hai người trầm mặc một lát, không khí cực kỳ xấu hổ, Lăng Vi lấy chén tới phòng khách rót nước. Đi vào phòng khách, phát hiện rèm cửa nhà cô đã được sửa lại… Vốn là cái khung rèm kia bị gãy một bên, rèm cửa rũ xuống, cô lại vẫn chưa sửa lại.
Lúc này, đột nhiên nhìn thấy tấm rèm màu vàng nhạt bay bay, cô đột nhiên kinh ngạc.
“Giả vờ thiếu gia à?" Lăng Vi chỉ cảm thấy kinh sợ! Người nọ sẽ tốt bụng vậy cơ à? Nhìn anh kiểu gì cũng không giống người sẽ sửa được khung rèm cửa! Hơn nữa còn đang bị thương...
Lăng Vi cầm chén nước quay về phòng ngủ, nhìn thấy Diệp Đình đang cầm bông sát trùng chỗ bị thương.
Lăng Vi nhìn anh, nâng cằm chỉ ra phòng khách: “Rèm là anh sửa?"
Diệp Đình ngay cả mắt cũng không nâng lên, hừ một tiếng: “Không phải tôi, chẳng lẽ là ma?"
“Xì, tôi thà tin là ma làm." Lăng Vi ghét bỏ liếc mắt nhìn anh, thấy thế nào anh cũng không giống người tốt như vậy.
Quả nhiên, Diệp Đình ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào cô: “Đừng hiểu lầm, không phải sửa giúp cô đâu. Tôi muốn ra phòng khách, không có rèm hành động không tiện."
Ha ha! Người này... “Sửa thì sửa đi, làm chuyện tốt còn không chịu nhận, anh tưởng mình là Lôi Phong à."
Lăng Vi liếc mắt nhìn anh, người này không mở miệng ra thì cũng không đến nỗi nào.
Thái độ của cô mềm mỏng hơn một chút, thoáng lãnh đạm nói: “Anh muốn canh gà, cái này rất khó làm. Tôi là người theo chủ nghĩa ăn chay, đột nhiên mua gà nấu canh, người khác sẽ nghi ngờ."
Anh khẽ nâng mắt, nhìn thẳng vào cô. Hừ một tiếng: “Những người đó cũng không phải cha ruột mẹ ruột của cô, ai thèm quan tâm bình thường cô ăn chay hay ăn thịt!"
“Anh không nói chuyện dễ nghe được chút à?"
Tầm mắt hai người đụng vào nhau.
Ánh mắt lợi hại, áp chế. Lăng Vi cũng không yếu thế, sắc bén trừng mắt nhìn lại.
Hơn nửa ngày, tầm mắt anh nhìn về phía ba lô của cô. Lùi một bước, nói: “Nửa con gà, giấu trong balo, hẳn là không ai sẽ chú ý."
Lăng Vi không thèm nói lại, coi như cam chịu.
Ngày hôm sau, chạng vạng... Diệp Đình cuối cùng cũng có được nửa con gà. Tuy không có gia vị, gà cũng là loại đông lạnh trong siêu thị, nhưng... Tốt xấu gì cũng coi như được ăn thịt...
Buổi tối, cô ngồi vẽ trên máy tính.
Diệp Đình thay thuốc xong, giương mắt nhìn cô. Hình như cô đang vẽ ô tô.
Sách của cô, tất cả đều là về chế tạo động cơ ô tô...
“Cô nghiên cứu về động cơ?" Hay thật, một cô gái lại thích nghiên cứu động cơ?
Lăng Vi gật đầu: “Chuyên ngành của tôi là chế tạo động cơ, nhưng tôi cũng thích tạo hình thiết kế. Còn nửa tháng nữa trường tôi sẽ có hội thảo tuyển dụng, Laroe sẽ thông báo tuyển dụng một nhà thiết kế tạo hình ô tô ở trường tôi, tôi phải tranh thủ cơ hội lần này. Trước mắt trên toàn thế giới, nắm bắt trào lưu nhanh nhất chính là Laroe, tôi muốn tới đó học tập."
“..."
Laroe?
Laroe là tập đoàn chế tạo ô tô lớn nhất. Bao nhiêu người đánh vỡ đầu muốn chui vào đó, cô có thực lực này không?
Diệp Đình đứng lên nhìn kỹ bức vẽ của cô.
Vừa nhìn thấy, a! Ánh mắt anh lóe lên.
Vẽ rõ ràng dứt khoát, ngoại hình xe việt dã huyễn khốc thời thượng, đường cong tuyệt đẹp trôi chảy, sống động mười phần, cực kỳ khí phách! Khiến một người cực kỳ cuồng xe là anh trong lòng cũng ngứa ngáy, hận không thể lập tức đem thiết kế của chiếc xe này đi chế tạo, sau đó đi bão một phen.
“Cô nhất định có thể qua."
“Còn chưa đủ tốt, tôi còn muốn sửa chữa."
Diệp Đình chấn động! Tầm mắt anh nhìn chằm chằm vào cô, dáng vẻ cô thanh lệ động lòng người, rõ ràng trẻ tuổi yếu đuối, lại luôn bày ra dáng vẻ kiên định, tự tin, mạnh mẽ, sự mạnh mẽ này phát ra từ nội tâm cô. Không biết cô từng trải qua rèn luyện như thế nào mới có thể luyện ra tính cách kiên nhẫn như bây giờ.
Lúc này, cô đang nhìn chăm chú vào bức tranh.
Thắt lưng thẳng tắp, ánh mắt chuyên chú, giống như linh hồn đều ngưng tụ ở ngòi bút.
Diệp Đình nhìn chằm chằm tay cô, trăm triệu lần không nghĩ tới, một bàn tay tinh tế trắng nõn như vậy lại có thể vẽ ra thứ kinh ngạc lòng người như thế!
Anh không thể khống chế được, vươn một ngón tay khều khều tay trái cô, kéo vào lòng bàn tay, nâng đến trước mắt lật đi lật lại như muốn tìm ra bí mật giấu giữa hai bàn tày này.
Lăng Vi đang chăm chú vẽ, đột nhiên cảm giác tay trái bị một bàn tay ấm áp hữu lực cầm lấy.
Ngẩng đầu, liền thấy anh đang cầm tay cô, cẩn thận nhìn kỹ.
“Làm gì thế?" Cô rút tay về, sắc mặt không tốt, ánh mắt sáng ngời trừng anh.
Anh không đáp lời, đột nhiên lại bắt lấy tay phải của cô: “Ngón trỏ và ngón giữa đều có vết chai, cô cũng khổ công lắm nhỉ."
Mới 22 tuổi, sự nhẫn nại này... Khó lường!
Vẽ cũng như anh luyện súng. Chỉ khi thực chiến nhiều lần mới có thể sinh ra vết chai dày như vậy.
Anh một lần nữa đánh giá cô, ánh mắt biến ảo không rõ, ý tứ chăm chú nhìn kỹ quá nặng.
Hai ngày tiếp xúc khiến anh có một nhận thức mới về cô.
Vốn tưởng là một cô gái nhu nhược, không rành thế sự, hiện giờ lại biểu hiện ra vẻ cường đại, cứng cỏi, bình tĩnh, trí tuệ!
Anh nhìn chằm chằm bức tranh của cô.
Ra vẻ khinh thường nói: “Thực lực của cô không thể nghi ngờ, nhưng... Lực hấp dẫn của tập đoàn Laroe quá lớn, có bao nhiêu thiếu gia, tiểu thư nổi danh có thế lực đều chăm chăm vào cơ hội này? Cho dù thực lực của cô mạnh mẽ, không có phương pháp... Độ khó cũng tính trước được."
Lăng Vi ngẩng đầu, nhìn vào thẳng Diệp Đình. Cô nhíu mày, từng chữ từng chữ nói: “Cố gắng, là vì không để bản thân thất vọng! Biết rõ vài chục năm sau chúng ta đều phải chết, chẳng lẽ hiện tại không thể sống cho tốt?"
Ánh mắt cô nhìn về phía bức tranh của mình, kiên định, quật cường.
Lại ngẩng đầu, nhìn qua phía anh: “Kết quả nào tôi cũng có thể chấp nhận được, chỉ duy nhất một điều không thể chấp nhận là bản thân ngay cả thử cũng không dám thử!" Đăng bởi: Thất Liên Hoa
Biểu cảm của Lăng Vi cực kỳ ác liệt.
Anh lại hừ một tiếng: “Một thân tật xấu thiếu gia, ai khiến anh thành như vậy thế?"
Diệp Đình: “..."
Hai người trầm mặc một lát, không khí cực kỳ xấu hổ, Lăng Vi lấy chén tới phòng khách rót nước. Đi vào phòng khách, phát hiện rèm cửa nhà cô đã được sửa lại… Vốn là cái khung rèm kia bị gãy một bên, rèm cửa rũ xuống, cô lại vẫn chưa sửa lại.
Lúc này, đột nhiên nhìn thấy tấm rèm màu vàng nhạt bay bay, cô đột nhiên kinh ngạc.
“Giả vờ thiếu gia à?" Lăng Vi chỉ cảm thấy kinh sợ! Người nọ sẽ tốt bụng vậy cơ à? Nhìn anh kiểu gì cũng không giống người sẽ sửa được khung rèm cửa! Hơn nữa còn đang bị thương...
Lăng Vi cầm chén nước quay về phòng ngủ, nhìn thấy Diệp Đình đang cầm bông sát trùng chỗ bị thương.
Lăng Vi nhìn anh, nâng cằm chỉ ra phòng khách: “Rèm là anh sửa?"
Diệp Đình ngay cả mắt cũng không nâng lên, hừ một tiếng: “Không phải tôi, chẳng lẽ là ma?"
“Xì, tôi thà tin là ma làm." Lăng Vi ghét bỏ liếc mắt nhìn anh, thấy thế nào anh cũng không giống người tốt như vậy.
Quả nhiên, Diệp Đình ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào cô: “Đừng hiểu lầm, không phải sửa giúp cô đâu. Tôi muốn ra phòng khách, không có rèm hành động không tiện."
Ha ha! Người này... “Sửa thì sửa đi, làm chuyện tốt còn không chịu nhận, anh tưởng mình là Lôi Phong à."
Lăng Vi liếc mắt nhìn anh, người này không mở miệng ra thì cũng không đến nỗi nào.
Thái độ của cô mềm mỏng hơn một chút, thoáng lãnh đạm nói: “Anh muốn canh gà, cái này rất khó làm. Tôi là người theo chủ nghĩa ăn chay, đột nhiên mua gà nấu canh, người khác sẽ nghi ngờ."
Anh khẽ nâng mắt, nhìn thẳng vào cô. Hừ một tiếng: “Những người đó cũng không phải cha ruột mẹ ruột của cô, ai thèm quan tâm bình thường cô ăn chay hay ăn thịt!"
“Anh không nói chuyện dễ nghe được chút à?"
Tầm mắt hai người đụng vào nhau.
Ánh mắt lợi hại, áp chế. Lăng Vi cũng không yếu thế, sắc bén trừng mắt nhìn lại.
Hơn nửa ngày, tầm mắt anh nhìn về phía ba lô của cô. Lùi một bước, nói: “Nửa con gà, giấu trong balo, hẳn là không ai sẽ chú ý."
Lăng Vi không thèm nói lại, coi như cam chịu.
Ngày hôm sau, chạng vạng... Diệp Đình cuối cùng cũng có được nửa con gà. Tuy không có gia vị, gà cũng là loại đông lạnh trong siêu thị, nhưng... Tốt xấu gì cũng coi như được ăn thịt...
Buổi tối, cô ngồi vẽ trên máy tính.
Diệp Đình thay thuốc xong, giương mắt nhìn cô. Hình như cô đang vẽ ô tô.
Sách của cô, tất cả đều là về chế tạo động cơ ô tô...
“Cô nghiên cứu về động cơ?" Hay thật, một cô gái lại thích nghiên cứu động cơ?
Lăng Vi gật đầu: “Chuyên ngành của tôi là chế tạo động cơ, nhưng tôi cũng thích tạo hình thiết kế. Còn nửa tháng nữa trường tôi sẽ có hội thảo tuyển dụng, Laroe sẽ thông báo tuyển dụng một nhà thiết kế tạo hình ô tô ở trường tôi, tôi phải tranh thủ cơ hội lần này. Trước mắt trên toàn thế giới, nắm bắt trào lưu nhanh nhất chính là Laroe, tôi muốn tới đó học tập."
“..."
Laroe?
Laroe là tập đoàn chế tạo ô tô lớn nhất. Bao nhiêu người đánh vỡ đầu muốn chui vào đó, cô có thực lực này không?
Diệp Đình đứng lên nhìn kỹ bức vẽ của cô.
Vừa nhìn thấy, a! Ánh mắt anh lóe lên.
Vẽ rõ ràng dứt khoát, ngoại hình xe việt dã huyễn khốc thời thượng, đường cong tuyệt đẹp trôi chảy, sống động mười phần, cực kỳ khí phách! Khiến một người cực kỳ cuồng xe là anh trong lòng cũng ngứa ngáy, hận không thể lập tức đem thiết kế của chiếc xe này đi chế tạo, sau đó đi bão một phen.
“Cô nhất định có thể qua."
“Còn chưa đủ tốt, tôi còn muốn sửa chữa."
Diệp Đình chấn động! Tầm mắt anh nhìn chằm chằm vào cô, dáng vẻ cô thanh lệ động lòng người, rõ ràng trẻ tuổi yếu đuối, lại luôn bày ra dáng vẻ kiên định, tự tin, mạnh mẽ, sự mạnh mẽ này phát ra từ nội tâm cô. Không biết cô từng trải qua rèn luyện như thế nào mới có thể luyện ra tính cách kiên nhẫn như bây giờ.
Lúc này, cô đang nhìn chăm chú vào bức tranh.
Thắt lưng thẳng tắp, ánh mắt chuyên chú, giống như linh hồn đều ngưng tụ ở ngòi bút.
Diệp Đình nhìn chằm chằm tay cô, trăm triệu lần không nghĩ tới, một bàn tay tinh tế trắng nõn như vậy lại có thể vẽ ra thứ kinh ngạc lòng người như thế!
Anh không thể khống chế được, vươn một ngón tay khều khều tay trái cô, kéo vào lòng bàn tay, nâng đến trước mắt lật đi lật lại như muốn tìm ra bí mật giấu giữa hai bàn tày này.
Lăng Vi đang chăm chú vẽ, đột nhiên cảm giác tay trái bị một bàn tay ấm áp hữu lực cầm lấy.
Ngẩng đầu, liền thấy anh đang cầm tay cô, cẩn thận nhìn kỹ.
“Làm gì thế?" Cô rút tay về, sắc mặt không tốt, ánh mắt sáng ngời trừng anh.
Anh không đáp lời, đột nhiên lại bắt lấy tay phải của cô: “Ngón trỏ và ngón giữa đều có vết chai, cô cũng khổ công lắm nhỉ."
Mới 22 tuổi, sự nhẫn nại này... Khó lường!
Vẽ cũng như anh luyện súng. Chỉ khi thực chiến nhiều lần mới có thể sinh ra vết chai dày như vậy.
Anh một lần nữa đánh giá cô, ánh mắt biến ảo không rõ, ý tứ chăm chú nhìn kỹ quá nặng.
Hai ngày tiếp xúc khiến anh có một nhận thức mới về cô.
Vốn tưởng là một cô gái nhu nhược, không rành thế sự, hiện giờ lại biểu hiện ra vẻ cường đại, cứng cỏi, bình tĩnh, trí tuệ!
Anh nhìn chằm chằm bức tranh của cô.
Ra vẻ khinh thường nói: “Thực lực của cô không thể nghi ngờ, nhưng... Lực hấp dẫn của tập đoàn Laroe quá lớn, có bao nhiêu thiếu gia, tiểu thư nổi danh có thế lực đều chăm chăm vào cơ hội này? Cho dù thực lực của cô mạnh mẽ, không có phương pháp... Độ khó cũng tính trước được."
Lăng Vi ngẩng đầu, nhìn vào thẳng Diệp Đình. Cô nhíu mày, từng chữ từng chữ nói: “Cố gắng, là vì không để bản thân thất vọng! Biết rõ vài chục năm sau chúng ta đều phải chết, chẳng lẽ hiện tại không thể sống cho tốt?"
Ánh mắt cô nhìn về phía bức tranh của mình, kiên định, quật cường.
Lại ngẩng đầu, nhìn qua phía anh: “Kết quả nào tôi cũng có thể chấp nhận được, chỉ duy nhất một điều không thể chấp nhận là bản thân ngay cả thử cũng không dám thử!" Đăng bởi: Thất Liên Hoa
Tác giả :
Bạo Mễ Hoa