Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ
Chương 120: Nguyện ý vì em (2)
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Những lời mà vừa nãy cô ta giễu cợt Lăng Vi kia, hóa ra lại chính là tự vả vào mặt mình! Cô ta còn giễu cợt Lăng Vi là người nghèo, thế nhưng tiền tài của chồng người ta không biết gấp mấy vạn lần cha cô ta nữa!
Cô ta bực tức giậm mạnh chân: “Cộp cộp!"
Lông mày Vu Chấn Hải cũng xoắn chặt, bưng ly rượu lên, muốn đi lên trước mời rượu, thế nhưng quanh đó có quá nhiều người vây kín.
Chủ tịch của một “Kiều Mộc" nho nhỏ như ông ta, căn bản không chen vào được.
Lúc này, tổng giám đốc George của bộ phận sáng tạo thuộc Laroe bỗng nhiên mở miệng: “Diệp tiên sinh… nghe nói tôn phu nhân thích hội họa, lần này Laroe của chúng ta mở cuộc thi tuyển chọn, có thể để tôn phu nhân tới vui đùa một chút, kéo thêm chút nhân khí có Laroe chúng ta."
Lăng Vi khẽ cong môi, trong lòng có hơi mâu thuẫn.
Cô không quá thích sử dụng cách thức này để mọi người biết đến mình.
Cô rất có lòng tin vào tác phẩm của mình, cô càng hi vọng mọi người khẳng định cô thông qua sự cố gắng của cô.
Mặc dù trong lòng không thoải mái, nhưng cũng không biểu lộ ra ngoài.
Nhiều gia tộc có thế lực đều tranh thủ giúp con trai con gái mình có được vị trí này, cô có thể hiểu được dụng tâm của Diệp Đình.
Henry cười nói: “Ah, vậy thì tốt quá rồi!"
Những người thuộc tầng lớp cao của Laroe tại đây trong nháy mắt liền hiểu, vì sao Henry và George lại tận lực nhắc đến tranh vẽ của phu nhân nhà Diệp Đình…
Lúc này, Sở Minh Y bưng một ly rượu bước đến, nói: “Hóa ra Diệp phu nhân cũng học qua vẽ…"
Dường như cô ta nhớ đến cái gì đó, đột nhiên hơi nhíu mày: “À, Diệp phu nhân thân thể tôn quý, để cô ấy đến làm nhà thiết kế cho Laroe chúng ta, không ổn không ổn."
Henry “aizz" một tiếng: “Người có tài không thể bị mai một, chị dâu Minh Y cũng không muốn có một sự nghiệp cho riêng mình sao? Diệp phu nhân tới Laroe chúng ta, cũng không coi là ủy khuất người tài. Anh thử nói xem, anh cả?" Nói xong, liền nhìn về phía Louis.
Louis nhìn anh ta, lại nhìn Diệp Đình, từ tốn gật đầu một cái.
Tổng giám đốc bộ phận sáng tạo liền vội vàng nói: “Không sai, không sai."
Trước bữa tiệc, George cố ý sai người đi điều tra lai lịch của Lăng Vi. Diệp Đình chính là đối tác quan trọng nhất của Laroe, từng cử chỉ hành động của Diệp Đình, bọn họ cũng đều chú ý cẩn thận.
Cho nên, anh ta cố ý xem bản phác thảo của người được đề cử, tác phẩm của Lăng Vi cũng khác tốt! Bút pháp thành thục, nét vẽ xinh đẹp, tạo hình đầy khí phách, trong số những tác phẩm của người đến dự thi, tuyệt đối là đúng thứ nhất thứ nhì!
Hơn nữa, Laroe lại hợp tác với Đỉnh Phong, cơ hội này không dành cho Lăng Vi, thì cho ai đây?
Giám đốc, nhóm tổng giám với kinh nghiệm phong phú, lão luyện, ngay lập tức liền hiểu rõ.
Diệp Đình vẫn luôn khiêm tốn lại muốn tổ chức loại tiệc rượu như thế này, nhất định là vì người phụ nữ bên cạnh anh.
George vừa cười vừa nhìn về phía Lăng Vi, khách khí nói: “Diệp phu nhân tài hoa hơn người, nếu như Diệp phu nhân bởi vì kết hôn mà vứt bỏ sự nghiệp, đó thật đúng là tổn thất nặng nề của giới thiết kế ~…"
Những người thuộc tầng lớp cao đều biết ý tứ trong lời anh ta, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm Lăng Vi, cố ghi nhớ kỹ dáng vẻ của cô.
Lão tổng của các tập đoàn khác bị lạnh nhạt, không nói tiếng nào, ai cũng đều thức thời rời đi.
Vu Tình không cam lòng nói một câu: “Lăng Vi học chế tạo mô-tơ!" Cô ta có vào giới thiết kế hay không thì có thể tạo thành ảnh hưởng chó má gì đối với giới thiết kế cơ chứ?!
Đương nhiên, giọng nói của cô ta lập tức bị chìm nghỉm trong vô số những tiếng chúc mừng.
Có mấy sinh viên đã bị cha mẹ mình lôi đi, đều căm phẫn bất bình: “Hừ,.. chọn Lăng Vi, cũng không cần biết đến bản lĩnh thực sự của cô ta! Dựa vào quan hệ để tranh vị trí kia, thì có gì hay chứ."
Ha, mấy người này đều quên, chính mình tới bữa tiệc này, rồi mời rượu người ta là vì cái gì rồi.
Lăng Vi vẫn hờ hững đứng nguyên, giống như chẳng nghe thấy gì cả.
Ánh mắt chăm chăm của tất cả mọi người, cô cũng thản nhiên đón nhận.
Chỉ có duy nhất một ánh mắt khác hẳn những ánh mắt dò xét của mọi người, trong nháy mắt, sự khác biệt của người này liền hấp dẫn sự chú ý của Lăng Vi.
Lăng Vi nhìn sang phía anh ta… đứng trong góc, tao nhã lịch sự, khí thế phi phàm. Gương mặt anh ta trắng trẻo, đôi mắt thâm thúy dưới hàng mày kiếm ngăm đen giống như đầm nước mê người, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng khẽ kéo thành một độ cong, tỏ vẻ không nhẫn nại.
Những lời mà vừa nãy cô ta giễu cợt Lăng Vi kia, hóa ra lại chính là tự vả vào mặt mình! Cô ta còn giễu cợt Lăng Vi là người nghèo, thế nhưng tiền tài của chồng người ta không biết gấp mấy vạn lần cha cô ta nữa!
Cô ta bực tức giậm mạnh chân: “Cộp cộp!"
Lông mày Vu Chấn Hải cũng xoắn chặt, bưng ly rượu lên, muốn đi lên trước mời rượu, thế nhưng quanh đó có quá nhiều người vây kín.
Chủ tịch của một “Kiều Mộc" nho nhỏ như ông ta, căn bản không chen vào được.
Lúc này, tổng giám đốc George của bộ phận sáng tạo thuộc Laroe bỗng nhiên mở miệng: “Diệp tiên sinh… nghe nói tôn phu nhân thích hội họa, lần này Laroe của chúng ta mở cuộc thi tuyển chọn, có thể để tôn phu nhân tới vui đùa một chút, kéo thêm chút nhân khí có Laroe chúng ta."
Lăng Vi khẽ cong môi, trong lòng có hơi mâu thuẫn.
Cô không quá thích sử dụng cách thức này để mọi người biết đến mình.
Cô rất có lòng tin vào tác phẩm của mình, cô càng hi vọng mọi người khẳng định cô thông qua sự cố gắng của cô.
Mặc dù trong lòng không thoải mái, nhưng cũng không biểu lộ ra ngoài.
Nhiều gia tộc có thế lực đều tranh thủ giúp con trai con gái mình có được vị trí này, cô có thể hiểu được dụng tâm của Diệp Đình.
Henry cười nói: “Ah, vậy thì tốt quá rồi!"
Những người thuộc tầng lớp cao của Laroe tại đây trong nháy mắt liền hiểu, vì sao Henry và George lại tận lực nhắc đến tranh vẽ của phu nhân nhà Diệp Đình…
Lúc này, Sở Minh Y bưng một ly rượu bước đến, nói: “Hóa ra Diệp phu nhân cũng học qua vẽ…"
Dường như cô ta nhớ đến cái gì đó, đột nhiên hơi nhíu mày: “À, Diệp phu nhân thân thể tôn quý, để cô ấy đến làm nhà thiết kế cho Laroe chúng ta, không ổn không ổn."
Henry “aizz" một tiếng: “Người có tài không thể bị mai một, chị dâu Minh Y cũng không muốn có một sự nghiệp cho riêng mình sao? Diệp phu nhân tới Laroe chúng ta, cũng không coi là ủy khuất người tài. Anh thử nói xem, anh cả?" Nói xong, liền nhìn về phía Louis.
Louis nhìn anh ta, lại nhìn Diệp Đình, từ tốn gật đầu một cái.
Tổng giám đốc bộ phận sáng tạo liền vội vàng nói: “Không sai, không sai."
Trước bữa tiệc, George cố ý sai người đi điều tra lai lịch của Lăng Vi. Diệp Đình chính là đối tác quan trọng nhất của Laroe, từng cử chỉ hành động của Diệp Đình, bọn họ cũng đều chú ý cẩn thận.
Cho nên, anh ta cố ý xem bản phác thảo của người được đề cử, tác phẩm của Lăng Vi cũng khác tốt! Bút pháp thành thục, nét vẽ xinh đẹp, tạo hình đầy khí phách, trong số những tác phẩm của người đến dự thi, tuyệt đối là đúng thứ nhất thứ nhì!
Hơn nữa, Laroe lại hợp tác với Đỉnh Phong, cơ hội này không dành cho Lăng Vi, thì cho ai đây?
Giám đốc, nhóm tổng giám với kinh nghiệm phong phú, lão luyện, ngay lập tức liền hiểu rõ.
Diệp Đình vẫn luôn khiêm tốn lại muốn tổ chức loại tiệc rượu như thế này, nhất định là vì người phụ nữ bên cạnh anh.
George vừa cười vừa nhìn về phía Lăng Vi, khách khí nói: “Diệp phu nhân tài hoa hơn người, nếu như Diệp phu nhân bởi vì kết hôn mà vứt bỏ sự nghiệp, đó thật đúng là tổn thất nặng nề của giới thiết kế ~…"
Những người thuộc tầng lớp cao đều biết ý tứ trong lời anh ta, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm Lăng Vi, cố ghi nhớ kỹ dáng vẻ của cô.
Lão tổng của các tập đoàn khác bị lạnh nhạt, không nói tiếng nào, ai cũng đều thức thời rời đi.
Vu Tình không cam lòng nói một câu: “Lăng Vi học chế tạo mô-tơ!" Cô ta có vào giới thiết kế hay không thì có thể tạo thành ảnh hưởng chó má gì đối với giới thiết kế cơ chứ?!
Đương nhiên, giọng nói của cô ta lập tức bị chìm nghỉm trong vô số những tiếng chúc mừng.
Có mấy sinh viên đã bị cha mẹ mình lôi đi, đều căm phẫn bất bình: “Hừ,.. chọn Lăng Vi, cũng không cần biết đến bản lĩnh thực sự của cô ta! Dựa vào quan hệ để tranh vị trí kia, thì có gì hay chứ."
Ha, mấy người này đều quên, chính mình tới bữa tiệc này, rồi mời rượu người ta là vì cái gì rồi.
Lăng Vi vẫn hờ hững đứng nguyên, giống như chẳng nghe thấy gì cả.
Ánh mắt chăm chăm của tất cả mọi người, cô cũng thản nhiên đón nhận.
Chỉ có duy nhất một ánh mắt khác hẳn những ánh mắt dò xét của mọi người, trong nháy mắt, sự khác biệt của người này liền hấp dẫn sự chú ý của Lăng Vi.
Lăng Vi nhìn sang phía anh ta… đứng trong góc, tao nhã lịch sự, khí thế phi phàm. Gương mặt anh ta trắng trẻo, đôi mắt thâm thúy dưới hàng mày kiếm ngăm đen giống như đầm nước mê người, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng khẽ kéo thành một độ cong, tỏ vẻ không nhẫn nại.
Tác giả :
Bạo Mễ Hoa