Yêu Quái Thư Trai

Chương 68: Song sinh (1)

Tên của lớp phó học tập là Lâm Thiên Phong, mà vị lớp phó học tập này cùng với những lớp phó học tập khác hoàn toàn không giống, bởi vì cậu ta có thể nhìn thấy ma quỷ.

Lục Tri Phi rót cho Lâm Thiên Phong một ly trà nóng, Lâm Thiên Phong cúi đầu nói tiếng cảm ơn, thế nhưng tư thế ngồi trên salon vẫn có chút căng thẳng, trong đồng từ đều là hắc ám mờ mịt. Tiểu Kiều bưng tách cà phê ngồi đối diện, vừa chậm rãi cho một muỗng sữa vào ly vừa hỏi: “Nói đi, thư đến trai có chuyện gì?"

Lâm Thiên Phong cảm nhận được sự ấm áp từ ly trà cùng với bầu không khí an tĩnh trong thư trai, khẽ thở dài một hơi, nói: “Tôi có việc xin mọi người giúp đỡ."

“Học sinh ba tốt cũng có việc cần người ta giúp đỡ sao?" Tiểu Kiều liếc mắt nhìn bàn tay đang siết chặt ly của Lâm Thiên Phong, khẽ cười nói: “Nếu như là mấy chuyện lông gà vỏ tỏi, tôi không có hứng thú nghe."

Lâm Thiên Phong mím môi dừng một chút, giọng nói có chút khàn khàn, “Chuyện này ngoại trừ thư trai, tôi đã không còn nghĩ ra nơi nào có thể cầu cứu nữa. Lần trước khi Tứ gia đến tìm tôi từng nói qua, nếu như tôi gặp nạn có thể đến thư trai tìm ngài ấy."

Tiểu Kiều không bình luận, bộ dạng cầm cái muỗng nhỏ khẽ khuấy còn rất giống một vị tiểu thiếu gia cao quý. Chỉ là Lục Tri Phi ở bên cạnh đang nghiên cứu phải thay tả cho đứa bé như thế nào lại ngẩng đầu lên, nói với Lâm Thiên Phong: “Em đừng nghe cậu ấy nói, có chuyện gì cứ kể với anh."

Lâm Thiên Phong chính là người đưa vé vào cửa hý viện cho bọn họ lần trước, hậu nhân của người bạn đã khuất trong miệng Thương Tứ.

Lâm Thiên Phong nghe Lục Tri Phi nói vậy cũng yên lòng hơn một chút, lập tức đón lấy đứa bé đang cần thay tả trên tay Lục Tri Phi, “Để em làm cho."

Vì vậy Lục Tri Phi lập tức lui lại, nhìn Lâm Thiên Phong thành thạo thay tả cho hai đứa bé trai kia. Không sai, là hai bé trai, trong cái giỏ mây Lâm Thiên Phong cầm theo có một đôi trẻ song sinh.

“Đây là con của chú em." Lâm Thiên Phong giải thích, “Em trộm mang bọn nhỏ ra ngoài."

Trộm? Lục Tri Phi kinh ngạc, nhưng Lâm Thiên Phong thoạt nhìn cũng không giống loại người sẽ trộm trẻ con nhà người khác, huống chi bản thân cậu ta cũng chỉ là một thiếu niên choai choai.

“Chuyện này còn có chút thú vị." Tiểu Kiều đặt tách cà phê xuống, nhìn thẳng về phía Lâm Thiên Phong ra hiệu, “Cậu nói tình huống tôi nghe xem."

Lâm Thiên Phong cũng không thèm để ý thái độ của Tiểu Kiều, trầm giọng kể: “Mọi người cũng đã biết, tôi có thể thấy quỷ cũng là vì tổ tiên nhà họ Lâm là thiên sư bắt ma, hơn nữa mắt âm dương nhà chúng tôi lại có thể di truyền. Bất quá theo thời gian, loại di truyền này càng lúc càng bạc nhược, đến thế hệ hiện tại, gia tộc của tôi chỉ còn tôi và chú út là kế thừa đặc điểm này. Mà hiện tại, lại có thêm một."

Nghe vậy, Lục Tri Phi lại nhìn về phía hai đứa bé bộ dạng lớn lên giống nhau như đúc, ngay cả gầy béo cũng như một khuôn đúc ra bên cạnh, “Em đang nói, một trong hai đứa bé này sẽ thừa kế mắt âm dương, đứa còn lại là người thường?"

Lâm Thiên Phong gật đầu, “Lâm gia có một điều tổ huấn, nếu gặp song thai, trong hai giữ một. Nói cách khác, nếu như trong con cháu hậu đại sinh được song thai chính là điềm xấu, nhất định phải tiễn đi một đứa bé. Em vốn cho rằng đây chỉ là sự mê tín của thế hệ trước, hiện tại đã là thời đại mới, trong gia tộc cũng không còn vài người, nào chú ý nhiều như vậy. Cho nên, nửa năm trước lúc hai đứa trẻ này ra đời em cũng không quá để tâm, mãi đến khi…"

Nói đến đây, Lâm Thiên Phong xốc áo của một đứa bé lên, để lộ một chấm đỏ nhỏ xíu trên lồng ngực trắng mịn của bé, “Em phát hiện vết thương này."

Vết thương? Lục Tri Phi nhìn kỹ lại, đó chỉ là một chấm đỏ nhỏ lớn hơn hạt mè một chút, nếu như Lâm Thiên Phong không chỉ ra cậu có thể sẽ nghĩ đây chỉ là một nốt ruồi hoặc vết muỗi đốt. Tiểu Kiều cũng chỉ liếc qua là nhìn thấu được mánh khóe, “Vị trí này, có người muốn lấy máu đầu tim của thằng bé?"

“Không sai, hơn nữa người hạ thủ nhất định là chú út của tôi." Lâm Thiên Phong nói, trên mặt lộ ra một tia tối tăm, hơn nữa ngữ điệu phá lệ khẳng định, “Chú ấy muốn giết thằng bé."

Một người cha muốn giết con ruột của mình? Cảm giác hoang đường tột độ lập tức sinh ra trong lòng Lục Tri Phi, cậu lập tức xốc áo cả hai đứa bé lên kiểm tra, nhưng lại không phát hiện bất cứ vết thương nào khác.

Nói cách khác, cái tổ huấn ‘Nếu gặp song thai, trong hai giữ một’ kia, cho dù đã qua nhiều năm như vậy vẫn còn có người tuân thủ, thậm chí thủ đoạn của những người nhà họ Lâm còn có thể đủ quyết tuyệt, quả là đáng sợ.

Một vết thương nhỏ đến mức người thường vô pháp nhìn thấy, nhất định là dùng thủ đoạn đặc thù tạo thành, có thể ngay cả y học hiện đại cũng không thể kiểm tra ra được. Nếu như không phải Lâm Thiên Phong lén mang hai đứa bé ra, như vậy một sinh linh có phải sẽ cứ thế không chút tiếng động mà…

Chờ một chút, Lục Tri Phi chợt nghĩ đến một vấn đề khác, “Trong hai đứa bé, rốt cuộc đứa nào có mắt âm dương?"

“Là đứa không bị thương." Lâm Thiên Phong sửa sang lại quần áo cho em trai, hai đứa trẻ hoàn toàn không hiểu những việc đang phát sinh, chỉ có thể mơ hồ cảm giác người trước mắt rất quen thuộc, vì vậy tranh nhau bắt lấy ngón tay của Lâm Thiên Phong, trừng mắt quơ quơ chân nhỏ, nhe mấy cái răng còn chưa kịp mọc ra móm mém cười toe.

Lúc Lâm Thiên Phong nhìn bọn nhỏ biểu hiện vô cùng ôn hòa, trong mắt lại lộ ra sự nặng nề hoàn toàn vượt quá tuổi tác, “Tôi muốn gửi hai đứa nhỏ này ở thư trai một thời gian. Chú út là cha của bọn chúng, thậm chí quyền giám hộ của tôi cũng nằm trong tay chú ấy, tôi không có cách nào ngăn cản, cũng không có ai sẽ tin tưởng tôi. Cho dù là trường học, đồn cảnh sát, bệnh viện… bất luận là ai nghe được chuyện này đều sẽ cho rằng tôi đã phát điên rồi…"

“Vậy cứ để lại đi." Tiểu Kiều nói.

Câu nói vừa dứt, Lâm Thiên Phong phong chợt ngẩng đầu nhìn Tiểu Kiều, giống như lần đầu tiên mới nhận thức người bạn này vậy. Ngay cả Lục Tri Phi cũng cảm thấy hơi chút kinh ngạc, tuy rằng cậu biết tâm địa của Tiểu Kiều thực ra rất lương thiện, thế nhưng cái phong cách ăn nói chua ngoa kia đã quá khắc sâu, từ lúc nào Tiểu Kiều đã dễ nói chuyện như vậy?

Tiểu Kiều đem sự kinh ngạc của bọn họ thu hết vào đáy mắt, khẽ đẩy mắt kính viền vàng trên sống mũi, khóe miệng vẽ ra một nụ cười, “Mấy chuyện phiền toái này cứ để cho Thương Tứ lo liệu, hắn ta không phải rất rãnh rỗi sao?"

Còn rảnh đến mức muốn đi tham gia họp phụ huynh mà.

“Ồ, đúng." Nhưng mà thanh âm của Đại ma vương đã lập tức vang lên từ sau lưng, một bàn tay đặt lên đầu của Tiểu Kiều, nặng như Thái sơn áp đỉnh. Tiểu Kiều giật mình đánh thót, cứng đờ quay đầu, chỉ thấy gương mặt của Thương Tứ chợt xuất hiện bên cạnh mình, cười đến khiến người sợ hãi, “Nếu ta có thời gian, chuyện trước hết là phải làm thịt thằng nhãi ngỗ ngược này."

Tiểu Kiều: “…"

Từ lúc tiến vào thư trai nhân phẩm của cậu đã giảm xuống không phanh, với cái vận khí này, nếu trở về mười dặm dương trường năm đó, Tiểu Kiều cảm thấy mình nhất định không sống quá ba ngày.

“Tứ gia." Lâm Thiên Phong nhanh chóng đứng lên vấn an.

Thương Tứ khoát khoát tay, vòng qua salon đi đến, khom lưng nhìn hai đứa trẻ béo mập nọ, lại đưa ngón tay ra chọc ghẹo một hồi, nói: “Giữ lại đi, coi như trả món nhân tình năm đó ta nợ y, chỉ là có một việc ta muốn xác nhận với ngươi."

“Chuyện gì?" Lâm Thiên Phong vội hỏi.

Thương Tứ giật giật ngón tay đang bị đứa trẻ bắt lấy, hỏi: “Ngươi đối với cái tổ huấn kia, biết được bao nhiêu?"

Lâm Thiên Phong không dám giấu diếm, “Đây là chuyện trước khi ông nội lâm chung đã căn dặn, ông nói nếu sau này nhà họ Lâm xuất hiện trẻ song sinh, mà một đứa trong đó lại có mắt âm dương, tốt nhất là tách ra nuôi. Trong chuyện này… chẳng lẽ còn có điều bí ẩn gì sao?"

Thương Tứ lắc đầu, “Nếu gia gia ngươi đã không cho ngươi biết, ta cũng không tiện nhiều lời. Ta hỏi ngươi, thế hệ này của Lâm gia, ai là người chưởng kính?"

“Là tôi." Lâm Thiên Phong trả lời: “Ông nội nói, nhà chúng tôi đi theo quỷ đạo, âm đức có tổn, vì vậy nhân khẩu vẫn không thịnh vượng. Cha mẹ tôi đều là người thường, không thể ở cùng chúng tôi, trong nhà chỉ còn lại tôi và hai vợ chồng chú út. Chú út tuy rằng cũng có mắt âm dương, thế nhưng chỉ có thể cảm ứng lờ mờ, vì vậy cuối cùng ông nội quyết định giao cái kính kia lại cho tôi."

Lời nói vừa dứt, điện thoại của Lâm Thiên Phong lập tức reo vang, cậu lấy ra nhìn, sắc mặt chợt biến, “Là chú út, nhất định chú đã phát hiện hai đứa trẻ mất tích."

Thương Tứ rút một miếng khăn giấy lau lau ngón tay bị hai đứa trẻ nút đến đầy nước bọt, sau đó ngồi xuống salon, “Mở loa ngoài."

Lâm Thiên Phong lấy lại bình tĩnh, đặt điện thoại lên bàn, lúc cuộc gọi vừa được kết nói, một thanh âm lo lắng của đàn ông trung niên lập tức truyền ra, “Thiên Phong! Hai đứa nhỏ, hai đứa nhỏ ở chỗ con phải không? Chú van con mau trả bọn nhỏ lại đi, thím của con cũng sắp khóc rồi!"

Lâm Thiên Phong vừa nghe như vậy, đường nét trên mặt lập tức căng thẳng, cậu vừa định lên tiếng Thương Tứ lại ra hiệu ngăn cản.

Lâm Thiên Phong đành phải kềm chế lại, người đàn ông bên kia không nghe được trả lời, ngữ điệu càng trở nên gấp gáp, “Thiên Phong, Thiên Phong, con nói chuyện đi, mau đem hai em con trở về có được không? Đó là con ruột của chú, chú làm sao có thể hại bọn chúng chứ? Chú van con mau đem bọn chúng về đi mà? Chú chăm sóc con nhiều năm như vậy cũng chưa từng bạc đãi con, chú làm sao có thể làm ra chuyện thương thiên hại lý kia được. Thân thể của thím con không tốt, đã nhiều năm như vậy chúng ta mới có được hai đứa nhỏ này, con mau trả chúng lại cho thím có được không, có được hay không…"

Thanh âm của người kia đã mang lên một tia khẩn cầu, nếu như không phải trước đó đã nghe Lâm Thiên Phong kể chuyện của cặp song sinh, sợ rằng ai cũng sẽ bị người cha đáng thương này làm cho cảm động.

Lâm Thiên Phong hít sâu một hơi, trong mắt tràn đầy thần sắc phức tạp, Thương Tứ nhìn cậu một chút, ngón tay gõ nhẹ trên bàn trà, Lâm Thiên Phong hiểu ý, mở miệng nói: “Chú út, vậy con hỏi chú, vì sao chú muốn lấy máu đầu tim của em trai? Con đã phát hiện mấy thứ trong thư phòng của chú, chú muốn giải thích thế nào?"

Người bên kia nghe Lâm Thiên Phong chịu lên tiếng rõ ràng đã thở phào nhẹ nhõm, “Thiên Phong, con còn nhỏ, có một số việc con không hiểu. Con tin chú đi, hổ dữ còn không ăn thịt con, con trước hết đưa hai em về, những chuyện kia chú sẽ từ từ giải thích có được không?"

“Con muốn nghe chú giải thích ngay bây giờ." Lâm Thiên Phong kiên trì.

“Được được được." Đối phương biết đã không tránh được, “Lấy máu đầu tim là vì chú muốn làm bùa hộ mệnh cho bọn nhỏ, chú là muốn bảo hộ thằng bé. Con cũng biết, hai đứa nhỏ này, anh trai có mắt âm dương, nó còn nhỏ vậy nói không chừng có lúc nào đó dẫn quỷ quái về mà bản thân cũng không biết. Em trai lại nhìn không thấy, nhỡ đâu lại vì thế mà bị thương thì biết làm sao?"

Lục Tri Phi nghe một chút, cái lý do này còn rất hợp tình hợp lý, nhưng mà phản ứng của Lâm Thiên Phong lại phá lệ kịch liệt, cả người đều căng thẳng, gương mặt non nớt lập tức bị nét giận dữ che kín, “Chú gạt con!"

Chỉ ba chữ, mỗi tiếng thốt ra đều như đang bùng nổ, biểu đạt sự bạo liệt mờ mịt trong lòng thiếu niên. Cậu một lời cũng không muốn phải nghe tiếp, lập tức cúp điện thoại, thế nhưng thanh âm tút tút rất nhanh đã vãn hồi lý trí của cậu. Phẫn nộ qua đi chỉ còn trống rỗng, cậu thở hổn hển, hai tay nắm chặt không biết đặt ở đâu.

Chỉ là, lại có một tiếng cười khẽ giống như sợ lông vũ nhẹ nhàng chui vào tai cậu, “Như vậy đã giận rồi sao?"

Là Tiểu Kiều, Lâm Thiên Phong quay đầu lại nhìn, thế nhưng vẫn mím môi không nói gì. Lục Tri Phi muốn an ủi một câu lại thấy Thương Tứ đồng ý với Tiểu Kiều, nói: “Tiểu Kiều nói không sai, nếu như ngươi chỉ như vậy đã tức giận, ngươi muốn chống lại thúc thúc của mình là chuyện không thể nào."

Nghe vậy, lời an tủi của Lục Tri Phi đã kéo lên tới khóe miệng lại nuốt ngược trở vào. Lâm Thiên Phong hít sâu một hơi, ép buộc bản thân phải tỉnh táo lại, “Vậy phải làm thế nào?"

“Thúc thúc ngươi nếu ngay cả đối với con trai ruột cũng có thể xuống tay, nhất định là kẻ lòng dạ ác độc. Mà ngươi bất quá chỉ là cháu của y mà thôi, hơn nữa còn cản đường y." Tiểu Kiều còn rất hăng hái, “Tin tưởng ta, chỉ cần quyền giám hộ của ngươi một ngày còn nằm trong tay y, y có trăm nghìn loại phương pháp có thể giết chết ngươi, hơn nữa còn khiến người ngoài cảm thấy ngươi chết chưa hết tội."

“Ta không sợ." Lâm Thiên Phong trầm giọng.

Tiểu Kiều thờ ơ nhún nhún vai, “Ngươi có thể không sợ, thế nhưng thúc thúc của ngươi là một người thông minh, ngươi rất nhanh sẽ phát hiện trong xã hội này không còn đất cho ngươi dung thân. Đến cuối cùng, ngươi có thể chỉ còn lại một thứ —— không sợ, mà thôi."

Hai chữ ‘mà thôi’ của Tiểu Kiều ý vị thâm trường, cảm xúc trào phúng trong đó giống như đã mọc ra gai, nhất châm kiến huyết, hơn nữa những lời cậu nói thông thường đều trở thành sự thật.

Nói xong, Tiểu Kiều chậm rãi đứng dây, dẫm giày vải đi tìm Sùng Minh, nhìn khóe môi cong cong của cậu ta, giống như đối với chuyện sắp tới còn rất chờ mong.

Thương Tứ nhìn Lục Tri Phi nhún vai, hài tử lớn lên không thành thật cũng không thể trách hắn, lúc hắn tiếp nhận đã thành hình rồi nha.

Lục Tri Phi không nói gì thêm, quay đầu nhìn Lâm Thiên Phong, “Nói chung, trước hết em cứ ở lại đây thôi, anh sẽ thu xếp một căn phòng cho em. Được rồi, lúc em ra cửa có mang theo sữa bột không? Nếu như không chúng ta vừa vặn có thể đi siêu thị mua sắm một chút."

May là trong thư trai còn có một người có thể lúc nào cũng bảo trì bình tĩnh, thông tình đạt lý, tam quan bình thường lại không có sở thích bất lương cổ quái gì như Lục Tri Phi, việc này khiến Lâm Thiên Phong thoải mái hơn nhiều lắm, “Cảm tạ."

Sau đó Lục Tri Phi lại quay đầu nói với Thương Tứ: “Vậy anh cùng em đi siêu thị nhé."

“Được." Thương Tứ đương nhiên cam tâm tình nguyện, chỉ là trước đây Lục Tri Phi chưa bao giờ mở miệng gọi hắn đi cùng, hôm nay là lần đầu tiên, vì vậy hắn lại thắc mắc hỏi một câu.

Lục Tri Phi lại cầm tay Thương Tứ lên, đếm ngón tay tính toán, “Chính anh đếm một chút, hiện tại thư trai có bao nhiêu người? Anh, em, chị Khương Khương, Trầm Tàng, Lộc Thập, Tiểu Kiều, Sùng Minh, Thái Bạch Thái Hắc, hiện tại còn thêm ba người, Lão Trúc Tử thỉnh thoảng cũng sẽ trở về. Trong nhà hết gạo rồi, em khiêng không nổi."

Thương Tứ suy nghĩ, hẳn là nên mua căn nhà lớn hơn nữa.

Một lát sau hai người liền ra ngoài, Lâm Thiên Phong chủ động nói muốn đi giúp xách đồ, bị Thương Tứ mượn cớ không tiếp thu bóng đèn đuổi về. Lúc ra cửa, Lục Tri Phi còn thấy anh ta gia tăng một đạo cấm chế lên thư trai.

Cậu không khỏi hỏi: “Sự tình rất nghiêm trọng sao?"

Siêu thị lớn cách nhà bọn họ cũng không xa, vì vậy hai người dự định đi bộ qua đó. Thương Tứ nắm tay Lục Tri Phi bước trên đường, nhìn mây trắng lửng lờ trên đầu, nói: “Là cực kỳ nghiêm trọng."

Từng đạo bóng mây phản chiếu lướt qua trong mắt Thương Tứ, cũng không biết hắn đang nghĩ tới chuyện xưa gì, trong đồng tử chợt hiện lên một tia tối tăm. Thương Tứ như vậy có chút đáng sợ, Lục Tri Phi theo bản năng nắm chặt tay đối phương, Thương Tứ phục hồi tinh thần, tia tối tăm kia cũng biến mất không thấy bóng.

“Ta chỉ là nhớ tới chút chuyện không vui." Thương Tứ cười cười, phủ người ép đến bên tai Lục Tri Phi thì thầm, “Không bằng em hôn ta một chút, ta liền cảm thấy vui vẻ."

“Đừng làm rộn." Lục Tri Phi nhìn dòng người xung quanh, lên tiếng cảnh cáo.

Chỉ là Thương Tứ là loại người không đạt mục đích liền không bỏ qua, hắn buông tay Lục Tri Phi ra, đổi thành khoác vai, một bên ỷ vào ưu thế chiều cao kéo người đi về phái trước, một bên vẫn bướng bỉnh không chịu buông tha, “Chỉ hôn một chút thôi mà, đừng dễ giận như vậy chứ. Viên Viên."

Lục Tri Phi không thèm phản ứng.

Thương Tứ lại ghé vào tai cậu rủ rỉ, thổi một hơi, “Bảo bối?"

Chất giọng trầm thấp, xưng hô ngọt ngấy, hai thứ này thành công rạch một đường lên vỏ bọc điềm tĩnh ngày thường của Lục Tri Phi. Xong khi cậu che giấu vành tai ửng đỏ, quay đầu muốn trừng Thương Tứ mới phát hiện mình đã rơi vào bẫy rập rồi.

Thương Tứ đang cười, đuôi mày khóe mắt đều là nét cười, bên trong còn mang theo một chút đắc ý và sự thỏa thuê khi gian kế thực hiện được. Mỗi lần hắn chọc Lục Tri Phi thẹn quá thành giận đều sẽ trưng ra nụ cười như vậy, vừa cười vừa không ngừng xum xoe cầu xin tha thứ.

“Ta sai rồi bảo bối, ta không nên chọc em." Thương Tứ nhịn không được vươn tay vuốt tóc Lục Tri Phi, mái tóc đen kia cũng không biết là mọc ra thế nào, đặc biệt mềm mại.

Lục Tri Phi nỗi khi gặp như vậy liền không có biện pháp, bởi vì điệu bộ cười gian này của Thương Tứ quả thực quá đẹp mắt, chính là đẹp đến không biết dùng từ ngữ gì để hình dung.

Sắc đẹp lừa người, Lục Tri Phi lần thứ ba trăm sáu mươi tám cảm thán.

Đến tận siêu thị Thương Tứ mới thu liễm lại một chút, Lục Tri Phi ở phía trước chọn mua hàng hóa, hắn liền đẩy xe theo sát phía sau, còn rướn người nhìn ngó chọn lựa đám đồ vật trên kệ, đối với cái này hiếu kỳ, đối với cái kia tò mò, nhìn trúng cái gì liền lấy cái đó.

Lục Tri Phi vừa hết cách vừa buồn cười, phải thường xuyên dừng lại kiểm tra mấy thứ Thương Tứ lấy, bằng không chiếu theo cường độ mua sắm này, hôm nay bọn họ nhất định phải gọi xe tải đến chở hàng hóa, có thể còn được quản lý đặc biệt đưa tặng giải thưởng ‘Khách hàng hào phóng nhất Trung Quốc’.

Thương Tứ vươn hai tay che xe đẩy lại, bĩu môi nhìn Lục Tri Phi lần thứ sáu đem những thứ mình cho vào xe đặt về kệ hàng, nói: “Ta có tiền."

“Lần trước anh không phải nói tiền của anh để em quản sao, hối hận rồi?" Lục Tri Phi nhướn mày.

Thương Tứ lập tức nhấc tay biểu thị trung thành, “Tất cả đều nghe theo sự an bày của lãnh đạo Viên Viên."

Vì vậy, Lục Tri Phi cúi đầu tiếp tục lựa chọn, khóe mắt liếc nhìn Thương Tứ, thấy vẻ mặt oan ức và tiếc nuối của đối phương khi nhìn xe đẩy hàng thì chỉ có thể nín cười, lại kéo câu chuyện về chính đề.

“Anh nói chuyện này rất nghiêm trọng, có phải còn có ẩn tình gì hay không? Chú của Thiên Phong cho dù lòng dạ có hiểm độc hơn nữa cũng không có khả năng vì một cái tổ huấn lỗi thời mà đi mưu hại đứa con sơ sinh của mình chứ?"

“Mục đích của y không phải giết người, là nuôi quỷ." Thương Tứ hồi đáp.

“Nuôi quỷ?" Lục Tri Phi dừng một chút, “Giết con trai của mình thành quỷ, sau đó lại đem về nuôi?"

“Không sai." Thương Tứ vẻ mặt đứng đắn, “Em vừa rồi cũng nghe đấy, Lâm Thiên Phong nói Lâm gia âm đức có tổn, nếu chỉ là đơn thuần bắt quỷ cũng coi như giúp đỡ Tinh quân, làm sao có thể tổn âm đức? Sự thực chính là, bọn họ không chỉ bắt quỷ mà còn nuôi quỷ sai sử làm việc. Đương nhiên, người theo quỷ đạo cũng không nhất định sẽ làm việc xấu, nhưng chỉ cần có một người tâm tồn ác niệm, hậu quả mang tới khó thể đánh giá. Vậy nên Lâm gia vì đề phòng hậu nhân lầm vào tà đạo đã thiết lập đủ loại gia quy, kể hết ra có chừng trăm điều. Còn về cái tổ huấn song sinh phải bỏ một, chính là năm đó do một cố nhân của ta lập ra."

“Cố nhân, là người mà anh đã thiếu nhân tình?" Lục Tri Phi hỏi.

Thương Tứ gật đầu, trong giọng nói mang theo một tia thở dài, “Hắn cũng có một đệ đệ song sinh, từ nhỏ phụ mẫu hắn đều nói đệ đệ của hắn vừa sinh đã chết. Nhưng bởi vì song bào thai có cảm ứng tâm linh đặc thù, đứa trẻ không muốn rời xa huynh đệ, bọn họ cũng luyến tiếc đứa con mất sớm, vì vậy dùng phương thức nuôi quỷ hồn giữ lại đệ đệ của hắn. Tròn ba mươi hai năm, suốt ba mươi hai năm hắn vẫn nghĩ rằng cái chết của đệ đệ là ngoài ý muốn."
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại