Yêu Quái Thư Trai
Chương 18: Anh là biểu tình bao của em (2)
“Tri Phi Tri Phi, cậu mau tới đây! Mau tới đây!"
Lục Tri Phi đang rửa chén chợt nghe Ngô Khương Khương đứng ở bên ngoài phòng bếp gọi vọng vào. Vẻ mặt Ngô Khương Khương nhịn cười có chút vất vả, phảng phất đã rình được một bí mật lớn nào đó, bên này kêu gọi Lục Tri Phi, bên kia lại gọi cả Thái Bạch Thái Hắc.
Mấy phút sau, Ngô Khương Khương lặng lẽ mang theo bọn họ chạy đến trước phòng Tạng Hồ, xuyên qua khe hở cửa sổ nhìn trộm Tạng Hồ đang chơi điện thoại ở bên trong.
Lúc này Tiểu Kiều vừa vặn đi ngang qua, “Các người làm gì thế?"
“Suỵt!" Ngô Khương Khương vội vàng kéo Tiểu Kiều ra phía sau, thần bí hề hề chỉ về phía cửa sổ. Tiểu Kiều nhíu mày, thăm dò nhìn qua, chỉ thấy Tạng Hồ đang giơ điện thoại ngắm về phía bản thân, không ngừng lựa chọn góc độ, sau đó nỗ lực biến ảo biểu tình, tuy rằng… những biểu tình này trong mắt người khác là không sai biệt lắm.
Tiểu Kiều nghi hoặc, “Hắn đây là đang…"
“Tự sướng." Lục Tri Phi một lời nói toạc ra chân tướng.
Ngô Khương Khương lập tức nói: “Xem, tôi đã nói nó đang tự sướng mà!"
“Chuyện này thì có gì kỳ quái." Lục Tri Phi nói, xoay người rời đi, cậu còn chưa rửa chén xong đâu. Thích tự sướng thì tự sướng là được rồi, cậu có thể tiếp thu điện thoại của mình nhiều thêm một đống hình tự sướng của Tạng Hồ.
Tuy rằng, một con Tạng Hồ trưng ra gương mặt than trào phúng, nghiêm trang tự sướng… quả là một chuyện rất thần kỳ.
Nhưng mà Ngô Khương Khương lập tức đuổi theo, bí hiểm nói: “Nếu như chỉ là tự sướng, cậu cho rằng chị sẽ ngạc nhiên như vậy sao? Chị vừa vào trong dọn chén, biết chị phát hiện cái gì không? Hắn dùng ảnh tự sướng của mình làm biểu tình bao! Thật là biểu tình bao đó! Hắn còn tự mình làm ảnh động, phối hợp văn tự!"
Bước chân của Lục Tri Phi dừng lại, “…"
Tiểu Kiều theo ngay phía sau cũng dừng lại, tiếp đó quả đoán quay đầu, nằm dài trước cửa sổ nhòm vào trong.
Tạng Hồ còn đang tự sướng, tự sướng xong thì kiểm tra ảnh chụp, móng vuốt phải vạch vạch trên màn hình một chút, xem tấm này không hài lòng, tấm kia không hài lòng, sau đó lại giơ tay lên tự sướng. Lần này hình như rốt cuộc cũng hài lòng, cúi đầu nhanh tay sửa sửa sửa.
Trong đáy mắt Tiểu Kiều toát ra nét thầm than sợ hãi, cảm giác mình vừa bị tân thế giới rửa tội một lần. Bế quan lâu như vậy mới đi ra, loài người biến dạng còn chưa tính, vì sao ngay cả yêu quái cũng biến thành khó thể nắm bắt như vậy rồi? Nghề tróc yêu sư của bọn họ chẳng phải là muốn bế mạc sao?
Mà đúng lúc này, Tạng Hồ lại thay đổi một góc độ, nó muốn làm ảnh động, sau đó phối hợp ảnh vừa rồi để xem, hiệu quả khẳng định rất tốt.
Nói làm liền làm, nó lập tức đưa lưng về phía nguồn sáng, sau đó giơ điện thoại bắt đầu nhanh chóng lay động đầu. Một, hai, ba! Mắt trợn trắng!
“Chuyện gì vậy? Hắn trúng gió rồi sao?" Ngô Khương Khương nhô đầu ra.
Tiểu Kiều không nói gì, cậu cảm giác mình cần an tĩnh.
Tạng Hồ bắt đầu lắc lư, lần này là chụp ba tấm liên tục, cảm thấy hẳn là đã đủ rồi, vì vậy lập tức cúi đầu xem ảnh, tiện thể sửa sửa. Kết quả, trong tấm ảnh vừa chụp được, ngoài cái sổ sau bóng lưng của nó, bên trái một Tiểu Kiều đang há hốc mồm, bên phải một Ngô Khương Khương đang trợn mắt.
Tạng Hồ: “…"
“Hắn thế nào cứng lại rồi?" Ngô Khương Khương có chút khẩn trương.
Lục Tri Phi không biết đã tránh ra sau lưng bọn họ từ lúc nào, sâu kín nói: “Bởi vì cậu ta phát hiện các người."
Đã liên tục bị người chụp được hai lần, Tiểu Kiều đối với chuyện này thật sự không muốn nói gì.
Ngô Khương Khương đầu đầy mồ hôi.
Làm sao bây giờ, quá xấu hổ.
Siêu cấp xấu hổ.
Nếu lúc này chạy đến hỏi đối phương xin một bộ sticker có phải sẽ tự nhiên thêm một chút?
Thật xấu hổ, nhưng vì sao còn buồn cười đến thế này.
Má ơi, cứu mạng nha.
Toàn bộ thư trai bị vây trong sự an tĩnh mờ mịt.
Gió thổi qua đình viện, lá khô lả tả tung bay, nhẹ nhàng rơi vào hồ nước nhỏ. Hoa nở không tiếng động, năm tháng cũng vô thanh, trong thiên địa phảng phất đều an tĩnh.
Tốt, cứ như vậy, mọi người ai cũng không cần lên tiếng, tránh cho xấu hổ. Ngô Khương Khương nói thầm trong lòng, lén lút lui về phía sau một bước, ngay tại lúc này, Thái Bạch đang ngồi trên vai Tiểu Kiều bỗng nhiên nấc lên một cái.
Thái Bạch cản vội vàng che miệng mình, thế nhưng nấc cục là có thể truyền nhiễm, Thái Hắc cũng theo ngay sau đó, “Nấc."
“Nấc."
“Nấc."
“Nấc."
“Nấc."
…
Gió thổi qua đình viện, thổi tan đầy sân tiếng nấc.
Cái chốt cấm kỵ một khi bị đè xuống, quái thú đáng sợ sẽ được thả ra khỏi lao tù, ngoác mồm to như bồn máu xé nát bọn họ.
“Chuyển phát! Xin hỏi có người ở nhà sao?" Chuyển phát viên lớn giọng gọi.
“Tôi đã từng qua núi cao, vượt biển lớn, cũng xuyên qua biển người ngổn ngang…." Tiếng chuông điện thoại của Ngô Khương Khương vang lên
Bối cảnh ồn áo náo động giống như đang cười nhạo vừa rồi bọn họ giấu đầu hở đuôi. Tạng Hồ lặng lẽ để điện thoại xuống, ôm lấy chân mình, cằm đặt trên đầu gối, làm ổ tại đầu giường lẳng lặng để lại một cái bóng lưng cô đơn tột độ.
Người đâu cứu mạng!
Như vậy càng lúng túng hơn rồi!
Cái Tạng Hồ muốn giấu không riêng gì cái chân bị gãy, mà còn là lòng tự trọng cũng sắp vỡ nát! Ai mau tới cứu hắn!
Ngô Khương Khương rụt rè cẩn thận hỏi: “Nếu tôi nói, chúng tôi chỉ đi ngang qua, cậu sẽ tin chứ?"
Tạng Hồ không trả lời, hắn lặng lẽ cầm điện thoại lên, mấy giây sau Ngô Khương Khương nhận được một tin nhắn đến từ điện thoại của Lục Tri Phi —— bỏ đi!!!
Ngô Khương Khương cảm thấy một tia may mắn, may mà đối phương không gởi biểu tình bao hình mặt mình, bằng không nàng sợ rằng phải tự sát ngay tại chỗ.
Mười phút sau, mọi người đều tự làm xong chuyện của mình, về phòng đi ngủ. Có thể, qua một đêm, ngày hôm sau lại là một ngày mới.
Nhưng mà, sáng hôm sau khi bọn họ tụ họp trong phòng khách, phát hiện không khí vẫn cứ xấu hổ như vậy.
“Ta nghĩ chúng ta cần nghĩ cách tu bổ tâm linh bị thương của Tàng Tàng." Ngô Khương Khương nghiêm túc nói: “Chúng ta cần nói cho hắn biết, dùng hình tự sướng của mình làm biểu tình bao là chuyện rất bình thường."
Tiểu Kiều nhịn không được hỏi ra vấn đề mình đã suy tư cả đêm, “Vậy mớ sticker chị đang dùng đều là tự làm sao?"
Ngô Khương Khương trầm mặc một chút, nói: “Không phải."
“Kỳ thực cái chuyện gì cũng không cần làm, cứ cư xử như bình thường là được rồi." Lục Tri Phi nói. Biện pháp hóa giải lúng túng tốt nhất là xem như không có gì phát sinh cả, không ai nhắc lại cái đoạn nhạc đệm này cũng cứ thế liền trôi đi.
Biện pháp này có hiệu quả tương đối rõ rệt, mấy ngày tiếp theo đều do Lục Tri Phi mang thức ăn cho Tạng Hồ, Tạng Hồ thấy cậu vẫn cư xử như bình thường, sau khi do dự vài lần cũng mở miệng hỏi mượn điện thoại. Vì vậy, thư trai liền khôi phục sự bình thản cố hữu.
Nhưng mà, có một mgày, Ngô Khương Khương lại gập gập ghềnh ghềnh chạy về thư trai, bộ dạng giống như đang nói ‘Việc lớn không xong, “Tri Phi! Tri Phi! Chúng ta bị làm thành sticker rồi!"
Lúc đó, Lục Tri Phi đang vẽ mẫu thiết kế, mấy hôm nay cậu ra vào phòng cất quần áo vài lần, tiếp nhận không ít linh cảm, vì vậy nên đang sáng tạo đến xuất thần. Nghe được lời nói của Ngô Khương Khương, cậu ngẩng đầu nghi ngờ, “Là ai bị làm thành sticker?"
“Chị nè, còn có Tiểu Kiều!" Ngô Khương Khương kích động đưa điện thoại cho Lục Tri Phi xem, “Cậu xem, đây nhất định là tấm hôm đó Tàng Tàng chụp được.!"
Lục Tri Phi vừa nhìn, quả nhiên phía sau bóng lưng lay động của Tạng Hồ còn có hai người đang trợn mắt há mồm ngoài cửa sổ, nhất định là hôm đó chụp được. Chỉ là ảnh chụp đã qua chỉnh sửa, bối cảnh hầu như đều bị xóa sạch, gương mặt của Ngô Khương Khương và Tiểu Kiều đều được vẽ thêm râu mép và kính mắt, nếu không nhìn tỉ mỉ rất khó nhận ra được là ai. Mà mặt của Tạng Hồ giống như cũng photoshop qua, chỉnh thể nhìn cực kỳ không tự nhiên, nhưng lại rất buồn cười.
“Cậu ta chia sẻ ảnh lên mạng?" Lục Tri Phi hỏi.
“Ôi chao, cái này không phải trọng điểm! Trọng điểm là ở đây!" Ngô Khương Khương kích động mở ra cái trang weibo nọ, “Cậu xem, nguồn gốc phát ra cái sticker này không phải những nick chuyên buôn bán sticker, mà là một nick cá nhân, hơn nữa còn là con gái!"
Con gái?
Lục Tri Phi hơi kinh ngạc, nhìn kỹ lại, chỉ thấy nick weibo đó tên là “Ma pháp sư kiến tập muốn giương cung", giới tính nữ, weibo đã phát hơn một nghìn post, có chừng bảy tam trăm người follow, là một nick cá nhân rất thông thường. Lội ngược dòng về những bài post trước, có chơi game, có theo đuổi ngôi sao, có ghép cp, giao tiếp bạn bè, căn bản không phải là bản thân Tạng Hồ.
Ma pháp sư kiến tập muốn giương cung: Ha ha ha ha, sở hữu một cái ảnh chế mới, cười chết ta! Ta yêu Tạng Hồ! Tạng Hồ yêu ta!!
“Ai cậu nói xem, cô gái này không phải quen biết với Tàng Tàng chứ? Nếu không làm sao có thể dùng cái ảnh chế này?" Tính nhiều chuyện của Ngô Khương Khương toàn bộ khai hỏa.
“Cũng có thể."
“Tri Phi, cậu như vậy là không tốt, thanh xuân là mùa xao động mà!" Ngô Khương Khương vỗ một chưởng lên vai Lục Tri Phi, tuyên cáo dõng dạc như một vị thi nhân, “Cậu xem, ngay cả Tàng Tàng sinh hoạt ở cao nguyên cũng có bạn trên mạng, cậu biết kết bạn trên mạng có mục đích gì không? Chính là yêu đương, yêu đương nha! Mà cậu sinh hoạt tại nơi phồn hoa này, tuổi xuân rực rỡ, làm sao lại không có chút khát khao yêu đương nào chứ?"
“Chị Khương Khương, gần đây chị thất tình sao?" Lục Tri Phi bất đắc dĩ.
Ngô Khương Khương vung tay lên, tóc đỏ lay động, tư thế hiên ngang oai hùng, “Em trai Tri Phi! Lời không thể nói như vậy, củ không đi mới không đến, người muốn theo đuổi Trung hoàn đại yêu kê như chị có thể xếp hàng dài từ nơi này đến tận Tây Trực môn!"
Lục Tri Phi mỉm cười.
Ngô Khương Khương nhìn cậu đạm nhiên như vậy, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Ý của chị là, cậu nên đi tìm người yêu đương đi. Cả ngày chỉ biết vẽ mẫu thiết kế, quần áo cũng không biến thành bạn gái được, hơn nữa cậu còn vẽ đồ nam nha. Vì cái gì không thiết kế vài mẫu váy chứ, váy may xong còn có thể tặng cho bạn gái mặc."
Vừa nói như vậy, lực chú ý của Ngô Khương Khương liền chuyển lên bản thiết kế của Lục Tri Phi, khom người nhìn kỹ, lập tức vui vẻ, “Loại hình thức tay áo rộng rãi này, còn có hoa văn kia. Tứ gia mặc lên nhất định rất đẹp."
“Ừ." Ban đầu Lục Tri Phi cũng không chú ý, hiện tại bị Ngô Khương Khương vạch ra mới phát hiện bộ y phục mình đang vẽ thực sự rất hợp với Thương Tứ. Tay áo dài rộng, vẩy mực đỏ thẫm, mặc vào nhất định rất có khí thế phóng đãng, trong đám người quen của Lục Tri Phi, chỉ sợ cũng duy có Thương Tứ mới có thể trấn áp được.
Lục Tri Phi nghĩ nghĩ, có chút xuất thần. Lúc này Ngô Khương Khương chợt nhớ tới cái gì, lắc đầu thở dài, nói: “Lại nói tiếp, Tứ gia cũng vậy, bình thường bảo ngài ấy đi yêu đương, ngài ấy cũng không đi. Cậu nói nghe xem, hồ yêu dung mạo xinh đẹp, nữ hiệp hiên ngang, còn có hoa đán mỹ miều trong Lê viên, người nào cũng tốt cả. Ngài ấy cả ngày chỉ biết ôm ấm trà, đi xem hát, trêu chim, đọc sách, chị còn chưa nhìn thấy ngài ấy động phàm tâm với người nào, xứng đáng làm vạn năm độc thân cẩu."
“Hắn ta phải gọi là vạn năm độc thân quy." Bỗng nhiên, thanh âm của Tiểu Kiều từ phía sau truyền đến.
“Cậu xem đi, ngay cả Tiểu Kiều cũng biết." Ngô Khương Khương lập tức nổi lên hứng thú, máy hát vừa mở liền không đóng được. Vì vậy, Lục Tri Phi chỉ phải một bên vẽ thiết kế, một bên nghe nàng cùng Tiểu Kiều phỉ nhổ chuyện cá nhân của Thương Tứ.
Không bao lâu sau, Tiểu Kiều bỗng nhiên nói ra một câu kinh người, “Kỳ thực, lúc ở Thượng Hải, có một quãng thời gian bên cạnh Tứ gia là có người."
“Ta thế nào không biết?!"
“Lúc đó ngươi không có mặt, bệnh cũ của thầy cũng sắp tái phát, Nam Anh đại ca lại không tiện đi xa nhà, vì vậy Tứ gia đem thuốc từ Bắc Bình đến, thuận tiện lưu lại Thượng Hải một thời gian. Lúc ấy thế cục khẩn trương, tổ chín nhận được chỉ thị từ phía trên, bảo ta đi Bách Lạc Môn liên lạc với cơ sở. Ta vừa đi, liền thấy bên người Tứ gia mang theo một nữ nhân. Nữ nhân nọ là ca sỹ chính của Bách Lạc Môn khi ấy, có người nói Tứ gia mỗi ngày đều đến nghe nàng hát."
Ngô Khương Khương líu lưỡi, “Không nhìn ra nha, Tứ gia cũng chưa từng nhắc qua."
“Hắn còn nhiều sự tình không kể cho ngươi đâu." Tiểu Kiều tỉ mỉ nhớ lại, giống như đã xuyên qua thời không, về tới Thập lý dương tràng[1] năm đó.
–
“Ây da, là Kiều thiếu gia tới, mau mời mau mời."
Bước chân của tiếp tân dẫm mạnh lên lầu hai, Tiểu Kiều đi ở bên cạnh tay vịn, cây gậy trên tay điểm nhẹ lên sàn nhà kim loại, hai tròng mắt giấu dưới mắt kính viền vàng đảo qua cả đại sảnh phấn son ong bướm[2] bên dưới. Sùng Minh đang đứng sau lưng, trên tay đang thay cậu cầm mũ dạ rộng vành, một chủ một phó đi đến đâu cũng kéo theo ánh mắt của kẻ khác..
“Dinh thự nhà họ kiều tháng trước không phải vừa làm tang sự sao? Vị tiểu thiếu gia này còn đỡ quan tài đi chôn trong phần mộ tổ, hiện tại hẳn còn phải mặc áo tang đi? Vì sao lại trở về nhanh vậy chứ?"
“Đúng vậy, Kiều gia cũng không biết gặp tà hồ gì, Kiều tiên sinh Kiều thái thái đều là người tốt, cớ sao lại đi hết chỉ để lại một đứa bé như vậy? Nghe nói dòng bên của Kiều gia cũng không có mấy cái đèn cạn dầu, chỉ để lại một hài tử mười mấy tuổi như vậy, có thể trấn kiểu tràng diện gì đâu?"
“Trước không nói có trấn tràng được hay không, song thân vừa qua đời chưa đến một tháng đã không chịu nổi chạy đến Bách Lạc Môn, vị Kiều tiểu thiếu gia này cũng quá không chừng mực. Tuổi trẻ đã phóng túng, không chừng chỉ ước bên trên không có người quản lý, hiện tại toại nguyện rồi…"
Dèm pha bịa đặt, trước giờ không chỗ nào không có.
Nam nhân đi phía sau rõ ràng đã nổi giận, hàn ý dày nặng lẫn theo sát khí bùng lên khiến người ngoài sợ hãi. Chỉ là người nọ vừa muốn bước ra, một cây gậy baton mảnh lại chắn đường, thanh âm trong trẻo lạnh lùng lại mang theo quý khí thanh nhã của thiếu niên vang lên, “Sùng Minh."
Chỉ một câu của thiếu niên liền khiến nam nhân dập hết toàn bộ cơn giận, ngoan ngoãn quay về đứng sau lưng cậu.
Người quản lý đang dẫn đường phía trước mặt không đổi sắc, vươn tay, “Mời."
Tiểu Kiều gật đầu, một thân khí phách nhã nhặn không màng hơn thua, ngược lại khiến người ngoài phải rửa mắt mà nhìn.
Lúc này, bên dưới chợt truyền đến tiếng ồn ào, bước chân vừa định rời đi của Tiểu Kiều cũng dừng lại, xoay người nhìn xuống. Chỉ thấy âm nhạc du dương tản mạn vẫn còn đang vang lên, chỉ là người trên sàn nhảy chẳng biết đã dừng bước chân từ lúc nào. Giữa đám người, một nam nhân mặc tây trang, tóc vuốt ngược đang cản đường một nữ nhân xinh đẹp, thần sắc kiêu ngạo.
Nữ nhân tựa hồ không muốn khiêu vũ với gã, tuy rằng trên mặt vẫn đang cười nhưng trong lời nói lại có nhiều ý tứ khước từ. Ánh mắt của Tiểu Kiều từ trên dõi xuống cao ngạo lướt qua đám người, liếc mắt liền thấy được cả đám tay chân của nam nhân nọ đang ẩn trong đám đông.
Sùng Minh cúi người, ghé vào bên tai Tiểu Kiều nhẹ giọng nói: “Người của Hoa Thành hội."
Tiểu Kiều hơi nheo mắt lại, không có biểu thị gì. Chỉ là tình huống dưới sàn nhảy đã hết sức căng thẳng, nữ nhân dung mạo diễm lệ, ngày thường người dám ra mặt dùm nàng đông không kể siết, nhưng đối mặt với người đàn ông này, lại không ai dám tiến lên ngăn cản.
Bất quá, trên đất Thượng Hải này, người đáng thương nhiều, người đáng trách lại càng nhiều. Có ai thực sự chỉ đáng thương, lại có ai đơn thuần là đáng trách đâu?
Tiểu Kiều đối với chuyện xảy ra trong chốn phong nguyệt này không có bao nhiêu hứng thú,nhìn vài lần liền không nhìn nữa. Ngay lúc cậu định xoay người thì, một cỗ thanh âm phóng túng đã hấp dẫn sự chú y của cậu.
Cậu nghiêng người nhìn, chỉ thấy vị Tứ gia vẫn thường hay được thầy mình nhắc đến lại xuất hiện ở nơi này, một lớp áo lụa màu mực bọc bên ngoài trường sam nguyệt sắc, khí chất ngời ngời danh sỹ phong lưu. Đôi tay chắp sau lưng của hắn còn cầm theo quạt xếp, từng bước chậm rãi đi vào trung tâm sàn nhảy.
Ánh mắt khinh thường lướt người đàn ông kia kia vài lần, sau đó nhẹ nhàng khơi lên nụ cười, quạt xếp khẽ nâng cằm nữ nhân, “Tiểu thư này không tệ, ta muốn."
–
Cho dù đã là nhiều năm sau hồi tưởng lại, Tiểu Kiều muốn không thừa nhận cũng không được, một khắc kia, khí tràng của Thương Tứ rất đủ. Tuy rằng thoạt nhìn lười biến hờ hững, thế nhưng mãi đến khi hắn nói xong cũng không ai dám đứng ra quấy rối.
Ngô Khương Khương sinh lòng hiếu kỳ, “Sau đó thì sao sau đó thì sao?"
“Sau lại…"
“Sau lại thế nào hử, Bạch Mẫu Đơn." Giọng nói đột nhiên vụt ra, khiến ba người ngây ngẩn.
Tiểu Kiều thảng thốt xoay người, chỉ thấy Thương Tứ không biết đã đứng sau lưng từ lúc nào, cười híp mắt nhìn cậu. Ngô Khương Khương ngạc nhiên đứng dậy, “Tứ gia đã về rồi!"
———————–
1/ Thập lý dương tràng: Cách miêu tả Thượng Hải thời đó, mười dặm đều là nơi ở người nước ngoài. Nếu hay xem phim vào thời kỳ này chúng ta sẽ thường nghe đến một cụm từ ‘Tô giới’, những tô giới này là phần đất mà chính phủ TQ cắt ra làm nơi trú ngụ cho người Tây Dương, những việc xảy ra trên địa phận tô giới đều phải giải quyết theo pháp luật Tây mà không phải TQ. Có nghĩa là, Thượng Hải năm đó khắp nơi đều là tô giới, đất giữa lòng TQ nhưng trên danh nghĩa đều thuộc ngoại bang, từ đó cái tên Thập lý dương tràng ra đời, thuyết minh việc cả Thượng Hải hiện tại đều đã là của tây dương, không thuộc về TQ nữa.
2/ Phấn son ong bướm: Nguyên văn ‘Y hương tấn ảnh’, không tìm được từ khác phù hợp hơn.
Lục Tri Phi đang rửa chén chợt nghe Ngô Khương Khương đứng ở bên ngoài phòng bếp gọi vọng vào. Vẻ mặt Ngô Khương Khương nhịn cười có chút vất vả, phảng phất đã rình được một bí mật lớn nào đó, bên này kêu gọi Lục Tri Phi, bên kia lại gọi cả Thái Bạch Thái Hắc.
Mấy phút sau, Ngô Khương Khương lặng lẽ mang theo bọn họ chạy đến trước phòng Tạng Hồ, xuyên qua khe hở cửa sổ nhìn trộm Tạng Hồ đang chơi điện thoại ở bên trong.
Lúc này Tiểu Kiều vừa vặn đi ngang qua, “Các người làm gì thế?"
“Suỵt!" Ngô Khương Khương vội vàng kéo Tiểu Kiều ra phía sau, thần bí hề hề chỉ về phía cửa sổ. Tiểu Kiều nhíu mày, thăm dò nhìn qua, chỉ thấy Tạng Hồ đang giơ điện thoại ngắm về phía bản thân, không ngừng lựa chọn góc độ, sau đó nỗ lực biến ảo biểu tình, tuy rằng… những biểu tình này trong mắt người khác là không sai biệt lắm.
Tiểu Kiều nghi hoặc, “Hắn đây là đang…"
“Tự sướng." Lục Tri Phi một lời nói toạc ra chân tướng.
Ngô Khương Khương lập tức nói: “Xem, tôi đã nói nó đang tự sướng mà!"
“Chuyện này thì có gì kỳ quái." Lục Tri Phi nói, xoay người rời đi, cậu còn chưa rửa chén xong đâu. Thích tự sướng thì tự sướng là được rồi, cậu có thể tiếp thu điện thoại của mình nhiều thêm một đống hình tự sướng của Tạng Hồ.
Tuy rằng, một con Tạng Hồ trưng ra gương mặt than trào phúng, nghiêm trang tự sướng… quả là một chuyện rất thần kỳ.
Nhưng mà Ngô Khương Khương lập tức đuổi theo, bí hiểm nói: “Nếu như chỉ là tự sướng, cậu cho rằng chị sẽ ngạc nhiên như vậy sao? Chị vừa vào trong dọn chén, biết chị phát hiện cái gì không? Hắn dùng ảnh tự sướng của mình làm biểu tình bao! Thật là biểu tình bao đó! Hắn còn tự mình làm ảnh động, phối hợp văn tự!"
Bước chân của Lục Tri Phi dừng lại, “…"
Tiểu Kiều theo ngay phía sau cũng dừng lại, tiếp đó quả đoán quay đầu, nằm dài trước cửa sổ nhòm vào trong.
Tạng Hồ còn đang tự sướng, tự sướng xong thì kiểm tra ảnh chụp, móng vuốt phải vạch vạch trên màn hình một chút, xem tấm này không hài lòng, tấm kia không hài lòng, sau đó lại giơ tay lên tự sướng. Lần này hình như rốt cuộc cũng hài lòng, cúi đầu nhanh tay sửa sửa sửa.
Trong đáy mắt Tiểu Kiều toát ra nét thầm than sợ hãi, cảm giác mình vừa bị tân thế giới rửa tội một lần. Bế quan lâu như vậy mới đi ra, loài người biến dạng còn chưa tính, vì sao ngay cả yêu quái cũng biến thành khó thể nắm bắt như vậy rồi? Nghề tróc yêu sư của bọn họ chẳng phải là muốn bế mạc sao?
Mà đúng lúc này, Tạng Hồ lại thay đổi một góc độ, nó muốn làm ảnh động, sau đó phối hợp ảnh vừa rồi để xem, hiệu quả khẳng định rất tốt.
Nói làm liền làm, nó lập tức đưa lưng về phía nguồn sáng, sau đó giơ điện thoại bắt đầu nhanh chóng lay động đầu. Một, hai, ba! Mắt trợn trắng!
“Chuyện gì vậy? Hắn trúng gió rồi sao?" Ngô Khương Khương nhô đầu ra.
Tiểu Kiều không nói gì, cậu cảm giác mình cần an tĩnh.
Tạng Hồ bắt đầu lắc lư, lần này là chụp ba tấm liên tục, cảm thấy hẳn là đã đủ rồi, vì vậy lập tức cúi đầu xem ảnh, tiện thể sửa sửa. Kết quả, trong tấm ảnh vừa chụp được, ngoài cái sổ sau bóng lưng của nó, bên trái một Tiểu Kiều đang há hốc mồm, bên phải một Ngô Khương Khương đang trợn mắt.
Tạng Hồ: “…"
“Hắn thế nào cứng lại rồi?" Ngô Khương Khương có chút khẩn trương.
Lục Tri Phi không biết đã tránh ra sau lưng bọn họ từ lúc nào, sâu kín nói: “Bởi vì cậu ta phát hiện các người."
Đã liên tục bị người chụp được hai lần, Tiểu Kiều đối với chuyện này thật sự không muốn nói gì.
Ngô Khương Khương đầu đầy mồ hôi.
Làm sao bây giờ, quá xấu hổ.
Siêu cấp xấu hổ.
Nếu lúc này chạy đến hỏi đối phương xin một bộ sticker có phải sẽ tự nhiên thêm một chút?
Thật xấu hổ, nhưng vì sao còn buồn cười đến thế này.
Má ơi, cứu mạng nha.
Toàn bộ thư trai bị vây trong sự an tĩnh mờ mịt.
Gió thổi qua đình viện, lá khô lả tả tung bay, nhẹ nhàng rơi vào hồ nước nhỏ. Hoa nở không tiếng động, năm tháng cũng vô thanh, trong thiên địa phảng phất đều an tĩnh.
Tốt, cứ như vậy, mọi người ai cũng không cần lên tiếng, tránh cho xấu hổ. Ngô Khương Khương nói thầm trong lòng, lén lút lui về phía sau một bước, ngay tại lúc này, Thái Bạch đang ngồi trên vai Tiểu Kiều bỗng nhiên nấc lên một cái.
Thái Bạch cản vội vàng che miệng mình, thế nhưng nấc cục là có thể truyền nhiễm, Thái Hắc cũng theo ngay sau đó, “Nấc."
“Nấc."
“Nấc."
“Nấc."
“Nấc."
…
Gió thổi qua đình viện, thổi tan đầy sân tiếng nấc.
Cái chốt cấm kỵ một khi bị đè xuống, quái thú đáng sợ sẽ được thả ra khỏi lao tù, ngoác mồm to như bồn máu xé nát bọn họ.
“Chuyển phát! Xin hỏi có người ở nhà sao?" Chuyển phát viên lớn giọng gọi.
“Tôi đã từng qua núi cao, vượt biển lớn, cũng xuyên qua biển người ngổn ngang…." Tiếng chuông điện thoại của Ngô Khương Khương vang lên
Bối cảnh ồn áo náo động giống như đang cười nhạo vừa rồi bọn họ giấu đầu hở đuôi. Tạng Hồ lặng lẽ để điện thoại xuống, ôm lấy chân mình, cằm đặt trên đầu gối, làm ổ tại đầu giường lẳng lặng để lại một cái bóng lưng cô đơn tột độ.
Người đâu cứu mạng!
Như vậy càng lúng túng hơn rồi!
Cái Tạng Hồ muốn giấu không riêng gì cái chân bị gãy, mà còn là lòng tự trọng cũng sắp vỡ nát! Ai mau tới cứu hắn!
Ngô Khương Khương rụt rè cẩn thận hỏi: “Nếu tôi nói, chúng tôi chỉ đi ngang qua, cậu sẽ tin chứ?"
Tạng Hồ không trả lời, hắn lặng lẽ cầm điện thoại lên, mấy giây sau Ngô Khương Khương nhận được một tin nhắn đến từ điện thoại của Lục Tri Phi —— bỏ đi!!!
Ngô Khương Khương cảm thấy một tia may mắn, may mà đối phương không gởi biểu tình bao hình mặt mình, bằng không nàng sợ rằng phải tự sát ngay tại chỗ.
Mười phút sau, mọi người đều tự làm xong chuyện của mình, về phòng đi ngủ. Có thể, qua một đêm, ngày hôm sau lại là một ngày mới.
Nhưng mà, sáng hôm sau khi bọn họ tụ họp trong phòng khách, phát hiện không khí vẫn cứ xấu hổ như vậy.
“Ta nghĩ chúng ta cần nghĩ cách tu bổ tâm linh bị thương của Tàng Tàng." Ngô Khương Khương nghiêm túc nói: “Chúng ta cần nói cho hắn biết, dùng hình tự sướng của mình làm biểu tình bao là chuyện rất bình thường."
Tiểu Kiều nhịn không được hỏi ra vấn đề mình đã suy tư cả đêm, “Vậy mớ sticker chị đang dùng đều là tự làm sao?"
Ngô Khương Khương trầm mặc một chút, nói: “Không phải."
“Kỳ thực cái chuyện gì cũng không cần làm, cứ cư xử như bình thường là được rồi." Lục Tri Phi nói. Biện pháp hóa giải lúng túng tốt nhất là xem như không có gì phát sinh cả, không ai nhắc lại cái đoạn nhạc đệm này cũng cứ thế liền trôi đi.
Biện pháp này có hiệu quả tương đối rõ rệt, mấy ngày tiếp theo đều do Lục Tri Phi mang thức ăn cho Tạng Hồ, Tạng Hồ thấy cậu vẫn cư xử như bình thường, sau khi do dự vài lần cũng mở miệng hỏi mượn điện thoại. Vì vậy, thư trai liền khôi phục sự bình thản cố hữu.
Nhưng mà, có một mgày, Ngô Khương Khương lại gập gập ghềnh ghềnh chạy về thư trai, bộ dạng giống như đang nói ‘Việc lớn không xong, “Tri Phi! Tri Phi! Chúng ta bị làm thành sticker rồi!"
Lúc đó, Lục Tri Phi đang vẽ mẫu thiết kế, mấy hôm nay cậu ra vào phòng cất quần áo vài lần, tiếp nhận không ít linh cảm, vì vậy nên đang sáng tạo đến xuất thần. Nghe được lời nói của Ngô Khương Khương, cậu ngẩng đầu nghi ngờ, “Là ai bị làm thành sticker?"
“Chị nè, còn có Tiểu Kiều!" Ngô Khương Khương kích động đưa điện thoại cho Lục Tri Phi xem, “Cậu xem, đây nhất định là tấm hôm đó Tàng Tàng chụp được.!"
Lục Tri Phi vừa nhìn, quả nhiên phía sau bóng lưng lay động của Tạng Hồ còn có hai người đang trợn mắt há mồm ngoài cửa sổ, nhất định là hôm đó chụp được. Chỉ là ảnh chụp đã qua chỉnh sửa, bối cảnh hầu như đều bị xóa sạch, gương mặt của Ngô Khương Khương và Tiểu Kiều đều được vẽ thêm râu mép và kính mắt, nếu không nhìn tỉ mỉ rất khó nhận ra được là ai. Mà mặt của Tạng Hồ giống như cũng photoshop qua, chỉnh thể nhìn cực kỳ không tự nhiên, nhưng lại rất buồn cười.
“Cậu ta chia sẻ ảnh lên mạng?" Lục Tri Phi hỏi.
“Ôi chao, cái này không phải trọng điểm! Trọng điểm là ở đây!" Ngô Khương Khương kích động mở ra cái trang weibo nọ, “Cậu xem, nguồn gốc phát ra cái sticker này không phải những nick chuyên buôn bán sticker, mà là một nick cá nhân, hơn nữa còn là con gái!"
Con gái?
Lục Tri Phi hơi kinh ngạc, nhìn kỹ lại, chỉ thấy nick weibo đó tên là “Ma pháp sư kiến tập muốn giương cung", giới tính nữ, weibo đã phát hơn một nghìn post, có chừng bảy tam trăm người follow, là một nick cá nhân rất thông thường. Lội ngược dòng về những bài post trước, có chơi game, có theo đuổi ngôi sao, có ghép cp, giao tiếp bạn bè, căn bản không phải là bản thân Tạng Hồ.
Ma pháp sư kiến tập muốn giương cung: Ha ha ha ha, sở hữu một cái ảnh chế mới, cười chết ta! Ta yêu Tạng Hồ! Tạng Hồ yêu ta!!
“Ai cậu nói xem, cô gái này không phải quen biết với Tàng Tàng chứ? Nếu không làm sao có thể dùng cái ảnh chế này?" Tính nhiều chuyện của Ngô Khương Khương toàn bộ khai hỏa.
“Cũng có thể."
“Tri Phi, cậu như vậy là không tốt, thanh xuân là mùa xao động mà!" Ngô Khương Khương vỗ một chưởng lên vai Lục Tri Phi, tuyên cáo dõng dạc như một vị thi nhân, “Cậu xem, ngay cả Tàng Tàng sinh hoạt ở cao nguyên cũng có bạn trên mạng, cậu biết kết bạn trên mạng có mục đích gì không? Chính là yêu đương, yêu đương nha! Mà cậu sinh hoạt tại nơi phồn hoa này, tuổi xuân rực rỡ, làm sao lại không có chút khát khao yêu đương nào chứ?"
“Chị Khương Khương, gần đây chị thất tình sao?" Lục Tri Phi bất đắc dĩ.
Ngô Khương Khương vung tay lên, tóc đỏ lay động, tư thế hiên ngang oai hùng, “Em trai Tri Phi! Lời không thể nói như vậy, củ không đi mới không đến, người muốn theo đuổi Trung hoàn đại yêu kê như chị có thể xếp hàng dài từ nơi này đến tận Tây Trực môn!"
Lục Tri Phi mỉm cười.
Ngô Khương Khương nhìn cậu đạm nhiên như vậy, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Ý của chị là, cậu nên đi tìm người yêu đương đi. Cả ngày chỉ biết vẽ mẫu thiết kế, quần áo cũng không biến thành bạn gái được, hơn nữa cậu còn vẽ đồ nam nha. Vì cái gì không thiết kế vài mẫu váy chứ, váy may xong còn có thể tặng cho bạn gái mặc."
Vừa nói như vậy, lực chú ý của Ngô Khương Khương liền chuyển lên bản thiết kế của Lục Tri Phi, khom người nhìn kỹ, lập tức vui vẻ, “Loại hình thức tay áo rộng rãi này, còn có hoa văn kia. Tứ gia mặc lên nhất định rất đẹp."
“Ừ." Ban đầu Lục Tri Phi cũng không chú ý, hiện tại bị Ngô Khương Khương vạch ra mới phát hiện bộ y phục mình đang vẽ thực sự rất hợp với Thương Tứ. Tay áo dài rộng, vẩy mực đỏ thẫm, mặc vào nhất định rất có khí thế phóng đãng, trong đám người quen của Lục Tri Phi, chỉ sợ cũng duy có Thương Tứ mới có thể trấn áp được.
Lục Tri Phi nghĩ nghĩ, có chút xuất thần. Lúc này Ngô Khương Khương chợt nhớ tới cái gì, lắc đầu thở dài, nói: “Lại nói tiếp, Tứ gia cũng vậy, bình thường bảo ngài ấy đi yêu đương, ngài ấy cũng không đi. Cậu nói nghe xem, hồ yêu dung mạo xinh đẹp, nữ hiệp hiên ngang, còn có hoa đán mỹ miều trong Lê viên, người nào cũng tốt cả. Ngài ấy cả ngày chỉ biết ôm ấm trà, đi xem hát, trêu chim, đọc sách, chị còn chưa nhìn thấy ngài ấy động phàm tâm với người nào, xứng đáng làm vạn năm độc thân cẩu."
“Hắn ta phải gọi là vạn năm độc thân quy." Bỗng nhiên, thanh âm của Tiểu Kiều từ phía sau truyền đến.
“Cậu xem đi, ngay cả Tiểu Kiều cũng biết." Ngô Khương Khương lập tức nổi lên hứng thú, máy hát vừa mở liền không đóng được. Vì vậy, Lục Tri Phi chỉ phải một bên vẽ thiết kế, một bên nghe nàng cùng Tiểu Kiều phỉ nhổ chuyện cá nhân của Thương Tứ.
Không bao lâu sau, Tiểu Kiều bỗng nhiên nói ra một câu kinh người, “Kỳ thực, lúc ở Thượng Hải, có một quãng thời gian bên cạnh Tứ gia là có người."
“Ta thế nào không biết?!"
“Lúc đó ngươi không có mặt, bệnh cũ của thầy cũng sắp tái phát, Nam Anh đại ca lại không tiện đi xa nhà, vì vậy Tứ gia đem thuốc từ Bắc Bình đến, thuận tiện lưu lại Thượng Hải một thời gian. Lúc ấy thế cục khẩn trương, tổ chín nhận được chỉ thị từ phía trên, bảo ta đi Bách Lạc Môn liên lạc với cơ sở. Ta vừa đi, liền thấy bên người Tứ gia mang theo một nữ nhân. Nữ nhân nọ là ca sỹ chính của Bách Lạc Môn khi ấy, có người nói Tứ gia mỗi ngày đều đến nghe nàng hát."
Ngô Khương Khương líu lưỡi, “Không nhìn ra nha, Tứ gia cũng chưa từng nhắc qua."
“Hắn còn nhiều sự tình không kể cho ngươi đâu." Tiểu Kiều tỉ mỉ nhớ lại, giống như đã xuyên qua thời không, về tới Thập lý dương tràng[1] năm đó.
–
“Ây da, là Kiều thiếu gia tới, mau mời mau mời."
Bước chân của tiếp tân dẫm mạnh lên lầu hai, Tiểu Kiều đi ở bên cạnh tay vịn, cây gậy trên tay điểm nhẹ lên sàn nhà kim loại, hai tròng mắt giấu dưới mắt kính viền vàng đảo qua cả đại sảnh phấn son ong bướm[2] bên dưới. Sùng Minh đang đứng sau lưng, trên tay đang thay cậu cầm mũ dạ rộng vành, một chủ một phó đi đến đâu cũng kéo theo ánh mắt của kẻ khác..
“Dinh thự nhà họ kiều tháng trước không phải vừa làm tang sự sao? Vị tiểu thiếu gia này còn đỡ quan tài đi chôn trong phần mộ tổ, hiện tại hẳn còn phải mặc áo tang đi? Vì sao lại trở về nhanh vậy chứ?"
“Đúng vậy, Kiều gia cũng không biết gặp tà hồ gì, Kiều tiên sinh Kiều thái thái đều là người tốt, cớ sao lại đi hết chỉ để lại một đứa bé như vậy? Nghe nói dòng bên của Kiều gia cũng không có mấy cái đèn cạn dầu, chỉ để lại một hài tử mười mấy tuổi như vậy, có thể trấn kiểu tràng diện gì đâu?"
“Trước không nói có trấn tràng được hay không, song thân vừa qua đời chưa đến một tháng đã không chịu nổi chạy đến Bách Lạc Môn, vị Kiều tiểu thiếu gia này cũng quá không chừng mực. Tuổi trẻ đã phóng túng, không chừng chỉ ước bên trên không có người quản lý, hiện tại toại nguyện rồi…"
Dèm pha bịa đặt, trước giờ không chỗ nào không có.
Nam nhân đi phía sau rõ ràng đã nổi giận, hàn ý dày nặng lẫn theo sát khí bùng lên khiến người ngoài sợ hãi. Chỉ là người nọ vừa muốn bước ra, một cây gậy baton mảnh lại chắn đường, thanh âm trong trẻo lạnh lùng lại mang theo quý khí thanh nhã của thiếu niên vang lên, “Sùng Minh."
Chỉ một câu của thiếu niên liền khiến nam nhân dập hết toàn bộ cơn giận, ngoan ngoãn quay về đứng sau lưng cậu.
Người quản lý đang dẫn đường phía trước mặt không đổi sắc, vươn tay, “Mời."
Tiểu Kiều gật đầu, một thân khí phách nhã nhặn không màng hơn thua, ngược lại khiến người ngoài phải rửa mắt mà nhìn.
Lúc này, bên dưới chợt truyền đến tiếng ồn ào, bước chân vừa định rời đi của Tiểu Kiều cũng dừng lại, xoay người nhìn xuống. Chỉ thấy âm nhạc du dương tản mạn vẫn còn đang vang lên, chỉ là người trên sàn nhảy chẳng biết đã dừng bước chân từ lúc nào. Giữa đám người, một nam nhân mặc tây trang, tóc vuốt ngược đang cản đường một nữ nhân xinh đẹp, thần sắc kiêu ngạo.
Nữ nhân tựa hồ không muốn khiêu vũ với gã, tuy rằng trên mặt vẫn đang cười nhưng trong lời nói lại có nhiều ý tứ khước từ. Ánh mắt của Tiểu Kiều từ trên dõi xuống cao ngạo lướt qua đám người, liếc mắt liền thấy được cả đám tay chân của nam nhân nọ đang ẩn trong đám đông.
Sùng Minh cúi người, ghé vào bên tai Tiểu Kiều nhẹ giọng nói: “Người của Hoa Thành hội."
Tiểu Kiều hơi nheo mắt lại, không có biểu thị gì. Chỉ là tình huống dưới sàn nhảy đã hết sức căng thẳng, nữ nhân dung mạo diễm lệ, ngày thường người dám ra mặt dùm nàng đông không kể siết, nhưng đối mặt với người đàn ông này, lại không ai dám tiến lên ngăn cản.
Bất quá, trên đất Thượng Hải này, người đáng thương nhiều, người đáng trách lại càng nhiều. Có ai thực sự chỉ đáng thương, lại có ai đơn thuần là đáng trách đâu?
Tiểu Kiều đối với chuyện xảy ra trong chốn phong nguyệt này không có bao nhiêu hứng thú,nhìn vài lần liền không nhìn nữa. Ngay lúc cậu định xoay người thì, một cỗ thanh âm phóng túng đã hấp dẫn sự chú y của cậu.
Cậu nghiêng người nhìn, chỉ thấy vị Tứ gia vẫn thường hay được thầy mình nhắc đến lại xuất hiện ở nơi này, một lớp áo lụa màu mực bọc bên ngoài trường sam nguyệt sắc, khí chất ngời ngời danh sỹ phong lưu. Đôi tay chắp sau lưng của hắn còn cầm theo quạt xếp, từng bước chậm rãi đi vào trung tâm sàn nhảy.
Ánh mắt khinh thường lướt người đàn ông kia kia vài lần, sau đó nhẹ nhàng khơi lên nụ cười, quạt xếp khẽ nâng cằm nữ nhân, “Tiểu thư này không tệ, ta muốn."
–
Cho dù đã là nhiều năm sau hồi tưởng lại, Tiểu Kiều muốn không thừa nhận cũng không được, một khắc kia, khí tràng của Thương Tứ rất đủ. Tuy rằng thoạt nhìn lười biến hờ hững, thế nhưng mãi đến khi hắn nói xong cũng không ai dám đứng ra quấy rối.
Ngô Khương Khương sinh lòng hiếu kỳ, “Sau đó thì sao sau đó thì sao?"
“Sau lại…"
“Sau lại thế nào hử, Bạch Mẫu Đơn." Giọng nói đột nhiên vụt ra, khiến ba người ngây ngẩn.
Tiểu Kiều thảng thốt xoay người, chỉ thấy Thương Tứ không biết đã đứng sau lưng từ lúc nào, cười híp mắt nhìn cậu. Ngô Khương Khương ngạc nhiên đứng dậy, “Tứ gia đã về rồi!"
———————–
1/ Thập lý dương tràng: Cách miêu tả Thượng Hải thời đó, mười dặm đều là nơi ở người nước ngoài. Nếu hay xem phim vào thời kỳ này chúng ta sẽ thường nghe đến một cụm từ ‘Tô giới’, những tô giới này là phần đất mà chính phủ TQ cắt ra làm nơi trú ngụ cho người Tây Dương, những việc xảy ra trên địa phận tô giới đều phải giải quyết theo pháp luật Tây mà không phải TQ. Có nghĩa là, Thượng Hải năm đó khắp nơi đều là tô giới, đất giữa lòng TQ nhưng trên danh nghĩa đều thuộc ngoại bang, từ đó cái tên Thập lý dương tràng ra đời, thuyết minh việc cả Thượng Hải hiện tại đều đã là của tây dương, không thuộc về TQ nữa.
2/ Phấn son ong bướm: Nguyên văn ‘Y hương tấn ảnh’, không tìm được từ khác phù hợp hơn.
Tác giả :
Lộng Thanh Phong