Yêu Quái Nhỏ

Chương 36

"Người em thích? Tang Du, không phải em muốn nói rằng em thích vị đại thiếu gia bị câm theo đuổi em kia chứ?"

Không đợi Tang Du mở miệng, Trình Trì khẽ cười giễu cợt: "Em lấy người khác làm lá chắn, anh còn có thể miễn cưỡng tin tưởng, còn anh ta?"

"Anh là bác sĩ, không cần xem bệnh lý cũng biết thân thể anh ta tệ đến mức nào. Một cái vỏ rỗng, chỉ có được cái vẻ ngoài đẹp thì làm được gì? Trong nhà có tiền thì có thể mua được sức khỏe sao?"

"Người khác có lẽ không quan tâm đến việc này, nhưng sao em có thể không để bụng? Sau khi ba em xảy ra chuyện, mẹ em bệnh nặng như vậy, lúc trước em thức khuya dậy sớm để chăm sóc người bệnh như thế nào, còn phải bỏ học ra ngoài bán hàng sớm, em quên hết rồi sao?"

Trình Trì lắc đầu: "Chăm người bệnh, em còn chăm chưa đủ à? Nếu nửa đời sau anh ta triền miên trên giường bệnh, đứng không vững đi không nổi, em vẫn còn tiếp tục không? Hơn nữa còn là một người câm, có dễ nghe hay không thì chưa nhắc tới, nhưng anh ta còn không thể tự mở miệng để thổ lộ với em được, sao em có thể thích anh ta!?"

—— Cô sớm đã có người mình thích.

—— Cô không thể thích anh.

Tất cả ánh sáng đều lụi tàn.

Lam Khâm cẩn thận nâng đỡ, nhìn thế giới nhỏ bao gồm tất cả khao khát và tình cảm của mình vỡ thành những mảnh vụn.

Bóng tối nặng ngàn cân mang theo tiếng nổ chói tai ập xuống. Thính giác, thị giác, xúc giác, lục phủ ngũ tạng đều rung chuyển, nghiền thành máu chảy xuôi khắp nơi.

Lam Khâm không nghe được Tang Du nói gì.

Anh cũng không dám nghe.

Anh không nhớ rõ mình đang ở đâu, cũng không nhớ nổi bây giờ mình muốn đi đâu. Chỉ biết khi cánh cửa bắt đầu hé mở, anh chỉ nên trốn vào tủ, quái vật xấu xí lẩn trốn vào trong khe hở. Bất kể ra sao cũng không thể ở lại đây để cô nhìn thấy.

Giờ khắc này, nếu anh nghe thấy câu trả lời từ miệng Tang Du...

Anh sẽ không bao giờ ra khỏi nơi này nữa.

Lam Khâm loạng choạng xoay người, chống vào vách tường, lảo đảo chạy tới một lối thoát hiểm khác phía sau, ngoài cửa, thang máy cũng vừa đến, anh không quan tâm có bao nhiêu người đang quan sát mình, chật vật chen vào, đứng ở trong góc, kề sát thanh kim loại sau lưng, không dám ngẩng đầu.

Khi thang máy tới lầu, khẩu trang của anh đã hoàn toàn ướt đẫm.

Bộ râu của con mèo mờ nhạt vệt nước, mơ hồ không rõ.

Tang Du lâu rồi chưa tức giận như vậy, nổi giận đẩy Trình Trì còn đang tiếp tục nói nhảm, ném cho anh ta một câu rõ ràng: "Cho dù anh ấy có ra sao, tôi đều thích anh ấy", sau đó 'rầm' một tiếng đẩy cửa lối thoát hiểm ra, để cửa đập vào mặt Trình Trì, bước nhanh về trạm y tá.

Cô nhanh chóng trả lời Wechat cho Lam Khâm: "Khâm Khâm tôi xong rồi, bây giờ tan làm, anh đang ở trong xe nhỉ?"

Tang Du gửi xong liền ném điện thoại vào túi, nhanh chóng chạy xuống dưới lầu, nhìn thấy chiếc xe quen thuộc dừng ở kia, lửa giận trong lòng cô chợt tản ra, gấp gáp mở cửa xe phía sau: "Khâm Khâm ——"

Hàng ghế phía sau lại không có một bóng người.

"Tiểu Ngư, tan làm rồi à?" Chú Trần cười, quay đầu lại chào hỏi cô như thường lệ.

Tang Du ngẩn người rồi mới ngồi vào, nhíu mày hỏi: "Chú Trần, Lam Khâm đâu?"

Chú Trần bối rối: "Tiên sinh chắc đang ở nhà? Hôm nay tôi làm việc bên ngoài, xong việc thì đi thẳng đến đây, ngài ấy không nói với tôi là ngài ấy sẽ đến."

Xe khởi động, quang cảnh đường phố hai bên lướt qua, trong lòng Tang Du càng thêm bất an.

Buổi sáng trước khi đi, Khâm Khâm cố ý nói anh muốn tới đón cô, hơn nữa buổi chiều cũng có liên lạc WeChat, không hề đề cập đến việc sẽ thay đổi.

Cô cắn môi, lại gửi một tin nhắn WeChat cho Lam Khâm, "Khâm Khâm, anh đang ở nhà à?"

Điện thoại bị nắm chặt đến phỏng tay, mắt thấy đã sắp đến khu Lâm Giang mà Lam Khâm vẫn chưa trả lời.

Rốt cuộc Khâm Khâm... Làm sao vậy.

Có lẽ có rất nhiều lý do để giải thích cho việc ngoài ý muốn này, nhưng theo bản năng Tang Du chắc chắn rằng chuyện này tuyệt đối không bình thường.

Xe vừa dừng dưới lầu, Tang Du còn không kịp vẫy tay với chú Trần, nóng lòng chạy vào cửa, ấn liên tục vào nút bấm cửa thang máy. Trong lúc chờ đợi, trong lòng cô bất an đến mức đứng không vững, thấp thỏm đi ra phía ngoài cửa nhìn.

Gần năm giờ, sắc trời hơi chuyển tối, xa xa có đám mây xám tro dịch chuyển, gió cũng lớn hơn một chút, thổi lạnh lẽo, là dấu hiệu trời sắp mưa.

Tiếng nhắc nhở thang máy đã mở cuối cùng cũng vang lên, Tang Du đi nhanh vào, đứng yên bên cạnh bàn bấm phím, vừa đến lầu 16, lập tức nhanh chóng ấn nút mở cửa, chạy vào nhà.

"Khâm Khâm!"

Tang Du đứng ở huyền quan vừa đổi giày vừa hô.

"Tôi về rồi đây ——"

Trong nhà không bật đèn, rèm trong phòng khách được mở ra một nửa, sắc trời bên ngoài so với vừa rồi còn tối hơn vài phần, mây cuồn cuộn từng lớp từng lớp, phản chiếu xuống mặt sông sóng gợn phập phồng, liếc mắt một cái cũng không nhìn được ra xa.


Các chi tiết đồ đạc, thậm chí hướng dép, tất cả đều giống như trước khi cô ra ngoài.

Tang Du dừng lại ba năm giây, khắp nơi đều yên tĩnh khiến người ta hốt hoảng, trái tim cô có chút nhói lên, chảy thẳng lên lầu hai.

"Khâm Khâm, anh ở đâu?"

Phòng ngủ và phòng thay đồ đều mở ra, ngăn nắp, vắng lặng, chỉ có cửa phòng làm việc đóng chặt, Tang Du ôm tia hy vọng cuối cùng, nhào tới đẩy ra ——

Không có ai.

Rèm cửa sổ hạ xuống, từng tia trời ảm đạm xuyên thấu, laptop của Lam Khâm để đó, dụng cụ vẽ nằm gọn gàng trên bàn làm việc.

Anh không có ở đây.

Tang Du hoàn toàn hoảng hốt, dựa vào bàn day day trán, lấy điện thoại ra, thanh thông báo trống không.

Cô ngồi xuống ghế dựa của Lam Khâm, cúi xuống cố gắng lấy lại tinh thần, không ngừng nhắc nhở bản thân phải bình tĩnh, tuy rằng thân thể Lam Khâm không tốt, nhưng vẫn có năng lực hành động như người trưởng thành bình thường, anh có thể tự do đi bất cứ đâu, có lẽ là không kịp báo cho cô, hoặc là tạm thời không tiện liên lạc.

Mọi chuyện sẽ ổn thôi.

Tự lặp lại lời an ủi bản thân trăm lần, hai mươi phút sau, sự kiên nhẫn của Tang Du đã tới cực hạn, dứt khoát gọi điện thoại cho Lam Khâm. Không cần anh nói chuyện, chỉ cần anh chịu bắt máy là được.

Đều không có ai trả lời, không hiểu sao khóe mắt cô bắt đầu ngập nước, đổi sang gọi cho chú Trần: "Chú Trần, Lam Khâm có liên lạc với chú không?"

Chú Trần kinh ngạc: "Ý của cô là tiên sinh không có ở nhà sao?"

"Vâng, không có ở nhà." Cô cũng không hiểu sao giọng cô có chút nức nở: "Không liên lạc được."

Chú Trần cũng không biết việc Lam Khâm đi kiểm tra. Ông nghĩ, gần đây tiên sinh không giống lúc trước, mỗi ngày đều yêu đương ngọt ngào hạnh phúc, chắc là đi ra ngoài mua vài món quà cho Tang tiểu thư để tạo bất ngờ. Tiên sinh là người cẩn thận như vậy, tóm lại sẽ không xảy ra vấn đề gì, ông trấn an: "Đừng lo lắng, cô chờ một chút, tôi liên lạc với Tống phu nhân xem."

Tang Du lại chờ năm phút nữa, chú Trần không trả lời điện thoại, cô dùng sức cắn môi, gọi thẳng cho Tống Chỉ Ngọc, điện thoại tự động tắt máy hai lần, cô dụi mắt nhìn giờ, bừng tỉnh nhớ tới giờ này Tống Chỉ Ngọc còn đang ở hội thảo chuyên gia trong trung tâm hồi phục.

Sắc trời bên ngoài tối dần, cơn bão sắp ập đến.

Lam Khâm mỗi ngày đều ngoan ngoãn quấn lấy cô, đột nhiên biến mất.

Cuối cùng Tang Du chịu không nổi nữa, cô cầm theo một chiếc áo khoác dày cho Lam Khâm, chạy một mạch xuống dưới lầu, đi lang thang không có đích đến quanh khu chung cư.

Cách nhà hai con phố, cổ tay Lam Khâm đang chảy máu.

Dường như anh không cảm thấy đau đớn, ánh mắt lơ đễnh quét ngang qua, môi hơi giật giật, nhưng lại quên mất mình đang đeo khẩu trang, đối phương cũng không nhìn thấy vẻ mặt của anh.

"Ra ngoài không biết nhìn đường à?" Cậu thanh niên đi xe điện hùng hùng hổ hổ, sờ sờ tay lái quát Lam Khâm, trừng mắt với anh: "Anh đụng vào xe của tôi, còn không xin lỗi đi?"

Lam Khâm di chuyển hai chân hoàn toàn dựa vào bản năng, trên người sớm đã không còn chút sức nào. Chỉ một động tác đơn giản như cầm lấy điện thoại đối với anh cũng là chuyện xa xỉ, ngoài khả năng của anh.

Trời tối sầm, sắp mưa.

Người anh rất lạnh.

Cậu thanh niên giận sôi máu, còn muốn chỉ trích hai câu, bỗng nhìn thấy túi giấy ướt đẫm mồ hôi trong tay anh có in dấu của trung tâm hồi phục, đoán anh có thể là một người bệnh liền nhíu mày xua tay: "Thật đen đủi, bỏ đi, tôi còn vội đi đón bạn gái."

Đón bạn gái.

Lam Khâm lại di chuyển hai bước, máy móc cầm lấy túi, vốn dĩ anh cũng đang... đi đón Tiểu Ngư.

Ngực anh đau quá, bộ dáng khó coi này không thể để Tiểu Ngư nhìn thấy, không dám ngồi cùng xe với cô, nhìn thấy cô, tất cả tâm tư của anh sẽ bị bại lộ, khiến cô chán ghét.

Làm chuyên gia dinh dưỡng cũng được, cái gì cũng tốt, anh không thể mất cô.

Bên ngoài rất lạnh, khắp nơi đều có rất nhiều người. Anh chỉ muốn nhanh chóng trở lại phòng của mình, sờ vào nơi cô đã dựa qua, tìm một góc là đủ rồi.

Tang Du đứng trong gió càng lúc càng lạnh, không biết đã gọi bao nhiêu cuộc điện thoại, cô không dám đi xa, chỉ loanh quanh ở các lối vào chung cư, hy vọng có thể thấy được Lam Khâm.

Điện thoại đang nắm chặt bỗng dưng đổ chuông, cô luống cuống tay chân vội vàng bấm trả lời.

"Tiểu Ngư, đang bận sao?" Giọng nói của Mạnh Tây Tây truyền ra từ ống nghe.

Cổ hong Tang Du như bị bóp chặt, nhắm mắt, lúc này mới thấy rõ tên người gọi, không liên quan đến Lam Khâm, là Mạnh Tây Tây, giọng cô khàn khàn: "Tây Tây."

"Tan làm không gặp mặt cậu nên có chút không yên tâm." Mạnh Tây Tây cười "Chúc mừng Tiểu Ngư, có phải cậu thành công hẹn hò với ông chủ nhà cậu rồi không?"

Tang Du sững sờ: "... Gì cơ?"

Mạnh Tây Tây kinh ngạc "Không phải anh ấy đến trạm y tá đón cậu sao? Giản Nhan đã gặp anh ấy, anh ấy còn đeo khẩu trang mèo con siêu dễ thương của khoa nhi, lúc ấy cậu chưa tan làm, anh ấy chờ cậu mãi, sao vậy, còn chưa gặp nhau à?"

Trước mắt Tang Du lập tức tối sầm: "Lúc mấy giờ?"

"Hơn bốn giờ," Mạnh Tây Tây nhớ lại: "Khoảng bốn giờ mười lăm."

"Anh ấy có nói gì không?!"

"Nào có nói chuyện, anh ấy gõ cho Giản Nhan một hàng chữ, hỏi cậu ở đâu ——"

Cánh tay Tang Du bắt đầu phát run, không còn nghi ngờ gì nữa, nhất định là đã xảy ra chuyện rồi, cô luống cuống chạy về, muốn lên lầu xem anh đã về hay chưa, nếu chưa, cô sẽ đến trung tâm hồi phục tìm. Bất kể là ở đâu, cô phải mau chóng tìm anh về.

Mạnh Tây Tây còn đang tiếp tục nói gì đó trong điện thoại, Tang Du cũng nghe không rõ nữa, mây trên đỉnh đầu hạ càng thấp hơn, dần dần có hạt mưa rơi xuống, làm ướt tóc cô.

Cô chạy một mạch tới cửa nhà, đột nhiên đứng lại.

Đèn đường trong khu chung cư đã sáng lên, dưới ánh sáng trắng bạc, một bóng dáng gầy gò đứng không xa ở trước mặt cô, lảo đảo đứng dưới mái hiên pha lê, cố hết sức kéo cửa ra.

Áo khoác của anh vương đầy những hạt mưa, trong bóng đêm, lộ ra cổ tay và đôi tay trắng bệch đến chói mắt trong bóng tối.

Trái tim Tang Du như bị bàn tay lạnh lẽo bóp chặt, không hiểu tại sao lại đau nhức, cổ họng nghẹn lại, không thể phát ra tiếng, cô lau nước nơi khóe mắt, nhanh chóng đuổi theo.

Không ngờ Lam Khâm còn nhanh hơn cô.

Cô đuổi theo đến cửa, Lam Khâm đã đi vào thang máy.

Khi cô chạy đến thang máy thì cánh cửa đã đóng lại.

Thật vất vả cô mới lên được đến lầu 16, đúng lúc cửa nhà bị đóng lại, hành lang trống rỗng.

Trái tim Tang Du như bị gai đâm, những suy nghĩ hiện lên trước mắt, cô cố gắng đoán xem rốt cuộc Lam Khâm đã xảy ra chuyện gì từ bốn giờ mười lăm đến khi tan sở.

Tay cô run rẩy mở khoá cửa, nhìn dấu chân ướt sũng đi thẳng lên lầu hai, Lam Khâm không thèm đổi giày, thân ảnh cúi người ở cuối cầu thang, lộ ra vẻ đau đớn khó nhịn được.

"Khâm Khâm... Khâm Khâm!"

Tang Du cuống quít đuổi theo, khi lên được một nửa cầu thang, toàn bộ thân thể Lam Khâm ngã lên cửa phòng làm việc, anh dùng bả vai đẩy cửa ra, chậm rãi quay đầu lại, nhìn cô một cách né tránh.

Nước mắt Tang Du lập tức trào ra.

Anh đeo khẩu trang mèo con, trên mặt đầy những vệt nước chảy xuống, trong ánh mắt đọng lại toàn sương mù, hàng mi dài dính từng sợi vào nhau, lộ ra nửa khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy.

Đối diện với ánh mắt của cô, anh rõ ràng nao núng, né tránh, lưng đập vào cánh cửa, liều mạng đi vào phòng.

Tiểu Ngư... Ở nhà.

Cô... cô nhìn thấy anh rồi.

Ngay lúc đụng vào cửa, chân Lam Khâm cuối cùng không chịu nổi nữa, trượt theo cửa xuống sàn nhà, anh thở dốc vài cái, nghe được tiếng gõ cửa dồn dập, cắn răng nâng cánh tay nặng ngàn cân lên, run rẩy sờ vào khoá cửa, ấn xuống.

Cánh cửa không ngừng chấn động, tiếng Tang Du gọi anh mỗi lúc một xa dần.

Lam Khâm vừa đi vừa nghĩ—— Từ giờ anh sẽ lùi bước, thỏa mãn với hiện tại, không cần sợ bị cô phát hiện ra tâm ý, nhưng khi nhìn mặt Tang Du, sau khi nghe cô gọi tên mình, anh liền sụp đổ dễ như trở bàn tay.

Không đủ...

Sao có thể đủ.

Anh muốn hét lên, cầu xin cô đừng thích người khác...

Có thể thử thích anh được không, tuy rằng anh rất tệ, nhưng anh sẽ cố gắng hết sức, cố gắng hết sức khiến cô vui vẻ.

Anh không thể rút lui, cũng không có chỗ để rút lui.

Tiểu Ngư đã nhìn thấy bộ dáng khác thường của anh, anh khóa cửa để cô ở ngoài, cuối cùng anh cũng không thể trở về như trước —— làm một Khâm Khâm mà cô quen thuộc, thích xoa nắn.

Lam Khâm bất giác cắn môi đến bật máu, đôi mắt nhanh chóng mơ hồ. Anh không nhìn thấy đồ đạc trong phòng, tay chân chống đất đứng dậy, dựa vào trí nhớ bò đến mép bàn làm việc, cuộn tròn người lại, chui vào trong không gian rộng rãi phía dưới.

Anh xiêu xiêu vẹo vẹo, cánh tay mắc vào dây nguồn, máy tính trên bàn làm việc, bản thảo, những đồ vật khác đều bị kéo theo rơi trên mặt đất, có không ít thứ đập vào lưng anh.

Lam Khâm không có cảm giác, chỉ có một ý niệm đang thúc đẩy.

Cuộn người lại... Trốn đi...

Tự nhốt mình ở đây.

Nếu không anh... Nhất định sẽ bò đến chân Tang Du.

Tiếng đập cửa còn vang lên liên tục, Lam Khâm ôm chặt lấy mình, cắn ống tay áo lung tung, khẩu trang lại mau chóng ướt sũng, hàng lông mi dày thật dài líu ríu dính một chỗ.

Vì sao lại gõ cửa...

Cô thích người khác, tại sao còn gõ cửa, anh đáng thương lắm sao? Nhưng anh đã sớm trở nên tham lam, anh không cần thương hại.

"Lam Khâm! Lam Khâm anh mở cửa ra!"

Lỗ tai Lam Khâm như có cây búa tàn nhẫn gõ vào, trong tiếng ầm ầm vẫn nghe được tiếng cô khóc nức nở.

Anh càng co vào trong góc sâu hơn.

Tiểu Ngư khóc...

Cô sẽ... sẽ để ý đến anh một chút chứ?

Tang Du đạp cửa đến đau chân, dép bông bay ra thật xa, nước mắt chảy dài, lúc đầu còn dịu dàng dỗ dành, sau đó như muốn phát điên, bắt đầu lạnh lùng sắc bén, bên trong lại không có lấy một tiếng động.

Cô đè trán lên cửa, gian nan nhớ lại những gì đã xảy ra trong mười phút kia.

Mạnh Tây Tây và Giản Nhan gặp được Lam Khâm, anh gõ chữ cho Giản Nhan xem... Cô không nhắc tới thương thế của anh với họ, họ cũng không biết anh không thể nói chuyện, có phải... Có phải họ vô tình nói gì đó trước mặt Lam Khâm khiến anh đau lòng?

Còn có Trình Trì...

Trình Trì đuổi theo cô xuống lầu, nói nhiều lời quá đáng như vậy. Lúc ấy Lam Khâm ở đâu? Có phải...

Đầu Tang Du sắp nổ tung, lấy điện thoại ra bắt đầu nhắn tin Wechat cho Lam Khâm. Cổ tay cô không ổn định, còn chưa gõ được chữ nào, trên màn hình đã hiện lên cuộc gọi của Tống Chỉ Ngọc.

Cuối cùng cô cũng tỉnh táo được một chút, hiểu được trạng thái lúc này của Lam Khâm đã có xu hướng cực đoan, là phản ứng tâm lý của bệnh trạng. Cô hít sâu một hơi, không muốn Lam Khâm nghe được nội dung cuộc trò chuyện, bình ổn bước chân, vịn lan can đi xuống dưới nghe máy.

Từ giây phút Lam Khâm chắc chắn Tang Du đã rời khỏi cửa, anh hoàn toàn dập tắt ngọn lửa đang âm ỉ, rơi vào tuyệt vọng sâu sắc nhất.

Cô đi rồi.

Không còn gõ cửa, không còn gọi anh, không còn có ý muốn đi vào.

Cô nhận được điện thoại của người khác, không còn quan tâm, lựa chọn bỏ đi.

Cô mệt mỏi, mặc kệ anh, bỏ rơi anh.

Tang Du không cần anh nữa.

Những giọt nước mắt không thể kìm nén được nữa cuối cùng cũng tuôn trào dưới gầm bàn tối om, trống rỗng.

Quần áo trên người Lam Khâm ướt sũng lộn xộn, anh cựa người, thân thể cứng đờ, bò trên mặt đất giống như động vật, từng bước từng bước bò ra phía cửa, tựa vào cánh cửa nghe ngóng.

Không nghe thấy gì hết.

Tang Du thật sự không còn ở đây.

Năm mười bảy tuổi, cô vươn tay vào trong thế giới của anh, kiên nhẫn phá vỡ vỏ bọc nặng nề của anh, cho anh ánh sáng... Rồi vứt bỏ anh.

Lam Khâm khóc không ra tiếng, cắn môi đến bật máu, bám lên tường đi đến chỗ cửa khoá.

Khóa được mở rồi.

Anh hối hận, anh sợ...

Nhưng lại không thể ngăn cản Tang Du rời đi.

Anh không phải kẻ vô dụng.

Anh... anh có thể, anh có thể làm bất cứ việc gì, chỉ cần cô không vứt bỏ anh.

Lam Khâm canh giữ ở cửa khóa, Tang Du không quay lại, anh nhặt hai túi giấy bị rơi ở cửa lên, run rẩy ôm lấy.

"Thân thể anh ta tệ đến thế nào, một chiếc vỏ rỗng."

"Anh ta còn không thể tự mở miệng thổ lộ với em được."

Lời nói của người đàn ông kia như đâm vào tim Lam Khâm như những nhát dao.

Nhưng thân thể của anh... Không tệ như họ nói, anh còn chưa kịp nói cho cô biết anh đã khỏe hơn rồi.

Anh cũng từng có giọng nói, không phải anh bị câm bẩm sinh.

Giọng nói trước kia của anh rất êm tai, tuy rằng cũng không có nhiều người muốn nghe anh nói chuyện.

Nhưng anh... anh thực sự đã từng có.

Trong đôi mắt u tối của Lam Khâm lộ ra chút ánh sáng nhỏ.

Anh... anh có giọng nói... Anh có thể làm được.

Mặt Lam Khâm đẫm lệ di chuyển trên mặt đất, chân mềm nhũn đến mức không còn cảm giác, dù cho anh có làm thế nào cũng không đứng dậy được. Anh bò đến cạnh bàn, mở máy tính bị rơi trên mặt đất lên, tìm được một thư mục được giấu kín.

Hơn hai nghìn tệp video.

Ngón tay anh không đè xuống được, phải ấn vài lần mới mở được một tệp trong số đó.

Màn hình lập tức sáng lên, một thiếu niên mười mấy tuổi có đôi đồng tử dị sắc, mặc một chiếc áo sơ mi dính nước hoa quả, ngồi ngay ngắn trước máy ảnh, nở nụ cười theo thói quen, giọng nói trong trẻo, nhẹ nhàng dễ nghe, anh nói: "Hôm nay thời tiết rất đẹp, cây dâu dưới lầu đã có quả rồi, tôi muốn đi hái một chút để nếm thử, lại bị em gái nhìn thấy, hất nước trái cây lên người."

Lam Khâm tuyệt vọng dụi mắt, muốn nhìn rõ hơn một chút, bàn tay run rẩy, trích xuất âm thanh của video ra, nghe đi nghe lại, chăm chú nghe từ "Tang" trong đó.

Ngực anh không ngừng phập phồng, trong cổ họng phát ra tiếng hít thở đứt quãng, kéo xuống, mở một video ngày khác ra, thiếu niên có đôi đồng tử dị sắc vùi đầu trong gối, nở nụ cười nói: "Tôi muốn ăn cá, nhưng dì nấu cơm nói ông nội không cho nên dì ấy không thể làm."

Lam Khâm cẩn thận cắt chữ "Ngư" ra.

Ngư... Là Tiểu Ngư của anh, của anh, Tang Du.

Mồ hôi lạnh trên người phủ thành một tầng, ép buộc giới hạn của mình, giống như muốn dùng toàn bộ hy vọng và sức lực còn lại để làm một việc cuối cùng.

Tiếp tục bấm mở một video mới.

Trên mặt thiếu niên bị vẽ mặt quỷ đáng sợ lên bởi màu vẽ, cười đến nỗi nước mắt chảy dài trước ống kính: "Tôi lại dọa bọn họ! Tôi rất lợi hại đúng không? Tôi thích... Thích như vậy, dọa bọn họ, bọn họ sẽ không đến cười tôi nữa."

Lấy ra "Tôi thích".

Con lăn chuột kéo trang xuống dưới, là video cuối cùng, thiếu niên nhìn máy ảnh, khao khát nói: "Nếu ngày nào đó, tôi có thích một người, tôi sẽ đối xử thật tốt với

Tác giả : Xuyên Lan
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại