[Yêu Quái Kỳ Đàm] Chi Song Sinh Chung Khê

Chương 4

“Thầy ơi, biến ảo thuật thêm lần nữa đi!"

Chung Khuê mãnh liệt hồi thần, đứng ở trên bục giảng, hắn cư nhiên lên lớp lên tới một nửa bắt đầu ngẩn người, còn nhớ chuyện lúc trước.

“Thầy ơi!  Biến ảo thuật đi!" Các học sinh vây quanh hắn biến ảo thuật, toàn bộ phòng học hai trăm người nhất thời ầm ầm.

“Mọi người im lặng!" Chung Khuê lớn tiếng hét lên, dùng lực khép sách lại, phòng học nháy mắt lặng ngắt như tờ. Tiếp hắn lại lần nữa mở sách ra, từ trong sách bay ra một con bồ câu trắng, kinh hô liên tục, chậc chậc lấy kỳ lạ, phòng học hoan hô ồn ào.

Cách vách phòng học nữ giáo sư chịu không nổi lại đây ngăn lại học sinh, không quên quở trách Chung Khuê một phen: “Nói cho anh bao nhiêu lần, đừng ở lớp học làm ảo thuật, lớp cách người nháo như vậy bảo tôi dạy như thế nào!"

Chung Khuê hạ thấp người giải thích với cô, trở lại phòng học cùng học sinh nói: “Đều là các cậu hại tôi bị mắng. Tiếp tục lên lớp."

Bỏ qua học sinh thất vọng thở than, tiếp tục giảng giải bài khoá. Trong bài khoá nhắc tới lịch sử một chút, có chút sự kiện tương đối gần, hắn đã tự mình kinh lịch qua, ngẫm lại dường như đã có mấy đời.

Tiếng chuông cuối cùng vang lên, các như trút được gánh nặng, trên bục giảng hắn còn chưa tan học, mọi người phân phân thu thập sách vở. Thấy mọi người như vậy, thuận theo dân tâm, để mọi người tan học.

Thu thập sách của mình, chuẩn bị rời đi phòng học, quay người lại cước bộ dừng lại. Cửa phòng học một học sinh chặn lại, hướng về phía chính mình nhếch miệng cười, nhìn mình vạn phần sáng lạn.

Lâm Gia Duy năm tư, hệ gì hắn quên, từ năm ba bắt đầu cậu là chủ tịch phụ trách chỉ đạo clb ảo thuật.

Cá tính lạc quan, sáng sủa đến muốn đánh người. Nói thật, loại này người này, hắn thật đúng là ứng phó không nổi.

Nếu có thể ảo thuật, sẽ đánh người, đó là không thể tốt hơn. Cố tình Lâm Gia Duy này, là kẻ nghiện ảo thuật. Thích lúc tan lớn, chặn đường hắn, buộc hắn dạy mấy chiêu ảo thuật.

Muốn biết hắn làm ảo thuật, pháp thuật so với xiếc gạt người cao chiêu hơn.

Người bình thường nào học được nha. Chung Khuê rất là bất đắc dĩ.

Lâm Gia Duy tiến đến dây dưa, “Thầy ơi rốt cục tan học. Em ở bên ngoài chờ đã lâu nha. Nửa tiết trước đã ở bên ngoài đợi." Giấu không nổi hưng phấn.

Chung Khuê trong lòng thầm kêu không xong, nếu nửa tiết khóa trước đã ở bên ngoài đợi, có thể đã nhìn thấy một màn bồ câu từ trong sách bay ra. Nhất là vẻ mặt Lâm Gia Duy dị thường hưng phấn, càng chứng minh điểm ấy.

“Thầy ơi, thầy lần này nhất định phải dạy em chiêu này rồi, siêu soái!" Lâm Gia Duy khen lên, khoa tay múa chân, còn cầm sách trên tay so, “Giống như vậy, " khép sách lại, “Lại mở ra, " mở sách ra, “Sau đó bồ câu trắng liền bay ra." Kích động nói: “Thầy nhất định phải dạy  em chiêu này."

“Cậu nước miếng đều phun lên mặt tôi." Chung Khuê biến sắc mặt, đối phương nói đến nước miếng tung bay, phun đầy mặt hắn.

“Xin thầy dạy em!" Lâm Gia Duy thỉnh cầu.

“Nhưng mà tiếp theo tôi có tiết ——" Chung Khuê còn muốn đùn đẩy.

“Tiết tiếp theo? Thầy là nói giúp thầy Hoàng dạy thay lịch sử sao? Nhưng mà thầy Hoàng hôm trước đã về nha." Lâm Gia Duy đánh gãy hắn.

Đáng giận tiểu mao đầu! Nhất định muốn tra đến nhất thanh nhị sở có phải hay không! Chung Khuê oán thầm. Tiếp tục từ chối: “Nhưng mà tôi còn có việc —— “

“Chuyện gì? Em có thể đi cùng sao?" Lâm Gia Duy lóe cặp kia mắt to của cậu, lòng tràn đầy chờ đợi nhìn Chung Khuê.

Rõ ràng bộ dạng đẹp trai, như thế nào không dính học muội tuổi trẻ, càng muốn dính hắn giáo sư quốc văn, còn tra thời khoá biểu của hắn.

“Không cho đi cùng." Cho dù hắn không cho đi cùng, Lâm Gia Duy chỉ sợ vẫn là cứng rắn đi cùng. Biết rõ điểm ấy, Chung Khuê còn nói: “Không thì, cậu tới trước phòng làm việc của tôi chờ tôi. Làm xong việc, tôi sẽ quay về văn phòng."

Rốt cục khiến Lâm Gia Duy bám riết không tha gật đầu đáp ứng, đến văn phòng chờ hắn. Lau đi mồ hôi xấu hổ trên trán, thầm than, cuối cùng thoát khỏi cái đuôi.

Lâm Gia Duy một mình một người, đi vào văn phòng Chung Khuê. Đối với người ngưỡng mộ mà nói, văn phòng Chung Khuê là thánh địa, bình thường không được cho phép là không được tiến vào. Khó được thầy lại không ở, khẳng định muốn lật đông lật tây.

Bài Poker ảo thuật không tìm được, ngược lại là tìm được bảy tám bộ bài Poker bình thường. Không hổ là thầy, dùng bài Poker bình thường nhất liền có thể lần ảo thuật, cường! Mũ ảo thuật, dưới hẳn là có cơ quan chuyên thả bồ câu trắng, nhưng mà cậu cũng không tìm được mũ ảo thuật, cậu chỉ tìm được mũ bình thường không qua lọt. Cậu từng xem qua thầy dùng mũ này biến ra bồ câu trắng, rốt cuộc là làm như thế nào, cường! (lần ảo thuật dùng bồ câu trắng kỳ thật đều là chim giấy.)

Trái tìm phải tìm, đột nhiên tìm được một cái bình thủy tinh, quỷ dị là trên bình thủy tinh dán giấy niêm phong cổ quái, mặt trên viết văn tự cậu xem cũng không hiểu. Vừa thấy đã cảm thấy tà môn, hiếu kì tinh tế quan sát gì đó bên trong.

Chất lỏng nâu sẫm, nhưng lại so chất lỏng đặc hơn một chút, lại không giống như là thể rắn, chất lỏng nâu sậm đông lại.

“Đây rốt cuộc là cái gì?" Lâm Gia Duy thử lay động bình, ánh mắt gần sát bình.

Phút chốc, chất lỏng trong bình đông lại thành đại cầu, bụp một tiếng tan biến. Đột nhiên vỡ ra, dọa Lâm Gia Duy giật mình, vừa trượt tay, bình rơi xuống đất, vỡ nát đầy đất.

“Hỏng!" Lâm Gia Duy hối hận không thôi. Kích động vô cùng, không biết nên trước nhặt mảnh thủy tinh, hay là trước lấy giẻ lau miễn cho chất lỏng bẩn chỗ khác.

Ngồi xổm người xuống, Lâm Gia Duy cầm khăn lau, nhanh chóng ngăn trở chất lỏng chảy ra rộng hơn. Tiếp, hoang mang rối loạn cầm tờ báo, chuẩn bị nhặt mảnh thủy tinh trên đất.

Chất lỏng đột nhiên lại phá thủy cầu, khiến Lâm Gia Duy đang nhặt lên miếng to nhất dọa nhảy lên, gọi thẳng: “Mẹ nó, đây rốt cuộc là cái quỷ gì, còn bốc lên bong bóng." Vừa không chú ý, liền cắt vào ngón tay.

Lâm Gia Duy mắng một tiếng, vung tay, thật xui vết thương còn không cạn, cư nhiên đổ máu. Phối hợp động tác vung, máu tích trên ngón tay văng lên chất lỏng, trên thủy tinh, sàn, trên nơi nơi đều có.

Trên sàn chất lỏng đông lại, bắt đầu mãnh liệt nổi bong bóng, như là sôi trào. Lâm Gia Duy chấn động, nhanh chóng thối lui đến một bên. Nhưng chất lỏng phảng phất có sinh mệnh, chảy tới chỗ cậu.

Lâm Gia Duy thối lui đến cạnh cửa, vội vàng muốn mở cửa, nhưng còn không kịp mở cửa đào tẩu, chất lỏng đã tới đến bên chân cậu, trèo lên chân cậu. Cậu vẩy như thế nào cũng vẩy không ra chất lỏng, vật kia dính trên ngón tay bị thương của cậu không buông. Chậm rãi xâm nhập ngón tay cậu, cậu kêu lên thảm thiết, mắt thấy thứ quỷ kia hoàn toàn nhập vào thân thể cậu.

Giáo sư nghe được tiếng kêu thảm thiết cách vách, tiến đến gõ cửa, ước chừng gõ hai tiếng, không đợi bên trong đáp lại, nhanh chóng mở cửa, nhìn trạng huống bên trong. Một học sinh ngồi chồm hổm trên mặt đất nhặt mảnh thủy tinh, tựa hồ không có gì khác thường. Hỏi cậu: “Phát sinh chuyện gì? Tôi vừa nghe được tiếng kêu thảm thiết."

Học sinh đối hắn mỉm cười, rõ ràng là tươi cười thực bình phàm, nhưng thầy giáo lại thấy sợ nổi da gà, chỉ nghe học sinh kia nói: “Không có gì, em không cẩn thận đánh vỡ bình của giáo sư."

“Làm vỡ bình cũng không có gì, thành tâm giải thích mua cái mới là được." Thầy giáo an ủi cậu.

“Em sẽ." Học sinh gật gật đầu.

“Không có gì thì tốt." Thầy giáo thối lui, đóng cửa lại.

Xâm nhập thân thể Lâm Gia Duy, Tiểu Khuê trở thành tân chủ nhân của thân thể, chuyển động thân thể hoạt động gân cốt, lộ ra tươi cười tà ác dị thường. Khuôn mặt Lâm Gia Duy vốn dương quang đẹp trai, đột nhiên biến thành yêu mỵ.

Thật vất vả làm tốt chuẩn bị tâm lý bị phiền chết, Chung Khuê trở lại văn phòng, cũng không gặp bóng dáng cái đuôi Lâm Gia Duy.

Biết khó mà lui, rút lui có trật tự? Lâm Gia Duy? Như thế nào có thể. Chung Khuê ở văn phòng buồn bực hồi lâu. Lại không thấy bất cứ dị trạng, buông sách, quyết định không để ý tới, làm chuyện của mình.

Tiểu Khuê dựa vào hồi ức Lâm Gia Duy, ước chừng biết Lâm Gia Duy là người như thế nào. Sáng sủa lạc quan, tính có chút nôn nóng, nhiều người theo đuổi, thích ảo thuật, kính nể nhất Chung Khuê (bởi vì ảo thuật), đối vớiDavid Copperfield sùng bái như thần.

Tính cách thanh xuân hoạt bát, hoàn toàn trái ngược bản tính y.

Bất quá không sao, từ ký ức người này, y cơ hồ mỗi ngày đều dán Chung Khuê, như vậy cũng rất thú vị.

Y lấy thân phận Lâm Gia Duy đến tiếp cận Tiểu Chung, không biết Tiểu Chung sẽ có phản ứng như thế nào. Là sẽ nhận ra y, hay là nhận không ra y đâu? Tiểu Khuê cười.

Hôm nay thứ tư, cách ngày đó Lâm Gia Duy vô cớ mất tích, Chung Khuê đã ba ngày không gặp Lâm Gia Duy.

Theo lý mà nói, Lâm Gia Duy cho dù đợi không kịp mình về nhà, cách ngày cũng sẽ xuất hiện ở trước mặt hắn, có thể là đến cửa trường chặn người, có thể là trước sau tan lớn chặn người, có thể là ở bãi đỗ xe chặn người  —— vân vân. Giống như vậy, liên tục ba ngày không thấy Lâm Gia Duy đến chặn hắn, quả thực là kỳ tích.

Thứ tư clb có hoạt động, vừa lúc có thể hỏi hỏi cậu phải chăng trong nhà ra đại sự gì.

Cuối cùng tan học, vốn đều do chủ tịch clb ảo thuật Lâm Gia Duy đến văn phòng tới đón hắn đi clb, hôm nay lại là phó chủ tịch tới đón hắn.

Chung Khuê ngoài ý muốn cực, hỏi phó chủ tịch: “Chủ tịch hôm nay không có tới sao?"

“Cậu ấy đến đây a. Nhưng mà bị thành viên khác giữ lại, rút không ra thân lại đây, liền phái em tới đón thầy." Phó chủ tịch thao thao bất tuyệt nói: “Thầy ơi, thầy có vụng trộm dạy cậu ấy cái gì bí kỹ hay không? Cậu ấy hôm nay làm này ảo thuật, em cũng chưa từng thấy, thủ pháp siêu cường nha. Thầy bất công, em cũng muốn học chiêu mới."

“Nhưng mà tôi không có dạy cậu ấy chiêu mới gì, mọi người lên khóa là giống nhau." Chung Khuê giải thích. Bị lời phó chủ tịch nói không hiểu ra sao. Nghe cậu ta nói như vậy, giống như Lâm Gia Duy ảo thuật biến rất lợi hại.

“Hay là nói tự cậu ta lại đi thỉnh thầy khác dạy ảo thuật a?" Phó chủ tịch tự nhận chân tưởng. Theo gia cảnh Lâm Gia Duy, thỉnh thầy khác dạy ảo thuật cũng là chuyện rất có thể, “Đáng giận thật quá đáng!"

Làm Chung Khuê thực muốn biết Lâm Gia Duy rốt cuộc là học xiếc cái gì kinh người. Còn chưa tới phòng học clb, liền nghe được mọi người một tiếng thét chói tai, kinh hỉ vỗ tay bảo hay.

Mở cửa, thanh âm giống tuôn ra đến bàn, đẳng Chung Khuê tiến vào, phó xã nhanh chóng đóng kỹ cửa lại.

“Các vị thỉnh khống chế âm lượng." Chung Khuê trước ngăn lại mọi người lớn tiếng thét chói tai. Tiếp mới đem tầm mắt chuyển tới trên người Lâm Gia Duy.

Lâm Gia Duy đối với mình cười, thu thập dụng cụ ảo thuật, muốn trở về chỗ ngồi của mình.

Kỳ quái Lâm Gia Duy đối hắn cười, thật là giống như bình thường, cố tình hắn chính là cảm giác chỗ nào không thích hợp.

“Thầy ơi thầy ơi thầy không biết chủ tịch cậu ấy —— “

“Siêu cường! Chủ tịch biến sách thành không thấy —— “

“Sau đó lấy tiền giấy đốt ra hoa hồng —— “

“Hoa hồng đột nhiên thư biến ra sách —— “

Mọi người mồm năm miệng mười muốn nói với hắn Lâm Gia Duy vừa rồi có bao nhiêu uy phong, cố tình mọi người cùng nhau nói, Chung Khuê không biết phải nghe người nào mới đúng, còn có người nói chuyện hoàn toàn không ngừng câu, hưng phấn đến nói năng lộn xộn.

Chung Khuê xấu hổ cười, kỳ thật không có nghe rất rõ ràng. Ngẩng đầu, nhìn phía tiêu điểm mọi người ngôn luận.

Lâm Gia Duy đối với hắn lễ phép gật đầu mỉm cười, biểu hiện có chút lãnh đạm.

Cái này, Chung Khuê xác định Lâm Gia Duy không phải uống nhầm thuốc, thì là bị người đá trúng đầu.

Khiến mọi người trở lại chỗ ngồi, bắt đầu chương trình học ảo thuật hôm nay. Là một ít xiếc bài Poker.

Trong lúc học, vẫn có thể cảm giác được tầm mắt Lâm Gia Duy nhìn mình chằm chằm không buông, rất kỳ quái tất cả mọi người theo dõi động tác tay của hắn, chính là đối tầm mắt Lâm Gia Duy cảm giác đặc biệt chói mắt. Ngẫu nhiên, vừa ngẩng đầu, đều có thể chống lại tầm mắt Lâm Gia Duy. Không nhìn động tác tay, không nhìn mọi người, cũng chỉ nhìn tầm mắt của mình.

Đặc biệt nóng rực. Hại hắn đang xếp bài, không khỏi có chút run rẩy. Sợ cái gì mình cũng không nói lên được.

Khóa clb chấm dứt, đuổi bớt tân sinh có vô hạn vấn đề vấn đề, mọi người nhất nhất hướng hắn nói lời từ biệt, thẳng đến phòng học chỉ còn lại có hắn cùng Lâm Gia Duy. Tuy rằng cho tới nay đều là do hắn cùng Lâm Gia Duy đóng cửa, nhưng hôm nay chính là không muốn cùng Lâm Gia Duy một chỗ, cảm giác tình huống này giống dĩ vãng không kiên nhẫn.

“Thầy ơi, chúng ta cùng đi đi." Tiểu Khuê tắt đèn cùng quạt điện, muốn đóng khóa cửa lại, nhu thuận sắm vai nhân vật chủ tịch, đột nhiên gọi lại Chung Khuê tính toán đào tẩu.

“Đi? Đi nào?" Chung Khuê khẩn trương hỏi.

Vừa khả ái vừa buồn cười, Tiểu Khuê nhịn xuống không lên tiếng cười nhạo, miễn cho lộ ra dấu vết. Vờ ngoan ngoãn trả lời: “Đi ra cửa trường mà thôi." Còn nói: “Bất quá nếu thầy nguyện ý để em tham quan nhà thầy mà nói, em cũng không ngại đi nhà thầy."

“Tôi vừa rồi không có mời cậu." Chung Khuê phản bác.

Tiểu Khuê mỉm cười, không nói gì.

Kỳ quái, chính là kỳ quái! Chung Khuê nhìn chằm chằm mặt nghiêng của Lâm Gia Duy, trong lòng tràn đầy nghi hoặc. Một bụng vấn đề nghẹn dưới đáy lòng, thật sự không dễ chịu, đơn giản đi thẳng vào vấn đề hỏi y: “Cậu có phải phát sinh chuyện gì hay không?"

“Không có, sao lại hỏi như vậy?" Tiểu Khuê hỏi lại.

“Cậu —— cùng lúc trước không quá giống nhau." Chung Khuê uyển chuyển nói.

“Có sao?" Tiểu Khuê giả ngu, “Em cùng lúc trước chỗ nào không giống?" Nếu Chung Khuê nhanh như vậy liền phát hiện là y, như vậy y không ngại cho hắn một tưởng thưởng.

“Cậu lúc trước cảm giác còn giống như —— thân thiện chút." Chung Khuê tìm kiếm từ ngữ trong đầu, chỉ tìm được từ thân thiện này tương đối không đả thương người. Chân chính muốn nói rất đúng cái đuôi, dính người tinh linh tinh.

Tiểu Khuê khẽ cười một tiếng, “À, như vậy a."

Thái độ so sánh với trước, rõ ràng lãnh đạm rất nhiều. Chung Khuê thật sự thực không thích ứng Lâm Gia Duy đột nhiên chuyển biến.

“Như vậy thầy ơi, " Tiểu Khuê mở miệng: “Thầy thích em lúc trước, hay là em hiện tại?" Ánh mắt lóe ra ẩn ẩn quang mang. Có chút chờ mong, nhưng kiềm nén bình tĩnh.

Chung Khuê nhìn y, trả lời: “Không biết, không thể nói rõ."

“Hay là nói, thầy chán ghét em?" Tiểu Khuê lại hỏi: “Bất luận em lúc trước, hay là em hiện tại, thầy đều chán ghét?" Một câu hai ý nghĩa, cho dù Chung Khuê hiểu cũng nghe không hiểu.

“Tôi kỳ thật không ghét cậu." Chỉ là không biết ứng phó như thế nào mà thôi. Chung Khuê trả lời. Nhíu mày nhìn chằm chằm Lâm Gia Duy một hồi lâu, còn nói: “Cậu rốt cuộc làm sao?"

“Không có gì, " Tiểu Khuê hừ cười, nghĩ đến một thuyết pháp, “Thầy ơi, em có hai nhân cách nha."

“Hai nhân cách?" Chung Khuê sửng sốt, hỏi: “Vậy cậu có gặp bác sĩ hay không?"

“Ba mẹ em còn không biết, nhân cách của em. Thầy phải giúp em giữ bí mật nha." Tiểu Khuê đối hắn chớp mắt. Ybiết loại động tác hoạt bát này, rất thích hợp bộ dáng Lâm Gia Duy.

“Giữ bí mật ——" Chung Khuê do dự, “Hay là tôi dẫn cậu đi gặp bác sĩ tâm lý?"

Tiểu Khuê cười ra, ôm bụng cười cười to. Nếu không phải lấy thân phận Lâm Gia Duy tiếp cận Chung Khuê, nếu không y vĩnh viễn cũng không biết Tiểu Chung một mặt thú vị như vậy. Phút chốc, đình chỉ cười to.

Đúng vậy, nếu y lấy thân phận Tiểu Khuê xuất hiện, Tiểu Chung khẳng định không thể cùng y nhẹ nhàng tự nhiên đối thoại như vậy.

“Lâm Gia Duy? Cậu không sao chứ?" Một hồi cười to, một hồi nghiêm túc, hơn nữa lúc trước tuyên cáo mình là hai nhân cách —— Lâm Gia Duy này là muốn hù chết ai? Chung Khuê lo lắng nhìn y.

“Thầy ơi." Tiểu Khuê dừng lại, đối với hắn cười, thanh âm vô hạn mờ ám.

Kỳ quái Lâm Gia Duy này bình thường cũng kêu thầy ơi thầy ơi, như thế nào hôm nay đột nhiên cảm giác tiếng thầy ơi của y kêu cảm giác thật sự thân mật. Chung Khuê không quá thích ứng, nhíu mày.

Tiểu Khuê tới gần Chung Khuê, khuôn mặt thanh tú đẹp trai, mang theo dương quang mỉm cười.

Rõ ràng là miệng cười dương quang, Chung Khuê lại không cảm thấy nhiệt liệt, ngược lại dị thường rét lạnh. Thình lình rùng mình một cái, theo y tới gần, liên tiếp lui về phía sau. Tiểu Khuê có khuôn mặt Lâm Gia Duy, cách Chung Khuê nửa bước dừng lại.

“Cậu có chuyện từ từ nói, đừng đến gần như vậy nha?" Chung Khuê có chút luống cuống.

“Không phải a, thầy ơi, em là sợ thầy nghe không rõ ràng." Tiểu Khuê cười nói, như có chút hương vị trêu đùa.

“Tôi nghe được rất rõ ràng, cậu, cậu đừng tới nữa." Chung Khuê ngăn cản Lâm Gia Duy lại muốn tới gần.

“Nhưng mà thầy ơi, em rất muốn thân cận ngươi." Tiểu Khuê đùa giỡn nói chuyện.

“Thân ——" Chung Khuê nuốt nước miếng, “Thân cận cái gì a? Cậu mới nói cái gì?"

“Vẫn là em tự thể nghiệm, thầy sẽ tương đối lý giải." Tiểu Khuê bước dài, kéo eo Chung Khuê, Lâm Gia Duy cao 1m89, khom người mới có thể hôn được Chung Khuê lùn một khúc. Ngoài ý muốn phát hiện, y còn rất thích loại ưu thế thân cao áp đảo này.

Tiểu Chung phản ứng ngây ra như phỗng, Tiểu Khuê làm càn tiến thêm một bước xâm nhập khoang miệng của hắn. Lại bị mãnh lực đẩy ra.

“Cậu cậu cậu cậu cậu ——" chỉ vào Lâm Gia Duy, cậu hơn nửa ngày, Chung Khuê nói không nên lời, đầu một trận hỗn loạn.

“Ai nha, thầy ơi, em quên nói cho thầy." Tiểu Khuê vui cười: “Nhân cách thứ hai của em, cũng chính là nhân cách hiện tại, phi thường phi thường thích thầy nha." Bỏ thêm chút khẩu khí người trẻ tuổi, làm bộ đến duy diệu duy tiêu (làm bộ như thật).

“Lâm Gia Duy cậu!" Vẫn là không biết nên nói cái gì mới tốt. A a a! Sắp hỏng mất.

“Thầy ơi bình tĩnh một chút, tức giận sẽ mọc nếp nhăn nha. Em thấy em nên đi trước, miễn cho thầy mất khống chế." Tiểu Khuê nói xong, tự cố tự rời đi.

Chung Khuê sững sờ tại chỗ, rốt cục nhớ tới vài câu mắng chửi người. Mắt vô sư trưởng, không lớn không nhỏ, dĩ hạ phạm thượng —— cái nào cũng không thích hợp.

Mặc kệ có hai nhân cách hay không, Lâm Gia Duy lúc trước cùng Lâm Gia Duy hiện tại, đều là nhân vật khó giải quyết.

Đáng giận, Lâm Gia Duy này từ học sinh không biết nên ứng phó như thế nào, tấn chức thành nhân vật không muốn cùng y chạm mặt!

Hay là định lý: Sự tình khi ngươi càng không nghĩ phát sinh khi, nó chính là sẽ phát sinh. (If anything can go wrong, it will go wrong.)

Càng không muốn cùng Lâm Gia Duy chạm mặt, càng dễ dàng gặp được y. Nhưng này chỉ sợ cùng định lý không có quan hệ, cùng duyên phận cái loại mộng ảo này cũng không có quan hệ. Chính xác mà nói, bọn họ sở dĩ hội ngộ, là vì Lâm Gia Duy lại khôi phục thái độ bình thường —— chặn hắn.

Buổi sáng xuất môn, Lâm Gia Duy ngay tại khu gara nhà hắn, dương quang tươi cười, thân thiết hỏi: “Thầy ơi, em cùng thầy đến trường học đi. Dù sao tiện đường."

“Không cần cảm ơn, tôi thích ngồi xe máy." Đương nhiên cự tuyệt.

Giữa trưa tan tiết học, Lâm Gia Duy xuất hiện ở khóa hắn, mang theo hai phần cơm hộp, vẫn là chiêu đó người ngại sáng lạn miệng cười, đối hắn nói: “Thầy ơi, em mua hai hộp cơm hộp, chúng ta cùng nhau ăn đi."

“Không cần cảm ơn, tôi thích một mình một người ăn cơm." Lập tức cự tuyệt.

Buổi chiều tan học, quay về văn phòng thu thập xong này nọ, đem báo cáo sửa không xong mang về nhà. Vừa mở cửa, Lâm Gia Duy liền đứng ở cửa phòng làm việc, như trước là nụ cười thảo nhân, còn nói: “Thầy ơi, em giúp thầy cầm đi." Đưa tay, muốn tiếp nhận cặp tư liệu.

“Không cần cảm ơn, mới một chút báo cáo tôi còn cần nổi." Vẫn là cự tuyệt.

Tổng hợp mà nói Lâm Gia Duy khôi phục thái độ bình thường nhưng vẫn là phi thường khác thường, hơn nữa ngày đó cường hôn, Lâm Gia Duy hôm nay hành động hơn 90%, hắn hẳn là có thể định luận, Lâm Gia Duy đồng học tựa hồ đang truy hắn?

Truy hắn? Như vậy đúng không? Hắn nhưng là lão nhân sống mấy trăm năm, có thể nói hoạt cương thi không chết. Truy hắn! Hoang đường! Đừng buộc hắn sống trăm năm dư lại tại đây một năm hộc máu bỏ mình.

Chung Khuê về nhà, đứng ở trước gương, hảo hảo chăm chú nhìn mình. Từ một nửa Tiểu Khuê bị phong ấn sau, bề ngoài của hắn theo thời gian dần dần biến chất, trên mặt rõ ràng nếp nhăn nhẹ vắt ngang, tóc cũng trắng không ít, chợt xem dưới ước chừng là bốn, năm mươi tuổi.

Bộ dáng này, như thế nào còn có thể hấp dẫn tiểu hài tử tuổi trẻ thích? Chung Khuê không lý giải lắm.

Lâm Gia Duy quả nhiên là đại quái thai, không chỉ có hai nhân cách, còn có luyến phụ tình kết nghiêm trọng.

Lấy tuổi đích thực của hắn, làm Lâm Gia Duy tằng tằng tằng tằng tằng tằng tằng tằng tằng —— tằng không biết bao nhiêu đời —— tổ phụ cũng không có vấn đề gì. N Lâm Gia Duy nhất định là hỏng đầu đi, mới sẽ thích mình.

Chung Khuê đối với mình trong gương bĩu môi, loạn xoa mặt mình một trận, rời gương.

Lâm Gia Duy đối Chung Khuê theo đuổi càng phát ra gay cấn, người hiểu được (Chung Khuê) biết Lâm Gia Duy không kiêng nể gì theo đuổi, người không rõ (nhóm đại chúng bình thường) tưởng học sinh thích dính thầy. Hơn nữa Lâm Gia Duy vốn cũng rất dính Chung Khuê, chúng giáo sư đã sớm thấy nhưng không thể trách, nhìn như không thấy.

Lâm Gia Duy sáng nay ở ngoài văn phòng Chung Khuê đặt giỏ hoa quả, tuy dụng ý không rõ, nhưng trong rổ quả thật đều là hoa quả hắn thích ăn. Trên tấm card: Thầy ơi, ba bữa luôn bên ngoài, đừng quên bổ sung rau quả.

Chung Khuê hừ, không thể tưởng được tiểu tử này còn dụng tâm. Chọn táo, chà lên quần áo trực tiếp cắn ăn.

Trong lúc Lâm Gia Duy lên lớn, Tiểu Khuê sẽ ngoan ngoãn lên lớp. Y theo tính cách vốn có của Lâm Gia Duy, y mỗi khóa đều sẽ học, nhưng vừa tan khóa, lập tức vọt tới chỗ Tiểu Chung sẽ xuất hiện chặn người.

Tính nết nguyên bản của Lâm Gia Duy người này, còn thích hợp hiện tại trạng huống của y, Tiểu Khuê cũng vui vẻ phối hợp.

Đợi tan học, nhiễu đến văn phòng Tiểu Chung, cùng hắn cùng nhau ăn cơm trưa. Y nghĩ đến một phương pháp sẽ không bị cự tuyệt.

Tiểu Khuê tay nâng đầu, nhìn phía ngoài cửa sổ, bên ngoài trên nhánh cây già quạ đen đứng, ánh mắt tối đen chuyển a chuyển, vô thanh báo cho chủ nhân biết tin tức.

Biết được tin tức Chung Khuê nhận lấy giỏ hoa quả, Tiểu Khuê nhịn không được vui sướng mỉm cười.

Giữa trưa chuông reo, mọi người tốp năm tốp ba rời phòng học, Tiểu Khuê không nhanh không chậm đến học cơm mua cơm hộp, sau đó đến văn phòng Chung Khuê.

Gõ gõ, gõ gõ cửa. Chung Khuê tiến đến mở môn, cửa vừa mở ra, sửng sốt một hồi, liền nói: “Tự mình có mua cơm hộp."

“Ân, em cũng chỉ có mua phần mình." Tiểu Khuê nhắc lên cơm hộp, cười hỏi: “Có thể cùng thầy cùng nhau ăn sao?"

Chung Khuê do dự, còn đang suy nghĩ lý do cự tuyệt. Cuối cùng vẫn là trực tiếp cự tuyệt: “Không được tôi muốn ăn một mình."

“A ——" Tiểu Khuê kéo dài âm, giống như là ngữ khí người trẻ tuổi thường dùng vậy, “Nhưng mà em còn muốn cùng thầy cùng nhau ăn trái cây mà."

Chung Khuê khóe mắt liếc về phía giỏ hoa quả, vô thanh thở dài, nghiêng người để y tiến vào văn phòng.

Thất sách! Đại thất sách a! Sớm biết vậy không muốn tham ăn một quả táo kia.

“Thầy ơi, táo ăn ngon sao?" Tiểu Khuê tự tìm đến vị trí ngồi xuống, mở cơm hộp. Nếu thân là yêu mình là không cần ăn, nhưng Lâm Gia Duy thân là người thường cần một ít chất dinh dưỡng.

“Ân —— cũng không tệ lắm." Chung Khuê đáp lại. Mở cơm hộp mình mua, tuy rằng thân thể hắn không cần ăn, nhưng vẫn là sẽ noi theo người bình thường làm.

Tiểu Khuê dừng lại, chuyên chú nhìn Chung Khuê ăn cái gì, xa xăm hỏi: “Thầy ơi, thầy thích ăn này nọ sao?"

Chung Khuê sửng sốt, nên không phải là hắn tướng ăn quá khó coi. Buông đồ ăn, rút giấy ăn lau miệng. Vừa lau vừa hỏi: “Như thế nào hỏi như vậy? Bởi vì tôi ăn tướng khó coi sao?"

Tiểu Khuê lắc đầu, phủ định: “Không phải. Em chỉ là cảm giác thầy hảo như ăn được mùi ngon."

“Ân, cơm hộp nhà này ăn cũng không tệ lắm." Chung Khuê theo ý nghĩa trả lời.

Mà ngươi lúc trước luôn nói ăn không ra hương vị thức ăn. Tiểu Khuê nghĩ.

“Lâm Gia Duy? Cậu khỏe chứ?" Chung Khuê thấy Lâm Gia Duy biểu tình không đúng lắm, ý tứ ý tứ quan tâm một cái.

“Rất khỏe, em không sao." Tiểu Khuê miễn cưỡng mỉm cười.

“Cậu nếu không thoải mái, không cần miễn cưỡng ăn cái gì." Chung Khuê đứng dậy, tới gần y. Cẩn thận đánh giá, không có gì quái trạng, đưa tay sờ lên trán y, nhiệt độ cơ thể cũng bình thường. Đối y nói: “Không phát sốt."

Tiểu Khuê kinh ngạc Tiểu Chung sẽ sờ trán y, sau lại có chút luyến tiếc hắn rời đi. Thì thào nói: “Ngươi thật ôn nhu."

Chung Khuê giống làm sai chuyện, kích động phản bác: “Cậu nói cái gì? Tôi là vì cậu có thể bệnh, mới có thể như vậy. Bởi vì cậu có thể là bệnh nhân nha!" Hai má nháy mắt phiếm hồng.

“Không cần khẩn trương như vậy, em lại không nói gì." Tiểu Khuê cười khẽ.

“Xú tiểu tử, đừng trêu đùa người lớn." Chung Khuê mắng, trở lại chỗ ngồi ngồi của mình.

“Thầy ơi, chúng ta đi hẹn hò đi." Tiểu Khuê đề nghị. Mắt thấy Chung Khuê bị mình thình lình nói ra phát ngôn kinh người dọa đến, tâm tình chuyển tốt. Còn nói: “Thầy ơi có chỗ muốn đi hay không?"

“Tôi, tôi còn chưa đáp ứng cậu ——" Chung Khuê thực dỗi.

“Leo núi được không?" Tiểu Khuê tự cố tự nói: “Thầy ơi thầy hẳn là thật lâu không leo núi đi."

“Đúng vậy thật lâu không đi ——" Chung Khuê không tự giác bị đối phương nắm mũi dẫn đi.

“Vậy cuối tuần chúng ta cùng đi Bạch Bạch Sơn kề bên này, thầy thấy sao?" Tiểu Khuê mời. Chung Khuê đương nhiên là một hơi cự tuyệt. Nhưng Tiểu Khuê trước khi hắn mở miệng lại thêm một câu: “Nếu thầy đáp ứng, em liền thuận tiện hẹn thành viên clb ảo thuật, coi như làm du lịch clb. Thầy thấy như thế nào?"

“Ân ——" Chung Khuê chần chờ. Mời này rốt cuộc là hẹn hò, hay là lo liệu du lịch clb đâu. Lâm vào lưỡng nan.

“Thành viên từ năm trước ồn ào phải du lịch clb thật. Liền thuận tiện lo liệu làm đi." Tiểu Khuê mỉm cười, nói được êm tai. Trong đầu y có ký ức Lâm Gia Duy, có ấn tượng thành viên thường xuyên nhắc nhở y tổ chức du lịch clb.

“Nếu như là du lịch clb mà nói, " Chung Khuê mặc kệ không dứt khoát, “Hẳn là có thể."

“Ân, thuận tiện du lịch clb." Tiểu Khuê đạt được cười, thu thập đồ ăn, đứng dậy, “Liền định như vậy, sau khi quyết định em sẽ cùng thầy liên lạc. Em còn có lớp, đi trước."

Thuận tiện du lịch clb —— hắn thuận tiện là có ý gì. Chung Khuê còn đang cân nhắc, đối phương đã sớm đóng cửa lại rời đi.

Ước chừng ba ngày sau, đi ở trong đại học, vô tình gặp được thành viên clb ảo thuật, mọ người liên tiếp đối hắn nói: “Thầy ơi, cuối tuần này muốn đi Bạch Bạch Sơn du lịch clb a, em sẽ đi á. Chờ mong đã lâu, chúng ta rốt cục có du lịch clb." Vẻ mặt vô cùng hưng phấn.

“Các cậu người trẻ tuổi cũng thích leo núi sao?" Không phải đều nói sinh viên thích làm quan hệ hữu nghị, đi bar đêm, mê game online, sao nói đi leo núi, người người đều hưng phấn cùng hắn tiếp đón.

“Leo núi kỳ thật rất tốt, chỉ cần có thể chơi vui." Thành viên nhất vui vẻ đáp lại, nói chuyện thật sự.

Quả thật bệnh chung sinh viên —— chỉ cần có thể chơi vui.

“Dù sao cũng là du lịch clb nha, thầy ơi thầy cũng biết, chúng ta thật lâu không lo liệu du lịch clb." Thành viên hai nói như vậy, hướng về phía du lịch clb mà đi.

Có rất lâu sao? Với hắn mà nói, quả thực thời gian tựa như nháy mắt mà thôi.

“Thầy ơi, trên đường leo núi mọi người sẽ làm ảo thuật giải trí sao?" Thành viên ba hướng về phía ảo thuật mà đến.

Leo núi còn làm cái gì ảo thuật? Biến chuối cho hầu tử ăn sao? Hầu tử sẽ giận dữ xé rách ba lô hắn đi.

Kết quả Tiểu Khuê long trọng tổ chức du lịch clb ảo thuật, trùng trùng điệp điệp thuê xe du lịch, đi tới dưới chân núi Bạch Bạch Sơn. Clb ảo thuật nói như thế nào cũng là clb lớn nhất toàn bộ đại học, thuê xe du lịch kinh phí một chút vấn đề cũng không có.

Chung Khuê ngồi ở vị trí đầu tiên trên xe du lịch, do chủ tịch Lâm Gia Duy phụ trách bồi hắn, ở bên cạnh hắn khó được im lặng, không nói một câu.

“Lâm Gia Duy? Cậu say xe sao?" Chung Khuê hỏi, nhìn sắc mặt y không tốt.

“Không có." Tiểu Khuê cười, miễn cưỡng đáp lại.

Đối phương phủ nhận, Chung Khuê sờ sờ mũi tự đòi mất mặt, nhìn phong cảnh phía ngoài cửa sổ. Cảnh tượng ngoài cửa sổ giống như đã từng quen biết, hắn đối con đường này có ấn tượng, hắn đối này đống kiến trúc xưa có ấn tượng, hắn đối lộ khẩu giao nhau này có ấn tượng. Hắn đã qua nơi này.

Đột nhiên cấm ngữ. Nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, hoài niệm không thôi.

Tiểu Khuê thần sắc càng thêm khó coi. Y biết Chung Khuê nhận ra nơi này. Mặc dù là địa điểm mình cố ý chọn, nhưng vẫn gợi lên hồi ức không tốt của y.

“Lâm Gia Duy, đỉnh núi Bạch Bạch Sơn có phải có tòa lương đình hay không?" Chung Khuê hỏi.

“Rất nhiều đỉnh núi đều có lương đình." Tiểu Khuê lạnh giọng đáp lại.

Đường dần dần rõ ràng, hắn càng ngày càng khẳng định Bạch Bạch Sơn nhất định là ngọn núi trong lòng hắn suy nghĩ.

Thì ra Bạch Bạch Sơn, chính là ngọn núi hắn cùng Lục Từ quen biết. Nhịn không được lộ ra mỉm cười vui sướng.

Tiểu Khuê một bên nhìn, sắc mặt càng ngày càng chìm.
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247
Tran 2 năm trước
đã có chap mới nhất rồi nha anh em. link đây nha: bit.ly/mga899

Truyện cùng thể loại