Yêu Quá Khó Khăn
Chương 15
" Anh hai anh cảm thấy thế nào?"
Lam Vũ mang theo nụ cười như thiên sứ nhàn nhã nói hết những lời tàn nhẫn này, những lời nói phát ra từ miệng Lam Vũ thế nhưng không mang theo một tia do dự cùng cảm tình. Tựa như khi đang nói đến chuyện nào đó không liên quan đến mình.
Tôi mở to hai mắt nhìn Lam Vũ, không dám tin tưởng vào lỗ tai mình. Lam Vũ thật sự nói như vậy sao? Vì cái gì? Vì cái gì? Lam Vũ chỉ là oán hận tôi mà thôi, vì cái gì hiện tại ngay cả Nhất Chí cũng không buông tha.
Lam Vũ đứng lên, sửa lại quần áo chuẩn bị rời đi.
" Lam Vũ!" Tôi nghĩ tôi điên rồi, lớn tiếng kêu Lam Vũ.
" Làm sao vậy, anh? Còn có chuyện gì? Hoặc là, còn có cái gì muốn nhắc nhở tôi sao?" Trên gương mặt tuấn tú của Lam Vũ mang theo nụ cười thiên sứ.
" Cầu xin em, van cầu em đừng đối với Nhất Chí như vậy." Tôi nắm chặt nắm đắm cuối đầu nói.
" Tôi cũng không biết phải đối đãi Nhất Chí như thế nào nữa?" Lam Vũ tỏ vẻ ngây thơ.
Bất luận kẻ nào đều sẽ bị cậu ta mê hoặc, nhưng mà tôi sẽ không. Tôi biết, Lam Vũ muốn gì thì nhất định phải có được, bất kể dùng phương pháp nào, cậu ta nhất định phải có được. Tôi không thể, tôi tuyệt đối không thể để cho Lam Vũ làm hại Nhất Chí, cho dù muốn tôi làm gì. Chỉ cần Nhất Chí bình an tôi liền thỏa mãn.
Tôi kéo Lam Vũ lại không cho cậu ta rời đi:" Lam Vũ, tôi sẽ quên Nhất Chí, mặc dù không thể ngay bây giờ, nhưng rất nhanh tôi sẽ quên. Cho nên, xin em đừng để ý tới Nhất Chí nữa. Người này không đáng giá để em để ý đến. Nếu em muốn, tôi sẽ yêu em, tôi nhất định sẽ yêu em. Tôi về sau sẽ không nhìn người khác, em muốn tôi nhìn ai tôi sẽ nhìn người đó, em muốn tôi làm gì tôi đều sẽ làm cái đó. Cho nên, xin em cũng tốt với tôi một ít, không cần tra tấn tôi …….." Tôi chịu đựng nội tâm đau nhức, tôi một hơi nói hết, đến câu cuối cùng đã muốn khóc không thành tiếng.
" Thật như vậy sao?" Lam Vũ vươn tay nâng cằm của tôi lên, dùng ánh mắt bố thí nhìn tôi.
" Đúng vậy, tôi thề." Tôi khóc, nói.
" Như vậy, Tôi về sau chính là chủ nhân của anh, muốn anh làm gì anh đều nghe theo?"
" Đúng."
" Sẽ không phản kháng tôi?"
" Đúng."
" Sẽ quên đi Nhất Chí, chỉ yêu mình tôi?"
" Đúng… Đúng…"
" Tốt như vậy, đừng khóc, anh chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời tôi, tôi sẽ đối đãi thật tốt với anh. Vừa rồi chỉ là hù dọa anh thôi, nhìn anh khóc thật đáng thương. Anh hai ngoan, không cần khóc. Anh muốn cái gì, em mua cho anh nha." Lam Vũ cúi xuống, liếm đi nước mắt trên mặt tôi.
Tôi khóc, lắc đầu.
" Không sao, anh nhớ tới đến thời điểm đó nói cho em biết thì tốt rồi. Em đi ra ngoài, anh nghỉ ngơi một chút đi."
Lam Vũ sờ sờ tóc tôi, rời khỏi phòng để lại mình tôi. Mà tôi không ngừng khóc, mãi cho đến khi trời tối. Tôi cũng không có nghe được lời Lam Vũ nói khi ra khỏi cửa: Cho dù là em chỉ có thể có được thể xác của anh, cho dù là dùng hết mọi thủ đoạn, tôi cũng muốn lưu anh ở bên người em. Cho dù anh hận em, cho dù anh vĩnh viễn sẽ không tha thứ. Em cũng quyết không buông tha!
Tôi tuân theo ước định cùng Lam Vũ, trừ bỏ đi học chính là cùng Lam Vũ lên giường. Lâu ngày, tôi liền cảm thấy mệt mỏi quá, loại mệt mỏi này không phải là ở trên thân thể, mà là tâm hồn. Lam Vũ là một người thập phần thông minh cùng mẫn cảm, cùng cậu ta cùng một chỗ, tôi không thể không cẩn thận. Không dám nói lung tung một câu, không dám làm sai một việc. Cho dù là tôi hận Lam Vũ, chán ghét Lam Vũ, tôi vẫn phải phục tùng Lam Vũ.
Có thể là bởi vì trong lòng áp lực, đoạn thời gian này tôi vẫn luôn ăn không ngon, ngủ không tốt, tinh thần thoạt nhìn cũng luôn rất kém cỏi, thể trọng cũng giảm xuống rất nhiều. Nhưng mà bằng lương tâm mà nói, trong khoảng thời gian này Lam Vũ đối xử với tôi thực không tệ. Không biết câu ta như thế nào biết tôi thích nghe nhạc, liền mua cho tôi một dàn loa thập phần sa hoa, còn có rất nhiều CD, trong phòng tôi cũng thêm máy tính mới, máy chơi game mà tôi luôn ao ước, trên bàn cơm dần dần nhiều thêm những món tôi thích, quần áo cũng càng ngày càng nhiều.
" Tôi thật sự không biết nên như thế nào mới tốt đây?" Lam Vũ chống cằm, một đôi mắt xinh đẹp sâu kín nhìn tôi.
Tôi hoảng sợ, Lam Vũ không biết đã biết được chuyện gì?
" Làm sao vậy? Lam Vũ, có chuyện mất hứng sao?" Làm ra một khuôn mặt tươi cười, tôi cẩn thận hỏi.
" Đương nhiên là có, anh hai vì cái gì càng ngày càng gầy, càng ngày càng không có tinh thần? Em lấy lòng anh nhiều như vậy."
" Không có, là em đa tâm, cơ thể của anh tốt lắm!"
" Phải không?"
Tay Lam Vũ không an phận sờ cơ thể của tôi:" Nhưng nơi này, còn có nơi này….. Đều so với trước đây gầy hơn."
" Cái này….. Có thể là bởi vì gần đây không có hoạt động, cho nên thoạt nhìn như vậy thôi."
" Thiếu hoạt động sao? Em cũng không thấy vậy, chúng ta mỗi ngày buổi tối đều kịch liệt hoạt động mà? Chẳng lẽ anh hai thấy còn chưa đủ? Em đây nhất định sẽ không ngừng cố gắng."
Lam Vũ cố ý xuyên tạc lời tôi nói, sau đó nhìn tôi đỏ mặt cười ha hả cuộc mình vào trong chăn.
Có đôi khi tôi thật sự cảm thấy tò mò, rõ ràng là một ác ma không thể ác độc hơn, cũng có thể dịu dàng như vậy sao? Cũng có thể lộ ra khuôn mặt tươi cười ngây ngốc như vậy? Mỗi lúc như vậy, tôi nhất định phải không ngừng nhắc nhở chính mình, không thể bị Lam Vũ mê hoặc, không được quên cậu ta đối xử tệ thế nào với tôi, với Nhất Chí.
" Tuy là Lam Thiên gầy một ít sẽ trở nên càng thêm động lòng người, nhưng mà em hy vọng Lam Thiên có thể béo một ít, nếu không em sẽ cảm thấy bất an. À, hoạt động, vận động, đúng rồi, Lam Thiên cũng rất lâu không có ra ngoài, chúng ta đi mua CD đi. Được không?"
“CD …." Tôi do dự, nói thực ra, mấy vật kia vẫn là điều mà tôi thập phần khát vọng có được, nhưng mà hiện tại lại cảm thấy không có hứng thú. Nhưng mà nhìn Lam Vũ hưng trí bừng bừng, tôi lại không đành lòng cự tuyệt.
" Được rồi, chúng ta đi mua CD."
Đã lâu không có ra ngoài, hít thở không khí bên ngoài thật đúng là không tệ. Đường cái ồn ào,đám người hỗn loạn, đèn đường lung linh, Lam Vũ lôi kéo tôi đi vào một của hàng nói là muốn mua quần áo, tôi lúc đó mới biết đến giá trị quần áo tôi mặc.
" Lam Vũ, bỏ đi, quần áo ở đây mắc quá." Tôi không có kinh nghiệm mua quần áo, nhưng mà không có nghĩa là tôi không biết mắc rẻ, quần áo ở đây không phải ai cũng có thể mua.
" Không mắc, anh không cần lo."
" Nhưng mà chúng ta không có mang nhiều tiền!"
" Lam Thiên, anh không biết là trên thế giới này có cái gọi là tài khoản hả?." Lam Vũ vẻ mặt kinh ngạc.
Đúng là tôi không biết mà!
Cô gái bán hàng nho nhã lễ độ hỏi: " Lam Vũ thiếu gia, vẫn là ghi sổ, cuối tháng trả một lượt sao ạ?"
" Cứ như vậy."
" Lam Vũ, em thường xuyên tới đây mua đồ sao? Em cùng bọn họ rất quen thuộc."
" Đúng là, anh nhìn kỹ xem."
" Làm sao vậy?"
" Anh nhìn cho rõ, đây là tài sản của nhà chúng ta. Anh hiểu chưa?"
Tôi không phải không rõ, là không biết. Tôi chỉ biết nhà của tôi làm việc buôn bán, có công ty gọi là "Tập đoàn Hoàn Vũ “, hình như rất nhiều tiền, về phần là làm cái gì, rốt cuộc cha có bao nhiêu tiền, tôi thực không biết.
" Nhìn này, Lam Thiên, cái này chất lắm nè, chủ tiệm, lấy cái này." Lam Vũ đợi không được tôi trả lời, tiến lên lôi một đống quần áo ra. Tôi nhịn không được nở nụ cười, Lam Vũ như này mới giống một thiếu niên mười bảy tuổi, nếu Lam Vũ có thể vĩnh viễn như hiện tại thì tốt rồi.
" Em trai, có hứng thú làm người mẫu không!" Một người đàn ông thoạt nhìn hơn ba mươi tuổi mặc âu phục cười meo meo hỏi tôi.
" Hả?" Tôi bất ngờ bị hỏi, nhất thời không biết trả lời như thế nào.
" Cam đoan cậu sẽ nổi tiếng!" Người đàn ông nhìn tôi từ trên xuống dưới.
" Cái này…. Cái này… Tôi không nghĩ tới ……."
Tay ông ta đã lôi kéo tay của tôi," Không sao, không biết thì từ từ biết, không nên bỏ qua cơ hội!"
Tôi muốn tránh khỏi ông ta, nhưng mà người nọ đã giống như bạch tuộc gắt gao quấn quít lấy tôi.
" Buông….."
" Đi thôi, khó lắm tôi mới tìm được người thích hợp như cậu!" Ông ta bám thật rất chặt, tôi như thế nào cũng đẩy không ra.
" Này! Buông tay ra!!" Thanh âm Lam Vũ vang lên.
Người đàn ông mặc âu phục đang muốn phát giận, nhưng mà vừa thấy đến Lam Vũ mặt liền lập tức thay đổi.
" A, hôm nay thật là có vận khí, gặp được hai cậu bạn đẹp trai. Cậu cũng cùng đi theo tôi đi." Người đàn ông âu phục không biết sống chết lôi kéo Lam Vũ.
" Ông mà cũng xứng! Tôi đếm ba tiếng, ông nếu không buông ra, chờ bị đánh đi. Một, hai….."
" Em trai, tính tình cũng quá nóng rồi."
" Ba!" Còn không chờ người đàn ông kia phản ứng lại, nắm đấm của Lam Vũ đã dừng ở trên mặt ông ta. Tôi trơ mắt nhìn thân hình mập mạp của ông ta bay ra ngoài.
" Chạy mau!" Lam Vũ giữ chặt tôi chạy đi.
Đem tôi nhét vào trong xe, Lam Vũ không nói một lời ngồi bên cạnh tôi.
Tôi cảm nhận được luồng áp suất thấp trong xe. Do dự, tôi mở miệng:" Cái kia… Lam Vũ… Chuyện vừa rồi, thực xin lỗi."
Lam Vũ không có trả lời.
Tôi cúi đầu, nhìn thấy trên tay Lam Vũ bị thương.
" Tay em không có việc gì chứ, có đau hay không?"
" Không cần anh quan tâm!"
… … …
Lam Vũ vẫn không để ý tới tôi. Tôi cũng không dám nói chuyện, đành phải lẳng lặng ngồi im.
" Vì sao lại nói chuyện cùng với cái loại biến thái này?"
Lam Vũ đột nhiên hỏi làm cho tôi vốn đang trầm mặc liền hết hồn.
" Hả? Cái kia… Cái kia.. Tôi không biết… Thực xin lỗi." Tôi cúi đầu giải thích với Lam Vũ.
" Anh có biết người như vậy rất nguy hiểm, nếu không thích liền cự tuyệt, không cần do dự!"
Là người kia giữ chặt tôi mà.
" Nếu tôi không có ở đó thì làm sao bây giờ, nếu hôm nay có mình anh thì làm sao bây giờ?"
" Hả?" Tôi không hiểu.
" Tôi hỏi là nếu hôm nay chỉ có mình anh thì làm sao bây giờ!" Lam Vũ giống như thực tức giận.
Tôi thành thành thật thật trả lời:" Biết rồi, tôi về sau sẽ không."
Lam Vũ đột nhiên chồm qua, đem tôi đẩy ngã trên ghế, một bàn tay cố định cơ thể tôi, một bàn tay nắm cằm của tôi, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm tôi, ánh mắt lạnh như băng, tràn ngập bất mãn cùng xâm lược. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy ánh mắt như vậy, tôi khẩn trương ứa ra mồ hôi lạnh, không biết câu nào chọc giận Lam Vũ. Qua thật lâu, Lam Vũ mới buông ra.
Tôi âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhìn trộm Lam Vũ, mặt cậu ta lạnh như băng, nhưng mà giống như lại suy nghĩ cái gì, mang theo một chút đăm chiêu. Lam Vũ rốt cuộc suy nghĩ cái gì?
Lam Vũ rốt cuộc suy nghĩ cái gì? Sự kiện kia qua đi vài ngày tôi vẫn luôn suy nghĩ chuyện này. Ngược lại là Lam Vũ, về nhà liền không có việc gì, hết thảy đều giống như trước đây, cho nên qua vài ngày sau, tôi cũng đã đem chuyện này quên đi.
Vào một buổi chiều nọ……..
Lam Vũ đem một bộ tây trang màu trắng để ở trên giường:" Anh thử đi, nhìn xem có thích hợp hay không."
Nghe theo Lam Vũ, tôi thuận theo mặc vào bộ tây trang kia." Hợp lắm."
" Buổi tối nay sẽ mặc bộ này."
" Hả?"
" Buổi tối có nhạc hội, tôi cùng cha phải đi, anh cũng cùng đi." Lam Vũ nói ngắn gọn.
Cùng cha còn có Lam Vũ cùng đi nhạc hội! Còn không bằng tôi một mình ở nhà tốt hơn:" Lam Vũ, tôi nghĩ cha không muốn tôi đi cùng?" Tôi thật cẩn thận hỏi.
" Tôi cùng cha đều muốn anh cùng đi."
Lam Vũ nói chậm rãi, tôi không dám nói cái gì nữa, chỉ ngoan ngoãn vâng theo. Cho nên, tôi hiện tại mới có thể đứng ở nơi xa hoa lại xa lạ này.
" Lam Vũ!" Một âm thanh ôn nhu từ sau lưng truyền đến.
Lam Vũ mày hơi hơi nhíu một chút, lập tức lộ ra tươi cười " Là An tiểu thư, đêm nay cũng tới nghe nhạc hội sao?"
" Đúng vậy, thực đúng lúc, không ngờ có thể gặp được cậu! Cậu hôm nay thật đẹp trai đó!" Một cô gái mặc lễ phục dạ hội màu tím, ước chừng 20 tuổi xinh đẹp yêu kiều bước đến.
" Đâu có, An tiểu thư đêm nay mới xinh đẹp! Cực kỳ xinh đẹp." Lam Vũ lặng lẽ lui về sau một bước.
" Vị này là?……"
Đại khái là vì tôi vẫn đứng ở bên cạnh Lam Vũ không nói chuyện, vị An tiểu thư kia thực dễ dàng đem câu chuyện chuyển hướng về phía tôi.
" Anh hai tôi, Lam Thiên." Lam Vũ lập tức che ở trước mặt tôi trả lời.
" Hở?" Bảo An trong ánh mắt lộ ra một tia tò mò " Tôi hình như không nghe nói qua cậu có anh hai?"
" Anh hai thân thể không tốt lắm, cho nên không thường ra ngoài."
" Phải không?" Bảo An rõ ràng không quá tin tưởng, nhưng mà lập tức hé ra khuôn mặt tươi cười " Là anh hai sao? Thật thanh tú, cùng cậu không quá giống nhau."
Vốn là không giống mà, tôi cùng Lam Vũ vốn chính là anh em cùng cha khác mẹ! Nghe Bảo An nói, tôi âm thầm nghĩ.
" Lam Thiên, nên vào rồi." Lam Vũ bảo tôi.
Đi theo Lam Vũ ngồi vào ghế lô. Cha ngồi ở phía trước, không hề liếc mắt nhìn tôi một cái, chỉ cùng Lam Vũ thấp giọng nói chuyện. Tôi một người có chút nhàm chán nhìn xung quanh. Đột nhiên, một thân ảnh quen thuộc xuất hiện ở trong tầm mắt tôi. Nhất Chí, không có sai, chính là Nhất Chí. Tôi nhìn thân ảnh Nhất Chí, nội tâm kích động vô cùng. Nhất Chí cũng tới, tôi thế nhưng lại ở chỗ này nhìn thấy cậu ấy, tim đập lập tức gia tốc.
Nhất Chí quay đầu, cậu ấy nghe được nội tâm của tôi sao? Cậu ấy giống như tìm cái gì, tìm cái gì chứ?
Nhất Chí ở trong đám người tìm tòi, rốt cục, rốt cục, Nhất Chí cũng hướng bên này nhìn qua, tâm tình của tôi đi theo tầm mắt cậu ấy mà sung sướng. Nhất Chí, Nhất Chí, trong lòng kêu lên tên của cậu ấy. Chúng tôi nhìn nhau, trong nháy mắt cơ hồ thời gian như ngừng lại, chung quanh ồn ào cũng đã biến mất, trong mắt tôi chỉ có cậu ấy. Nhất Chí cũng lộ ra mừng rỡ, cậu ấy bước lên vài bước.
Nhất Chí bỗng thu hồi bước chân, quay đầu lại giúp đỡ một phụ nữ 40 tuổi ngồi xuống, sau đó Nhất Chí quay đầu lại, hướng phía tôi lắc đầu. Tôi hiểu được, kia nhất định là mẹ của cậu ấy, cậu ấy hiện tại không thể lại đây, nói tôi một hồi nữa đi toilet. Tôi gật gật đầu, tỏ vẻ hiểu được. Nội tâm cũng tỉnh táo lại, quay đầu lại vụng trộm nhìn thoáng qua Lam Vũ, cậu ta cùng cha còn đang chuyên chú nói cái gì đó. Tôi yên lòng, giả như không có việc gì bắt đầu chuẩn bị nghe nhạc hội.
Trên thực tế rốt cuộc là dàn nhạc, diễn tấu cái gì tôi cũng không biết. Tôi toàn bộ tâm trí đều đặt ở trên người Nhất Chí. Vui sướng lúc ban đầu dần dần bị ưu thương thay thế, gặp Nhất Chí rồi, tôi nên nói cái gì? Nói cậu ấy rằng tôi về sau không thể gặp cậu ấy sao? Sau đó phải nói lý do gì đây? Nếu không nói ra lý do, Nhất Chí sẽ không nghe tôi nói. Nhưng mà Nhất Chí rất thiện lương, nếu tôi nói ra chân tướng, cậu ấy nhất định sẽ đi tìm Lam Vũ lý luận. Nhất Chí không là đối thủ của Lam Vũ, như vậy chỉ làm Nhất Chí có thêm nguy hiểm mà thôi. Tôi nên nói như thế nào? Phải thế nào mới không thương tổn nhất chí, mới thuyết phục được cậu ấy đây? Tôi lâm vào trầm tư thật lâu.
Ngẩng đầu lên, nhìn Nhất Chí ở phía xa, cậu ấy đã không còn kiên nhẫn, có chút lo âu nhìn chung quanh. Vì thế tôi đứng lên chuẩn bị đi ra ngoài.
" Lam Thiên, anh đi đâu?"
" À, tôi đi toilet." chỉ là trả lời Lam Vũ như vậy, mà tôi liền ra một thân mồ hôi lạnh.
" Ừ."
Thấy Lam Vũ không hề nói gì, tôi nhanh chân đi ra ngoài.
Đóng cửa toilet lại, tôi nhẹ nhàng thở dài nhẹ nhõm một hơi. Hoàn hảo không có bị phát hiện. Nhất Chí sao còn chưa tới? Bất quá nếu cậu ấy đến đây, vậy phải nói như thế nào? Tôi phiền não, không tự chủ được lại thở dài một hơi.
" Anh hai, anh đang phiền não sao?"
Tôi bị dọa quay đầu," Lam Vũ, cậu sao lại ở đây?"
" Tôi cũng muốn đi toilet, không được sao?"
" Không sao, chỉ là có chút kinh ngạc, bị dọa nhảy dựng mà thôi." Tôi nghĩ một đằng nói một nẻo nói.
" Anh hai, anh phiền não, biểu tình rất đáng yêu."
Lam Vũ tiến đến, ôm lấy tôi bắt đầu hôn môi tôi.
" Không nên, Lam Vũ!" Tôi cố gắng giãy dụa " Ở trong này sẽ bị người khác nhìn thấy."
" Sẽ không." Lam Vũ không chịu thả lỏng, đem tôi tựa vào trên tường, tích cực hôn môi.
" Không cần như vậy, nơi này không được." Tôi vội muốn chết, nếu Nhất Chí đến đây làm sao bây giờ, muốn đẩy Lam Vũ ra, nhưng tôi thể lực kém. Bị Lam Vũ áp chế, tôi căn bản không thể động đậy.
" Dừng tay, Lam Vũ, không được!"Tay Lam Vũ đã muốn đụng đến phân thân của tôi, mà tôi cũng đã cảm thấy thấy cái kia của Lam Vũ để ở trên đùi của tôi.
" Làm sao vậy?" Lam Vũ trên mặt lộ ra hoang mang biểu tình.
" Mấy ngày nay chúng ta không phải đều phối hợp tốt lắm sao? Vì cái gì anh lại như vậy? Thực thương tâm."
" Nơi này tùy thời sẽ có người đến."
" Sẽ không!"
" sẽ."
" Sẽ không!!" Lam Vũ trả lời, ngữ khí càng ngày càng mạnh liệt.
Tôi ngơ ngác nhìn Lam Vũ, không biết nên làm sao bây giờ.
" Anh không phải là thích bị bắt buộc chứ? Như là bị trói, hoặc là bị cường bạo. Như vậy càng dễ dàng cho anh đạt tới cao trào?"
" Không có….. Lam Vũ, cậu sao lại nói như vậy? A ~ không cần!"
Thừa dịp tôi đang phân tâm, Lam Vũ mò vào trong quần tôi, trực tiếp bắt được phân thân của tôi.
" A ~~ Lam Vũ, không cần…. A…."
Lam Vũ thuần thục chà xát phân thân của tôi. Trải qua khoảng thời gian, Lam Vũ tựa hồ so với tôi càng hiểu biết cơ thể của tôi. Tay cậu ta kích thích chỗ mẫn cảm của tôi, làm tôi ngay cả phản kháng đều không thể, chỉ có thể vô lực nắm bả vai Lam Vũ, phát ra tiếng kêu dâm đãng.
" Anh hai, thanh âm thật dễ nghe, lớn hơn một chút được không?"
" Không.. Van cầu em, Lam Vũ, bỏ đi, tôi không được…. A… A….."
" Anh thực không thành thật, nói rõ ràng, rốt cuộc là muốn hay là không?"
" Không cần…. A! A a! Tôi muốn… A…. Đừng có ngừng ~~ tôi không được, đừng có ngừng ~"
Cho dù là tôi nghĩ không cần, cơ thể của tôi đã không nghe theo tôi. Cao trào tiến đến, trong cơ thể không thể nhẫn nại cảm giác trống rỗng tôi không ngừng vặn vẹo thân thể, chờ mong tiến thêm một bước xâm phạm.
" Muốn sao?"
" Ừ." Tôi hai mắt rưng rưng nhìn Lam Vũ, trên mặt trên người, làn da bởi vì tình dục mà hơi hơi phiếm hồng.
" Anh, biểu tình của anh thật mê người, tôi thật muốn anh."
Lam Vũ kéo quần tôi xuống, đem lưng tôi quay về phía cậu ta. Ngón tay vói vào mông của tôi, khuếch trương, đâm rút.
" Lam Vũ… Lam Vũ…. A ~~" Theo ngón tay ra vào, cơ thể của tôi chịu đủ dục vọng tra tấn.
" Tôi muốn đi vào."
Lửa nóng dục vọng tiến nhập cơ thể của tôi. Bởi vì trước đó có khuếch trương, tôi cũng không có cảm thấy nhiều thống khổ, cái loại khoái cảm quen thuộc liền chinh phục tôi. Dục vọng của Lam Vũ ở trong cơ thể tôi luật động, tốc độ càng lúc càng nhanh, đâm vào một lần so với một lần càng sâu. Tôi vặn vẹo thắt lưng phối hợp Lam Vũ luật động, Lam Vũ động tác cũng dần dần thô bạo, kịch liệt ma sát gây cho tôi khoái cảm lớn hơn nữa, miệng tôi không ngừng phát ra tiếng rên rỉ, thẳng đến khi Lam Vũ bắn tinh dịch vào nơi sâu nhất.
Ngay khi Lam Vũ buông ra, ta ngay cả đứng đều đứng không được. Không thể không dựa vào Lam Vũ. Lam Vũ lại vẫn là tinh lực dư thừa, một bên giúp đỡ tôi, một bên hướng về phía toilet ngoài cửa nói:" Tốt lắm, cậu có thể vào được."
Lam Vũ mang theo nụ cười như thiên sứ nhàn nhã nói hết những lời tàn nhẫn này, những lời nói phát ra từ miệng Lam Vũ thế nhưng không mang theo một tia do dự cùng cảm tình. Tựa như khi đang nói đến chuyện nào đó không liên quan đến mình.
Tôi mở to hai mắt nhìn Lam Vũ, không dám tin tưởng vào lỗ tai mình. Lam Vũ thật sự nói như vậy sao? Vì cái gì? Vì cái gì? Lam Vũ chỉ là oán hận tôi mà thôi, vì cái gì hiện tại ngay cả Nhất Chí cũng không buông tha.
Lam Vũ đứng lên, sửa lại quần áo chuẩn bị rời đi.
" Lam Vũ!" Tôi nghĩ tôi điên rồi, lớn tiếng kêu Lam Vũ.
" Làm sao vậy, anh? Còn có chuyện gì? Hoặc là, còn có cái gì muốn nhắc nhở tôi sao?" Trên gương mặt tuấn tú của Lam Vũ mang theo nụ cười thiên sứ.
" Cầu xin em, van cầu em đừng đối với Nhất Chí như vậy." Tôi nắm chặt nắm đắm cuối đầu nói.
" Tôi cũng không biết phải đối đãi Nhất Chí như thế nào nữa?" Lam Vũ tỏ vẻ ngây thơ.
Bất luận kẻ nào đều sẽ bị cậu ta mê hoặc, nhưng mà tôi sẽ không. Tôi biết, Lam Vũ muốn gì thì nhất định phải có được, bất kể dùng phương pháp nào, cậu ta nhất định phải có được. Tôi không thể, tôi tuyệt đối không thể để cho Lam Vũ làm hại Nhất Chí, cho dù muốn tôi làm gì. Chỉ cần Nhất Chí bình an tôi liền thỏa mãn.
Tôi kéo Lam Vũ lại không cho cậu ta rời đi:" Lam Vũ, tôi sẽ quên Nhất Chí, mặc dù không thể ngay bây giờ, nhưng rất nhanh tôi sẽ quên. Cho nên, xin em đừng để ý tới Nhất Chí nữa. Người này không đáng giá để em để ý đến. Nếu em muốn, tôi sẽ yêu em, tôi nhất định sẽ yêu em. Tôi về sau sẽ không nhìn người khác, em muốn tôi nhìn ai tôi sẽ nhìn người đó, em muốn tôi làm gì tôi đều sẽ làm cái đó. Cho nên, xin em cũng tốt với tôi một ít, không cần tra tấn tôi …….." Tôi chịu đựng nội tâm đau nhức, tôi một hơi nói hết, đến câu cuối cùng đã muốn khóc không thành tiếng.
" Thật như vậy sao?" Lam Vũ vươn tay nâng cằm của tôi lên, dùng ánh mắt bố thí nhìn tôi.
" Đúng vậy, tôi thề." Tôi khóc, nói.
" Như vậy, Tôi về sau chính là chủ nhân của anh, muốn anh làm gì anh đều nghe theo?"
" Đúng."
" Sẽ không phản kháng tôi?"
" Đúng."
" Sẽ quên đi Nhất Chí, chỉ yêu mình tôi?"
" Đúng… Đúng…"
" Tốt như vậy, đừng khóc, anh chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời tôi, tôi sẽ đối đãi thật tốt với anh. Vừa rồi chỉ là hù dọa anh thôi, nhìn anh khóc thật đáng thương. Anh hai ngoan, không cần khóc. Anh muốn cái gì, em mua cho anh nha." Lam Vũ cúi xuống, liếm đi nước mắt trên mặt tôi.
Tôi khóc, lắc đầu.
" Không sao, anh nhớ tới đến thời điểm đó nói cho em biết thì tốt rồi. Em đi ra ngoài, anh nghỉ ngơi một chút đi."
Lam Vũ sờ sờ tóc tôi, rời khỏi phòng để lại mình tôi. Mà tôi không ngừng khóc, mãi cho đến khi trời tối. Tôi cũng không có nghe được lời Lam Vũ nói khi ra khỏi cửa: Cho dù là em chỉ có thể có được thể xác của anh, cho dù là dùng hết mọi thủ đoạn, tôi cũng muốn lưu anh ở bên người em. Cho dù anh hận em, cho dù anh vĩnh viễn sẽ không tha thứ. Em cũng quyết không buông tha!
Tôi tuân theo ước định cùng Lam Vũ, trừ bỏ đi học chính là cùng Lam Vũ lên giường. Lâu ngày, tôi liền cảm thấy mệt mỏi quá, loại mệt mỏi này không phải là ở trên thân thể, mà là tâm hồn. Lam Vũ là một người thập phần thông minh cùng mẫn cảm, cùng cậu ta cùng một chỗ, tôi không thể không cẩn thận. Không dám nói lung tung một câu, không dám làm sai một việc. Cho dù là tôi hận Lam Vũ, chán ghét Lam Vũ, tôi vẫn phải phục tùng Lam Vũ.
Có thể là bởi vì trong lòng áp lực, đoạn thời gian này tôi vẫn luôn ăn không ngon, ngủ không tốt, tinh thần thoạt nhìn cũng luôn rất kém cỏi, thể trọng cũng giảm xuống rất nhiều. Nhưng mà bằng lương tâm mà nói, trong khoảng thời gian này Lam Vũ đối xử với tôi thực không tệ. Không biết câu ta như thế nào biết tôi thích nghe nhạc, liền mua cho tôi một dàn loa thập phần sa hoa, còn có rất nhiều CD, trong phòng tôi cũng thêm máy tính mới, máy chơi game mà tôi luôn ao ước, trên bàn cơm dần dần nhiều thêm những món tôi thích, quần áo cũng càng ngày càng nhiều.
" Tôi thật sự không biết nên như thế nào mới tốt đây?" Lam Vũ chống cằm, một đôi mắt xinh đẹp sâu kín nhìn tôi.
Tôi hoảng sợ, Lam Vũ không biết đã biết được chuyện gì?
" Làm sao vậy? Lam Vũ, có chuyện mất hứng sao?" Làm ra một khuôn mặt tươi cười, tôi cẩn thận hỏi.
" Đương nhiên là có, anh hai vì cái gì càng ngày càng gầy, càng ngày càng không có tinh thần? Em lấy lòng anh nhiều như vậy."
" Không có, là em đa tâm, cơ thể của anh tốt lắm!"
" Phải không?"
Tay Lam Vũ không an phận sờ cơ thể của tôi:" Nhưng nơi này, còn có nơi này….. Đều so với trước đây gầy hơn."
" Cái này….. Có thể là bởi vì gần đây không có hoạt động, cho nên thoạt nhìn như vậy thôi."
" Thiếu hoạt động sao? Em cũng không thấy vậy, chúng ta mỗi ngày buổi tối đều kịch liệt hoạt động mà? Chẳng lẽ anh hai thấy còn chưa đủ? Em đây nhất định sẽ không ngừng cố gắng."
Lam Vũ cố ý xuyên tạc lời tôi nói, sau đó nhìn tôi đỏ mặt cười ha hả cuộc mình vào trong chăn.
Có đôi khi tôi thật sự cảm thấy tò mò, rõ ràng là một ác ma không thể ác độc hơn, cũng có thể dịu dàng như vậy sao? Cũng có thể lộ ra khuôn mặt tươi cười ngây ngốc như vậy? Mỗi lúc như vậy, tôi nhất định phải không ngừng nhắc nhở chính mình, không thể bị Lam Vũ mê hoặc, không được quên cậu ta đối xử tệ thế nào với tôi, với Nhất Chí.
" Tuy là Lam Thiên gầy một ít sẽ trở nên càng thêm động lòng người, nhưng mà em hy vọng Lam Thiên có thể béo một ít, nếu không em sẽ cảm thấy bất an. À, hoạt động, vận động, đúng rồi, Lam Thiên cũng rất lâu không có ra ngoài, chúng ta đi mua CD đi. Được không?"
“CD …." Tôi do dự, nói thực ra, mấy vật kia vẫn là điều mà tôi thập phần khát vọng có được, nhưng mà hiện tại lại cảm thấy không có hứng thú. Nhưng mà nhìn Lam Vũ hưng trí bừng bừng, tôi lại không đành lòng cự tuyệt.
" Được rồi, chúng ta đi mua CD."
Đã lâu không có ra ngoài, hít thở không khí bên ngoài thật đúng là không tệ. Đường cái ồn ào,đám người hỗn loạn, đèn đường lung linh, Lam Vũ lôi kéo tôi đi vào một của hàng nói là muốn mua quần áo, tôi lúc đó mới biết đến giá trị quần áo tôi mặc.
" Lam Vũ, bỏ đi, quần áo ở đây mắc quá." Tôi không có kinh nghiệm mua quần áo, nhưng mà không có nghĩa là tôi không biết mắc rẻ, quần áo ở đây không phải ai cũng có thể mua.
" Không mắc, anh không cần lo."
" Nhưng mà chúng ta không có mang nhiều tiền!"
" Lam Thiên, anh không biết là trên thế giới này có cái gọi là tài khoản hả?." Lam Vũ vẻ mặt kinh ngạc.
Đúng là tôi không biết mà!
Cô gái bán hàng nho nhã lễ độ hỏi: " Lam Vũ thiếu gia, vẫn là ghi sổ, cuối tháng trả một lượt sao ạ?"
" Cứ như vậy."
" Lam Vũ, em thường xuyên tới đây mua đồ sao? Em cùng bọn họ rất quen thuộc."
" Đúng là, anh nhìn kỹ xem."
" Làm sao vậy?"
" Anh nhìn cho rõ, đây là tài sản của nhà chúng ta. Anh hiểu chưa?"
Tôi không phải không rõ, là không biết. Tôi chỉ biết nhà của tôi làm việc buôn bán, có công ty gọi là "Tập đoàn Hoàn Vũ “, hình như rất nhiều tiền, về phần là làm cái gì, rốt cuộc cha có bao nhiêu tiền, tôi thực không biết.
" Nhìn này, Lam Thiên, cái này chất lắm nè, chủ tiệm, lấy cái này." Lam Vũ đợi không được tôi trả lời, tiến lên lôi một đống quần áo ra. Tôi nhịn không được nở nụ cười, Lam Vũ như này mới giống một thiếu niên mười bảy tuổi, nếu Lam Vũ có thể vĩnh viễn như hiện tại thì tốt rồi.
" Em trai, có hứng thú làm người mẫu không!" Một người đàn ông thoạt nhìn hơn ba mươi tuổi mặc âu phục cười meo meo hỏi tôi.
" Hả?" Tôi bất ngờ bị hỏi, nhất thời không biết trả lời như thế nào.
" Cam đoan cậu sẽ nổi tiếng!" Người đàn ông nhìn tôi từ trên xuống dưới.
" Cái này…. Cái này… Tôi không nghĩ tới ……."
Tay ông ta đã lôi kéo tay của tôi," Không sao, không biết thì từ từ biết, không nên bỏ qua cơ hội!"
Tôi muốn tránh khỏi ông ta, nhưng mà người nọ đã giống như bạch tuộc gắt gao quấn quít lấy tôi.
" Buông….."
" Đi thôi, khó lắm tôi mới tìm được người thích hợp như cậu!" Ông ta bám thật rất chặt, tôi như thế nào cũng đẩy không ra.
" Này! Buông tay ra!!" Thanh âm Lam Vũ vang lên.
Người đàn ông mặc âu phục đang muốn phát giận, nhưng mà vừa thấy đến Lam Vũ mặt liền lập tức thay đổi.
" A, hôm nay thật là có vận khí, gặp được hai cậu bạn đẹp trai. Cậu cũng cùng đi theo tôi đi." Người đàn ông âu phục không biết sống chết lôi kéo Lam Vũ.
" Ông mà cũng xứng! Tôi đếm ba tiếng, ông nếu không buông ra, chờ bị đánh đi. Một, hai….."
" Em trai, tính tình cũng quá nóng rồi."
" Ba!" Còn không chờ người đàn ông kia phản ứng lại, nắm đấm của Lam Vũ đã dừng ở trên mặt ông ta. Tôi trơ mắt nhìn thân hình mập mạp của ông ta bay ra ngoài.
" Chạy mau!" Lam Vũ giữ chặt tôi chạy đi.
Đem tôi nhét vào trong xe, Lam Vũ không nói một lời ngồi bên cạnh tôi.
Tôi cảm nhận được luồng áp suất thấp trong xe. Do dự, tôi mở miệng:" Cái kia… Lam Vũ… Chuyện vừa rồi, thực xin lỗi."
Lam Vũ không có trả lời.
Tôi cúi đầu, nhìn thấy trên tay Lam Vũ bị thương.
" Tay em không có việc gì chứ, có đau hay không?"
" Không cần anh quan tâm!"
… … …
Lam Vũ vẫn không để ý tới tôi. Tôi cũng không dám nói chuyện, đành phải lẳng lặng ngồi im.
" Vì sao lại nói chuyện cùng với cái loại biến thái này?"
Lam Vũ đột nhiên hỏi làm cho tôi vốn đang trầm mặc liền hết hồn.
" Hả? Cái kia… Cái kia.. Tôi không biết… Thực xin lỗi." Tôi cúi đầu giải thích với Lam Vũ.
" Anh có biết người như vậy rất nguy hiểm, nếu không thích liền cự tuyệt, không cần do dự!"
Là người kia giữ chặt tôi mà.
" Nếu tôi không có ở đó thì làm sao bây giờ, nếu hôm nay có mình anh thì làm sao bây giờ?"
" Hả?" Tôi không hiểu.
" Tôi hỏi là nếu hôm nay chỉ có mình anh thì làm sao bây giờ!" Lam Vũ giống như thực tức giận.
Tôi thành thành thật thật trả lời:" Biết rồi, tôi về sau sẽ không."
Lam Vũ đột nhiên chồm qua, đem tôi đẩy ngã trên ghế, một bàn tay cố định cơ thể tôi, một bàn tay nắm cằm của tôi, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm tôi, ánh mắt lạnh như băng, tràn ngập bất mãn cùng xâm lược. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy ánh mắt như vậy, tôi khẩn trương ứa ra mồ hôi lạnh, không biết câu nào chọc giận Lam Vũ. Qua thật lâu, Lam Vũ mới buông ra.
Tôi âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhìn trộm Lam Vũ, mặt cậu ta lạnh như băng, nhưng mà giống như lại suy nghĩ cái gì, mang theo một chút đăm chiêu. Lam Vũ rốt cuộc suy nghĩ cái gì?
Lam Vũ rốt cuộc suy nghĩ cái gì? Sự kiện kia qua đi vài ngày tôi vẫn luôn suy nghĩ chuyện này. Ngược lại là Lam Vũ, về nhà liền không có việc gì, hết thảy đều giống như trước đây, cho nên qua vài ngày sau, tôi cũng đã đem chuyện này quên đi.
Vào một buổi chiều nọ……..
Lam Vũ đem một bộ tây trang màu trắng để ở trên giường:" Anh thử đi, nhìn xem có thích hợp hay không."
Nghe theo Lam Vũ, tôi thuận theo mặc vào bộ tây trang kia." Hợp lắm."
" Buổi tối nay sẽ mặc bộ này."
" Hả?"
" Buổi tối có nhạc hội, tôi cùng cha phải đi, anh cũng cùng đi." Lam Vũ nói ngắn gọn.
Cùng cha còn có Lam Vũ cùng đi nhạc hội! Còn không bằng tôi một mình ở nhà tốt hơn:" Lam Vũ, tôi nghĩ cha không muốn tôi đi cùng?" Tôi thật cẩn thận hỏi.
" Tôi cùng cha đều muốn anh cùng đi."
Lam Vũ nói chậm rãi, tôi không dám nói cái gì nữa, chỉ ngoan ngoãn vâng theo. Cho nên, tôi hiện tại mới có thể đứng ở nơi xa hoa lại xa lạ này.
" Lam Vũ!" Một âm thanh ôn nhu từ sau lưng truyền đến.
Lam Vũ mày hơi hơi nhíu một chút, lập tức lộ ra tươi cười " Là An tiểu thư, đêm nay cũng tới nghe nhạc hội sao?"
" Đúng vậy, thực đúng lúc, không ngờ có thể gặp được cậu! Cậu hôm nay thật đẹp trai đó!" Một cô gái mặc lễ phục dạ hội màu tím, ước chừng 20 tuổi xinh đẹp yêu kiều bước đến.
" Đâu có, An tiểu thư đêm nay mới xinh đẹp! Cực kỳ xinh đẹp." Lam Vũ lặng lẽ lui về sau một bước.
" Vị này là?……"
Đại khái là vì tôi vẫn đứng ở bên cạnh Lam Vũ không nói chuyện, vị An tiểu thư kia thực dễ dàng đem câu chuyện chuyển hướng về phía tôi.
" Anh hai tôi, Lam Thiên." Lam Vũ lập tức che ở trước mặt tôi trả lời.
" Hở?" Bảo An trong ánh mắt lộ ra một tia tò mò " Tôi hình như không nghe nói qua cậu có anh hai?"
" Anh hai thân thể không tốt lắm, cho nên không thường ra ngoài."
" Phải không?" Bảo An rõ ràng không quá tin tưởng, nhưng mà lập tức hé ra khuôn mặt tươi cười " Là anh hai sao? Thật thanh tú, cùng cậu không quá giống nhau."
Vốn là không giống mà, tôi cùng Lam Vũ vốn chính là anh em cùng cha khác mẹ! Nghe Bảo An nói, tôi âm thầm nghĩ.
" Lam Thiên, nên vào rồi." Lam Vũ bảo tôi.
Đi theo Lam Vũ ngồi vào ghế lô. Cha ngồi ở phía trước, không hề liếc mắt nhìn tôi một cái, chỉ cùng Lam Vũ thấp giọng nói chuyện. Tôi một người có chút nhàm chán nhìn xung quanh. Đột nhiên, một thân ảnh quen thuộc xuất hiện ở trong tầm mắt tôi. Nhất Chí, không có sai, chính là Nhất Chí. Tôi nhìn thân ảnh Nhất Chí, nội tâm kích động vô cùng. Nhất Chí cũng tới, tôi thế nhưng lại ở chỗ này nhìn thấy cậu ấy, tim đập lập tức gia tốc.
Nhất Chí quay đầu, cậu ấy nghe được nội tâm của tôi sao? Cậu ấy giống như tìm cái gì, tìm cái gì chứ?
Nhất Chí ở trong đám người tìm tòi, rốt cục, rốt cục, Nhất Chí cũng hướng bên này nhìn qua, tâm tình của tôi đi theo tầm mắt cậu ấy mà sung sướng. Nhất Chí, Nhất Chí, trong lòng kêu lên tên của cậu ấy. Chúng tôi nhìn nhau, trong nháy mắt cơ hồ thời gian như ngừng lại, chung quanh ồn ào cũng đã biến mất, trong mắt tôi chỉ có cậu ấy. Nhất Chí cũng lộ ra mừng rỡ, cậu ấy bước lên vài bước.
Nhất Chí bỗng thu hồi bước chân, quay đầu lại giúp đỡ một phụ nữ 40 tuổi ngồi xuống, sau đó Nhất Chí quay đầu lại, hướng phía tôi lắc đầu. Tôi hiểu được, kia nhất định là mẹ của cậu ấy, cậu ấy hiện tại không thể lại đây, nói tôi một hồi nữa đi toilet. Tôi gật gật đầu, tỏ vẻ hiểu được. Nội tâm cũng tỉnh táo lại, quay đầu lại vụng trộm nhìn thoáng qua Lam Vũ, cậu ta cùng cha còn đang chuyên chú nói cái gì đó. Tôi yên lòng, giả như không có việc gì bắt đầu chuẩn bị nghe nhạc hội.
Trên thực tế rốt cuộc là dàn nhạc, diễn tấu cái gì tôi cũng không biết. Tôi toàn bộ tâm trí đều đặt ở trên người Nhất Chí. Vui sướng lúc ban đầu dần dần bị ưu thương thay thế, gặp Nhất Chí rồi, tôi nên nói cái gì? Nói cậu ấy rằng tôi về sau không thể gặp cậu ấy sao? Sau đó phải nói lý do gì đây? Nếu không nói ra lý do, Nhất Chí sẽ không nghe tôi nói. Nhưng mà Nhất Chí rất thiện lương, nếu tôi nói ra chân tướng, cậu ấy nhất định sẽ đi tìm Lam Vũ lý luận. Nhất Chí không là đối thủ của Lam Vũ, như vậy chỉ làm Nhất Chí có thêm nguy hiểm mà thôi. Tôi nên nói như thế nào? Phải thế nào mới không thương tổn nhất chí, mới thuyết phục được cậu ấy đây? Tôi lâm vào trầm tư thật lâu.
Ngẩng đầu lên, nhìn Nhất Chí ở phía xa, cậu ấy đã không còn kiên nhẫn, có chút lo âu nhìn chung quanh. Vì thế tôi đứng lên chuẩn bị đi ra ngoài.
" Lam Thiên, anh đi đâu?"
" À, tôi đi toilet." chỉ là trả lời Lam Vũ như vậy, mà tôi liền ra một thân mồ hôi lạnh.
" Ừ."
Thấy Lam Vũ không hề nói gì, tôi nhanh chân đi ra ngoài.
Đóng cửa toilet lại, tôi nhẹ nhàng thở dài nhẹ nhõm một hơi. Hoàn hảo không có bị phát hiện. Nhất Chí sao còn chưa tới? Bất quá nếu cậu ấy đến đây, vậy phải nói như thế nào? Tôi phiền não, không tự chủ được lại thở dài một hơi.
" Anh hai, anh đang phiền não sao?"
Tôi bị dọa quay đầu," Lam Vũ, cậu sao lại ở đây?"
" Tôi cũng muốn đi toilet, không được sao?"
" Không sao, chỉ là có chút kinh ngạc, bị dọa nhảy dựng mà thôi." Tôi nghĩ một đằng nói một nẻo nói.
" Anh hai, anh phiền não, biểu tình rất đáng yêu."
Lam Vũ tiến đến, ôm lấy tôi bắt đầu hôn môi tôi.
" Không nên, Lam Vũ!" Tôi cố gắng giãy dụa " Ở trong này sẽ bị người khác nhìn thấy."
" Sẽ không." Lam Vũ không chịu thả lỏng, đem tôi tựa vào trên tường, tích cực hôn môi.
" Không cần như vậy, nơi này không được." Tôi vội muốn chết, nếu Nhất Chí đến đây làm sao bây giờ, muốn đẩy Lam Vũ ra, nhưng tôi thể lực kém. Bị Lam Vũ áp chế, tôi căn bản không thể động đậy.
" Dừng tay, Lam Vũ, không được!"Tay Lam Vũ đã muốn đụng đến phân thân của tôi, mà tôi cũng đã cảm thấy thấy cái kia của Lam Vũ để ở trên đùi của tôi.
" Làm sao vậy?" Lam Vũ trên mặt lộ ra hoang mang biểu tình.
" Mấy ngày nay chúng ta không phải đều phối hợp tốt lắm sao? Vì cái gì anh lại như vậy? Thực thương tâm."
" Nơi này tùy thời sẽ có người đến."
" Sẽ không!"
" sẽ."
" Sẽ không!!" Lam Vũ trả lời, ngữ khí càng ngày càng mạnh liệt.
Tôi ngơ ngác nhìn Lam Vũ, không biết nên làm sao bây giờ.
" Anh không phải là thích bị bắt buộc chứ? Như là bị trói, hoặc là bị cường bạo. Như vậy càng dễ dàng cho anh đạt tới cao trào?"
" Không có….. Lam Vũ, cậu sao lại nói như vậy? A ~ không cần!"
Thừa dịp tôi đang phân tâm, Lam Vũ mò vào trong quần tôi, trực tiếp bắt được phân thân của tôi.
" A ~~ Lam Vũ, không cần…. A…."
Lam Vũ thuần thục chà xát phân thân của tôi. Trải qua khoảng thời gian, Lam Vũ tựa hồ so với tôi càng hiểu biết cơ thể của tôi. Tay cậu ta kích thích chỗ mẫn cảm của tôi, làm tôi ngay cả phản kháng đều không thể, chỉ có thể vô lực nắm bả vai Lam Vũ, phát ra tiếng kêu dâm đãng.
" Anh hai, thanh âm thật dễ nghe, lớn hơn một chút được không?"
" Không.. Van cầu em, Lam Vũ, bỏ đi, tôi không được…. A… A….."
" Anh thực không thành thật, nói rõ ràng, rốt cuộc là muốn hay là không?"
" Không cần…. A! A a! Tôi muốn… A…. Đừng có ngừng ~~ tôi không được, đừng có ngừng ~"
Cho dù là tôi nghĩ không cần, cơ thể của tôi đã không nghe theo tôi. Cao trào tiến đến, trong cơ thể không thể nhẫn nại cảm giác trống rỗng tôi không ngừng vặn vẹo thân thể, chờ mong tiến thêm một bước xâm phạm.
" Muốn sao?"
" Ừ." Tôi hai mắt rưng rưng nhìn Lam Vũ, trên mặt trên người, làn da bởi vì tình dục mà hơi hơi phiếm hồng.
" Anh, biểu tình của anh thật mê người, tôi thật muốn anh."
Lam Vũ kéo quần tôi xuống, đem lưng tôi quay về phía cậu ta. Ngón tay vói vào mông của tôi, khuếch trương, đâm rút.
" Lam Vũ… Lam Vũ…. A ~~" Theo ngón tay ra vào, cơ thể của tôi chịu đủ dục vọng tra tấn.
" Tôi muốn đi vào."
Lửa nóng dục vọng tiến nhập cơ thể của tôi. Bởi vì trước đó có khuếch trương, tôi cũng không có cảm thấy nhiều thống khổ, cái loại khoái cảm quen thuộc liền chinh phục tôi. Dục vọng của Lam Vũ ở trong cơ thể tôi luật động, tốc độ càng lúc càng nhanh, đâm vào một lần so với một lần càng sâu. Tôi vặn vẹo thắt lưng phối hợp Lam Vũ luật động, Lam Vũ động tác cũng dần dần thô bạo, kịch liệt ma sát gây cho tôi khoái cảm lớn hơn nữa, miệng tôi không ngừng phát ra tiếng rên rỉ, thẳng đến khi Lam Vũ bắn tinh dịch vào nơi sâu nhất.
Ngay khi Lam Vũ buông ra, ta ngay cả đứng đều đứng không được. Không thể không dựa vào Lam Vũ. Lam Vũ lại vẫn là tinh lực dư thừa, một bên giúp đỡ tôi, một bên hướng về phía toilet ngoài cửa nói:" Tốt lắm, cậu có thể vào được."
Tác giả :
Glum