Yêu Phu Sủng Thê
Quyển 3 - Chương 5: Ngươi là thiên sứ trên trời phái tới
Edit & beta: Thiên Mạn
Suy nghĩ thật lâu, Lạc Nhất Nhất nhìn tiểu sói con nghẹn ngào nói: “Liệt, thực xin lỗi. Lần này ta không có biện pháp ích kỷ nhìn Minh ca ca ở trước mặt ta chết đi. Ta không có biện pháp mang theo cả đời áy náy cùng lương tâm khiển trách mà sống. Cả đời này, cho dù ngươi vĩnh viễn đều là tiểu sói con, cũng không quan hệ, ngươi vĩnh viễn là Liệt của ta, là phu quân của ta. Ta sẽ vĩnh viễn không rời bất khí cùng ngươi, cùng ngươi bên nhau đến khi chết đi."
Mọi người nhìn Lạc Nhất Nhất, trong lòng một trận toan chát, Lạc Nhất Nhất vì Phong Liệt có thể không để ý sinh mệnh giờ phải làm ra lựa chọn như vậy, là chuyện tàn nhẫn cỡ nào.
Lúc Lạc Nhất Nhất chuẩn bị đặt đá thủy tinh lên miệng vết thương Phong Minh, một thanh âm nhược nhược, thật cẩn thận truyền đến: “Ta có thể xem vết thương của hắn sao? Có lẽ ta có biện pháp."
Giờ phút này, thanh âm nhược nhược như âm thanh của tự nhiên gõ vào lòng mọi người. Mọi người nhất tề xoát xoát nhìn về phía nơi phát ra thanh âm, chỉ thấy một tiểu cô nương mười ba, mười bốn tuổi tránh ở sau một đại thụ. Thấy mọi người đều nhìn nàng, lại nấp vào đại thụ một chút.
Mộng Toa bước nhanh đi qua, lôi tiểu cô nương ra, vội vàng nói: “Manh Manh, ngươi biết chữa thương?" Tiểu cô nương kêu Manh Manh gật gật đầu. Mộng Toa chạy nhanh đưa Manh đến trước mặt Phong Minh, nàng hiện tại cũng là cái gì cũng muốn thử, mặc kệ được không, trước thử xem.
Manh Manh sợ hãi nhìn mọi người, sau đó xem vết thương Phong Minh, mở miệng nói: “Thủy ca ca, phiền toái ngươi hỗ trợ nga." Vừa dứt lời, một Mỹ Nhân Ngư xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Đó là một Mỹ Nhân Ngư Lạc Nhất Nhất từng nhìn thấy trong đồng thoại, nhân thân ngư vĩ, tóc dài đen thùi rối tung tới phần eo, ngũ quan xinh xắn, dáng người cân xứng mảnh khảnh, thoạt nhìn cực kỳ xinh đẹp, nhưng không cho người cảm thấy âm nhu.
Mỹ Nhân Ngư ôn hòa hướng tiểu cô nương cười cười, bắt đầu phối hợp tiểu cô nương vì Phong Minh chữa thương, ở dưới động tác của tiểu cô nương, miệng vết thương của Phong Minh chậm rãi khép lại. Thái dương tiểu cô nương thái dần dần xuất hiện một ít mồ hôi. Mỹ Nhân Ngư có chút lo lắng nhìn tiểu cô nương, nói: “Manh Manh, ngươi dừng chút đi, muốn hay không nghỉ một lát, miệng vết thương đã muốn khép lại."
Manh Manh lắc lắc đầu nói: “Ta không sao, hắn bị thương có chút lâu, không chữa khỏi hoàn toàn, sẽ có chút phiền toái."
Lạc Nhất Nhất nhìn sắc mặt Manh Manh dần dần tái nhợt, nghẹn ngào nói: “Manh Manh, cám ơn ngươi, thật sự cám ơn ngươi…"
Giờ phút này Lạc Nhất Nhất kích động không biết nói cái gì cho phải, nàng cảm thấy Manh Manh nhất định là thiên sứ trên trời đưa cho nàng.
Manh Manh hướng Lạc Nhất Nhất mỉm cười ngọt ngào, động tác trên tay vẫn tiếp tục. Rốt cục, qua nửa nén hương, Manh Manh ngừng lại, mở miệng nói: “Được rồi, hắn ngày mai là có thể tỉnh lại."
Lạc Nhất Nhất kích động ôm Manh Manh, thì thào nói: “Manh Manh, cám ơn ngươi, cám ơn ngươi, ngươi là thiên sứ trên trời đưa đến đây giúp ta."
Manh Manh ngượng ngùng cười cười.
Lúc này Mỹ Nhân Ngư mở miệng nói: “Manh Manh, ngươi tiêu hao quá nhiều linh lực, hảo hảo nghỉ ngơi, ta đi về trước." Nói xong, trong nháy mắt biến mất.
Lúc này, Mộng Toa kinh hỉ mở miệng hỏi nói: “Manh Manh, ngươi chừng nào thì học được chữa thương a, Mỹ Nhân Ngư vửa rồi là ai a?" Manh Manh ngại ngùng hồi đáp: “Hắn gọi Thủy Tiêu, là Thủy ca ca dạy ta học chữa thương. Hắn còn cùng ta ký kết khế ước."
Tất cả mọi người có chút nghi hoặc, Manh Manh có kỹ thuật chữa thương cao minh như vậy, như thế nào vẫn không bị người khác phát hiện?
Sau lại mới biết: Tinh Linh giới là một nơi hòa bình, không có chuyện đánh nhau bị thương, ngẫu nhiên ngoài ý muốn bị thương, chỉ cần uống nước suối Sinh Mệnh Tuyền là có thể chữa khỏi. Cho nên kỹ thuật chữa thương của Manh Manh không phải sử dụng đến. Về phần Manh Manh, làm cho mọi người có chút sầu não, nàng vừa ra sinh vốn không có cánh, là tinh linh ngoại tộc duy nhất trong Tinh Linh giới.
Tinh Linh giới là một nơi tôn trọng hòa bình, cho nên các tinh linh cũng đều không cố ý ở trước mặt Manh Manh nhắc tới chuyện này. Nhưng là, theo thời gian lớn lên, Manh Manh biết nàng không giống các tinh linh, nàng là một tinh linh không có cánh. Nàng dần dần sợ hãi các tinh linh đối nàng quá độ bao dung. Dần dần cố ý tránh đi cùng với các tinh linh ở chung, trở nên càng ngày càng quái gở.
Mỹ Nhân Ngư Thủy Tiêu chính là nàng nhận thức được lúc đó. Thủy Tiêu lúc ấy bị trọng thương hôn mê, được Manh Manh cứu, uy hắn uống nước suối Sinh Mệnh Tuyền. Thủy Tiêu sau khi tỉnh lại, rất nhanh vì bản thân trị thương.
Trong lúc dưỡng thương, Thủy Tiêu và Manh Manh trở thành bằng hữu. Sau khi hắn biết chuyện của Manh Manh, dâng lên ý tưởng phải bảo vệ tiểu cô nương thiện lương này. Vì thế, tự nguyện trở thành huyễn thú của nàng, dạy nàng dùng linh lực chữa thương.
Mắt thấy vết thương Phong Minh đã tốt, Lạc Nhất Nhất rốt cục yên tâm, dựa theo phương pháp Phong Minh dạy, dùng đá thủy tinh thả ra một phách của Phong Liệt. Lần này, đầu tiểu sói con chính là so với trước kia lớn một chút.
Lạc Nhất Nhất vui vẻ ôm tiểu sói con, nàng tin tưởng nàng rất nhanh sẽ nhìn thấy Phong Liệt trong hình người.
Từ sau khi biết chuyện của Manh Manh, Lạc Nhất Nhất đối đứa nhỏ mẫn cảm yếu ớt này thực đau lòng. Nàng giống chủ nhân trước kia của khối thân thể này. Tuy rằng bên người có người yêu thương nàng, nhưng là kết hợp tình huống bản thân, nội tâm quá mức mẫn cảm yếu ớt, sẽ dễ dàng đem yêu thương chuyển hoán thành đồng tình hoặc thương hại.
Lạc Nhất Nhất ôm tiểu sói con ở bên hồ tìm được Manh Manh đang ngẩn người. Manh Manh thấy Lạc Nhất Nhất đến, vui vẻ hướng nàng cười cười. Lạc Nhất Nhất ở bên người Manh Manh ngồi xuống, đưa tiểu sói con cho Manh Manh, Manh Manh thân thủ tiếp nhận, nhưng tiểu sói con có vẻ không quá phối hợp. Manh Manh có chút không biết làm sao, muốn trả Tiểu sói con lại cho Lạc Nhất Nhất, Lạc Nhất Nhất cười cho nàng một ánh mắt trấn an, đối với tiểu sói con nói: “Liệt, người ta là ân nhân cứu mạng ngươi, không nên như vậy a."
Tiểu sói con giống như không hiểu ý tứ Lạc Nhất Nhất, vẫn là không an phận. Lạc Nhất Nhất đành phải thân thủ ôm lấy. Sau đó nhìn Manh Manh nói: “Manh Manh, ngươi biết không, tiểu sói con này là phu quân của ta."
Manh Manh kinh ngạc nhìn tiểu sói con an phận nằm ở trong lòng Lạc Nhất Nhất, Lạc Nhất Nhất chậm rãi tất cả chuyện sau khi nàng xuyên qua đến dị thế này, đều kể cho nàng nghe. Kể nàng cũng từng trúng kỳ độc, trở nên giống như nàng bây giờ mẫn cảm yếu ớt; kể người yêu thương nàng vì nàng lo lắng; kể lại nàng như thế nào gặp phu quân muốn làm bạn cả đời; nàng may mắn kết bạn nhiều bằng hữu sinh tử tướng tùy; nàng mặc kệ con đường phía trước như thế nào, đều phải cứu phu quân của nàng trở về.
Manh Manh lẳng lặng nghe Lạc Nhất Nhất kể chuyện, cảm thụ nàng khoái hoạt, nàng bi thương, nàng kiên cường. Không thể tưởng tượng, nàng còn trẻ vậy làm sao có thể gặp được nhiều chuyện như vậy. Nàng cùng nàng ấy so sánh, bi thương chiếm cứ toàn bộ thế giới của nàng thật nhỏ bé không đáng giá nhắc tới.
Lạc Nhất Nhất nói ra bản thân suy nghĩ, nhìn Manh Manh còn nhìn chằm chằm nàng, cười nói: “Manh Manh, ta kể chuyện chúng ta gặp được cho ngươi nghe, chính là muốn cho ngươi biết, ngươi chỉ cần giải phóng trái tim bị phong bế của mình, không có gì làm khó được ngươi. Ngươi xem ta, phu quân đều biến thành một tiểu sói con, ta vẫn có thể tin tưởng vững chắc bản thân có thể cứu hắn. Ngươi chính là không có một đôi cánh mà thôi, chỉ cần ngươi tin tưởng, ngươi có thể biến thành một tiểu tinh linh độc nhất vô nhị, làm cho mọi người nhìn với cặp mắt khác xưa. Đừng quên, là ngươi cứu Minh ca ca, người mà cả nữ vương bệ hạ cũng không có biện pháp."
Manh Manh lắng nghe Lạc Nhất Nhất nói, nàng hôm nay nghe được rất nhiều chuyện bất khả tư nghị, nghe được thanh âm làm rung động sâu trong tâm linh nàng.
Lạc Nhất Nhất cười nhìn Manh Manh đắm chìm ở trong suy nghĩ, ôm tiểu sói con nhẹ nhàn rời đi, hi vọng đứa nhỏ này có thể hết lo lắng, nghênh đón cuộc sồng tốt đẹp mới.
Ngày này, Lạc Nhất Nhất ôm tiểu sói con ngồi ở trên một thân cây thưởng thức cảnh đẹp Tinh Linh giới, Mộng Toa tặc hề hề phi thân đi lên. Nói: “Nhất Nhất, thế nào, Tinh Linh giới chúng tôi rất đẹp đúng không?" Lạc Nhất Nhất gật gật đầu, cười hỏi: “Ngươi không phải chỉ là đến để khoe này đi?"
Mộng Toa gật gật đầu, trầm tư trong chốc lát, nói: “Mấy ngày nay, ta nhìn thấy Phong Minh xác thực không lạnh lùng như trước, nhưng là, ta không biết như thế nào mới có thể chân chính đến gần lòng hắn, hảo buồn rầu nga. Ngươi nói Phong Minh thích nữ tử dạng gì, ta thay đổi thế nào mới có thể đi vào trong lòng hắn nhanh hơn, làm cho hắn yêu thích ta?"
Lạc Nhất Nhất nhìn Mộng Toa, hồi đáp: “Ngươi không cần cố ý đi thay đổi cái gì, bày ra mặt chân thực nhất của bản thân, thẳng thắn thành khẩn tướng đãi, sẽ làm người càng dễ dàng tiếp nhận. Huống hồ, Tiểu Mộng Toa của chúng ta xinh đẹp lại thiện lương, ngươi là nữ tử ta thấy đẹp nhất, dáng người tốt nhất, cùng Minh ca ca thiên nhân chi tư thật đúng là xứng đôi."
Nghe xong Lạc Nhất Nhất nói, Mộng Toa vui vẻ gật gật đầu, nàng cũng nhất định phải chen vào lòng Phong Minh, ở trong lòng hắn giữ lấy một vị trí nhỏ nhoi. Mặc kệ quá trình có dài đăng đẳng, nàng đều sẽ không buông tay.
Tạm dừng trong chốc lát, Lạc Nhất Nhất cười đối Mộng Toa nói: “Không cần luôn cân nhắc bản thân ở trong lòng người khác chiếm bao nhiêu vị trí, người với người ở chung là thực kỳ diệu. Ngươi chỉ cần trả giá thật tình, chân thành tương đãi, không chừng một ngày nào đó, ngươi sẽ đột nhiên phát hiện, trong bất tri bất giác, ngươi đã đóng quân thật sâu ở tại trong lòng hắn, bất luận kẻ nào đều không thể lay động."
Mộng Toa gật gật đầu, nói: “Ta đã biết, lần này ta muốn đi cùng các ngươi."
Lạc Nhất Nhất có chút kinh ngạc nhìn Mộng Toa, nói: “Ngươi là công chúa Tinh Linh giới, nữ vương bệ hạ sao có thể cho ngươi rời đi, Tinh Linh giới khắp nơi hòa thuận, nhưng thế giới bên ngoài lại luôn có rất nhiều nguy hiểm tiềm tàn."
Mộng Toa khát khao nhìn xa xa nói: “Ta muốn ở lúc Phong Minh còn không có yêu thích người khác canh giữ ở bên người hắn, ta đã bỏ qua lần thứ nhất mở ra nội tâm hắn, lần này lại bỏ qua, khả năng vĩnh viễn cũng không còn cơ hội đi vào lòng hắn."
Lạc Nhất Nhất nhìn Mộng Toa, giống như thấy được Âu Dương Linh Nhi, do dự một chút, nói: “Mộng Toa, tuy rằng ta vẫn cảm thấy người với người ở chung cần thật tình tướng đãi, nhưng cũng không phải mỗi một phân cảm tình đều sẽ có hồi báo. Nếu như Minh ca ca đến cuối cùng còn không có yêu thích ngươi, ngươi sẽ hối hận sao?"
Mộng Toa nghĩ nghĩ nói: “Ta sẽ rất khó chịu, nhưng sẽ không hối hận."
Lạc Nhất Nhất gật gật đầu, hi vọng Minh ca ca sẽ yêu thích một người thẳng thắn như vậy, nguyện ý vì hắn buông tha cho hết thảy.
Trầm mặc một hồi, Mộng Toa nói: “Hiện tại vấn đề lớn nhất chính là thuyết phục mẫu hậu ta đồng ý cho ta đi cùng mọi người."
Lạc Nhất Nhất nhìn thiên không xanh thẳm lẩm bẩm nói: “Đây là một chuyện tương đối gian khổ a."
Buổi tối, Mộng Toa đi đến trước cửa phòng nữ vương, do dự nửa ngày, rốt cục gõ cửa. Nữ vương cười nói: “Ta còn nghĩ rằng ngươi muốn ở bên ngoài đứng bao lâu đâu." Mộng Toa le lưỡi, nhìn mẫu thân đang đợi nàng mở miệng, lo sợ bất an nói: “Mẫu hậu, ta muồn đi cùng bọn Nhất Nhất."
Tay nữ vương sơ làm tóc dừng một chút, nói: “Người đã lớn như vậy, như thế nào còn tùy hứng, ngươi đã quên, lần trước ngươi vụng trộm chạy đến Không Thành, thiếu chút nữa không về được, an phận ở Tinh Linh giới không tốt sao? Lực dụ hoặc của thế giới bên ngoài đối với ngươi mà nói, lớn như vậy sao?"
Mộng Toa ngồi vào bên người nữ vương, nói: “Mẫu hậu, ta thích Tinh Linh giới, ta có thể dùng sinh mệnh của ta thủ hộ cố hương. Nhưng ta thật vất vả có bằng hữu như Nhất Nhất, phần hữu nghị trong lúc đồng sinh cộng tử của bọn họ hấp dẫn ta. Hơn nữa ta còn lại gặp được Phong Minh, ta rất hi vọng có thể ngốc ở bên người hắn."
Nữ vương nhìn nữ nhi, nói: “Thế giới bên ngoài hung hiểm vạn phần, hơn nữa nghe bọn hắn nói, còn muốn đi tìm kiếm càng nhiều tinh thạch, trên đường gặp phải nguy hiểm, người đơn thuần như ngươi làm thế nào có thể ứng phó?"
Mộng Toa ôm nữ vương nói: “Mẫu hậu, ta biết ngươi lo lắng cho ta, ngươi yên tâm, ta dù sao cũng là công chúa Tinh Linh giới, ta có một mẫu hậu lợi hại như vậy, bản thân đương nhiên cũng sẽ không kém. Thỉnh mẫu hậu cho ta một cơ hội làm cho ta có thể trưởng thành được không?"
Nữ vương vuốt đầu Mộng Toa đầu, nói: “Ngươi muốn theo chân bọn họ nguyên nhân lớn nhất chính là tên yêu thú tên Phong Minh đi, nhưng hắn giống như không thích ngươi a, như vậy đáng giá sao? Huống hồ, ngươi xác định ngươi thật sự thích hắn sao?"
Mộng Toa rúc vào trong lòng nữ vương, nói: “Ta cũng không biết ta có phải thực thích hắn hay không, chỉ biết là ta rất hi vọng bản thân có thể ngốc ở bên người hắn, ngốc bên người hắn là tốt rồi."
Nữ vương do dự thật lâu sau, nhẹ nhàng nói: “Kiên định trong mắt người, làm cho ta nghĩ tới chuyện ta ngăn cản ngươi đi Không Thành. Khi đó, ta ngăn cản ngươi như vậy, ngươi vẫn là vụng trộm chạy đi. Ta biết lần này cũng ngăn cản không được ngươi, nhưng là, ngươi phải đáp ứng mẫu hậu hảo hảo chiếu cố chính mình, biết không? Mẫu hậu hi vọng ngươi có thể tìm được hạnh phúc ngươi muốn, bất luận phát sinh chuyện gì, ngươi nhớ rõ mẫu hậu vĩnh viễn ở Tinh Linh giới chờ ngươi, vĩnh viễn ở trong này cầu nguyện cho ngươi."
Mộng Toa ở trong lòng nữ vương vui vẻ gật gật đầu.
Mà lúc này Manh Manh, biết bọn Lạc Nhất Nhất sắp đi, cũng có chút đứng ngồi không yên. Thủy Tiêu từ trong không gian huyễn thú đi ra, nhìn chằm chằm Manh Manh, đợi nàng nói chuyện. Thật lâu sau, Manh Manh cố lấy dũng khí nói: “Thủy ca ca, ta muốn đi cùng bọn Lạc tỷ tỷ, có thể chứ?" Thủy Tiêu nhìn ánh mắt Manh Manh, Manh Manh quay đầu nhìn tinh linh bay múa ở bên ngoài, thương cảm nói: “Thủy ca ca, ngươi là bằn hữu duy nhất của ta, từ khi nhận thức ngươi, ta tất nhiên không còn cô độc. Nhưng là, ta muốn tìm giá trị sống của mình trên thế giới này."
Thủy Tiêu nhìn Manh Manh thương cảm, nói: “Vậy ngươi cần phải hảo hảo đề cao kỹ thuật chữa thương nga, đi theo đám người kia, về sau ngươi có thể sẽ bận rộn."
Manh Manh quay đầu, nhìn mặt Thủy Tiêu mang ý cười, cảm động muốn khóc, thật tốt quá, Thủy ca ca không phản đối việc nàng muốn làm. Thủy Tiêu sờ sờ đầu Manh Manh, hắn hiểu tâm tình Manh Manh, muốn chứng minh giá trị tồn tại của bản thân, cho nên, con đường phía trước mặc kệ có bao nhiêu gian nguy, hắn đều cùng nàng, bảo hộ nàng.
Lạc Nhất Nhất lăng lăng nghe Mộng Toa nói muốn đi cùng bọn họ, vừa tiễn bước Mộng Toa, còn không có phản ứng lại, Manh Manh đã tới rồi. Nghe được Manh Manh cũng muốn theo chân bọn họ, đầu càng thêm mộng. Manh Manh nhìn bộ dáng Lạc Nhất Nhất, tưởng nàng không đồng ý, vội vàng mở miệng nói: “Lạc tỷ tỷ, ta biết ta hiện tại linh lực chỉ biết dùng để chữa thương, nhưng ta sẽ cố gắng tu luyện, nhất định không tha chân sau của các ngươi."
Lạc Nhất Nhất nhìn bộ dáng Manh Manh thật cẩn thận, kéo nàng vào phòng ngồi xuống, nói: “Manh Manh, ngươi rất lợi hại, cho nên, không cần nói lời không tự tin như vậy." Manh Manh chờ mong nhìn Lạc Nhất Nhất nói: “Lạc tỷ tỷ, lần trước những lời ngươi nói với ta, ta nghĩ thật lâu, ngươi nói rất đúng, ta không nên tự ti. Ta muốn trở nên kiên cường giống ngươi, ta hi vọng có thể tìm được giá trị sống của mình. Có thể mang ta đi cùng sao? Cho ta một cơ hội để ta chứng minh bản thân."
Lạc Nhất Nhất nhìn kiên định trong mắt Manh Manh, nói: “Manh Manh, ta còn phải đến rất nhiều nơi nguy hiểm, thu thập đá thủy tinh. Những nơi này, ta cũng không biết ta có thể sống sót trở về hay không. Ta như thế nào yên tâm mang ngươi đến chỗ nguy hiểm như vậy a."
Nghe được lời Lạc Nhất Nhất, trong mắt Manh Manh mất đi sáng rọi, quả nhiên, nàng thật sự không có giá trị tồn tại. Yên lặng xoay người, chuẩn bị rời đi.
Lạc Nhất Nhất đột nhiên kêu lên: “Manh Manh, chờ một chút."
Manh Manh xoay người nhìn Lạc Nhất Nhất, giờ phút này trong mắt nàng tẩm đầy nước mắt. Lạc Nhất Nhất trong lòng một trận khổ sở, đứa nhỏ này, thầm nghĩ muốn một cơ hội, chứng minh giá trị sống của bản thân. Có lẽ đứng ở Tinh Linh giới hòa bình, là một lựa chọn tốt. Nhưng là đối nàng ấy, giống như cũng không phải, nàng ấy vừa mới tìm về một chút tự tin, nhất định sẽ bởi vì chuyện này lại trở lại trong thế giới u ám đi.
Thân thủ lau nước mắt Manh Manh, Lạc Nhất Nhất mở miệng nói: “Manh Manh, chúng ta về sau sẽ đi rất nhiều nơi nguy hiểm, ngươi phải chuẩn bị sẵn sàng nga, nhanh chóng đề cao thực lực, không để bản thân bị thương."
Manh Manh sửng sốt một chút, ôm cổ Lạc Nhất Nhất, khóc nói: “Lạc tỷ tỷ, cám ơn ngươi, ngươi yên tâm, ta sẽ chiếu cố tốt bản thân, sẽ không để ngươi phải lo lắng."
Lạc Nhất Nhất vỗ vỗ đầu Manh Manh, hi vọng nàng lần này lựa chọn là đúng.
Sáng sớm hôm sau, mọi người tới tiền điện cáo biệt với nữ vương. Nhìn thấy Mộng Toa và Manh Manh cũng muốn đi, mọi người một trận kinh ngạc, bất quá rất nhanh liền tiêu tan.
Nữ vương nhìn Manh Manh cũng muốn đi, cảm thấy thực kinh ngạc, đứa nhỏ mẫn cảm yếu ớt này từ khi nào làm ra quyết định trọng đại như vậy? Bất quá, nàng thấy được sáng rọi chưa từng có trong mắt Manh Manh. Cho nên, nàng tiến lên, nhìn Manh Manh nói: “Manh Manh, ở bên ngoài phải chiếu cố tốt bản thân, nếu như khi nào mệt mỏi, tùy thời hoan nghênh ngươi trở về, Tinh Linh giới vĩnh viễn là nhà của ngươi."
Manh Manh gật gật đầu, cảm kích nói: “Cảm ơn nữ vương, ta sẽ trở về thăm ngài."
Lạc Vũ Yên nhìn Manh Manh, lại nhìn nhìn Lạc Nhất Nhất, trêu đùa: “Người nào đó nhưng là từng nói qua, tuy rằng nàng không phải mỹ nữ khuynh quốc khuynh thành, nhưng là nàng đáng yêu không người có thể địch, cái này, giống như gặp được đối thủ rồi nga."
Lạc Nhất Nhất trừng mắt nhìn Lạc Vũ Yên, nha đầu chết tiệt này, có cơ hội liền sẽ châm chọc nàng vài câu.
Mộng Toa đi đến trước mặt Manh Manh nói: “Manh Manh, thật không nghĩ tới, ngươi cũng sẽ đi cùng, ngươi yên tâm, chúng ta đều là cùng đi ra ngoài, ta nhất định sẽ bảo vệ ngươi."
Mọi người nghe vậy, cười ha ha, nữ vương cũng cười nói: “Không cần mạnh miệng, ngươi cũng phải cẩn thận chút, hảo hảo tu luyện, đừng tha chân sau người ta." Mộng Toa le lưỡi. Không có nhiều thương cảm khi ly biệt, mọi người trong không khí vui vẻ bước lên đường trở về.
Đi đến trước thạch bích, Mộng Toa rất nhanh mở ra thạch bích. Mọi người đi qua thạch bích, vừa quay đầu lại, nhìn thấy đại hán bị đả đảo đã trở lại trên thạch bích. Buồn cười là, trong ba cái đầu của đại hán, có một là đầu bóng lưỡng. Mọi người tức khắc hồi tưởng, đó là bị huyễn thú Phượng Loan của Lạc Vũ Thần thiêu rụi tóc.
Mộng Toa nhìn chằm chằm cái đầu bóng lưỡng, cười ha ha, nàng cảm thấy mấy người Lạc Nhất Nhất thật ngưu, không biết mẫu hậu nhìn thấy bộ dạng thủ vệ Thần như thế sẽ có cảm tưởng thế nào.
Mọi người mãn nhãn ý cười trở về, Lạc Nhất Nhất vừa quay đầu, phát hiện đại hán tuy rằng vẫn ở trên thạch bích, nhưng ánh mắt nhìn bọn họ có chút hung thần ác sát nha.
Suy nghĩ thật lâu, Lạc Nhất Nhất nhìn tiểu sói con nghẹn ngào nói: “Liệt, thực xin lỗi. Lần này ta không có biện pháp ích kỷ nhìn Minh ca ca ở trước mặt ta chết đi. Ta không có biện pháp mang theo cả đời áy náy cùng lương tâm khiển trách mà sống. Cả đời này, cho dù ngươi vĩnh viễn đều là tiểu sói con, cũng không quan hệ, ngươi vĩnh viễn là Liệt của ta, là phu quân của ta. Ta sẽ vĩnh viễn không rời bất khí cùng ngươi, cùng ngươi bên nhau đến khi chết đi."
Mọi người nhìn Lạc Nhất Nhất, trong lòng một trận toan chát, Lạc Nhất Nhất vì Phong Liệt có thể không để ý sinh mệnh giờ phải làm ra lựa chọn như vậy, là chuyện tàn nhẫn cỡ nào.
Lúc Lạc Nhất Nhất chuẩn bị đặt đá thủy tinh lên miệng vết thương Phong Minh, một thanh âm nhược nhược, thật cẩn thận truyền đến: “Ta có thể xem vết thương của hắn sao? Có lẽ ta có biện pháp."
Giờ phút này, thanh âm nhược nhược như âm thanh của tự nhiên gõ vào lòng mọi người. Mọi người nhất tề xoát xoát nhìn về phía nơi phát ra thanh âm, chỉ thấy một tiểu cô nương mười ba, mười bốn tuổi tránh ở sau một đại thụ. Thấy mọi người đều nhìn nàng, lại nấp vào đại thụ một chút.
Mộng Toa bước nhanh đi qua, lôi tiểu cô nương ra, vội vàng nói: “Manh Manh, ngươi biết chữa thương?" Tiểu cô nương kêu Manh Manh gật gật đầu. Mộng Toa chạy nhanh đưa Manh đến trước mặt Phong Minh, nàng hiện tại cũng là cái gì cũng muốn thử, mặc kệ được không, trước thử xem.
Manh Manh sợ hãi nhìn mọi người, sau đó xem vết thương Phong Minh, mở miệng nói: “Thủy ca ca, phiền toái ngươi hỗ trợ nga." Vừa dứt lời, một Mỹ Nhân Ngư xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Đó là một Mỹ Nhân Ngư Lạc Nhất Nhất từng nhìn thấy trong đồng thoại, nhân thân ngư vĩ, tóc dài đen thùi rối tung tới phần eo, ngũ quan xinh xắn, dáng người cân xứng mảnh khảnh, thoạt nhìn cực kỳ xinh đẹp, nhưng không cho người cảm thấy âm nhu.
Mỹ Nhân Ngư ôn hòa hướng tiểu cô nương cười cười, bắt đầu phối hợp tiểu cô nương vì Phong Minh chữa thương, ở dưới động tác của tiểu cô nương, miệng vết thương của Phong Minh chậm rãi khép lại. Thái dương tiểu cô nương thái dần dần xuất hiện một ít mồ hôi. Mỹ Nhân Ngư có chút lo lắng nhìn tiểu cô nương, nói: “Manh Manh, ngươi dừng chút đi, muốn hay không nghỉ một lát, miệng vết thương đã muốn khép lại."
Manh Manh lắc lắc đầu nói: “Ta không sao, hắn bị thương có chút lâu, không chữa khỏi hoàn toàn, sẽ có chút phiền toái."
Lạc Nhất Nhất nhìn sắc mặt Manh Manh dần dần tái nhợt, nghẹn ngào nói: “Manh Manh, cám ơn ngươi, thật sự cám ơn ngươi…"
Giờ phút này Lạc Nhất Nhất kích động không biết nói cái gì cho phải, nàng cảm thấy Manh Manh nhất định là thiên sứ trên trời đưa cho nàng.
Manh Manh hướng Lạc Nhất Nhất mỉm cười ngọt ngào, động tác trên tay vẫn tiếp tục. Rốt cục, qua nửa nén hương, Manh Manh ngừng lại, mở miệng nói: “Được rồi, hắn ngày mai là có thể tỉnh lại."
Lạc Nhất Nhất kích động ôm Manh Manh, thì thào nói: “Manh Manh, cám ơn ngươi, cám ơn ngươi, ngươi là thiên sứ trên trời đưa đến đây giúp ta."
Manh Manh ngượng ngùng cười cười.
Lúc này Mỹ Nhân Ngư mở miệng nói: “Manh Manh, ngươi tiêu hao quá nhiều linh lực, hảo hảo nghỉ ngơi, ta đi về trước." Nói xong, trong nháy mắt biến mất.
Lúc này, Mộng Toa kinh hỉ mở miệng hỏi nói: “Manh Manh, ngươi chừng nào thì học được chữa thương a, Mỹ Nhân Ngư vửa rồi là ai a?" Manh Manh ngại ngùng hồi đáp: “Hắn gọi Thủy Tiêu, là Thủy ca ca dạy ta học chữa thương. Hắn còn cùng ta ký kết khế ước."
Tất cả mọi người có chút nghi hoặc, Manh Manh có kỹ thuật chữa thương cao minh như vậy, như thế nào vẫn không bị người khác phát hiện?
Sau lại mới biết: Tinh Linh giới là một nơi hòa bình, không có chuyện đánh nhau bị thương, ngẫu nhiên ngoài ý muốn bị thương, chỉ cần uống nước suối Sinh Mệnh Tuyền là có thể chữa khỏi. Cho nên kỹ thuật chữa thương của Manh Manh không phải sử dụng đến. Về phần Manh Manh, làm cho mọi người có chút sầu não, nàng vừa ra sinh vốn không có cánh, là tinh linh ngoại tộc duy nhất trong Tinh Linh giới.
Tinh Linh giới là một nơi tôn trọng hòa bình, cho nên các tinh linh cũng đều không cố ý ở trước mặt Manh Manh nhắc tới chuyện này. Nhưng là, theo thời gian lớn lên, Manh Manh biết nàng không giống các tinh linh, nàng là một tinh linh không có cánh. Nàng dần dần sợ hãi các tinh linh đối nàng quá độ bao dung. Dần dần cố ý tránh đi cùng với các tinh linh ở chung, trở nên càng ngày càng quái gở.
Mỹ Nhân Ngư Thủy Tiêu chính là nàng nhận thức được lúc đó. Thủy Tiêu lúc ấy bị trọng thương hôn mê, được Manh Manh cứu, uy hắn uống nước suối Sinh Mệnh Tuyền. Thủy Tiêu sau khi tỉnh lại, rất nhanh vì bản thân trị thương.
Trong lúc dưỡng thương, Thủy Tiêu và Manh Manh trở thành bằng hữu. Sau khi hắn biết chuyện của Manh Manh, dâng lên ý tưởng phải bảo vệ tiểu cô nương thiện lương này. Vì thế, tự nguyện trở thành huyễn thú của nàng, dạy nàng dùng linh lực chữa thương.
Mắt thấy vết thương Phong Minh đã tốt, Lạc Nhất Nhất rốt cục yên tâm, dựa theo phương pháp Phong Minh dạy, dùng đá thủy tinh thả ra một phách của Phong Liệt. Lần này, đầu tiểu sói con chính là so với trước kia lớn một chút.
Lạc Nhất Nhất vui vẻ ôm tiểu sói con, nàng tin tưởng nàng rất nhanh sẽ nhìn thấy Phong Liệt trong hình người.
Từ sau khi biết chuyện của Manh Manh, Lạc Nhất Nhất đối đứa nhỏ mẫn cảm yếu ớt này thực đau lòng. Nàng giống chủ nhân trước kia của khối thân thể này. Tuy rằng bên người có người yêu thương nàng, nhưng là kết hợp tình huống bản thân, nội tâm quá mức mẫn cảm yếu ớt, sẽ dễ dàng đem yêu thương chuyển hoán thành đồng tình hoặc thương hại.
Lạc Nhất Nhất ôm tiểu sói con ở bên hồ tìm được Manh Manh đang ngẩn người. Manh Manh thấy Lạc Nhất Nhất đến, vui vẻ hướng nàng cười cười. Lạc Nhất Nhất ở bên người Manh Manh ngồi xuống, đưa tiểu sói con cho Manh Manh, Manh Manh thân thủ tiếp nhận, nhưng tiểu sói con có vẻ không quá phối hợp. Manh Manh có chút không biết làm sao, muốn trả Tiểu sói con lại cho Lạc Nhất Nhất, Lạc Nhất Nhất cười cho nàng một ánh mắt trấn an, đối với tiểu sói con nói: “Liệt, người ta là ân nhân cứu mạng ngươi, không nên như vậy a."
Tiểu sói con giống như không hiểu ý tứ Lạc Nhất Nhất, vẫn là không an phận. Lạc Nhất Nhất đành phải thân thủ ôm lấy. Sau đó nhìn Manh Manh nói: “Manh Manh, ngươi biết không, tiểu sói con này là phu quân của ta."
Manh Manh kinh ngạc nhìn tiểu sói con an phận nằm ở trong lòng Lạc Nhất Nhất, Lạc Nhất Nhất chậm rãi tất cả chuyện sau khi nàng xuyên qua đến dị thế này, đều kể cho nàng nghe. Kể nàng cũng từng trúng kỳ độc, trở nên giống như nàng bây giờ mẫn cảm yếu ớt; kể người yêu thương nàng vì nàng lo lắng; kể lại nàng như thế nào gặp phu quân muốn làm bạn cả đời; nàng may mắn kết bạn nhiều bằng hữu sinh tử tướng tùy; nàng mặc kệ con đường phía trước như thế nào, đều phải cứu phu quân của nàng trở về.
Manh Manh lẳng lặng nghe Lạc Nhất Nhất kể chuyện, cảm thụ nàng khoái hoạt, nàng bi thương, nàng kiên cường. Không thể tưởng tượng, nàng còn trẻ vậy làm sao có thể gặp được nhiều chuyện như vậy. Nàng cùng nàng ấy so sánh, bi thương chiếm cứ toàn bộ thế giới của nàng thật nhỏ bé không đáng giá nhắc tới.
Lạc Nhất Nhất nói ra bản thân suy nghĩ, nhìn Manh Manh còn nhìn chằm chằm nàng, cười nói: “Manh Manh, ta kể chuyện chúng ta gặp được cho ngươi nghe, chính là muốn cho ngươi biết, ngươi chỉ cần giải phóng trái tim bị phong bế của mình, không có gì làm khó được ngươi. Ngươi xem ta, phu quân đều biến thành một tiểu sói con, ta vẫn có thể tin tưởng vững chắc bản thân có thể cứu hắn. Ngươi chính là không có một đôi cánh mà thôi, chỉ cần ngươi tin tưởng, ngươi có thể biến thành một tiểu tinh linh độc nhất vô nhị, làm cho mọi người nhìn với cặp mắt khác xưa. Đừng quên, là ngươi cứu Minh ca ca, người mà cả nữ vương bệ hạ cũng không có biện pháp."
Manh Manh lắng nghe Lạc Nhất Nhất nói, nàng hôm nay nghe được rất nhiều chuyện bất khả tư nghị, nghe được thanh âm làm rung động sâu trong tâm linh nàng.
Lạc Nhất Nhất cười nhìn Manh Manh đắm chìm ở trong suy nghĩ, ôm tiểu sói con nhẹ nhàn rời đi, hi vọng đứa nhỏ này có thể hết lo lắng, nghênh đón cuộc sồng tốt đẹp mới.
Ngày này, Lạc Nhất Nhất ôm tiểu sói con ngồi ở trên một thân cây thưởng thức cảnh đẹp Tinh Linh giới, Mộng Toa tặc hề hề phi thân đi lên. Nói: “Nhất Nhất, thế nào, Tinh Linh giới chúng tôi rất đẹp đúng không?" Lạc Nhất Nhất gật gật đầu, cười hỏi: “Ngươi không phải chỉ là đến để khoe này đi?"
Mộng Toa gật gật đầu, trầm tư trong chốc lát, nói: “Mấy ngày nay, ta nhìn thấy Phong Minh xác thực không lạnh lùng như trước, nhưng là, ta không biết như thế nào mới có thể chân chính đến gần lòng hắn, hảo buồn rầu nga. Ngươi nói Phong Minh thích nữ tử dạng gì, ta thay đổi thế nào mới có thể đi vào trong lòng hắn nhanh hơn, làm cho hắn yêu thích ta?"
Lạc Nhất Nhất nhìn Mộng Toa, hồi đáp: “Ngươi không cần cố ý đi thay đổi cái gì, bày ra mặt chân thực nhất của bản thân, thẳng thắn thành khẩn tướng đãi, sẽ làm người càng dễ dàng tiếp nhận. Huống hồ, Tiểu Mộng Toa của chúng ta xinh đẹp lại thiện lương, ngươi là nữ tử ta thấy đẹp nhất, dáng người tốt nhất, cùng Minh ca ca thiên nhân chi tư thật đúng là xứng đôi."
Nghe xong Lạc Nhất Nhất nói, Mộng Toa vui vẻ gật gật đầu, nàng cũng nhất định phải chen vào lòng Phong Minh, ở trong lòng hắn giữ lấy một vị trí nhỏ nhoi. Mặc kệ quá trình có dài đăng đẳng, nàng đều sẽ không buông tay.
Tạm dừng trong chốc lát, Lạc Nhất Nhất cười đối Mộng Toa nói: “Không cần luôn cân nhắc bản thân ở trong lòng người khác chiếm bao nhiêu vị trí, người với người ở chung là thực kỳ diệu. Ngươi chỉ cần trả giá thật tình, chân thành tương đãi, không chừng một ngày nào đó, ngươi sẽ đột nhiên phát hiện, trong bất tri bất giác, ngươi đã đóng quân thật sâu ở tại trong lòng hắn, bất luận kẻ nào đều không thể lay động."
Mộng Toa gật gật đầu, nói: “Ta đã biết, lần này ta muốn đi cùng các ngươi."
Lạc Nhất Nhất có chút kinh ngạc nhìn Mộng Toa, nói: “Ngươi là công chúa Tinh Linh giới, nữ vương bệ hạ sao có thể cho ngươi rời đi, Tinh Linh giới khắp nơi hòa thuận, nhưng thế giới bên ngoài lại luôn có rất nhiều nguy hiểm tiềm tàn."
Mộng Toa khát khao nhìn xa xa nói: “Ta muốn ở lúc Phong Minh còn không có yêu thích người khác canh giữ ở bên người hắn, ta đã bỏ qua lần thứ nhất mở ra nội tâm hắn, lần này lại bỏ qua, khả năng vĩnh viễn cũng không còn cơ hội đi vào lòng hắn."
Lạc Nhất Nhất nhìn Mộng Toa, giống như thấy được Âu Dương Linh Nhi, do dự một chút, nói: “Mộng Toa, tuy rằng ta vẫn cảm thấy người với người ở chung cần thật tình tướng đãi, nhưng cũng không phải mỗi một phân cảm tình đều sẽ có hồi báo. Nếu như Minh ca ca đến cuối cùng còn không có yêu thích ngươi, ngươi sẽ hối hận sao?"
Mộng Toa nghĩ nghĩ nói: “Ta sẽ rất khó chịu, nhưng sẽ không hối hận."
Lạc Nhất Nhất gật gật đầu, hi vọng Minh ca ca sẽ yêu thích một người thẳng thắn như vậy, nguyện ý vì hắn buông tha cho hết thảy.
Trầm mặc một hồi, Mộng Toa nói: “Hiện tại vấn đề lớn nhất chính là thuyết phục mẫu hậu ta đồng ý cho ta đi cùng mọi người."
Lạc Nhất Nhất nhìn thiên không xanh thẳm lẩm bẩm nói: “Đây là một chuyện tương đối gian khổ a."
Buổi tối, Mộng Toa đi đến trước cửa phòng nữ vương, do dự nửa ngày, rốt cục gõ cửa. Nữ vương cười nói: “Ta còn nghĩ rằng ngươi muốn ở bên ngoài đứng bao lâu đâu." Mộng Toa le lưỡi, nhìn mẫu thân đang đợi nàng mở miệng, lo sợ bất an nói: “Mẫu hậu, ta muồn đi cùng bọn Nhất Nhất."
Tay nữ vương sơ làm tóc dừng một chút, nói: “Người đã lớn như vậy, như thế nào còn tùy hứng, ngươi đã quên, lần trước ngươi vụng trộm chạy đến Không Thành, thiếu chút nữa không về được, an phận ở Tinh Linh giới không tốt sao? Lực dụ hoặc của thế giới bên ngoài đối với ngươi mà nói, lớn như vậy sao?"
Mộng Toa ngồi vào bên người nữ vương, nói: “Mẫu hậu, ta thích Tinh Linh giới, ta có thể dùng sinh mệnh của ta thủ hộ cố hương. Nhưng ta thật vất vả có bằng hữu như Nhất Nhất, phần hữu nghị trong lúc đồng sinh cộng tử của bọn họ hấp dẫn ta. Hơn nữa ta còn lại gặp được Phong Minh, ta rất hi vọng có thể ngốc ở bên người hắn."
Nữ vương nhìn nữ nhi, nói: “Thế giới bên ngoài hung hiểm vạn phần, hơn nữa nghe bọn hắn nói, còn muốn đi tìm kiếm càng nhiều tinh thạch, trên đường gặp phải nguy hiểm, người đơn thuần như ngươi làm thế nào có thể ứng phó?"
Mộng Toa ôm nữ vương nói: “Mẫu hậu, ta biết ngươi lo lắng cho ta, ngươi yên tâm, ta dù sao cũng là công chúa Tinh Linh giới, ta có một mẫu hậu lợi hại như vậy, bản thân đương nhiên cũng sẽ không kém. Thỉnh mẫu hậu cho ta một cơ hội làm cho ta có thể trưởng thành được không?"
Nữ vương vuốt đầu Mộng Toa đầu, nói: “Ngươi muốn theo chân bọn họ nguyên nhân lớn nhất chính là tên yêu thú tên Phong Minh đi, nhưng hắn giống như không thích ngươi a, như vậy đáng giá sao? Huống hồ, ngươi xác định ngươi thật sự thích hắn sao?"
Mộng Toa rúc vào trong lòng nữ vương, nói: “Ta cũng không biết ta có phải thực thích hắn hay không, chỉ biết là ta rất hi vọng bản thân có thể ngốc ở bên người hắn, ngốc bên người hắn là tốt rồi."
Nữ vương do dự thật lâu sau, nhẹ nhàng nói: “Kiên định trong mắt người, làm cho ta nghĩ tới chuyện ta ngăn cản ngươi đi Không Thành. Khi đó, ta ngăn cản ngươi như vậy, ngươi vẫn là vụng trộm chạy đi. Ta biết lần này cũng ngăn cản không được ngươi, nhưng là, ngươi phải đáp ứng mẫu hậu hảo hảo chiếu cố chính mình, biết không? Mẫu hậu hi vọng ngươi có thể tìm được hạnh phúc ngươi muốn, bất luận phát sinh chuyện gì, ngươi nhớ rõ mẫu hậu vĩnh viễn ở Tinh Linh giới chờ ngươi, vĩnh viễn ở trong này cầu nguyện cho ngươi."
Mộng Toa ở trong lòng nữ vương vui vẻ gật gật đầu.
Mà lúc này Manh Manh, biết bọn Lạc Nhất Nhất sắp đi, cũng có chút đứng ngồi không yên. Thủy Tiêu từ trong không gian huyễn thú đi ra, nhìn chằm chằm Manh Manh, đợi nàng nói chuyện. Thật lâu sau, Manh Manh cố lấy dũng khí nói: “Thủy ca ca, ta muốn đi cùng bọn Lạc tỷ tỷ, có thể chứ?" Thủy Tiêu nhìn ánh mắt Manh Manh, Manh Manh quay đầu nhìn tinh linh bay múa ở bên ngoài, thương cảm nói: “Thủy ca ca, ngươi là bằn hữu duy nhất của ta, từ khi nhận thức ngươi, ta tất nhiên không còn cô độc. Nhưng là, ta muốn tìm giá trị sống của mình trên thế giới này."
Thủy Tiêu nhìn Manh Manh thương cảm, nói: “Vậy ngươi cần phải hảo hảo đề cao kỹ thuật chữa thương nga, đi theo đám người kia, về sau ngươi có thể sẽ bận rộn."
Manh Manh quay đầu, nhìn mặt Thủy Tiêu mang ý cười, cảm động muốn khóc, thật tốt quá, Thủy ca ca không phản đối việc nàng muốn làm. Thủy Tiêu sờ sờ đầu Manh Manh, hắn hiểu tâm tình Manh Manh, muốn chứng minh giá trị tồn tại của bản thân, cho nên, con đường phía trước mặc kệ có bao nhiêu gian nguy, hắn đều cùng nàng, bảo hộ nàng.
Lạc Nhất Nhất lăng lăng nghe Mộng Toa nói muốn đi cùng bọn họ, vừa tiễn bước Mộng Toa, còn không có phản ứng lại, Manh Manh đã tới rồi. Nghe được Manh Manh cũng muốn theo chân bọn họ, đầu càng thêm mộng. Manh Manh nhìn bộ dáng Lạc Nhất Nhất, tưởng nàng không đồng ý, vội vàng mở miệng nói: “Lạc tỷ tỷ, ta biết ta hiện tại linh lực chỉ biết dùng để chữa thương, nhưng ta sẽ cố gắng tu luyện, nhất định không tha chân sau của các ngươi."
Lạc Nhất Nhất nhìn bộ dáng Manh Manh thật cẩn thận, kéo nàng vào phòng ngồi xuống, nói: “Manh Manh, ngươi rất lợi hại, cho nên, không cần nói lời không tự tin như vậy." Manh Manh chờ mong nhìn Lạc Nhất Nhất nói: “Lạc tỷ tỷ, lần trước những lời ngươi nói với ta, ta nghĩ thật lâu, ngươi nói rất đúng, ta không nên tự ti. Ta muốn trở nên kiên cường giống ngươi, ta hi vọng có thể tìm được giá trị sống của mình. Có thể mang ta đi cùng sao? Cho ta một cơ hội để ta chứng minh bản thân."
Lạc Nhất Nhất nhìn kiên định trong mắt Manh Manh, nói: “Manh Manh, ta còn phải đến rất nhiều nơi nguy hiểm, thu thập đá thủy tinh. Những nơi này, ta cũng không biết ta có thể sống sót trở về hay không. Ta như thế nào yên tâm mang ngươi đến chỗ nguy hiểm như vậy a."
Nghe được lời Lạc Nhất Nhất, trong mắt Manh Manh mất đi sáng rọi, quả nhiên, nàng thật sự không có giá trị tồn tại. Yên lặng xoay người, chuẩn bị rời đi.
Lạc Nhất Nhất đột nhiên kêu lên: “Manh Manh, chờ một chút."
Manh Manh xoay người nhìn Lạc Nhất Nhất, giờ phút này trong mắt nàng tẩm đầy nước mắt. Lạc Nhất Nhất trong lòng một trận khổ sở, đứa nhỏ này, thầm nghĩ muốn một cơ hội, chứng minh giá trị sống của bản thân. Có lẽ đứng ở Tinh Linh giới hòa bình, là một lựa chọn tốt. Nhưng là đối nàng ấy, giống như cũng không phải, nàng ấy vừa mới tìm về một chút tự tin, nhất định sẽ bởi vì chuyện này lại trở lại trong thế giới u ám đi.
Thân thủ lau nước mắt Manh Manh, Lạc Nhất Nhất mở miệng nói: “Manh Manh, chúng ta về sau sẽ đi rất nhiều nơi nguy hiểm, ngươi phải chuẩn bị sẵn sàng nga, nhanh chóng đề cao thực lực, không để bản thân bị thương."
Manh Manh sửng sốt một chút, ôm cổ Lạc Nhất Nhất, khóc nói: “Lạc tỷ tỷ, cám ơn ngươi, ngươi yên tâm, ta sẽ chiếu cố tốt bản thân, sẽ không để ngươi phải lo lắng."
Lạc Nhất Nhất vỗ vỗ đầu Manh Manh, hi vọng nàng lần này lựa chọn là đúng.
Sáng sớm hôm sau, mọi người tới tiền điện cáo biệt với nữ vương. Nhìn thấy Mộng Toa và Manh Manh cũng muốn đi, mọi người một trận kinh ngạc, bất quá rất nhanh liền tiêu tan.
Nữ vương nhìn Manh Manh cũng muốn đi, cảm thấy thực kinh ngạc, đứa nhỏ mẫn cảm yếu ớt này từ khi nào làm ra quyết định trọng đại như vậy? Bất quá, nàng thấy được sáng rọi chưa từng có trong mắt Manh Manh. Cho nên, nàng tiến lên, nhìn Manh Manh nói: “Manh Manh, ở bên ngoài phải chiếu cố tốt bản thân, nếu như khi nào mệt mỏi, tùy thời hoan nghênh ngươi trở về, Tinh Linh giới vĩnh viễn là nhà của ngươi."
Manh Manh gật gật đầu, cảm kích nói: “Cảm ơn nữ vương, ta sẽ trở về thăm ngài."
Lạc Vũ Yên nhìn Manh Manh, lại nhìn nhìn Lạc Nhất Nhất, trêu đùa: “Người nào đó nhưng là từng nói qua, tuy rằng nàng không phải mỹ nữ khuynh quốc khuynh thành, nhưng là nàng đáng yêu không người có thể địch, cái này, giống như gặp được đối thủ rồi nga."
Lạc Nhất Nhất trừng mắt nhìn Lạc Vũ Yên, nha đầu chết tiệt này, có cơ hội liền sẽ châm chọc nàng vài câu.
Mộng Toa đi đến trước mặt Manh Manh nói: “Manh Manh, thật không nghĩ tới, ngươi cũng sẽ đi cùng, ngươi yên tâm, chúng ta đều là cùng đi ra ngoài, ta nhất định sẽ bảo vệ ngươi."
Mọi người nghe vậy, cười ha ha, nữ vương cũng cười nói: “Không cần mạnh miệng, ngươi cũng phải cẩn thận chút, hảo hảo tu luyện, đừng tha chân sau người ta." Mộng Toa le lưỡi. Không có nhiều thương cảm khi ly biệt, mọi người trong không khí vui vẻ bước lên đường trở về.
Đi đến trước thạch bích, Mộng Toa rất nhanh mở ra thạch bích. Mọi người đi qua thạch bích, vừa quay đầu lại, nhìn thấy đại hán bị đả đảo đã trở lại trên thạch bích. Buồn cười là, trong ba cái đầu của đại hán, có một là đầu bóng lưỡng. Mọi người tức khắc hồi tưởng, đó là bị huyễn thú Phượng Loan của Lạc Vũ Thần thiêu rụi tóc.
Mộng Toa nhìn chằm chằm cái đầu bóng lưỡng, cười ha ha, nàng cảm thấy mấy người Lạc Nhất Nhất thật ngưu, không biết mẫu hậu nhìn thấy bộ dạng thủ vệ Thần như thế sẽ có cảm tưởng thế nào.
Mọi người mãn nhãn ý cười trở về, Lạc Nhất Nhất vừa quay đầu, phát hiện đại hán tuy rằng vẫn ở trên thạch bích, nhưng ánh mắt nhìn bọn họ có chút hung thần ác sát nha.
Tác giả :
Lung Trung Phi Điểu