Yêu Phu Sủng Thê
Quyển 2 - Chương 47: Không Thành Bạch Nhạn Sơn đột kích
Edit & beta: Thiên Mạn
Khi mọi người đuổi tới Liên Trúc Cung, nơi đó đã hỏng, bọn thị vệ che chở Tiêu Liên Nhược, Phong Mộ Hàn đang cùng Phong Nhã dây dưa, thực lực Phong Nhã giống như đột nhiên tăng cao không ít.
Nhìn Lạc Nhất Nhất đến đây, trong mắt Phong Nhã xẹt qua một tia quang mang thị huyết, không cùng Phong Mộ Hàn đối chiến nữa, huy tiên vọt tời chỗ Lạc Nhất Nhất, Lạc Nhất Nhất đối với Phong Nhã tự nhiên sẽ không nương tay. Phong Mộ Hàn thấy bọn Lạc Nhất Nhất đều đã trở lại, khẩn trương nhìn Tiêu Liên Nhược, trước lúc hắn chạy tới, Tiêu Liên Nhược đã bị trúng mấy tiên.
Động tỉnh ở Liên Trúc Cung, làm Phong Minh cũng chạy lại đây. Nhìn hai người ngươi tới ta đi, tất cả mọi người không đi lên hỗ trợ, một là vì mặc dù thực lực Phong Nhã đề cao, cũng không phải đối thủ Lạc Nhất Nhất, còn có một nguyên nhân chính là hành động của Phong Nhã. Cẩn thận quan sát, có thể phát hiện nàng giống như bị người khác khống chế, chỉ biết không ngừng công kích Lạc Nhất Nhất, mặc dù bị Lạc Nhất Nhất đả thương, một chút cũng không lùi bước, giống như không cảm thấy đau vậy.
Chú ý tới nha hoàn bên người Phong Nhã trốn ở ngoài cửa sợ hãi nhìn xung quanh, Phong Minh vung tay lên, một cỗ linh lực đem nha hoàn ngã sấp xuống ở trước mặt, lạnh lùng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?"
Nha hoàn nhìn mặt Phong Minh lạnh lùng, run rẩy kể lại ngọn nguồn chuyện đã xảy ra: hôm nay tâm tình Phong Nhã rất kém, bảo nha hoàn bồi nàng đi ra ngoài. Ở trên đường đi đến phía sau núi Vương Thành, đụng tới một người kỳ quái. Hắn hướng Phong Nhã hỏi thăm Lạc Nhất Nhất có phải ở trong Vương Thành hay không, Phong Nhã vừa nghe đến tên Lạc Nhất Nhất, phi thường tức giận, cùng người nọ động thủ. Người nọ hiện lên nhất chiêu, nhìn hành động của Phong Nhã, đoán nói: “Vị tiểu thư này tựa hồ cùng vị kia Lạc tiểu thư từng có thù địch, nhưng không phải đối thủ của nàng…"
Phong Nhã vừa nghe, càng thêm tức giận, cả giận nói: “Ta đường đường nữ nhi Yêu Vương, làm sao có thể thất bại dưới tay tiểu tiện nhân kia, ta nhất định sẽ chính tay đâm tiểu tiện nhân kia, còn có đôi mẫu tử ti tiện."
Mắt thấy Phong Nhã lại muốn huy tiên, người nọ mở miệng nói: “Ta nguyện trợ giúp tiểu thư một tay, nhất định đạt thành mong muốn của tiểu thư."
Phong Nhã vừa nghe, nghĩ đến người nọ là kẻ thù của Lạc Nhất Nhất, không nghĩ nhiều, liền tỏ vẻ nguyện ý cùng hắn hợp tác.
Phong Nhã dựa theo chỉ thị của người nọ, nhắm mắt lại, không bao lâu, nghe được người nọ đột nhiên cười ha ha, nháy mắt chạy đến trong thân thể Phong Nhã, Phong Nhã liền lập tức biến thành bộ dáng hiện tại, như thế nào kêu nàng, nàng cũng không ứng, còn đánh nha hoàn mấy roi, nha hoàn thực sợ hãi, liền vẫn đi theo nàng từ rất xa. Nói xong, nha hoàn lộ ra vết roi trên cánh tay.
Phong Liệt và Phong Minh nghe nha hoàn nói xong, đồng thời bay đến chỗ Phong Nhã, Phong Nhã một hồi thân, cho hai người nhất tiên, tầm mắt chạm vào nhau, ánh mắt âm ngoan làm cho hai người một trận tránh thần, hai người tránh tiên Phong Nhã đánh tới, Lạc Nhất Nhất nói: “Đây là chuyện của ta cùng nàng, hai người các ngươi không cần nhúng tay." Phong Liệt đối với Lạc Nhất Nhất nói: “Nhất Nhất, nàng bị phụ thân, ngươi cẩn thận một chút."
Lạc Nhất Nhất tà ác cười cười, bị phụ thân? Kia nàng ngoan một chút coi như là phòng vệ, lúc trước không thời gian chỉnh nàng, không có nghĩa là liền quên chuyện nàng thương tổn Phong Liệt. Dụng ý thức nói: “Chíp Bông, nữ nhân này không phải bị phụ thân sao? Chúng ta giúp nhân gia một tay, đem phụ thân gì đó xuất ra mới được a, tời thiêu nàng cho ta, chú ý đốt lửa, chỉ cần không chết là được."
Chíp Bông vừa nghe, sưu một tiếng tới chỗ Phong Nhã. Không ngừng hướng Phong Nhã phun hỏa, Lạc Nhất Nhất ở bên cạnh kêu to: “Chíp Bông, đem phụ thân gì đó bức ra đến, như thế nào có thể làm cho hắn bám vào trên người Phong Nhã tiểu thư đâu, xúc phạm tới Phong Nhã tiểu thư sẽ không tốt lắm." Ngữ khí quan tâm, giống như thật sự là làm người gia hảo.
Chíp Bông không phụ tâm ý của Lạc Nhất Nhất, rất nhanh đã bức người phụ thân đi ra, đồng thời cũng đốt Phong Nhã thành một khối hắc thân. Phong Liệt trước tiên khống chế được người phụ thân Phong Nhã.
Lạc Nhất Nhất rơi xuống bên người Phong Nhã, nhẹ nhàng nói: “Ngươi nghĩ rằng ta sẽ dễ dàng buông tha người thương tổn Liệt sao? Ta còn chưa có đi tìm ngươi, ngươi đã đưa tới cửa. Nếu không xem ở trên mặt mũi Phong bá bá, ngươi hiện tại chết không có chỗ chôn, bất quá hiện tại cũng không sai, cho ngươi nếm thử cảm giác sống không bằng chết." Lạc Nhất Nhất quá rõ ràng nữ nhân giống nàng, dung mạo có ý nghĩa gì.
Đối với những người khác trong Yêu giới mà nói, mặc dù huyết mạch Phong Liệt lại như thế nào làm người ta không ủng hộ, nhưng trải qua Yêu giới đại chiến lần trước, ít nhất thực lực của hắn chiếm được khẳng định. Nhưng là đối với Phong Nhã khinh thường Phong Liệt từ trong xương đến nói, cho dù là người nhà, cũng không có khả năng giải hòa.
Phong Nhã sợ hãi nhìn Lạc Nhất Nhất, lúc này, Phong Mộ Hàn cũng đã đi tới, Phong Nhã thống khổ kêu lên “Phụ thân, cứu cứu ta, cứu cứu ta… Ta là bị người phụ thân."
Nam tử bị khống chế hung hăng trừng mắt Chíp Bông trên vai Lạc Nhất Nhất. Không nghĩ tới chính mình cư nhiên bị hỏa của nó thiêu đi ra. Nghe xong lời Phong Nhã nói, cười lạnh nói: “Nếu không phải trong lòng ngươi oán hận cùng không cam lòng, ta làm sao có thể phụ thân đến trên người ngươi, hiện tại lại giả vờ vô tội."
Nhìn bộ dáng nữ nhi giờ phút này, trong lòng hắn cũng khó chịu cực kỳ. Hắn biết Phong Nhã khẳng định ở sau lưng đối phó qua mẫu tử Phong Liệt, Lạc Nhất Nhất hiện tại lưu nàng một cái mệnh, cũng coi như khai ân. Giờ phút này Lạc Nhất Nhất cũng là một bộ dáng đau lòng, để cho người khác thoạt nhìn thật đúng là đau lòng vì em gái của chồng.
Phong Minh nhìn vị muội muội hắn chưa từng có thân cận qua, liền đem lực chú ý chuyển dời đến trên người người có thể phụ thân. Phụ thân khả năng không hoàn toàn biết Phong Nhã là như thế nào đối phó Phong Liệt, nhưng hắn lại rõ ràng. Hắn trong mắt không có mẫu tử Phong Liệt, càng chướng mắt sở tác sở vi của muội muội hắn.
Tuy rằng khả năng chữa khỏi hoàn toàn vết thương này không lớn, nhưng người ta tốt xấu để lại nàng một mạng.
Lạc Nhất Nhất đi đến bên người nam tử, một bộ dáng ngươi là người xấu, nói: “Kia là chuyện trong nhà chúng ta, không liên quan ngươi, hiện tại có phải hay không nên nói một chút lai lịch cùng mục đích của ngươi?" Nam tử quay đầu không để ý tới nàng, này người nào a, mặt ngoài thoạt nhìn một bộ dáng tiểu bạch thỏ, làm cho người ta nghĩ đến nàng có bao nhiêu rộng lượng, cũng không truy cứu chuyện Phong Nhã muốn giết người của nàng. Vừa rồi lúc đối chiến, nàng cũng không hạ thủ lưu tình, quả thực chính là một người phúc hắc tâm ngoan.
Lạc Nhất Nhất triệu Tiểu Bạch đi ra, hất đầu hướng nam tử, ý tứ bảo nó giải quyết. Tiểu Bạch tức giận trừng mắt nhìn Lạc Nhất Nhất, nữ nhân này dùng nó thật đúng là càng ngày càng thuận tay. Bất quá, vẫn là dựa theo ý tứ Lạc Nhất Nhất, đối nam tử sử dụng ảo thuật.
Không lâu, nam tử giống như bị thôi miên. Khai ra bản thân kêu Bạch Nhạn Sơn, đến từ Không Thành, mục đích là bắt Lạc Nhất Nhất trở về. Lạc Nhất Nhất lập tức nhớ tới tòa Không Thành nàng cùng Phong Minh, Phong Liệt đã đi lịch lãm. Nhưng là, kia hình như là một tòa thành trống a?
Liền hỏi: “Nơi đó có bao nhiêu người, làm sao đến đó. Vì sao bắt ta?" Bạch Nhạn Sơn hồi đáp: “Trên Không Thành có hơn một trăm người, phía dưới trên đất bằng có hơn một vạn người. Cửa ra vào ngay tại phía sau núi Yêu Vương Thành, bởi vì thiết cấm chế, cho nên sẽ không bị người phát hiện. Chúng ta cũng chỉ có thể ở thời điểm cấm chế yếu mới có thể đi ra. Bắt ngươi là vì ngươi có thể đồng thời hiểu được hai loại nguyên tố, chẳng những có thể đồng thời sử xuất, còn đem nguyên tố lực cùng linh lực hoàn toàn dung hợp. Chúng ta cần lực lượng của ngươi đến ổn định Không Thành sắp ngã xuống."
Xem ra không phải tòa Không Thành nàng đi qua lúc trước. Lạc Nhất Nhất kỳ quái hỏi: “Đã cùng chỗ các ngươi cách ly, lại làm sao mà biết ta hiểu được hai loại nguyên tố lực?"
Bạch Nhạn Sơn tiếp tục hồi đáp: “Bởi vì ngươi từng đồng thời sử dụng hai loại nguyên tố, chưa từng có người có thể điên cuồng tụ tập nguyên tố như vậy. Liên chúng ta đã cách ly đều có thể cảm giác được luồng lực lượng kia rõ ràng." Lạc Nhất Nhất nhớ tới lúc cùng Cuồng Xà đại chiến, lúc ấy nàng xác thực điên cuồng triệu hồi thủy, hỏa nguyên tố chung quanh đến công kích, khi đó chỉ một lòng muốn đánh bại Cuồng Xà. Hiện tại nhớ tới khi đó, bởi vì hai loại nguyên tố điên cuồng tụ lại, không khí giống như sinh ra một ít biến hóa vi diệu. Về phần có thể tụ tập nguyên tố nhanh đến vậy, chủ yếu là do nguyên tố thạch trong cơ thể nàng.
Lạc Nhất Nhất còn có chút nghi hoặc: “Các ngươi như thế nào từ địa phương xa như vậy cảm ứng ra nguyên tố lực." Bạch Nhạn Sơn trống rỗng nhìn tiền phương, tiếp tục hồi đáp: “Chúng ta tu luyện chủ yếu là cảm ứng nguyên tố lực, linh lực tương đối mà nói rất yếu nhược. Cho nên, bình thường địa phương có độ dày nguyên tố cao, bên kia chúng ta đều có thể cảm ứng được. Về phần vì sao có thể cảm giác được nguyên tố lực bên này, chúng ta cũng không biết, trước kia cho tới bây giờ cũng không phát sinh qua."
Lạc Nhất Nhất cảm giác Bạch Nhạn Sơn mang đến cho nàng rất nhiều rung động cùng nghi hoặc, tiếp tục hỏi: “Tất cả các ngươi đều là tu luyện nguyên tố lực, kia hẳn là không thiếu nhân tài như ta, đáng giá chạy tới bắt ta sao? Nếu chính là cảm ứng được nguyên tố lực, làm sao liền xác định là ta. Lúc ấy trên chiến trường lớn như vậy nhưng là có không ít người?"
Bạch Nhạn Sơn hồi đáp: “Chúng ta tuy rằng là tu luyện nguyên tố lực, nhưng đều chỉ có thể cảm ứng một loại nguyên tố lực, cực ít có người có thể đồng thời chống đỡ nắm hai loại nguyên tố lực. Trước đó không lâu là Yêu giới đại chiến không người không biết, chỉ cần hơi chút hỏi thăm, lúc ấy ai sử dụng linh lực mang màu sắc, có thể phán đoán ra. Cũng không dùng bài trừ, rất nhiều người đều nhìn thấy ngươi sử dụng linh lực cư nhiên đồng thời phiếm hai loại màu sắc quang mang."
Sợ còn có người sẽ uy hiếp đến an nguy của Lạc Nhất Nhất, Phong Liệt hỏi: “Trừ ngươi ra, còn có bao nhiêu người đến đây." Bạch Nhạn Sơn tiếp tục trả lời: “Trước phái ta đến đây, thời điểm cấm chế yếu nhược cũng chỉ có thể một người thông qua, cho nên lúc ấy chỉ có một mình ta đến đây." Hai người nhìn nhau, nói như vậy, chỉ cần người này không trở về, bọn họ còn có thể lại phái những người khác đến đây.
Lạc Nhất Nhất tiếp tục hỏi: “Thực lực của ngươi giống như cũng không phải rất mạnh, ta nghĩ thành chủ các ngươi phái ngươi tới, chủ yếu là bởi vì ngươi có thể thao túng người khác đi, vì sao không trực tiếp tới tìm ta. Mà là trước tìm Phong Nhã, gióng trống khua chiêng như vậy, ngươi rất tự tin?"
Bạch Nhạn Sơn trả lời: “Ta chỉ có thể hiểu được một loại nguyên tố lực, ngươi có thể hiểu được hai loại, ta không có biện pháp khống chế ngươi. Ta nghe được nha đầu kia nói nàng là nữ nhi Yêu Vương, trong lòng có oán hận, muốn lợi dụng nàng bắt người ngươi để ý, nghĩ biện pháp bắt ngươi trở về. Ta phát hiện trong lòng nàng oán hận cùng không cam lòng nhiều lắm, loại u ám cảm xúc của nàng có thể làm cho ta nhân cơ hội phụ thân nàng. Vì để ngừa vạn nhất, ta buông tha cho gần gũi khống chế nàng, trực tiếp phụ thân nàng. Không nghĩ tới oán hận của nha đầu kia tích thâm lâu năm, thầm nghĩ muốn tự thân báo thù, ta lại không có biện pháp hoàn toàn khống chế nàng, chỉ có thể cưỡng chế hạ lệnh đánh bại ngươi, rồi bắt ngươi đi. Thực lực của nàng đã rất mạnh, ta phụ thân nàng, lực lượng của nàng có thể tăng lên gấp đôi, không nghĩ tới vẫn là thua ngươi."
Lạc Nhất Nhất chau mày, nếu như nàng vừa đến Yêu giới, thật đúng là không phải đối thủ của Phong Nhã sau khi thực lực tăng lên tới gấp đôi. Hỏi: “Vì sao Không Thành muốn ngã xuống?" Bạch Nhạn Sơn đáp: " Sở dĩ Không Thành có thể phập phềnh ở không trung, là vì có một khối thủy tinh có thể tụ tập nguyên tố. Theo thời gian trôi qua, khối thủy tinh hấp thu nguyên tố lực càng ngày càng chống đỡ nổi Không Thành. Chúng ta hàng năm đều chọn lựa người thực lực cao cường đưa lực lượng vào trong thủy tinh, nhưng càng ngày càng duy trì không nổi nữa. Từng có một người đồng thời hiểu được hai loại nguyên tố lực đưa lực lượng vào thủy tinh, thủy tinh điên cuồng hấp thu lực lượng của người nọ, thẳng đến người nọ kiệt lực mà chết, thủy tinh mới gián đoạn hấp thu, duy trì mười năm không cần lại đưa vào lực lượng."
Lạc Nhất Nhất tức giận nói: “Không Thành ngã xuống, liền sống ở trên đất bằng thì tốt rồi, cần gì phải dâng ra sinh mệnh của nhiều người như vậy?" Bạch Nhạn Sơn hồi đáp: “Ở nơi nào sinh hoạt tại trên Không Thành, là chúng ta tôn quý tượng trưng. Nếu như rơi xuống, chúng ta cái gì đều không có. Chúng ta hướng thủy tinh đưa vào lực lượng là có thể chính mình đình chỉ, không cần dâng ra sinh mệnh. Thành chủ nói khả năng chỉ có người hiểu được nhiều loại nguyên tố bởi vì thủy tinh tự chủ hấp thu mới không có biện pháp dừng lại."
Cái này làm cho Lạc Nhất Nhất càng khí, mãnh vỗ đầu Bạch Nhạn Sơn một cái, nói: “Nói như vậy, mạng của ta sẽ không là mệnh, vì các ngươi kia buồn cười tôn quý tượng trưng, sẽ hy sinh ta?"
Bạch Nhạn Sơn bị Lạc Nhất Nhất xao thanh tỉnh lại, ánh mắt ngắm nhìn, nghi hoặc nhìn nhìn mọi người, còn chưa kịp nói cái gì, đã bị Phong Minh cho người mang đi, thuận tay linh khởi Tiểu Bạch, nói: “Cho ta mượn nó vài ngày." Lạc Nhất Nhất ngơ ngác gật gật đầu.
Mà khi Phong Nhã đối mặt Luyện Dược Sư thúc thủ vô sách, tinh thần có chút hỏng mất, ngơ ngác ngồi một buổi tối. Ngày hôm sau, nha hoàn phát hiện Phong Nhã chịu không nổi việc hủy dung, hoàn toàn choáng váng.
Phong Minh sở dĩ mang Tiểu Bạch cùng Bạch Nhạn Sơ, chính là muốn tra Không Thành rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, hắn tổng cảm thấy sự tình không có khả năng liền kết thúc như vậy.
Tuy rằng đối với tòa Không Thành kia cũng không có phát hiện mới, nhưng là Bạch Nhạn Sơn còn để lộ ra một tin tức trọng yếu: nếu như hắn không trở về, hẳn là còn có thể phái một người tên là Bạch Thiên Phàm lại đây. Thực lực cá nhân của Bạch Thiên Phàm không mạnh, nhưng hắn có một bảo vật. Có thể tách riêng cấm chế người khác, người ở bên trong không có biện pháp hành động, người bên ngoài cũng không có biện pháp đánh vỡ cấm chế. Hắn có thể trực tiếp ở bên trong cấm chế hấp thu lực lượng Lạc Nhất Nhất. Nhưng nếu như Bạch Thiên Phàm không chủ động hiện thân, người khác căn bản tìm không thấy hắn.
Không Thành phái Bạch Nhạn Sơn lại đây, là muốn lợi dụng hắn có thể khống chế lòng người, nghĩ biện pháp mang Lạc Nhất Nhất còn sống trở về. Mà phái Bạch Thiên Phàm lại đây, muốn trực tiếp hấp thu lực lượng Lạc Nhất Nhất, thẳng đến nàng chết đi, mang lực lượng về.
Biết mình bởi vì ảo thuật để lộ ra nhiều tin tức như vậy, Bạch Nhạn Sơn thừa dịp Phong Minh không chú ý, tự sát. Hắn không biết mình còn có thể làm ra chuyện đối Không Thành bất lợi hay không, hắn không thể bởi vì bản thân, làm Không Thành ngã xuống.
Phong Minh nhìn Tiểu Bạch hỏi: “Ngươi hiện tại có thể huyễn hóa thành bộ dáng Lạc Nhất Nhất sao?" Tiểu Bạch lắc lắc đầu, với trình độ tu luyện hiện tại của nó chỉ có thể tạo ảo trận.
Thả Tiểu Bạch đi, bảo nó trước không cần nói chuyện này cho Lạc Nhất Nhất. Hiện tại chuyện tình có chút khó giải quyết, nàng biết, cũng không thể giải quyết vấn đề, chính là nhiều người phiền não.
Giao phó Tiểu Bạch xong, Phong Minh đi tìm Phong Liệt, có lẽ còn có một phương pháp.
Khi mọi người đuổi tới Liên Trúc Cung, nơi đó đã hỏng, bọn thị vệ che chở Tiêu Liên Nhược, Phong Mộ Hàn đang cùng Phong Nhã dây dưa, thực lực Phong Nhã giống như đột nhiên tăng cao không ít.
Nhìn Lạc Nhất Nhất đến đây, trong mắt Phong Nhã xẹt qua một tia quang mang thị huyết, không cùng Phong Mộ Hàn đối chiến nữa, huy tiên vọt tời chỗ Lạc Nhất Nhất, Lạc Nhất Nhất đối với Phong Nhã tự nhiên sẽ không nương tay. Phong Mộ Hàn thấy bọn Lạc Nhất Nhất đều đã trở lại, khẩn trương nhìn Tiêu Liên Nhược, trước lúc hắn chạy tới, Tiêu Liên Nhược đã bị trúng mấy tiên.
Động tỉnh ở Liên Trúc Cung, làm Phong Minh cũng chạy lại đây. Nhìn hai người ngươi tới ta đi, tất cả mọi người không đi lên hỗ trợ, một là vì mặc dù thực lực Phong Nhã đề cao, cũng không phải đối thủ Lạc Nhất Nhất, còn có một nguyên nhân chính là hành động của Phong Nhã. Cẩn thận quan sát, có thể phát hiện nàng giống như bị người khác khống chế, chỉ biết không ngừng công kích Lạc Nhất Nhất, mặc dù bị Lạc Nhất Nhất đả thương, một chút cũng không lùi bước, giống như không cảm thấy đau vậy.
Chú ý tới nha hoàn bên người Phong Nhã trốn ở ngoài cửa sợ hãi nhìn xung quanh, Phong Minh vung tay lên, một cỗ linh lực đem nha hoàn ngã sấp xuống ở trước mặt, lạnh lùng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?"
Nha hoàn nhìn mặt Phong Minh lạnh lùng, run rẩy kể lại ngọn nguồn chuyện đã xảy ra: hôm nay tâm tình Phong Nhã rất kém, bảo nha hoàn bồi nàng đi ra ngoài. Ở trên đường đi đến phía sau núi Vương Thành, đụng tới một người kỳ quái. Hắn hướng Phong Nhã hỏi thăm Lạc Nhất Nhất có phải ở trong Vương Thành hay không, Phong Nhã vừa nghe đến tên Lạc Nhất Nhất, phi thường tức giận, cùng người nọ động thủ. Người nọ hiện lên nhất chiêu, nhìn hành động của Phong Nhã, đoán nói: “Vị tiểu thư này tựa hồ cùng vị kia Lạc tiểu thư từng có thù địch, nhưng không phải đối thủ của nàng…"
Phong Nhã vừa nghe, càng thêm tức giận, cả giận nói: “Ta đường đường nữ nhi Yêu Vương, làm sao có thể thất bại dưới tay tiểu tiện nhân kia, ta nhất định sẽ chính tay đâm tiểu tiện nhân kia, còn có đôi mẫu tử ti tiện."
Mắt thấy Phong Nhã lại muốn huy tiên, người nọ mở miệng nói: “Ta nguyện trợ giúp tiểu thư một tay, nhất định đạt thành mong muốn của tiểu thư."
Phong Nhã vừa nghe, nghĩ đến người nọ là kẻ thù của Lạc Nhất Nhất, không nghĩ nhiều, liền tỏ vẻ nguyện ý cùng hắn hợp tác.
Phong Nhã dựa theo chỉ thị của người nọ, nhắm mắt lại, không bao lâu, nghe được người nọ đột nhiên cười ha ha, nháy mắt chạy đến trong thân thể Phong Nhã, Phong Nhã liền lập tức biến thành bộ dáng hiện tại, như thế nào kêu nàng, nàng cũng không ứng, còn đánh nha hoàn mấy roi, nha hoàn thực sợ hãi, liền vẫn đi theo nàng từ rất xa. Nói xong, nha hoàn lộ ra vết roi trên cánh tay.
Phong Liệt và Phong Minh nghe nha hoàn nói xong, đồng thời bay đến chỗ Phong Nhã, Phong Nhã một hồi thân, cho hai người nhất tiên, tầm mắt chạm vào nhau, ánh mắt âm ngoan làm cho hai người một trận tránh thần, hai người tránh tiên Phong Nhã đánh tới, Lạc Nhất Nhất nói: “Đây là chuyện của ta cùng nàng, hai người các ngươi không cần nhúng tay." Phong Liệt đối với Lạc Nhất Nhất nói: “Nhất Nhất, nàng bị phụ thân, ngươi cẩn thận một chút."
Lạc Nhất Nhất tà ác cười cười, bị phụ thân? Kia nàng ngoan một chút coi như là phòng vệ, lúc trước không thời gian chỉnh nàng, không có nghĩa là liền quên chuyện nàng thương tổn Phong Liệt. Dụng ý thức nói: “Chíp Bông, nữ nhân này không phải bị phụ thân sao? Chúng ta giúp nhân gia một tay, đem phụ thân gì đó xuất ra mới được a, tời thiêu nàng cho ta, chú ý đốt lửa, chỉ cần không chết là được."
Chíp Bông vừa nghe, sưu một tiếng tới chỗ Phong Nhã. Không ngừng hướng Phong Nhã phun hỏa, Lạc Nhất Nhất ở bên cạnh kêu to: “Chíp Bông, đem phụ thân gì đó bức ra đến, như thế nào có thể làm cho hắn bám vào trên người Phong Nhã tiểu thư đâu, xúc phạm tới Phong Nhã tiểu thư sẽ không tốt lắm." Ngữ khí quan tâm, giống như thật sự là làm người gia hảo.
Chíp Bông không phụ tâm ý của Lạc Nhất Nhất, rất nhanh đã bức người phụ thân đi ra, đồng thời cũng đốt Phong Nhã thành một khối hắc thân. Phong Liệt trước tiên khống chế được người phụ thân Phong Nhã.
Lạc Nhất Nhất rơi xuống bên người Phong Nhã, nhẹ nhàng nói: “Ngươi nghĩ rằng ta sẽ dễ dàng buông tha người thương tổn Liệt sao? Ta còn chưa có đi tìm ngươi, ngươi đã đưa tới cửa. Nếu không xem ở trên mặt mũi Phong bá bá, ngươi hiện tại chết không có chỗ chôn, bất quá hiện tại cũng không sai, cho ngươi nếm thử cảm giác sống không bằng chết." Lạc Nhất Nhất quá rõ ràng nữ nhân giống nàng, dung mạo có ý nghĩa gì.
Đối với những người khác trong Yêu giới mà nói, mặc dù huyết mạch Phong Liệt lại như thế nào làm người ta không ủng hộ, nhưng trải qua Yêu giới đại chiến lần trước, ít nhất thực lực của hắn chiếm được khẳng định. Nhưng là đối với Phong Nhã khinh thường Phong Liệt từ trong xương đến nói, cho dù là người nhà, cũng không có khả năng giải hòa.
Phong Nhã sợ hãi nhìn Lạc Nhất Nhất, lúc này, Phong Mộ Hàn cũng đã đi tới, Phong Nhã thống khổ kêu lên “Phụ thân, cứu cứu ta, cứu cứu ta… Ta là bị người phụ thân."
Nam tử bị khống chế hung hăng trừng mắt Chíp Bông trên vai Lạc Nhất Nhất. Không nghĩ tới chính mình cư nhiên bị hỏa của nó thiêu đi ra. Nghe xong lời Phong Nhã nói, cười lạnh nói: “Nếu không phải trong lòng ngươi oán hận cùng không cam lòng, ta làm sao có thể phụ thân đến trên người ngươi, hiện tại lại giả vờ vô tội."
Nhìn bộ dáng nữ nhi giờ phút này, trong lòng hắn cũng khó chịu cực kỳ. Hắn biết Phong Nhã khẳng định ở sau lưng đối phó qua mẫu tử Phong Liệt, Lạc Nhất Nhất hiện tại lưu nàng một cái mệnh, cũng coi như khai ân. Giờ phút này Lạc Nhất Nhất cũng là một bộ dáng đau lòng, để cho người khác thoạt nhìn thật đúng là đau lòng vì em gái của chồng.
Phong Minh nhìn vị muội muội hắn chưa từng có thân cận qua, liền đem lực chú ý chuyển dời đến trên người người có thể phụ thân. Phụ thân khả năng không hoàn toàn biết Phong Nhã là như thế nào đối phó Phong Liệt, nhưng hắn lại rõ ràng. Hắn trong mắt không có mẫu tử Phong Liệt, càng chướng mắt sở tác sở vi của muội muội hắn.
Tuy rằng khả năng chữa khỏi hoàn toàn vết thương này không lớn, nhưng người ta tốt xấu để lại nàng một mạng.
Lạc Nhất Nhất đi đến bên người nam tử, một bộ dáng ngươi là người xấu, nói: “Kia là chuyện trong nhà chúng ta, không liên quan ngươi, hiện tại có phải hay không nên nói một chút lai lịch cùng mục đích của ngươi?" Nam tử quay đầu không để ý tới nàng, này người nào a, mặt ngoài thoạt nhìn một bộ dáng tiểu bạch thỏ, làm cho người ta nghĩ đến nàng có bao nhiêu rộng lượng, cũng không truy cứu chuyện Phong Nhã muốn giết người của nàng. Vừa rồi lúc đối chiến, nàng cũng không hạ thủ lưu tình, quả thực chính là một người phúc hắc tâm ngoan.
Lạc Nhất Nhất triệu Tiểu Bạch đi ra, hất đầu hướng nam tử, ý tứ bảo nó giải quyết. Tiểu Bạch tức giận trừng mắt nhìn Lạc Nhất Nhất, nữ nhân này dùng nó thật đúng là càng ngày càng thuận tay. Bất quá, vẫn là dựa theo ý tứ Lạc Nhất Nhất, đối nam tử sử dụng ảo thuật.
Không lâu, nam tử giống như bị thôi miên. Khai ra bản thân kêu Bạch Nhạn Sơn, đến từ Không Thành, mục đích là bắt Lạc Nhất Nhất trở về. Lạc Nhất Nhất lập tức nhớ tới tòa Không Thành nàng cùng Phong Minh, Phong Liệt đã đi lịch lãm. Nhưng là, kia hình như là một tòa thành trống a?
Liền hỏi: “Nơi đó có bao nhiêu người, làm sao đến đó. Vì sao bắt ta?" Bạch Nhạn Sơn hồi đáp: “Trên Không Thành có hơn một trăm người, phía dưới trên đất bằng có hơn một vạn người. Cửa ra vào ngay tại phía sau núi Yêu Vương Thành, bởi vì thiết cấm chế, cho nên sẽ không bị người phát hiện. Chúng ta cũng chỉ có thể ở thời điểm cấm chế yếu mới có thể đi ra. Bắt ngươi là vì ngươi có thể đồng thời hiểu được hai loại nguyên tố, chẳng những có thể đồng thời sử xuất, còn đem nguyên tố lực cùng linh lực hoàn toàn dung hợp. Chúng ta cần lực lượng của ngươi đến ổn định Không Thành sắp ngã xuống."
Xem ra không phải tòa Không Thành nàng đi qua lúc trước. Lạc Nhất Nhất kỳ quái hỏi: “Đã cùng chỗ các ngươi cách ly, lại làm sao mà biết ta hiểu được hai loại nguyên tố lực?"
Bạch Nhạn Sơn tiếp tục hồi đáp: “Bởi vì ngươi từng đồng thời sử dụng hai loại nguyên tố, chưa từng có người có thể điên cuồng tụ tập nguyên tố như vậy. Liên chúng ta đã cách ly đều có thể cảm giác được luồng lực lượng kia rõ ràng." Lạc Nhất Nhất nhớ tới lúc cùng Cuồng Xà đại chiến, lúc ấy nàng xác thực điên cuồng triệu hồi thủy, hỏa nguyên tố chung quanh đến công kích, khi đó chỉ một lòng muốn đánh bại Cuồng Xà. Hiện tại nhớ tới khi đó, bởi vì hai loại nguyên tố điên cuồng tụ lại, không khí giống như sinh ra một ít biến hóa vi diệu. Về phần có thể tụ tập nguyên tố nhanh đến vậy, chủ yếu là do nguyên tố thạch trong cơ thể nàng.
Lạc Nhất Nhất còn có chút nghi hoặc: “Các ngươi như thế nào từ địa phương xa như vậy cảm ứng ra nguyên tố lực." Bạch Nhạn Sơn trống rỗng nhìn tiền phương, tiếp tục hồi đáp: “Chúng ta tu luyện chủ yếu là cảm ứng nguyên tố lực, linh lực tương đối mà nói rất yếu nhược. Cho nên, bình thường địa phương có độ dày nguyên tố cao, bên kia chúng ta đều có thể cảm ứng được. Về phần vì sao có thể cảm giác được nguyên tố lực bên này, chúng ta cũng không biết, trước kia cho tới bây giờ cũng không phát sinh qua."
Lạc Nhất Nhất cảm giác Bạch Nhạn Sơn mang đến cho nàng rất nhiều rung động cùng nghi hoặc, tiếp tục hỏi: “Tất cả các ngươi đều là tu luyện nguyên tố lực, kia hẳn là không thiếu nhân tài như ta, đáng giá chạy tới bắt ta sao? Nếu chính là cảm ứng được nguyên tố lực, làm sao liền xác định là ta. Lúc ấy trên chiến trường lớn như vậy nhưng là có không ít người?"
Bạch Nhạn Sơn hồi đáp: “Chúng ta tuy rằng là tu luyện nguyên tố lực, nhưng đều chỉ có thể cảm ứng một loại nguyên tố lực, cực ít có người có thể đồng thời chống đỡ nắm hai loại nguyên tố lực. Trước đó không lâu là Yêu giới đại chiến không người không biết, chỉ cần hơi chút hỏi thăm, lúc ấy ai sử dụng linh lực mang màu sắc, có thể phán đoán ra. Cũng không dùng bài trừ, rất nhiều người đều nhìn thấy ngươi sử dụng linh lực cư nhiên đồng thời phiếm hai loại màu sắc quang mang."
Sợ còn có người sẽ uy hiếp đến an nguy của Lạc Nhất Nhất, Phong Liệt hỏi: “Trừ ngươi ra, còn có bao nhiêu người đến đây." Bạch Nhạn Sơn tiếp tục trả lời: “Trước phái ta đến đây, thời điểm cấm chế yếu nhược cũng chỉ có thể một người thông qua, cho nên lúc ấy chỉ có một mình ta đến đây." Hai người nhìn nhau, nói như vậy, chỉ cần người này không trở về, bọn họ còn có thể lại phái những người khác đến đây.
Lạc Nhất Nhất tiếp tục hỏi: “Thực lực của ngươi giống như cũng không phải rất mạnh, ta nghĩ thành chủ các ngươi phái ngươi tới, chủ yếu là bởi vì ngươi có thể thao túng người khác đi, vì sao không trực tiếp tới tìm ta. Mà là trước tìm Phong Nhã, gióng trống khua chiêng như vậy, ngươi rất tự tin?"
Bạch Nhạn Sơn trả lời: “Ta chỉ có thể hiểu được một loại nguyên tố lực, ngươi có thể hiểu được hai loại, ta không có biện pháp khống chế ngươi. Ta nghe được nha đầu kia nói nàng là nữ nhi Yêu Vương, trong lòng có oán hận, muốn lợi dụng nàng bắt người ngươi để ý, nghĩ biện pháp bắt ngươi trở về. Ta phát hiện trong lòng nàng oán hận cùng không cam lòng nhiều lắm, loại u ám cảm xúc của nàng có thể làm cho ta nhân cơ hội phụ thân nàng. Vì để ngừa vạn nhất, ta buông tha cho gần gũi khống chế nàng, trực tiếp phụ thân nàng. Không nghĩ tới oán hận của nha đầu kia tích thâm lâu năm, thầm nghĩ muốn tự thân báo thù, ta lại không có biện pháp hoàn toàn khống chế nàng, chỉ có thể cưỡng chế hạ lệnh đánh bại ngươi, rồi bắt ngươi đi. Thực lực của nàng đã rất mạnh, ta phụ thân nàng, lực lượng của nàng có thể tăng lên gấp đôi, không nghĩ tới vẫn là thua ngươi."
Lạc Nhất Nhất chau mày, nếu như nàng vừa đến Yêu giới, thật đúng là không phải đối thủ của Phong Nhã sau khi thực lực tăng lên tới gấp đôi. Hỏi: “Vì sao Không Thành muốn ngã xuống?" Bạch Nhạn Sơn đáp: " Sở dĩ Không Thành có thể phập phềnh ở không trung, là vì có một khối thủy tinh có thể tụ tập nguyên tố. Theo thời gian trôi qua, khối thủy tinh hấp thu nguyên tố lực càng ngày càng chống đỡ nổi Không Thành. Chúng ta hàng năm đều chọn lựa người thực lực cao cường đưa lực lượng vào trong thủy tinh, nhưng càng ngày càng duy trì không nổi nữa. Từng có một người đồng thời hiểu được hai loại nguyên tố lực đưa lực lượng vào thủy tinh, thủy tinh điên cuồng hấp thu lực lượng của người nọ, thẳng đến người nọ kiệt lực mà chết, thủy tinh mới gián đoạn hấp thu, duy trì mười năm không cần lại đưa vào lực lượng."
Lạc Nhất Nhất tức giận nói: “Không Thành ngã xuống, liền sống ở trên đất bằng thì tốt rồi, cần gì phải dâng ra sinh mệnh của nhiều người như vậy?" Bạch Nhạn Sơn hồi đáp: “Ở nơi nào sinh hoạt tại trên Không Thành, là chúng ta tôn quý tượng trưng. Nếu như rơi xuống, chúng ta cái gì đều không có. Chúng ta hướng thủy tinh đưa vào lực lượng là có thể chính mình đình chỉ, không cần dâng ra sinh mệnh. Thành chủ nói khả năng chỉ có người hiểu được nhiều loại nguyên tố bởi vì thủy tinh tự chủ hấp thu mới không có biện pháp dừng lại."
Cái này làm cho Lạc Nhất Nhất càng khí, mãnh vỗ đầu Bạch Nhạn Sơn một cái, nói: “Nói như vậy, mạng của ta sẽ không là mệnh, vì các ngươi kia buồn cười tôn quý tượng trưng, sẽ hy sinh ta?"
Bạch Nhạn Sơn bị Lạc Nhất Nhất xao thanh tỉnh lại, ánh mắt ngắm nhìn, nghi hoặc nhìn nhìn mọi người, còn chưa kịp nói cái gì, đã bị Phong Minh cho người mang đi, thuận tay linh khởi Tiểu Bạch, nói: “Cho ta mượn nó vài ngày." Lạc Nhất Nhất ngơ ngác gật gật đầu.
Mà khi Phong Nhã đối mặt Luyện Dược Sư thúc thủ vô sách, tinh thần có chút hỏng mất, ngơ ngác ngồi một buổi tối. Ngày hôm sau, nha hoàn phát hiện Phong Nhã chịu không nổi việc hủy dung, hoàn toàn choáng váng.
Phong Minh sở dĩ mang Tiểu Bạch cùng Bạch Nhạn Sơ, chính là muốn tra Không Thành rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, hắn tổng cảm thấy sự tình không có khả năng liền kết thúc như vậy.
Tuy rằng đối với tòa Không Thành kia cũng không có phát hiện mới, nhưng là Bạch Nhạn Sơn còn để lộ ra một tin tức trọng yếu: nếu như hắn không trở về, hẳn là còn có thể phái một người tên là Bạch Thiên Phàm lại đây. Thực lực cá nhân của Bạch Thiên Phàm không mạnh, nhưng hắn có một bảo vật. Có thể tách riêng cấm chế người khác, người ở bên trong không có biện pháp hành động, người bên ngoài cũng không có biện pháp đánh vỡ cấm chế. Hắn có thể trực tiếp ở bên trong cấm chế hấp thu lực lượng Lạc Nhất Nhất. Nhưng nếu như Bạch Thiên Phàm không chủ động hiện thân, người khác căn bản tìm không thấy hắn.
Không Thành phái Bạch Nhạn Sơn lại đây, là muốn lợi dụng hắn có thể khống chế lòng người, nghĩ biện pháp mang Lạc Nhất Nhất còn sống trở về. Mà phái Bạch Thiên Phàm lại đây, muốn trực tiếp hấp thu lực lượng Lạc Nhất Nhất, thẳng đến nàng chết đi, mang lực lượng về.
Biết mình bởi vì ảo thuật để lộ ra nhiều tin tức như vậy, Bạch Nhạn Sơn thừa dịp Phong Minh không chú ý, tự sát. Hắn không biết mình còn có thể làm ra chuyện đối Không Thành bất lợi hay không, hắn không thể bởi vì bản thân, làm Không Thành ngã xuống.
Phong Minh nhìn Tiểu Bạch hỏi: “Ngươi hiện tại có thể huyễn hóa thành bộ dáng Lạc Nhất Nhất sao?" Tiểu Bạch lắc lắc đầu, với trình độ tu luyện hiện tại của nó chỉ có thể tạo ảo trận.
Thả Tiểu Bạch đi, bảo nó trước không cần nói chuyện này cho Lạc Nhất Nhất. Hiện tại chuyện tình có chút khó giải quyết, nàng biết, cũng không thể giải quyết vấn đề, chính là nhiều người phiền não.
Giao phó Tiểu Bạch xong, Phong Minh đi tìm Phong Liệt, có lẽ còn có một phương pháp.
Tác giả :
Lung Trung Phi Điểu