Yêu Phải Trái Tim Sắt Đá
Chương 54: Chương những câu chuyện nhỏ 1
#1
Bác sĩ dặn hắn sau khi về nhà nên giữ cho mắt tránh tiếp xúc nhiều với ánh nắng gắt, hắn gật đầu, dặn hắn nên ăn nhiều trái cây, đặc biệt là những thứ màu đỏ tốt cho mắt, hắn cũng gật đầu, dặn hắn thường xuyên tập thể dục tăng cường sức khỏe và thị lực, hắn lại gật đầu, dặn hắn nên tập cho mắt thói quen nhìn xa, hắn đều đồng ý
Chỉ duy có điều, cô ở bên cạnh đều nghe thấy. Kiểu này, hắn về nhà chẳng khác nào ở bệnh viện. Nụ cười hắn méo xẹo
#2
Trong một bữa cơm gia đình ấm áp, đầy đủ 4 người, Tử Thiên chậm rãi nhai cơm, thể hiện đúng tác phong của người đứng đầu một gia đình, thỉnh thoảng nghiêng đầu khen vợ một tiếng cho vui lòng, dù đã lâu rồi ông không làm việc này. Chốc sau lại liếc nhìn con trai nhíu mày rồi lại cúi đầu xuống ăn tiếp
- Tiểu Phong, em thấy thành phố A như thế nào, chẳng phải trước đây em nói rất muốn đến đó sao? - ông vừa ăn vừa gợi chuyện, vô cùng tự nhiên
- Ừm, đúng như vậy, em thích chỗ đó. Nhưng cũng đã rất lâu rồi, bây giờ anh lại muốn đi sao?
- TẠ TỬ NGẠN! - đang kiềm chế để nói chuyện dịu dàng với vợ, Tử Thiên cũng không thể ngăn nổi bản tính nóng nảy của mình mà mắng con trai một tiếng. Tử Ngạn đang cười tít mắt liền giật mình - con..... - ông run run chỉ tay vào mặt con tỏ vẻ bất lực - con có còn ra thể thống gì nữa không? Nhìn xem, bây giờ ăn cơm con cũng ăn trong tư thế gì vậy hả? Có để cho con bé ăn uống tử tế hay không? - thật quá mất mặt đi
- Không được - ở bên này, Tử Ngạn cố chấp giữ nguyên tư thế của mình, nửa ý cũng không muốn - khó khăn lắm con mới giữ được cô ấy, buông không được
- Cái thằng khó bảo, có mau buông ra hay không? Nhìn thật là chướng mắt
- Vậy thì ba đừng nhìn, mẹ cũng đâu có ý kiến gì
- Nhìn thật chẳng đứng đắn chút nào, con nhìn đi, chén cơm nãy giờ của Tư Du cũng chưa ăn xong nữa
Tử Ngạn có liếc nhìn, quả thật là còn gần một nửa, mới xấu hổ buông cô ra. Tư thế vừa rồi thật có chút trở ngại. Tư Du ngồi trên ghế, còn Tử Ngạn thì ngồi ngay ghế bên cạnh, dùng cả hai tay hai chân ôm thấy người cô mặc dù cô chỉ ngồi an phận thủ thường ăn một bữa cơm. Hơn nữa, còn vì vậy mà tay hắn không thể dùng, cô đành phải bón cho hắn ăn. Nét mặt hắn có vẻ vô cùng hạnh phúc
- Xin lỗi
Tư Du thở dài một tiếng rồi buông đũa. Cô thật sự bị mất ngủ vài ngày hôm nay rồi, cho nên nghe tiếng tranh cãi của bọn họ cô càng đau đầu hơn. Thấy cô vừa đứng dậy, Tử Ngạn đã lắp bắp run tay
- Em, em giận sao? Định đi đâu vậy? - hắn giống như lúc nào cũng trong tâm lí nơm nớp lo sợ, sợ một ngày cô sẽ im lặng mà xách hành lí bỏ đi
- Em đi lấy thuốc đau đầu uống - cô tìm kiếm trên kệ thuốc trong bếp
- Thuốc đau đầu? Em mệt lắm sao? - hắn bỏ mặc cả bữa cơm còn dở và ánh mắt nghiêm khắc của Tử Thiên, dùng chiều cao của mình nhìn một lượt quanh tủ thuốc, vì tủ thuốc cũng khá cao - ở đây không có thuốc đau đầu đâu, để anh chạy đi mua cho em vậy
- Không cần phiền phức như vậy đâu - cô lắc đầu, chắc lên lầu nghỉ một chút sẽ khỏe thôi mà
- Thôi, để anh chạy ra đây mua cũng được, nhanh lắm, em lên phòng anh nằm nghỉ một lát đi - hắn vừa nói vừa nhanh chân chạy ra xỏ giày - à mà nhớ, phòng anh đấy! - hắn còn không quên dặn kĩ lại một lần nữa rồi mới nhanh nhảu rời đi
Cô thở dài, thật hết cách với hắn. Trưa nắng thế này, nhà hắn lại nằm ở khu biệt lập, hắn định chạy đi đâu mua thuốc chứ? Hơn nữa, mắt hắn còn mới khỏe lại, có lẽ chưa quen với ánh nắng quá gắt ngoài trời, lại còn lái xe đi? Như vậy không phải quá nguy hiểm rồi sao? Nghĩ gì thì bây giờ cũng quá muộn, hắn đã đi từ lâu rồi
Nghĩ thì nghĩ như vậy nhưng lòng cô thực sự ấm áp mỗi khi nghĩ đến chuyện đó
#3
Mấy ngày nay ở nhà, Tử Ngạn hoàn toàn cấm túc cô, không cho cô động bất cứ vào việc gì cả, bảo cô phải nghỉ ngơi cho tốt, nhìn cô quá xanh xao, người ngoài nhìn vào lại kêu hắn đối xử không tốt với cô.Tư Du hiếm khi nào chịu ngồi im nghe lời hắn như vậy, đặc biệt là loại người cuồng công việc như cô. Những chuyện ở công ty, hắn đều không hé nửa lời, cũng không biết là có khó khăn gì hay không mà những ngày nay, hầu như hắn đều bận tối mặt tối mũi
Trưa, hắn nhắn tin bảo cô đến công ty. Ừ thì cô đến. Nhân viên nhìn cô với con mắt kinh ngạc. Thứ nhất, đã gần nửa tháng không thấy cô xuất hiện ở Phúc Nhật. Thứ hai, hôm nay cô mặc chiếc váy màu trắng, dài đến cổ chân, trông như một thiếu nữ đoan trang cao quý, thật khác so với trang phục nhân viên ngày thường. Mà hôm nay, nét mặt cô cũng dịu dàng hòa nhã, tựa như tiết trời mùa thu, bình lặng mà thâm trầm
Thư ký nói hắn đang họp, chút nữa sẽ xong, bảo cô ngồi ở ghế chờ ngoài phòng giám đốc, cô gật đầu đồng ý. Không hiểu là do cô nhìn nhầm, mà vị thư ký kia mặt ửng hồng lên hẳn. Tư Du thong dong ngồi chờ trên ghế, thỉnh thoảng nâng cổ tay nhìn đồng hồ. Một người đến đưa tài liệu cho thư ký, ánh mắt chợt dừng lại trên người cô. Tư Du ngẩng mặt, vẫn không có biểu hiện gì bất ngờ khi người kia cứ nhìn chằm chằm cô
Chốc sau nghe thư ký nhắc nhở, nhân viên kia mới giật mình, gật đầu chào cô một cái rồi rời đi, nét mặt thoáng chút xấu hổ. À, thì ra là cô gái mà lúc trước bị cô mắng một trận vì thói nói chuyện riêng trong giờ làm việc. Đời cũng thật có nhiều chuyện kì lạ, nhưng bây giờ cô đã không còn vướng bận những chuyện đó nữa, Phúc Nhật bây giờ cũng nằm ngoài tầm kiểm soát của cô rồi
Một lát sau, Tử Ngạn từ trong phòng làm việc ra, chân mày nhíu thật chặt, giám đốc đi bên cạnh không ngừng giải thích sai sót của mình nhưng một chút đả động đến hắn cũng không có. Chân dài bước đi thẳng về phòng làm việc của mình. Bước chân hắn chậm lại, vị giám đốc lại mừng rỡ, tưởng hắn cuối cùng cũng nghe lọt lỗ tai, nhưng không ngờ là hắn lại một lần nữa, bước nhanh hơn cả lúc nãy
- Dưới đất có gì hấp dẫn lắm sao? - nghe giọng nam trầm ấm bên tai, Tư Du ngẩng đầu, nhận ra mặt hắn chỉ cách cô khoảng mười phân thì cười khẽ
- Họp xong rồi sao? - giọng cô nghe thật nhẹ nhàng, thật êm tai. Hắn cười cười gật đầu
Thư ký và vị giám đốc nọ nhìn thấy một màn này thì không khỏi hoảng hồn. Vị giám đốc thì lặng lẽ đi khuất sau thang máy, thư ký thì nuốt nước bọt, cầm điện thoại nhắn tin. Thứ bọn họ vừa thấy đây là gì? Tổng giám đốc của họ dạo này hay cáu gắt và khó tính cũng không nói, còn vị tổng quản lý kia, còn nở nụ cười đẹp mê hồn như vậy làm gì? Cô cười, không phải gọi là tỏa sáng như ánh mắt trời, mà là điềm đạm như cánh hoa hồng
- Vậy chúng ta đi - Tử Ngạn kéo tay cô đi, bước chân không nhanh không chậm nhưng đủ để ai ai cũng phải dừng lại 3 giây để nhìn
#4
Nhân viên Phúc Nhật, họ thầm nhớ nhung đến vị tổng quản lý, là cô, trước kia. Tuy ngoài mặt cô lạnh lùng sắt đá, nhưng chí ít cũng không đáng sợ như tổng giám đốc Tạ ngày nay. Từ sau khi nhậm lại chức của mình, Tạ Tử Ngạn như biến thành khủng long bạo chúa, quát nạt không thương tiếc, sát phạt không cần nhìn mặt người, đáng sợ hơn cả lúc Tạ Tử Thiên đương thời. Cũng chính vì như vậy mà họ càng kính sợ hắn hơn
Sợ là vì hắn sẽ không vì vài giọt nước mắt của họ mà màng tới. Kính là vì hắn thực sự giỏi hơn trước rất nhiều. Tuy hợp đồng không còn nhiều như trước nhưng lại rất béo bở. Hàng hóa xuất khẩu bên Hàn Quốc càng ngày càng được tiêu thụ rất nhiều, hắn, được mọi người biết đến nhiều hơn. Tất cả cũng nhờ thời gian ở nhà 9 tháng học hỏi của hắn. Sau khi trở lại, hắn nhận ra ngày xưa mình thật giống như đang chơi đồ hàng với mấy vị trưởng bối khác
Còn ông bà Tạ không biết đã đi du lịch từ mùa đông năm nào. Hóa ra căn nhà này chỉ còn có cô, hắn, và một vài người giúp việc nữa. Hắn ngoài thời gian ở công ty, toàn bộ thời gian đều bám riết lấy cô, hình như rất sợ cô sẽ xách va li bỏ đi. Cô còn nhớ một tối nọ, hắn về nhà sớm hơn ngày thường, tâm trạng phấn khích giống như có vợ nhỏ chờ đợi ở nhà
Vợ nhỏ? Cô đâu phải vợ nhỏ của hắn. Vừa về, hắn liền quăng cặp xuống phòng khách, lục đục chạy lên lầu tìm cô. Mắt nhắm mắt mở, Tử Ngạn mở cửa mà không cần gõ, ôm chầm lấy người phía trước. Hít thật sâu mùi hương trên người cô, vừa mới lắm
- Du, anh mệt quá! - hắn ôm cô từ phía sau, cọ cọ mặt vào tóc mềm của cô
- Mệt thì anh tắm một chút rồi nghỉ đi - cô thản nhiên cuốn dây máy sấy, rồi cất vào hộc tủ. Sau đó lấy một cuốn sách trên bàn đọc
- Oa, em thật tàn nhẫn, còn không hỏi anh đã ăn gì chưa? - hắn ngồi nhích bên cạnh người cô, ai oán nói
- Vậy anh đã ăn gì chưa? - cô lật ra trang sách mình đang đọc dở hôm qua
- Vẫn chưa, anh đói lắm, em xuống làm gì đó cho anh ăn đi
- Vẫn còn người làm mà
- Ơ hơ, thức ăn người làm làm sao bằng đồ bạn gái nấu - hắn nhướng mày nhìn vẻ mặt thoáng chốc bối rối của cô. Tuy mối quan hệ của bọn họ đã thân thiết đến mức này nhưng cũng chưa từng nói rõ - thế nào? Em chẳng lẽ không phải là bạn gái anh?
- Không....có gì - cô lấy lại nét mặt thường ngày của mình, chăm chú đọc sách
- Hử? Thái độ lạnh nhạt của em là như thế nào? - hắn bực mình bẹo bẹo má cô, buộc Tư Du phải ngẩng mặt lên nhìn hắn. Tử Ngạn đơ ra một lúc. Cái này.....cái này, là cái gì? Cô, cô làm sao.....hắn còn nghe rõ trống ngực đập thình thịch của mình
Tư Du biết rằng mặt mình lúc này nóng ran, hẳn không phải biểu hiện ra bên ngoài đấy chứ? Tầm mắt cô dời xuống dưới đất. Nhưng Tử Ngạn đâu có dễ dàng bỏ qua, hắn liền kéo cô lại
- Em, đang đỏ mặt? - hắn bưng mặt cô, mắt nheo nheo tỏ rõ ý cười
- Không có - cô thấy mình giống như thiếu nữ 18, dễ dàng đỏ mặt vì những chuyện vặt vãnh này
- Em rõ ràng là đang đỏ mặt mà - càng nói, hắn càng phấn khích, giống như phát hiện ra lục địa mới
- Em không.... - Tư Du cuối cùng cũng chịu không nổi, hắn thật là dai dẳng. Nhưng lời chưa kịp nói ra, đã bị hắn nuốt hết vào miệng
Tử Ngạn kề sát môi cô, nhẹ nhàng hít thấy hơi thở này, cảm hóa nó, yêu thương nó, chiếm hữu nó. Đây tuy không phải lần đầu tiên hai người hôn nhau nhưng vẫn có cảm giác lạ lùng. Hắn càng hôn càng say đắm, tay đã ôm chặt eo cô, kéo sát khoảng cách giữa hai người. Tư Du khi đã nhận ra chuyện này cũng hoảng loạn, cô ngửi thấy mùi mồ hôi trên bộ vest mà hắn mặc, cả mùi điều hòa của xe ô tô, hẳn là ngày hôm nay hắn rất bận rộn
Thấy Tư Du có ý đẩy ra, Tử Ngạn sực thấy bản thân đã làm đến như thế nào. Vội vàng bỏ cô ra. Tư Du là người rất khuôn phép và theo quy củ, hẳn cô sẽ không thấy hành động của hắn quá lỗ mãng đi? Tử Ngạn chết tiệt đã có ý kiềm chế, tự nhủ rằng cô không phải người dễ dãi, sợ rằng cô sẽ giận mà bỏ sang Mĩ
- Em....em đi làm bữa tối
Vừa bước xuống phòng bếp, Tư Du đã phải dội nước lạnh lên mặt. Mặt cô, mặt cô đỏ như muốn bùng cháy.....
Bác sĩ dặn hắn sau khi về nhà nên giữ cho mắt tránh tiếp xúc nhiều với ánh nắng gắt, hắn gật đầu, dặn hắn nên ăn nhiều trái cây, đặc biệt là những thứ màu đỏ tốt cho mắt, hắn cũng gật đầu, dặn hắn thường xuyên tập thể dục tăng cường sức khỏe và thị lực, hắn lại gật đầu, dặn hắn nên tập cho mắt thói quen nhìn xa, hắn đều đồng ý
Chỉ duy có điều, cô ở bên cạnh đều nghe thấy. Kiểu này, hắn về nhà chẳng khác nào ở bệnh viện. Nụ cười hắn méo xẹo
#2
Trong một bữa cơm gia đình ấm áp, đầy đủ 4 người, Tử Thiên chậm rãi nhai cơm, thể hiện đúng tác phong của người đứng đầu một gia đình, thỉnh thoảng nghiêng đầu khen vợ một tiếng cho vui lòng, dù đã lâu rồi ông không làm việc này. Chốc sau lại liếc nhìn con trai nhíu mày rồi lại cúi đầu xuống ăn tiếp
- Tiểu Phong, em thấy thành phố A như thế nào, chẳng phải trước đây em nói rất muốn đến đó sao? - ông vừa ăn vừa gợi chuyện, vô cùng tự nhiên
- Ừm, đúng như vậy, em thích chỗ đó. Nhưng cũng đã rất lâu rồi, bây giờ anh lại muốn đi sao?
- TẠ TỬ NGẠN! - đang kiềm chế để nói chuyện dịu dàng với vợ, Tử Thiên cũng không thể ngăn nổi bản tính nóng nảy của mình mà mắng con trai một tiếng. Tử Ngạn đang cười tít mắt liền giật mình - con..... - ông run run chỉ tay vào mặt con tỏ vẻ bất lực - con có còn ra thể thống gì nữa không? Nhìn xem, bây giờ ăn cơm con cũng ăn trong tư thế gì vậy hả? Có để cho con bé ăn uống tử tế hay không? - thật quá mất mặt đi
- Không được - ở bên này, Tử Ngạn cố chấp giữ nguyên tư thế của mình, nửa ý cũng không muốn - khó khăn lắm con mới giữ được cô ấy, buông không được
- Cái thằng khó bảo, có mau buông ra hay không? Nhìn thật là chướng mắt
- Vậy thì ba đừng nhìn, mẹ cũng đâu có ý kiến gì
- Nhìn thật chẳng đứng đắn chút nào, con nhìn đi, chén cơm nãy giờ của Tư Du cũng chưa ăn xong nữa
Tử Ngạn có liếc nhìn, quả thật là còn gần một nửa, mới xấu hổ buông cô ra. Tư thế vừa rồi thật có chút trở ngại. Tư Du ngồi trên ghế, còn Tử Ngạn thì ngồi ngay ghế bên cạnh, dùng cả hai tay hai chân ôm thấy người cô mặc dù cô chỉ ngồi an phận thủ thường ăn một bữa cơm. Hơn nữa, còn vì vậy mà tay hắn không thể dùng, cô đành phải bón cho hắn ăn. Nét mặt hắn có vẻ vô cùng hạnh phúc
- Xin lỗi
Tư Du thở dài một tiếng rồi buông đũa. Cô thật sự bị mất ngủ vài ngày hôm nay rồi, cho nên nghe tiếng tranh cãi của bọn họ cô càng đau đầu hơn. Thấy cô vừa đứng dậy, Tử Ngạn đã lắp bắp run tay
- Em, em giận sao? Định đi đâu vậy? - hắn giống như lúc nào cũng trong tâm lí nơm nớp lo sợ, sợ một ngày cô sẽ im lặng mà xách hành lí bỏ đi
- Em đi lấy thuốc đau đầu uống - cô tìm kiếm trên kệ thuốc trong bếp
- Thuốc đau đầu? Em mệt lắm sao? - hắn bỏ mặc cả bữa cơm còn dở và ánh mắt nghiêm khắc của Tử Thiên, dùng chiều cao của mình nhìn một lượt quanh tủ thuốc, vì tủ thuốc cũng khá cao - ở đây không có thuốc đau đầu đâu, để anh chạy đi mua cho em vậy
- Không cần phiền phức như vậy đâu - cô lắc đầu, chắc lên lầu nghỉ một chút sẽ khỏe thôi mà
- Thôi, để anh chạy ra đây mua cũng được, nhanh lắm, em lên phòng anh nằm nghỉ một lát đi - hắn vừa nói vừa nhanh chân chạy ra xỏ giày - à mà nhớ, phòng anh đấy! - hắn còn không quên dặn kĩ lại một lần nữa rồi mới nhanh nhảu rời đi
Cô thở dài, thật hết cách với hắn. Trưa nắng thế này, nhà hắn lại nằm ở khu biệt lập, hắn định chạy đi đâu mua thuốc chứ? Hơn nữa, mắt hắn còn mới khỏe lại, có lẽ chưa quen với ánh nắng quá gắt ngoài trời, lại còn lái xe đi? Như vậy không phải quá nguy hiểm rồi sao? Nghĩ gì thì bây giờ cũng quá muộn, hắn đã đi từ lâu rồi
Nghĩ thì nghĩ như vậy nhưng lòng cô thực sự ấm áp mỗi khi nghĩ đến chuyện đó
#3
Mấy ngày nay ở nhà, Tử Ngạn hoàn toàn cấm túc cô, không cho cô động bất cứ vào việc gì cả, bảo cô phải nghỉ ngơi cho tốt, nhìn cô quá xanh xao, người ngoài nhìn vào lại kêu hắn đối xử không tốt với cô.Tư Du hiếm khi nào chịu ngồi im nghe lời hắn như vậy, đặc biệt là loại người cuồng công việc như cô. Những chuyện ở công ty, hắn đều không hé nửa lời, cũng không biết là có khó khăn gì hay không mà những ngày nay, hầu như hắn đều bận tối mặt tối mũi
Trưa, hắn nhắn tin bảo cô đến công ty. Ừ thì cô đến. Nhân viên nhìn cô với con mắt kinh ngạc. Thứ nhất, đã gần nửa tháng không thấy cô xuất hiện ở Phúc Nhật. Thứ hai, hôm nay cô mặc chiếc váy màu trắng, dài đến cổ chân, trông như một thiếu nữ đoan trang cao quý, thật khác so với trang phục nhân viên ngày thường. Mà hôm nay, nét mặt cô cũng dịu dàng hòa nhã, tựa như tiết trời mùa thu, bình lặng mà thâm trầm
Thư ký nói hắn đang họp, chút nữa sẽ xong, bảo cô ngồi ở ghế chờ ngoài phòng giám đốc, cô gật đầu đồng ý. Không hiểu là do cô nhìn nhầm, mà vị thư ký kia mặt ửng hồng lên hẳn. Tư Du thong dong ngồi chờ trên ghế, thỉnh thoảng nâng cổ tay nhìn đồng hồ. Một người đến đưa tài liệu cho thư ký, ánh mắt chợt dừng lại trên người cô. Tư Du ngẩng mặt, vẫn không có biểu hiện gì bất ngờ khi người kia cứ nhìn chằm chằm cô
Chốc sau nghe thư ký nhắc nhở, nhân viên kia mới giật mình, gật đầu chào cô một cái rồi rời đi, nét mặt thoáng chút xấu hổ. À, thì ra là cô gái mà lúc trước bị cô mắng một trận vì thói nói chuyện riêng trong giờ làm việc. Đời cũng thật có nhiều chuyện kì lạ, nhưng bây giờ cô đã không còn vướng bận những chuyện đó nữa, Phúc Nhật bây giờ cũng nằm ngoài tầm kiểm soát của cô rồi
Một lát sau, Tử Ngạn từ trong phòng làm việc ra, chân mày nhíu thật chặt, giám đốc đi bên cạnh không ngừng giải thích sai sót của mình nhưng một chút đả động đến hắn cũng không có. Chân dài bước đi thẳng về phòng làm việc của mình. Bước chân hắn chậm lại, vị giám đốc lại mừng rỡ, tưởng hắn cuối cùng cũng nghe lọt lỗ tai, nhưng không ngờ là hắn lại một lần nữa, bước nhanh hơn cả lúc nãy
- Dưới đất có gì hấp dẫn lắm sao? - nghe giọng nam trầm ấm bên tai, Tư Du ngẩng đầu, nhận ra mặt hắn chỉ cách cô khoảng mười phân thì cười khẽ
- Họp xong rồi sao? - giọng cô nghe thật nhẹ nhàng, thật êm tai. Hắn cười cười gật đầu
Thư ký và vị giám đốc nọ nhìn thấy một màn này thì không khỏi hoảng hồn. Vị giám đốc thì lặng lẽ đi khuất sau thang máy, thư ký thì nuốt nước bọt, cầm điện thoại nhắn tin. Thứ bọn họ vừa thấy đây là gì? Tổng giám đốc của họ dạo này hay cáu gắt và khó tính cũng không nói, còn vị tổng quản lý kia, còn nở nụ cười đẹp mê hồn như vậy làm gì? Cô cười, không phải gọi là tỏa sáng như ánh mắt trời, mà là điềm đạm như cánh hoa hồng
- Vậy chúng ta đi - Tử Ngạn kéo tay cô đi, bước chân không nhanh không chậm nhưng đủ để ai ai cũng phải dừng lại 3 giây để nhìn
#4
Nhân viên Phúc Nhật, họ thầm nhớ nhung đến vị tổng quản lý, là cô, trước kia. Tuy ngoài mặt cô lạnh lùng sắt đá, nhưng chí ít cũng không đáng sợ như tổng giám đốc Tạ ngày nay. Từ sau khi nhậm lại chức của mình, Tạ Tử Ngạn như biến thành khủng long bạo chúa, quát nạt không thương tiếc, sát phạt không cần nhìn mặt người, đáng sợ hơn cả lúc Tạ Tử Thiên đương thời. Cũng chính vì như vậy mà họ càng kính sợ hắn hơn
Sợ là vì hắn sẽ không vì vài giọt nước mắt của họ mà màng tới. Kính là vì hắn thực sự giỏi hơn trước rất nhiều. Tuy hợp đồng không còn nhiều như trước nhưng lại rất béo bở. Hàng hóa xuất khẩu bên Hàn Quốc càng ngày càng được tiêu thụ rất nhiều, hắn, được mọi người biết đến nhiều hơn. Tất cả cũng nhờ thời gian ở nhà 9 tháng học hỏi của hắn. Sau khi trở lại, hắn nhận ra ngày xưa mình thật giống như đang chơi đồ hàng với mấy vị trưởng bối khác
Còn ông bà Tạ không biết đã đi du lịch từ mùa đông năm nào. Hóa ra căn nhà này chỉ còn có cô, hắn, và một vài người giúp việc nữa. Hắn ngoài thời gian ở công ty, toàn bộ thời gian đều bám riết lấy cô, hình như rất sợ cô sẽ xách va li bỏ đi. Cô còn nhớ một tối nọ, hắn về nhà sớm hơn ngày thường, tâm trạng phấn khích giống như có vợ nhỏ chờ đợi ở nhà
Vợ nhỏ? Cô đâu phải vợ nhỏ của hắn. Vừa về, hắn liền quăng cặp xuống phòng khách, lục đục chạy lên lầu tìm cô. Mắt nhắm mắt mở, Tử Ngạn mở cửa mà không cần gõ, ôm chầm lấy người phía trước. Hít thật sâu mùi hương trên người cô, vừa mới lắm
- Du, anh mệt quá! - hắn ôm cô từ phía sau, cọ cọ mặt vào tóc mềm của cô
- Mệt thì anh tắm một chút rồi nghỉ đi - cô thản nhiên cuốn dây máy sấy, rồi cất vào hộc tủ. Sau đó lấy một cuốn sách trên bàn đọc
- Oa, em thật tàn nhẫn, còn không hỏi anh đã ăn gì chưa? - hắn ngồi nhích bên cạnh người cô, ai oán nói
- Vậy anh đã ăn gì chưa? - cô lật ra trang sách mình đang đọc dở hôm qua
- Vẫn chưa, anh đói lắm, em xuống làm gì đó cho anh ăn đi
- Vẫn còn người làm mà
- Ơ hơ, thức ăn người làm làm sao bằng đồ bạn gái nấu - hắn nhướng mày nhìn vẻ mặt thoáng chốc bối rối của cô. Tuy mối quan hệ của bọn họ đã thân thiết đến mức này nhưng cũng chưa từng nói rõ - thế nào? Em chẳng lẽ không phải là bạn gái anh?
- Không....có gì - cô lấy lại nét mặt thường ngày của mình, chăm chú đọc sách
- Hử? Thái độ lạnh nhạt của em là như thế nào? - hắn bực mình bẹo bẹo má cô, buộc Tư Du phải ngẩng mặt lên nhìn hắn. Tử Ngạn đơ ra một lúc. Cái này.....cái này, là cái gì? Cô, cô làm sao.....hắn còn nghe rõ trống ngực đập thình thịch của mình
Tư Du biết rằng mặt mình lúc này nóng ran, hẳn không phải biểu hiện ra bên ngoài đấy chứ? Tầm mắt cô dời xuống dưới đất. Nhưng Tử Ngạn đâu có dễ dàng bỏ qua, hắn liền kéo cô lại
- Em, đang đỏ mặt? - hắn bưng mặt cô, mắt nheo nheo tỏ rõ ý cười
- Không có - cô thấy mình giống như thiếu nữ 18, dễ dàng đỏ mặt vì những chuyện vặt vãnh này
- Em rõ ràng là đang đỏ mặt mà - càng nói, hắn càng phấn khích, giống như phát hiện ra lục địa mới
- Em không.... - Tư Du cuối cùng cũng chịu không nổi, hắn thật là dai dẳng. Nhưng lời chưa kịp nói ra, đã bị hắn nuốt hết vào miệng
Tử Ngạn kề sát môi cô, nhẹ nhàng hít thấy hơi thở này, cảm hóa nó, yêu thương nó, chiếm hữu nó. Đây tuy không phải lần đầu tiên hai người hôn nhau nhưng vẫn có cảm giác lạ lùng. Hắn càng hôn càng say đắm, tay đã ôm chặt eo cô, kéo sát khoảng cách giữa hai người. Tư Du khi đã nhận ra chuyện này cũng hoảng loạn, cô ngửi thấy mùi mồ hôi trên bộ vest mà hắn mặc, cả mùi điều hòa của xe ô tô, hẳn là ngày hôm nay hắn rất bận rộn
Thấy Tư Du có ý đẩy ra, Tử Ngạn sực thấy bản thân đã làm đến như thế nào. Vội vàng bỏ cô ra. Tư Du là người rất khuôn phép và theo quy củ, hẳn cô sẽ không thấy hành động của hắn quá lỗ mãng đi? Tử Ngạn chết tiệt đã có ý kiềm chế, tự nhủ rằng cô không phải người dễ dãi, sợ rằng cô sẽ giận mà bỏ sang Mĩ
- Em....em đi làm bữa tối
Vừa bước xuống phòng bếp, Tư Du đã phải dội nước lạnh lên mặt. Mặt cô, mặt cô đỏ như muốn bùng cháy.....
Tác giả :
Phúc Phễu