Yêu Phải Tổng Tài Tàn Phế
Chương 420
Chương 420: Uống rượu
“Cậu đừng có mà không biết xấu hổ, vừa rồi tôi vẫn còn nể mặt cậu đấy! Cậu cảm thấy Hân Hân nhà chúng tôi không xứng với cậu à?
Tôi nói cho cậu biết, chọn cậu làm con rể nhà này là phúc phận của cậu! Nếu cậu còn không biết điều như vậy thì đừng trách chúng tôi không khách khí với nhà họ Tư mấy người"
Bố Lâm Hân Hân vừa nói xong những lời này, mẹ cô cũng không hề khách khí, chỉ thẳng vào mũi Tư Tuấn, chửi ầm lên.
“Mấy ngày hôm nay con gái tôi đều không thể ăn uống ngủ nghỉ hẳn hoi vậy mà cậu chỉ có thể lạnh lùng nói một câu không có tình cảm gì với nó, còn cái gì mà chuyện hôn sự hoàn toàn không có khả năng, cậu đúng là cái đồ vô trách nhiệm! Tôi nói cho cậu biết, nếu con gái tôi có chuyện gì thì tôi dùng cả cái mạng già này để liều chết với cậu!"
Lửa giận trong lòng Tư Tuấn cũng ngày càng dâng lên, tức giận không thể giải quyết được vấn đề nhưng anh đã quyết định tới đây rồi, vốn dĩ nói một lời xin lỗi tử tế với họ, chuyện mà hôm đó anh làm quả thật khiến nhà họ Lâm mất mặt, vậy mà cho dù anh có nói thế nào đi nữa họ cũng không thèm nghe, thậm chí còn mắng chửi anh thậm tệ. Là Tư Tuấn có lỗi với nhà họ Lâm, anh sẽ tự mình chịu đựng họ sỉ vả, thế nhưng họ lại dám sỉ nhục cả nhà anh.
“Bác trai, bác gái, nói thế nào đi nữa thì chuyện hôn nhân cũng phải đến từ hai phía, nếu không thì sẽ không có được hạnh phúc, vì vậy mong hai bác suy nghĩ cẩn thận, huống hồ, cháu cũng đã quyết định.."
Tư Tuấn còn chưa nói hết câu, bố Lâm Hân Hân đã tức giận trợn trừng mắt, phẫn nộ nóï “Con gái nhà chúng tôi là cành vàng lá ngọc, từ bé đến lớn chưa có ai bắt nạt nó bao giờ. Hôm nay cậu phải nói rõ ràng chuyện này cho tôi! Chuyện hôn nhân không phải trò đùa, không phải cậu muốn lấy là lấy, muốn bỏ là bỏ được!"
Tư Tuấn cảm thấy bố mẹ Lâm Hân Hân đúng là quá lo lắng cho cô ta cho nên không suy nghĩ đến thực tế, chẳng lẽ bọn họ thật sự muốn gả con gái cho một người không yêu cô †a sao? Họ nghĩ như vậy cô ta sẽ hạnh phúc sao?
“Cháu cứ tưởng mình đã nói rõ ràng rồi chứ, cháu sẽ không kết hôn với Lâm Hân Hân đâu, bởi vì cháu đã có người mình yêu rồi. Nếu cháu kết hôn cùng Lâm Hân Hân thì sẽ không công bằng với cô ấy và có lỗi với người cháu yêu. Việc này cháu đã quyết định rồi, mong hai bác không ép buộc cháu, cũng không có gì để nói nữa, chuyện này không thể thay đổi được, đây là sự thật"
Tư Tuấn nói tất cả những điều anh chôn chặt trong lòng từ lâu ra, cảm thấy vô cùng thoải mái, lẽ ra anh nên nói ra tất cả từ lâu rồi, vậy thì sẽ không phải suy nghĩ nhiều như vậy.
Chỉ cần anh hiểu và nghe theo tiếng lòng bình, biết được bản thân mình ở bên cạnh ai mị hạnh phúc nhất là được.
“Tôi mặc kệ, cậu không muốn kết hôn cũng phải kết! Hân Hân nhà chúng tôi trao cả tấm lòng cho cậu, cậu còn muốn thế nào nữa?
Cậu muốn bỏ rơi nó sao? Huống hồ tin đính hôn của hai người đã tràn ngập các mặt báo, nếu cậu muốn hủy hôn, vậy thì Hân Hân nhà chúng tôi biết giấu mặt mũi đi đâu đây! Đừng có nói cái gì mà yêu với không yêu, cậu cảm thấy yêu là chuyện lớn vậy thì tình yêu của con gái tôi là điều không đáng xem trọng sao?"
Mẹ Lâm Hân Hân có chút kích động nói, bà ta cảm thấy có chút tức ngực, ngồi xuống sô pha nhìn chằm chằm Tư Tuấn “Cháu đã quyết định rồi, việc này cứ như vậy đi"
Tư Tuấn không muốn giải thích thêm nhiều, anh phất tay áo bỏ đi.
“Bà nhìn con trai bà kìa, con gái tôi có chỗ nào không tốt cơ chứ" Bố Lâm Hân Hân nhìn bóng dáng Tư Tuấn đi xa dần, tức giận hét lên với mẹ Tư Tuấn.
“Ông thông gia, khoảng thời gian này, con trai tôi bị người phụ nữ kia mê hoặc. Trong lòng nó vẫn có Hân Hân, hơn nữa, làm gì có đóa hoa dại nào đẹp hơn hoa nhà trồng chứ"
Mẹ Tư Tuấn cản răng nói, bày ra vẻ mặt tươi cười, Bước chân của Tư Tuấn hơi dừng lại, mẹ anh nói không có lời nào nghe lọt tai.
Tư Tuấn nghe được những lời như vậy, trong lòng rất không vui. Từ đầu đến cuối, anh chưa bao giờ thừa nhận hôn sự này, hơn nữa anh còn biết rõ ràng người trong lòng mình thật sự yêu là ai.
Tư Tuấn không chút do dự rời đi, anh cảm thấy mình ở cái nơi thị phi này cũng không có ý nghĩa gì nữa.
Thấy Tư Tuấn không có vẻ gì ăn năn hối lỗi, bố Lâm Hân Hân vô cùng tức giận nhưng không thể nói ra, ông ta cảm thấy Tư Tuấn không hề nể mặt mình, anh hoàn toàn không coi bố vợ ra gì.
Mẹ Tư Tuấn thấy vẻ mặt tức giận của ông thông gia, vội vàng an ủi nói: “Ngại quá, ông thông gia, con trai tôi nó còn chưa hiểu chuyện, về nhà tôi nhất định sẽ khuyên nhủ nó"
Mẹ Lâm Hân Hân thật sự không nghe nổi nữa, trong lòng bà ta tràn đầy căm phẫn.
“Lần nào bà cũng nói sẽ khuyên nhủ con trai bà nhưng kết quả có bao giờ khá lên đâu!
Bà cứ luôn mồm nói con trai bà thích con gái tôi nhưng mà tôi thấy nó căn bản không hề xem nhà họ Lâm tôi ra gì! Loại con rể như vậy, chúng tôi không cần!
Mẹ Lâm Hân Hân tức giận nói một tràng trước mặt mẹ Tư Tuấn khiến mẹ Tư Tuấn không biết nên làm sao, dù vậy trong lòng bà †a vẫn kiên quyết giữ ý định muốn kết thông gia với nhà họ Lâm.
Lâm Hân Hân cảm thấy lời bố mẹ mình nói có chút nặng nề, cô vội vàng tới an ủi bọn họ.
“Bố, mẹ, chuyện này cũng không liên quan tới bác gái, có lẽ bác gái nói đúng, Tư Tuấn đúng là bị người phụ nữ kia mê hoặc cho nên chúng ta ráng chờ anh ấy, một thời gian nữa anh ấy suy nghĩ cẩn thận lại là sẽ được thôi, bố mẹ đừng trách bác gái, chuyện này cũng không liên quan đến bác ấy"
Bố Lâm Hân Hân nghe con gái mình nói xong vẫn không nhịn được mà lườm mẹ Tư Tuấn một cái.
“Bà thấy chưa, con gái tội đến bây giờ vẫn nói tốt cho nhà các người."
Bố Lâm Hân Hân vừa dứt lời, mẹ cô lại nói tiếp: “Đúng thế, con gái chúng tôi hiểu chuyện như vậy thật khiến tôi đau lòng! Nếu như con trai bà còn không biết quý trọng nó thì đừng trách nhà họ Lâm chúng tôi không khách khí!"
Mẹ Tư Tuấn vội vàng gật đầu lia lịa đáp lại lời: “Được, được, đều do con trai tôi không tốt, tôi trở về nhất định sẽ khuyên nhủ nó hẳn hoi"
Lúc này, Tư Tuấn đang lái xe trên đường, anh cũng không biết mình đang lái đi đâu, chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng tức giận, giống như có một tảng đá đè nặng trong lồng ngực, khó chịu mãi không thôi.
Anh ra thật sự không hiểu sao mẹ mình lại cứ muốn ép buộc mình như vậy? Muốn ép anh cưới một người anh không yêu! Chẳng lẽ bản thân anh còn không đáng coi trọng bằng người nhà hộ Lâm sao? Chẳng lẽ anh chỉ là một công cụ trao đổi của mẹ hay sao?
Trong lòng Tư Tuấn càng nghĩ càng thêm tức giận, anh vô thức lái xe tới quán bar.
Ai cũng nói rượu là liều thuốc để giải sầu tốt nhất, Tư Tuấn đi tới một gian phòng, gọi một bàn rượu.
“Đừng có hỏi nhiều nữa, mau mang rượu lên đây, nếu không say thì đừng có trách tôi không trả tiền!"
Người phục vụ thấy thái độ Tư Tuấn có chút kỳ lạ nhưng cũng không dám khuyên nhủ, chỉ lo giới thiệu và khen không ngớt lời các loại rượu trên bàn, anh ra chưa kịp nói xong Tư Tuấn đã cầm một bình lên trực tiếp tu thẳng vào mồm.
Lúc này, miệng anh đã không cảm nhận được bất kỳ hương vị gì nữa, từng bình từng bình rượu, bình nào cũng chỉ như ớt cay, nóng rát chảy vào cổ họng anh, trôi xuống lòng càng thêm chua xót Từ trước tới nay anh chưa bao giờ nghĩ tới một người độc lập như mình mà đến cả chuyện hôn nhân đại sự của bản thân cũng.
không được quyết định! Anh ta chỉ muốn sống theo ý mình, vậy mà cứ không ngừng bị ép buộc cưới một người phụ nữ mà anh không yêu.
Đột nhiên trước mắt Tư Tuấn hiện lên bóng dáng Diệp Thiến Nhi.
Lúc này, anh đã say đến bảy tám phần, tác dụng của rượu khiến anh choáng váng đầu óc, ngực đau âm ỷ, nhưng anh cảm thấy mình vẫn còn chịu đựng được.
Diệp Thiến Nhi, đây mới là người phụ nữ anh muốn, là người anh yêu và muốn kết hôn.
Còn với Lâm Hân Hân, anh hoàn toàn không có hứng thú.
“Phục vụ, mang thêm rượu tới đây Trước bàn của Tư Tuấn là vô số chai rượu năm ngổn ngang, anh đã có chút buồn nôn nhưng vẫn còn muốn uống thêm nữa, bởi vì giờ phút này chỉ có rượu mới có thể khiến anh quên hết u sầu, khiến anh bình tĩnh trở lại.
Phục vụ mang thêm mấy bình rượu lên nhưng thấy Tư Tuấn đã uống quá nhiều, anh có ý tốt khuyên bảo: “Anh này, có lẽ anh uống quá nhiều rồi, nếu còn uống thêm nữa e là không tốt cho sức khỏe, vậy nên.."
Lúc này Tư Tuấn đã rất say rồi, anh có chút kích động, túm lấy cổ áo nhân viên phục vụ, gào rống lên: “Anh có ý gì? Anh sợ tôi không trả tiền chứ gì, sợ tôi chết ở đây làm anh phải chịu trách nhiệm chứ gì?"
Tư Tuấn rút ví tiền ra, lấy ra một sấp tiền “Tôi nó anh biết, anh không cần lo lắng nhiều như vậy, thoải mái đếm đi"
Nhân viên phục vụ lắc đầu, tự cảm thấy mất mặt cho chính mình, nơi anh làm việc là quán bar, ở đây có thiếu gì loại người chứ.
Phục vụ bày rượu lên bàn sau đó tự giác rời đi, không dám nói thêm gì nữa.
Tư Tuấn lại uống thêm mấy chai rượu nữa, anh cảm thấy dạ dày có chút đau, không chịu được phải chạy đến nhà vệ sinh nôn vài lần mới cảm thấy nhẹ nhõm hơn, sau đó ngã quy trên sô pha.
Thế nhưng, đầu óc anh vẫn còn khá tỉnh táo, bây giờ, người anh muốn gặp nhất là Diệp Thiến Nhi, muốn dịu dàng ôm lấy cô, vuốt ve mái tóc mềm mại của cô.
Tư Tuấn rút di động ra, gọi cho Diệp Thiến Nhi.
“Diệp Thiến Nhi, em đang ở đâu thế?"
Diệp Thiến Nhi vừa nghe điện thoại đã nhận ra điểm khác thường, dường như hơi thở tràn đầy mùi rượu của Tư Tuấn đã tràn cả vào ống nghe, lan tỏa khắp phòng Diệp Thiến Nhi.
“Tư Tuấn, có phải anh uống rượu không?
Anh đang ở đâu thế!"
Giọng nói của Diệp Thiến Nhi có chút lo lắng, Tư Tuấn đúng là không hiểu chuyện, cô thì sốt ruột đợi anh ở nhà, vậy mà anh còn côm trạng đi uống rượu!
Huống hồ, hôm nay anh còn đi tới nhà họ Lâm!
Chẳng lẽ mọi chuyện không được thuận lợi sao?
Trong lòng Diệp Thiến Nhi vô cùng lo lắng, một dự cảm xấu dâng lên trong lòng cô.
“Tư Tuấn, rốt cuộc bây giờ anh đang ở đâu? Mau nói cho em biết đi!"
Tư Tuấn nói năng dần hỗn loạn, anh cứ nhắc đi nhắc lại bảo Diệp Thiến Nhi tới đón anh.
Thế nhưng Diệp Thiến Nhi hỏi vài lần, Tư Tuấn vẫn không nói ra địa chỉ quán bar.
Trong lòng Diệp Thiến Nhi nóng như lửa đốt, cô vội thay quần áo chạy ra ngoài tìm Tư Tuấn. Trong lòng Diệp Thiến Nhi thầm cầu nguyện Tư Tuấn đừng xảy ra chuyện gì, nếu như anh thật sự có chuyện gì vậy thì cô phải làm sao đây!
Diệp Thiến Nhi không còn cách nào khác đành phải tìm khắp các quán bar mà Tư Tuấn thường hay tới, cô đã tìm khắp nơi mà vẫn không thấy Tư Tuấn!
Rốt cuộc anh đang ở đâu chứ?
Khi Diệp Thiến Nhi đang hoảng loạn tìm Tư Tuấn thì đột nhiên điện thoại vang lên, trên màn hình hiện lên cái tên của người mà cô muốn gặp nhất bây giờ – Tư Tuấn.