Yêu Phải Một Mảnh Tuyết
Chương 26
Mấy ngày nay, Hách Diêu Tuyết bị vây trong khách sạn, ra vào không được. Mỗi lần cô muốn ra ngoài, đều bị bảo vệ lễ phép ngăn lại, nói Nhạc tiên sinh không có ở đây, Hách tiểu thư tốt nhất là nên ở trong phòng.
Hách Diêu Tuyết cũng không phải là loại người có thói quen tranh cãi cùng người khác. Huống chi đối phương là đàn ông mạnh mẽ, sau khi vài lần gặp phải cản trở, cô liền ngây ngốc trong phòng không tiếp tục thử đòi ra ngoài nữa.
Chỉ là Hách Diêu Tuyết cũng phát hiện ra khác thường. Bảo vệ ngoài phòng đột nhiên tăng nhiều, trừ bỏ vài người quen thuộc mang theo từ trong nước còn có bảo vệ bên ngoài, có vài người da đen, vừa nhìn là biết mời từ bên ngoài.
Thật sự là không biết Nhạc Ân Trạch đang phòng bị cái gì, chẳng lẽ anh sợ cô sẽ chạy trốn hay sao? Hách Diêu Tuyết cười tự giễu.
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa. Hách Diêu Tuyết biết, đây là tiếng của người đưa cơm đến. Bảo vệ ngoài cửa làm hết mười phần phận cự, đồ ăn của cô đều do đầu bếp chuyên môn của khách sạn phụ trách, lại có bảo vệ giám thị phục vụ đưa vào.
Khi xe thức ăn đẩy tới, lúc phục vụ nhận tiền tip bảo vệ đưa, liền mặt mày hớn hở chạy lấy người.
Hách Diêu Tuyết nhìn bữa ăn kiểu Trung Quốc đưa tới, không còn khẩu vị, nhưng mà cô vẫn bưng bát canh trứng tôm hùm lên, món này nhẹ nhàng dễ tiêu hóa. Trước kia đầu bếp đã làm qua hai lần, lần nào cô cũng ăn sạch sẽ.
Lần này cũng không ngoại lệ, nhưng khi cô múc mấy muỗng, đột nhiên phát hiện dưới bát canh có một cái USB nho nhỏ.
Hách Diêu Tuyết đứng phắt dậy, vừa muốn gọi bảo vệ, lại dừng lại. Cô chậm rãi lấy USB ra, sau đó nói với bảo vệ ngoài cửa đã ăn no, để cho bọn họ đẩy xe thức ăn ra.
Sau khi bảo vệ rời khỏi, Hách Diêu Tuyết nhanh chóng đến chiếc máy tính trong khách sạn, gắn USB vào máy.
Lúc mở chiếc USB ra, cô phát hiện bên trong đều là báo cáo của công y, còn có một số ảnh chụp.
Mặc dù Hách Diêu Tuyết không hiểu lắm phương diện buôn bán, nhưng những báo cáo kia làm cực kỳ dễ hiểu, trọng điểm dùng mực đỏ đánh dấu, dù cho ngu ngốc cũng có thể nhìn ra, ngân sách tập đoàn nhà họ Nhạc vận hành như thế nào, nơi nơi bày bố tạo áp lực công ty nhà họ Hách. Mà trong bức ảnh, cô nhìn thấy Nhạc Ân Trạch đang gặp mặt mấy chủ nợ lớn của công ty nhà họ Hách, mọi người ngồi cùng một chỗ, hơn nữa từ góc độ của ảnh chụp, có thể cảm nhận được hơi thở âm mưu, chính diện đánh tới.
Hách Diêu Tuyết càng xem càng kinh sợ, chỉ cảm thấy da đầu có chút run lên. Nếu….. Nếu những báo cáo này là thật, như vậy…… Dù Nhạc Ân Trạch không tự tay sát hại ba mẹ cô, cũng tuyệt đối là đầu sỏ đẩy công ty nhà họ Hách vào tuyệt cảnh.
Nghĩ đến người đàn ông kia đã chạm vào người cô, mỗi một tấc da thịt trên thân thể cô đều cảm thấy khó ức chế run rẩy cùng ghê tởm.
Nội dung bên trong USB cuối cùng chỉ có mấy lời ít ỏi, đại ý nói là bạn thân của Hách Trì Quốc khi còn sống, hy vọng Hách Diêu Tuyết an tâm một chút, chớ nóng nảy, nhẫn nại chờ hắn đến giải cứu.
Sau khi xem hết tất cả văn kiện trong USB, toàn bộ nội dung trong USB đều biến mất. Hẳn là có người cài đặt virus vào bên trong, xem khi xem xong tự động xóa sạch nội dung.
Hách Diêu Tuyết thử lại mấy lần, phát hiện văn kiện đều triệt để biến mất, liền rút USB ra, bỏ vào trong bồn cầu.
Cô cũng không hoàn toàn tin lời của người thần bí này, nhưng càng nghĩ đến con người của Nhạc Ân Trạch, lại cảm thấy tội trạng này mười phần đúng tác phong làm việc của anh. Thừa dịp người ta gặp khó khăn thì bỏ đá xuống giếng không phải là sở trường của anh hay sao?
Nghĩ đến bản thân xém chút đã đi cầu xin người gián tiếp hại chết ba mẹ mình, thay ba mẹ đã chết báo thù rửa hận, thật sự là mười phần châm chọc.
Hách Diêu Tuyết cảm thấy bản thân đối với đạo đức của người đàn ông này hoàn toàn không còn chờ mong gì, theo lý thuyết cũng không có thất vọng gì đáng nói, nhưng không biết vì sao, khi mầm móng hoài nghi dần dần mọc rễ dưới đáy lòng, giống như sợi tơ vô hình gắt gao quấn chặt trái tim cô, làm cho cô hít thở không thông đến độ nói không ra lời……
Nhạc Ân Trạch lần nữa chứng minh năng lực khôi phục của ác ma, lúc gặp chuyện không may, ngày thứ ba đã chuẩn bị làm thủ tục xuất viện.
Nghĩ đến lúc bản thân tỉnh lại, cô gái nhu thuận ngủ bên giường bệnh, vẻ mặt Nhạc Ân Trạch liền trở nên dịu dàng. Anh có thể cảm giác được, lúc đó bản thân gần như lựa chọn tự sát làm cho cô gái luôn luôn phòng bị giống con nhím nhỏ đã thay đổi, cái loại muốn quan tâm lại keo kiệt biểu hiện kỳ quái thật đúng là….. rất đáng yêu.
Bởi vì phải hạn chế Hách Diêu Tuyết ra ngoài, hai ngày nay anh đều không cho Hách Diêu Tuyết đến thăm bệnh, cho nên ngày thứ ba sau khi vừa làm xong kiểm tra, Nhạc Ân Trạch liền một giây cũng không muốn ở lại, để cho nhân viên đi theo tiến hành thủ tục xuất viện, bản thân thì về khách sạn trước.
Lúc bảo vệ giúp anh lấy xe lăn, đưa anh về khách sạn, bảo vệ nhỏ giọng hỏi anh có đi đến nhà ăn dùng cơm trước hay không, anh lắc đầy, ý bảo trực tiếp trở lại phòng.
Đẩy cửa phòng ra, Nhạc Ân Trạch có chút ngừng lại, cũng không biết nghĩ tới cái gì, khóe miệng khẽ nhếch lên cười, sau đó đẩy cửa phòng…..
Khi NhạcÂn Trạch đẩy xe lăn vào, nguyên bản Hách Diêu Tuyết ngồi trên ghế sô pha chậm rãi ngồi thẳng người, trừng mắt bồ câu nhìn anh, bộ dáng dường như có chút sững sờ.
Nhạc Ân Trạch vẫy tay cho bảo vệ ra ngoài, sau đó nói với Hách Diêu Tuyết: “Đến đây, đẩy tôi qua đó."
Nhưng Hách Diêu Tuyết lại giống như tượng đá, không nhúc nhích, cũng không biết đang ồn ào khó chịu cái gì. Nhạc Ân Trạch nhẫn nại đợi một hồi, sau đó tự đẩy xe lăn đi qua. Nhưng không đợi anh qua đến, Hách Diêu Tuyết đột nhiên giơ cái bình hoa trên bàn, hung hăng ném về phía anh.
Nếu là bình thường, bình hoa này nhất định không đụng được vào người anh, nhưng hiện tại chân Nhạc Ân Trạch đang bó thạch cao, đối với xe lăn cũng không phải đặc biệt tiện lợi. Bình hoa đập vào trên người anh, nhánh hoa treo đầy trên người, nước bên trong cũng theo ống quần chảy xuống.
Hách Diêu Tuyết nhìn ánh mắt Nhạc Ân Trạch, giống như con rồng hung ác muốn phun lửa, nghiến răng hỏi: “Đây là cách em hoan nghênh tôi?"
Hách Diêu Tuyết không biết anh nguyên bản chờ mong nghi thức hoan nghênh long trọng như thế nào. Trên thực tế cả ngày ngọn lửa giận của cô càng cháy càng mãnh liệt, nếu bên người có lựu đạn, cô cũng sẽ không chút do dự mà ném vào anh.
"Anh cút ra ngoài cho tôi! Tôi không muốn nhìn thấy anh!" Hách Diêu Tuyết nắm chặt nắm tay, chỉ vào cửa lớn quát.
Nhạc Ân Trạch lạnh lùng nhìn cô, nhẹ nhàng gõ trên xe lăn “Em có tư cách ra lệnh cho tôi sao? Hách tiểu thư?"
Hách Diêu Tuyết không trả lời, cô xoay người cầm một cái bình hoa lớn hơn ở trên bàn chuẩn bị “chăm sóc" long trọng một chút với Nhạc Ân Trạch.
Nhưng vào lúc này, người đàn ông vọt đứng dậy từ xe lăn, một chân bước nhanh ra phía sau lưng Hách Diêu Tuyết, vươn bàn tay to ôm lấy cô, đột nhiên quăng cô đến trên giường lớn.
Hách Diêu Tuyết giãy dụa muốn đứng lên, nhưng trong lúc này, cô nhìn thấy anh đi vài bước, lại trở ngại vì chân bó thạch cao mà rất không thuận tiện, đi lại tập tễnh.
Nhạc Ân Trạch cầm lấy bình hoa cô chuẩn bị giơ lên, không chút do dự đập vào cái chân bó thạch cao của bản thân. Đập một cái không nát, người đàn ông không ngừng nghỉ chút nào lại đập cái thứ hai, âm thanh thạch cao vỡ ra làm cho tim người ta đập nhanh.
Hách Diêu Tuyết bị hành động điên cuồng của Nhạc Ân Trạch làm cho sợ tới mức ngây người….. Đây chính là một kẻ điên! Kẻ điên nguy hiểm mười phần!
Vẻ mặt người đàn ông không biểu cảm đập thạch cao nát thành từng mảnh nhỏ, vài bước liền lên giường, một tay ấn lại Hách Diêu Tuyết đang chuẩn bị đứng lên, nghiến răng hỏi: “Em cho tôi ngạc nhiên mừng rỡ lớn như vậy, có phải tôi cũng nên thương yêu em một chút hay không?"
Nói xong, anh đưa tay xé rách ga giường, cột hai tay Hách Diêu Tuyết con đang giãy dụa vào đầu giường.
Hách Diêu Tuyết mang nước mắt phẫn hận nói: "Tội phạm giết người! Ba tôi đối với anh không tệ, vậy mà anh lại đối xử với ông như vậy! Vô sỉ! Bại hoại! Ban đầu ở sườn núi, tôi nên một cước hung hăng đạp xuống, cho anh rơi tan xương nát thịt!"
Ánh mắt của Nhạc Ân Trạch sắp bị màu đỏ che lấp, anh cười lạnh lộ răng nanh trắng tinh “Sao tôi có thể chết? Nếu tôi chết, ai tới an ủi bảo bối tịch mịch. Mấy ngày nay có phải cảm giác thân thể ngứa ngáy khó nhịn? Đừng nóng vội, một hồi tôi liền đút em ăn no, cho em tin tưởng thân thể hiện tại của mình đã không thể rời xa đàn ông."
Căn phòng xa hoa, giường lớn lại như Địa ngục, hình ảnh phóng đãng làm cho người ta không mở mắt ra được.
Người đàn ông lõa thể, thân hình cường tráng không có một vết sẹo, cặp mông gầy yếu mà gợi cảm, một chân không bị thương hữu lực nửa quỳ ở trên giường, một chân bị thương khác thì nửa nhấc ở bên giường.
Hai cổ tay Hách Diêu Tuyết bị mảnh vải ga giường trói buộc ở trên đỉnh đầu trên đầu giường, tóc dài giống như dải lụa xõa tung, bộ ngực tròn đầy đặn phập phồng theo hô hấp dồn dập, nụ hoa màu non mềm hồng hồng nở rộ kiều diễm, đẹp không nói nên lời.
Trên bàn tay của người đàn ông còn dính chút nước trong bình hoa, lãnh lẽo giống như rắn độc vuốt ve đôi chân thon dài của cô. Đầu ngón tay thô ráp ma sát da thịt non mịn, từ bắp chân rồi thong thả hướng lên trên, vuốt ve hai đầu gối run rẩy của cô. Sau đó lại lần nữa hướng lên trên, chậm rãi âu yếm cặp đùi cân xứng của cô, lại hữu ý vô tình tránh đi mật địa mềm mại giữa hai chân.
Mà lúc này, trong mật địa của Hách Diêu Tuyết lòi ra một sợi dây điện màu đỏ, chỗ sâu nhất còn bất chợt truyền ra tiếng vang “ong ong"
"Ưm. . . . . ." Ngực Hách Diêu Tuyết càng nhấp nhô lên xuống, không kiềm chế được vặn vẹo thân thể. Hai tay bị trói bất lực nắm thành quyền, khuôn mặt xấu hổ và giận dữ cùng khó có thể nói ra miệng hành hạ thoáng biến thành đỏ ửng.
"Cô gái không nghe lời sẽ phải nhận trừng phạt." Ánh mắt người đàn ông như nóng, giọng nói lại lạnh như băng giống như vừa ướt qua đá lạnh “Đừng chịu đựng, muốn rên liền rên, tôi thích nghe tiếng rên của em, đặt biệt là thời điểm em khóc cầu xin tôi."
Nếu có thể, Hách Diêu Tuyết nhất định sẽ chửi ầm lên, nhưng hiện tại toàn bộ tinh thần của cô đều vị dị vật bên trong cơ thể đoạt đi rồi.
Trong hành lý của người đàn ông đáng chết này rốt cuộc là còn mang theo bao nhiêu vật tà ác? Vật nhỏ tròn tròn nhìn như ngon miệng này, còn bị anh vẽ loạn một tầng thuốc mỡ thơm ngát. Khi cái trứng rung tình thú bị anh không chút lưu tình đẩy vào, thân thể cô nhất thời như muốn bốc cháy, lúc công tắc cái trứng rung được bật lên càng làm cho cô run rẩy đến cực hạn.
Hách Diêu Tuyết cũng không phải là loại người có thói quen tranh cãi cùng người khác. Huống chi đối phương là đàn ông mạnh mẽ, sau khi vài lần gặp phải cản trở, cô liền ngây ngốc trong phòng không tiếp tục thử đòi ra ngoài nữa.
Chỉ là Hách Diêu Tuyết cũng phát hiện ra khác thường. Bảo vệ ngoài phòng đột nhiên tăng nhiều, trừ bỏ vài người quen thuộc mang theo từ trong nước còn có bảo vệ bên ngoài, có vài người da đen, vừa nhìn là biết mời từ bên ngoài.
Thật sự là không biết Nhạc Ân Trạch đang phòng bị cái gì, chẳng lẽ anh sợ cô sẽ chạy trốn hay sao? Hách Diêu Tuyết cười tự giễu.
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa. Hách Diêu Tuyết biết, đây là tiếng của người đưa cơm đến. Bảo vệ ngoài cửa làm hết mười phần phận cự, đồ ăn của cô đều do đầu bếp chuyên môn của khách sạn phụ trách, lại có bảo vệ giám thị phục vụ đưa vào.
Khi xe thức ăn đẩy tới, lúc phục vụ nhận tiền tip bảo vệ đưa, liền mặt mày hớn hở chạy lấy người.
Hách Diêu Tuyết nhìn bữa ăn kiểu Trung Quốc đưa tới, không còn khẩu vị, nhưng mà cô vẫn bưng bát canh trứng tôm hùm lên, món này nhẹ nhàng dễ tiêu hóa. Trước kia đầu bếp đã làm qua hai lần, lần nào cô cũng ăn sạch sẽ.
Lần này cũng không ngoại lệ, nhưng khi cô múc mấy muỗng, đột nhiên phát hiện dưới bát canh có một cái USB nho nhỏ.
Hách Diêu Tuyết đứng phắt dậy, vừa muốn gọi bảo vệ, lại dừng lại. Cô chậm rãi lấy USB ra, sau đó nói với bảo vệ ngoài cửa đã ăn no, để cho bọn họ đẩy xe thức ăn ra.
Sau khi bảo vệ rời khỏi, Hách Diêu Tuyết nhanh chóng đến chiếc máy tính trong khách sạn, gắn USB vào máy.
Lúc mở chiếc USB ra, cô phát hiện bên trong đều là báo cáo của công y, còn có một số ảnh chụp.
Mặc dù Hách Diêu Tuyết không hiểu lắm phương diện buôn bán, nhưng những báo cáo kia làm cực kỳ dễ hiểu, trọng điểm dùng mực đỏ đánh dấu, dù cho ngu ngốc cũng có thể nhìn ra, ngân sách tập đoàn nhà họ Nhạc vận hành như thế nào, nơi nơi bày bố tạo áp lực công ty nhà họ Hách. Mà trong bức ảnh, cô nhìn thấy Nhạc Ân Trạch đang gặp mặt mấy chủ nợ lớn của công ty nhà họ Hách, mọi người ngồi cùng một chỗ, hơn nữa từ góc độ của ảnh chụp, có thể cảm nhận được hơi thở âm mưu, chính diện đánh tới.
Hách Diêu Tuyết càng xem càng kinh sợ, chỉ cảm thấy da đầu có chút run lên. Nếu….. Nếu những báo cáo này là thật, như vậy…… Dù Nhạc Ân Trạch không tự tay sát hại ba mẹ cô, cũng tuyệt đối là đầu sỏ đẩy công ty nhà họ Hách vào tuyệt cảnh.
Nghĩ đến người đàn ông kia đã chạm vào người cô, mỗi một tấc da thịt trên thân thể cô đều cảm thấy khó ức chế run rẩy cùng ghê tởm.
Nội dung bên trong USB cuối cùng chỉ có mấy lời ít ỏi, đại ý nói là bạn thân của Hách Trì Quốc khi còn sống, hy vọng Hách Diêu Tuyết an tâm một chút, chớ nóng nảy, nhẫn nại chờ hắn đến giải cứu.
Sau khi xem hết tất cả văn kiện trong USB, toàn bộ nội dung trong USB đều biến mất. Hẳn là có người cài đặt virus vào bên trong, xem khi xem xong tự động xóa sạch nội dung.
Hách Diêu Tuyết thử lại mấy lần, phát hiện văn kiện đều triệt để biến mất, liền rút USB ra, bỏ vào trong bồn cầu.
Cô cũng không hoàn toàn tin lời của người thần bí này, nhưng càng nghĩ đến con người của Nhạc Ân Trạch, lại cảm thấy tội trạng này mười phần đúng tác phong làm việc của anh. Thừa dịp người ta gặp khó khăn thì bỏ đá xuống giếng không phải là sở trường của anh hay sao?
Nghĩ đến bản thân xém chút đã đi cầu xin người gián tiếp hại chết ba mẹ mình, thay ba mẹ đã chết báo thù rửa hận, thật sự là mười phần châm chọc.
Hách Diêu Tuyết cảm thấy bản thân đối với đạo đức của người đàn ông này hoàn toàn không còn chờ mong gì, theo lý thuyết cũng không có thất vọng gì đáng nói, nhưng không biết vì sao, khi mầm móng hoài nghi dần dần mọc rễ dưới đáy lòng, giống như sợi tơ vô hình gắt gao quấn chặt trái tim cô, làm cho cô hít thở không thông đến độ nói không ra lời……
Nhạc Ân Trạch lần nữa chứng minh năng lực khôi phục của ác ma, lúc gặp chuyện không may, ngày thứ ba đã chuẩn bị làm thủ tục xuất viện.
Nghĩ đến lúc bản thân tỉnh lại, cô gái nhu thuận ngủ bên giường bệnh, vẻ mặt Nhạc Ân Trạch liền trở nên dịu dàng. Anh có thể cảm giác được, lúc đó bản thân gần như lựa chọn tự sát làm cho cô gái luôn luôn phòng bị giống con nhím nhỏ đã thay đổi, cái loại muốn quan tâm lại keo kiệt biểu hiện kỳ quái thật đúng là….. rất đáng yêu.
Bởi vì phải hạn chế Hách Diêu Tuyết ra ngoài, hai ngày nay anh đều không cho Hách Diêu Tuyết đến thăm bệnh, cho nên ngày thứ ba sau khi vừa làm xong kiểm tra, Nhạc Ân Trạch liền một giây cũng không muốn ở lại, để cho nhân viên đi theo tiến hành thủ tục xuất viện, bản thân thì về khách sạn trước.
Lúc bảo vệ giúp anh lấy xe lăn, đưa anh về khách sạn, bảo vệ nhỏ giọng hỏi anh có đi đến nhà ăn dùng cơm trước hay không, anh lắc đầy, ý bảo trực tiếp trở lại phòng.
Đẩy cửa phòng ra, Nhạc Ân Trạch có chút ngừng lại, cũng không biết nghĩ tới cái gì, khóe miệng khẽ nhếch lên cười, sau đó đẩy cửa phòng…..
Khi NhạcÂn Trạch đẩy xe lăn vào, nguyên bản Hách Diêu Tuyết ngồi trên ghế sô pha chậm rãi ngồi thẳng người, trừng mắt bồ câu nhìn anh, bộ dáng dường như có chút sững sờ.
Nhạc Ân Trạch vẫy tay cho bảo vệ ra ngoài, sau đó nói với Hách Diêu Tuyết: “Đến đây, đẩy tôi qua đó."
Nhưng Hách Diêu Tuyết lại giống như tượng đá, không nhúc nhích, cũng không biết đang ồn ào khó chịu cái gì. Nhạc Ân Trạch nhẫn nại đợi một hồi, sau đó tự đẩy xe lăn đi qua. Nhưng không đợi anh qua đến, Hách Diêu Tuyết đột nhiên giơ cái bình hoa trên bàn, hung hăng ném về phía anh.
Nếu là bình thường, bình hoa này nhất định không đụng được vào người anh, nhưng hiện tại chân Nhạc Ân Trạch đang bó thạch cao, đối với xe lăn cũng không phải đặc biệt tiện lợi. Bình hoa đập vào trên người anh, nhánh hoa treo đầy trên người, nước bên trong cũng theo ống quần chảy xuống.
Hách Diêu Tuyết nhìn ánh mắt Nhạc Ân Trạch, giống như con rồng hung ác muốn phun lửa, nghiến răng hỏi: “Đây là cách em hoan nghênh tôi?"
Hách Diêu Tuyết không biết anh nguyên bản chờ mong nghi thức hoan nghênh long trọng như thế nào. Trên thực tế cả ngày ngọn lửa giận của cô càng cháy càng mãnh liệt, nếu bên người có lựu đạn, cô cũng sẽ không chút do dự mà ném vào anh.
"Anh cút ra ngoài cho tôi! Tôi không muốn nhìn thấy anh!" Hách Diêu Tuyết nắm chặt nắm tay, chỉ vào cửa lớn quát.
Nhạc Ân Trạch lạnh lùng nhìn cô, nhẹ nhàng gõ trên xe lăn “Em có tư cách ra lệnh cho tôi sao? Hách tiểu thư?"
Hách Diêu Tuyết không trả lời, cô xoay người cầm một cái bình hoa lớn hơn ở trên bàn chuẩn bị “chăm sóc" long trọng một chút với Nhạc Ân Trạch.
Nhưng vào lúc này, người đàn ông vọt đứng dậy từ xe lăn, một chân bước nhanh ra phía sau lưng Hách Diêu Tuyết, vươn bàn tay to ôm lấy cô, đột nhiên quăng cô đến trên giường lớn.
Hách Diêu Tuyết giãy dụa muốn đứng lên, nhưng trong lúc này, cô nhìn thấy anh đi vài bước, lại trở ngại vì chân bó thạch cao mà rất không thuận tiện, đi lại tập tễnh.
Nhạc Ân Trạch cầm lấy bình hoa cô chuẩn bị giơ lên, không chút do dự đập vào cái chân bó thạch cao của bản thân. Đập một cái không nát, người đàn ông không ngừng nghỉ chút nào lại đập cái thứ hai, âm thanh thạch cao vỡ ra làm cho tim người ta đập nhanh.
Hách Diêu Tuyết bị hành động điên cuồng của Nhạc Ân Trạch làm cho sợ tới mức ngây người….. Đây chính là một kẻ điên! Kẻ điên nguy hiểm mười phần!
Vẻ mặt người đàn ông không biểu cảm đập thạch cao nát thành từng mảnh nhỏ, vài bước liền lên giường, một tay ấn lại Hách Diêu Tuyết đang chuẩn bị đứng lên, nghiến răng hỏi: “Em cho tôi ngạc nhiên mừng rỡ lớn như vậy, có phải tôi cũng nên thương yêu em một chút hay không?"
Nói xong, anh đưa tay xé rách ga giường, cột hai tay Hách Diêu Tuyết con đang giãy dụa vào đầu giường.
Hách Diêu Tuyết mang nước mắt phẫn hận nói: "Tội phạm giết người! Ba tôi đối với anh không tệ, vậy mà anh lại đối xử với ông như vậy! Vô sỉ! Bại hoại! Ban đầu ở sườn núi, tôi nên một cước hung hăng đạp xuống, cho anh rơi tan xương nát thịt!"
Ánh mắt của Nhạc Ân Trạch sắp bị màu đỏ che lấp, anh cười lạnh lộ răng nanh trắng tinh “Sao tôi có thể chết? Nếu tôi chết, ai tới an ủi bảo bối tịch mịch. Mấy ngày nay có phải cảm giác thân thể ngứa ngáy khó nhịn? Đừng nóng vội, một hồi tôi liền đút em ăn no, cho em tin tưởng thân thể hiện tại của mình đã không thể rời xa đàn ông."
Căn phòng xa hoa, giường lớn lại như Địa ngục, hình ảnh phóng đãng làm cho người ta không mở mắt ra được.
Người đàn ông lõa thể, thân hình cường tráng không có một vết sẹo, cặp mông gầy yếu mà gợi cảm, một chân không bị thương hữu lực nửa quỳ ở trên giường, một chân bị thương khác thì nửa nhấc ở bên giường.
Hai cổ tay Hách Diêu Tuyết bị mảnh vải ga giường trói buộc ở trên đỉnh đầu trên đầu giường, tóc dài giống như dải lụa xõa tung, bộ ngực tròn đầy đặn phập phồng theo hô hấp dồn dập, nụ hoa màu non mềm hồng hồng nở rộ kiều diễm, đẹp không nói nên lời.
Trên bàn tay của người đàn ông còn dính chút nước trong bình hoa, lãnh lẽo giống như rắn độc vuốt ve đôi chân thon dài của cô. Đầu ngón tay thô ráp ma sát da thịt non mịn, từ bắp chân rồi thong thả hướng lên trên, vuốt ve hai đầu gối run rẩy của cô. Sau đó lại lần nữa hướng lên trên, chậm rãi âu yếm cặp đùi cân xứng của cô, lại hữu ý vô tình tránh đi mật địa mềm mại giữa hai chân.
Mà lúc này, trong mật địa của Hách Diêu Tuyết lòi ra một sợi dây điện màu đỏ, chỗ sâu nhất còn bất chợt truyền ra tiếng vang “ong ong"
"Ưm. . . . . ." Ngực Hách Diêu Tuyết càng nhấp nhô lên xuống, không kiềm chế được vặn vẹo thân thể. Hai tay bị trói bất lực nắm thành quyền, khuôn mặt xấu hổ và giận dữ cùng khó có thể nói ra miệng hành hạ thoáng biến thành đỏ ửng.
"Cô gái không nghe lời sẽ phải nhận trừng phạt." Ánh mắt người đàn ông như nóng, giọng nói lại lạnh như băng giống như vừa ướt qua đá lạnh “Đừng chịu đựng, muốn rên liền rên, tôi thích nghe tiếng rên của em, đặt biệt là thời điểm em khóc cầu xin tôi."
Nếu có thể, Hách Diêu Tuyết nhất định sẽ chửi ầm lên, nhưng hiện tại toàn bộ tinh thần của cô đều vị dị vật bên trong cơ thể đoạt đi rồi.
Trong hành lý của người đàn ông đáng chết này rốt cuộc là còn mang theo bao nhiêu vật tà ác? Vật nhỏ tròn tròn nhìn như ngon miệng này, còn bị anh vẽ loạn một tầng thuốc mỡ thơm ngát. Khi cái trứng rung tình thú bị anh không chút lưu tình đẩy vào, thân thể cô nhất thời như muốn bốc cháy, lúc công tắc cái trứng rung được bật lên càng làm cho cô run rẩy đến cực hạn.
Tác giả :
Cuồng Thượng Gia Cuồng