Yêu Phải Một Mảnh Tuyết
Chương 23
Cứ như vậy phần đông phụ nữ, một lòng ao ước nhìn người đàn ông anh tuấn bên cạnh Hách Diêu Tuyết, thậm chí, còn lén lút hỏi người đàn ông này là ai.
Đáng tiếc Nhạc Ân Trạch bình thường là người khiên tốn, lai lịch cụ thể là gì, ai cũng không rõ ràng, chỉ biết là người mới vừa trở về từ nước ngoài, gần nhất có vài hành động rất lớn ở thương trường, thu mua lại công ty nhà họ Hách sắp đóng cửa, ai cũng không biết rõ nguyên nhân.
Nhìn Nhạc Ân Trạch đối xử tỉ mỉ dịu dàng từng chút với Hách Diêu Tuyết, có thể so với thân sĩ. Chẳng những lúc xuống đài thay cô nâng váy, hơn nữa còn thay cô bưng đến đồ uống có độ cồn thấp cùng món ăn tinh xảo.
Đáng tiếc Hách Diêu Tuyết thế mà thân ở trong phúc lại không biết phúc, đối với người đàn ông giàu có chất lượng tốt mê người còn kiêu ngạo, trưng ra bộ mặt lãnh khốc, một bộ dạng lạnh lẽo, nhìn đám thiên kim tiểu thư trong lòng rít gào: Cô đi xuống! Để cho tôi tới!
Đáng tiếc họ không biết là, Nhạc Ân Trạch giống như săn sóc dán sát vào tai Hách Diêu Tuyết lặng lẽ nói: “Hiện tại không ăn, một lát nữa sẽ không có sức….. Tôi sợ em buổi tối chịu không được."
Trong lời nói ám chỉ hạ lưu, Hách Diêu Tuyết đương nhiên nghe được rõ ràng. Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng xinh liền biến thành đỏ ửng.
Đang lúc này, người chủ trì nhắc nhở mọi người đi tới bên cạnh bể bơi thưởng thức yến tiệc, cử hành party bên ngoài trời.
Khoảnh khắc theo cửa khoang thuyền bước ra, Hách Diêu Tuyết liền cảm thấy hoàn cảnh chung quanh có một loại cảm giác quỷ dị nói không nên lời.
Hội trường bố trí hết sức mê người, trên bàn ăn trắng tuyết bày biện tượng thiên sứ, pháo hoa bắn trên trời đủ màu đủ dạng, đồ uống thành đôi, đồ ăn tự chọn……
Thế nhưng tình cảnh hòa thuận này của Nhạc Ân Trạch lại làm cho thân thể Hách Diêu Tuyết cứng ngắc, này….. Cô nghĩ tới, đây hoàn toàn giống như đúc với hoàn cảnh bố trí tiệc sinh nhật mười bốn tuổi năm đó của cô….
Cô không khỏi ngẩng đầu, hơi sợ hải nhìn về phía Nhạc Ân Trạch. Người đàn ông đã cúi đầu chăm chú nhìn cô, vươn tay vào trong túi quần lấy ra một cái hộp nhỏ. Bên ngoài chiếc hộp bao bằng giấy gói màu hồng, kiểu dáng là kiểu lưu hành mấy năm trước, nhưng mà hiện tại cũng không gặp nhiều, hơn nữa các góc giấy gói đã bị mài có chút tổn hại, nhìn ra là vật đã có lâu trước kia. Nhạc Ân Trạch đưa chiếc hộp cho Hách Diêu Tuyết, sau đó bình tĩnh nói: “Mở nó ra!"
Hách Diêu Tuyết bị động nhận lấy chiếc hộp, không tình nguyện chậm rãi mở giấy gói ra. Lúc mở chiếc hộp, một sợi dây chuyền thủy tinh liền hiện ra trước mắt. Đáng tiếc sợi dây chuyền cũng không phải là vật quý giá sang trọng, dù cho được đặt trong hộp dày, nhưng mà sợi dây chuyền mạ bạc đã bị oxy hóa biến thành màu đen, nhưng mà mặt dây chuyền thủy tinh rốt cuộc cũng thấy được ánh sáng mặt trời, kiêu ngạo lóe ra tia sáng đồ giả có chút mất tự nhiên.
Loại trang sức rẻ tiền ven đường này, Hách Diêu Tuyết cho tới bây giờ đều không có mang qua.
Nhạc Ân Trạch cũng thoáng tiếc nuối nhìn sợi dây chuyền, nói: “Trong trí nhớ, nó hẳn là nhìn đẹp mắt hơn nhiều…. Xem ra, những thứ rẻ tiền quả thật không thể mang lên mặt bàn."
Hách Diêu Tuyết đột nhiên có chút giật mình….. Này…. Chẳng lẽ là quà sinh nhật lúc trước anh tự mình chuẩn bị cho cô?
Nghĩ đến bộ dáng lúc trước của thiếu niên ở bên cạnh bể bơi do dự rất lâu, hẳn là đang do dự có nên tặng quà hay không…… Không cho cô nghĩ nhiều, Nhạc Ân Trạch đã vươn tay lấy sợi dây chuyền, sau khi có chút tiếc nuối nhìn một chút, cánh tay dài vung ra, ném kí ức vĩnh viễn ghi nhớ kia xuống đáy hồ bơi.
Nhạc Ân Trạch nhọc lòng bố trí lại cảnh tượng năm đó, đưa ra lễ vật năm đó không có tặng, sau đó lại quay người không chút thương tiếc tự tay ném đi sợi dây chuyền, nhìn Hách Diêu Tuyết sững sờ nhìn bản thân, giống như có chút hiểu rõ, liền cười nói: “Thật sự phải cảm ơn cái tên nhóc kêu là Hàn gì đó trước kia, nếu không phải hắn ta náo loạn, có lẽ tôi sẽ trực tiếp tặng sợi dây chuyền kia cho em. Nếu quả thật làm như vậy, chỉ làm nhục thân phận tôn quý của tiểu công chúa của chúng ta, làn da mềm mại như vậy, sẽ bị sợi dây chuyền giá rẻ kia mài đến nổi mẫn đỏ. Tối nay, tôi lại tặng cho em một cái tốt hơn, có được không?"
Nói xong, Nhạc Ân Trạch dắt tay bé nhỏ của Hách Diêu Tuyết, hỏi: “Không biết tôi có vinh hạnh mời Hách tiểu thư nhảy một khúc hay không?"
Nói xong cũng không chờ Hách Diêu Tuyết phản ứng, liền nắm lấy vòng eo của cô, trong lúc pháo hoa kết thúc, tiếng nhạc dịu dàng vang lên, vũ đạo thành thạo tiến gần bể bơi. Sau khi hai người bắt đầu, phần đông tân khách cũng ào ào kéo bạn nhảy đi vào sàn nhảy.
“Anh….. Anh Tiểu Nhạc, vì sao chúng ta không thể giống như trước kia vậy, sống chung thật tốt?" Giọng nói Hách Diêu Tuyết mềm mại hòa hoãn xuống. Mới vừa rồi nhìn thấy lễ vật có chút ý nghĩa trước kia, làm cho trong lòng cô dấy lên một tia hy vọng, giống như nhìn thấy được người anh dạy cô học tiếng Pháp, làm lồng chim cho cô."
"Xuỵt….. Không cần nói chuyện…." Nhạc Ân Trạch mỉm cười ngắt lời cô, nửa híp mi mắt, ôm sát vòng eo nhỏ trong lòng, tại sàn nhảy nhanh chóng chuyển động……
Sau khi một loạt quá trình làm lễ thành nhân tiến hành xong đã gần giữa khuya, du thuyền đã chạy trên vùng biển quốc tế.
Mà khoang thuyền của du thuyền đã chuẩn bị tốt phòng ngủ cho tân khách tham gia ngủ lạ.
Mặc dù độ cồn trong đồ uống rất thấp, nhưng Hách Diêu Tuyết vẫn cảm thấy có chút choáng váng. Lúc đi đến tầng cao nhất của khoang thuyền, ngoại trừ bảo vệ ngoài cầu thang, không thấy bóng dáng các tân khách khác, đây chính là tầng Nhạc Ân Trạch độc hưởng.
Người đàn ông dứt khoát ôm lấy cô gái bước vào phòng tổng thống.
Hách Diêu Tuyết bị Nhạc Ân Trạch đặt trên ga trải giường trắng tuyết, cả người như nhũn ra, nhưng cô biết kết tiếp anh muốn làm gì, liền cố gắng giãy dụa đứng lên.
Một tay Nhạc Ân Trạch nâng cô dậy, nói: “Tắm rửa trước đi, phục vụ đã chuẩn bị sẵn nước tắm rồi." Hách Diêu Tuyết còn chưa kịp nói gì, khóa kéo phía sau bộ lễ phục đã bị anh kéo xuống.
Hách Diêu Tuyết vội vàng lui về phía sau: “Tự tôi làm được." Nói xong liền nhanh chóng đè lại váy áo chạy về phía phòng tắm.
Trong phòng tắm rộng rãi hình tròn là một bồn tắm massage lớn xả đầy nước, trong không khí tràn ngập mùi tinh dầu hoa hồng du dương, bên cạnh bồn tắm lớn thậm chí còn để sẵn một bộ nội y màu hồng nhạt. Nhưng lúc cô cằm lên quần lót, chất vải gần như trong suốt không nói, bên dưới quần thế nhưng còn nứt ra một đường rách đáng xấu hổ.
Tất cả những thứ này đều là vì để người đàn ông kia hưởng dụng mà chuẩn bị, Hách Diêu Tuyết xấu hổ và giận dữ vứt chiếc quần lót qua một bên.
Chuyện gì tới thì sẽ tới, Hách Diêu Tuyết chỉ có thể tự gây mê bản thân, không có việc gì. Mấy ngày nay, Nhạc Ân Trạch làm qua rất nhiều chuyện quá đáng, sớm đếm không xuể, cô…… cũng không còn gì hay để mất rồi. Hách Diêu Tuyết cởi quần áo, bước vào bồn tắm, cảm thụ làn nước ấm áp vây quanh thân thể.
Đúng lúc này, Nhạc Ân Trạch đã cởi quần áo đi đến.
Đây là lần đầu tiên Hách Diêu Tuyết nhìn thấy Nhạc Ân Trạch trần trụi, bình thường giấu dưới lớp quần áo chính là dáng người cơ bắp rắn chắc, nhất là thứ lay động giữa hai chân, làm cho Hách Diêu Tuyết nhanh chóng dời mắt đi chỗ khác.
Người đàn ông nhìn thoáng qua chiếc quần lót bị vứt trên mặt đất, nói: “Không thích? Không sao, chỗ này còn có rất nhiều kiểu dáng, một lát chúng ta cùng nhau chọn….."
Nói xong liền bước vào trong nước. Sau đó thật tự nhiên kéo Hách Diêu Tuyết vào trong ngực mình, hơi hơi nâng mặt cô lên, nhìn cặp vú trắng mịm ẩn hiện dưới nước, thật tự nhiên nâng một bên ngậm vào trong miệng, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng kích thích vùng thịt mềm mại kia.
Mấy ngày qua, mặc dù hai người không có làm đến bước cuối cùng, nhưng Nhạc Ân Trạch đã nắm giữ toàn bộ điểm mẫn cảm trên thân thể cô, làm như thế nào cũng có thể khiến Hách Diêu Tuyết rất nhanh động tình. Nhạc Ân Trạch làm đến thật sự thành thục.
Rất nhanh Hách Diêu Tuyết khó nhịn ở trong nước vặn vẹo thân thể, miệng tuy rằng giãy dụa nói không cần, nhưng da thịt lại nhanh chóng trở nên nóng bỏng.
Nhạc Ân Trạch gắt gao ép thân thể cường tráng của mình trên thân mình của cô lên vách tường trong bồn tắm, chậm rãi một đường vuốt ve xuống phía dưới. Thẳng đến khi Hách Diêu Tuyết xụi lơ trong nước, anh mới ôm lấy cô, dùng khăn tắm bao lại, lần nữa ôm cô đi đến trên giường lớn.
Mở ngăn kéo bên giường ra, quả nhiên còn có mấy bộ nội y vừa tinh xảo lại mê người. Ngón tay Nhạc Ân Trạch vừa động, lựa chọn một chiếc quần lót ren màu đỏ, vắt trên mắt cá chân của cô, lại nhẹ nhàng kéo lên trên liền bao lấy cặp mông tròn trịa. Hách Diêu Tuyết khép chặt hai mắt, cánh tay che lại cặp vú đầy đặn. Vải dệt đỏ tươi bao lấy mông, giống như đóa hoa nở rộ, đợi người đến hái.
Nhất là bộ phận lộ ra dưới vải dệt, phát lệ mê người.
Nhạc Ân Trạch cúi đầu nhìn Hách Diêu Tuyết dưới thân mình. Đây là một phần lễ vật phong phú đến chậm, tuy rằng vì ngày hôm nay đã trả giá vô số tâm lực, nhưng lúc này lại cảm giác hoàn toàn viên mãn.
Người đàn ông cúi đầu, hôn môi cô gái, vuốt ve cặp vú mềm mại trắng nõn, cảm giác sung huyết sôi trào toàn thân. Lúc dụ dỗ cô gái tách ra hai chân, nhụy hoa bóng loáng liền hiện ra dưới chiếc quần lót hình bươm bướm.
Lúc này Nhạc Ân Trạch rốt cục cũng không cần nhẫn nại khắc chế nữa, hoàn toàn phóng túng dục vọng tích góp từng chút một, sau khi dùng ngón tay triệt để trêu chọc bộ phận dưới lớp vải dệt, liền nâng hai chân trắng mịn của Hách Diêu Tuyết lên, không chút khách khí dò xét đi vào.
Hách Diêu Tuyết cảm giác được vật cứng rắn đụng chạm đến nhụy hoa, liền khẩn trương cứng ngắc thân thể, ýđồ kẹp chặt hai chân lại, ngăn Nhạc Ân Trạch xâm nhập.
Nhưng cảm giác đau đớn xé rách vẫn theo lực đạo kịch liệt của anh truyền đến.
Hách Diêu Tuyết đau đến bật nửa người lên trên, vươn hai tay muốn đẩy Nhạc Ân Trạch ra, lại bị anh vững vàng đè lại, bày ra tư thế thuận lợi xâm chiếm nhất, không hề giữ lại toàn bộ sáp nhập……
"Bảo bối, thả lỏng thân thể một chút, em thật quá chặt rồi….." Có thể thấy được Nhạc Ân Trạch cũng không dễ chịu, từng giọt mồ hôi lớn rớt xuống ngực Hách Diêu Tuyết.
Hách Diêu Tuyết rốt cuộc nhịn không được nữa, phía dưới truyền đến cảm giác lửa nóng, khóc kêu nói không cần, lại bị Nhạc Ân trạch dùng miệng chặn lại, biên độ nhỏ tinh tế xay nghiền.
Bị anh trêu chọc lâu như vậy, Hách Diêu Tuyết đã không phải là tiểu thư không biết tư vị tình dục nữa rồi. Sau khi cảm giác đau đớn ban đầu biến mất, một loại cảm giác tê dại cùng được lấp đầy khó nói nên lời chậm rãi tập kích.
Nhạc Ân Trạch đương nhiên cảm giác được thân thể Hách Diêu Tuyết biến hóa, lập tức nhanh chóng gia tăng động tác. Nhiều năm khát vọng, ở một khắc này triệt để bùng phát.
Hách Diêu Tuyết vẫn còn theo học múa ballet, thân thể mềm dẻo vào lúc này càng biểu hiện triệt để. Đôi chân thon dài bị Nhạc Ân Trạch nâng lên áp trên ngực, phía dưới mở rộng mặc cho anh không kiêng nể gì hưởng dụng…..
Trên giường lớn kiểu Châu Âu xa hoa, tiếng phụ nữ yêu kiều cùng tiếng thở gấp của đàn ông dần dần giao hòa cùng nhau.
Đêm hôm đó, Hách Diêu Tuyết gần như không được ngủ. Cô không biết thú tính của đàn ông có phải đều đáng sợ như vậy hay không, miệng ôn nhu dụ dỗ “Ngoan, một lần cuối cùng….. Di chuyển một chút càng thoải mái." Nhưng động tác trên tay cũng không chút khách khí, giống như dù thế nào cũng không cho đủ khẻ tham ăn anh, một lần lại một lần nặng nề giày vò thân thể đổ mồ hôi đầm đìa của cô.
Đến cuối cùng, cổ họng của Hách Diêu Tuyết đã khàn khàn kêu không ra tiếng, một khắc chìm vào giấc mộng, cô cảm giác Nhạc Ân Trạch dán vào gần bên tai cô, nói: “Ngủ đi, công chúa của tôi….."
Hách Diêu Tuyết không kịp trở lời, nhắm lại đôi mắt mông lung đẫm lệ, dùi mình vào lồng ngực rắn chắc của Nhạc Ân Trạch, rốt cục nặng nề ngủ thiếp đi.
Đáng tiếc Nhạc Ân Trạch bình thường là người khiên tốn, lai lịch cụ thể là gì, ai cũng không rõ ràng, chỉ biết là người mới vừa trở về từ nước ngoài, gần nhất có vài hành động rất lớn ở thương trường, thu mua lại công ty nhà họ Hách sắp đóng cửa, ai cũng không biết rõ nguyên nhân.
Nhìn Nhạc Ân Trạch đối xử tỉ mỉ dịu dàng từng chút với Hách Diêu Tuyết, có thể so với thân sĩ. Chẳng những lúc xuống đài thay cô nâng váy, hơn nữa còn thay cô bưng đến đồ uống có độ cồn thấp cùng món ăn tinh xảo.
Đáng tiếc Hách Diêu Tuyết thế mà thân ở trong phúc lại không biết phúc, đối với người đàn ông giàu có chất lượng tốt mê người còn kiêu ngạo, trưng ra bộ mặt lãnh khốc, một bộ dạng lạnh lẽo, nhìn đám thiên kim tiểu thư trong lòng rít gào: Cô đi xuống! Để cho tôi tới!
Đáng tiếc họ không biết là, Nhạc Ân Trạch giống như săn sóc dán sát vào tai Hách Diêu Tuyết lặng lẽ nói: “Hiện tại không ăn, một lát nữa sẽ không có sức….. Tôi sợ em buổi tối chịu không được."
Trong lời nói ám chỉ hạ lưu, Hách Diêu Tuyết đương nhiên nghe được rõ ràng. Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng xinh liền biến thành đỏ ửng.
Đang lúc này, người chủ trì nhắc nhở mọi người đi tới bên cạnh bể bơi thưởng thức yến tiệc, cử hành party bên ngoài trời.
Khoảnh khắc theo cửa khoang thuyền bước ra, Hách Diêu Tuyết liền cảm thấy hoàn cảnh chung quanh có một loại cảm giác quỷ dị nói không nên lời.
Hội trường bố trí hết sức mê người, trên bàn ăn trắng tuyết bày biện tượng thiên sứ, pháo hoa bắn trên trời đủ màu đủ dạng, đồ uống thành đôi, đồ ăn tự chọn……
Thế nhưng tình cảnh hòa thuận này của Nhạc Ân Trạch lại làm cho thân thể Hách Diêu Tuyết cứng ngắc, này….. Cô nghĩ tới, đây hoàn toàn giống như đúc với hoàn cảnh bố trí tiệc sinh nhật mười bốn tuổi năm đó của cô….
Cô không khỏi ngẩng đầu, hơi sợ hải nhìn về phía Nhạc Ân Trạch. Người đàn ông đã cúi đầu chăm chú nhìn cô, vươn tay vào trong túi quần lấy ra một cái hộp nhỏ. Bên ngoài chiếc hộp bao bằng giấy gói màu hồng, kiểu dáng là kiểu lưu hành mấy năm trước, nhưng mà hiện tại cũng không gặp nhiều, hơn nữa các góc giấy gói đã bị mài có chút tổn hại, nhìn ra là vật đã có lâu trước kia. Nhạc Ân Trạch đưa chiếc hộp cho Hách Diêu Tuyết, sau đó bình tĩnh nói: “Mở nó ra!"
Hách Diêu Tuyết bị động nhận lấy chiếc hộp, không tình nguyện chậm rãi mở giấy gói ra. Lúc mở chiếc hộp, một sợi dây chuyền thủy tinh liền hiện ra trước mắt. Đáng tiếc sợi dây chuyền cũng không phải là vật quý giá sang trọng, dù cho được đặt trong hộp dày, nhưng mà sợi dây chuyền mạ bạc đã bị oxy hóa biến thành màu đen, nhưng mà mặt dây chuyền thủy tinh rốt cuộc cũng thấy được ánh sáng mặt trời, kiêu ngạo lóe ra tia sáng đồ giả có chút mất tự nhiên.
Loại trang sức rẻ tiền ven đường này, Hách Diêu Tuyết cho tới bây giờ đều không có mang qua.
Nhạc Ân Trạch cũng thoáng tiếc nuối nhìn sợi dây chuyền, nói: “Trong trí nhớ, nó hẳn là nhìn đẹp mắt hơn nhiều…. Xem ra, những thứ rẻ tiền quả thật không thể mang lên mặt bàn."
Hách Diêu Tuyết đột nhiên có chút giật mình….. Này…. Chẳng lẽ là quà sinh nhật lúc trước anh tự mình chuẩn bị cho cô?
Nghĩ đến bộ dáng lúc trước của thiếu niên ở bên cạnh bể bơi do dự rất lâu, hẳn là đang do dự có nên tặng quà hay không…… Không cho cô nghĩ nhiều, Nhạc Ân Trạch đã vươn tay lấy sợi dây chuyền, sau khi có chút tiếc nuối nhìn một chút, cánh tay dài vung ra, ném kí ức vĩnh viễn ghi nhớ kia xuống đáy hồ bơi.
Nhạc Ân Trạch nhọc lòng bố trí lại cảnh tượng năm đó, đưa ra lễ vật năm đó không có tặng, sau đó lại quay người không chút thương tiếc tự tay ném đi sợi dây chuyền, nhìn Hách Diêu Tuyết sững sờ nhìn bản thân, giống như có chút hiểu rõ, liền cười nói: “Thật sự phải cảm ơn cái tên nhóc kêu là Hàn gì đó trước kia, nếu không phải hắn ta náo loạn, có lẽ tôi sẽ trực tiếp tặng sợi dây chuyền kia cho em. Nếu quả thật làm như vậy, chỉ làm nhục thân phận tôn quý của tiểu công chúa của chúng ta, làn da mềm mại như vậy, sẽ bị sợi dây chuyền giá rẻ kia mài đến nổi mẫn đỏ. Tối nay, tôi lại tặng cho em một cái tốt hơn, có được không?"
Nói xong, Nhạc Ân Trạch dắt tay bé nhỏ của Hách Diêu Tuyết, hỏi: “Không biết tôi có vinh hạnh mời Hách tiểu thư nhảy một khúc hay không?"
Nói xong cũng không chờ Hách Diêu Tuyết phản ứng, liền nắm lấy vòng eo của cô, trong lúc pháo hoa kết thúc, tiếng nhạc dịu dàng vang lên, vũ đạo thành thạo tiến gần bể bơi. Sau khi hai người bắt đầu, phần đông tân khách cũng ào ào kéo bạn nhảy đi vào sàn nhảy.
“Anh….. Anh Tiểu Nhạc, vì sao chúng ta không thể giống như trước kia vậy, sống chung thật tốt?" Giọng nói Hách Diêu Tuyết mềm mại hòa hoãn xuống. Mới vừa rồi nhìn thấy lễ vật có chút ý nghĩa trước kia, làm cho trong lòng cô dấy lên một tia hy vọng, giống như nhìn thấy được người anh dạy cô học tiếng Pháp, làm lồng chim cho cô."
"Xuỵt….. Không cần nói chuyện…." Nhạc Ân Trạch mỉm cười ngắt lời cô, nửa híp mi mắt, ôm sát vòng eo nhỏ trong lòng, tại sàn nhảy nhanh chóng chuyển động……
Sau khi một loạt quá trình làm lễ thành nhân tiến hành xong đã gần giữa khuya, du thuyền đã chạy trên vùng biển quốc tế.
Mà khoang thuyền của du thuyền đã chuẩn bị tốt phòng ngủ cho tân khách tham gia ngủ lạ.
Mặc dù độ cồn trong đồ uống rất thấp, nhưng Hách Diêu Tuyết vẫn cảm thấy có chút choáng váng. Lúc đi đến tầng cao nhất của khoang thuyền, ngoại trừ bảo vệ ngoài cầu thang, không thấy bóng dáng các tân khách khác, đây chính là tầng Nhạc Ân Trạch độc hưởng.
Người đàn ông dứt khoát ôm lấy cô gái bước vào phòng tổng thống.
Hách Diêu Tuyết bị Nhạc Ân Trạch đặt trên ga trải giường trắng tuyết, cả người như nhũn ra, nhưng cô biết kết tiếp anh muốn làm gì, liền cố gắng giãy dụa đứng lên.
Một tay Nhạc Ân Trạch nâng cô dậy, nói: “Tắm rửa trước đi, phục vụ đã chuẩn bị sẵn nước tắm rồi." Hách Diêu Tuyết còn chưa kịp nói gì, khóa kéo phía sau bộ lễ phục đã bị anh kéo xuống.
Hách Diêu Tuyết vội vàng lui về phía sau: “Tự tôi làm được." Nói xong liền nhanh chóng đè lại váy áo chạy về phía phòng tắm.
Trong phòng tắm rộng rãi hình tròn là một bồn tắm massage lớn xả đầy nước, trong không khí tràn ngập mùi tinh dầu hoa hồng du dương, bên cạnh bồn tắm lớn thậm chí còn để sẵn một bộ nội y màu hồng nhạt. Nhưng lúc cô cằm lên quần lót, chất vải gần như trong suốt không nói, bên dưới quần thế nhưng còn nứt ra một đường rách đáng xấu hổ.
Tất cả những thứ này đều là vì để người đàn ông kia hưởng dụng mà chuẩn bị, Hách Diêu Tuyết xấu hổ và giận dữ vứt chiếc quần lót qua một bên.
Chuyện gì tới thì sẽ tới, Hách Diêu Tuyết chỉ có thể tự gây mê bản thân, không có việc gì. Mấy ngày nay, Nhạc Ân Trạch làm qua rất nhiều chuyện quá đáng, sớm đếm không xuể, cô…… cũng không còn gì hay để mất rồi. Hách Diêu Tuyết cởi quần áo, bước vào bồn tắm, cảm thụ làn nước ấm áp vây quanh thân thể.
Đúng lúc này, Nhạc Ân Trạch đã cởi quần áo đi đến.
Đây là lần đầu tiên Hách Diêu Tuyết nhìn thấy Nhạc Ân Trạch trần trụi, bình thường giấu dưới lớp quần áo chính là dáng người cơ bắp rắn chắc, nhất là thứ lay động giữa hai chân, làm cho Hách Diêu Tuyết nhanh chóng dời mắt đi chỗ khác.
Người đàn ông nhìn thoáng qua chiếc quần lót bị vứt trên mặt đất, nói: “Không thích? Không sao, chỗ này còn có rất nhiều kiểu dáng, một lát chúng ta cùng nhau chọn….."
Nói xong liền bước vào trong nước. Sau đó thật tự nhiên kéo Hách Diêu Tuyết vào trong ngực mình, hơi hơi nâng mặt cô lên, nhìn cặp vú trắng mịm ẩn hiện dưới nước, thật tự nhiên nâng một bên ngậm vào trong miệng, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng kích thích vùng thịt mềm mại kia.
Mấy ngày qua, mặc dù hai người không có làm đến bước cuối cùng, nhưng Nhạc Ân Trạch đã nắm giữ toàn bộ điểm mẫn cảm trên thân thể cô, làm như thế nào cũng có thể khiến Hách Diêu Tuyết rất nhanh động tình. Nhạc Ân Trạch làm đến thật sự thành thục.
Rất nhanh Hách Diêu Tuyết khó nhịn ở trong nước vặn vẹo thân thể, miệng tuy rằng giãy dụa nói không cần, nhưng da thịt lại nhanh chóng trở nên nóng bỏng.
Nhạc Ân Trạch gắt gao ép thân thể cường tráng của mình trên thân mình của cô lên vách tường trong bồn tắm, chậm rãi một đường vuốt ve xuống phía dưới. Thẳng đến khi Hách Diêu Tuyết xụi lơ trong nước, anh mới ôm lấy cô, dùng khăn tắm bao lại, lần nữa ôm cô đi đến trên giường lớn.
Mở ngăn kéo bên giường ra, quả nhiên còn có mấy bộ nội y vừa tinh xảo lại mê người. Ngón tay Nhạc Ân Trạch vừa động, lựa chọn một chiếc quần lót ren màu đỏ, vắt trên mắt cá chân của cô, lại nhẹ nhàng kéo lên trên liền bao lấy cặp mông tròn trịa. Hách Diêu Tuyết khép chặt hai mắt, cánh tay che lại cặp vú đầy đặn. Vải dệt đỏ tươi bao lấy mông, giống như đóa hoa nở rộ, đợi người đến hái.
Nhất là bộ phận lộ ra dưới vải dệt, phát lệ mê người.
Nhạc Ân Trạch cúi đầu nhìn Hách Diêu Tuyết dưới thân mình. Đây là một phần lễ vật phong phú đến chậm, tuy rằng vì ngày hôm nay đã trả giá vô số tâm lực, nhưng lúc này lại cảm giác hoàn toàn viên mãn.
Người đàn ông cúi đầu, hôn môi cô gái, vuốt ve cặp vú mềm mại trắng nõn, cảm giác sung huyết sôi trào toàn thân. Lúc dụ dỗ cô gái tách ra hai chân, nhụy hoa bóng loáng liền hiện ra dưới chiếc quần lót hình bươm bướm.
Lúc này Nhạc Ân Trạch rốt cục cũng không cần nhẫn nại khắc chế nữa, hoàn toàn phóng túng dục vọng tích góp từng chút một, sau khi dùng ngón tay triệt để trêu chọc bộ phận dưới lớp vải dệt, liền nâng hai chân trắng mịn của Hách Diêu Tuyết lên, không chút khách khí dò xét đi vào.
Hách Diêu Tuyết cảm giác được vật cứng rắn đụng chạm đến nhụy hoa, liền khẩn trương cứng ngắc thân thể, ýđồ kẹp chặt hai chân lại, ngăn Nhạc Ân Trạch xâm nhập.
Nhưng cảm giác đau đớn xé rách vẫn theo lực đạo kịch liệt của anh truyền đến.
Hách Diêu Tuyết đau đến bật nửa người lên trên, vươn hai tay muốn đẩy Nhạc Ân Trạch ra, lại bị anh vững vàng đè lại, bày ra tư thế thuận lợi xâm chiếm nhất, không hề giữ lại toàn bộ sáp nhập……
"Bảo bối, thả lỏng thân thể một chút, em thật quá chặt rồi….." Có thể thấy được Nhạc Ân Trạch cũng không dễ chịu, từng giọt mồ hôi lớn rớt xuống ngực Hách Diêu Tuyết.
Hách Diêu Tuyết rốt cuộc nhịn không được nữa, phía dưới truyền đến cảm giác lửa nóng, khóc kêu nói không cần, lại bị Nhạc Ân trạch dùng miệng chặn lại, biên độ nhỏ tinh tế xay nghiền.
Bị anh trêu chọc lâu như vậy, Hách Diêu Tuyết đã không phải là tiểu thư không biết tư vị tình dục nữa rồi. Sau khi cảm giác đau đớn ban đầu biến mất, một loại cảm giác tê dại cùng được lấp đầy khó nói nên lời chậm rãi tập kích.
Nhạc Ân Trạch đương nhiên cảm giác được thân thể Hách Diêu Tuyết biến hóa, lập tức nhanh chóng gia tăng động tác. Nhiều năm khát vọng, ở một khắc này triệt để bùng phát.
Hách Diêu Tuyết vẫn còn theo học múa ballet, thân thể mềm dẻo vào lúc này càng biểu hiện triệt để. Đôi chân thon dài bị Nhạc Ân Trạch nâng lên áp trên ngực, phía dưới mở rộng mặc cho anh không kiêng nể gì hưởng dụng…..
Trên giường lớn kiểu Châu Âu xa hoa, tiếng phụ nữ yêu kiều cùng tiếng thở gấp của đàn ông dần dần giao hòa cùng nhau.
Đêm hôm đó, Hách Diêu Tuyết gần như không được ngủ. Cô không biết thú tính của đàn ông có phải đều đáng sợ như vậy hay không, miệng ôn nhu dụ dỗ “Ngoan, một lần cuối cùng….. Di chuyển một chút càng thoải mái." Nhưng động tác trên tay cũng không chút khách khí, giống như dù thế nào cũng không cho đủ khẻ tham ăn anh, một lần lại một lần nặng nề giày vò thân thể đổ mồ hôi đầm đìa của cô.
Đến cuối cùng, cổ họng của Hách Diêu Tuyết đã khàn khàn kêu không ra tiếng, một khắc chìm vào giấc mộng, cô cảm giác Nhạc Ân Trạch dán vào gần bên tai cô, nói: “Ngủ đi, công chúa của tôi….."
Hách Diêu Tuyết không kịp trở lời, nhắm lại đôi mắt mông lung đẫm lệ, dùi mình vào lồng ngực rắn chắc của Nhạc Ân Trạch, rốt cục nặng nề ngủ thiếp đi.
Tác giả :
Cuồng Thượng Gia Cuồng