Yêu Phải Cô Nàng Ham Làm Giàu
Chương 5
Cả ngày, Chỉ Nhu vẫn luôn suy nghĩ đến cú ngã gây hiểu lầm đêm qua.
Chuyện đó làm sao có thể diễn biến đến loại tình trạng này? Ngự Am không phải chưa bao giờ chạm vào phụ nữ sao? Tại sao lại làm ra hành động điên cuồng như vậy! Nhớ tới mình chẳng những không từ chối, còn lựa ý hùa theo anh, Chỉ Nhu liền cảm thấy đáng xấu hổ.
Anh vì sao lại đối xử với cô như vậy? Sẽ không phải trong mắt anh cô chính là loại phụ nữ tùy tiện này chứ? Quả thật là như thế, vì sao mỗi một cái đụng chạm của anh, đều giống như cô là bảo vật trân quý hiếm có cần che chở ? Aiz aiz!
Không hiểu mình vì sao phải cố kỵ nhiều như vậy, coi như là... nhất thời bị tình trạng nam nữ hoan ái đầu tiên làm bất tỉnh đi. Khi Chỉ Nhu buồn rầu suy tư, chuông cửa đột nhiên vang .
“Tính toong!"
Quái, lúc này làm sao có thể có người đến thăm? Theo cô biết, Ngự Am quái gở cũng không để bạn đến thăm khu vực tư nhân! Không phải là hôm nay tan tầm sớm đi. Nghĩ đến có thể là Ngự Am đã trở lại, Chỉ Nhu luôn luôn thoải mái lại quan tâm đến dung nhan của mình! Cô sờ sờ đuôi ngựa rối loạn, chỉnh chỉnh áo T-shirt nhăn nhúm, sau khi mọi thứ OK mới đi mở cửa.
“Anh sao đã trở lại? Sao lại là ông? Ngự lão tiên sinh! Mau vào ngồi chơi" Khi cửa mở ra, chạm vào mắt là Ngự Trạch Thiên đã lâu chưa gặp mặt, Chỉ Nhu cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
“Chỉ Nhu, gần đây có tốt không? Mọi chuyện tiến hành thuận lợi chứ?" Nhìn thấy Chỉ Nhu mặt mày hớn hở, mặt Ngự Trạch Thiên vẫn có biểu tình chiêu bài như trước, vẻ mặt tươi cười.
“Cháu..." Ngự Trạch Thiên ân cần thăm hỏi làm cho Chỉ Nhu không khỏi nhớ tới tình cảnh đêm qua, nhất thời khuôn mặt nhỏ nhắn lại nổi lên áng mây hồng.
“Ai yo, ta già nên ngốc rồi! Thấy cháu tường an vô sự ở chỗ này, ta lại vẫn hỏi vấn đề ngu xuẩn đó!"
Vẻ mặt xấu hổ của Chỉ Nhu khiến Ngự Trạch Thiên nhìn ra manh mối, vì thế ông vui sướng cười cười.
“Ông hãy ngồi trước đi, cháu pha trà cho ông" Nói xong, Chỉ Nhu đi vào phòng bếp.
Thấy cô có tư thái nữ chủ nhân, Ngự Trạch Thiên vừa lòng gật gật đầu.
Xem ra, Chỉ Nhu đã thành công đánh gục con cả của ông.
Trong chốc lát, cô bưng trà nóng lại đây.
“Chỉ Nhu à, khi nào có thể làm việc vui?" Ngự Trạch Thiên đi thẳng vào vấn đề.
Ông rất tự tin với việc đề cử, tuyển chọn ba cô con dâu, tin tưởng bọn họ nhất định có thể chỉnh đốn trái tim của ba khối gỗ kia.
“Cái gì... Việc vui gì?" Tay bưng trà nóng của Chỉ Nhu run lên một chút.
“Cháu không phải đã thành công đánh gục Ngự Am sao?" Tại sao, mọi chuyện không phải như ông suy nghĩ sao?
“Chuyện đó không phải như ông nghĩ... Ngự Am chỉ coi cháu như quản gia! Nào có cái gì mà đánh gục hay chưa!" Chỉ Nhu đương nhiên biết trong lòng ông lão suy nghĩ cái gì.
“Ngự Am thật sự... cái gì cũng không làm với cháu?" Ngự Trạch Thiên nghi hoặc hỏi.
Người đẹp trước mặt, con trai cũng không phải Liễu Hạ Huệ gì, làm sao có thể thờ ơ? Hay là... Con trai ông thật sự có đoạn tụ chi phích [1].
Chỉ Nhu không trả lời, nhưng mặt lại nóng bừng lên, biểu tình của cô nói cho Ngự Trạch Thiên đáp án.
Thấy bộ dáng ngượng ngùng của Chỉ Nhu, trái tim như hòn đá treo trên đỉnh đầu của Ngự Trạch Thiên lại thả xuống dưới.
“Cháu thành thật nói cho ta biết đi! Đừng quên ước định lúc trước của chúng ta..."
“Cháu..." Ông lão nhắc nhở làm cho Chỉ Nhu lại nghĩ tới câu nói trước kia, tài phú không cần sầu lo ăn mặc kiếp sau, vì thế cô nói chi li tỉ mỉ những việc xảy ra gần đây cho Ngự Trạch Thiên.
Sau khi nghe xong lời của cô, Ngự Trạch Thiên cười thoải mái.
Thật tốt quá! Con trai ông quả thực là ngọn gió thổi đại thụ! Nhớ năm đó ông cũng là lãng tử khinh khi sát gái, không thể tưởng tượng được ba đứa con trai của ông lại không tiền đồ như vậy! Hiện tại cuối cùng cũng lấy lại chút mặt mũi về.
“Thật tốt quá, thật tốt quá!" Ngự Trạch Thiên vuốt vuốt cằm, vừa lòng gật gật đầu.
Thì ra con trai đã ra tay với Chỉ Nhu, chuyện này coi như là viên mãn một nửa.
“Ngự lão tiên sinh, ông cũng đừng chê cười cháu..." Nói những lời tư mật trong lòng này ra khỏi miệng, Chỉ Nhu xấu hổ đến không biết như thế nào cho phải.
“Chỉ Nhu à, ta hỏi cháu một câu, cháu thích Ngự Am sao?"
“Hả? Anh ta bá đạo, vô lý, ngang ngược, ích kỷ…" Chỉ Nhu bắt đầu kể lể lỗi lầm của Ngự Am, mỗi khi cô nói thêm một câu, sắc mặt Ngự Trạch Thiên càng thêm khó coi.
“Nhưng nghiêm khắc mà nói, anh ta là người đàn ông rất vĩ đại, cháu rất ngưỡng mộ anh ta"
“Vậy là tốt rồi!" Ngự Trạch Thiên thở dài nhẹ nhõm một hơi, sau đó tiếp tục nói: “Chỉ Nhu, tiến độ của cháu chậm! Bước tiếp theo cháu phải nghĩ biện pháp chiếm được toàn bộ Ngự Am…"
“Chiếm được toàn bộ anh ta?" Cô không hiểu.
Ngự Trạch Thiên nhẹ giọng nói một câu bên tai cô, Chỉ Nhu lập tức sợ tới mức bắn lên từ trên ghế.
“Cái gì? Ông... Muốn cháu lên giường với anh ta? Đây chính là trinh tiết cháu giữ gìn hơn hai mươi năm..." Mắt tròn tròn của cô trừng lớn, khó có thể tin nói.
“Vì tương lai ngồi trên vàng núi bạc, chút hy sinh nho nhỏ này tính là gì?"
“Cũng đúng..." Chỉ Nhu cũng không có giấy cam kết xử nữ, chỉ muốn trao lần đầu tiên cho người mình yêu nhất, nếu đối phương là Ngự Am, cô cũng không có cảm giác bài xích.
“Vậy cháu xem rồi làm đi! Lão già ta trước hết không quấy rầy cháu! Chờ tin tức tốt của cháu!" Bộ dáng sáng tỏ vô sự của Ngự Trạch Thiên hoàn toàn khác với vẻ mặt ngưng trọng của Chỉ Nhu.
Sau khi Ngự Trạch Thiên rời đi, Chỉ Nhu ngồi ngây ngốc trên sofa hồi lâu, hoàn toàn không biết xuống tay từ đâu.
Chỉ Nhu lên mạng tra xét rất nhiều mật chiêu quyến rũ đàn ông, nhìn những lời nhắn nhủ tỉ mỉ cẩn thận này. Rõ ràng nội dung làm người chưa trải qua việc đời như cô mặt đỏ tim đập. Cuối cùng, cô quyết định dùng một phương pháp hàng đầu, mặc đồ mát mẻ đi mê hoặc Ngự Am.
Thế nhưng, sau việc đêm qua, Ngự Am tựa như thay đổi con người, hôm nay rất lạnh nhạt với cô. Tan tầm về nhà ngay cả bắt chuyện cũng không thèm, trực tiếp ngồi trước bàn ăn dùng cơm, xong rồi về phòng, rõ ràng coi cô như người ẩn hình.
Anh càng muốn kéo khoảng cách giữa hai người thì càng gợi lên quyết tâm muốn chinh phục của Chỉ Nhu! Việc này không nên chậm trễ, nhưng tối nay cô không có áo ngủ gợi cảm, cũng không có thủ đoạn mềm mại đáng yêu, đành phải dùng phương pháp nguyên thủy nhất, cả người bọc trong khăn tắm, bên trong trần như nhộng đến phòng anh hoàn thành nhiệm vụ.
Nhìn qua gương bộ dáng khiêu gợi lúc này, Chỉ Nhu chấm cho mình chín mươi điểm
Nghĩ đến tài phú không cần sầu lo ăn mặc kiếp sau, Chỉ Nhu yêu tiền liền tràn đầy tự tin.
Cuối cùng, xịt chút nước hoa lên người, cô mở cửa ra ngoài...
“Cốc cốc! Cốc cốc! Cốc cốc!"
“Chuyện gì?" Trong phòng khóa trái truyền đến giọng nói lạnh lùng của Ngự Am.
“Chủ nhân, tôi pha trà sâm cho anh, xin cho tôi bưng vào" Chỉ Nhu nói dối.
“Tôi không muốn uống" Anh trực tiếp từ chối.
Chỉ Nhu trừng lớn mắt, nghĩ rằng tên không có tình cảm này thực đáng giận. “Là một lòng khổ tâm của tôi, anh hãy nhận đi!" Chỉ Nhu liên tục gõ cửa, trong lòng không ngừng mắng tên đầu ngỗng khó hiểu phong tình này.
Thật lâu sau, Ngự Am mới chịu không nổi tạp âm, ra mở cửa, vốn dĩ muốn dùng thái độ lạnh như băng để đè nén dục hỏa đầy bụng, nhưng Ngự Am lập tức bị bộ dáng nửa kín nửa hở của Chỉ Nhu dọa.
Tư thế dụ hoặc của cô, trước ngực chỉ bọc một cái khăn tắm màu trắng, chiều dài chỉ phủ trọn cặp mông, lộ ra vai gầy và chân dài thẳng tắp... Trời ạ! Đây là đang làm cái gì? Anh đã dùng hết mọi biện pháp tránh cô, vì sao cô còn muốn đến trêu chọc anh chứ.
“Cô… Đây là đang làm cái gì?" Dục vọng đè nén khiến anh nói nghẹn lời.
“Chủ nhân... Tôi gợi cảm không?" Chỉ Nhu lấy hết dũng khí lớn nhất trong cuộc đời vượt qua chướng ngại tâm lý, bày ra bộ dáng mê người, trừng mắt nhìn anh hỏi.
“Cô uống nhầm thuốc sao?" Da thịt trắng nõn mịn mà của cô cũng sắp làm Ngự Am không khống chế được.
“Chủ nhân... A, anh làm cái gì!" Chỉ Nhu còn muốn dùng hết mị lực, Ngự Am đã lấy tốc độ nhanh nhất phủ áo sơ mi lên trên người cô, sau đó đẩy cô về phòng của mình.
“Cô đi ngủ sớm một chút!" Anh thay cô đóng cửa lại, trước khi rời đi bỏ lại câu này.
“Này! Ngự Am!" Chỉ Nhu còn không kịp gọi anh, Ngự Am đã chạy về phòng mình.
Tại sao có thể như vậy? Là cô không đủ hấp dẫn người sao? Cô buông tay, lớn mật diễn xuất như vậy, Ngự Am thế nhưng còn lạnh lùng từ chối cô? Không phải là... Anh thật sự không có hứng thú, không có khả năng với phụ nữ chứ? Nếu là như thế này, vậy mọi chuyện xảy ra trước đó giữa bọn họ tính là gì? Chỉ Nhu vọt tới cửa phòng Ngự Am, không ngừng gõ cửa.
“Anh mở cửa! Để tôi đi vào! Để tôi đi vào!" Chỉ Nhu không phục đập cửa, không ngờ Ngự Am tựa như ăn quả cân quyết tâm, không thèm quan tâm cô.
Gã đàn ông đáng giận này! Lại làm cho chiêu lần đầu tiên ra mắt của cô chịu khổ. Thật lâu sau, thấy Ngự Am không có ý định mở cửa, Chỉ Nhu cô đơn cúi đầu, lòng tràn đầy mất mát dẹp đường hồi phủ.
Tại sao có thể như vậy? Không giống như cô tưởng tượng…
Nha đầu chết tiệt này cuối cùng cũng im lặng. Trời biết anh muốn cô biết bao! Nếu không phải vì bảo toàn thanh danh cho cô, anh đã sớm đẩy cô lên giường, hung hăng “muốn" người phụ nữ thật sự là một chút ý thức hiểm nguy cũng không có! Lại còn dám quyến rũ anh. Nghĩ đến làn da trắng nõn, thân thể mềm mại nhỏ nhắn của cô, dục hỏa của Ngự Am trong nháy mắt cháy đến cực điểm. Người phụ nữ kia thật sự là hại thảm anh. Nhìn màn hình máy tính chi chít từ tiếng Anh, một câu cũng không để vào mắt, trong đầu tất cả đều là bóng hình xinh đẹp gần như trần trụi của nha đầu Chỉ Nhu kia ——
~~~~o0o~~~~
Thất bại là mẹ của thành công, sau một đêm trắng sầu lo cân nhắc, Chỉ Nhu không ngừng tự kiểm điểm, nhất định là mình chọn không đúng thời cơ. Tục ngữ nói ăn no sinh dâm dục, cô nhất định phải thừa dịp Ngự Am cơm nước xong sau đó trực tiếp xuống tay, mới có thể nắm anh vào lòng bàn tay.
Nhớ tới tài phú không cần sầu lo ăn mặc kiếp sau, Chỉ Nhu khuyên mình nhất định phải lại thử một lần. Cách mạng mười một lần mới thành công, cô mới thử qua một lần làm sao có thể nhanh nhận thua như vậy. Hơn nữa Chỉ Nhu tin tưởng Ngự Am có cảm giác với cô, nếu không anh vì sao lại hôn cô. Chỉ Nhu đặc biệt chuẩn bị rượu vang, hải sản, vì muốn kích thích tính dục bừng bừng phấn chấn của anh.
Thế nhưng, cũng đã qua thời gian bữa tối, tại sao Ngự Am vẫn chưa về nhà?
Mặc kệ Chỉ Nhu chờ trái ngóng phải, nhưng vẫn không trông mong được Ngự Am trở về.
Anh đi đâu vậy? Gọi điện thoại cũng không nghe... Chỉ Nhu ngồi xếp bằng trên sofa có chút mệt nhọc ngáp một cái.
Hai ngày này luôn luôn suy nghĩ đến việc quyến rũ anh, khiến cho mình mất ngủ nghiêm trọng. Cứ nghỉ ngơi trước một chút đi! Dù sao cũng phải giữ lại một chút lực chiến đấu hăng hái. Vì thế Chỉ Nhu nửa tựa vào sofa, nặng nề ngủ.
~~~~o0o~~~~
Đêm khuya Ngự Am mới từ công ty về nhà.
Vì trốn tránh tiểu ác ma mê hoặc lòng người trong nhà kia, anh vẫn tăng ca đến rạng sáng, sợ chính là mình một lần mất suy nghĩ, làm ra chuyện hối hận không kịp! Thật vất vả chờ đến khi Chỉ Nhu đi vào giấc ngủ, Ngự Am mới giống kẻ trộm lén lút đi từ công ty về.
Anh không biết mình vì sao phải hành hạ mình như vậy, nếu sự tồn tại của cô gây phiền phức cho anh như thế, vì sao anh không đuổi cô ra khỏi nhà? Lúc trước khi gặp cô, sự tuyệt tình xua đuổi hiện nay không còn sót lại chút gì.
Mở cửa, cõi lòng anh đầy hối hận... Khi bữa tối ánh nến lãng mạn trình hiện ở trước mặt anh, Ngự Am không khỏi choáng váng.
Hải sản, rượu vang, nến? Anh nhíu mày thật chặt, nghĩ rằng người phụ nữ này rốt cuộc suy nghĩ cái gì? Trên sofa là vật nhỏ cuộn tròn, cùng với tiếng ngáy thật nhỏ truyền đến trong màn đêm yên tĩnh nói cho Ngự Am, tiểu nha đầu này chờ anh rồi ngủ trong phòng khách, lúc này nội tâm anh nảy lên một chút áy náy.
Ngự Am nhăn mi, không hiểu cô nàng này thần kinh sao lại lớn như vậy! Luôn làm chút chuyện ngu xuẩn khiến anh dở khóc dở cười. Đi đến trước mặt cô, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn say ngủ của cô, đôi môi phấn hồng non mềm hơi bĩu ra, da thịt trắng mịn, nhưng lại làm cho anh có xúc động muốn âu yếm... Không! Tuyệt đối không được! Anh đã hạ quyết tâm kéo khoảng cách với cô, tuyệt đối không thể dễ dàng dao động. Lướt qua vật nhỏ ngủ say, anh đè nén xúc động muốn ôm cô, trở về phòng… Đi tới cửa, anh lại quay đầu nhìn nhìn Chỉ Nhu cuộn mình trên sofa.
Cô ngủ đến sáng như vậy chắc chắn toàn thân đau nhức, không thể động đậy.
Quên đi! Coi như Ngự đại thiếu gia lòng từ bi, quảng đại, làm việc thiện đi. Vì thế Ngự Am lại vòng quay về bên người Chỉ Nhu, buông cặp tài liệu, cúi người ôm cô.
Người phụ nữ này sao có thể nhẹ tựa lông chim chứ? Cô không phải mỗi bữa đều ăn hai bát cơm sao?
Chỉ Nhu ngủ say chạm vào lồng ngực ấm áp của Ngự Am, lập tức cọ cọ người tiến vào.
Xúc cảm như chim nhỏ nép vào người, nhưng lại làm cho trái tim Ngự Am an tĩnh như mặt nước có chút cảm động không tên... Ngự Am không tự giác được vươn tay, ôm Chỉ Nhu trong lòng càng chặt, mãi đến khi đi vào phòng cô, anh còn sa vào trong cái ôm mà quên đặt cô xuống giường.
Cho đến khi Diệp Chỉ Nhu trong lúc ngủ mơ hơi hơi mở mắt ra, tiêu cự mơ hồ nhìn thấy người ôm mình là Ngự Am, anh mới giật mình thấy bản thân đã ôm cô đứng ở mép giường hồi lâu.
“Anh... Tan tầm?" Chỉ Nhu ngáp một cái sau đó nói.
“Ừ, cô đi ngủ sớm một chút đi! Lần sau không nên ngủ ở phòng khách để tránh cảm lạnh" Anh đặt cô lên giường mềm mại sau đó nói.
Anh đang quan tâm cô đó! Không nghĩ tới một câu đơn giản của Ngự Am tạo khiến nội tâm cô rung động mãnh liệt như vậy! Điều này làm cho đáy mắt Chỉ Nhu hiện lên chút chua xót.
Thấy Ngự Am xoay người muốn rời đi, Chỉ Nhu khẩn trương giữ chặt anh, hơn nữa lực đạo mười phần, khiến cho anh lùi về sau hai bước, chân sau không chú ý gì, cả người ngã xuống giường.
Thấy anh ngã về phía cô. Chỉ Nhu vui vẻ vươn tay nghênh đón anh, cho anh một cái ôm thật to.
“Anh ngủ cùng người ta nhé" Chỉ Nhu xấu tính ôm chặt lấy anh, giống như không cẩn thận buông tay, Ngự Am sẽ tuột khỏi tay.
“Nha đầu đừng náo loạn, mau thả tôi ra!" Cảm nhận được bầu ngực mềm mại của cô đè lên ngực anh, dục hỏa thiêu cháy cảm quan của anh trong thời gian ngắn nhất. Ngự Am vội vàng muốn bật dậy, thế nhưng tay Chỉ Nhu tựa như dính cường lực, đẩy thế nào cũng không ra.
“Mặc kệ... Anh hại người ta đợi anh một đêm, anh phải bồi thường" Chỉ Nhu tựa đầu trước ngực, nặng nề gối lên vòm ngực tràn đầy hương vị của anh, tham lam hít lấy nhiệt độ cơ thể anh.
“Diệp Chỉ Nhu! Tôi cảnh cáo cô mau thả tôi ra, nếu không tôi nhất định sẽ làm chuyện khiến cô hối hận!"
Anh đã tự ngược mình, cưỡng chế dục hỏa đầy ngực, nhưng nếu như Chỉ Nhu không thức thời tiếp tục trêu chọc anh, anh tuyệt không dễ dàng thả hổ về núi...
Trong chốc lát, không phản ứng.
“Chỉ Nhu, mau thả tôi ra!" Anh một mặt tách tay cô ra, một mặt nói. Không lường được mười ngón của cô gắt gao nhập vào bàn tay anh. Xem ra trừ phi lấy đao chặt bỏ hai tay cô, không thì cô không có khả năng buông ra trong chốc lát. Vật nhỏ trước ngực vẫn không lên tiếng trả lời. Ngự Am có loại dự cảm không tốt, anh nhìn xuống phía dưới, nha đầu kia thế nhưng nặng nề ngủ, thoải mái gối lên ngực anh. Ngự Am đành phải tự nhận xui xẻo nhắm mắt lại, trong miệng còn lẩm bẩm: “Thật sự là đời trước nợ cô!"
~~~~o0o~~~~
Ánh sáng mỏng manh đi dọc theo cửa sổ vào phòng, Chỉ Nhu bị ánh sáng ban mai chiếu rọi chói mắt, vì thế chậm rãi tỉnh lại.
Ai yo, cô rốt cuộc ngủ bao lâu? Tại sao xương sống thắt lưng lưng đau quá này? Chỉ Nhu xoa xoa thắt lưng, khi đang muốn nhích người duỗi lưng, lại phát hiện có một đôi chân thon dài đang gác lên người cô. Đây là, chân đàn ông. Cô vội vàng mở mắt ra. Kinh hoảng nhìn chủ nhân hai chân này... Ngự Am? Anh ta làm sao có thể ở chỗ này? Hình như là đêm qua khi anh về nhà thấy cô ngủ trên sofa, hảo tâm ôm cô về phòng lại bị cô kéo xuống giường... Thật là! Cô thế mà lại bỏ qua cơ hội tốt như vậy! Thiếu chút nữa bọn họ có thể gạo nấu thành cơm. Cô xoa xoa hai mắt buồn ngủ, sau đó cúi gần nhìn Ngự Am.
Anh thật sự là một gã đàn ông tuấn mỹ. Lông mi cong vểnh trên đôi mắt nhắm chặt khiến phụ nữ đố kỵ. Mũi thẳng chứng tỏ khí phách của anh. Môi mỏng có thể nói ra bao lời nói mê người. Đây là khuôn mặt tuấn tú hoàn mỹ. Nếu có thể sinh một đứa nhỏ xinh đẹp với anh, đó nhất định là một chuyện tốt đẹp. Chờ cô lừa anh lên giường, có thai, có một khoản tài phú, có thể vụng trộm mang theo con chạy đi…
Ha ha! Đây thật sự là một ý kiến hay.
Nhìn, nhìn, Chỉ Nhu xê dịch thân thể, lại không cẩn thận chạm phải một vật cứng.
Woa! Thứ vừa cứng lại trướng bên hông kia không phải “Tiểu lão nhị" của anh chứ?
Tại sao người còn chưa tỉnh, tiểu lão nhị đã tỉnh trước rồi? Đây chính là cái được xưng là phản ứng sinh lý, trạng thái nam tính trụ trời xanh tốt nhất sao? Cô rất muốn sờ xem là xúc cảm gì! Dù sao... Anh còn đang ngủ, trộm đạo một chút hẳn là sẽ không khiến anh tỉnh lại chứ? Cô sẽ rất nhẹ, rất nhẹ... Vì thế Diệp Chỉ Nhu dùng động tác cực kỳ nhẹ nhàng, lặng lẽ kéo khóa quần của anh.
Bên trong là quần lót Lycra màu xanh đậm. Cô lật mép quần ra, đột nhiên một cự vật nảy ra... Wow! Chính là thứ đó đó đó! Đây là bảo bối kiêu ngạo của đàn ông! Nó thoạt nhìn rất có lực sát thương, tựa như một bảo đao hoành chiến sa trường, cô đương nhiên biết Ngự Am không chạm qua phụ nữ, cho nên cái chuôi “Đao" này là đẳng cấp mới.
Tựa như bị hấp dẫn, Diệp Chỉ Nhu kìm lòng không được vươn tay tới, thật cẩn thận vuốt ve cảm thụ thứ to lớn kia.
Rất thú vị, dưới sự âu yếm trúc trắc của cô, cự vật như có sinh mệnh, nhẹ nhàng vũ động trong tay cô.
Chỉ Nhu ngẩng đầu vụng trộm nhìn hai tròng mắt nhắm chặt của Ngự Am, anh chưa tỉnh, vậy cô còn có thể nghịch trong chốc lát…
“A ——" Bị dịch thể đột nhiên bắn ra cả tay, Chỉ Nhu bị dọa đến kêu to, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nghi hoặc, trên mặt tràn ngập vô số dấu chấm hỏi.
Không biết rõ tình huống, Ngự Am tỉnh lại, cả người đột nhiên thanh tỉnh, phút chốc nhảy dựng lên.
Đây không phải mộng xuân? Là chân thật? Hơn nữa người gây ra họa kia chính là Chỉ Nhu đáng chết anh ngày tư đêm tưởng, bừng bừng phấn chấn! Đây là tình hình gì? Cô có thể nào thừa dịp anh ngủ khi giở trò với anh! Hại anh... Thất thố.
“Anh tại sao lại biến cả tay tôi đều là…! Chán ghét!" Chỉ Nhu một mặt rút khăn giấy ra lau tay dính đầy dịch thể, một mặt bĩu môi oán giận.
“Tiểu nha đầu! Cô nháo đủ chưa? Cô có phải muốn nhìn tôi điên lên hay không!" Ngự Am vội vàng kéo khóa, sau đó hai tay gắt gao tóm vai Chỉ Nhu, nghiến răng nói.
“Tôi, tôi chỉ là cảm thấy chơi vui" Chỉ Nhu cúi đầu vô tội nói.
Cô vốn đang muốn dùng đầu lưỡi liếm liếm xem, may mắn cô ngẫm lại. Nếu không bạch trọc kia không phải phun toàn bộ vào miệng cô sao?
“Chơi vui? Tiểu thư, cô không phải thiếu nữ ngu ngốc! Xin hãy phụ trách hành vi của mình, tự trọng một chút!" Ngự Am bị cô chọc có chút uấn giận, dương cao giọng phát biểu.
“Anh đừng tức giận" Thấy anh có chút nổi nóng, Chỉ Nhu hoảng lên.
Ngự Am trừng mắt nhìn cô một lúc, đứng dậy rời giường xoay người muốn ra khỏi phòng. Lúc này Chỉ Nhu thông minh lập tức bước xuống giường, giang hai tay cánh tay che ở trước cửa.
“Ngự Am, tôi không đủ gợi cảm sao? Vì sao anh không cần tôi?" Chỉ Nhu có chút ủ rũ hỏi.
Ngự Am nhìn cô một cái, sau đó hổn hển vò đầu.
Cô rất gợi cảm! Chết tiệt mê người! Nhưng anh chính là không thể làm cho tình huống càng lúc càng hỏng bét.
“Đúng, cô chưa dứt sữa, tôi tuyệt đối không thích loại người trúc trắc" Ngự Am tàn nhẫn nói, quyết tâm nhất định phải làm cho Chỉ Nhu rút lui bỏ cuộc.
________
Chú thích:
Đoạn tụ chi phích [1]: Chỉ đồng tính luyến ái.
Chuyện đó làm sao có thể diễn biến đến loại tình trạng này? Ngự Am không phải chưa bao giờ chạm vào phụ nữ sao? Tại sao lại làm ra hành động điên cuồng như vậy! Nhớ tới mình chẳng những không từ chối, còn lựa ý hùa theo anh, Chỉ Nhu liền cảm thấy đáng xấu hổ.
Anh vì sao lại đối xử với cô như vậy? Sẽ không phải trong mắt anh cô chính là loại phụ nữ tùy tiện này chứ? Quả thật là như thế, vì sao mỗi một cái đụng chạm của anh, đều giống như cô là bảo vật trân quý hiếm có cần che chở ? Aiz aiz!
Không hiểu mình vì sao phải cố kỵ nhiều như vậy, coi như là... nhất thời bị tình trạng nam nữ hoan ái đầu tiên làm bất tỉnh đi. Khi Chỉ Nhu buồn rầu suy tư, chuông cửa đột nhiên vang .
“Tính toong!"
Quái, lúc này làm sao có thể có người đến thăm? Theo cô biết, Ngự Am quái gở cũng không để bạn đến thăm khu vực tư nhân! Không phải là hôm nay tan tầm sớm đi. Nghĩ đến có thể là Ngự Am đã trở lại, Chỉ Nhu luôn luôn thoải mái lại quan tâm đến dung nhan của mình! Cô sờ sờ đuôi ngựa rối loạn, chỉnh chỉnh áo T-shirt nhăn nhúm, sau khi mọi thứ OK mới đi mở cửa.
“Anh sao đã trở lại? Sao lại là ông? Ngự lão tiên sinh! Mau vào ngồi chơi" Khi cửa mở ra, chạm vào mắt là Ngự Trạch Thiên đã lâu chưa gặp mặt, Chỉ Nhu cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
“Chỉ Nhu, gần đây có tốt không? Mọi chuyện tiến hành thuận lợi chứ?" Nhìn thấy Chỉ Nhu mặt mày hớn hở, mặt Ngự Trạch Thiên vẫn có biểu tình chiêu bài như trước, vẻ mặt tươi cười.
“Cháu..." Ngự Trạch Thiên ân cần thăm hỏi làm cho Chỉ Nhu không khỏi nhớ tới tình cảnh đêm qua, nhất thời khuôn mặt nhỏ nhắn lại nổi lên áng mây hồng.
“Ai yo, ta già nên ngốc rồi! Thấy cháu tường an vô sự ở chỗ này, ta lại vẫn hỏi vấn đề ngu xuẩn đó!"
Vẻ mặt xấu hổ của Chỉ Nhu khiến Ngự Trạch Thiên nhìn ra manh mối, vì thế ông vui sướng cười cười.
“Ông hãy ngồi trước đi, cháu pha trà cho ông" Nói xong, Chỉ Nhu đi vào phòng bếp.
Thấy cô có tư thái nữ chủ nhân, Ngự Trạch Thiên vừa lòng gật gật đầu.
Xem ra, Chỉ Nhu đã thành công đánh gục con cả của ông.
Trong chốc lát, cô bưng trà nóng lại đây.
“Chỉ Nhu à, khi nào có thể làm việc vui?" Ngự Trạch Thiên đi thẳng vào vấn đề.
Ông rất tự tin với việc đề cử, tuyển chọn ba cô con dâu, tin tưởng bọn họ nhất định có thể chỉnh đốn trái tim của ba khối gỗ kia.
“Cái gì... Việc vui gì?" Tay bưng trà nóng của Chỉ Nhu run lên một chút.
“Cháu không phải đã thành công đánh gục Ngự Am sao?" Tại sao, mọi chuyện không phải như ông suy nghĩ sao?
“Chuyện đó không phải như ông nghĩ... Ngự Am chỉ coi cháu như quản gia! Nào có cái gì mà đánh gục hay chưa!" Chỉ Nhu đương nhiên biết trong lòng ông lão suy nghĩ cái gì.
“Ngự Am thật sự... cái gì cũng không làm với cháu?" Ngự Trạch Thiên nghi hoặc hỏi.
Người đẹp trước mặt, con trai cũng không phải Liễu Hạ Huệ gì, làm sao có thể thờ ơ? Hay là... Con trai ông thật sự có đoạn tụ chi phích [1].
Chỉ Nhu không trả lời, nhưng mặt lại nóng bừng lên, biểu tình của cô nói cho Ngự Trạch Thiên đáp án.
Thấy bộ dáng ngượng ngùng của Chỉ Nhu, trái tim như hòn đá treo trên đỉnh đầu của Ngự Trạch Thiên lại thả xuống dưới.
“Cháu thành thật nói cho ta biết đi! Đừng quên ước định lúc trước của chúng ta..."
“Cháu..." Ông lão nhắc nhở làm cho Chỉ Nhu lại nghĩ tới câu nói trước kia, tài phú không cần sầu lo ăn mặc kiếp sau, vì thế cô nói chi li tỉ mỉ những việc xảy ra gần đây cho Ngự Trạch Thiên.
Sau khi nghe xong lời của cô, Ngự Trạch Thiên cười thoải mái.
Thật tốt quá! Con trai ông quả thực là ngọn gió thổi đại thụ! Nhớ năm đó ông cũng là lãng tử khinh khi sát gái, không thể tưởng tượng được ba đứa con trai của ông lại không tiền đồ như vậy! Hiện tại cuối cùng cũng lấy lại chút mặt mũi về.
“Thật tốt quá, thật tốt quá!" Ngự Trạch Thiên vuốt vuốt cằm, vừa lòng gật gật đầu.
Thì ra con trai đã ra tay với Chỉ Nhu, chuyện này coi như là viên mãn một nửa.
“Ngự lão tiên sinh, ông cũng đừng chê cười cháu..." Nói những lời tư mật trong lòng này ra khỏi miệng, Chỉ Nhu xấu hổ đến không biết như thế nào cho phải.
“Chỉ Nhu à, ta hỏi cháu một câu, cháu thích Ngự Am sao?"
“Hả? Anh ta bá đạo, vô lý, ngang ngược, ích kỷ…" Chỉ Nhu bắt đầu kể lể lỗi lầm của Ngự Am, mỗi khi cô nói thêm một câu, sắc mặt Ngự Trạch Thiên càng thêm khó coi.
“Nhưng nghiêm khắc mà nói, anh ta là người đàn ông rất vĩ đại, cháu rất ngưỡng mộ anh ta"
“Vậy là tốt rồi!" Ngự Trạch Thiên thở dài nhẹ nhõm một hơi, sau đó tiếp tục nói: “Chỉ Nhu, tiến độ của cháu chậm! Bước tiếp theo cháu phải nghĩ biện pháp chiếm được toàn bộ Ngự Am…"
“Chiếm được toàn bộ anh ta?" Cô không hiểu.
Ngự Trạch Thiên nhẹ giọng nói một câu bên tai cô, Chỉ Nhu lập tức sợ tới mức bắn lên từ trên ghế.
“Cái gì? Ông... Muốn cháu lên giường với anh ta? Đây chính là trinh tiết cháu giữ gìn hơn hai mươi năm..." Mắt tròn tròn của cô trừng lớn, khó có thể tin nói.
“Vì tương lai ngồi trên vàng núi bạc, chút hy sinh nho nhỏ này tính là gì?"
“Cũng đúng..." Chỉ Nhu cũng không có giấy cam kết xử nữ, chỉ muốn trao lần đầu tiên cho người mình yêu nhất, nếu đối phương là Ngự Am, cô cũng không có cảm giác bài xích.
“Vậy cháu xem rồi làm đi! Lão già ta trước hết không quấy rầy cháu! Chờ tin tức tốt của cháu!" Bộ dáng sáng tỏ vô sự của Ngự Trạch Thiên hoàn toàn khác với vẻ mặt ngưng trọng của Chỉ Nhu.
Sau khi Ngự Trạch Thiên rời đi, Chỉ Nhu ngồi ngây ngốc trên sofa hồi lâu, hoàn toàn không biết xuống tay từ đâu.
Chỉ Nhu lên mạng tra xét rất nhiều mật chiêu quyến rũ đàn ông, nhìn những lời nhắn nhủ tỉ mỉ cẩn thận này. Rõ ràng nội dung làm người chưa trải qua việc đời như cô mặt đỏ tim đập. Cuối cùng, cô quyết định dùng một phương pháp hàng đầu, mặc đồ mát mẻ đi mê hoặc Ngự Am.
Thế nhưng, sau việc đêm qua, Ngự Am tựa như thay đổi con người, hôm nay rất lạnh nhạt với cô. Tan tầm về nhà ngay cả bắt chuyện cũng không thèm, trực tiếp ngồi trước bàn ăn dùng cơm, xong rồi về phòng, rõ ràng coi cô như người ẩn hình.
Anh càng muốn kéo khoảng cách giữa hai người thì càng gợi lên quyết tâm muốn chinh phục của Chỉ Nhu! Việc này không nên chậm trễ, nhưng tối nay cô không có áo ngủ gợi cảm, cũng không có thủ đoạn mềm mại đáng yêu, đành phải dùng phương pháp nguyên thủy nhất, cả người bọc trong khăn tắm, bên trong trần như nhộng đến phòng anh hoàn thành nhiệm vụ.
Nhìn qua gương bộ dáng khiêu gợi lúc này, Chỉ Nhu chấm cho mình chín mươi điểm
Nghĩ đến tài phú không cần sầu lo ăn mặc kiếp sau, Chỉ Nhu yêu tiền liền tràn đầy tự tin.
Cuối cùng, xịt chút nước hoa lên người, cô mở cửa ra ngoài...
“Cốc cốc! Cốc cốc! Cốc cốc!"
“Chuyện gì?" Trong phòng khóa trái truyền đến giọng nói lạnh lùng của Ngự Am.
“Chủ nhân, tôi pha trà sâm cho anh, xin cho tôi bưng vào" Chỉ Nhu nói dối.
“Tôi không muốn uống" Anh trực tiếp từ chối.
Chỉ Nhu trừng lớn mắt, nghĩ rằng tên không có tình cảm này thực đáng giận. “Là một lòng khổ tâm của tôi, anh hãy nhận đi!" Chỉ Nhu liên tục gõ cửa, trong lòng không ngừng mắng tên đầu ngỗng khó hiểu phong tình này.
Thật lâu sau, Ngự Am mới chịu không nổi tạp âm, ra mở cửa, vốn dĩ muốn dùng thái độ lạnh như băng để đè nén dục hỏa đầy bụng, nhưng Ngự Am lập tức bị bộ dáng nửa kín nửa hở của Chỉ Nhu dọa.
Tư thế dụ hoặc của cô, trước ngực chỉ bọc một cái khăn tắm màu trắng, chiều dài chỉ phủ trọn cặp mông, lộ ra vai gầy và chân dài thẳng tắp... Trời ạ! Đây là đang làm cái gì? Anh đã dùng hết mọi biện pháp tránh cô, vì sao cô còn muốn đến trêu chọc anh chứ.
“Cô… Đây là đang làm cái gì?" Dục vọng đè nén khiến anh nói nghẹn lời.
“Chủ nhân... Tôi gợi cảm không?" Chỉ Nhu lấy hết dũng khí lớn nhất trong cuộc đời vượt qua chướng ngại tâm lý, bày ra bộ dáng mê người, trừng mắt nhìn anh hỏi.
“Cô uống nhầm thuốc sao?" Da thịt trắng nõn mịn mà của cô cũng sắp làm Ngự Am không khống chế được.
“Chủ nhân... A, anh làm cái gì!" Chỉ Nhu còn muốn dùng hết mị lực, Ngự Am đã lấy tốc độ nhanh nhất phủ áo sơ mi lên trên người cô, sau đó đẩy cô về phòng của mình.
“Cô đi ngủ sớm một chút!" Anh thay cô đóng cửa lại, trước khi rời đi bỏ lại câu này.
“Này! Ngự Am!" Chỉ Nhu còn không kịp gọi anh, Ngự Am đã chạy về phòng mình.
Tại sao có thể như vậy? Là cô không đủ hấp dẫn người sao? Cô buông tay, lớn mật diễn xuất như vậy, Ngự Am thế nhưng còn lạnh lùng từ chối cô? Không phải là... Anh thật sự không có hứng thú, không có khả năng với phụ nữ chứ? Nếu là như thế này, vậy mọi chuyện xảy ra trước đó giữa bọn họ tính là gì? Chỉ Nhu vọt tới cửa phòng Ngự Am, không ngừng gõ cửa.
“Anh mở cửa! Để tôi đi vào! Để tôi đi vào!" Chỉ Nhu không phục đập cửa, không ngờ Ngự Am tựa như ăn quả cân quyết tâm, không thèm quan tâm cô.
Gã đàn ông đáng giận này! Lại làm cho chiêu lần đầu tiên ra mắt của cô chịu khổ. Thật lâu sau, thấy Ngự Am không có ý định mở cửa, Chỉ Nhu cô đơn cúi đầu, lòng tràn đầy mất mát dẹp đường hồi phủ.
Tại sao có thể như vậy? Không giống như cô tưởng tượng…
Nha đầu chết tiệt này cuối cùng cũng im lặng. Trời biết anh muốn cô biết bao! Nếu không phải vì bảo toàn thanh danh cho cô, anh đã sớm đẩy cô lên giường, hung hăng “muốn" người phụ nữ thật sự là một chút ý thức hiểm nguy cũng không có! Lại còn dám quyến rũ anh. Nghĩ đến làn da trắng nõn, thân thể mềm mại nhỏ nhắn của cô, dục hỏa của Ngự Am trong nháy mắt cháy đến cực điểm. Người phụ nữ kia thật sự là hại thảm anh. Nhìn màn hình máy tính chi chít từ tiếng Anh, một câu cũng không để vào mắt, trong đầu tất cả đều là bóng hình xinh đẹp gần như trần trụi của nha đầu Chỉ Nhu kia ——
~~~~o0o~~~~
Thất bại là mẹ của thành công, sau một đêm trắng sầu lo cân nhắc, Chỉ Nhu không ngừng tự kiểm điểm, nhất định là mình chọn không đúng thời cơ. Tục ngữ nói ăn no sinh dâm dục, cô nhất định phải thừa dịp Ngự Am cơm nước xong sau đó trực tiếp xuống tay, mới có thể nắm anh vào lòng bàn tay.
Nhớ tới tài phú không cần sầu lo ăn mặc kiếp sau, Chỉ Nhu khuyên mình nhất định phải lại thử một lần. Cách mạng mười một lần mới thành công, cô mới thử qua một lần làm sao có thể nhanh nhận thua như vậy. Hơn nữa Chỉ Nhu tin tưởng Ngự Am có cảm giác với cô, nếu không anh vì sao lại hôn cô. Chỉ Nhu đặc biệt chuẩn bị rượu vang, hải sản, vì muốn kích thích tính dục bừng bừng phấn chấn của anh.
Thế nhưng, cũng đã qua thời gian bữa tối, tại sao Ngự Am vẫn chưa về nhà?
Mặc kệ Chỉ Nhu chờ trái ngóng phải, nhưng vẫn không trông mong được Ngự Am trở về.
Anh đi đâu vậy? Gọi điện thoại cũng không nghe... Chỉ Nhu ngồi xếp bằng trên sofa có chút mệt nhọc ngáp một cái.
Hai ngày này luôn luôn suy nghĩ đến việc quyến rũ anh, khiến cho mình mất ngủ nghiêm trọng. Cứ nghỉ ngơi trước một chút đi! Dù sao cũng phải giữ lại một chút lực chiến đấu hăng hái. Vì thế Chỉ Nhu nửa tựa vào sofa, nặng nề ngủ.
~~~~o0o~~~~
Đêm khuya Ngự Am mới từ công ty về nhà.
Vì trốn tránh tiểu ác ma mê hoặc lòng người trong nhà kia, anh vẫn tăng ca đến rạng sáng, sợ chính là mình một lần mất suy nghĩ, làm ra chuyện hối hận không kịp! Thật vất vả chờ đến khi Chỉ Nhu đi vào giấc ngủ, Ngự Am mới giống kẻ trộm lén lút đi từ công ty về.
Anh không biết mình vì sao phải hành hạ mình như vậy, nếu sự tồn tại của cô gây phiền phức cho anh như thế, vì sao anh không đuổi cô ra khỏi nhà? Lúc trước khi gặp cô, sự tuyệt tình xua đuổi hiện nay không còn sót lại chút gì.
Mở cửa, cõi lòng anh đầy hối hận... Khi bữa tối ánh nến lãng mạn trình hiện ở trước mặt anh, Ngự Am không khỏi choáng váng.
Hải sản, rượu vang, nến? Anh nhíu mày thật chặt, nghĩ rằng người phụ nữ này rốt cuộc suy nghĩ cái gì? Trên sofa là vật nhỏ cuộn tròn, cùng với tiếng ngáy thật nhỏ truyền đến trong màn đêm yên tĩnh nói cho Ngự Am, tiểu nha đầu này chờ anh rồi ngủ trong phòng khách, lúc này nội tâm anh nảy lên một chút áy náy.
Ngự Am nhăn mi, không hiểu cô nàng này thần kinh sao lại lớn như vậy! Luôn làm chút chuyện ngu xuẩn khiến anh dở khóc dở cười. Đi đến trước mặt cô, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn say ngủ của cô, đôi môi phấn hồng non mềm hơi bĩu ra, da thịt trắng mịn, nhưng lại làm cho anh có xúc động muốn âu yếm... Không! Tuyệt đối không được! Anh đã hạ quyết tâm kéo khoảng cách với cô, tuyệt đối không thể dễ dàng dao động. Lướt qua vật nhỏ ngủ say, anh đè nén xúc động muốn ôm cô, trở về phòng… Đi tới cửa, anh lại quay đầu nhìn nhìn Chỉ Nhu cuộn mình trên sofa.
Cô ngủ đến sáng như vậy chắc chắn toàn thân đau nhức, không thể động đậy.
Quên đi! Coi như Ngự đại thiếu gia lòng từ bi, quảng đại, làm việc thiện đi. Vì thế Ngự Am lại vòng quay về bên người Chỉ Nhu, buông cặp tài liệu, cúi người ôm cô.
Người phụ nữ này sao có thể nhẹ tựa lông chim chứ? Cô không phải mỗi bữa đều ăn hai bát cơm sao?
Chỉ Nhu ngủ say chạm vào lồng ngực ấm áp của Ngự Am, lập tức cọ cọ người tiến vào.
Xúc cảm như chim nhỏ nép vào người, nhưng lại làm cho trái tim Ngự Am an tĩnh như mặt nước có chút cảm động không tên... Ngự Am không tự giác được vươn tay, ôm Chỉ Nhu trong lòng càng chặt, mãi đến khi đi vào phòng cô, anh còn sa vào trong cái ôm mà quên đặt cô xuống giường.
Cho đến khi Diệp Chỉ Nhu trong lúc ngủ mơ hơi hơi mở mắt ra, tiêu cự mơ hồ nhìn thấy người ôm mình là Ngự Am, anh mới giật mình thấy bản thân đã ôm cô đứng ở mép giường hồi lâu.
“Anh... Tan tầm?" Chỉ Nhu ngáp một cái sau đó nói.
“Ừ, cô đi ngủ sớm một chút đi! Lần sau không nên ngủ ở phòng khách để tránh cảm lạnh" Anh đặt cô lên giường mềm mại sau đó nói.
Anh đang quan tâm cô đó! Không nghĩ tới một câu đơn giản của Ngự Am tạo khiến nội tâm cô rung động mãnh liệt như vậy! Điều này làm cho đáy mắt Chỉ Nhu hiện lên chút chua xót.
Thấy Ngự Am xoay người muốn rời đi, Chỉ Nhu khẩn trương giữ chặt anh, hơn nữa lực đạo mười phần, khiến cho anh lùi về sau hai bước, chân sau không chú ý gì, cả người ngã xuống giường.
Thấy anh ngã về phía cô. Chỉ Nhu vui vẻ vươn tay nghênh đón anh, cho anh một cái ôm thật to.
“Anh ngủ cùng người ta nhé" Chỉ Nhu xấu tính ôm chặt lấy anh, giống như không cẩn thận buông tay, Ngự Am sẽ tuột khỏi tay.
“Nha đầu đừng náo loạn, mau thả tôi ra!" Cảm nhận được bầu ngực mềm mại của cô đè lên ngực anh, dục hỏa thiêu cháy cảm quan của anh trong thời gian ngắn nhất. Ngự Am vội vàng muốn bật dậy, thế nhưng tay Chỉ Nhu tựa như dính cường lực, đẩy thế nào cũng không ra.
“Mặc kệ... Anh hại người ta đợi anh một đêm, anh phải bồi thường" Chỉ Nhu tựa đầu trước ngực, nặng nề gối lên vòm ngực tràn đầy hương vị của anh, tham lam hít lấy nhiệt độ cơ thể anh.
“Diệp Chỉ Nhu! Tôi cảnh cáo cô mau thả tôi ra, nếu không tôi nhất định sẽ làm chuyện khiến cô hối hận!"
Anh đã tự ngược mình, cưỡng chế dục hỏa đầy ngực, nhưng nếu như Chỉ Nhu không thức thời tiếp tục trêu chọc anh, anh tuyệt không dễ dàng thả hổ về núi...
Trong chốc lát, không phản ứng.
“Chỉ Nhu, mau thả tôi ra!" Anh một mặt tách tay cô ra, một mặt nói. Không lường được mười ngón của cô gắt gao nhập vào bàn tay anh. Xem ra trừ phi lấy đao chặt bỏ hai tay cô, không thì cô không có khả năng buông ra trong chốc lát. Vật nhỏ trước ngực vẫn không lên tiếng trả lời. Ngự Am có loại dự cảm không tốt, anh nhìn xuống phía dưới, nha đầu kia thế nhưng nặng nề ngủ, thoải mái gối lên ngực anh. Ngự Am đành phải tự nhận xui xẻo nhắm mắt lại, trong miệng còn lẩm bẩm: “Thật sự là đời trước nợ cô!"
~~~~o0o~~~~
Ánh sáng mỏng manh đi dọc theo cửa sổ vào phòng, Chỉ Nhu bị ánh sáng ban mai chiếu rọi chói mắt, vì thế chậm rãi tỉnh lại.
Ai yo, cô rốt cuộc ngủ bao lâu? Tại sao xương sống thắt lưng lưng đau quá này? Chỉ Nhu xoa xoa thắt lưng, khi đang muốn nhích người duỗi lưng, lại phát hiện có một đôi chân thon dài đang gác lên người cô. Đây là, chân đàn ông. Cô vội vàng mở mắt ra. Kinh hoảng nhìn chủ nhân hai chân này... Ngự Am? Anh ta làm sao có thể ở chỗ này? Hình như là đêm qua khi anh về nhà thấy cô ngủ trên sofa, hảo tâm ôm cô về phòng lại bị cô kéo xuống giường... Thật là! Cô thế mà lại bỏ qua cơ hội tốt như vậy! Thiếu chút nữa bọn họ có thể gạo nấu thành cơm. Cô xoa xoa hai mắt buồn ngủ, sau đó cúi gần nhìn Ngự Am.
Anh thật sự là một gã đàn ông tuấn mỹ. Lông mi cong vểnh trên đôi mắt nhắm chặt khiến phụ nữ đố kỵ. Mũi thẳng chứng tỏ khí phách của anh. Môi mỏng có thể nói ra bao lời nói mê người. Đây là khuôn mặt tuấn tú hoàn mỹ. Nếu có thể sinh một đứa nhỏ xinh đẹp với anh, đó nhất định là một chuyện tốt đẹp. Chờ cô lừa anh lên giường, có thai, có một khoản tài phú, có thể vụng trộm mang theo con chạy đi…
Ha ha! Đây thật sự là một ý kiến hay.
Nhìn, nhìn, Chỉ Nhu xê dịch thân thể, lại không cẩn thận chạm phải một vật cứng.
Woa! Thứ vừa cứng lại trướng bên hông kia không phải “Tiểu lão nhị" của anh chứ?
Tại sao người còn chưa tỉnh, tiểu lão nhị đã tỉnh trước rồi? Đây chính là cái được xưng là phản ứng sinh lý, trạng thái nam tính trụ trời xanh tốt nhất sao? Cô rất muốn sờ xem là xúc cảm gì! Dù sao... Anh còn đang ngủ, trộm đạo một chút hẳn là sẽ không khiến anh tỉnh lại chứ? Cô sẽ rất nhẹ, rất nhẹ... Vì thế Diệp Chỉ Nhu dùng động tác cực kỳ nhẹ nhàng, lặng lẽ kéo khóa quần của anh.
Bên trong là quần lót Lycra màu xanh đậm. Cô lật mép quần ra, đột nhiên một cự vật nảy ra... Wow! Chính là thứ đó đó đó! Đây là bảo bối kiêu ngạo của đàn ông! Nó thoạt nhìn rất có lực sát thương, tựa như một bảo đao hoành chiến sa trường, cô đương nhiên biết Ngự Am không chạm qua phụ nữ, cho nên cái chuôi “Đao" này là đẳng cấp mới.
Tựa như bị hấp dẫn, Diệp Chỉ Nhu kìm lòng không được vươn tay tới, thật cẩn thận vuốt ve cảm thụ thứ to lớn kia.
Rất thú vị, dưới sự âu yếm trúc trắc của cô, cự vật như có sinh mệnh, nhẹ nhàng vũ động trong tay cô.
Chỉ Nhu ngẩng đầu vụng trộm nhìn hai tròng mắt nhắm chặt của Ngự Am, anh chưa tỉnh, vậy cô còn có thể nghịch trong chốc lát…
“A ——" Bị dịch thể đột nhiên bắn ra cả tay, Chỉ Nhu bị dọa đến kêu to, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nghi hoặc, trên mặt tràn ngập vô số dấu chấm hỏi.
Không biết rõ tình huống, Ngự Am tỉnh lại, cả người đột nhiên thanh tỉnh, phút chốc nhảy dựng lên.
Đây không phải mộng xuân? Là chân thật? Hơn nữa người gây ra họa kia chính là Chỉ Nhu đáng chết anh ngày tư đêm tưởng, bừng bừng phấn chấn! Đây là tình hình gì? Cô có thể nào thừa dịp anh ngủ khi giở trò với anh! Hại anh... Thất thố.
“Anh tại sao lại biến cả tay tôi đều là…! Chán ghét!" Chỉ Nhu một mặt rút khăn giấy ra lau tay dính đầy dịch thể, một mặt bĩu môi oán giận.
“Tiểu nha đầu! Cô nháo đủ chưa? Cô có phải muốn nhìn tôi điên lên hay không!" Ngự Am vội vàng kéo khóa, sau đó hai tay gắt gao tóm vai Chỉ Nhu, nghiến răng nói.
“Tôi, tôi chỉ là cảm thấy chơi vui" Chỉ Nhu cúi đầu vô tội nói.
Cô vốn đang muốn dùng đầu lưỡi liếm liếm xem, may mắn cô ngẫm lại. Nếu không bạch trọc kia không phải phun toàn bộ vào miệng cô sao?
“Chơi vui? Tiểu thư, cô không phải thiếu nữ ngu ngốc! Xin hãy phụ trách hành vi của mình, tự trọng một chút!" Ngự Am bị cô chọc có chút uấn giận, dương cao giọng phát biểu.
“Anh đừng tức giận" Thấy anh có chút nổi nóng, Chỉ Nhu hoảng lên.
Ngự Am trừng mắt nhìn cô một lúc, đứng dậy rời giường xoay người muốn ra khỏi phòng. Lúc này Chỉ Nhu thông minh lập tức bước xuống giường, giang hai tay cánh tay che ở trước cửa.
“Ngự Am, tôi không đủ gợi cảm sao? Vì sao anh không cần tôi?" Chỉ Nhu có chút ủ rũ hỏi.
Ngự Am nhìn cô một cái, sau đó hổn hển vò đầu.
Cô rất gợi cảm! Chết tiệt mê người! Nhưng anh chính là không thể làm cho tình huống càng lúc càng hỏng bét.
“Đúng, cô chưa dứt sữa, tôi tuyệt đối không thích loại người trúc trắc" Ngự Am tàn nhẫn nói, quyết tâm nhất định phải làm cho Chỉ Nhu rút lui bỏ cuộc.
________
Chú thích:
Đoạn tụ chi phích [1]: Chỉ đồng tính luyến ái.
Tác giả :
Tỉnh Tinh