Yêu Phải Cô Nàng Hai Mặt
Chương 9
Trong phòng khách, Nhâm Duẫn Cánh cáu kỉnh giống như một con sư tử đã đói bụng, tràn ngập nguy hiểm, cả người hắn căng thẳng ở trong phòng khách đi qua đi lại, làm cho những người khác ngồi im trên sô pha cũng không dám lên tiếng.
Không, cũng không phải toàn bộ không dám, ít nhất còn có một người dám.
“Cậu ngồi xuống có được hay không, cậu đi lại làm đầu tôi cũng hôn mê." Dịch Tử Xá lười biếng mở miệng nói.
Nhâm Duẫn Cánh lập tức trừng anh, cho anh một cái ánh mắt sắc bén đủ để giết chết người, làm cho Mạnh Thiên Bình được ông xã ôm ở bên cạnh nhịn không được rùng mình một cái.
“Này, tôi cảnh cáo cậu, dọa đến bà xã cùng con gái của tôi, cậu nhất định phải chết." Cảm giác được bà xã run rẩy, Dịch Tử Xá khó chịu cau mày trừng trở về. “Bà xã, em có khỏe không? Coi như cậu ta bị giẫm lên cái đuôi chó, nếu hắn dám cắn tới, anh sẽ một cước đem hắn đá bay, em yên tâm." Anh ôn nhu trấn an bà xã.
“Nghĩ đá bay tôi thì cứ tới đây." Nhâm Duẫn Cánh hiếu chiến lạnh lung nói.
“Tử Xá, bà xã của con mang thai?" Lần đầu nghe được cái tin tức Mẹ Quý kinh ngạc lên tiếng hỏi, vừa vặn dịu đi không khí.
“Đúng." Dịch Tử Xá nhếch miệng nói, biểu hiện đầy vui vẻ.
“Thật chúc mừng con."
“Cám ơn bác, Quý mụ."
Hắn mới vừa nói xong câu đó, chỉ thấy hai người thong dong đến chậm cuối cùng cũng xuất hiện.
“Đến nơi này ngồi, đã giữ chỗ ngồi giúp hai người." Hắn nhiệt tình hướng bọn họ vẫy tay, đắc ý chờ xem kịch vui vị rất nặng.
Quý Thành Hạo nắm tay Nhâm Cấm Hồng đi về phía vị trí Dịch Tử Xá chỉ, đã muốn quyết định nhẫn nhục chịu đựng, trước chấn an cảm xúc của cha mẹ cùng “Anh họ" rồi hãy nói.
Chẳng qua anh không nghĩ tới “ Anh họ " địch ý mạnh như vậy, anh mới dắt Nhâm Cấm Hồng đi đến trước chỗ ghế chỉ định, còn chưa kịp ngồi xuống, “ Anh họ " đã nổi giận đùng đùng lấy thế sét đánh không kịp bưng tai đưa tay đem người bên cạnh anh cướp đi.
“Cấm Hồng, em ngồi ở đây." Nhâm Duẫn Cánh đem em họ an bài trên sô pha cách xa tên hỗn đản kia nhất.
“Nhâm Duẫn Cánh, cậu đừng quá đáng." Quý Thành Hạo khó chịu trầm giọng cảnh cáo.
“Tôi quá đáng?" Y hí mắt trừng anh, giọng điệu âm ngoan lãnh liệt.
“Quý Thành Hạo! Con ngồi xuống cho ba." Ba Quý đột nhiên trách mắng.
Anh lại trừng mắt nhìn Nhâm Duẫn Cánh một cái, mới hậm hực ngồi xuống, đối diện cha mẹ cũng đang đen mặt.
“Con nói, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?" Ba Quý tức giận chất vấn anh.
Nói ra rất dài dòng, Quý Thành Hạo trực tiếp nói tóm tắt đơn giản kết quả.
“Con đã cầu hôn cô bé, cô ấy cũng đã đáp ứng gả cho con." Hắn nói với cha mẹ.
“Đây là thật sao?" Mẹ Quý hai mắt trợn tròn, lập tức quay đầu hỏi một cái người trong cuộc khác.
Trong nháy mắt trở thành tiêu điểm mọi người nhìn chăm chú, Nhâm Cấm Hồng gương mặt không tự chủ được đỏ bừng. Cô có chút xấu hổ không biết làm sao nhìn Quý Thành Hạo một cái, mới khẽ gật đầu.
“Ông trời." Mẹ Quý không khỏi hô nhỏ một tiếng. “Các con, hai cái đứa nhỏ này rốt cuộc thì khi nào cùng ở chung một chỗ, tại sao cũng chưa nói với chúng ta?" Một chút, bà lại hỏi Nhâm Cấm Hồng, “Ba mẹ con biết chuyện này sao?"
Nhâm Cấm Hồng gật đầu.
“Thật là, đây chính là chuyện tốt nha, hai người các con là thế nào——“
“Bà xã." Ba Quý đột nhiên mở miệng kêu to, đồng thời kéo tay bà một chút, đánh gãy thanh âm vui mừng oán giận của bà.
“Làm sao vậy?" Bà khó hiểu hỏi.
Ba Quý không trả lời vấn đề của bà, chính là mắt nhìn hướng về chõ phía trước, bà theo ánh mắt của Ba Quý nhìn qua, sau đó nhìn thấy Quan Dư Ngâm.
“Ông trời." Mẹ Quý khẽ gọi một tiếng, trên mặt nhất thời tràn đầy xấu hổ cùng xin lỗi.
“Thật xin lỗi, Dư Ngâm, dì không có ý tứ gì khác, dì cũng rất hy vọng con có thể làm con dâu dì, dì thật sự rất thích con, nhưng dì không biết….. như bây giờ……loại tình hình này…….Dì không biết, dì thật sự……" Bà không biết nói làm sao đã muốn nói năng lộn xộn.
“Không sao, dì." Quan Dư Ngâm mỉm cười nhìn cô lắc đầu nói: “Coi như chúng ta không có duyên phận làm mẹ chồng con dâu, người đừng để ý."
Dù sao cô cũng chưa từng muốn phải gả cho mấy vị hôn phu tự dưng xuất hiện này, cô sở dĩ tham gia mấy bữa cơm này, là bởi vì tò mò bọn họ sẽ dùng thủ đoạn gì để từ hôn.
Nhâm Duẫn Cánh đóng vai xấu đến đào hôn, đáng tiếc ngay lúc đó cô đã muốn trốn hôn, mới có thể đẩy tiểu ngưng từ nhỏ lớn lên cùng nhau như chị em đi thay mặt, sau đó mất đi một cái cơ hội xem kịch vui.
Dịch Tử Xá kia một hồi cô kích động đi, mà tên kia cũng không cô phụ kỳ vọng của cô, nhưng dẫn theo bà xã đến bữa ăn thân cận, còn vô cùng hợp lý tuyên bố hắn phải làm ba ba, thật là có đủ tuyệt.
Về phần trận này nha, so với kia một hồi càng tuyệt, quả thực có thể nói là cao trào theo nhau nổi lên, bắt gian ngay tại trận loại tiết mục này cũng diễn xuất đến, chính là tuyệt không kém phim nhiều tập chiếu tầm tám giờ a, có đủ khoa trương.
Nói thật, cô đã muốn có điểm khẩn cấp muốn xem nam nhân vật chính sẽ diễn ra cái dạng gì thật là tốt cho cô xem, ha ha……. “Em quay về Đài Loan khi nào, hiện tại đang ở nơi nào?" Nhâm Duẫn Cánh vẻ mặt nghiêm túc hỏi đường muội.
“Cô ấy ở tại chỗ này của tôi." Trả lời là Quý Thành Hạo.
“Đi đem hành lý thu thập một chút, đi theo anh." Nhâm Duẫn Cánh nghe vậy lập tức mệnh lệnh nói.
“Anh họ…"
“Cậu muốn cô ấy đi theo cậu đi nơi nào?" Quý Thành Hạo lên tiếng nói: “Đi ở nhà cậu? Khách sạn? Hay là nhà ba mẹ cậu? Theo tôi được biết, ba mẹ cậu đang đi MaCao chơi, cậu muốn cô ấy một mình một người theo cậu đi đâu?"
“Đi đâu đều tốt hơn ở với cậu!"
“Chỗ này của tôi có chỗ nào không tốt? Chỗ này của tôi rộng rãi, thoải mái, cần cái gì đều có, trọng yếu nhất là, còn có một người yêu cô ấy, có người ở bảo hộ cô ấy."
“Yêu cô ấy? Bảo hộ cô ấy? Trông nom hỗn đản còn dám nói con mẹ nó những lời này?" Nhâm Duẫn Cánh phẫn nộ nói bừa.
“Duẫn Cánh, chú và dì còn ở chỗ này."Quan Tiểu Ngưng nhắc nhở vị hôn phu.
“Không sao, coi như chúng ta không ở đây." Mẹ Quý trực tiếp mở miệng cho thấy lập trường.
“Bà xã, chúng ta vẫn là rời đi trước tốt lắm, chuyện của người trẻ tuổi để cho người trẻ tuổi tự mình đi xử lý, chúng ta đi xử lý chuyện khác, tỷ như chọn ngày, chọn phòng ăn…..." Ba Quý lại đột nhiên đứng lên nói.
Mẹ Quý như có điều muốn suy nghĩ, đồng ý gật đầu.
“Cũng đúng." Nói xong, hai vợ chồng cứ như vậy kéo tay cùng nhau hướng phương hướng cửa chính đi tới, ngay cả nói nhiều một câu hoặc nhìn nhiều con trai một cái cũng không có, tiêu sái rời đi.
“Tốt lắm, người lớn đều đi rồi, hai người các cậu muốn khai chiến sao? Tôi có thể kêu bắt đầu chưa?" Trước khi cửa chính vừa đóng, Dịch Tử Xá lập tức nhếch miệng hỏi.
Nhâm Duẫn Cánh cùng Quý Thành Hạo đồng thời quay đầu tức giận trừng anh.
“Hắc, tôi là vô tội." Anh lập tức giơ lên hai tay làm ra trạng thái đầu hàng, “Bất quá nói trở lại, Thành Hạo, cậu lần này nghĩ đến kế đào hôn thật đúng là dũng mãnh không sợ chết nha, điều này cậu cũng nghĩ ra, thật là bội phục bội phục!"
“Cái gì kế đào hôn?" Nhâm Cấm Hồng hỏi.
“Em đừng nghe hắn nói lung tung." Quý Thành Hạo nhanh chóng nói, đồng thời tức giận trừng Dịch Tử Xá.
“Làm sao có thể là nói lung tung đâu? Vì không nghĩ thực hiện hôn ước tự dưng xuất hiện này, bốn người chúng ta đều là vắt hết óc. Duẫn Cánh đóng vai xấu, ta giả kết hôn, Thành Hạo càng tuyệt, thế nhưng tìm em đến diễn xuất trận này tiết mục bi bắt gian tại giường, cứ như vậy——“
“Dịch Tử Xá, câu câm miệng cho tôi!" Quý Thành Hạo giận không kiềm chế được hướng hắn quát, lại quay đầu lặp lại câu nói vừa rồi với Nhâm Cấm Hồng. “Em đừng nghe hắn nói lung tung."
“Tôi nào có nói lung tung." Dịch Tử Xá lớn tiếng kêu oan, :Cậu dám nói Cậu không lợi dụng cô bé đến vượt qua cửa ải khó khăn lần này?"
“Tôi không có." Quý Thành Hạo rống lớn nói.
“Nói cho cùng thì sự thật vẫn vậy." Dịch Tử Xá phiết môi, vẻ mặt không tin.
“Dịch Tử Xá." Quý Thành Hạo hỏa đại từ trên ghế sô pha nhảy lên, một phen liền đem Dịch Tử Xá đang ngồi ở ghế sô pha bên cạnh xách lên, để sát mặt vào, hướng về phía hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Cậu lại đổi trắng thay đen, một câu nhiều lời nữa thử xem."
“Giận thành như vậy, xem ra cậu đối với cô bé là nghiêm túc." Dịch Tử Xá mặt không đổi sắc câu môi nói, xoay chuyển ánh mắt, hắn nhìn về phía Nhâm Duẫn Cánh nói: “Thấy không, người này hẳn là nghiêm túc, cơn tức của cậu có thể tiêu xuống dưới."
Quý Thành Hạo nhẹ sửng sốt, thế này mới hiểu được Dịch Tử Xá làm như vậy là giúp anh. Nhưng loại cách giúp này thật là làm cho người ta nổi giận, làm không tốt còn có thể chữa tốt thành xấu, khiến cho không tất yếu hiểu lầm.
Anh buông cổ áo Dịch Tử Xá ra, dùng sức đẩy hắn một chút, lăn hắn về phía sau sô pha, mới tức giận trừng mắt nói: “Lần tới nếu ngứa da thiếu người đánh thì nói thẳng, không cần lãng phí nhiều nước miếng như vậy."
“Hắc, đây là thái độ đối với ân nhân sao?" Dịch Tử Xá bất mãn kháng nghị.
“Ân nhân?" Quý Thành Hạo cười nhạt liếc trắng mắt, xoay người bước đi.
“Này!" Có ý tứ gì đây!
Quý Thành Hạo đi hướng Nhâm Cấm Hồng, muốn cô ngồi trên ghế sô pha một mình kéo về phía ghế sô pha có thể ngồi hai người, không nghĩ tới mới vừa đi gần, Nhâm Duẫn Cánh thân hình chợt lóe trong lúc đó liền che trước mặt anh cùng cô.
“Cậu muốn làm sao?" Nhâm Duẫn Cánh hỏi anh.
“Những lời này hẳn là tôi nói mới đúng, cậu muốn làm sao?" Một chút, anh xa xôi bay tới bỏ thẳng một câu, “ Anh họ."
“Ai là… Anh họ của cậu?" Nhâm Duẫn Cánh trong nháy mắt cau chặt chân mày. So ra hắn còn nhỏ tuổi hơn, cũng dám gọi hắn “anh" ?
Dịch Tử Xá ở một bên cười to.
“Chờ tôi cùng cô bé kết hôn, cậu chính là ‘’ Anh họ." Quý Thành Hạo ngoài cười nhưng trong không cười nói.
“Cấm Hồng ở Vancouver đã có vị hôn phu, cô ấy sẽ không gả cho cậu." Nhâm Duẫn Cánh như có suy nghĩ nhìn hắn trong chốc lát, đột nhiên nói.
“Cái gì?" Dịch Tử Xá Ngạc nhiên kêu to là trước một giây còn đang cười.
“Em không có!" Nhâm Cấm Hồng cũng hét lớn.
“Không sao, cho dù em có, em vẫn sẽ gả cho anh làm bà xã." Quý Thành Hạo nghiêng người nhìn về phía bị Nhâm Duẫn Cánh che ở phía sau Nhâm Cấm Hồng, ôn nhu trấn an cô.
“Ha ha……Duẫn Cánh đầu hàng đi, cậu thua." Ngồi ở trên sô pha Dịch Tử Xá lại một lần nữa lên tiếng cười to.
Nhâm Duẫn Cánh đầu tiên là trừng hắn một cái, sau đó đột nhiên ra tay, một phen níu cổ áo Quý Thành Hạo, đưa hắn kéo đến cách trước mắt mình năm cm, vẻ mặt hung ác mà lạnh thấu xương nói với hắn: “Nếu cậu dám để cho Cấm Hồng rơi một giọt nước mắt, cậu nhất định phải chết!"
Tiếp theo, đột nhiên buông tay nhanh giống như lúc níu lấy, tiêu sái tiến đến bên cạnh vị hôn thê, đặt mông ngồi xuống.
Cho nên nguy cơ giải trừ?
Bingo! Đáp án đúng rồi.
Buổi tối.
Gian nhà yên tĩnh, trong phòng cũng vậy.
Quý Thành Hạo ở trên giường lăn qua lộn lại, mặc kệ là như thế nào chính là ngủ không được, tựa như trên người có cái gì đâm đâm, cảm giác không nhổ không được.
Anh do dự một lát, có lẽ là tìm khoảng nửa giờ, rốt cuộc nhịn không được mở miệng.
“Bà xã, em đang ngủ sao?" Anh nhẹ giọng hỏi, nghĩ đến nếu cô ấy đang ngủ thì quên đi.
“Còn chưa đâu." Thanh âm Nhâm Cấm Hồng có điểm ràu rĩ.
Nghe ra thanh âm cô bất đồng, anh lập tức ngồi dậy đem đèn đầu giường bật lên, lo lắng đem cô đang quay lưng về phía anh chuyển lại hướng chính mình.
“Làm sao vậy?" anh hỏi.
“Còn anh?" Cô nhìn anh không đáp lại hỏi ngược lại, “Vì sao lật tới lật lui không ngủ yên?"
Không nghĩ tới cô sẽ hỏi như vậy, Quý Thành Hạo nhẹ sửng sốt, nhìn cô trầm mặc một lát tránh nặng tìm nhẹ trả lời.
“Anh đang suy nghĩ chuyện gì."
“Nghĩ chuyện gì?"
Anh lại dừng lại, biểu tình trên mặt có điểm quái dị nói: “Về chuyện vị hôn phu của em."
“Em không có vị hôn phu." Cô cũng ngồi dậy, lời lẽ nghiêm túc nói cho anh biết.
“Anh đã muốn nói không ngại, em không cần phải nói dối." Anh nhìn cô một cái.
“Không ngại mà anh có thể ngủ không yên sao?" Cô hỏi anh.
Anh ngẩn ngơ, trên mặt không tự chủ được nổi lên một chút ửng hồng, “Anh là bởi vì ngủ không được mới suy nghĩ lung tung đột nhiên nghĩ đến chuyện này, cũng không phải bởi vì nghĩ chuyện này mới không ngủ được."
Anh giải thích.
“Là như vậy sao?" Cô hoài nghi liếc xéo anh. “Anh mới vừa rồi rõ ràng không phải nói như vậy, anh nói anh đang suy nghĩ chuyện gì mới ngủ không được."
Anh đột nhiên nhăn mày.
“Em không có vị hôn phu." Nhâm Cấm Hồng không chớp mắt nhìn anh, vừa nghiêm túc nói với anh một lần nữa. “Trên thực tế", cô hít sâu một hơi, “Em lúc trước nói cho anh chuyện trốn nhà đào hôn, là em nói dối."
“Nói dối?" Anh nhìn cô, hoài nghi hỏi.
“Đúng." Cô gật đầu.
Quý Thành Hạo hoàn toàn không biết đối với chuyện này nên phản ứng như thế nào, là muốn tin tưởng lời hiện tại cô nói là đúng, vẫn là nói cho cô biết không cần nói dối, anh vừa rồi đã muốn nói anh không ngại?
Nhưng anh thật sự không ngại sao? Tựa như theo vừa rồi cô nói, nếu không ngại hắn sẽ ngủ không yên sao?
Cái tên kia rốt cuộc là người nào, lớn lên bộ dáng gì, sinh ra ở cái dạng gia đình gì, có cái ưu điểm gì cùng điều kiện tốt làm cho cô nguyện ý cùng hắn kết giao, đính hôn, trong đầu hắn đều muốn đầy những thứ này, hơn nữa càng nghĩ càng không phải tư vị, cũng càng nghĩ càng muốn làm rõ lai lịch cùng đầy đủ mọi thứ, sau đó lại hung hăng mà đem so sánh với anh.
Anh biết mình như vậy có chút trẻ con, nhưng cảm giác này giống như một cây gai cắm ở trên da, mặc dù đối với sinh mệnh không có chút nào uy hiếp, nhưng không nhổ chính là cả người không sảng khoái.
“Anh suy nghĩ cái gì?" Anh trầm mặc không nói làm cho Nhâm Cấm Hồng nhịn không được mở miệng hỏi.
“Anh chỉ đang nghĩ tại sao lại muốn lập lên những lời nói dối kia." Anh do dự, lựa chọn lấy tín nhiệm vì điểm xuất phát chính là cô trả lời đáp án.
“Bởi vì chỉ có làm như vậy, em mới có lý do trốn đến nhà anh, trọ ở trong này." Cô nói.
“Vấn đề là, em cũng không có tới tìm anh ư, chúng ta không phải ngẫu nhiên gặp ở quán bar sao?" Chân mày anh nhẹ chau lại nhìn cô.
“Anh thật cho đó là tình cờ sao?" Cô tựa tiếu phi tiếu nhìn anh.
“Có ý gì?" Anh hoài nghi hỏi.
“Em không phải là đã nói cho anh, em thầm mến anh mười hai năm sao?" Cô mỉm cười nói.
“Cho nên?" Anh nhẹ lay động đầu, vẫn là không hiểu.
“Cho nên khi em nghe được anh có vị hôn thê chỉ phúc vi hôn, em liền lập tức chạy về Đài Loan, vắt hết óc nghĩ cách gần anh, nghĩ tại anh bị người phụ nữ khác dành trước, tiên hạ thủ vi cường đem anh chiếm làm của riêng. Như vậy anh đã hiểu chưa?"Cô cười dài nói với anh.
Quý Thành Hạo toàn bộ há hốc mồm.
Sau một lúc lâu.
“Ý em nói là, không phải ở quán bar vô tình gặp gỡ, ở tại kia tòa nhà trọ quỷ ốc cũng không phải là bị bất đắc dĩ, ngay tại cả sau lần thứ hai ở quán bar bị ta bắt được, cũng là em sớm có dự mưu?" Anh không chớp mắt nhìn chằm chằm cô.
“Đúng."
Quý Thành Hạo lại ngây ra như phỗng.
Lại sau một lúc lâu.
“Ông trời của tôi." Trừ bốn trữ kia, anh phát hiện chính mình nói không ra lời những thứ khác.
Trên thực tế, toàn thân anh có loại cảm giác vô lực, anh đổ về phía sau lại nằm vào trên giường, sau đó bắt đầu cười, càng cười thanh âm càng lớn, càng không thể vãn hồi.
“Ha ha………Ha ha ha……"
Trời ạ, anh thật sự là thua cô luôn, thật sự là……ha ha…. “Anh đang cười cái gì, chuyện gì cười vui như vậy?" Thấy anh cười hồi lâu vẫn không thể ức chế, Nhâm Cấm Hồng cau đôi mi thanh tú, đưa tay đẩy đẩy anh hỏi.
Không nghĩ tới tiếp theo một giây, cả người cô bị hắn ôm vào trong lòng, sau đó bị hắn toàn thân đều cười rung rung ôm lấy trong ngực cùng nhau rung rung.
Thật là, anh rốt cuộc đang cười cái gì? Nhâm Cấm Hồng thật là trăm mối vẫn không có cách giải, nhưng cũng không mở miệng hỏi anh, dù sao lấy tình trạng hắn hiện tại căn bản là sẽ không có khả năng trả lời cô, vẫn là chờ anh cười đủ rồi nói sau.
Một lát sau, Quý Thành Hạo rốt cuộc ngừng cười, bất quá khóe miệng vẫn là không ngăn chặn được giương cao cao.
“A rốt anh rút cuộc là đang cười cái gì, chuyện gì vui mà cười như vậy?" Cô hỏi anh.
“Anh yêu em, bà xã." Anh không có trả lời vấn đề của cô, lại đột nhiên nói với cô như vậy, làm cho cả người cô đều ngây dại.
Đây là anh đầu tiên nói với cô ba chữ kia.
Lần đầu tiên.
“Anh……" Có thể hay không nói lại lần nữa xem? Cô nghĩ yêu cầu như vậy, sao biết toàn bộ thanh âm của cô đột nhiên đều khàn khàn ngạnh ở trong cổ họng không phát ra được.
Ông trời, cô sắp khóc. Đây là cảm thụ vui mừng sao? Anh thế nhưng cùng cô nói anh yêu cô, cô có phải đang nằm mơ hay không? Đây là sự thật đúng hay không?
“Hắc, làm sao vậy? Vì sao khóc?" Quý Thành Hạo kinh hoảng trở mình ngồi dậy, ôn nhu đem cô ôm vào trong lòng.
Cô lắc đầu, vẫn là không nói ra lời, bởi vì cô quá cảm động.
Theo thầm mến, đến đơn phương yêu mến rồi trở thành bạn gái hắn, vị hôn thê, cô cuối cùng có loại cảm giác, cái loại cảm giác này dĩ nhiên cũng tồn tại cảm động cùng kích động, nhưng bởi vì biết mình bỏ ra bao nhiêu, nỗ lực bao lâu, cho nên tương đối, trong lúc đó cảm giác cũng vô tình nhạt đi chút ít, nhưng lúc này, anh nói…..Anh yêu em.
Cô không có yêu cầu, cũng không có hỏi, anh lại chủ động nói với cô ba chữ này, ba chữ này mỗi người đàn bà đều tha thiết ước mơ muốn nghe được từ trong miệng người đàn ông mình yêu.
Cô đưa tay ôm anh thật chặt, thật nhớ quá cứ như vậy đem mình tan ra vào trong lòng ngực anh.
“Bà xã?"
“Em yêu anh." Rốt cuộc thoát khỏi khàn khàn cùng nghẹn ngào trói buộc, cô mở miệng nói với anh: “Em thật sự, thật sự rất yêu anh, thật sự, thật sự."
“Anh biết." Anh ôn nhu hôn cô, ôn nhu giúp cô lau đi nước mắt trên mặt, sau đó lại ôn nhu hôn cô.
Hai người tựa sát vào ôm ấp lấy đối phương, đầu của cô dựa vào trên vai hắn, tay của anh ôm ở bên hông cô, hai người lặng yên cảm thụ được Em yêu anh, anh cũng yêu em. ấm áp, ôn nhu, cùng với hạnh phúc.
“Anh vừa rồi rốt cuộc là cười cái gì?" Một lát sau, cô đột nhiên nghĩ đến ngẩng đầu hỏi.
“Anh chỉ là cảm thấy rất vui vẻ, có thể bị một đại mỹ nữ như em theo đuổi, anh thật sự là rất hân hạnh." Khóe miệng của hắn lần nữa giương lên.
“Đúng vậy." Cô dừng lại, không chút khách khí gật đầu đồng ý, sau đó cái mông đẹp được vỗ nhẹ một cái.
“Cho nên thật sự không có nhân vật vị hôn phu nào hết?" anh lại hỏi lần nữa.
“Thật sự không có." Cô nhịn không được trở mình một cái trắng mắt.
“Cũng không có chuyện ba mẹ em chọn con rể vô cùng vừa ý?" anh tiếp theo lại hỏi.
“Không có."
Một chút, hắn vẫn là không quá yên tâm. “Em xinh đẹp như vậy, đàn ông đi qua bên cạnh em ánh mắt cũng mù sao?" anh thử nói.
“anh là đang nói chính anh sao?" Cô nói anh, cái mông lại lập tức bị vỗ nhẹ một cái. “Không phải là bọn họ mù, mà là ánh mắt em quá cao, quá sớm yêu anh." Cô thở dài trả lời vấn đề của anh.
“Nói thật hay." Đây là phản ứng anh.
Khóe miệng cô không tự chủ được giương lên.
“Nhưng mà nếu không có. tại sao Duẫn Cánh lại nói như vậy?" anh không giải thích được.
“Em cũng không biết, có lẽ ba mẹ em nghĩ đến truyền tin kích thích anh, để anh biết chuyện, sau đó giúp em một tay."
“Ý em là, ba mẹ em cũng biết chuyện em thích anh?"
“Vì trở về Đài Loan, em chỉ có thể thành thật nói toàn bộ."
“Như vậy anh là hẳn phải cám ơn bọn họ không có ngăn cản em trở về?"
“Không sai." Cô ngẩng đầu lên, đối hắn toét miệng vẻ mặt đáng yêu tươi cười, làm cho anh nhịn không được hôn môi cô một cái.
Cô yêu kiều trừng anh một cái.
“Nhưng mà nói trở về," anh chậm chạp nói: “ nếu anh không phải con rể bọn họ tính toán, bọn họ nhất định sẽ ngăn cản em mới đúng, cho nên lần này thật ra chính là công lao của anh. Cám ơn mình anh là được."
“Này!" Cô đột nhiên xoay người ngồi dậy, kháng nghị anh nói, sao biết một giây sau lại bị hắn xoay người đặt ở phía dưới.
“Cám ơn em trở về." trán tựa vào trán, anh ôn nhu chăm chú nhìn cô nói, đáy mắt tràn đầy thâm tình cùng chân thành.
“Không khách khí." Cô nhếch miệng mỉm cười, chủ động hôn anh.
Đêm khuya, sương nặng, tình nồng.
Không, cũng không phải toàn bộ không dám, ít nhất còn có một người dám.
“Cậu ngồi xuống có được hay không, cậu đi lại làm đầu tôi cũng hôn mê." Dịch Tử Xá lười biếng mở miệng nói.
Nhâm Duẫn Cánh lập tức trừng anh, cho anh một cái ánh mắt sắc bén đủ để giết chết người, làm cho Mạnh Thiên Bình được ông xã ôm ở bên cạnh nhịn không được rùng mình một cái.
“Này, tôi cảnh cáo cậu, dọa đến bà xã cùng con gái của tôi, cậu nhất định phải chết." Cảm giác được bà xã run rẩy, Dịch Tử Xá khó chịu cau mày trừng trở về. “Bà xã, em có khỏe không? Coi như cậu ta bị giẫm lên cái đuôi chó, nếu hắn dám cắn tới, anh sẽ một cước đem hắn đá bay, em yên tâm." Anh ôn nhu trấn an bà xã.
“Nghĩ đá bay tôi thì cứ tới đây." Nhâm Duẫn Cánh hiếu chiến lạnh lung nói.
“Tử Xá, bà xã của con mang thai?" Lần đầu nghe được cái tin tức Mẹ Quý kinh ngạc lên tiếng hỏi, vừa vặn dịu đi không khí.
“Đúng." Dịch Tử Xá nhếch miệng nói, biểu hiện đầy vui vẻ.
“Thật chúc mừng con."
“Cám ơn bác, Quý mụ."
Hắn mới vừa nói xong câu đó, chỉ thấy hai người thong dong đến chậm cuối cùng cũng xuất hiện.
“Đến nơi này ngồi, đã giữ chỗ ngồi giúp hai người." Hắn nhiệt tình hướng bọn họ vẫy tay, đắc ý chờ xem kịch vui vị rất nặng.
Quý Thành Hạo nắm tay Nhâm Cấm Hồng đi về phía vị trí Dịch Tử Xá chỉ, đã muốn quyết định nhẫn nhục chịu đựng, trước chấn an cảm xúc của cha mẹ cùng “Anh họ" rồi hãy nói.
Chẳng qua anh không nghĩ tới “ Anh họ " địch ý mạnh như vậy, anh mới dắt Nhâm Cấm Hồng đi đến trước chỗ ghế chỉ định, còn chưa kịp ngồi xuống, “ Anh họ " đã nổi giận đùng đùng lấy thế sét đánh không kịp bưng tai đưa tay đem người bên cạnh anh cướp đi.
“Cấm Hồng, em ngồi ở đây." Nhâm Duẫn Cánh đem em họ an bài trên sô pha cách xa tên hỗn đản kia nhất.
“Nhâm Duẫn Cánh, cậu đừng quá đáng." Quý Thành Hạo khó chịu trầm giọng cảnh cáo.
“Tôi quá đáng?" Y hí mắt trừng anh, giọng điệu âm ngoan lãnh liệt.
“Quý Thành Hạo! Con ngồi xuống cho ba." Ba Quý đột nhiên trách mắng.
Anh lại trừng mắt nhìn Nhâm Duẫn Cánh một cái, mới hậm hực ngồi xuống, đối diện cha mẹ cũng đang đen mặt.
“Con nói, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?" Ba Quý tức giận chất vấn anh.
Nói ra rất dài dòng, Quý Thành Hạo trực tiếp nói tóm tắt đơn giản kết quả.
“Con đã cầu hôn cô bé, cô ấy cũng đã đáp ứng gả cho con." Hắn nói với cha mẹ.
“Đây là thật sao?" Mẹ Quý hai mắt trợn tròn, lập tức quay đầu hỏi một cái người trong cuộc khác.
Trong nháy mắt trở thành tiêu điểm mọi người nhìn chăm chú, Nhâm Cấm Hồng gương mặt không tự chủ được đỏ bừng. Cô có chút xấu hổ không biết làm sao nhìn Quý Thành Hạo một cái, mới khẽ gật đầu.
“Ông trời." Mẹ Quý không khỏi hô nhỏ một tiếng. “Các con, hai cái đứa nhỏ này rốt cuộc thì khi nào cùng ở chung một chỗ, tại sao cũng chưa nói với chúng ta?" Một chút, bà lại hỏi Nhâm Cấm Hồng, “Ba mẹ con biết chuyện này sao?"
Nhâm Cấm Hồng gật đầu.
“Thật là, đây chính là chuyện tốt nha, hai người các con là thế nào——“
“Bà xã." Ba Quý đột nhiên mở miệng kêu to, đồng thời kéo tay bà một chút, đánh gãy thanh âm vui mừng oán giận của bà.
“Làm sao vậy?" Bà khó hiểu hỏi.
Ba Quý không trả lời vấn đề của bà, chính là mắt nhìn hướng về chõ phía trước, bà theo ánh mắt của Ba Quý nhìn qua, sau đó nhìn thấy Quan Dư Ngâm.
“Ông trời." Mẹ Quý khẽ gọi một tiếng, trên mặt nhất thời tràn đầy xấu hổ cùng xin lỗi.
“Thật xin lỗi, Dư Ngâm, dì không có ý tứ gì khác, dì cũng rất hy vọng con có thể làm con dâu dì, dì thật sự rất thích con, nhưng dì không biết….. như bây giờ……loại tình hình này…….Dì không biết, dì thật sự……" Bà không biết nói làm sao đã muốn nói năng lộn xộn.
“Không sao, dì." Quan Dư Ngâm mỉm cười nhìn cô lắc đầu nói: “Coi như chúng ta không có duyên phận làm mẹ chồng con dâu, người đừng để ý."
Dù sao cô cũng chưa từng muốn phải gả cho mấy vị hôn phu tự dưng xuất hiện này, cô sở dĩ tham gia mấy bữa cơm này, là bởi vì tò mò bọn họ sẽ dùng thủ đoạn gì để từ hôn.
Nhâm Duẫn Cánh đóng vai xấu đến đào hôn, đáng tiếc ngay lúc đó cô đã muốn trốn hôn, mới có thể đẩy tiểu ngưng từ nhỏ lớn lên cùng nhau như chị em đi thay mặt, sau đó mất đi một cái cơ hội xem kịch vui.
Dịch Tử Xá kia một hồi cô kích động đi, mà tên kia cũng không cô phụ kỳ vọng của cô, nhưng dẫn theo bà xã đến bữa ăn thân cận, còn vô cùng hợp lý tuyên bố hắn phải làm ba ba, thật là có đủ tuyệt.
Về phần trận này nha, so với kia một hồi càng tuyệt, quả thực có thể nói là cao trào theo nhau nổi lên, bắt gian ngay tại trận loại tiết mục này cũng diễn xuất đến, chính là tuyệt không kém phim nhiều tập chiếu tầm tám giờ a, có đủ khoa trương.
Nói thật, cô đã muốn có điểm khẩn cấp muốn xem nam nhân vật chính sẽ diễn ra cái dạng gì thật là tốt cho cô xem, ha ha……. “Em quay về Đài Loan khi nào, hiện tại đang ở nơi nào?" Nhâm Duẫn Cánh vẻ mặt nghiêm túc hỏi đường muội.
“Cô ấy ở tại chỗ này của tôi." Trả lời là Quý Thành Hạo.
“Đi đem hành lý thu thập một chút, đi theo anh." Nhâm Duẫn Cánh nghe vậy lập tức mệnh lệnh nói.
“Anh họ…"
“Cậu muốn cô ấy đi theo cậu đi nơi nào?" Quý Thành Hạo lên tiếng nói: “Đi ở nhà cậu? Khách sạn? Hay là nhà ba mẹ cậu? Theo tôi được biết, ba mẹ cậu đang đi MaCao chơi, cậu muốn cô ấy một mình một người theo cậu đi đâu?"
“Đi đâu đều tốt hơn ở với cậu!"
“Chỗ này của tôi có chỗ nào không tốt? Chỗ này của tôi rộng rãi, thoải mái, cần cái gì đều có, trọng yếu nhất là, còn có một người yêu cô ấy, có người ở bảo hộ cô ấy."
“Yêu cô ấy? Bảo hộ cô ấy? Trông nom hỗn đản còn dám nói con mẹ nó những lời này?" Nhâm Duẫn Cánh phẫn nộ nói bừa.
“Duẫn Cánh, chú và dì còn ở chỗ này."Quan Tiểu Ngưng nhắc nhở vị hôn phu.
“Không sao, coi như chúng ta không ở đây." Mẹ Quý trực tiếp mở miệng cho thấy lập trường.
“Bà xã, chúng ta vẫn là rời đi trước tốt lắm, chuyện của người trẻ tuổi để cho người trẻ tuổi tự mình đi xử lý, chúng ta đi xử lý chuyện khác, tỷ như chọn ngày, chọn phòng ăn…..." Ba Quý lại đột nhiên đứng lên nói.
Mẹ Quý như có điều muốn suy nghĩ, đồng ý gật đầu.
“Cũng đúng." Nói xong, hai vợ chồng cứ như vậy kéo tay cùng nhau hướng phương hướng cửa chính đi tới, ngay cả nói nhiều một câu hoặc nhìn nhiều con trai một cái cũng không có, tiêu sái rời đi.
“Tốt lắm, người lớn đều đi rồi, hai người các cậu muốn khai chiến sao? Tôi có thể kêu bắt đầu chưa?" Trước khi cửa chính vừa đóng, Dịch Tử Xá lập tức nhếch miệng hỏi.
Nhâm Duẫn Cánh cùng Quý Thành Hạo đồng thời quay đầu tức giận trừng anh.
“Hắc, tôi là vô tội." Anh lập tức giơ lên hai tay làm ra trạng thái đầu hàng, “Bất quá nói trở lại, Thành Hạo, cậu lần này nghĩ đến kế đào hôn thật đúng là dũng mãnh không sợ chết nha, điều này cậu cũng nghĩ ra, thật là bội phục bội phục!"
“Cái gì kế đào hôn?" Nhâm Cấm Hồng hỏi.
“Em đừng nghe hắn nói lung tung." Quý Thành Hạo nhanh chóng nói, đồng thời tức giận trừng Dịch Tử Xá.
“Làm sao có thể là nói lung tung đâu? Vì không nghĩ thực hiện hôn ước tự dưng xuất hiện này, bốn người chúng ta đều là vắt hết óc. Duẫn Cánh đóng vai xấu, ta giả kết hôn, Thành Hạo càng tuyệt, thế nhưng tìm em đến diễn xuất trận này tiết mục bi bắt gian tại giường, cứ như vậy——“
“Dịch Tử Xá, câu câm miệng cho tôi!" Quý Thành Hạo giận không kiềm chế được hướng hắn quát, lại quay đầu lặp lại câu nói vừa rồi với Nhâm Cấm Hồng. “Em đừng nghe hắn nói lung tung."
“Tôi nào có nói lung tung." Dịch Tử Xá lớn tiếng kêu oan, :Cậu dám nói Cậu không lợi dụng cô bé đến vượt qua cửa ải khó khăn lần này?"
“Tôi không có." Quý Thành Hạo rống lớn nói.
“Nói cho cùng thì sự thật vẫn vậy." Dịch Tử Xá phiết môi, vẻ mặt không tin.
“Dịch Tử Xá." Quý Thành Hạo hỏa đại từ trên ghế sô pha nhảy lên, một phen liền đem Dịch Tử Xá đang ngồi ở ghế sô pha bên cạnh xách lên, để sát mặt vào, hướng về phía hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Cậu lại đổi trắng thay đen, một câu nhiều lời nữa thử xem."
“Giận thành như vậy, xem ra cậu đối với cô bé là nghiêm túc." Dịch Tử Xá mặt không đổi sắc câu môi nói, xoay chuyển ánh mắt, hắn nhìn về phía Nhâm Duẫn Cánh nói: “Thấy không, người này hẳn là nghiêm túc, cơn tức của cậu có thể tiêu xuống dưới."
Quý Thành Hạo nhẹ sửng sốt, thế này mới hiểu được Dịch Tử Xá làm như vậy là giúp anh. Nhưng loại cách giúp này thật là làm cho người ta nổi giận, làm không tốt còn có thể chữa tốt thành xấu, khiến cho không tất yếu hiểu lầm.
Anh buông cổ áo Dịch Tử Xá ra, dùng sức đẩy hắn một chút, lăn hắn về phía sau sô pha, mới tức giận trừng mắt nói: “Lần tới nếu ngứa da thiếu người đánh thì nói thẳng, không cần lãng phí nhiều nước miếng như vậy."
“Hắc, đây là thái độ đối với ân nhân sao?" Dịch Tử Xá bất mãn kháng nghị.
“Ân nhân?" Quý Thành Hạo cười nhạt liếc trắng mắt, xoay người bước đi.
“Này!" Có ý tứ gì đây!
Quý Thành Hạo đi hướng Nhâm Cấm Hồng, muốn cô ngồi trên ghế sô pha một mình kéo về phía ghế sô pha có thể ngồi hai người, không nghĩ tới mới vừa đi gần, Nhâm Duẫn Cánh thân hình chợt lóe trong lúc đó liền che trước mặt anh cùng cô.
“Cậu muốn làm sao?" Nhâm Duẫn Cánh hỏi anh.
“Những lời này hẳn là tôi nói mới đúng, cậu muốn làm sao?" Một chút, anh xa xôi bay tới bỏ thẳng một câu, “ Anh họ."
“Ai là… Anh họ của cậu?" Nhâm Duẫn Cánh trong nháy mắt cau chặt chân mày. So ra hắn còn nhỏ tuổi hơn, cũng dám gọi hắn “anh" ?
Dịch Tử Xá ở một bên cười to.
“Chờ tôi cùng cô bé kết hôn, cậu chính là ‘’ Anh họ." Quý Thành Hạo ngoài cười nhưng trong không cười nói.
“Cấm Hồng ở Vancouver đã có vị hôn phu, cô ấy sẽ không gả cho cậu." Nhâm Duẫn Cánh như có suy nghĩ nhìn hắn trong chốc lát, đột nhiên nói.
“Cái gì?" Dịch Tử Xá Ngạc nhiên kêu to là trước một giây còn đang cười.
“Em không có!" Nhâm Cấm Hồng cũng hét lớn.
“Không sao, cho dù em có, em vẫn sẽ gả cho anh làm bà xã." Quý Thành Hạo nghiêng người nhìn về phía bị Nhâm Duẫn Cánh che ở phía sau Nhâm Cấm Hồng, ôn nhu trấn an cô.
“Ha ha……Duẫn Cánh đầu hàng đi, cậu thua." Ngồi ở trên sô pha Dịch Tử Xá lại một lần nữa lên tiếng cười to.
Nhâm Duẫn Cánh đầu tiên là trừng hắn một cái, sau đó đột nhiên ra tay, một phen níu cổ áo Quý Thành Hạo, đưa hắn kéo đến cách trước mắt mình năm cm, vẻ mặt hung ác mà lạnh thấu xương nói với hắn: “Nếu cậu dám để cho Cấm Hồng rơi một giọt nước mắt, cậu nhất định phải chết!"
Tiếp theo, đột nhiên buông tay nhanh giống như lúc níu lấy, tiêu sái tiến đến bên cạnh vị hôn thê, đặt mông ngồi xuống.
Cho nên nguy cơ giải trừ?
Bingo! Đáp án đúng rồi.
Buổi tối.
Gian nhà yên tĩnh, trong phòng cũng vậy.
Quý Thành Hạo ở trên giường lăn qua lộn lại, mặc kệ là như thế nào chính là ngủ không được, tựa như trên người có cái gì đâm đâm, cảm giác không nhổ không được.
Anh do dự một lát, có lẽ là tìm khoảng nửa giờ, rốt cuộc nhịn không được mở miệng.
“Bà xã, em đang ngủ sao?" Anh nhẹ giọng hỏi, nghĩ đến nếu cô ấy đang ngủ thì quên đi.
“Còn chưa đâu." Thanh âm Nhâm Cấm Hồng có điểm ràu rĩ.
Nghe ra thanh âm cô bất đồng, anh lập tức ngồi dậy đem đèn đầu giường bật lên, lo lắng đem cô đang quay lưng về phía anh chuyển lại hướng chính mình.
“Làm sao vậy?" anh hỏi.
“Còn anh?" Cô nhìn anh không đáp lại hỏi ngược lại, “Vì sao lật tới lật lui không ngủ yên?"
Không nghĩ tới cô sẽ hỏi như vậy, Quý Thành Hạo nhẹ sửng sốt, nhìn cô trầm mặc một lát tránh nặng tìm nhẹ trả lời.
“Anh đang suy nghĩ chuyện gì."
“Nghĩ chuyện gì?"
Anh lại dừng lại, biểu tình trên mặt có điểm quái dị nói: “Về chuyện vị hôn phu của em."
“Em không có vị hôn phu." Cô cũng ngồi dậy, lời lẽ nghiêm túc nói cho anh biết.
“Anh đã muốn nói không ngại, em không cần phải nói dối." Anh nhìn cô một cái.
“Không ngại mà anh có thể ngủ không yên sao?" Cô hỏi anh.
Anh ngẩn ngơ, trên mặt không tự chủ được nổi lên một chút ửng hồng, “Anh là bởi vì ngủ không được mới suy nghĩ lung tung đột nhiên nghĩ đến chuyện này, cũng không phải bởi vì nghĩ chuyện này mới không ngủ được."
Anh giải thích.
“Là như vậy sao?" Cô hoài nghi liếc xéo anh. “Anh mới vừa rồi rõ ràng không phải nói như vậy, anh nói anh đang suy nghĩ chuyện gì mới ngủ không được."
Anh đột nhiên nhăn mày.
“Em không có vị hôn phu." Nhâm Cấm Hồng không chớp mắt nhìn anh, vừa nghiêm túc nói với anh một lần nữa. “Trên thực tế", cô hít sâu một hơi, “Em lúc trước nói cho anh chuyện trốn nhà đào hôn, là em nói dối."
“Nói dối?" Anh nhìn cô, hoài nghi hỏi.
“Đúng." Cô gật đầu.
Quý Thành Hạo hoàn toàn không biết đối với chuyện này nên phản ứng như thế nào, là muốn tin tưởng lời hiện tại cô nói là đúng, vẫn là nói cho cô biết không cần nói dối, anh vừa rồi đã muốn nói anh không ngại?
Nhưng anh thật sự không ngại sao? Tựa như theo vừa rồi cô nói, nếu không ngại hắn sẽ ngủ không yên sao?
Cái tên kia rốt cuộc là người nào, lớn lên bộ dáng gì, sinh ra ở cái dạng gia đình gì, có cái ưu điểm gì cùng điều kiện tốt làm cho cô nguyện ý cùng hắn kết giao, đính hôn, trong đầu hắn đều muốn đầy những thứ này, hơn nữa càng nghĩ càng không phải tư vị, cũng càng nghĩ càng muốn làm rõ lai lịch cùng đầy đủ mọi thứ, sau đó lại hung hăng mà đem so sánh với anh.
Anh biết mình như vậy có chút trẻ con, nhưng cảm giác này giống như một cây gai cắm ở trên da, mặc dù đối với sinh mệnh không có chút nào uy hiếp, nhưng không nhổ chính là cả người không sảng khoái.
“Anh suy nghĩ cái gì?" Anh trầm mặc không nói làm cho Nhâm Cấm Hồng nhịn không được mở miệng hỏi.
“Anh chỉ đang nghĩ tại sao lại muốn lập lên những lời nói dối kia." Anh do dự, lựa chọn lấy tín nhiệm vì điểm xuất phát chính là cô trả lời đáp án.
“Bởi vì chỉ có làm như vậy, em mới có lý do trốn đến nhà anh, trọ ở trong này." Cô nói.
“Vấn đề là, em cũng không có tới tìm anh ư, chúng ta không phải ngẫu nhiên gặp ở quán bar sao?" Chân mày anh nhẹ chau lại nhìn cô.
“Anh thật cho đó là tình cờ sao?" Cô tựa tiếu phi tiếu nhìn anh.
“Có ý gì?" Anh hoài nghi hỏi.
“Em không phải là đã nói cho anh, em thầm mến anh mười hai năm sao?" Cô mỉm cười nói.
“Cho nên?" Anh nhẹ lay động đầu, vẫn là không hiểu.
“Cho nên khi em nghe được anh có vị hôn thê chỉ phúc vi hôn, em liền lập tức chạy về Đài Loan, vắt hết óc nghĩ cách gần anh, nghĩ tại anh bị người phụ nữ khác dành trước, tiên hạ thủ vi cường đem anh chiếm làm của riêng. Như vậy anh đã hiểu chưa?"Cô cười dài nói với anh.
Quý Thành Hạo toàn bộ há hốc mồm.
Sau một lúc lâu.
“Ý em nói là, không phải ở quán bar vô tình gặp gỡ, ở tại kia tòa nhà trọ quỷ ốc cũng không phải là bị bất đắc dĩ, ngay tại cả sau lần thứ hai ở quán bar bị ta bắt được, cũng là em sớm có dự mưu?" Anh không chớp mắt nhìn chằm chằm cô.
“Đúng."
Quý Thành Hạo lại ngây ra như phỗng.
Lại sau một lúc lâu.
“Ông trời của tôi." Trừ bốn trữ kia, anh phát hiện chính mình nói không ra lời những thứ khác.
Trên thực tế, toàn thân anh có loại cảm giác vô lực, anh đổ về phía sau lại nằm vào trên giường, sau đó bắt đầu cười, càng cười thanh âm càng lớn, càng không thể vãn hồi.
“Ha ha………Ha ha ha……"
Trời ạ, anh thật sự là thua cô luôn, thật sự là……ha ha…. “Anh đang cười cái gì, chuyện gì cười vui như vậy?" Thấy anh cười hồi lâu vẫn không thể ức chế, Nhâm Cấm Hồng cau đôi mi thanh tú, đưa tay đẩy đẩy anh hỏi.
Không nghĩ tới tiếp theo một giây, cả người cô bị hắn ôm vào trong lòng, sau đó bị hắn toàn thân đều cười rung rung ôm lấy trong ngực cùng nhau rung rung.
Thật là, anh rốt cuộc đang cười cái gì? Nhâm Cấm Hồng thật là trăm mối vẫn không có cách giải, nhưng cũng không mở miệng hỏi anh, dù sao lấy tình trạng hắn hiện tại căn bản là sẽ không có khả năng trả lời cô, vẫn là chờ anh cười đủ rồi nói sau.
Một lát sau, Quý Thành Hạo rốt cuộc ngừng cười, bất quá khóe miệng vẫn là không ngăn chặn được giương cao cao.
“A rốt anh rút cuộc là đang cười cái gì, chuyện gì vui mà cười như vậy?" Cô hỏi anh.
“Anh yêu em, bà xã." Anh không có trả lời vấn đề của cô, lại đột nhiên nói với cô như vậy, làm cho cả người cô đều ngây dại.
Đây là anh đầu tiên nói với cô ba chữ kia.
Lần đầu tiên.
“Anh……" Có thể hay không nói lại lần nữa xem? Cô nghĩ yêu cầu như vậy, sao biết toàn bộ thanh âm của cô đột nhiên đều khàn khàn ngạnh ở trong cổ họng không phát ra được.
Ông trời, cô sắp khóc. Đây là cảm thụ vui mừng sao? Anh thế nhưng cùng cô nói anh yêu cô, cô có phải đang nằm mơ hay không? Đây là sự thật đúng hay không?
“Hắc, làm sao vậy? Vì sao khóc?" Quý Thành Hạo kinh hoảng trở mình ngồi dậy, ôn nhu đem cô ôm vào trong lòng.
Cô lắc đầu, vẫn là không nói ra lời, bởi vì cô quá cảm động.
Theo thầm mến, đến đơn phương yêu mến rồi trở thành bạn gái hắn, vị hôn thê, cô cuối cùng có loại cảm giác, cái loại cảm giác này dĩ nhiên cũng tồn tại cảm động cùng kích động, nhưng bởi vì biết mình bỏ ra bao nhiêu, nỗ lực bao lâu, cho nên tương đối, trong lúc đó cảm giác cũng vô tình nhạt đi chút ít, nhưng lúc này, anh nói…..Anh yêu em.
Cô không có yêu cầu, cũng không có hỏi, anh lại chủ động nói với cô ba chữ này, ba chữ này mỗi người đàn bà đều tha thiết ước mơ muốn nghe được từ trong miệng người đàn ông mình yêu.
Cô đưa tay ôm anh thật chặt, thật nhớ quá cứ như vậy đem mình tan ra vào trong lòng ngực anh.
“Bà xã?"
“Em yêu anh." Rốt cuộc thoát khỏi khàn khàn cùng nghẹn ngào trói buộc, cô mở miệng nói với anh: “Em thật sự, thật sự rất yêu anh, thật sự, thật sự."
“Anh biết." Anh ôn nhu hôn cô, ôn nhu giúp cô lau đi nước mắt trên mặt, sau đó lại ôn nhu hôn cô.
Hai người tựa sát vào ôm ấp lấy đối phương, đầu của cô dựa vào trên vai hắn, tay của anh ôm ở bên hông cô, hai người lặng yên cảm thụ được Em yêu anh, anh cũng yêu em. ấm áp, ôn nhu, cùng với hạnh phúc.
“Anh vừa rồi rốt cuộc là cười cái gì?" Một lát sau, cô đột nhiên nghĩ đến ngẩng đầu hỏi.
“Anh chỉ là cảm thấy rất vui vẻ, có thể bị một đại mỹ nữ như em theo đuổi, anh thật sự là rất hân hạnh." Khóe miệng của hắn lần nữa giương lên.
“Đúng vậy." Cô dừng lại, không chút khách khí gật đầu đồng ý, sau đó cái mông đẹp được vỗ nhẹ một cái.
“Cho nên thật sự không có nhân vật vị hôn phu nào hết?" anh lại hỏi lần nữa.
“Thật sự không có." Cô nhịn không được trở mình một cái trắng mắt.
“Cũng không có chuyện ba mẹ em chọn con rể vô cùng vừa ý?" anh tiếp theo lại hỏi.
“Không có."
Một chút, hắn vẫn là không quá yên tâm. “Em xinh đẹp như vậy, đàn ông đi qua bên cạnh em ánh mắt cũng mù sao?" anh thử nói.
“anh là đang nói chính anh sao?" Cô nói anh, cái mông lại lập tức bị vỗ nhẹ một cái. “Không phải là bọn họ mù, mà là ánh mắt em quá cao, quá sớm yêu anh." Cô thở dài trả lời vấn đề của anh.
“Nói thật hay." Đây là phản ứng anh.
Khóe miệng cô không tự chủ được giương lên.
“Nhưng mà nếu không có. tại sao Duẫn Cánh lại nói như vậy?" anh không giải thích được.
“Em cũng không biết, có lẽ ba mẹ em nghĩ đến truyền tin kích thích anh, để anh biết chuyện, sau đó giúp em một tay."
“Ý em là, ba mẹ em cũng biết chuyện em thích anh?"
“Vì trở về Đài Loan, em chỉ có thể thành thật nói toàn bộ."
“Như vậy anh là hẳn phải cám ơn bọn họ không có ngăn cản em trở về?"
“Không sai." Cô ngẩng đầu lên, đối hắn toét miệng vẻ mặt đáng yêu tươi cười, làm cho anh nhịn không được hôn môi cô một cái.
Cô yêu kiều trừng anh một cái.
“Nhưng mà nói trở về," anh chậm chạp nói: “ nếu anh không phải con rể bọn họ tính toán, bọn họ nhất định sẽ ngăn cản em mới đúng, cho nên lần này thật ra chính là công lao của anh. Cám ơn mình anh là được."
“Này!" Cô đột nhiên xoay người ngồi dậy, kháng nghị anh nói, sao biết một giây sau lại bị hắn xoay người đặt ở phía dưới.
“Cám ơn em trở về." trán tựa vào trán, anh ôn nhu chăm chú nhìn cô nói, đáy mắt tràn đầy thâm tình cùng chân thành.
“Không khách khí." Cô nhếch miệng mỉm cười, chủ động hôn anh.
Đêm khuya, sương nặng, tình nồng.
Tác giả :
Kim Huyên