Yêu Nữ Hoành Hành
Chương 6
Edit: Shiyu
Beta: Tinker Chuông và Momo
Khi Hạ Thấm Đống nhìn Thẩm Luật ôm một đứa trẻ đứng ở cửa công ty, gương mặt bình tĩnh của cô lần đầu tiên xuất hiện gợn sóng.
“Anh…" Cô chần chừ nhìn hai gương mặt đang tươi cười xán lạn với mình kia. Giống nhau đến thế, lòng của cô bỗng dưng thấy chẳng thoải mái chút nào, đứa bé này là ai?
“Hôm nay chúng ta đưa nó đi cùng, được không?" Thẩm Luật đi tới, tuy rằng gần đây cô đối xử với anh có vẻ không tốt nhưng chỉ cần anh mở miệng yêu cầu, trên cơ bản cô vẫn sẽ không cự tuyệt cho nên sau khi tan tầm họ đều cùng nhau ăn cơm, đây đã là chuyện thường xuyên thực hiện mỗi ngày.
Cô nhìn vẻ mặt ngây thơ đang cười của đứa trẻ kia, im lặng.
Đứa trẻ đó có dáng vẻ vô cùng giống Thẩm Luật, nếu nói họ không có quan hệ huyết thống, ngay cả đồ ngốc cũng sẽ không tin, nhất là khi một người đàn ông như Thẩm Luật còn ôm đứa bé ấy trên tay nữa.
Thẩm Luật thấy cô nhìn chằm chằm đứa trẻ, không khỏi nghĩ ngợi linh tinh, trêu tức nói: “Em xem, về sau nếu chúng ta sinh con, nó có thể đáng yêu giống anh hay không?"
Hạ Thấm Đồng không được tự nhiên dời tầm mắt. “Đừng nói linh tinh." Cô đã hạ quyết tâm, kiên quyết không chịu ảnh hưởng của người đàn ông này nữa, giữa họ chỉ có thể là bạn, không thể tiến xa hơn…… Về phần chuyện đã xảy ra ngày đó, coi như là một giấc mơ là được, tốt nhất là hoàn toàn quên đi.
Anh không hợp với cô, tất cả mọi thứ của anh đều không thể thoả mãn yêu cầu về tương lai của cô, nên cô không thể lãng phí thời gian yêu thử, kỳ thực cô cũng không nên cùng anh gần gũi như thế nữa, nếu đã không thể là người yêu thì còn hành động mờ ám như vậy để làm gì?
Nhưng dường như anh không hề cảm nhận được sự từ chối của cô, mặc kệ ánh mắt cô có lạnh lùng băng giá đến cỡ nào, anh vẫn cười vô cùng ấm áp, khi cô nói giữa họ, ngoại trừ việc trở thành bạn bè ra thì không thể có thêm mối quan hệ nào khác nữa, anh liền nói, vậy thì cứ làm bạn bè đi.
Anh dễ dàng tha thứ cho cô như vậy, mặc cô tùy hứng, mặc cô hoành hành, muốn làm gì cũng được.
Dần dần, chuyện phải cự tuyệt, hờ hững lạnh nhạt với anh đã trở nên vô cùng khó khăn đối với cô. Cô nghĩ, nếu hai người có thể quên chuyện đã xảy ra ngày hôm đó, tiếp tục làm bạn bè thì đây cũng không phải là điều không thể… Hóa ra làm chuyện bịt tai trộm chuông*, thỉnh thoảng cũng là một loại hạnh phúc.
(*Bịt tai trộm chuông: Bịt tai để ăn cắp chuông; tự lừa dối mình; lừa dối mình không lừa dối được người khác.)
Có lẽ cô quá luyến tiếc không muốn để mất anh, muốn anh mãi mãi ở bên cạnh mình, cho dù vui vẻ hay buồn đau đều có anh hiện diện. Cô không dám tìm hiểu đến tận cùng xem cảm nhận của bản thân với anh là gì thêm một lần nữa, nếu anh đã nói là bạn bè, vậy cứ là bạn bè đi.
Mỗi ngày cùng nhau ăn một bữa cơm, có lẽ sẽ không phải là quá mức đâu nhỉ? Hơn nữa cho dù cô không đi, Thẩm Luật cũng sẽ cương quyết kéo cô lại, giờ phút này, sự ngang ngược của anh sẽ bốc thẳng lên đầu! Cô thừa nhận, bản thân mình ích kỷ , vừa không muốn cho anh cái gì, nhưng cũng không muốn để mất người bạn như anh bên mình.
Trừ việc thỉnh thoảng hay vu vơ nói qua thì có vẻ Thẩm Luật cũng đã quyết định quên đi chuyện ngày hôm đó rồi.
Họ đi đến chỗ đậu xe, anh mở cửa, nói: “Tới rồi, cục cưng, gọi dì đi." Anh nâng bàn tay bé nhỏ của đứa bé lên, quơ quơ vẫy vẫy với Hạ Thấm Đồng.
“Một?" Trình Cẩn Khiêm nghiêng đầu, cặp mắt đen lúng liếng tò mò loé ra ánh sáng, nó vươn tay đòi Hạ Thấm Đồng bế, cả người nghiêng hẳn về phía cô, “A…. a…."
“Nó……" Hạ Thấm Đồng phát hoảng, cả người trở nên cứng đờ.
“Xem ra bé cưng thích em lắm đó." Thẩm Luật ấn bé cưng vào lòng cô, “Em ôm đi, hôm nay anh chơi cùng nó cả buổi trưa, mệt muốn chết."
Đột nhiên ôm một đứa bé mềm mại vào lòng khiến Hạ Thấm Đồng không biết làm sao, cô không có kinh nghiệm ở chung với trẻ con, nhưng cơ thể đứa trẻ mềm mại, bàn tay nhỏ bé còn nắm chặt cổ tay mình khiến lòng cô có cảm giác mềm mại trước nay chưa từng có.
Cậu bạn nhỏ Trình Cẩn Khiêm thật biết làm nũng, gương mặt phúng phính liên tục cọ xát vào cái cổ của người dì, cả người cuộn tròn trong ngực cô, khiến tim Hạ Thấm Đồng mềm nhũn, rối tinh rối mù.
“Đứa nhóc này, cũng xấu lắm." Thẩm Luật thấy cả người đứa bé kia dựa vào lòng Hạ Thấm Đồng, không khỏi có chút khó chịu, anh cố gắng lâu như vậy, cũng không thể tới gần cô, kết quả tên nhóc này có thể thân mật với cô như vậy, “Quên đi, quên đi, đưa cho anh." Anh muốn ôm lại.
Nhưng cậu nhóc sao chịu hợp tác, sống chết ôm lấy Hạ Thấm Đồng, mà Hạ Thấm Đồng cũng luyến tiếc bé, “Đừng náo loạn." Cho dù chưa từng ôm trẻ con nhưng hình như mỗi người phụ nữ đều có bản năng làm mẹ vậy, cô điều chỉnh lại tư thế ôm để cho cậu bạn nhỏ kia có thể thoải mái hơn.
Đứa bé ngẩng đầu, cười với cô, “Chụt chụt" hai nụ hôn ẩm ướt in lại trên gương mặt Hạ Thấm Đồng làm cho khuôn mặt luôn lạnh lùng của cô ẩn ẩn hiện lên ý cười, đứa bé này thật sự rất đáng yêu.
“Thằng nhóc này đúng là sắc quỷ mà." Thẩm Luật lúc này thật sự rất khó chịu, vươn tay cốc vào trán đứa bé, “Thành thật một chút cho ta."
“Này, anh làm gì thế?" Hạ Thấm Đồng đã ôm bé cưng ngồi ổn định trên xe, lập tức đau lòng xoa xoa chỗ bị cốc trên trán cậu nhóc, trừng mắt liếc nhìn Thẩm Luật một cái.
Thẩm Luật không biết nói gì thêm, hiện tại địa vị của anh đã thấp như vậy rồi sao, ngay cả với một đứa trẻ cũng không bằng… Con đường theo đuổi này, chẳng lẽ càng ngày càng dài lâu?
Có đứa nhóc đi cùng, họ không thể ăn uống một cách tùy tiện được, Thẩm Luật liền tìm một nhà hàng có phong cách gia đình, chọn vài món ăn thường ngày.
Không đến một giờ, Hạ Thấm Đồng phát hiện mình đã thích tên nhóc lanh lợi đáng yêu này rồi, luôn luôn ôm nó không nỡ buông tay, một tay cầm thìa nhỏ đút canh cho bé.
“A." Cậu nhóc ăn hết đồ trong bát mà vẫn còn thòm thèm nhìn những món ăn trên bàn, mấy ngón tay trắng nõn chỉ chỉ vào bát thịt gà thơm lừng bốn phía.
“Nó có thể ăn món kia không?" Hạ Thấm Đồng nhìn nhìn, ngước mắt hỏi Thẩm Luật.
Rốt cục cũng để ý đến anh rồi sao? Thẩm Luật có chút ai oán nhìn cô, “Có thể!". Khẩu vị của cậu chàng này cũng không tệ, nghe chị anh nói, nhóc ăn hết hai cái đùi gà cũng không thành vấn đề! Nhưng dù sao cũng là cháu mình, trong lòng anh cũng rất thương, nên Thẩm Luật liền cầm dao ăn cắt những phần thịt ngon của đùi gà ra, bỏ vào trong bát.
Hạ Thấm Đồng dùng khăn ướt lau sạch sẽ bàn tay nhỏ bé của cậu nhóc, Trình Cẩn Khiêm lập tức cầm một cái đùi gà lên, nhét vào miệng, dùng mấy chiếc răng mới mọc cắn cắn miếng thịt dày.
Đứa trẻ con nào cũng đều đáng yêu như vậy sao? Đặt bé lên ghế trẻ con dùng cơm, Hạ Thấm Đồng nhìn dáng vẻ ăn uống vội vàng kia, yêu thương sờ sờ những sợi tóc mềm mại của bé.
“Thấm Đồng, em cũng ăn đi." Anh gắp một con tôm hùm đỏ tươi, cẩn thận lột vỏ, bỏ vào bát của cô, “Món này là tôm hùm chưng nước tỏi, không tồi đâu."
Anh thật sự quan tâm chăm sóc cho cô, trong nháy mắt Hạ Thấm Đồng ngây người ra không kịp phản ứng, nhưng rất nhanh sau đó cô liền lấy lại tinh thần, “Để tự em gắp."
“Được." Anh cười, không hề ngại việc cô khách sáo.
Mà ngược lại, Hạ Thấm Đồng lại âm thầm tức giận trong lòng, vì sao anh không tức giận? Vì sao lại đối xử với cô tốt như vậy chứ?
Trong bữa tối anh toàn nói những lời nhỏ nhẹ, chăm sóc cẩn thận, Hạ Thấm Đồng căn bản không nói được lời nào, chỉ thỉnh thoảng dùng khăn giấy lau sạch khuôn mặt đầy dầu mỡ của bé cưng, nhưng bản thân lại không hề phát hiện, mọi lời anh nói, cô đều nghiêm túc lắng tai nghe, mặc dù không hề đáp lại.
Có lẽ tình trạng trước mắt này là tốt nhất, cô không chấp nhận anh, nhưng cũng không kháng cự anh, một ngày rồi lại một ngày, sẽ có một ngày tòa thành chắc chắn ấy buông lỏng phòng bị.
Anh biết cô cố chấp, biết cô bướng bỉnh, nhưng anh có tính kiên nhẫn vô hạn, có thể chờ cô, chỉ là anh chưa từng nghĩ tới, đối với tình yêu, mình lại có thể nông nổi đến mức này….. Hạ Thấm Đồng, có tính là một trong những số mệnh kiếp này của anh không? Một kiếp làm cho anh phải vui vẻ chịu đựng?
Cô cố gắng xem nhẹ gương mặt dịu dàng lúc này của anh.
Bé cưng nhà họ Trình ăn cái gì cũng rất nhanh, hai cái đùi gà nhanh chóng bị bé giải quyết xong, Hạ Thấm Đồng dùng khăn giấy ướt lau tay và mặt nó sạch sẽ, đứa nhóc kia vui vẻ dùng nước miếng của mình phun bong bóng.
“Đứa nhóc này, thật là……" Thẩm Luật nâng tay véo má nó, hơn nữa còn ngoài ý muốn véo ra rất nhiều nước miếng, “Bẩn quá." Anh giả vờ hung ác trừng mắt nhìn cậu nhóc, trêu cho bé cười khanh khách không thôi.
“Anh không nên véo nó như vậy!" Hạ Thấm Đồng mất hứng đập vào tay anh. Trước đây cô từng nghe người lớn nói, ở độ tuổi mọc răng của trẻ con, không thể véo loạn khuôn mặt nó được, nếu không nước miếng sẽ chảy không ngừng, Thẩm Luật lúc nào cũng xấu xa như vậy, ngay cả cháu trai mình cũng bắt nạt.
Giờ cô đã biết bé cưng là con của chị anh, những chuyện không thoải mái trong lòng liền nhanh chóng biến mất một cách khó hiểu.
“Đùa một chút thôi mà, có sao đâu chứ?" Anh cười nghịch ngợm đáp, bàn tay vẫn không yên chạm vào mặt bé cưng.
“Thẩm Luật!" Cô trừng mắt với anh, ôm bé cưng vào trong lòng, không cho anh đụng vào bé nữa, đôi mắt lóe lên tia nhìn có chút hờn dỗi.
“Được, không đụng vào, không đụng vào, anh nghe theo em." Anh đưa tay vén sợi tóc bên má cô, vẻ mặt cưng chiều, nhìn dáng vẻ cô bảo vệ bé cưng như thế có một sự dịu dàng thùy mị khác lạ khiến cho anh không sao dời tầm mắt đi được.
Mà cô cũng bị ánh mắt thâm tình kia làm cho kinh sợ, chỉ biết ngây dại nhìn vào mắt anh, không nói nên lời.
Cậu nhóc không an phận cọ cọ khuôn mặt vào lòng cô, vẻ mặt vô cùng ngây thơ.
“Tách" một tiếng vang giòn, tia sáng lóe lên phá tan bầu không khí kì lạ lúc này, Hạ Thấm Đồng lập tức phục hồi lại tinh thần, cúi đầu, âm thầm tức giận vì sự không kiên định của bản thân.
Thẩm Luật nhướn mày, khó coi ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén bắn về phía kẻ đã phá hỏng chuyện tốt của mình…
Một gương mặt xinh đẹp xuất hiện trước mắt họ, “Chào hai người, tôi là một nhiếp ảnh gia." Người đẹp đưa danh thiếp giới thiệu bản thân, là một nhiếp ảnh gia cho một tạp chí nổi danh.
“Sao cô lại chụp chúng tôi?" Anh khó chịu hỏi.
“Thưa anh, chuyện là thế này, là một nhiếp ảnh gia, chỉ cần nhìn thấy điều gì tốt đẹp đều sẽ ngứa tay." Cô ấn xuống nút trên máy ảnh, những tiếng động nhỏ vang lên, một tấm ảnh mới chụp còn nóng xuất hiện, cô cười đưa qua, “Mấy người là người một nhà, cảnh tượng ban nãy thật sự rất đẹp, cho nên tôi mới không kìm lòng được mà chụp trộm một tấm."
“Người một nhà?" Khóe miệng Thẩm Luật chậm rãi nâng lên! Anh thích ba từ này, nhìn Hạ Thấm Đồng cúi đầu không nói, anh biết tính cách của cô, cho tới giờ cô đều không thích để ý đến những người xa lạ.
Thẩm Luật nhìn ảnh chụp trong tay, quả nhiên thật sự rất đẹp.
Trong bức ảnh, anh đang nhìn vào cô, ánh mắt sâu thẳm ẩn giấu sự nuông chiều, luyến tiếc, yêu thương, cô cũng nhìn anh, có chút ngượng ngùng, có chút hờn dỗi, mà bé cưng trong lòng cô lại cười đến hồn nhiên, lộ ra mấy cái răng trắng bóng bé tẹo.
Hình ảnh ấm áp, tình cảm nồng nàn, hết sức tốt đẹp…
Cơn tức giận nhanh chóng hạ nhiệt khi nhìn thấy tấm ảnh chụp này.
“Đẹp đúng không?" Người đẹp ngồi sát vào, xem ảnh chụp cùng anh, “Vẻ ngoài của mấy người ai cũng đẹp cả, rất ăn ảnh."
“Thật không?"
“Đúng thế, anh phải tin tưởng ánh mắt chuyên nghiệp của tôi chứ." Cô ta cười với anh, say mê vì mỹ nam siêu đẹp trai này, tuấn mĩ như vậy, mê người như vậy, cho dù anh đã là chồng người khác, vẫn khiến cô động lòng, mượn cơ hội này muốn bắt chuyện vài câu, “Ngoại hình của anh đẹp như vậy, có hứng thú làm người mẫu cho tạp chí của chúng tôi không?"
“Chụp ảnh?"
“Đúng vậy, anh đẹp trai như vậy, khẳng định là sẽ rất được quan tâm, anh có thể cân nhắc một chút, riêng về thù lao chúng tôi rất rất hậu hĩ nha."
“Thật không?"
“Thật, thật đó, anh thử nghĩ mà xem." Người đẹp nhìn anh có vẻ do dự, vội vàng thuyết phục.
Thẩm Luật thầm liếc mắt nhìn Hạ Thấm Đồng một cái, mặt cô luôn luôn không hề có chút biểu cảm, nhưng anh tinh ý phát hiện ra, ngón tay nắm khăn trải bàn của cô đã trở nên trắng bệch rồi.
Hóa ra… anh nở nụ cười vô cùng quyến rũ khiến cho người phụ nữ đang nói chuyện bên cạnh ngừng lại, mê muội trong “sắc đẹp" của anh.
“Ngại quá." Anh đưa cánh tay, một phát ôm chầm lấy Hạ Thấm Đồng, “Bà xã tôi không thích tôi xuất đầu lộ diện." Cảm giác được cả người cô cứng đờ, anh cũng không để ý, ôm càng thêm chặt, “Tôi rất yêu cô ấy, không nỡ để cô ấy phải tức giận."
“Có đúng không?" Người đẹp vẫn ra sức thuyết phục, gương mặt hơi cứng lại.
“Cảm ơn ảnh chụp của cô." Anh giơ giơ bức ảnh trong tay lên, “Nhưng trừ ở đây ra, tôi không muốn tấm ảnh này… xuất hiện ở chỗ khác nữa, cô hiểu chứ?" Đôi mắt tối đen đột nhiên lóe lên ánh sáng, cảm giác vô cùng bức bách.
Người đẹp phút chốc sửng sốt, không thể tin được một phút trước anh còn cười đến vô hại, nháy mắt phút tiếp theo trở nên uy nghiêm như vậy, khí thế của anh quá mức quả quyết khiến cô sợ hãi, không dám lắc đầu ở trước mặt anh, không tự chủ được mà gật gật đầu.
“Tốt lắm, cô rất thông minh." Anh vừa lòng nhếch môi, “Tôi nghĩ, cô phải đi rồi đó."
Người phụ nữ hơi ngẩn ra rồi rời đi, cảm thấy mỹ nam đột nhiên biến hóa thành ác ma đáng sợ như thế là nguy hiểm vô cùng.
“Tốt lắm, bảo bối à, anh đuổi cô ta đi rồi." Thẩm Luật khôi phục lại gương mặt thoải mái tươi cười, cúi đầu nói nhỏ nhẹ bên tai cô.
Một tiếng ‘bảo bối" khiến cô nhớ lại chuyện kia, gương mặt Thấm Đồng không thể ngăn mà đỏ lên, “Ai là bảo bối của anh!"
Hất bàn tay anh ra, vội vàng đứng dậy, ôm bé cưng ra khỏi nhà hàng.
Cô gái này thẹn thùng! Thẩm Luật vừa lòng nở nụ cười, trái tim hôm nay thật sự được mở rộng rồi.
Trong ảnh, sao cô có thể có biểu cảm như vậy? Hạ Thấm Đồng cầm tấm ảnh chụp, nằm ở trên giường, lăn qua lăn lại, không tài nào ngủ được.
Ngón tay khẽ vuốt ve tấm hình bóng loáng kia…. Vẻ mặt của anh, cô lại rất quen thuộc, bởi vì mỗi ngày Thẩm Luật đều dùng ánh mắt như vậy nhìn cô, nhiệt tình lại quyến luyến, giống như trong mắt anh cô là duy nhất.
Nhưng vẻ mặt của cô, đối với cô mà nói thì nó cũng thật xa lạ, thoạt nhìn cô giống như đang làm nũng với anh, có chút ngọt ngào, có chút mềm mại, có chút nảy nở, sao cô có thể như vậy ?
Thẩm Luật không phải người cô muốn, điểm này không phải khi gặp mặt lúc ban đầu đã biết rồi sao? Gần nửa năm ở chung, tuy rằng ấn tượng về cô lúc ban đầu của anh rất xấu, dần phát triển trở thành bạn bè, nhưng đối với anh, trong lòng cô vẫn luôn tin tưởng vững chắc.
Cuộc sống của cô, đã thật quá vất vả, quá mệt mỏi. Cô muốn sống thoải mái một chút, mà Thẩm Luật không phải là người có thể cho cô sự thoải mái. Dĩ nhiên là cô tin ý nghĩ này, nhưng sao lại có thể lộ vẻ mặt đó được? Cô không thể không kiên định, Thẩm Luật không phải người mà cô muốn, điều anh cho cô thấy, vĩnh viễn chỉ là ảo giác mà thôi.
Trong lòng lại tự nói với chính mình, bỏ ảnh chụp vào ngăn dưới cùng tủ đầu giường, làm như vậy là có thể không bị ảnh hưởng. Nhưng cô vẫn hơi mất ngủ, ngủ cũng không được, trong mơ, ánh mắt đẹp đẽ của anh, vẫn khiến tim cô đập loạn xạ như cũ.
Aizzz, cuối cùng vẫn là ngủ không đủ.
Mang theo chút mỏi mệt tới công ty, vừa thay quần áo xong, đã bị ông chủ gọi tới để gặp.
“Thấm Đồng, hôm nay có việc cho cô." Trần Đại Phát hơn bốn mươi tuổi, cực thích nhân viên này của mình, có thể chịu khổ cực, luôn tăng ca điên cuồng, nếu mệt cũng sẽ không phàn nàn, tay nghề còn tốt như vậy, ông chủ nào mà lại không thích?
“Vâng." Cô không từ chối, tuy rằng hôm nay trên đầu đã có vài việc chờ mình.
Thật sự sau khi làm công việc này, cô mới biết được hóa một ngày ở Đài Bắc người qua đời thực sự không ít, đặc biệt là nguyên nhân tử vong, tai nạn giao thông là nhiều nhất. Nghĩ cũng biết, tai nạn xe cộ mà chết người, sẽ có việc lớn cỡ nào cần họ phải làm.
“Việc lần này thật sự không nhỏ, tôi đặc biệt nói rõ với cô." Trần Đại Phát nói rõ tình trạng của khách cho cô, kỳ thực chuyện cũng rất đơn giản, người nọ là người giàu có, vì ung thư mà qua đời, phải chịu đựng ốm đau tra tấn, ra đi không được thanh thản, nên cần cô làm một lời cáo biệt thật sĩ diện để ông ta có thể an bình ra đi.
Cuộc sống chính là như vậy, sinh lão bệnh tử, cho tới giờ đều không liên quan tới tiền tài. Dù có tiền, cũng không cách nào sống lại được.
“Nhà họ có rất nhiều tiền, hơn nữa công việc đơn giản loại này đối với cô có thể nói là quá nhẹ nhàng, đến lúc đó, cô có thể lấy được tiền thưởng lớn cũng nên. Phúc lợi ở công ty đó rất tốt, tiền thưởng lặt vặt, chắc hẳn cũng không quá tính toán đâu.
“Cám ơn ông chủ." Cô biết, công việc này thật ra là ông chủ đặc biệt chú ý cho cô, bằng không, với việc đơn giản thế này, ai làm mà chẳng giống nhau? Suy nghĩ một lúc, cuộc đời của cô, cũng coi như là may mắn, cho dù không am hiểu cách xử sự khi sống chung với người khác, nhưng đồng nghiệp cũng không tệ, không có gì lục đục với nhau, ông chủ cũng rất quan tâm tới nhân viên, cô còn có thể yêu cầu gì nữa?
“Ừ, mau đi đi."
Không ngờ ông chủ nói nhà giàu có, thật đúng là nhà giàu nứt đố đổ vách! Là nhà giàu quý tộc mà người Đài Loan ai ai cũng biết, nhà họ Diệp.
Nghe nói nhà họ Diệp lập nghiệp từ ngành dệt, đến bây giờ phát triển sang thực phẩm, điện tử, máy móc cho đến các loại ngành nghề khác, dù sao nghề nào mà kiếm được tiền thì làm cái đó. Mà con cháu nhà ông ta, cũng không ai giống ông hai mặc khố chỉ biết sống phóng túng, tất cả đều là nhân tài nổi tiếng.
(*Momo: Chỗ này có lẽ cần giải thích, ông hai là đang ám chỉ thế hệ con cháu nhà này, thế hệ con nhà giàu thứ hai ấy, sinh ra đã có gia sản bộn tiền nên thường hư hỏng mờ =]])
Nhất là cháu trưởng nhà họ Diệp, Diệp Ngữ Nam, nghe nói dáng vẻ hào hoa phong nhã, là luật sư nổi danh, có văn phòng luật sư rất lớn.
Tin tức này đương nhiên không phải Hạ Thấm Đồng tự mình hỏi thăm, mà là do đồng nghiệp nói.
Lần này Diệp lão gia bị bệnh qua đời là một chuyện rất lớn, tất cả mọi người đều có mặt để tham gia tang lễ của ông. Mà công ty Tấn Nghi của họ, từ xưa tới nay đều tiếng lành đồn xa, ông chủ đương nhiên có năng lực, cho nên Diệp gia đã đem tất cả công việc giao cho công ty xử lý toàn bộ.
Hạ Thấm Đồng nhìn ông lão bị ốm đau tra tấn khiến gương mặt trở nên vặn vẹo, từng chút từng chút giúp ông khôi phục sự bình thản trên mặt. Gương mặt ông đầy những phong sương qua năm tháng, yên tĩnh không lo, giống như chỉ đang ngủ mà thôi. Nhiệm vụ hoàn thành xong, cô nhẹ nhàng cúi đầu một cái, bày tỏ sự kính trọng của mình với người đã khuất.
Làm việc ở đây đã lâu, thường xuyên có thể nghe được chút ít những việc tạp nham kỳ quái, lại nói có nhiều chuyện rất thật, rất nhiều đồng nghiệp thề thốt, nhưng cô chỉ nghe mà thôi, đối với thuyết quỷ thần, cô không phát biểu ý kiến nào hết. Nhưng cô tin, nên tôn trọng người chết, cho dù trước đây có như thế nào, sau này đều hoá thành sương khói, nên chỉ cần trong tim cô có ý kính trọng, vậy là được rồi.
Công việc đã đã hoàn thành, như vậy có thể thu xếp mọi thứ, chuẩn bị rời khỏi đây.
Có người gõ nhẹ cửa phòng hai tiếng, sau đó đẩy ra, người đi vào là đại luật sư nhã nhặn trong truyền thuyết, Diệp Ngữ Nam.
Đẹp trai hay không đẹp trai, có triển vọng hay không, cho tới giờ cô cũng không chú ý lắm, điều khiến cô không thể dời mắt là vẻ mặt đau buồn của anh, đó là vẻ u sầu thật sự, từ trên xuống dưới nhà họ Diệp, đằng đẵng mấy trăm người, như chỉ có anh là đau buồn từ nội tâm, không thể không cảm thán gia cảnh giàu có, tình cảm đều thật phức tạp.
“Cô Hạ, cô vất vả rồi." Giọng nói trầm nhưng trong, vô cùng giữ lễ.
Hạ Thấm Đồng gật gật đầu, không nói gì.
Diệp Ngữ Nam nhìn vẻ mặt ông nội an nhàn, có chút vui mừng, lại mang theo chút đau lòng, “Nửa năm qua, đây là lần đầu tiên tôi nhìn ông thanh thản đến vậy."
Nghe nói Diệp lão gia nằm ở bệnh viện nhiều năm, xem ra bệnh tật thật sự có thể ép một người trở thành ma quỷ.
Cô sắp xếp công cụ hóa trang vào trong vali xách tay, định rời đi. Thứ tình cảm ấm áp giữa người thân này, cô là người ngoài không tiện ở đây, chỉ là vừa mới đi đến cửa đã bị Diệp Ngữ Nam gọi lại, “Cô Hạ, xin đợi một chút."
Bước chân cô dừng lại, anh đưa một phong thư, bên trong là cái gì, trong lòng mọi người đều rõ ràng, “Tôi vô cùng cảm ơn cô, nhờ có cô, ông nội tôi mới có thể đi nốt đoạn đường cuối cùng được yên bình."
Cô không giả dối chối từ, gật đầu, trực tiếp tiếp nhận luôn.
“Cô Hạ phải đi sao?" Anh nhìn người con gái nói chuyện không nhiều này, vẻ mặt thanh tú nhưng lạnh lùng, tính tình lạnh như băng, vừa mới gặp lần đầu đã khiến anh động lòng kỳ lạ, chỉ là nỗi đau ông nội vừa mới qua đời, anh cũng không có tâm trạng suy nghĩ đến chuyện khác, lại luyến tiếc cứ như vậy để người đẹp rời đi, không kìm được muốn nói nhiều điều, cho dù cô chỉ ở lại trong chốc lát, vậy cũng được.
“Vâng." Công việc của cô đã hoàn thành, việc còn lại sẽ có đồng nghiệp khác tiếp quản, không liên quan gì đến cô. Hơn nữa, cô còn có việc phải làm.
“Vậy…… hẹn gặp lại ."
Hạ Thấm Đồng ngước mắt, liếc nhìn anh một chút, hẹn gặp lại? Hẹn gặp lại cái gì? Nghề nghiệp của họ như vậy, tốt nhất là vĩnh viễn không nên liên lạc mới đúng?
Nói xong, Diệp Ngữ Nam tự biết mình lỡ miệng, gương mặt trắng ngần hơi hơi đỏ lên, lời nói vội vàng thốt ra trong lúc gấp gáp, chỉ sợ cô cảm thấy đường đột, may là cô chỉ nhìn anh, không nói gì.
Anh đứng ở nơi đó, nhìn cô rời đi.
Bộ đồng phục màu đen trên người cô tạo nên sự xa cách với tất cả mọi người, có thể khẳng định cô là một cô gái không thích cười, ngay từ khi nhìn thấy cô, vẻ mặt người con gái này chỉ có bình tĩnh và bình tĩnh.
Giống như người khác có thế nào đều không liên quan gì tới cô, xung quanh ầm ỹ, hỗn loạn, cô đều có thể lẳng lặng làm chuyện của mình, ngay cả mặt mày cũng không thay đổi, cô tựa như một hồ nước sâu, theo núi băng ngàn năm từ từ tan chảy, hội tụ mà thành, lẳng lặng mà lại thấm vào tâm can.
Sống gần ba mươi năm, đây là lần đầu tiên Diệp Ngữ Nam cảm giác mình động lòng.
Beta: Tinker Chuông và Momo
Khi Hạ Thấm Đống nhìn Thẩm Luật ôm một đứa trẻ đứng ở cửa công ty, gương mặt bình tĩnh của cô lần đầu tiên xuất hiện gợn sóng.
“Anh…" Cô chần chừ nhìn hai gương mặt đang tươi cười xán lạn với mình kia. Giống nhau đến thế, lòng của cô bỗng dưng thấy chẳng thoải mái chút nào, đứa bé này là ai?
“Hôm nay chúng ta đưa nó đi cùng, được không?" Thẩm Luật đi tới, tuy rằng gần đây cô đối xử với anh có vẻ không tốt nhưng chỉ cần anh mở miệng yêu cầu, trên cơ bản cô vẫn sẽ không cự tuyệt cho nên sau khi tan tầm họ đều cùng nhau ăn cơm, đây đã là chuyện thường xuyên thực hiện mỗi ngày.
Cô nhìn vẻ mặt ngây thơ đang cười của đứa trẻ kia, im lặng.
Đứa trẻ đó có dáng vẻ vô cùng giống Thẩm Luật, nếu nói họ không có quan hệ huyết thống, ngay cả đồ ngốc cũng sẽ không tin, nhất là khi một người đàn ông như Thẩm Luật còn ôm đứa bé ấy trên tay nữa.
Thẩm Luật thấy cô nhìn chằm chằm đứa trẻ, không khỏi nghĩ ngợi linh tinh, trêu tức nói: “Em xem, về sau nếu chúng ta sinh con, nó có thể đáng yêu giống anh hay không?"
Hạ Thấm Đồng không được tự nhiên dời tầm mắt. “Đừng nói linh tinh." Cô đã hạ quyết tâm, kiên quyết không chịu ảnh hưởng của người đàn ông này nữa, giữa họ chỉ có thể là bạn, không thể tiến xa hơn…… Về phần chuyện đã xảy ra ngày đó, coi như là một giấc mơ là được, tốt nhất là hoàn toàn quên đi.
Anh không hợp với cô, tất cả mọi thứ của anh đều không thể thoả mãn yêu cầu về tương lai của cô, nên cô không thể lãng phí thời gian yêu thử, kỳ thực cô cũng không nên cùng anh gần gũi như thế nữa, nếu đã không thể là người yêu thì còn hành động mờ ám như vậy để làm gì?
Nhưng dường như anh không hề cảm nhận được sự từ chối của cô, mặc kệ ánh mắt cô có lạnh lùng băng giá đến cỡ nào, anh vẫn cười vô cùng ấm áp, khi cô nói giữa họ, ngoại trừ việc trở thành bạn bè ra thì không thể có thêm mối quan hệ nào khác nữa, anh liền nói, vậy thì cứ làm bạn bè đi.
Anh dễ dàng tha thứ cho cô như vậy, mặc cô tùy hứng, mặc cô hoành hành, muốn làm gì cũng được.
Dần dần, chuyện phải cự tuyệt, hờ hững lạnh nhạt với anh đã trở nên vô cùng khó khăn đối với cô. Cô nghĩ, nếu hai người có thể quên chuyện đã xảy ra ngày hôm đó, tiếp tục làm bạn bè thì đây cũng không phải là điều không thể… Hóa ra làm chuyện bịt tai trộm chuông*, thỉnh thoảng cũng là một loại hạnh phúc.
(*Bịt tai trộm chuông: Bịt tai để ăn cắp chuông; tự lừa dối mình; lừa dối mình không lừa dối được người khác.)
Có lẽ cô quá luyến tiếc không muốn để mất anh, muốn anh mãi mãi ở bên cạnh mình, cho dù vui vẻ hay buồn đau đều có anh hiện diện. Cô không dám tìm hiểu đến tận cùng xem cảm nhận của bản thân với anh là gì thêm một lần nữa, nếu anh đã nói là bạn bè, vậy cứ là bạn bè đi.
Mỗi ngày cùng nhau ăn một bữa cơm, có lẽ sẽ không phải là quá mức đâu nhỉ? Hơn nữa cho dù cô không đi, Thẩm Luật cũng sẽ cương quyết kéo cô lại, giờ phút này, sự ngang ngược của anh sẽ bốc thẳng lên đầu! Cô thừa nhận, bản thân mình ích kỷ , vừa không muốn cho anh cái gì, nhưng cũng không muốn để mất người bạn như anh bên mình.
Trừ việc thỉnh thoảng hay vu vơ nói qua thì có vẻ Thẩm Luật cũng đã quyết định quên đi chuyện ngày hôm đó rồi.
Họ đi đến chỗ đậu xe, anh mở cửa, nói: “Tới rồi, cục cưng, gọi dì đi." Anh nâng bàn tay bé nhỏ của đứa bé lên, quơ quơ vẫy vẫy với Hạ Thấm Đồng.
“Một?" Trình Cẩn Khiêm nghiêng đầu, cặp mắt đen lúng liếng tò mò loé ra ánh sáng, nó vươn tay đòi Hạ Thấm Đồng bế, cả người nghiêng hẳn về phía cô, “A…. a…."
“Nó……" Hạ Thấm Đồng phát hoảng, cả người trở nên cứng đờ.
“Xem ra bé cưng thích em lắm đó." Thẩm Luật ấn bé cưng vào lòng cô, “Em ôm đi, hôm nay anh chơi cùng nó cả buổi trưa, mệt muốn chết."
Đột nhiên ôm một đứa bé mềm mại vào lòng khiến Hạ Thấm Đồng không biết làm sao, cô không có kinh nghiệm ở chung với trẻ con, nhưng cơ thể đứa trẻ mềm mại, bàn tay nhỏ bé còn nắm chặt cổ tay mình khiến lòng cô có cảm giác mềm mại trước nay chưa từng có.
Cậu bạn nhỏ Trình Cẩn Khiêm thật biết làm nũng, gương mặt phúng phính liên tục cọ xát vào cái cổ của người dì, cả người cuộn tròn trong ngực cô, khiến tim Hạ Thấm Đồng mềm nhũn, rối tinh rối mù.
“Đứa nhóc này, cũng xấu lắm." Thẩm Luật thấy cả người đứa bé kia dựa vào lòng Hạ Thấm Đồng, không khỏi có chút khó chịu, anh cố gắng lâu như vậy, cũng không thể tới gần cô, kết quả tên nhóc này có thể thân mật với cô như vậy, “Quên đi, quên đi, đưa cho anh." Anh muốn ôm lại.
Nhưng cậu nhóc sao chịu hợp tác, sống chết ôm lấy Hạ Thấm Đồng, mà Hạ Thấm Đồng cũng luyến tiếc bé, “Đừng náo loạn." Cho dù chưa từng ôm trẻ con nhưng hình như mỗi người phụ nữ đều có bản năng làm mẹ vậy, cô điều chỉnh lại tư thế ôm để cho cậu bạn nhỏ kia có thể thoải mái hơn.
Đứa bé ngẩng đầu, cười với cô, “Chụt chụt" hai nụ hôn ẩm ướt in lại trên gương mặt Hạ Thấm Đồng làm cho khuôn mặt luôn lạnh lùng của cô ẩn ẩn hiện lên ý cười, đứa bé này thật sự rất đáng yêu.
“Thằng nhóc này đúng là sắc quỷ mà." Thẩm Luật lúc này thật sự rất khó chịu, vươn tay cốc vào trán đứa bé, “Thành thật một chút cho ta."
“Này, anh làm gì thế?" Hạ Thấm Đồng đã ôm bé cưng ngồi ổn định trên xe, lập tức đau lòng xoa xoa chỗ bị cốc trên trán cậu nhóc, trừng mắt liếc nhìn Thẩm Luật một cái.
Thẩm Luật không biết nói gì thêm, hiện tại địa vị của anh đã thấp như vậy rồi sao, ngay cả với một đứa trẻ cũng không bằng… Con đường theo đuổi này, chẳng lẽ càng ngày càng dài lâu?
Có đứa nhóc đi cùng, họ không thể ăn uống một cách tùy tiện được, Thẩm Luật liền tìm một nhà hàng có phong cách gia đình, chọn vài món ăn thường ngày.
Không đến một giờ, Hạ Thấm Đồng phát hiện mình đã thích tên nhóc lanh lợi đáng yêu này rồi, luôn luôn ôm nó không nỡ buông tay, một tay cầm thìa nhỏ đút canh cho bé.
“A." Cậu nhóc ăn hết đồ trong bát mà vẫn còn thòm thèm nhìn những món ăn trên bàn, mấy ngón tay trắng nõn chỉ chỉ vào bát thịt gà thơm lừng bốn phía.
“Nó có thể ăn món kia không?" Hạ Thấm Đồng nhìn nhìn, ngước mắt hỏi Thẩm Luật.
Rốt cục cũng để ý đến anh rồi sao? Thẩm Luật có chút ai oán nhìn cô, “Có thể!". Khẩu vị của cậu chàng này cũng không tệ, nghe chị anh nói, nhóc ăn hết hai cái đùi gà cũng không thành vấn đề! Nhưng dù sao cũng là cháu mình, trong lòng anh cũng rất thương, nên Thẩm Luật liền cầm dao ăn cắt những phần thịt ngon của đùi gà ra, bỏ vào trong bát.
Hạ Thấm Đồng dùng khăn ướt lau sạch sẽ bàn tay nhỏ bé của cậu nhóc, Trình Cẩn Khiêm lập tức cầm một cái đùi gà lên, nhét vào miệng, dùng mấy chiếc răng mới mọc cắn cắn miếng thịt dày.
Đứa trẻ con nào cũng đều đáng yêu như vậy sao? Đặt bé lên ghế trẻ con dùng cơm, Hạ Thấm Đồng nhìn dáng vẻ ăn uống vội vàng kia, yêu thương sờ sờ những sợi tóc mềm mại của bé.
“Thấm Đồng, em cũng ăn đi." Anh gắp một con tôm hùm đỏ tươi, cẩn thận lột vỏ, bỏ vào bát của cô, “Món này là tôm hùm chưng nước tỏi, không tồi đâu."
Anh thật sự quan tâm chăm sóc cho cô, trong nháy mắt Hạ Thấm Đồng ngây người ra không kịp phản ứng, nhưng rất nhanh sau đó cô liền lấy lại tinh thần, “Để tự em gắp."
“Được." Anh cười, không hề ngại việc cô khách sáo.
Mà ngược lại, Hạ Thấm Đồng lại âm thầm tức giận trong lòng, vì sao anh không tức giận? Vì sao lại đối xử với cô tốt như vậy chứ?
Trong bữa tối anh toàn nói những lời nhỏ nhẹ, chăm sóc cẩn thận, Hạ Thấm Đồng căn bản không nói được lời nào, chỉ thỉnh thoảng dùng khăn giấy lau sạch khuôn mặt đầy dầu mỡ của bé cưng, nhưng bản thân lại không hề phát hiện, mọi lời anh nói, cô đều nghiêm túc lắng tai nghe, mặc dù không hề đáp lại.
Có lẽ tình trạng trước mắt này là tốt nhất, cô không chấp nhận anh, nhưng cũng không kháng cự anh, một ngày rồi lại một ngày, sẽ có một ngày tòa thành chắc chắn ấy buông lỏng phòng bị.
Anh biết cô cố chấp, biết cô bướng bỉnh, nhưng anh có tính kiên nhẫn vô hạn, có thể chờ cô, chỉ là anh chưa từng nghĩ tới, đối với tình yêu, mình lại có thể nông nổi đến mức này….. Hạ Thấm Đồng, có tính là một trong những số mệnh kiếp này của anh không? Một kiếp làm cho anh phải vui vẻ chịu đựng?
Cô cố gắng xem nhẹ gương mặt dịu dàng lúc này của anh.
Bé cưng nhà họ Trình ăn cái gì cũng rất nhanh, hai cái đùi gà nhanh chóng bị bé giải quyết xong, Hạ Thấm Đồng dùng khăn giấy ướt lau tay và mặt nó sạch sẽ, đứa nhóc kia vui vẻ dùng nước miếng của mình phun bong bóng.
“Đứa nhóc này, thật là……" Thẩm Luật nâng tay véo má nó, hơn nữa còn ngoài ý muốn véo ra rất nhiều nước miếng, “Bẩn quá." Anh giả vờ hung ác trừng mắt nhìn cậu nhóc, trêu cho bé cười khanh khách không thôi.
“Anh không nên véo nó như vậy!" Hạ Thấm Đồng mất hứng đập vào tay anh. Trước đây cô từng nghe người lớn nói, ở độ tuổi mọc răng của trẻ con, không thể véo loạn khuôn mặt nó được, nếu không nước miếng sẽ chảy không ngừng, Thẩm Luật lúc nào cũng xấu xa như vậy, ngay cả cháu trai mình cũng bắt nạt.
Giờ cô đã biết bé cưng là con của chị anh, những chuyện không thoải mái trong lòng liền nhanh chóng biến mất một cách khó hiểu.
“Đùa một chút thôi mà, có sao đâu chứ?" Anh cười nghịch ngợm đáp, bàn tay vẫn không yên chạm vào mặt bé cưng.
“Thẩm Luật!" Cô trừng mắt với anh, ôm bé cưng vào trong lòng, không cho anh đụng vào bé nữa, đôi mắt lóe lên tia nhìn có chút hờn dỗi.
“Được, không đụng vào, không đụng vào, anh nghe theo em." Anh đưa tay vén sợi tóc bên má cô, vẻ mặt cưng chiều, nhìn dáng vẻ cô bảo vệ bé cưng như thế có một sự dịu dàng thùy mị khác lạ khiến cho anh không sao dời tầm mắt đi được.
Mà cô cũng bị ánh mắt thâm tình kia làm cho kinh sợ, chỉ biết ngây dại nhìn vào mắt anh, không nói nên lời.
Cậu nhóc không an phận cọ cọ khuôn mặt vào lòng cô, vẻ mặt vô cùng ngây thơ.
“Tách" một tiếng vang giòn, tia sáng lóe lên phá tan bầu không khí kì lạ lúc này, Hạ Thấm Đồng lập tức phục hồi lại tinh thần, cúi đầu, âm thầm tức giận vì sự không kiên định của bản thân.
Thẩm Luật nhướn mày, khó coi ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén bắn về phía kẻ đã phá hỏng chuyện tốt của mình…
Một gương mặt xinh đẹp xuất hiện trước mắt họ, “Chào hai người, tôi là một nhiếp ảnh gia." Người đẹp đưa danh thiếp giới thiệu bản thân, là một nhiếp ảnh gia cho một tạp chí nổi danh.
“Sao cô lại chụp chúng tôi?" Anh khó chịu hỏi.
“Thưa anh, chuyện là thế này, là một nhiếp ảnh gia, chỉ cần nhìn thấy điều gì tốt đẹp đều sẽ ngứa tay." Cô ấn xuống nút trên máy ảnh, những tiếng động nhỏ vang lên, một tấm ảnh mới chụp còn nóng xuất hiện, cô cười đưa qua, “Mấy người là người một nhà, cảnh tượng ban nãy thật sự rất đẹp, cho nên tôi mới không kìm lòng được mà chụp trộm một tấm."
“Người một nhà?" Khóe miệng Thẩm Luật chậm rãi nâng lên! Anh thích ba từ này, nhìn Hạ Thấm Đồng cúi đầu không nói, anh biết tính cách của cô, cho tới giờ cô đều không thích để ý đến những người xa lạ.
Thẩm Luật nhìn ảnh chụp trong tay, quả nhiên thật sự rất đẹp.
Trong bức ảnh, anh đang nhìn vào cô, ánh mắt sâu thẳm ẩn giấu sự nuông chiều, luyến tiếc, yêu thương, cô cũng nhìn anh, có chút ngượng ngùng, có chút hờn dỗi, mà bé cưng trong lòng cô lại cười đến hồn nhiên, lộ ra mấy cái răng trắng bóng bé tẹo.
Hình ảnh ấm áp, tình cảm nồng nàn, hết sức tốt đẹp…
Cơn tức giận nhanh chóng hạ nhiệt khi nhìn thấy tấm ảnh chụp này.
“Đẹp đúng không?" Người đẹp ngồi sát vào, xem ảnh chụp cùng anh, “Vẻ ngoài của mấy người ai cũng đẹp cả, rất ăn ảnh."
“Thật không?"
“Đúng thế, anh phải tin tưởng ánh mắt chuyên nghiệp của tôi chứ." Cô ta cười với anh, say mê vì mỹ nam siêu đẹp trai này, tuấn mĩ như vậy, mê người như vậy, cho dù anh đã là chồng người khác, vẫn khiến cô động lòng, mượn cơ hội này muốn bắt chuyện vài câu, “Ngoại hình của anh đẹp như vậy, có hứng thú làm người mẫu cho tạp chí của chúng tôi không?"
“Chụp ảnh?"
“Đúng vậy, anh đẹp trai như vậy, khẳng định là sẽ rất được quan tâm, anh có thể cân nhắc một chút, riêng về thù lao chúng tôi rất rất hậu hĩ nha."
“Thật không?"
“Thật, thật đó, anh thử nghĩ mà xem." Người đẹp nhìn anh có vẻ do dự, vội vàng thuyết phục.
Thẩm Luật thầm liếc mắt nhìn Hạ Thấm Đồng một cái, mặt cô luôn luôn không hề có chút biểu cảm, nhưng anh tinh ý phát hiện ra, ngón tay nắm khăn trải bàn của cô đã trở nên trắng bệch rồi.
Hóa ra… anh nở nụ cười vô cùng quyến rũ khiến cho người phụ nữ đang nói chuyện bên cạnh ngừng lại, mê muội trong “sắc đẹp" của anh.
“Ngại quá." Anh đưa cánh tay, một phát ôm chầm lấy Hạ Thấm Đồng, “Bà xã tôi không thích tôi xuất đầu lộ diện." Cảm giác được cả người cô cứng đờ, anh cũng không để ý, ôm càng thêm chặt, “Tôi rất yêu cô ấy, không nỡ để cô ấy phải tức giận."
“Có đúng không?" Người đẹp vẫn ra sức thuyết phục, gương mặt hơi cứng lại.
“Cảm ơn ảnh chụp của cô." Anh giơ giơ bức ảnh trong tay lên, “Nhưng trừ ở đây ra, tôi không muốn tấm ảnh này… xuất hiện ở chỗ khác nữa, cô hiểu chứ?" Đôi mắt tối đen đột nhiên lóe lên ánh sáng, cảm giác vô cùng bức bách.
Người đẹp phút chốc sửng sốt, không thể tin được một phút trước anh còn cười đến vô hại, nháy mắt phút tiếp theo trở nên uy nghiêm như vậy, khí thế của anh quá mức quả quyết khiến cô sợ hãi, không dám lắc đầu ở trước mặt anh, không tự chủ được mà gật gật đầu.
“Tốt lắm, cô rất thông minh." Anh vừa lòng nhếch môi, “Tôi nghĩ, cô phải đi rồi đó."
Người phụ nữ hơi ngẩn ra rồi rời đi, cảm thấy mỹ nam đột nhiên biến hóa thành ác ma đáng sợ như thế là nguy hiểm vô cùng.
“Tốt lắm, bảo bối à, anh đuổi cô ta đi rồi." Thẩm Luật khôi phục lại gương mặt thoải mái tươi cười, cúi đầu nói nhỏ nhẹ bên tai cô.
Một tiếng ‘bảo bối" khiến cô nhớ lại chuyện kia, gương mặt Thấm Đồng không thể ngăn mà đỏ lên, “Ai là bảo bối của anh!"
Hất bàn tay anh ra, vội vàng đứng dậy, ôm bé cưng ra khỏi nhà hàng.
Cô gái này thẹn thùng! Thẩm Luật vừa lòng nở nụ cười, trái tim hôm nay thật sự được mở rộng rồi.
Trong ảnh, sao cô có thể có biểu cảm như vậy? Hạ Thấm Đồng cầm tấm ảnh chụp, nằm ở trên giường, lăn qua lăn lại, không tài nào ngủ được.
Ngón tay khẽ vuốt ve tấm hình bóng loáng kia…. Vẻ mặt của anh, cô lại rất quen thuộc, bởi vì mỗi ngày Thẩm Luật đều dùng ánh mắt như vậy nhìn cô, nhiệt tình lại quyến luyến, giống như trong mắt anh cô là duy nhất.
Nhưng vẻ mặt của cô, đối với cô mà nói thì nó cũng thật xa lạ, thoạt nhìn cô giống như đang làm nũng với anh, có chút ngọt ngào, có chút mềm mại, có chút nảy nở, sao cô có thể như vậy ?
Thẩm Luật không phải người cô muốn, điểm này không phải khi gặp mặt lúc ban đầu đã biết rồi sao? Gần nửa năm ở chung, tuy rằng ấn tượng về cô lúc ban đầu của anh rất xấu, dần phát triển trở thành bạn bè, nhưng đối với anh, trong lòng cô vẫn luôn tin tưởng vững chắc.
Cuộc sống của cô, đã thật quá vất vả, quá mệt mỏi. Cô muốn sống thoải mái một chút, mà Thẩm Luật không phải là người có thể cho cô sự thoải mái. Dĩ nhiên là cô tin ý nghĩ này, nhưng sao lại có thể lộ vẻ mặt đó được? Cô không thể không kiên định, Thẩm Luật không phải người mà cô muốn, điều anh cho cô thấy, vĩnh viễn chỉ là ảo giác mà thôi.
Trong lòng lại tự nói với chính mình, bỏ ảnh chụp vào ngăn dưới cùng tủ đầu giường, làm như vậy là có thể không bị ảnh hưởng. Nhưng cô vẫn hơi mất ngủ, ngủ cũng không được, trong mơ, ánh mắt đẹp đẽ của anh, vẫn khiến tim cô đập loạn xạ như cũ.
Aizzz, cuối cùng vẫn là ngủ không đủ.
Mang theo chút mỏi mệt tới công ty, vừa thay quần áo xong, đã bị ông chủ gọi tới để gặp.
“Thấm Đồng, hôm nay có việc cho cô." Trần Đại Phát hơn bốn mươi tuổi, cực thích nhân viên này của mình, có thể chịu khổ cực, luôn tăng ca điên cuồng, nếu mệt cũng sẽ không phàn nàn, tay nghề còn tốt như vậy, ông chủ nào mà lại không thích?
“Vâng." Cô không từ chối, tuy rằng hôm nay trên đầu đã có vài việc chờ mình.
Thật sự sau khi làm công việc này, cô mới biết được hóa một ngày ở Đài Bắc người qua đời thực sự không ít, đặc biệt là nguyên nhân tử vong, tai nạn giao thông là nhiều nhất. Nghĩ cũng biết, tai nạn xe cộ mà chết người, sẽ có việc lớn cỡ nào cần họ phải làm.
“Việc lần này thật sự không nhỏ, tôi đặc biệt nói rõ với cô." Trần Đại Phát nói rõ tình trạng của khách cho cô, kỳ thực chuyện cũng rất đơn giản, người nọ là người giàu có, vì ung thư mà qua đời, phải chịu đựng ốm đau tra tấn, ra đi không được thanh thản, nên cần cô làm một lời cáo biệt thật sĩ diện để ông ta có thể an bình ra đi.
Cuộc sống chính là như vậy, sinh lão bệnh tử, cho tới giờ đều không liên quan tới tiền tài. Dù có tiền, cũng không cách nào sống lại được.
“Nhà họ có rất nhiều tiền, hơn nữa công việc đơn giản loại này đối với cô có thể nói là quá nhẹ nhàng, đến lúc đó, cô có thể lấy được tiền thưởng lớn cũng nên. Phúc lợi ở công ty đó rất tốt, tiền thưởng lặt vặt, chắc hẳn cũng không quá tính toán đâu.
“Cám ơn ông chủ." Cô biết, công việc này thật ra là ông chủ đặc biệt chú ý cho cô, bằng không, với việc đơn giản thế này, ai làm mà chẳng giống nhau? Suy nghĩ một lúc, cuộc đời của cô, cũng coi như là may mắn, cho dù không am hiểu cách xử sự khi sống chung với người khác, nhưng đồng nghiệp cũng không tệ, không có gì lục đục với nhau, ông chủ cũng rất quan tâm tới nhân viên, cô còn có thể yêu cầu gì nữa?
“Ừ, mau đi đi."
Không ngờ ông chủ nói nhà giàu có, thật đúng là nhà giàu nứt đố đổ vách! Là nhà giàu quý tộc mà người Đài Loan ai ai cũng biết, nhà họ Diệp.
Nghe nói nhà họ Diệp lập nghiệp từ ngành dệt, đến bây giờ phát triển sang thực phẩm, điện tử, máy móc cho đến các loại ngành nghề khác, dù sao nghề nào mà kiếm được tiền thì làm cái đó. Mà con cháu nhà ông ta, cũng không ai giống ông hai mặc khố chỉ biết sống phóng túng, tất cả đều là nhân tài nổi tiếng.
(*Momo: Chỗ này có lẽ cần giải thích, ông hai là đang ám chỉ thế hệ con cháu nhà này, thế hệ con nhà giàu thứ hai ấy, sinh ra đã có gia sản bộn tiền nên thường hư hỏng mờ =]])
Nhất là cháu trưởng nhà họ Diệp, Diệp Ngữ Nam, nghe nói dáng vẻ hào hoa phong nhã, là luật sư nổi danh, có văn phòng luật sư rất lớn.
Tin tức này đương nhiên không phải Hạ Thấm Đồng tự mình hỏi thăm, mà là do đồng nghiệp nói.
Lần này Diệp lão gia bị bệnh qua đời là một chuyện rất lớn, tất cả mọi người đều có mặt để tham gia tang lễ của ông. Mà công ty Tấn Nghi của họ, từ xưa tới nay đều tiếng lành đồn xa, ông chủ đương nhiên có năng lực, cho nên Diệp gia đã đem tất cả công việc giao cho công ty xử lý toàn bộ.
Hạ Thấm Đồng nhìn ông lão bị ốm đau tra tấn khiến gương mặt trở nên vặn vẹo, từng chút từng chút giúp ông khôi phục sự bình thản trên mặt. Gương mặt ông đầy những phong sương qua năm tháng, yên tĩnh không lo, giống như chỉ đang ngủ mà thôi. Nhiệm vụ hoàn thành xong, cô nhẹ nhàng cúi đầu một cái, bày tỏ sự kính trọng của mình với người đã khuất.
Làm việc ở đây đã lâu, thường xuyên có thể nghe được chút ít những việc tạp nham kỳ quái, lại nói có nhiều chuyện rất thật, rất nhiều đồng nghiệp thề thốt, nhưng cô chỉ nghe mà thôi, đối với thuyết quỷ thần, cô không phát biểu ý kiến nào hết. Nhưng cô tin, nên tôn trọng người chết, cho dù trước đây có như thế nào, sau này đều hoá thành sương khói, nên chỉ cần trong tim cô có ý kính trọng, vậy là được rồi.
Công việc đã đã hoàn thành, như vậy có thể thu xếp mọi thứ, chuẩn bị rời khỏi đây.
Có người gõ nhẹ cửa phòng hai tiếng, sau đó đẩy ra, người đi vào là đại luật sư nhã nhặn trong truyền thuyết, Diệp Ngữ Nam.
Đẹp trai hay không đẹp trai, có triển vọng hay không, cho tới giờ cô cũng không chú ý lắm, điều khiến cô không thể dời mắt là vẻ mặt đau buồn của anh, đó là vẻ u sầu thật sự, từ trên xuống dưới nhà họ Diệp, đằng đẵng mấy trăm người, như chỉ có anh là đau buồn từ nội tâm, không thể không cảm thán gia cảnh giàu có, tình cảm đều thật phức tạp.
“Cô Hạ, cô vất vả rồi." Giọng nói trầm nhưng trong, vô cùng giữ lễ.
Hạ Thấm Đồng gật gật đầu, không nói gì.
Diệp Ngữ Nam nhìn vẻ mặt ông nội an nhàn, có chút vui mừng, lại mang theo chút đau lòng, “Nửa năm qua, đây là lần đầu tiên tôi nhìn ông thanh thản đến vậy."
Nghe nói Diệp lão gia nằm ở bệnh viện nhiều năm, xem ra bệnh tật thật sự có thể ép một người trở thành ma quỷ.
Cô sắp xếp công cụ hóa trang vào trong vali xách tay, định rời đi. Thứ tình cảm ấm áp giữa người thân này, cô là người ngoài không tiện ở đây, chỉ là vừa mới đi đến cửa đã bị Diệp Ngữ Nam gọi lại, “Cô Hạ, xin đợi một chút."
Bước chân cô dừng lại, anh đưa một phong thư, bên trong là cái gì, trong lòng mọi người đều rõ ràng, “Tôi vô cùng cảm ơn cô, nhờ có cô, ông nội tôi mới có thể đi nốt đoạn đường cuối cùng được yên bình."
Cô không giả dối chối từ, gật đầu, trực tiếp tiếp nhận luôn.
“Cô Hạ phải đi sao?" Anh nhìn người con gái nói chuyện không nhiều này, vẻ mặt thanh tú nhưng lạnh lùng, tính tình lạnh như băng, vừa mới gặp lần đầu đã khiến anh động lòng kỳ lạ, chỉ là nỗi đau ông nội vừa mới qua đời, anh cũng không có tâm trạng suy nghĩ đến chuyện khác, lại luyến tiếc cứ như vậy để người đẹp rời đi, không kìm được muốn nói nhiều điều, cho dù cô chỉ ở lại trong chốc lát, vậy cũng được.
“Vâng." Công việc của cô đã hoàn thành, việc còn lại sẽ có đồng nghiệp khác tiếp quản, không liên quan gì đến cô. Hơn nữa, cô còn có việc phải làm.
“Vậy…… hẹn gặp lại ."
Hạ Thấm Đồng ngước mắt, liếc nhìn anh một chút, hẹn gặp lại? Hẹn gặp lại cái gì? Nghề nghiệp của họ như vậy, tốt nhất là vĩnh viễn không nên liên lạc mới đúng?
Nói xong, Diệp Ngữ Nam tự biết mình lỡ miệng, gương mặt trắng ngần hơi hơi đỏ lên, lời nói vội vàng thốt ra trong lúc gấp gáp, chỉ sợ cô cảm thấy đường đột, may là cô chỉ nhìn anh, không nói gì.
Anh đứng ở nơi đó, nhìn cô rời đi.
Bộ đồng phục màu đen trên người cô tạo nên sự xa cách với tất cả mọi người, có thể khẳng định cô là một cô gái không thích cười, ngay từ khi nhìn thấy cô, vẻ mặt người con gái này chỉ có bình tĩnh và bình tĩnh.
Giống như người khác có thế nào đều không liên quan gì tới cô, xung quanh ầm ỹ, hỗn loạn, cô đều có thể lẳng lặng làm chuyện của mình, ngay cả mặt mày cũng không thay đổi, cô tựa như một hồ nước sâu, theo núi băng ngàn năm từ từ tan chảy, hội tụ mà thành, lẳng lặng mà lại thấm vào tâm can.
Sống gần ba mươi năm, đây là lần đầu tiên Diệp Ngữ Nam cảm giác mình động lòng.
Tác giả :
Chu Khinh