Yêu Nữ Dụ Tăng
Chương 8: Lúc ân ái lời nữ nhân nói chàng cũng tin
Lam Dao cảm thấy những lời hắn nói không hiểu gì cả, nhưng nàng không có tâm tư nghĩ lại.
Bây giờ toàn bộ lực chú ý của nàng đều tập trung ở tiểu huyệt, nơi đó bị Tử Dương hành hạ lầy lội không chịu nổi, vừa mềm vừa tê, hoa tâm bị va chạm vừa đau vừa sảng khoái. Nàng không kìm lòng nổi kêu lên:
- Tử Dương... Tử Dương... Chàng thật sự muốn... Muốn giết chết ta ừm... Biến thành ta rất sảng khoái... A a...
Tử Dương hưng phấn không chịu nổi, nghe xong lời này còn sao nữa? Hai tay hắn nắm lấy ngực nàng, nhũ hoa của nàng bị hắn cắn, dùng lực cắn làm nàng kêu đau. Dưới thân lực mông đong đưa cũng nhanh hơn, làm Lam Dao vừa khóc vừa lắc đầu, nắm lấy hai tay hắn đang bóp ngực mình muốn lấy ra.
- Không được, không được, ta thật sự không chịu nổi, tiểu huyệt sắp hỏng rồi.
Lam Dao căn bản không rõ mình cầu xin tha thứ hay đổ thêm dầu vào lửa, chỉ làm Tử Dương làm càng độc ác hơn.
Tử Dương cảm thấy nắm ngực nàng bóp còn chưa đủ, liền bắt đầu vỗ mạnh tay vào ngực nàng mấy cái. Tay hắn rất to, lực tay lại mạnh. Sau vài tiếng "bốp bốp bốp", ngực Lam Dao đỏ bừng rồi.
Hắn nhìn bộ dạng nàng bị mình đùa giỡn thảm như vậy, cười giống như ác ma.
Lam Dao mở mắt ra, nhìn thấy Tử Dương khiến người ta rùng mình, cùng với tượng Phật Tổ sau lưng hắn, bỗng nhiên làm nàng hơi hoảng hốt. Người trước mắt đâu còn là đệ tử từ bi của Phật giáo, hắn căn bản chính là quỷ hút máu, ăn thịt người...
Trong lòng nàng bắt đầu nảy sinh cảm giác sợ hãi, muốn thoát đi cũng không còn kịp rồi, tình huống trước mắt căn bản không chịu khống chế của nàng, nàng chỉ có thể để mặc hắn làm thịt.
Tử Dương lật nàng lại, làm nàng từ phía sau. Làm như vậy càng sâu hơn, nàng kêu càng lớn tiếng. Lúc thật sự không chịu nổi, nàng liền bò về phía trước theo bản năng. Nhưng còn chưa thoát khỏi côn thịt của hắn, đã bị hắn kéo trở về, lực cắm làm nàng kêu lên một tiếng đau đớn, đau đớn làm toàn thân nàng không còn sức lực.
Nàng không muốn phản kháng nữa, mặc hắn muốn làm gì thì làm. Không cho hắn chơi đủ, hắn sẽ không bỏ qua cho mình.
Lam Dao vừa khóc vừa nghĩ như vậy. Vì để hắn làm càng thoải mái, nàng cúi thấp người hơn nữa, nâng cao mông lên làm côn thịt hắn cắm vào càng sâu.
Vì để hắn nhanh chóng bắn ra, chẳng những tiểu huyệt của Lam Dao kẹp côn thịt hắn, còn nói những lời hắn thích nghe.
- Côn thịt lớn của Tử Dương ca ca, từ nhỏ Dao Dao đã dành cho chàng thao, chỉ cần chàng thích, muốn chơi ta thế nào cũng được.
- Tiểu huyệt của Dao Dao thích ai thao nhất.
- Người ta chỉ cần côn thịt lớn của Tử Dương, Tử Dương thao ta sảng khoải muốn chết.
Tử Dương nghe nàng nói những lời dâm đãng, thao càng lúc càng nhanh, cuối cùng trong chớp mắt bắn đầy tiểu huyệt của nàng.
Mà lúc này Lam Dao thật sự cảm thấy mình sắp bị hắn thao sảng khoái muốn chết, dường như chỉ còn một hơi.
Lam Dao quỳ rạp trên mặt đất, Tử Dương sợ nàng bị cảm lạnh, ôm nàng tựa vào ngực của mình. Hắn nâng cằm nàng lên, dịu dàng hôn một cái:
- Nàng vừa nói nàng yêu ta.
Bây giờ Lam Dao không có tinh thần nói nhiều chuyện như vậy, trong đầu nghĩ cái gì thì nói cái đó.
- Lúc ân ái lời nữ nhân nói chàng cũng tin.
Thân thể Tử Dương cứng đờ, thua thảm hại. Cuối cùng vẫn là nàng tham luyến thân thể của mình...
Bên ngoài đại điện truyền đến tiếng đệ tử đi tuần đêm:
- Sao lại có mùi của Ma Giáo ở đây, ai dám làm bừa trong đại điện vậy?
Tử Dương vừa nghe nhíu mày. Lúc các sư huynh đệ phát hiện yêu nữ Ma Giáo quyến rũ mình ở trong Thiếu Lâm vui vẻ, chắc là bọn họ sẽ đánh chết nàng.
Hắn cởi ngoại bào của mình ra, khoác lên người Lam Dao, ôm chặt nàng. Lại ôm nàng rời khỏi điện bằng cửa ngầm, dùng khinh công ra khỏi Thiếu Lâm Tự.
Đợi đến rừng cây rậm rạp, Tử Dương để Lam Dao trên mặt đất.
Lam Dao cho rằng Tử Dương muốn bỏ trốn theo mình, kéo tay hắn cười vô cùng ngọt ngào.
Đâu biết Tử Dương thu hồi tay mình lại, lạnh lùng nói:
- Sau này đừng đến Thiếu Lâm nữa.
Lam Dao nhìn bóng lưng hắn càng lúc càng xa, cảm thấy lần này hắn thực sự không cần mình nữa. Bỗng nhiên nàng rất muốn khóc nếu hắn thật sự không muốn gặp mình, với võ công của hắn mình căn bản không đến gần hắn được.
Trong đêm khuya, sau khi không nhìn thấy Tử Dương nữa, từng giọt nước mắt chảy từ trên gương mặt xinh đẹp của Lam Dao xuống...
Trên lôi đài Phủ thành đang cử hành đại hội luận võ.
Người ngồi vị trí chủ trì trên đại hội luận võ đúng là Lam Dao.
Nàng mặc váy sa mỏng, mang theo khăn che mặt bằng sa mỏng, cho dù người dưới đài không thấy rõ khuôn mặt nàng, nhưng chỉ cần nhìn dáng người và gương mặt lộ ra, cũng biết chắc chắn là một mỹ nhân.
Đại hán tử nói với tiểu tử cầm chùy trong tay:
- Nhìn thấy không, nữ nhân ở trên kia rất tuyệt nhỉ?
Tiểu tử gật đầu. Đại hán tiếp tục nói:
- Người thắng trận luận võ đài này có thể ngủ với nàng!
Tiểu tử nhìn Lam Dao, nuốt một ngụm nước bọt.
Không sai, Lam Dao tổ chức đại hội luận võ là vì tìm kiếm nam nhân!
Nàng nghĩ thầm: Hừ, không có Tử Dương thì sao chứ, không phải trên đời này chỉ có mình chàng là nam nhân.
Nghĩ đến Tử Dương, trong lòng nàng liền buồn bực, nhưng vẫn luôn nhớ tới hắn. Nàng không khỏi nhíu mày, nói:
- Bắt đầu đi.
Cùng lúc đó trong Thiếu Lâm Tự.
Tử Dương ngồi xổm phía sau phương trượng, kính trọng thành khẩn nói:
- Phương trượng, ta phải hoàn tục.
Bây giờ toàn bộ lực chú ý của nàng đều tập trung ở tiểu huyệt, nơi đó bị Tử Dương hành hạ lầy lội không chịu nổi, vừa mềm vừa tê, hoa tâm bị va chạm vừa đau vừa sảng khoái. Nàng không kìm lòng nổi kêu lên:
- Tử Dương... Tử Dương... Chàng thật sự muốn... Muốn giết chết ta ừm... Biến thành ta rất sảng khoái... A a...
Tử Dương hưng phấn không chịu nổi, nghe xong lời này còn sao nữa? Hai tay hắn nắm lấy ngực nàng, nhũ hoa của nàng bị hắn cắn, dùng lực cắn làm nàng kêu đau. Dưới thân lực mông đong đưa cũng nhanh hơn, làm Lam Dao vừa khóc vừa lắc đầu, nắm lấy hai tay hắn đang bóp ngực mình muốn lấy ra.
- Không được, không được, ta thật sự không chịu nổi, tiểu huyệt sắp hỏng rồi.
Lam Dao căn bản không rõ mình cầu xin tha thứ hay đổ thêm dầu vào lửa, chỉ làm Tử Dương làm càng độc ác hơn.
Tử Dương cảm thấy nắm ngực nàng bóp còn chưa đủ, liền bắt đầu vỗ mạnh tay vào ngực nàng mấy cái. Tay hắn rất to, lực tay lại mạnh. Sau vài tiếng "bốp bốp bốp", ngực Lam Dao đỏ bừng rồi.
Hắn nhìn bộ dạng nàng bị mình đùa giỡn thảm như vậy, cười giống như ác ma.
Lam Dao mở mắt ra, nhìn thấy Tử Dương khiến người ta rùng mình, cùng với tượng Phật Tổ sau lưng hắn, bỗng nhiên làm nàng hơi hoảng hốt. Người trước mắt đâu còn là đệ tử từ bi của Phật giáo, hắn căn bản chính là quỷ hút máu, ăn thịt người...
Trong lòng nàng bắt đầu nảy sinh cảm giác sợ hãi, muốn thoát đi cũng không còn kịp rồi, tình huống trước mắt căn bản không chịu khống chế của nàng, nàng chỉ có thể để mặc hắn làm thịt.
Tử Dương lật nàng lại, làm nàng từ phía sau. Làm như vậy càng sâu hơn, nàng kêu càng lớn tiếng. Lúc thật sự không chịu nổi, nàng liền bò về phía trước theo bản năng. Nhưng còn chưa thoát khỏi côn thịt của hắn, đã bị hắn kéo trở về, lực cắm làm nàng kêu lên một tiếng đau đớn, đau đớn làm toàn thân nàng không còn sức lực.
Nàng không muốn phản kháng nữa, mặc hắn muốn làm gì thì làm. Không cho hắn chơi đủ, hắn sẽ không bỏ qua cho mình.
Lam Dao vừa khóc vừa nghĩ như vậy. Vì để hắn làm càng thoải mái, nàng cúi thấp người hơn nữa, nâng cao mông lên làm côn thịt hắn cắm vào càng sâu.
Vì để hắn nhanh chóng bắn ra, chẳng những tiểu huyệt của Lam Dao kẹp côn thịt hắn, còn nói những lời hắn thích nghe.
- Côn thịt lớn của Tử Dương ca ca, từ nhỏ Dao Dao đã dành cho chàng thao, chỉ cần chàng thích, muốn chơi ta thế nào cũng được.
- Tiểu huyệt của Dao Dao thích ai thao nhất.
- Người ta chỉ cần côn thịt lớn của Tử Dương, Tử Dương thao ta sảng khoải muốn chết.
Tử Dương nghe nàng nói những lời dâm đãng, thao càng lúc càng nhanh, cuối cùng trong chớp mắt bắn đầy tiểu huyệt của nàng.
Mà lúc này Lam Dao thật sự cảm thấy mình sắp bị hắn thao sảng khoái muốn chết, dường như chỉ còn một hơi.
Lam Dao quỳ rạp trên mặt đất, Tử Dương sợ nàng bị cảm lạnh, ôm nàng tựa vào ngực của mình. Hắn nâng cằm nàng lên, dịu dàng hôn một cái:
- Nàng vừa nói nàng yêu ta.
Bây giờ Lam Dao không có tinh thần nói nhiều chuyện như vậy, trong đầu nghĩ cái gì thì nói cái đó.
- Lúc ân ái lời nữ nhân nói chàng cũng tin.
Thân thể Tử Dương cứng đờ, thua thảm hại. Cuối cùng vẫn là nàng tham luyến thân thể của mình...
Bên ngoài đại điện truyền đến tiếng đệ tử đi tuần đêm:
- Sao lại có mùi của Ma Giáo ở đây, ai dám làm bừa trong đại điện vậy?
Tử Dương vừa nghe nhíu mày. Lúc các sư huynh đệ phát hiện yêu nữ Ma Giáo quyến rũ mình ở trong Thiếu Lâm vui vẻ, chắc là bọn họ sẽ đánh chết nàng.
Hắn cởi ngoại bào của mình ra, khoác lên người Lam Dao, ôm chặt nàng. Lại ôm nàng rời khỏi điện bằng cửa ngầm, dùng khinh công ra khỏi Thiếu Lâm Tự.
Đợi đến rừng cây rậm rạp, Tử Dương để Lam Dao trên mặt đất.
Lam Dao cho rằng Tử Dương muốn bỏ trốn theo mình, kéo tay hắn cười vô cùng ngọt ngào.
Đâu biết Tử Dương thu hồi tay mình lại, lạnh lùng nói:
- Sau này đừng đến Thiếu Lâm nữa.
Lam Dao nhìn bóng lưng hắn càng lúc càng xa, cảm thấy lần này hắn thực sự không cần mình nữa. Bỗng nhiên nàng rất muốn khóc nếu hắn thật sự không muốn gặp mình, với võ công của hắn mình căn bản không đến gần hắn được.
Trong đêm khuya, sau khi không nhìn thấy Tử Dương nữa, từng giọt nước mắt chảy từ trên gương mặt xinh đẹp của Lam Dao xuống...
Trên lôi đài Phủ thành đang cử hành đại hội luận võ.
Người ngồi vị trí chủ trì trên đại hội luận võ đúng là Lam Dao.
Nàng mặc váy sa mỏng, mang theo khăn che mặt bằng sa mỏng, cho dù người dưới đài không thấy rõ khuôn mặt nàng, nhưng chỉ cần nhìn dáng người và gương mặt lộ ra, cũng biết chắc chắn là một mỹ nhân.
Đại hán tử nói với tiểu tử cầm chùy trong tay:
- Nhìn thấy không, nữ nhân ở trên kia rất tuyệt nhỉ?
Tiểu tử gật đầu. Đại hán tiếp tục nói:
- Người thắng trận luận võ đài này có thể ngủ với nàng!
Tiểu tử nhìn Lam Dao, nuốt một ngụm nước bọt.
Không sai, Lam Dao tổ chức đại hội luận võ là vì tìm kiếm nam nhân!
Nàng nghĩ thầm: Hừ, không có Tử Dương thì sao chứ, không phải trên đời này chỉ có mình chàng là nam nhân.
Nghĩ đến Tử Dương, trong lòng nàng liền buồn bực, nhưng vẫn luôn nhớ tới hắn. Nàng không khỏi nhíu mày, nói:
- Bắt đầu đi.
Cùng lúc đó trong Thiếu Lâm Tự.
Tử Dương ngồi xổm phía sau phương trượng, kính trọng thành khẩn nói:
- Phương trượng, ta phải hoàn tục.
Tác giả :
Trà Phao Phao