Yêu Nữ Đối Thượng Tà Nam
Chương 44
“ Khi nào thì rời đi?" Bạch Nguyệt hỏi Lê Ngạo Nhiên, nơi này nàng cảm thấy rất áp lực, thật muốn rời đi càng sớm càng tốt. Chỉ là một Vương Phủ bé nhỏ lại rắc rối đến vậy.
“ Ngày mai, sau khi chữa khỏi cho Trắc Phi, chúng ta sẽ rời đi." Lê Ngạo Nhiên chỉ cần nghe liền lập tức hiểu được ý của nàng.
“ Vậy thì tốt." Bạch Nguyệt sờ sờ mũi, quay lại nhìn Bạch Ngọc Đường.“ Vậy huynh dàn xếp cho hắn đi, ta đi ngủ, mệt quá rồi."
“ Ừh." Lê Ngạo Nhiên nhìn Bạch Nguyệt ngáp dài , khẽ mỉm cười,.
“ Ân, các huynh cũng nghỉ sớm đi." Bạch Nguyệt phất tay, rời khỏi phòng.
Chờ đến khi Bạch Nguyệt biến mất, Lê Ngạo Nhiên quay đầu nhìn Bạch Ngọc Đường, giọng nói lạnh lẽo :" Ngươi, từ nay về sau phải nghe lệnh nàng, nếu ta sẽ khiến không chỉ ngươi, mà cả Lâu Ngọc Điệp đều phải vạn kiếp bất phục. Không tin ngươi có thể thử."
Không ai nhìn thấy vẻ mặt của hắn đằng sau chiếc mặt nạ bạc ấy, chỉ biết Bạch Ngọc Đường lạnh lùng nói ra hai từ." Đã biết." Khí thế nam tử này thật quá khủng bố.
Lê Ngạo Nhiên mở cửa sổ, vỗ tay, một hắc y nhân liền xuất hiện, đứng bên cạnh chờ phân phó.
“ Chủ công có gì phân phó?" Ngữ điệu cung kính.
“ Đem hắn đi, nên dạy những gì thì dạy hết." Lê Ngạo Nhiên chỉ tay về phía Bạch Ngọc Đường.
“ Dạ."
Bạch Ngọc Đường yên lặng, đi tới cửa sổ, nhảy ra ngoài , biến mất cùng Hắc y nhân.
Khi trong phòng chỉ còn Lê Ngạo Nhiên và Lăng Ngôn, Lăng Ngôn đặt mông ngồi xuống ghế, thảnh thơi tự rót trà." Chậc chậc, Lê Đại Cung chủ nhà ta sủng ‘người nào đó’ quá đấy."
“ Ngươi thật thích nói nhảm!" Lê Ngạo Nhiên liếc xéo Lăng Ngôn.
“ Cứ coi như ta chưa nói gì!" Lăng Ngôn cảm nhận được luồng sát khí nguy hiểm, lập tức bật dậy chạy trốn." Sắc trời không còn sớm , nghỉ sớm đi." Dứt lời, người đã biến mất.
Lê Ngạo Nhiên cười nhẹ, lắc đầu, xoay người rời khỏi phòng khách.
Hôm sau, Lê Ngạo Nhiên sớm sai người chuyển cáo Hiền Vương, muốn chữa trị cho vị Trắc Phi kia. Hiền Vương vô cùng mừng rỡ. Đem mọi vật cần dùng đều mang tới.
Bạch Nguyệt, Lăng Ngôn đương nhiên là ngồi thưởng trà tại đình viện trong Hoa viên.
Rất lâu sau , Lê Ngạo Nhiên mới bước ra. Để lại một ít thuốc, dặn dò cách dùng rồi cáo từ. Hiền Vương dùng cách nào cũng không giữ lại được.
Tại đại môn Vương Phủ, một chiếc xe ngựa xa hoa đã chuẩn bị sẵn, Hiền Vương khách khí tiễn ba người lên xe, lại chuẩn bị rất nhiều hậu lễ, nhưng dáng vẻ cứ nhấp nhỏm cứ muốn nói gì rồi lại thôi.
“ Vương gia có gì xin cứ nói.". Nhận ra Hiền Vương có điều khó nói, Lê Ngạo Nhiên mở lời.
Hiền Vương cắn môi, miễn cưỡng nói:“ Hi vọng Lê công tử có thể để lại một ít thuốc liền da."
Lê Ngạo Nhiên lập tức hiểu được Hiền Vương xin thuốc vì Lâu Ngọc Điệp, cũng không hỏi thêm nữa, lấy ra một lọ nhỏ, giao cho Hiền Vương. Hiền Vương vui mừng cảm tạ rối rít , khách khí tiễn bước nhóm người Lê Ngạo Nhiên lên đường.
Trong xe ngựa, Bạch Nguyệt vừa vén màng xe nhìn ra ngoài vừa nghi hoặc hỏi:“ Cứ nghĩ, Tà giáo có mặt tại Đồng thành mới tới đây, nhưng giờ đã biết là không phải. Là do Lâu Ngọc Điệp, bây giờ chúng ta phải làm gì tiếp đây?"
Lê Ngạo Nhiên còn chưa mở miệng, Lăng Ngôn đã nhanh miệng trả lời:“ Chúng ta tới Diêm thành đi, nơi đó rất sầm uất, giàu có, thương gia cũng nhiều. Hội đèn lồng ba năm một lần cũng sắp đến , còn có cuộc thi tuyển chọn Hoa khôi nữa."
Bạch Nguyệt liếc mắt nhìn hắn khinh thường, chỉ sợ cuộc thi Hoa khôi mới hấp dẫn được Lăng Ngôn đi. Bất quá, nàng cũng rất tò mò, cuộc thi Hoa khôi cổ đại có gì khác?
Nghĩ thế, Bạch Nguyệt kéo kéo tay áo Lê Ngạo Nhiên thì thầm:“ Ngạo Nhiên, chúng ta tới đó được không?"
Lê Ngạo Nhiên mở đôi mắt xanh biếc, sủng nịnh nhìn Bạch Nguyệt:“ Được, nàng thích thế nào thì cứ làm thế đấy."
Bạch Nguyệt vui vẻ cười rộ lên, trong xe ngựa không khí thật ấm áp. Từ lần thân mật tiếp xúc tối hôm qua, khoảng cách giữa hai người càng rút ngắn hơn.
“ Khụ~ Khụ ~" Lăng Ngôn bĩu môi bất mãn, không thèm nhìn hai người kia, liếc cửa sổ." Thời tiết tốt quá, không chút ánh nắng."
Bạch Nguyệt nhún vai, không nói gì. Lê Ngạo Nhiên không thèm để ý, tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi.
Xe ngựa chậm chạp rời thành, tiến ra đừơng lớn.
“ Di?" Lăng Ngôn nhìn con đường bên ngoài, rất yên tĩnh , hình như có gì đó không đúng.
“ Làm sao vậy?" Bạch Nguyệt khó hiểu.
“ Hướng đi này dường như không đúng ." Lăng Ngôn thò đầu ra ngoài, lớn tiếng hỏi :“ Phu xe, ngươi có đi lầm đường không ?"
Xa phu không để ý Lăng Ngôn, ngược lại càng quất roi mạnh thêm, xe ngựa chồm lên chạy càng nhanh về phía trước.
Bạch Nguyệt đột nhiên thấy xe ngựa xốc nảy dữ dội, lập tức đề cao cảnh giác, chắc chắn có vấn đề.
“ Xem ra, phu xe muốn mời chúng ta đi ngoại thành ngắm cảnh một chút đây." Lăng Ngôn thản nhiên lên tiếng đùa cợt .
“ Chỉ là , không biết ai muốn hắn chiêu đãi chúng ta đây !" Bạch Nguyệt nhìn hai người kia chẳng chút lo lắng , cũng bình tĩnh lại.
“ Có lẽ là cô nương nào đó ngưỡng mộ Ngạo Nhiên cũng nên a. Nói không chừng là muốn lấy mạng của ngươi đấy." Lăng Ngôn cười gian nhìn Bạch Nguyệt.
Lê Ngạo Nhiên chợt mở mắt ra, bình tĩnh nhìn Lăng Ngôn.
“ Hắc hắc, ta nói giỡn thôi!" Lăng Ngôn nhìn ánh mắt lạnh như băng của Lê Ngạo Nhiên lập tức rụt cổ giải thích , thật dễ sợ! Vừa giải thích, vừa xua tay, nhưng ngẫm lại dường như lần phục kích này cũng có chút thủ đoạn.
Lê Ngạo Nhiên chẳng thèm nói nữa, ôm chầm Bạch Nguyệt, bàn tay nhẹ nhàng đánh bay nóc xe , rồi ôm Bạch Nguyệt trực tiếp bay ra ngoài, Lăng Ngôn theo sát phía sau.
Vừa bay lên cây, liền nghe tiếng xé gió cuồng mãnh từ chung quanh, những thanh nứa tre nhọn hoắt không ngừng hướng tới đâm xuyên qua xe ngựa, mà phu xe cũng bị ghim chặt trên xe, máu chảy đầy đất.
Ngay cả người mình cũng giết? Bạch Nguyệt vỗ nhẹ ngực, tự trấn an. Cảnh tựơng trước mắt thật đáng sợ, nhưng không để mọi người có thời gian định thần, những chiếc phi tiêu bén nhọn liền phóng về phía họ.
“ Có độc!" Lăng Ngôn quát khẽ, rút kiếm đánh bay ám khí, Lê Ngạo Nhiên giận tái mặt, cũng rút kiếm ra. Là kẻ nào dám hạ độc thủ với hắn? Bạch Nguyệt ôm chặt hông Lê Ngạo Nhiên, đôi tay hơi run rẩy đã bán đứng tâm tình sợ hãi của nàng.
“ Không cần sợ. Có ta." Lê Ngạo Nhiên cúi đầu thì thầm, thế kiếm nhanh mạnh như nước chảy mây trôi, thoải mái đánh bật toàn bộ ám khí. Bạch Nguyệt ôm chặt Lê Ngạo Nhiên, ngửi mùi Long Tiên Hương dịu nhẹ cùng hơi thở nam tính đặc hữu, tâm tình dần bình tĩnh lại.
“ Hèn hạ, ban ngày ban mặt mà giở trò ám toán." Đột nhiên một tiếng quát lớn từ phía rừng trúc vang lên.
“ Ngày mai, sau khi chữa khỏi cho Trắc Phi, chúng ta sẽ rời đi." Lê Ngạo Nhiên chỉ cần nghe liền lập tức hiểu được ý của nàng.
“ Vậy thì tốt." Bạch Nguyệt sờ sờ mũi, quay lại nhìn Bạch Ngọc Đường.“ Vậy huynh dàn xếp cho hắn đi, ta đi ngủ, mệt quá rồi."
“ Ừh." Lê Ngạo Nhiên nhìn Bạch Nguyệt ngáp dài , khẽ mỉm cười,.
“ Ân, các huynh cũng nghỉ sớm đi." Bạch Nguyệt phất tay, rời khỏi phòng.
Chờ đến khi Bạch Nguyệt biến mất, Lê Ngạo Nhiên quay đầu nhìn Bạch Ngọc Đường, giọng nói lạnh lẽo :" Ngươi, từ nay về sau phải nghe lệnh nàng, nếu ta sẽ khiến không chỉ ngươi, mà cả Lâu Ngọc Điệp đều phải vạn kiếp bất phục. Không tin ngươi có thể thử."
Không ai nhìn thấy vẻ mặt của hắn đằng sau chiếc mặt nạ bạc ấy, chỉ biết Bạch Ngọc Đường lạnh lùng nói ra hai từ." Đã biết." Khí thế nam tử này thật quá khủng bố.
Lê Ngạo Nhiên mở cửa sổ, vỗ tay, một hắc y nhân liền xuất hiện, đứng bên cạnh chờ phân phó.
“ Chủ công có gì phân phó?" Ngữ điệu cung kính.
“ Đem hắn đi, nên dạy những gì thì dạy hết." Lê Ngạo Nhiên chỉ tay về phía Bạch Ngọc Đường.
“ Dạ."
Bạch Ngọc Đường yên lặng, đi tới cửa sổ, nhảy ra ngoài , biến mất cùng Hắc y nhân.
Khi trong phòng chỉ còn Lê Ngạo Nhiên và Lăng Ngôn, Lăng Ngôn đặt mông ngồi xuống ghế, thảnh thơi tự rót trà." Chậc chậc, Lê Đại Cung chủ nhà ta sủng ‘người nào đó’ quá đấy."
“ Ngươi thật thích nói nhảm!" Lê Ngạo Nhiên liếc xéo Lăng Ngôn.
“ Cứ coi như ta chưa nói gì!" Lăng Ngôn cảm nhận được luồng sát khí nguy hiểm, lập tức bật dậy chạy trốn." Sắc trời không còn sớm , nghỉ sớm đi." Dứt lời, người đã biến mất.
Lê Ngạo Nhiên cười nhẹ, lắc đầu, xoay người rời khỏi phòng khách.
Hôm sau, Lê Ngạo Nhiên sớm sai người chuyển cáo Hiền Vương, muốn chữa trị cho vị Trắc Phi kia. Hiền Vương vô cùng mừng rỡ. Đem mọi vật cần dùng đều mang tới.
Bạch Nguyệt, Lăng Ngôn đương nhiên là ngồi thưởng trà tại đình viện trong Hoa viên.
Rất lâu sau , Lê Ngạo Nhiên mới bước ra. Để lại một ít thuốc, dặn dò cách dùng rồi cáo từ. Hiền Vương dùng cách nào cũng không giữ lại được.
Tại đại môn Vương Phủ, một chiếc xe ngựa xa hoa đã chuẩn bị sẵn, Hiền Vương khách khí tiễn ba người lên xe, lại chuẩn bị rất nhiều hậu lễ, nhưng dáng vẻ cứ nhấp nhỏm cứ muốn nói gì rồi lại thôi.
“ Vương gia có gì xin cứ nói.". Nhận ra Hiền Vương có điều khó nói, Lê Ngạo Nhiên mở lời.
Hiền Vương cắn môi, miễn cưỡng nói:“ Hi vọng Lê công tử có thể để lại một ít thuốc liền da."
Lê Ngạo Nhiên lập tức hiểu được Hiền Vương xin thuốc vì Lâu Ngọc Điệp, cũng không hỏi thêm nữa, lấy ra một lọ nhỏ, giao cho Hiền Vương. Hiền Vương vui mừng cảm tạ rối rít , khách khí tiễn bước nhóm người Lê Ngạo Nhiên lên đường.
Trong xe ngựa, Bạch Nguyệt vừa vén màng xe nhìn ra ngoài vừa nghi hoặc hỏi:“ Cứ nghĩ, Tà giáo có mặt tại Đồng thành mới tới đây, nhưng giờ đã biết là không phải. Là do Lâu Ngọc Điệp, bây giờ chúng ta phải làm gì tiếp đây?"
Lê Ngạo Nhiên còn chưa mở miệng, Lăng Ngôn đã nhanh miệng trả lời:“ Chúng ta tới Diêm thành đi, nơi đó rất sầm uất, giàu có, thương gia cũng nhiều. Hội đèn lồng ba năm một lần cũng sắp đến , còn có cuộc thi tuyển chọn Hoa khôi nữa."
Bạch Nguyệt liếc mắt nhìn hắn khinh thường, chỉ sợ cuộc thi Hoa khôi mới hấp dẫn được Lăng Ngôn đi. Bất quá, nàng cũng rất tò mò, cuộc thi Hoa khôi cổ đại có gì khác?
Nghĩ thế, Bạch Nguyệt kéo kéo tay áo Lê Ngạo Nhiên thì thầm:“ Ngạo Nhiên, chúng ta tới đó được không?"
Lê Ngạo Nhiên mở đôi mắt xanh biếc, sủng nịnh nhìn Bạch Nguyệt:“ Được, nàng thích thế nào thì cứ làm thế đấy."
Bạch Nguyệt vui vẻ cười rộ lên, trong xe ngựa không khí thật ấm áp. Từ lần thân mật tiếp xúc tối hôm qua, khoảng cách giữa hai người càng rút ngắn hơn.
“ Khụ~ Khụ ~" Lăng Ngôn bĩu môi bất mãn, không thèm nhìn hai người kia, liếc cửa sổ." Thời tiết tốt quá, không chút ánh nắng."
Bạch Nguyệt nhún vai, không nói gì. Lê Ngạo Nhiên không thèm để ý, tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi.
Xe ngựa chậm chạp rời thành, tiến ra đừơng lớn.
“ Di?" Lăng Ngôn nhìn con đường bên ngoài, rất yên tĩnh , hình như có gì đó không đúng.
“ Làm sao vậy?" Bạch Nguyệt khó hiểu.
“ Hướng đi này dường như không đúng ." Lăng Ngôn thò đầu ra ngoài, lớn tiếng hỏi :“ Phu xe, ngươi có đi lầm đường không ?"
Xa phu không để ý Lăng Ngôn, ngược lại càng quất roi mạnh thêm, xe ngựa chồm lên chạy càng nhanh về phía trước.
Bạch Nguyệt đột nhiên thấy xe ngựa xốc nảy dữ dội, lập tức đề cao cảnh giác, chắc chắn có vấn đề.
“ Xem ra, phu xe muốn mời chúng ta đi ngoại thành ngắm cảnh một chút đây." Lăng Ngôn thản nhiên lên tiếng đùa cợt .
“ Chỉ là , không biết ai muốn hắn chiêu đãi chúng ta đây !" Bạch Nguyệt nhìn hai người kia chẳng chút lo lắng , cũng bình tĩnh lại.
“ Có lẽ là cô nương nào đó ngưỡng mộ Ngạo Nhiên cũng nên a. Nói không chừng là muốn lấy mạng của ngươi đấy." Lăng Ngôn cười gian nhìn Bạch Nguyệt.
Lê Ngạo Nhiên chợt mở mắt ra, bình tĩnh nhìn Lăng Ngôn.
“ Hắc hắc, ta nói giỡn thôi!" Lăng Ngôn nhìn ánh mắt lạnh như băng của Lê Ngạo Nhiên lập tức rụt cổ giải thích , thật dễ sợ! Vừa giải thích, vừa xua tay, nhưng ngẫm lại dường như lần phục kích này cũng có chút thủ đoạn.
Lê Ngạo Nhiên chẳng thèm nói nữa, ôm chầm Bạch Nguyệt, bàn tay nhẹ nhàng đánh bay nóc xe , rồi ôm Bạch Nguyệt trực tiếp bay ra ngoài, Lăng Ngôn theo sát phía sau.
Vừa bay lên cây, liền nghe tiếng xé gió cuồng mãnh từ chung quanh, những thanh nứa tre nhọn hoắt không ngừng hướng tới đâm xuyên qua xe ngựa, mà phu xe cũng bị ghim chặt trên xe, máu chảy đầy đất.
Ngay cả người mình cũng giết? Bạch Nguyệt vỗ nhẹ ngực, tự trấn an. Cảnh tựơng trước mắt thật đáng sợ, nhưng không để mọi người có thời gian định thần, những chiếc phi tiêu bén nhọn liền phóng về phía họ.
“ Có độc!" Lăng Ngôn quát khẽ, rút kiếm đánh bay ám khí, Lê Ngạo Nhiên giận tái mặt, cũng rút kiếm ra. Là kẻ nào dám hạ độc thủ với hắn? Bạch Nguyệt ôm chặt hông Lê Ngạo Nhiên, đôi tay hơi run rẩy đã bán đứng tâm tình sợ hãi của nàng.
“ Không cần sợ. Có ta." Lê Ngạo Nhiên cúi đầu thì thầm, thế kiếm nhanh mạnh như nước chảy mây trôi, thoải mái đánh bật toàn bộ ám khí. Bạch Nguyệt ôm chặt Lê Ngạo Nhiên, ngửi mùi Long Tiên Hương dịu nhẹ cùng hơi thở nam tính đặc hữu, tâm tình dần bình tĩnh lại.
“ Hèn hạ, ban ngày ban mặt mà giở trò ám toán." Đột nhiên một tiếng quát lớn từ phía rừng trúc vang lên.
Tác giả :
Vô Ý Bảo Bảo