Yêu Nhầm Chị Hai Được Nhầm Em Gái
Chương 156
Cô Hiền bước vào lớp, sau khi nhìn lên sĩ số cô ngạc nhiên hỏi:
- Trúc Mai vắng có lí do gì không K?
- Dạ…có, bệnh thưa cô! – K mập gãi đầu đáp.
- Lạ nhỉ, lúc trưa cô còn bàn với em ấy kế hoạch truy bài tuần thi mà! – Cô thắc mắc.
- Dạ, tiết trước bạn Mai xin về sớm vì mệt! – Thằng K tiếp lời.
- Ừ, thôi để ngày mai xem thế nào, các em ngồi xuống đi! – Cô vẫy tay ra hiệu cho cả lớp ngồi xuống.
Ngày hôm sau, Tiểu Mai không đến lớp, K mập lắc đầu nói thầy giám thị bảo nàng xin nghỉ vì bị bệnh. Thế là theo đề nghị của cô Hiền, sau giờ học bọn thằng K thằng T lục tục kéo cả đám sang nhà Tiểu Mai thăm bệnh, riêng tôi thì không đi mà chở em Vy về nhà.
Chiều thứ tư, Tiểu Mai cũng vắng mặt, và giờ ra chơi lúc cả đám tập trung ngoài sân tán dóc, thằng D rầu rĩ kể lại lúc chiều hôm qua, cả bọn đứng bấm chuông rã cả tay mà cũng không có ai ra mở cửa, dù rằng cửa khoá bên trong, đành lủi thủi tan hàng quay về.
- Chắc Mai bệnh thật rồi! – Thằng L lắc đầu nói.
- Ừm, mà sao chiều qua lại ko ra mở cửa nhỉ? – K mập khịt mũi.
- Mày bệnh liệt giường thì có lết từ trên lầu xuống dưới nhà được không? – Trách sừng sộ làm K mập đâm hoảng.
- Ơ…thì tao có nói gì đâu! – Thằng mập ngồi dịch ra xa.
- Thằng N, tại mày hết! – Thằng T quay sang chỉ trích tôi.
- Sao tại tao? – Tôi cự lại.
- Không phải mày thì Trúc Mai đâu có buồn, mà không buồn thì làm gì có bệnh? – Nó quắc mắt xẵng giọng.
- Điên à, mày thì biết gì! – Tôi đâm quạu.
- Biết con khỉ, cái mồm mày cứ chối leo lẻo! – T rách đã bắt đầu sửng cồ.
- Thôi hai chú! – Thằng D xua tay ngăn lại.
- Mày xem cái mặt nó đi, tại ai chứ? Giờ thì nó một điều Vy hai điều Vy! – Thằng T vẫn chưa chịu thôi.
- Ơ cái thằng này, mày ở hoàn cảnh của tao đi rồi đủ tư cách tiếp chuyện! – Tôi hừ nhạt.
- Ê ê, có gì từ từ nói chứ! – Thằng Q đần mặt ra.
- Tiếp cái đầu mày à, đã sai còn không nhận? – T rách chồm người lên.
- Thái độ gì đây? – Tôi điềm tĩnh nói.
- Mày còn bố láo thì đừng trách tao! – Nó giơ nắm đấm lên.
- Tao chẳng láo gì sất, mày mất bình tĩnh rồi đấy! – Tôi nhăn mặt.
- Thôi T, chuyện chẳng có gì, thằng N đã sai gì đâu! – K mập nói đỡ lời.
- Hừ! – T rách đuối lý hậm hực ngồi xuống.- Mày thích Trúc Mai, đúng không? – Tôi trầm giọng.
Ngay tức thì, thằng T vung tay tát mạnh, nhưng tôi nghiêng người lách sang bên làm thằng này mất đà loạng choạng suýt té.
- Làm gì đấy? – L đội trưởng lao đến kéo thằng T lại.
- Mày bỏ ra! – T rách mặt mũi đỏ gay gạt tay thằng L ra.
Tôi cười nhạt lùi lại một bước:
- Mày chưa hiểu chuyện mà đã hùng hổ, cứ thử xem, hối không kịp đâu!
Thằng T tức khí, bặm môi thu nắm tay lại, xem bộ chừng muốn đập tôi thật, tôi thì cũng chẳng ngán tẹo gì, nhưng thằng C nhảy ra giữa khoát tay ngăn lại:
- Anh em cả mà hai đứa mày sao đấy? Tao đập cả hai thằng bây giờ!
- Mày cũng muốn đa sự? – T rách quay sang sừng sộ với thằng C.
- Tao chỉ ngăn lại thôi, chuyện không đáng, hai thằng bạn đánh nhau vì con gái, mày không tự thấy nhục à? – Thằng C ngày thường nói năng lắp bắp, hiền khô mà bây giờ nói cứ như người lớn.
- Tao….tao….! – Thằng T đâm ra tắc tị.
- Tao chẳng vì ai cả! – Tôi cười buồn rồi quay lưng đi vào lớp.
Vào lớp, tôi chẳng buồn nói chuyện nữa, lần đầu tiên bạn bè chơi thân cãi nhau mà lại vì hiểu lầm, tôi đâm nản, chỉ cắm đầu ghi chép bài vở.
- Ê, thằng T nó lâu lâu nổi cộc vậy thôi, mày đừng để bụng! – K mập chồm sang thì thầm.
- Ờ, tao có chấp gì đâu, biết tính nó mà! – Tôi thở dài.
- Ừm, huynh đệ chiến hữu cả, có gì từ từ nói! – Nó tiếp lời.
Tôi cười trừ lắc đầu rồi quay lên bảng, biết chứ, vì thằng T thích Tiểu Mai nên nó mới kích động vậy thôi, tôi cũng chẳng giận gì nó.
- Giờ tự học sáng mai, các em chia ra hai nhóm thi đua để chuẩn bị cho tuần sau thi học kỳ nhé! – Cô Hiền dặn dò khi kết thúc tiết học.
- Thi đua gì cô? – Nhỏ H thắc mắc.
- Cũng là một hình thức kiểm tra kiến thức lẫn nhau thôi các em à, ngày mai cả lớp chia ra 2 dãy, 6 cán sự bộ môn sẽ rút thăm chia đều ra mỗi dãy 3 người! – Cô trả lời. – Thể lệ thì ngày mai L thông báo nhé!
- Vậy không đều cô ơi, cán sự Anh vắng 2 bữa nay rồi! – Nhỏ P nói lên.
- Ừm…để tối nay cô gọi điện sang nhà Mai thử xem sao, trước mắt cứ như vậy đi! – Cô Hiền suy nghĩ chút rồi đáp.
- Có phần thưởng gì cho nhóm thắng không cô? – D xoắn hỏi.
- Phần thưởng thì đợi bữa liên hoan nhé! – Cô mỉm cười.
Thế là cả lớp nhao nhao hết lên, đứa này bàn xem nên chuẩn bị những gì, đứa thì mong được ở dãy nào, đứa thì cầu cho đừng dính phải dãy có Tiểu Mai, vì nàng mấy hôm giờ toàn vắng mặt, mà lại sa sút phong độ. Thằng T nghe thế thì cũng đâm bực, trừng mắt nhìn thằng vừa cầu khấn bậy bạ chằm chằm.
Kết quả bốc thăm sau đó, cán sự Toán – Lí – Văn sẽ chung 1 dãy, và Hoá – Anh – Sinh sẽ ở dãy còn lại, Vy cười hài lòng vì em ấy lần đầu tiên được đứng chung chiến tuyến với tôi, chỉ có bọn bên dãy còn lại là ôm đầu la bài hãi vì Tiểu Mai toàn diện thì vắng mặt, thằng T thì giỏi mỗi môn Hoá, các môn còn lại xếp sau tôi với thằng L một bậc, nhỏ P cán sự Sinh thì không lấy gì làm nổi bật lắm.
- Không công bằng! – D xoắn đập bàn ầm ầm.
- Sao nữa? – Thằng Q cười đểu.
- Bên tao….như này….à cũng được! – Thằng D định bảo Tiểu Mai vắng mặt, nhưng hoảng hồn im re ngay tắp lự khi thấy T rách lừ mắt gườm nó.
- Xui rồi, thế này nếu thua thì nghi là liên hoan bị cắt giảm khẩu phần! – K mập rầu rĩ khi nó ở dãy của nhỏ H, cùng dãy với Tiểu Mai.
- Trong xui có may, chưa chắc gì dãy tao đã thắng! – Thằng L nói 1 câu y chang châm ngôn của tôi vẫn thường hay nghĩ.- Tao thì chỉ biết ngày mai toàn bộ từ chết tới bị thương, hai thằng mày đều sang dãy kia xừ hết rồi, rút thăm không nể tình anh em! – Thằng mập cất giọng ai oán.
Tôi phì cười vì cái điệu bộ tham ăn của thằng này, nếu Tiểu Mai mà không vắng mặt thì hẳn là giờ này nó nhe răng cười toe toét vì chắc thắng rồi. Giờ ra về, tôi đèo Vy dạo một vòng rồi chở em ấy về nhà.
- Nè, tối về nhớ ôn bài nha! – Vy đứng trước nhà dặn.
- Ừm, nhớ rồi! – Tôi gật đầu đáp.
- Hì, vậy vào nhà đây! – Em ấy cười tươi nói.
Rồi tôi quay xe đạp về nhà, lên phòng khoá trái cửa lại rồi nằm phịch xuống giường, đưa tay vuốt mồ hôi mặt, thở dài tự hỏi:
- “ Sao vậy Tiểu Mai? Đừng xảy ra chuyện gì nhé! “
Chốc sau, tôi ngần ngừ đứng trước điện thoại, trên tay đã cầm số phone của Tiểu Mai, nhưng bất động hồi lâu vẫn chẳng dám gọi.
- N ơi ra đây, có khách nè! – Tiếng mẹ tôi gọi từ nhà trên.- Dạ, con ra liền! – Tôi trả lời.
- “ Thôi, tự bảo trọng nhé! “ – Tôi gấp mảnh giấy lại bỏ tọt vào túi, đi lững thững lên nhà trên.
- Thầy N, hì hì! – Bé Trân đang ngồi ở phòng khách, đứng bật dậy khi thấy tôi.
- À…em à? – Tôi sững lại vì bất ngờ.
- Cô Nguyệt sang chơi đó! – Mẹ tôi nói.
- Cô dẫn con bé sang đây cảm ơn N nhé, nhờ con mà Trân thi Toán điểm tốt lắm! – Cô Nguyệt cười hãnh diện.
- Dạ…thế em thi mấy điểm? – Tôi gật đầu rồi quay sang hỏi Trân.
- Hi hi, 8 điểm rưỡi nhé! – Cô bé hồn nhiên cười khoe răng khểnh.
- Chà, giỏi hén! – Tôi mỉm cười hài lòng.
- Ra đây, em nói cái này! – Trân kéo tay tôi ra ngoài sân – Mẹ, con ra đây chút!
- Gì thế? – Tôi thắc mắc.
- Anh còn nhớ hứa với em gì không? – Trân nheo mắt.
- Ơ…hứa gì? – Tôi đần mặt ra.
- Ôi….thầy nhớ nha! – Cô bé làm mặt dỗi.
- Thì em nhắc anh mới nhớ chứ! – Tôi vội nói.
- Anh hứa em thi toán trên 7 điểm thì mua cho em bộ truyện mà! – Trân lúc lắc mái đầu.
- À….nhớ rồi, để mai anh mua cho! – Tôi vỗ vỗ trán.
- Hi hi, yêu thầy ghê! – Nói rồi cô bé khoác tay tôi.
- Cái tật nữa, con gái con đứa! – Tôi nhăn mặt.
- À mà, hì hì, chuyện hôm bữa em chưa quên đâu nha! – Trân tủm tỉm.
- Chuyện gì? – Tôi nhíu mày, sao bữa nay con bé này nói nhiều thế nhỉ.
- Anh hùng bảo vệ mỹ nhân, hi hi, bắt cá 3 tay, ha ha! – Nói rồi bé Trân phá ra cười.
- Ừm…mai khỏi có truyện đọc nhé! – Tôi gằn giọng.
- Thôi mờ, giỡn mà thầy!- Ừm, tốt, còn biết sợ đấy!
- Mà giờ anh với chị Mai sao rồi? Chắc là rõ ràng rồi nhỉ, hi hi!
- Chả sao cả!- Ơ….là sao?- Anh với chị Mai là bạn thôi!
- Xạo, em chẳng tin!
- Tốt, con nít đừng nên tin mấy chuyện này!
- Hứ!
- À…mà mấy hôm này chị Mai bị gì vậy em? – Tôi dò hỏi.
- Bị gì là sao anh? – Trân thắc mắc.
- Thì tại 2 hôm nay chị Mai nghỉ học, nên anh hỏi thôi! – Tôi lúng búng đáp.
- Em cũng không biết nữa, để bữa nào em hỏi anh Triết thử, dạo này ảnh hay qua nhà em rủ chị hai đi chơi lắm! – Trân nói.
- Ừ, vậy được rồi! – Tôi gật đầu.
Ngồi tán chuyện thêm chút nữa thì hai mẹ con cô Nguyệt về, bé Trân trước khi ra cổng còn ko quên quay lại cười cười ý chừng nhắc tôi nhớ mua bộ truyện, tôi gật đầu phì cười trước điệu bộ của con bé, trông tếu hết sức.
- “ Thế là chẳng dò hỏi được gì rồi! “ – Tôi lắc đầu ngao ngán rồi quay vào trong.
Đêm đó tôi thức khuya học bài để tuần sau thi, hồi sau thì ngáp muốn rách miệng, nhìn đồng hồ đã hơn 1h sáng, tôi xếp tập vở lại trên bàn định đi ngủ thì từ trong chồng sách rơi ra cuốn sổ tay “ Guitar bí kíp “ của Tiểu Mai. Tôi lặng nhìn một hồi rồi mở ngăn kéo bàn ra, lấy hết mớ sách để ra ngoài rồi đặt cuốn sổ tay vào dưới cùng, thở dài chồng đống sách kia đè lên trên, tần ngần vài phút rồi nhẹ đóng ngăn tủ lại.
- “ Có thể là 2 tuần hay vài tháng nữa thôi, mọi thứ sẽ trở lại bình thường, Tiểu Mai ạ, ngủ ngon nhé! “
Rồi tôi tắt đèn đi lên trên phòng, ngang qua cửa sổ đã thấy gió thốc vào bên trong luồng không khí lạnh quen thuộc, và chỉ chốc sau bên ngoài hiên đã nghe tí tách từng hồi.
Đêm nay, trời lại mưa…….!
- Trúc Mai vắng có lí do gì không K?
- Dạ…có, bệnh thưa cô! – K mập gãi đầu đáp.
- Lạ nhỉ, lúc trưa cô còn bàn với em ấy kế hoạch truy bài tuần thi mà! – Cô thắc mắc.
- Dạ, tiết trước bạn Mai xin về sớm vì mệt! – Thằng K tiếp lời.
- Ừ, thôi để ngày mai xem thế nào, các em ngồi xuống đi! – Cô vẫy tay ra hiệu cho cả lớp ngồi xuống.
Ngày hôm sau, Tiểu Mai không đến lớp, K mập lắc đầu nói thầy giám thị bảo nàng xin nghỉ vì bị bệnh. Thế là theo đề nghị của cô Hiền, sau giờ học bọn thằng K thằng T lục tục kéo cả đám sang nhà Tiểu Mai thăm bệnh, riêng tôi thì không đi mà chở em Vy về nhà.
Chiều thứ tư, Tiểu Mai cũng vắng mặt, và giờ ra chơi lúc cả đám tập trung ngoài sân tán dóc, thằng D rầu rĩ kể lại lúc chiều hôm qua, cả bọn đứng bấm chuông rã cả tay mà cũng không có ai ra mở cửa, dù rằng cửa khoá bên trong, đành lủi thủi tan hàng quay về.
- Chắc Mai bệnh thật rồi! – Thằng L lắc đầu nói.
- Ừm, mà sao chiều qua lại ko ra mở cửa nhỉ? – K mập khịt mũi.
- Mày bệnh liệt giường thì có lết từ trên lầu xuống dưới nhà được không? – Trách sừng sộ làm K mập đâm hoảng.
- Ơ…thì tao có nói gì đâu! – Thằng mập ngồi dịch ra xa.
- Thằng N, tại mày hết! – Thằng T quay sang chỉ trích tôi.
- Sao tại tao? – Tôi cự lại.
- Không phải mày thì Trúc Mai đâu có buồn, mà không buồn thì làm gì có bệnh? – Nó quắc mắt xẵng giọng.
- Điên à, mày thì biết gì! – Tôi đâm quạu.
- Biết con khỉ, cái mồm mày cứ chối leo lẻo! – T rách đã bắt đầu sửng cồ.
- Thôi hai chú! – Thằng D xua tay ngăn lại.
- Mày xem cái mặt nó đi, tại ai chứ? Giờ thì nó một điều Vy hai điều Vy! – Thằng T vẫn chưa chịu thôi.
- Ơ cái thằng này, mày ở hoàn cảnh của tao đi rồi đủ tư cách tiếp chuyện! – Tôi hừ nhạt.
- Ê ê, có gì từ từ nói chứ! – Thằng Q đần mặt ra.
- Tiếp cái đầu mày à, đã sai còn không nhận? – T rách chồm người lên.
- Thái độ gì đây? – Tôi điềm tĩnh nói.
- Mày còn bố láo thì đừng trách tao! – Nó giơ nắm đấm lên.
- Tao chẳng láo gì sất, mày mất bình tĩnh rồi đấy! – Tôi nhăn mặt.
- Thôi T, chuyện chẳng có gì, thằng N đã sai gì đâu! – K mập nói đỡ lời.
- Hừ! – T rách đuối lý hậm hực ngồi xuống.- Mày thích Trúc Mai, đúng không? – Tôi trầm giọng.
Ngay tức thì, thằng T vung tay tát mạnh, nhưng tôi nghiêng người lách sang bên làm thằng này mất đà loạng choạng suýt té.
- Làm gì đấy? – L đội trưởng lao đến kéo thằng T lại.
- Mày bỏ ra! – T rách mặt mũi đỏ gay gạt tay thằng L ra.
Tôi cười nhạt lùi lại một bước:
- Mày chưa hiểu chuyện mà đã hùng hổ, cứ thử xem, hối không kịp đâu!
Thằng T tức khí, bặm môi thu nắm tay lại, xem bộ chừng muốn đập tôi thật, tôi thì cũng chẳng ngán tẹo gì, nhưng thằng C nhảy ra giữa khoát tay ngăn lại:
- Anh em cả mà hai đứa mày sao đấy? Tao đập cả hai thằng bây giờ!
- Mày cũng muốn đa sự? – T rách quay sang sừng sộ với thằng C.
- Tao chỉ ngăn lại thôi, chuyện không đáng, hai thằng bạn đánh nhau vì con gái, mày không tự thấy nhục à? – Thằng C ngày thường nói năng lắp bắp, hiền khô mà bây giờ nói cứ như người lớn.
- Tao….tao….! – Thằng T đâm ra tắc tị.
- Tao chẳng vì ai cả! – Tôi cười buồn rồi quay lưng đi vào lớp.
Vào lớp, tôi chẳng buồn nói chuyện nữa, lần đầu tiên bạn bè chơi thân cãi nhau mà lại vì hiểu lầm, tôi đâm nản, chỉ cắm đầu ghi chép bài vở.
- Ê, thằng T nó lâu lâu nổi cộc vậy thôi, mày đừng để bụng! – K mập chồm sang thì thầm.
- Ờ, tao có chấp gì đâu, biết tính nó mà! – Tôi thở dài.
- Ừm, huynh đệ chiến hữu cả, có gì từ từ nói! – Nó tiếp lời.
Tôi cười trừ lắc đầu rồi quay lên bảng, biết chứ, vì thằng T thích Tiểu Mai nên nó mới kích động vậy thôi, tôi cũng chẳng giận gì nó.
- Giờ tự học sáng mai, các em chia ra hai nhóm thi đua để chuẩn bị cho tuần sau thi học kỳ nhé! – Cô Hiền dặn dò khi kết thúc tiết học.
- Thi đua gì cô? – Nhỏ H thắc mắc.
- Cũng là một hình thức kiểm tra kiến thức lẫn nhau thôi các em à, ngày mai cả lớp chia ra 2 dãy, 6 cán sự bộ môn sẽ rút thăm chia đều ra mỗi dãy 3 người! – Cô trả lời. – Thể lệ thì ngày mai L thông báo nhé!
- Vậy không đều cô ơi, cán sự Anh vắng 2 bữa nay rồi! – Nhỏ P nói lên.
- Ừm…để tối nay cô gọi điện sang nhà Mai thử xem sao, trước mắt cứ như vậy đi! – Cô Hiền suy nghĩ chút rồi đáp.
- Có phần thưởng gì cho nhóm thắng không cô? – D xoắn hỏi.
- Phần thưởng thì đợi bữa liên hoan nhé! – Cô mỉm cười.
Thế là cả lớp nhao nhao hết lên, đứa này bàn xem nên chuẩn bị những gì, đứa thì mong được ở dãy nào, đứa thì cầu cho đừng dính phải dãy có Tiểu Mai, vì nàng mấy hôm giờ toàn vắng mặt, mà lại sa sút phong độ. Thằng T nghe thế thì cũng đâm bực, trừng mắt nhìn thằng vừa cầu khấn bậy bạ chằm chằm.
Kết quả bốc thăm sau đó, cán sự Toán – Lí – Văn sẽ chung 1 dãy, và Hoá – Anh – Sinh sẽ ở dãy còn lại, Vy cười hài lòng vì em ấy lần đầu tiên được đứng chung chiến tuyến với tôi, chỉ có bọn bên dãy còn lại là ôm đầu la bài hãi vì Tiểu Mai toàn diện thì vắng mặt, thằng T thì giỏi mỗi môn Hoá, các môn còn lại xếp sau tôi với thằng L một bậc, nhỏ P cán sự Sinh thì không lấy gì làm nổi bật lắm.
- Không công bằng! – D xoắn đập bàn ầm ầm.
- Sao nữa? – Thằng Q cười đểu.
- Bên tao….như này….à cũng được! – Thằng D định bảo Tiểu Mai vắng mặt, nhưng hoảng hồn im re ngay tắp lự khi thấy T rách lừ mắt gườm nó.
- Xui rồi, thế này nếu thua thì nghi là liên hoan bị cắt giảm khẩu phần! – K mập rầu rĩ khi nó ở dãy của nhỏ H, cùng dãy với Tiểu Mai.
- Trong xui có may, chưa chắc gì dãy tao đã thắng! – Thằng L nói 1 câu y chang châm ngôn của tôi vẫn thường hay nghĩ.- Tao thì chỉ biết ngày mai toàn bộ từ chết tới bị thương, hai thằng mày đều sang dãy kia xừ hết rồi, rút thăm không nể tình anh em! – Thằng mập cất giọng ai oán.
Tôi phì cười vì cái điệu bộ tham ăn của thằng này, nếu Tiểu Mai mà không vắng mặt thì hẳn là giờ này nó nhe răng cười toe toét vì chắc thắng rồi. Giờ ra về, tôi đèo Vy dạo một vòng rồi chở em ấy về nhà.
- Nè, tối về nhớ ôn bài nha! – Vy đứng trước nhà dặn.
- Ừm, nhớ rồi! – Tôi gật đầu đáp.
- Hì, vậy vào nhà đây! – Em ấy cười tươi nói.
Rồi tôi quay xe đạp về nhà, lên phòng khoá trái cửa lại rồi nằm phịch xuống giường, đưa tay vuốt mồ hôi mặt, thở dài tự hỏi:
- “ Sao vậy Tiểu Mai? Đừng xảy ra chuyện gì nhé! “
Chốc sau, tôi ngần ngừ đứng trước điện thoại, trên tay đã cầm số phone của Tiểu Mai, nhưng bất động hồi lâu vẫn chẳng dám gọi.
- N ơi ra đây, có khách nè! – Tiếng mẹ tôi gọi từ nhà trên.- Dạ, con ra liền! – Tôi trả lời.
- “ Thôi, tự bảo trọng nhé! “ – Tôi gấp mảnh giấy lại bỏ tọt vào túi, đi lững thững lên nhà trên.
- Thầy N, hì hì! – Bé Trân đang ngồi ở phòng khách, đứng bật dậy khi thấy tôi.
- À…em à? – Tôi sững lại vì bất ngờ.
- Cô Nguyệt sang chơi đó! – Mẹ tôi nói.
- Cô dẫn con bé sang đây cảm ơn N nhé, nhờ con mà Trân thi Toán điểm tốt lắm! – Cô Nguyệt cười hãnh diện.
- Dạ…thế em thi mấy điểm? – Tôi gật đầu rồi quay sang hỏi Trân.
- Hi hi, 8 điểm rưỡi nhé! – Cô bé hồn nhiên cười khoe răng khểnh.
- Chà, giỏi hén! – Tôi mỉm cười hài lòng.
- Ra đây, em nói cái này! – Trân kéo tay tôi ra ngoài sân – Mẹ, con ra đây chút!
- Gì thế? – Tôi thắc mắc.
- Anh còn nhớ hứa với em gì không? – Trân nheo mắt.
- Ơ…hứa gì? – Tôi đần mặt ra.
- Ôi….thầy nhớ nha! – Cô bé làm mặt dỗi.
- Thì em nhắc anh mới nhớ chứ! – Tôi vội nói.
- Anh hứa em thi toán trên 7 điểm thì mua cho em bộ truyện mà! – Trân lúc lắc mái đầu.
- À….nhớ rồi, để mai anh mua cho! – Tôi vỗ vỗ trán.
- Hi hi, yêu thầy ghê! – Nói rồi cô bé khoác tay tôi.
- Cái tật nữa, con gái con đứa! – Tôi nhăn mặt.
- À mà, hì hì, chuyện hôm bữa em chưa quên đâu nha! – Trân tủm tỉm.
- Chuyện gì? – Tôi nhíu mày, sao bữa nay con bé này nói nhiều thế nhỉ.
- Anh hùng bảo vệ mỹ nhân, hi hi, bắt cá 3 tay, ha ha! – Nói rồi bé Trân phá ra cười.
- Ừm…mai khỏi có truyện đọc nhé! – Tôi gằn giọng.
- Thôi mờ, giỡn mà thầy!- Ừm, tốt, còn biết sợ đấy!
- Mà giờ anh với chị Mai sao rồi? Chắc là rõ ràng rồi nhỉ, hi hi!
- Chả sao cả!- Ơ….là sao?- Anh với chị Mai là bạn thôi!
- Xạo, em chẳng tin!
- Tốt, con nít đừng nên tin mấy chuyện này!
- Hứ!
- À…mà mấy hôm này chị Mai bị gì vậy em? – Tôi dò hỏi.
- Bị gì là sao anh? – Trân thắc mắc.
- Thì tại 2 hôm nay chị Mai nghỉ học, nên anh hỏi thôi! – Tôi lúng búng đáp.
- Em cũng không biết nữa, để bữa nào em hỏi anh Triết thử, dạo này ảnh hay qua nhà em rủ chị hai đi chơi lắm! – Trân nói.
- Ừ, vậy được rồi! – Tôi gật đầu.
Ngồi tán chuyện thêm chút nữa thì hai mẹ con cô Nguyệt về, bé Trân trước khi ra cổng còn ko quên quay lại cười cười ý chừng nhắc tôi nhớ mua bộ truyện, tôi gật đầu phì cười trước điệu bộ của con bé, trông tếu hết sức.
- “ Thế là chẳng dò hỏi được gì rồi! “ – Tôi lắc đầu ngao ngán rồi quay vào trong.
Đêm đó tôi thức khuya học bài để tuần sau thi, hồi sau thì ngáp muốn rách miệng, nhìn đồng hồ đã hơn 1h sáng, tôi xếp tập vở lại trên bàn định đi ngủ thì từ trong chồng sách rơi ra cuốn sổ tay “ Guitar bí kíp “ của Tiểu Mai. Tôi lặng nhìn một hồi rồi mở ngăn kéo bàn ra, lấy hết mớ sách để ra ngoài rồi đặt cuốn sổ tay vào dưới cùng, thở dài chồng đống sách kia đè lên trên, tần ngần vài phút rồi nhẹ đóng ngăn tủ lại.
- “ Có thể là 2 tuần hay vài tháng nữa thôi, mọi thứ sẽ trở lại bình thường, Tiểu Mai ạ, ngủ ngon nhé! “
Rồi tôi tắt đèn đi lên trên phòng, ngang qua cửa sổ đã thấy gió thốc vào bên trong luồng không khí lạnh quen thuộc, và chỉ chốc sau bên ngoài hiên đã nghe tí tách từng hồi.
Đêm nay, trời lại mưa…….!
Tác giả :
Trí Nam