Yêu Người Ở Bên Ta
Chương 5
Trời đã tối mịt khi tôi rẽ vào khu nhà yên tĩnh nằm giữa những hàng cây của chúng tôi ở Murray Hill. Andy đến tận tối muộn mới về nhà, nhưng riêng với lần này thì tôi không phiền lòng về những giờ anh buộc phải làm thêm ở hãng luật hàng đầu của mình. Tôi sẽ có thời gian tắm gội, thắp lên vài ngọn nến, mở một chai rượu và tìm kiếm bản nhạc hoàn hảo để xua đi những dấu vết của quá khứ cuối cùng khỏi tâm trí mình, một bản thật vui tươi nào đó không mảy may dính dáng tới Leo. "Dancing Queen" sẽ cực kỳ hợp lý đấy, tôi nghĩ rồi mỉm cười với chính mình. Tuyệt đối không có gì thuộc về ABBA gợi nhắc đến Leo. Dù sao đi nữa, tôi muốn đêm nay hoàn toàn thuộc về Andy và tôi. Thuộc về chúng tôi.
Khi băng qua màn mưa lạnh giá bước vào lối đi lát đá cát kết màu nâu đỏ, tôi thở sâu thư giãn. Chẳng có gì hào nhoáng nơi tòa nhà này, thế nhưng tôi lại yêu dáng vẻ ấy của nó. Tôi yêu hành lang cũ kỹ sàn gạch hoa văn dích dắc ọp ẹp bước chân và chùm đèn bằng đống thau khẩn thiết chờ được kỹ càng đánh bóng. Tôi yêu tấm thảm thổ cẩm Đông phương thoang thoảng mùi băng phiến. Tôi yêu cả cái thang máy bé tí, ì ạch, đe dọa người ta với một không gian kín bưng lúc nào cũng cơ hồ sắp sửa tiêu đời. Trên tất cà, tôi yêu cái thực tế rằng nó là tổ ấm đầu tiên của chúng tôi.
Đêm nay tôi chọn đi cầu thang bộ, sải bước hai bậc một trong khi tưởng tượng đến ngày nào đó trong tương lai xa Andy và tôi trở lại nơi đây với lũ nhóc rồi- sẽ- chào- đời của chúng tôi. Dẫn các con đi một vòng khắp "nơi đầu tiên ba mẹ chung sống". Nói với chúng, "Thế đấy, với tiền bạc gia đình nhà nội lẽ ra ba mẹ có thể sống ở một tòa nhà cao cấp sang trọng ở khu Thượng Đông ấy chứ, nhưng ba các con chọn nơi đây, giữa một không gian yên tĩnh, bởi vì chỗ này cá tính hơn nhiều… Cũng hệt như chuyện bỏ qua tất cả kiều nữ miền Nam biếc xanh ánh mắt, ba các con đã chọn mẹ vậy."
Tôi bước lên tầng bốn, lục tìm chìa khóa, và khi xoay chìa thì giật mình nhận ra Andy đang chờ tôi trong nhà. Một sự ngạc nhiên. Tôi cảm thấy nửa ngại ngần, nửa xấu hổ khi đẩy cửa, đưa mắt qua dãy kệ bếp liếc vào phòng khách, và thấy chồng tôi đang nằm dài trên trường kỷ, đầu tựa lên chiếc gối ôm màu cam. Anh đã cởi áo khoác và cà vạt bỏ dưới sàn nhà và mở cúc cổ chiếc áo sơ mi xanh. Thoạt đầu tôi tưởng anh đã ngủ, nhưng rồi tôi thấy một ngón chân trần của anh rung rung khi đĩa nhạc chuyển qua bài As it của Ani DiFranco. Đó là bản nhạc từ chiếc CD của tôi, và tôi đoán dàn âm thanh đã được cho chạy ở chế độ chọn bài ngẫu nhiên vì bài hát đó hoàn toàn khác xa với những bài vui nhộn trong Top 40 quen thuộc của Andy (hay kiểu nhạc đồng quê rộn ràng của anh). Andy chẳng bao giờ biện bạch về gu âm nhạc của mình, và mỗi khi tôi nghe những bản nhạc mà tôi say đắm, như của Elliott Smith hay Marianne Faithfull, anh sẽ trợn mắt lên trước những giai điệu quá chừng xáo động đó và kêu lên "Xin lỗi chứ anh đến phải kiếm ít thuốc độc để uống mất thôi." Nhưng mặc cho gu âm nhạc khác xa nhau, anh chẳng bao giờ buộc tôi phải tắt hay chuyển nhạc. Andy hoàn toàn không phải kiểu người ưa điều khiển. Một luật sư Manhattan với tâm hồn vô ưu, khoáng đạt và thoải mái trẻ thơ.
Trong một lúc lâu, tôi ngắm nhìn Andy nằm đó giữa ánh đèn màu hổ phách ấm áp và trong lòng tôi tràn ngập một cảm giác chỉ có thể gọi là nhẹ nhõm. Nhẹ nhõm vì tôi đã chọn nơi này, vì đây chính là cuộc đời tôi. Khi tôi tiến thêm vài bước về phía chiếc trường kỷ, đôi mắt nhắm hờ của Andy mở ra. Anh ngồi thẳng dậy, mỉm cười rồi nói, "Chào, em yêu."
"Chào anh," tôi nói và rạng rỡ cười đáp lại anh khi thả chiếc túi xách xuống chiếc bàn ăn hình tròn mà chúng tôi mua từ một khu chợ trời ở Chelsea. Margot và mẹ cô ghét cay ghét đắng nó cũng hệt như họ chẳng ưa gì những món đồ trang trí linh tinh choán hết mọi bề mặt không gian còn trống trong căn hộ chúng tôi. Một con khỉ bằng vỏ dừa đeo cặp gọng kính thép chễm chệ trên bậu cửa sổ. Chuỗi hạt từ dịp lễ Mardi Gras vừa rồi treo lủng lẳng trên cây máy tính của chúng tôi. Một bộ sưu tập những lọ đựng muối và hạt tiêu hình con giống bày tràn trên khắp quầy bếp. Tôi còn gọn gàng và ngăn nắp gấp bội Andy, nhưng về căn bản chúng tôi đều là những con chuột thích nhặt nhạnh đồ lặt vặt - Margot vẫn thường đùa rằng đó là mối nguy hiểm duy nhất khi chúng tôi sống với nhau.
Andy thở dài ngồi dậy, duỗi chân xuống sàn. Rồi anh liếc qua đồng hồ đeo tay và nói, "Em không gọi. Không nhắn. Em đã ở đâu suốt cả ngày vậy? Anh đã cố gọi di động cho em mấy lần…"
Giọng nói của anh nhẹ nhàng - không hề có ý buộc tội - nhưng tôi vẫn thấy cảm giác run run như có lỗi khi đáp, "Đi loanh quanh. Lang thang trong mưa. Điện thoại của em không hoạt động."
Tất cả đều là sự thật, tôi nghĩ. Nhưng tôi vẫn biết mình đang giấu chồng một điều, và rồi lập tức cân nhắc giữa việc xem xét lại lời thề giữ bí mật của mình với việc sẽ kể cho anh nghe tất cả mọi điều. Những gì thực sự đã xảy ra hôm nay. Anh chắc chắn sẽ phiền lòng - và có lẽ một chút tổn thương nếu biết tôi đã để Leo đến gặp mình ở quán ăn đó. Tôi cũng sẽ cảm thấy như thế nếu Andy để cho một cô bạn gái cũ tới cùng uống cà phê trong khi anh có thể gần như dễ dàng từ chối. Sự thật đó có thể khởi đầu một cuộc tranh luận - lần đôi co đầu tiên trong hôn nhân của chúng tôi.
Mặt khác thì, không có vẻ gì là Andy cảm thấy bị đe dọa bởi Leo hay cảm thấy thù địch đối với anh ấy. Andy chỉ là làm lơ Leo theo đúng cái lối tự nhiên, thông thường mà hầu hết tất cả mọi người vẫn đối xử với người cũ đặc biệt nhất của người đặc biệt của mình. Với một sự kết hợp nhẹ nhàng của ghen tuông và cạnh tranh đã dần mờ theo thời gian. Thực sự thì, Andy là người thoải mái đến nỗi chắc hẳn anh sẽ chẳng có bất cứ cảm giác nào như vậy nếu tôi không mắc sai lầm khi đã quá bộc toạc trong một lần trò chuyện vào lúc khuya muộn thời gian đầu hò hẹn của chúng tôi. Nhất là, tôi đã sử dụng từ cuồng nhiệt để diễn tả chuyện giữa tôi và Leo. Đây dường như không có vẻ là tiết lộ động trời gì vì tôi đoán Margot đã kể cho anh nghe điều này điều kia về Leo và tôi, nhưng tôi lập tức nhận ra chuyện này hoàn toàn mới lạ với Andy khi anh trở mình trên giường để nhìn thẳng vào mặt tôi, đôi mắt xanh của anh lóe lên một ánh nhìn tôi chưa bao giờ thấy.
"Cuồng nhiệt?" anh nói với vẻ bị tổn thương. "Chính xác theo ý em thì cuồng nhiệt là gì?"
"Ôi, em không biết…" tôi nói.
"Tình dục cuồng nhiệt?"
"Không," tôi vội nói. "Không giống như thế."
"Vậy giống như hai người chia sẻ tất cả thời gian bên nhau? Mọi buổi đêm và mọi giờ dạo bộ?"
"Không," tôi lại nói. Mặt tôi nóng ran với cảm giác xấu hổ lạ lùng khi tôi nhớ lại cái đêm Margot buộc tội tôi đã bỏ rơi cô vì Leo. Buộc tội tôi thuộc kiểu con gái luôn đặt người yêu lên trên tình bạn. Mà lại là người đàn ông không đáng tin cậy chẳng mảy may có ý định kết hôn, cô nói thêm một cách phẫn nộ. Ngay cả lúc ấy, đâu đó trong sâu thẳm, tôi biết Margot hẳn là có lý, nhưng bất chấp cảm giác tội lỗi và óc suy xét của mình, tôi vẫn không thể ngăn bản thân lại được. Nếu Leo muốn gặp tôi, tôi lập tức bỏ rơi tất cả mọi thứ - cũng như bỏ rơi tất cả mọi người khác.
"Vậy thì là cái gì?" Andy thúc giục. "Em yêu anh ta như trời như biển à?" Giọng anh kéo dài đầy giễu cợt, nhưng vẻ tổn thương nơi anh vẫn không mất đi.
"Cũng không phải kiểu cuồng nhiệt đó," tôi nói, nỗ lực tìm ra một cách trung hòa và ít cảm xúc nào đó để diễn tả từ cuồng nhiệt. Thật không thể làm được điều đó. Chẳng khác gì cố thêm nghĩa vui vẻ vào từ đau buồn hay nghĩa hy vọng vào từ bi đát.
Tôi băn khoăn thêm một lúc rồi cuối cùng yếu ớt nói, "Em không có ý là cuồng nhiệt… Em rút lại… Lựa chọn từ như thế thật tệ."
Mà quả thật, đó là sự lựa chọn từ ngữ thật tệ. Nhưng chỉ vì nó là sự thật - cuồng nhiệt chính xác là cảm xúc giữa tôi và Leo. Gần như mọi khoảnh khắc chúng tôi đều chia sẻ cảm xúc cuồng nhiệt, bắt đầu từ chính cái đêm đầu tiên đó trong căn phòng khách sạn tối om của tôi khi chúng tôi ngồi đan chân trên giường, đầu gối chạm vào nhau, tay trong tay trò chuyện cho tới tận bình minh.
"Quá muộn," Andy nói, cười nhạt và lắc đầu. "Không rút lại. Không thể cắt đoạn đó khỏi cuốn băng được, cô Dempsey ạ."
Và thế là nó quá muộn thật rồi.
Cũng may, Andy không phải là người thích phí công vào một việc vô ích, thế nên từ sau hôm đó cái tên Leo hiếm khi được nhắc lại. Nhưng suốt một thời gian dài, hễ có ai sử dụng từ cuồng nhiệt, Andy lại ném về phía tôi một cái nhìn đầy ngụ ý hoặc làm một câu giễu cợt về anh bạn trai cũ "ôi- quá- chừng- mãnh- liệt- dai- dẳng" của tôi.
Giờ tôi không còn phải chịu đựng kiểu dò xét đó nữa - dù là đùa cợt hay gì đó khác. Vả chăng, tôi thầm nghĩ, trong khi cởi áo khóac ra treo lên cây móc áo bằng gỗ, nếu có thể thay đổi được thì tôi thà không biết lần đụng độ tình cờ của Andy với Lucy, cô bạn gái cũ mà anh yêu sâu sắc nhất và lâu nhất, hiện đang dạy lớp ba ở một trường tư rất chúa ở Atlanta. Theo Margot, Lucy vẫn khéo léo, thông minh như thế, lại còn vẫn xinh đẹp gấp bội phần minh tinh Salma Hayek. Đó là một lời trích dẫn trực tiếp mà tôi chẳng muốn nghe tới.
Với biện luận đó, tôi chốt lại rằng giữ kín cái bí mật vặt vãnh kia sẽ tốt cho tất cả mọi người. Tôi ngồi phịch xuống trường kỷ, bên cạnh Andy, đặt tay lên chân anh. "Thế sao hôm nay anh lại về nhà sớm vậy?" tôi hỏi anh.
"Vì anh nhớ em," anh mỉm cười.
"Thôi đi anh," tôi nói, cảm thấy đau khổ. Tôi thích câu trả lời của anh, nhưng gần như hy vọng rằng lần này anh sẽ đưa ra nhiều lý do hơn thế. "Anh chẳng bao giờ về nhà sớm thế."
"Anh đúng là có nhớ em thật mà," anh cười lớn. "Nhưng cũng vì vụ án của anh kết thúc rồi."
"Tuyệt quá," tôi nói. Tôi biết anh sợ những lần làm việc dài dằng dặc khi có một vụ phức tạp đến mức nào. Tôi cũng sợ những giờ đó.
"Ừ. Đúng là nhẹ cả người. Anh phải ngủ miết mất thôi… Nhưng dù sao, anh đang nghĩ hay là mình thay đổi không khí và đi ra ngoài ăn tối. Có thể nơi nào đó tuyệt một chút. Em thích đâu nào?"
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ rồi nói, "Có lẽ giờ hơi muộn rồi… Trời đã tối sầm ngoài kia… Em nghĩ em chỉ muốn như thế này một lúc." Tôi nở nụ cười quyến rũ khi hất đôi bốt ra, nép mình vào lòng anh và ngước nhìn. Tôi trườn lên hôn vào cằm anh, rồi hôn vào cổ anh.
Andy mỉm cười , nhắm mắt và thầm thì một câu sững người, "Chuyện gì xảy ra vậy trời?"
Đó là một trong những câu cảm thán thân thương của anh mà tôi ưa thích nhất. Nhưng trong khoảnh khắc này, nó lại gợi lên trong lòng tôi một chút lo lắng. Phải chăng khúc âu yếm dạo đầu này của tôi thực sự có nghĩa là Chuyện gì xảy ra vậy trời. Chẳng lẽ chúng tôi không cứ thế mà bước vào cuộc ái ân một cách hết sức tự nhiên sao? Tôi căng óc cố tìm xem gần đây có lần nào thú vị kiểu đấy không, nhưng thật thất vọng, tôi không nghĩ ra lần cuối chúng tôi quan hệ ở một nơi nào khác hơn là trên giường vào giờ đi ngủ. Tôi tự nhủ là điều đó hoàn toàn bình thường đối với các cặp đã kết hôn - kể cả với những đôi vợ chồng hạnh phúc. Andy và tôi có thể không xoắn lấy nhau lăn lộn khắp các phòng trong nhà, nhưng cũng đâu nhất thiết phải thỏa mãn nhau bằng mọi cách kể cả trên giá bếp hay dưới sàn gỗ cứng để có được cuộc giao tiếp thể xác điên cuồng. Xét cho cùng, ân ái trên những bề mặt thô cứng có thể trông nóng bỏng trên màn ảnh, chứ trong đời thật thì như thế thật không thoải mái, kỳ cục và chẳng thực tế tí nào.
Dĩ nhiên đã có một lần như vậy với Leo trong văn phòng của anh…
Tôi nổ lực trong vô vọng đẩy lùi ký ức ra khỏi trí óc bằng cách hôn Andy một lần nữa, lần này là trên môi anh. Nhưng hệt như thể khi ta nổ lực để không nghĩ tới một điều gì, hình ảnh của nó chỉ càng hiển hiện sống động hơn. Và thế là, đột nhiên, tôi đang làm một việc không thể tưởng tượng nổi. Tôi đang hôn chồng tôi trong khi hình dung ra người đàn ông khác. Hình dung ra Leo. Tôi hôn Andy nồng nàn hơn, tuyệt vọng xóa mờ khuôn mặt và đôi môi của Leo. Nhưng chẳng thể được. Tôi chỉ càng hôn Leo cuồng nhiệt hơn. Tôi cởi nút áo sơ mi của Andy rồi vuốt lên ngực và bụng anh. Tôi tự cởi áo len của mình. Chúng tôi ôm ghì, da thịt liền nhau. Tôi gọi tên Andy thật lớn. Leo vẫn ở đây. Cơ thể Leo kề sát cơ thể tôi.
"Ôi, Ellen," Andy rên nhẹ, những ngón tay vuốt dọc lưng tôi.
Những ngón tay nóng bỏng của Leo đang bấu chặt vào lưng tôi một cách khẩn thiết điên cuồng.
Tôi mở mắt và bảo Andy nhìn tôi. Anh làm theo.
Tôi nhìn vào mắt anh và nói, "Em yêu anh."
"Anh cũng yêu em," anh nói hết sức ngọt ngào. Lời nói của anh thẳng thắn, chân thành và tha thiết. Gương mặt anh là gương mặt tôi yêu.
Tôi nhắm chặt mắt, tập trung vào cảm giác cương cứng của Andy dưới đùi tôi. Chúng tôi còn mặc nguyên quần, nhưng tôi vẫn áp sát vào Andy, chà xát lên anh, gọi tên anh lần nữa. Tên chồng tôi. Andy. Ngay lúc này đây, không còn sự lẫn lộn về người tôi đang ở cùng. Người tôi yêu. Điều này được duy trì trong một lúc. Nó vẫn được duy trì khi Andy kéo tôi lên giường, nơi nguồn nhiệt lượng bừng bừng của cơ thể hoặc âm ỉ cháy hoặc phun tỏa khắp nơi. Giờ đây căn phòng thực sự nóng rực lên. Chúng tôi gạt chiếc chăn lông vũ ra và thả mình xuống tấm khăn trải giường mềm mại. Lúc này chúng tôi đã hoàn toàn trút bỏ quần áo. Chiếc giường này là bất khả xâm phạm. Leo đã biến mất. Anh ấy chẳng còn tồn tại.
Nhưng rồi, một lúc sau, khi Andy đang đi vào tôi, tôi lại trở lại trong căn hộ của Leo trong cái đêm phán quyết trắng án cuối cùng cũng được đưa ra. Leo vẫn chưa cạo râu và đôi mắt anh đờ đẫn sau bữa tiệc mừng. Anh ôm tôi điên cuồng và rót nhẹ vào tai tôi, "Anh không chắc với em là gì đây, Ellen Dempsey, nhưng anh phải có em."
Đó cũng là đêm tôi đã hoàn toàn trao mình cho Leo, biết rằng tôi sẽ thuộc về anh chừng nào anh còn muốn tôi ở bên tôi.
Và rồi hóa ra, nó thậm chí còn lâu hơn thế nữa.
Khi băng qua màn mưa lạnh giá bước vào lối đi lát đá cát kết màu nâu đỏ, tôi thở sâu thư giãn. Chẳng có gì hào nhoáng nơi tòa nhà này, thế nhưng tôi lại yêu dáng vẻ ấy của nó. Tôi yêu hành lang cũ kỹ sàn gạch hoa văn dích dắc ọp ẹp bước chân và chùm đèn bằng đống thau khẩn thiết chờ được kỹ càng đánh bóng. Tôi yêu tấm thảm thổ cẩm Đông phương thoang thoảng mùi băng phiến. Tôi yêu cả cái thang máy bé tí, ì ạch, đe dọa người ta với một không gian kín bưng lúc nào cũng cơ hồ sắp sửa tiêu đời. Trên tất cà, tôi yêu cái thực tế rằng nó là tổ ấm đầu tiên của chúng tôi.
Đêm nay tôi chọn đi cầu thang bộ, sải bước hai bậc một trong khi tưởng tượng đến ngày nào đó trong tương lai xa Andy và tôi trở lại nơi đây với lũ nhóc rồi- sẽ- chào- đời của chúng tôi. Dẫn các con đi một vòng khắp "nơi đầu tiên ba mẹ chung sống". Nói với chúng, "Thế đấy, với tiền bạc gia đình nhà nội lẽ ra ba mẹ có thể sống ở một tòa nhà cao cấp sang trọng ở khu Thượng Đông ấy chứ, nhưng ba các con chọn nơi đây, giữa một không gian yên tĩnh, bởi vì chỗ này cá tính hơn nhiều… Cũng hệt như chuyện bỏ qua tất cả kiều nữ miền Nam biếc xanh ánh mắt, ba các con đã chọn mẹ vậy."
Tôi bước lên tầng bốn, lục tìm chìa khóa, và khi xoay chìa thì giật mình nhận ra Andy đang chờ tôi trong nhà. Một sự ngạc nhiên. Tôi cảm thấy nửa ngại ngần, nửa xấu hổ khi đẩy cửa, đưa mắt qua dãy kệ bếp liếc vào phòng khách, và thấy chồng tôi đang nằm dài trên trường kỷ, đầu tựa lên chiếc gối ôm màu cam. Anh đã cởi áo khoác và cà vạt bỏ dưới sàn nhà và mở cúc cổ chiếc áo sơ mi xanh. Thoạt đầu tôi tưởng anh đã ngủ, nhưng rồi tôi thấy một ngón chân trần của anh rung rung khi đĩa nhạc chuyển qua bài As it của Ani DiFranco. Đó là bản nhạc từ chiếc CD của tôi, và tôi đoán dàn âm thanh đã được cho chạy ở chế độ chọn bài ngẫu nhiên vì bài hát đó hoàn toàn khác xa với những bài vui nhộn trong Top 40 quen thuộc của Andy (hay kiểu nhạc đồng quê rộn ràng của anh). Andy chẳng bao giờ biện bạch về gu âm nhạc của mình, và mỗi khi tôi nghe những bản nhạc mà tôi say đắm, như của Elliott Smith hay Marianne Faithfull, anh sẽ trợn mắt lên trước những giai điệu quá chừng xáo động đó và kêu lên "Xin lỗi chứ anh đến phải kiếm ít thuốc độc để uống mất thôi." Nhưng mặc cho gu âm nhạc khác xa nhau, anh chẳng bao giờ buộc tôi phải tắt hay chuyển nhạc. Andy hoàn toàn không phải kiểu người ưa điều khiển. Một luật sư Manhattan với tâm hồn vô ưu, khoáng đạt và thoải mái trẻ thơ.
Trong một lúc lâu, tôi ngắm nhìn Andy nằm đó giữa ánh đèn màu hổ phách ấm áp và trong lòng tôi tràn ngập một cảm giác chỉ có thể gọi là nhẹ nhõm. Nhẹ nhõm vì tôi đã chọn nơi này, vì đây chính là cuộc đời tôi. Khi tôi tiến thêm vài bước về phía chiếc trường kỷ, đôi mắt nhắm hờ của Andy mở ra. Anh ngồi thẳng dậy, mỉm cười rồi nói, "Chào, em yêu."
"Chào anh," tôi nói và rạng rỡ cười đáp lại anh khi thả chiếc túi xách xuống chiếc bàn ăn hình tròn mà chúng tôi mua từ một khu chợ trời ở Chelsea. Margot và mẹ cô ghét cay ghét đắng nó cũng hệt như họ chẳng ưa gì những món đồ trang trí linh tinh choán hết mọi bề mặt không gian còn trống trong căn hộ chúng tôi. Một con khỉ bằng vỏ dừa đeo cặp gọng kính thép chễm chệ trên bậu cửa sổ. Chuỗi hạt từ dịp lễ Mardi Gras vừa rồi treo lủng lẳng trên cây máy tính của chúng tôi. Một bộ sưu tập những lọ đựng muối và hạt tiêu hình con giống bày tràn trên khắp quầy bếp. Tôi còn gọn gàng và ngăn nắp gấp bội Andy, nhưng về căn bản chúng tôi đều là những con chuột thích nhặt nhạnh đồ lặt vặt - Margot vẫn thường đùa rằng đó là mối nguy hiểm duy nhất khi chúng tôi sống với nhau.
Andy thở dài ngồi dậy, duỗi chân xuống sàn. Rồi anh liếc qua đồng hồ đeo tay và nói, "Em không gọi. Không nhắn. Em đã ở đâu suốt cả ngày vậy? Anh đã cố gọi di động cho em mấy lần…"
Giọng nói của anh nhẹ nhàng - không hề có ý buộc tội - nhưng tôi vẫn thấy cảm giác run run như có lỗi khi đáp, "Đi loanh quanh. Lang thang trong mưa. Điện thoại của em không hoạt động."
Tất cả đều là sự thật, tôi nghĩ. Nhưng tôi vẫn biết mình đang giấu chồng một điều, và rồi lập tức cân nhắc giữa việc xem xét lại lời thề giữ bí mật của mình với việc sẽ kể cho anh nghe tất cả mọi điều. Những gì thực sự đã xảy ra hôm nay. Anh chắc chắn sẽ phiền lòng - và có lẽ một chút tổn thương nếu biết tôi đã để Leo đến gặp mình ở quán ăn đó. Tôi cũng sẽ cảm thấy như thế nếu Andy để cho một cô bạn gái cũ tới cùng uống cà phê trong khi anh có thể gần như dễ dàng từ chối. Sự thật đó có thể khởi đầu một cuộc tranh luận - lần đôi co đầu tiên trong hôn nhân của chúng tôi.
Mặt khác thì, không có vẻ gì là Andy cảm thấy bị đe dọa bởi Leo hay cảm thấy thù địch đối với anh ấy. Andy chỉ là làm lơ Leo theo đúng cái lối tự nhiên, thông thường mà hầu hết tất cả mọi người vẫn đối xử với người cũ đặc biệt nhất của người đặc biệt của mình. Với một sự kết hợp nhẹ nhàng của ghen tuông và cạnh tranh đã dần mờ theo thời gian. Thực sự thì, Andy là người thoải mái đến nỗi chắc hẳn anh sẽ chẳng có bất cứ cảm giác nào như vậy nếu tôi không mắc sai lầm khi đã quá bộc toạc trong một lần trò chuyện vào lúc khuya muộn thời gian đầu hò hẹn của chúng tôi. Nhất là, tôi đã sử dụng từ cuồng nhiệt để diễn tả chuyện giữa tôi và Leo. Đây dường như không có vẻ là tiết lộ động trời gì vì tôi đoán Margot đã kể cho anh nghe điều này điều kia về Leo và tôi, nhưng tôi lập tức nhận ra chuyện này hoàn toàn mới lạ với Andy khi anh trở mình trên giường để nhìn thẳng vào mặt tôi, đôi mắt xanh của anh lóe lên một ánh nhìn tôi chưa bao giờ thấy.
"Cuồng nhiệt?" anh nói với vẻ bị tổn thương. "Chính xác theo ý em thì cuồng nhiệt là gì?"
"Ôi, em không biết…" tôi nói.
"Tình dục cuồng nhiệt?"
"Không," tôi vội nói. "Không giống như thế."
"Vậy giống như hai người chia sẻ tất cả thời gian bên nhau? Mọi buổi đêm và mọi giờ dạo bộ?"
"Không," tôi lại nói. Mặt tôi nóng ran với cảm giác xấu hổ lạ lùng khi tôi nhớ lại cái đêm Margot buộc tội tôi đã bỏ rơi cô vì Leo. Buộc tội tôi thuộc kiểu con gái luôn đặt người yêu lên trên tình bạn. Mà lại là người đàn ông không đáng tin cậy chẳng mảy may có ý định kết hôn, cô nói thêm một cách phẫn nộ. Ngay cả lúc ấy, đâu đó trong sâu thẳm, tôi biết Margot hẳn là có lý, nhưng bất chấp cảm giác tội lỗi và óc suy xét của mình, tôi vẫn không thể ngăn bản thân lại được. Nếu Leo muốn gặp tôi, tôi lập tức bỏ rơi tất cả mọi thứ - cũng như bỏ rơi tất cả mọi người khác.
"Vậy thì là cái gì?" Andy thúc giục. "Em yêu anh ta như trời như biển à?" Giọng anh kéo dài đầy giễu cợt, nhưng vẻ tổn thương nơi anh vẫn không mất đi.
"Cũng không phải kiểu cuồng nhiệt đó," tôi nói, nỗ lực tìm ra một cách trung hòa và ít cảm xúc nào đó để diễn tả từ cuồng nhiệt. Thật không thể làm được điều đó. Chẳng khác gì cố thêm nghĩa vui vẻ vào từ đau buồn hay nghĩa hy vọng vào từ bi đát.
Tôi băn khoăn thêm một lúc rồi cuối cùng yếu ớt nói, "Em không có ý là cuồng nhiệt… Em rút lại… Lựa chọn từ như thế thật tệ."
Mà quả thật, đó là sự lựa chọn từ ngữ thật tệ. Nhưng chỉ vì nó là sự thật - cuồng nhiệt chính xác là cảm xúc giữa tôi và Leo. Gần như mọi khoảnh khắc chúng tôi đều chia sẻ cảm xúc cuồng nhiệt, bắt đầu từ chính cái đêm đầu tiên đó trong căn phòng khách sạn tối om của tôi khi chúng tôi ngồi đan chân trên giường, đầu gối chạm vào nhau, tay trong tay trò chuyện cho tới tận bình minh.
"Quá muộn," Andy nói, cười nhạt và lắc đầu. "Không rút lại. Không thể cắt đoạn đó khỏi cuốn băng được, cô Dempsey ạ."
Và thế là nó quá muộn thật rồi.
Cũng may, Andy không phải là người thích phí công vào một việc vô ích, thế nên từ sau hôm đó cái tên Leo hiếm khi được nhắc lại. Nhưng suốt một thời gian dài, hễ có ai sử dụng từ cuồng nhiệt, Andy lại ném về phía tôi một cái nhìn đầy ngụ ý hoặc làm một câu giễu cợt về anh bạn trai cũ "ôi- quá- chừng- mãnh- liệt- dai- dẳng" của tôi.
Giờ tôi không còn phải chịu đựng kiểu dò xét đó nữa - dù là đùa cợt hay gì đó khác. Vả chăng, tôi thầm nghĩ, trong khi cởi áo khóac ra treo lên cây móc áo bằng gỗ, nếu có thể thay đổi được thì tôi thà không biết lần đụng độ tình cờ của Andy với Lucy, cô bạn gái cũ mà anh yêu sâu sắc nhất và lâu nhất, hiện đang dạy lớp ba ở một trường tư rất chúa ở Atlanta. Theo Margot, Lucy vẫn khéo léo, thông minh như thế, lại còn vẫn xinh đẹp gấp bội phần minh tinh Salma Hayek. Đó là một lời trích dẫn trực tiếp mà tôi chẳng muốn nghe tới.
Với biện luận đó, tôi chốt lại rằng giữ kín cái bí mật vặt vãnh kia sẽ tốt cho tất cả mọi người. Tôi ngồi phịch xuống trường kỷ, bên cạnh Andy, đặt tay lên chân anh. "Thế sao hôm nay anh lại về nhà sớm vậy?" tôi hỏi anh.
"Vì anh nhớ em," anh mỉm cười.
"Thôi đi anh," tôi nói, cảm thấy đau khổ. Tôi thích câu trả lời của anh, nhưng gần như hy vọng rằng lần này anh sẽ đưa ra nhiều lý do hơn thế. "Anh chẳng bao giờ về nhà sớm thế."
"Anh đúng là có nhớ em thật mà," anh cười lớn. "Nhưng cũng vì vụ án của anh kết thúc rồi."
"Tuyệt quá," tôi nói. Tôi biết anh sợ những lần làm việc dài dằng dặc khi có một vụ phức tạp đến mức nào. Tôi cũng sợ những giờ đó.
"Ừ. Đúng là nhẹ cả người. Anh phải ngủ miết mất thôi… Nhưng dù sao, anh đang nghĩ hay là mình thay đổi không khí và đi ra ngoài ăn tối. Có thể nơi nào đó tuyệt một chút. Em thích đâu nào?"
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ rồi nói, "Có lẽ giờ hơi muộn rồi… Trời đã tối sầm ngoài kia… Em nghĩ em chỉ muốn như thế này một lúc." Tôi nở nụ cười quyến rũ khi hất đôi bốt ra, nép mình vào lòng anh và ngước nhìn. Tôi trườn lên hôn vào cằm anh, rồi hôn vào cổ anh.
Andy mỉm cười , nhắm mắt và thầm thì một câu sững người, "Chuyện gì xảy ra vậy trời?"
Đó là một trong những câu cảm thán thân thương của anh mà tôi ưa thích nhất. Nhưng trong khoảnh khắc này, nó lại gợi lên trong lòng tôi một chút lo lắng. Phải chăng khúc âu yếm dạo đầu này của tôi thực sự có nghĩa là Chuyện gì xảy ra vậy trời. Chẳng lẽ chúng tôi không cứ thế mà bước vào cuộc ái ân một cách hết sức tự nhiên sao? Tôi căng óc cố tìm xem gần đây có lần nào thú vị kiểu đấy không, nhưng thật thất vọng, tôi không nghĩ ra lần cuối chúng tôi quan hệ ở một nơi nào khác hơn là trên giường vào giờ đi ngủ. Tôi tự nhủ là điều đó hoàn toàn bình thường đối với các cặp đã kết hôn - kể cả với những đôi vợ chồng hạnh phúc. Andy và tôi có thể không xoắn lấy nhau lăn lộn khắp các phòng trong nhà, nhưng cũng đâu nhất thiết phải thỏa mãn nhau bằng mọi cách kể cả trên giá bếp hay dưới sàn gỗ cứng để có được cuộc giao tiếp thể xác điên cuồng. Xét cho cùng, ân ái trên những bề mặt thô cứng có thể trông nóng bỏng trên màn ảnh, chứ trong đời thật thì như thế thật không thoải mái, kỳ cục và chẳng thực tế tí nào.
Dĩ nhiên đã có một lần như vậy với Leo trong văn phòng của anh…
Tôi nổ lực trong vô vọng đẩy lùi ký ức ra khỏi trí óc bằng cách hôn Andy một lần nữa, lần này là trên môi anh. Nhưng hệt như thể khi ta nổ lực để không nghĩ tới một điều gì, hình ảnh của nó chỉ càng hiển hiện sống động hơn. Và thế là, đột nhiên, tôi đang làm một việc không thể tưởng tượng nổi. Tôi đang hôn chồng tôi trong khi hình dung ra người đàn ông khác. Hình dung ra Leo. Tôi hôn Andy nồng nàn hơn, tuyệt vọng xóa mờ khuôn mặt và đôi môi của Leo. Nhưng chẳng thể được. Tôi chỉ càng hôn Leo cuồng nhiệt hơn. Tôi cởi nút áo sơ mi của Andy rồi vuốt lên ngực và bụng anh. Tôi tự cởi áo len của mình. Chúng tôi ôm ghì, da thịt liền nhau. Tôi gọi tên Andy thật lớn. Leo vẫn ở đây. Cơ thể Leo kề sát cơ thể tôi.
"Ôi, Ellen," Andy rên nhẹ, những ngón tay vuốt dọc lưng tôi.
Những ngón tay nóng bỏng của Leo đang bấu chặt vào lưng tôi một cách khẩn thiết điên cuồng.
Tôi mở mắt và bảo Andy nhìn tôi. Anh làm theo.
Tôi nhìn vào mắt anh và nói, "Em yêu anh."
"Anh cũng yêu em," anh nói hết sức ngọt ngào. Lời nói của anh thẳng thắn, chân thành và tha thiết. Gương mặt anh là gương mặt tôi yêu.
Tôi nhắm chặt mắt, tập trung vào cảm giác cương cứng của Andy dưới đùi tôi. Chúng tôi còn mặc nguyên quần, nhưng tôi vẫn áp sát vào Andy, chà xát lên anh, gọi tên anh lần nữa. Tên chồng tôi. Andy. Ngay lúc này đây, không còn sự lẫn lộn về người tôi đang ở cùng. Người tôi yêu. Điều này được duy trì trong một lúc. Nó vẫn được duy trì khi Andy kéo tôi lên giường, nơi nguồn nhiệt lượng bừng bừng của cơ thể hoặc âm ỉ cháy hoặc phun tỏa khắp nơi. Giờ đây căn phòng thực sự nóng rực lên. Chúng tôi gạt chiếc chăn lông vũ ra và thả mình xuống tấm khăn trải giường mềm mại. Lúc này chúng tôi đã hoàn toàn trút bỏ quần áo. Chiếc giường này là bất khả xâm phạm. Leo đã biến mất. Anh ấy chẳng còn tồn tại.
Nhưng rồi, một lúc sau, khi Andy đang đi vào tôi, tôi lại trở lại trong căn hộ của Leo trong cái đêm phán quyết trắng án cuối cùng cũng được đưa ra. Leo vẫn chưa cạo râu và đôi mắt anh đờ đẫn sau bữa tiệc mừng. Anh ôm tôi điên cuồng và rót nhẹ vào tai tôi, "Anh không chắc với em là gì đây, Ellen Dempsey, nhưng anh phải có em."
Đó cũng là đêm tôi đã hoàn toàn trao mình cho Leo, biết rằng tôi sẽ thuộc về anh chừng nào anh còn muốn tôi ở bên tôi.
Và rồi hóa ra, nó thậm chí còn lâu hơn thế nữa.
Tác giả :
Emily Giffin