Yêu Người IQ Cao
Chương 23
Yêu người IQ cao (phần 23)
Tôi tìm mọi cách chat cho Mai nhưng không được. FB bị khoá, yahoo cũng khoá. Tôi phát cuồng, lao đến nhà Thư.
Phi em vespa cổ đi được nửa đường thì xe chết máy. Tôi lại phải nhờ xe ôm đẩy lên tận Yên Phụ để sửa (Bác nào biết cửa hàng Tuấn Vespa ở đây ko?).
Cái việc sửa xe làm đầu óc tôi nguội lạnh và bình tĩnh lại. Và khi bình tĩnh lại thì tôi thấy sợ hơn là tức. Cũng may là tôi chưa lao đến nhà Thư. Chứ đến đấy để nó chửi thêm cho mang nhục. Rõ ràng mình đang là thằng phản bội, Thư nó không túm tóc tát tới tấp cho là may. Lại còn định lao đến nhà nó ăn thua đủ.
Danh không chính thì ngôn không thuận. Đến đấy chỉ làm trò cười cho nó mà thôi.
Suốt thời gian gần 2 tiếng ngồi đợi sửa xe, tôi tự đánh giá, phân tích và đưa ra quyết định: Chấp nhận và im lặng.
Haizzzz. Giờ ngồi nghĩ lại thì Có lẽ đấy là quyết định bước ngoặt trong mối quan hệ của bọn tôi sau này.
Im lặng và chấp nhận nhưng trong thâm tâm tôi tình cảm với Thư đã sứt mẻ đi nhiều lắm.
Đọc đến đây, chắc nhiều đồng chí chửi thầm, thậm chí chửi thẳng mặt tôi là thằng sở khanh, thằng đều … Tôi cũng chả biết thanh minh như thế nào.
Hồi đó tôi mới 19-20 kinh nghiệm tình trường nói riêng và kinh nghiệm đối nhân xử thế nói chung còn kém vô cùng. Mà cái chuyện tình cảm nó không đơn giản nói thôi là thôi, tiếp tục là tiếp tục. Nó có nhiều thứ rằng xé lắm.
Rõ ràng, khi biết Thư chọn tôi vì cái tên và hình dáng giống anh họ của em ấy, tôi đã đau khổ đến cùng cực và tình cảm của tôi dành cho Thư không còn nguyên vẹn. Lại thêm cách hành xử của Thư trong việc kiềm chế phong toả tôi khiến tôi càng muốn dứt bỏ ra khỏi Thư. Rồi đến khi Thư hành động tàn nhẫn với Mai (tất nhiên là tôi và Mai đều sai) thì tôi thấy sợ hơn là yêu Thư rồi. Lúc đó, tôi là một thằng nhóc 20 tuổi, hiếu thắng và sĩ diện, tôi nghĩ xa xôi rằng, nếu sau này lấy Thư, chắc tôi sẽ bị lép về hoàn toàn, sẽ không còn chút lòng tự trọng nào của thằng đàn ông nữa…. Nhất định tôi không được lấy Thư.
Hạ quyết tâm sẽ không cưới Thư, nhưng tôi cũng không thể nào một kiếm chặt đứt sợi dây tình cảm với nó được. Tôi vẫn yêu Thư. Một tình yêu tật nguyền.
Sau khi quyết định im lặng và chấp nhận chuyện của Mai. Quan hệ của bọn tôi xấu đi thấy rõ. Một mối quan hệ mà có một bên không muốn giữ, sẽ luôn có sóng gió. Thư dường như biết việc đó, nó thay đổi rất nhiều, không còn quản lý bắt tôi phải thế này thế kia nữa. Nó cho tôi được tự do, thoải mái và rất ít khi nó giận dỗi hay nổi cáu với tôi.
Thế nên mối tình của bọn tôi kéo dài thềm được một thời gian nữa. Nhưng tôi hiểu, đó chỉ là sự bình yên trước khi giông bão kéo đến.
Trong khoảng thời gian đó, tôi không liên lạc được với Mai nữa, nhưng qua bạn bè tôi biết cuộc sống của nó tồi tệ đi rất nhiều. Sau một khoảng thời gian ăn chơi thác loạn bên Mỹ, không theo học được tiếp, nó bị trục xuất về nước. Về nước chưa được bao lâu, thì bố mẹ nó, vì không muốn đứa con gái làm nhơ nhuốc cái “danh gia vọng tộc" của họ, lại tống Mai sang Úc. Lần này cho Mai đi học một trường cao đẳng cộng đồng gì bên đó (mình cũng ko rõ lắm, đại loại cứ có tiền là được học, không quan trọng học hành ra sao ấy).
Mai thì cũng bất cần, còn cho nó tiền để nó ăn chơi thác loạn là nó éo quan tâm. Nó cứ trượt dài như thế.
Con cá mất là con cá to, hơn nữa tôi luôn tự dằn vặt là do tôi mà Mai nó tự huỷ hoại cuộc đời nó như thế (giờ ngồi nghĩ lại thì thấy chắc éo gì đã vì tôi, hay do bản chất của Mai đã như thế rồi … ). Đổ lỗi cho mình chưa đủ, tôi đổ lỗi cho cả Thư, cho cách hành xử độc ác của Thư.
Vậy nên Thư càng nhân nhượng thì tôi càng lấn tới, tôi bất cần và sẵn sàng đạp đổ mối quan hệ mà Thư đang cố gắng xây dựng và níu giữ.
Và đỉnh điểm là chuyện với Hoa. Anh em còn nhớ Hoà ?? Ai không nhớ thì đọc lại chuyện Cát tặc nhé. Dừng một ngày cho anh em đọc lại truyện cát tặc, Nhân thể đọc lại nốt khiêu vũ giữa bầy gõ và khiêu vũ giữa bầy les cũng được.
Tôi tìm mọi cách chat cho Mai nhưng không được. FB bị khoá, yahoo cũng khoá. Tôi phát cuồng, lao đến nhà Thư.
Phi em vespa cổ đi được nửa đường thì xe chết máy. Tôi lại phải nhờ xe ôm đẩy lên tận Yên Phụ để sửa (Bác nào biết cửa hàng Tuấn Vespa ở đây ko?).
Cái việc sửa xe làm đầu óc tôi nguội lạnh và bình tĩnh lại. Và khi bình tĩnh lại thì tôi thấy sợ hơn là tức. Cũng may là tôi chưa lao đến nhà Thư. Chứ đến đấy để nó chửi thêm cho mang nhục. Rõ ràng mình đang là thằng phản bội, Thư nó không túm tóc tát tới tấp cho là may. Lại còn định lao đến nhà nó ăn thua đủ.
Danh không chính thì ngôn không thuận. Đến đấy chỉ làm trò cười cho nó mà thôi.
Suốt thời gian gần 2 tiếng ngồi đợi sửa xe, tôi tự đánh giá, phân tích và đưa ra quyết định: Chấp nhận và im lặng.
Haizzzz. Giờ ngồi nghĩ lại thì Có lẽ đấy là quyết định bước ngoặt trong mối quan hệ của bọn tôi sau này.
Im lặng và chấp nhận nhưng trong thâm tâm tôi tình cảm với Thư đã sứt mẻ đi nhiều lắm.
Đọc đến đây, chắc nhiều đồng chí chửi thầm, thậm chí chửi thẳng mặt tôi là thằng sở khanh, thằng đều … Tôi cũng chả biết thanh minh như thế nào.
Hồi đó tôi mới 19-20 kinh nghiệm tình trường nói riêng và kinh nghiệm đối nhân xử thế nói chung còn kém vô cùng. Mà cái chuyện tình cảm nó không đơn giản nói thôi là thôi, tiếp tục là tiếp tục. Nó có nhiều thứ rằng xé lắm.
Rõ ràng, khi biết Thư chọn tôi vì cái tên và hình dáng giống anh họ của em ấy, tôi đã đau khổ đến cùng cực và tình cảm của tôi dành cho Thư không còn nguyên vẹn. Lại thêm cách hành xử của Thư trong việc kiềm chế phong toả tôi khiến tôi càng muốn dứt bỏ ra khỏi Thư. Rồi đến khi Thư hành động tàn nhẫn với Mai (tất nhiên là tôi và Mai đều sai) thì tôi thấy sợ hơn là yêu Thư rồi. Lúc đó, tôi là một thằng nhóc 20 tuổi, hiếu thắng và sĩ diện, tôi nghĩ xa xôi rằng, nếu sau này lấy Thư, chắc tôi sẽ bị lép về hoàn toàn, sẽ không còn chút lòng tự trọng nào của thằng đàn ông nữa…. Nhất định tôi không được lấy Thư.
Hạ quyết tâm sẽ không cưới Thư, nhưng tôi cũng không thể nào một kiếm chặt đứt sợi dây tình cảm với nó được. Tôi vẫn yêu Thư. Một tình yêu tật nguyền.
Sau khi quyết định im lặng và chấp nhận chuyện của Mai. Quan hệ của bọn tôi xấu đi thấy rõ. Một mối quan hệ mà có một bên không muốn giữ, sẽ luôn có sóng gió. Thư dường như biết việc đó, nó thay đổi rất nhiều, không còn quản lý bắt tôi phải thế này thế kia nữa. Nó cho tôi được tự do, thoải mái và rất ít khi nó giận dỗi hay nổi cáu với tôi.
Thế nên mối tình của bọn tôi kéo dài thềm được một thời gian nữa. Nhưng tôi hiểu, đó chỉ là sự bình yên trước khi giông bão kéo đến.
Trong khoảng thời gian đó, tôi không liên lạc được với Mai nữa, nhưng qua bạn bè tôi biết cuộc sống của nó tồi tệ đi rất nhiều. Sau một khoảng thời gian ăn chơi thác loạn bên Mỹ, không theo học được tiếp, nó bị trục xuất về nước. Về nước chưa được bao lâu, thì bố mẹ nó, vì không muốn đứa con gái làm nhơ nhuốc cái “danh gia vọng tộc" của họ, lại tống Mai sang Úc. Lần này cho Mai đi học một trường cao đẳng cộng đồng gì bên đó (mình cũng ko rõ lắm, đại loại cứ có tiền là được học, không quan trọng học hành ra sao ấy).
Mai thì cũng bất cần, còn cho nó tiền để nó ăn chơi thác loạn là nó éo quan tâm. Nó cứ trượt dài như thế.
Con cá mất là con cá to, hơn nữa tôi luôn tự dằn vặt là do tôi mà Mai nó tự huỷ hoại cuộc đời nó như thế (giờ ngồi nghĩ lại thì thấy chắc éo gì đã vì tôi, hay do bản chất của Mai đã như thế rồi … ). Đổ lỗi cho mình chưa đủ, tôi đổ lỗi cho cả Thư, cho cách hành xử độc ác của Thư.
Vậy nên Thư càng nhân nhượng thì tôi càng lấn tới, tôi bất cần và sẵn sàng đạp đổ mối quan hệ mà Thư đang cố gắng xây dựng và níu giữ.
Và đỉnh điểm là chuyện với Hoa. Anh em còn nhớ Hoà ?? Ai không nhớ thì đọc lại chuyện Cát tặc nhé. Dừng một ngày cho anh em đọc lại truyện cát tặc, Nhân thể đọc lại nốt khiêu vũ giữa bầy gõ và khiêu vũ giữa bầy les cũng được.
Tác giả :
Lizza Wolf