Yêu Nghiệt Khuynh Thành: Minh Vương Độc Sủng Cưng Chiều Phi
Chương 67: Chân tình giả

Yêu Nghiệt Khuynh Thành: Minh Vương Độc Sủng Cưng Chiều Phi

Chương 67: Chân tình giả

Edit: susublue

"Phiền phức gì?" Bạch Thuật nghi hoặc nhìn Khúc Ngâm, thấy bạch y nam nhân vững vàng đứng ở đầu thuyền, ánh mắt ôn nhu vẫn nhìn Tô Tiểu Vũ, mắt lóe sáng, cảm thấy mình đã hiểu rõ.

Khúc Ngâm nhún vai, cũng không tính nói gì cả, chỉ chậm rãi đi đến bên cạnh Tô Tiểu Vũ, thấy nàng vô lực ngã vào trong lòng Tư Thiên Hoán, khó hiểu nhíu mi, lập tức đè mạch đập của nàng, cảm giác được cổ tay nàng cong lên, mắt chợt lóe sáng, buông tay xuống, lo lắng nhìn nàng.

"Thực xin lỗi, ta đã tới chậm, Tiểu Vũ." Bạch y nam tử nhìn sắc mặt tái nhợt của nàng, trong mắt lộ vẻ áy náy, giọng nói nhẹ nhàng chập rãi, hàm chưa sự nhớ nhung và thương tiếc vô tận.

Tô Tiểu Vũ mở đôi môi tái nhợt, kinh ngạc nhìn hắn, rồi sau đó lạnh nhạt cười lắc đầu, giọng nói thanh thúy của nữ tử như chọi đá vang lên, "Bệnh cũ, không trách được ngươi."

Tư Thiên Hoán nghe thấy trong giọng nói lạnh nhạt của nàng có sự nhu hòa, hơi hí mắt, nhưng cũng không nói gì.

"Không giả bộ nữa sao?" Bạch y nam tử nghe thấy giọng nữ dễ nghe, chua sót trong mắt như muốn tràn ra, thanh âm cũng hơi cứng ngắc.

"Cách Lạc, ta chưa bao giờ nói ta là nam nhân." Tô Tiểu Vũ vô tội trợn to mắt, nhưng mí mắt lại vô lực cúp xuống, nói xong, nhẹ nhàng ho khan.

"Kỳ thật, trước lúc ngươi rời khỏi Y Cốc, ta đã biết, nhưng cho tới lúc ngươi đi, vẫn không muốn nói cho ta biết, ngươi là nữ tử." Bạch y nam tử đi về phía trước từng bước, cũng đứng trước mặt của nàng, khinh công tinh diệu, đủ để nhìn thấy, diiexndannleequydoonn cúi đầu nhìn tóc dài của nàng bay lên, mặc dù đang mặc nam trang, nhưng cũng không dấu được phong thái của nữ nhi, mắt không khỏi chua sót.

Tô Tiểu Vũ cúi đầu không nói gì.

"Ngươi chán ghét ta như vậy sao? Đã không phải là nam nhân, vì sao lại lấy Thánh cô ra để từ chối ta?" Cách Lạc chua sót cười, thống khổ hỏi.

“ Khụ khụ, ta và Tiểu Vũ là tỷ muội tốt, vì sao không thể tương thân tương ái, nàng đối tốt với ta lại thành làm cho có lệ với ngươi?" Khúc Ngâm nhíu mày, khôi phục bộ dáng lạnh nhạt như lúc ở Y Cốc, cái gì gọi là có lệ, thật khó nghe.

Mắt Cách Lạc tối sầm lại, thản nhiên nhìn Khúc Ngâm một cái rồi lại liếc mắt qua nhìn Tô Tiểu Vũ, trong mắt đầy vẻ cầu xin hèn mọn, "Tô Tiểu Vũ, ngươi thật sự, không thích ta sao?"

"Cách Lạc, ta biết ngươi rất tốt với ta, năm đó bọn họ đuổi giết ta, nếu không có ngươi, ta sớm đã chết, mà năm năm nay bọn họ không tìm thấy ta, cũng nhờ ngươi, ân tình của ngươi, ta nhớ kỹ." Tô Tiểu Vũ cười yếu ớt, thản nhiên nhìn hắn, thấy trong mắt hắn đang đầy hy vọng, mắt nàng bỗng chuyển thành lạnh lùng, "Nhưng, ta không yêu ngươi, những lời này năm năm trước ta đã nói rồi."

Thân thể Cách Lạc run lên, hốc mắt hơi đỏ lên, môi trắng bệch, cười cô đơn, quanh thân đầy cảm xúc bi thương, như vậy, rất đau lòng.

Khúc Ngâm run lên, nhìn ánh mắt bi thương của Cách Lạc, có chút không đành lòng, nhưng cũng không nói gì, chỉ quay đầu, lơ đãng thấy Tư Thiên Hoán bên cạnh, khóe miệng nhếch lên, sao nàng lại quên Tư Thiên Hoán vẫn ở đây, nàng còn chạy tới xem náo nhiệt làm gì?

"Vũ Nhi, nàng bị nội thương, đi nghỉ ngơi trước đi, ân nhân của nàng tất nhiên cũng là ân nhân của ta, ta sẽ thay nàng cám ơn hắn." Mắt Tư Thiên Hoán vẫn đang nhìn Tô Tiểu Vũ đột nhiên chuyển qua người Cách Lạc, rồi sau đó ôn nhu cười nói với Tô Tiểu Vũ, trìu mến xoa gương mặt của nàng.

Hắn vừa nói xong, Bạch Thuật đứng bên cạnh lập tức giơ ngón tay cái lên, một câu, liền đổi khách thành chủ, ra oai phủ đầu Cách Lạc, tiểu tử này rất tinh ranh.

Tô Tiểu Vũ giương mắt, chu miệng, lắc đầu.

Cách Lạc nghe thấy thanh âm này, mới phát hiện Tô Tiểu Vũ vẫn dựa vào trong ngực một nam nhân, thấy hắn thân thiết cùng Tô Tiểu Vũ, hình như dã hiểu được gì đó, trong lòng đau xót, ánh mắt cũng trở nên âm u khó lường, giương mắt, lạnh lùng chống lại hai tròng mắt của hắn, chỉ cảm thấy hắn trong con mắt màu hổ phách nhu hòa đầy vẻ uy nghiêm, thực lạnh nhạt, lại có thể nhìn thấu linh hồn của ngươi, làm cho người ta thần phục.

Cách Lạc bắt đầu lo lắng, sắc mặt vẫn không thay đổi, nhưng mắt vẫn chớp một cái, sao hắn lại cảm thấy, nam nhân trước mặt này, lại đang giả bộ làm thùng rỗng kêu to.

Lãnh ý trong mắt biến thành thống khổ thâm trầm, Cách Lạc như mất đi toàn bộ khí lực, vẻ mặt cũng suy bại, cau mày, lui về phía sau hai bước, "Ngươi tốt lắm, trách không được Tiểu Vũ lại thích ngươi."

Tư Thiên Hoán chậm rãi nhếch môi, hơi híp mắt, che đi hàn ý bên trong, giọng nói cũng ôn hòa, "Đa tạ khích lệ."

Khóe miệng Tô Tiểu Vũ co rút, đột nhiên thét lớn một tiếng, nghiêng đầu phun một ngụm máu.

"Tiểu Vũ!" Cách Lạc kinh hãi, tiến lên từng bước, đã thấy Tư Thiên Hoán khẩn trương ôm chặt nàng, lau vết máu ở khóe miệng cho nàng, thở dài, lại lui về, chỉ lo lắng nhìn Tô Tiểu Vũ, "Nếu ta đến sớm, ngươi sẽ không cần tự mình đối phó đám khói đen đó."

Mắt Tô Tiểu Vũ âm u, cười khổ lắc đầu, "Không liên quan đến ngươi, là ta không cho phép người khác giúp ta."

"Giúp Vũ Nhi chữa thương, ta nói chuyện với Cách Lạc một chút, rồi sẽ đến xem nàng." Tư Thiên Hoán đau lòng nhìn sắc mặt nàng tái nhợt, nói với Khúc Ngâm.

"Ta không cần máu của ngươi." Tô Tiểu Vũ nhìn Khúc Ngâm, kiên định nói, "Lực phản phệ lúc này cũng không nặng."

Khúc Ngâm gật đầu, đỡ nàng xoay người, đi xa mới nhỏ giọng hỏi, "Sao lại thế này?"

Tô Tiểu Vũ không thể nhận ra lắc đầu, Khúc Ngâm hiểu ý, không cần phải nhiều lời nữa.

Bạch Thuật và Tư Thiên Chanh cũng lo lắng đi theo Tô Tiểu Vũ và Khúc Ngâm.

"Biết vì sao Vũ Nhi không thích ngươi không?" Tư Thiên Hoán và Cách Lạc sóng vai đứng ở đầu thuyền, trầm mặc thật lâu, thấy hắn không hề nghiêng đầu nhìn Tô Tiểu Vũ, mới lạnh nhạt hỏi.

"Ta không tốt." Mắt Cách Lạc giật giật, cô đơn nhìn ra xa, tự giễu nói.

"Ngươi tốt lắm, nhưng tâm của ngươi không kiên định." Tư Thiên Hoán thản nhiên cười nói, nhưng hàn ý trong mắt lại không ai nhìn thấy.

Sắc mặt Cách Lạc trầm xuống, lạnh lùng nhìn hắn, "Ta xác thực không bằng ngươi, nhưng ngươi có tư cách gì nói ta không kiên định, năm năm qua ta chưa bao giờ thay lòng đổi dạ!" Hắn cảm thấy nói chuyện với nam nhân này, khôn thích hợp.

"Nếu có một nam nhân mạnh hơn ta gấp trăm lần tranh đoạt Vũ Nhi với ta, ta cũng sẽ không sợ chí khí của người khác, mà hủy diệt uy phong của chính mình, thừa nhận đối phương mạnh hơn mình, bởi vì ta tin mình yêu nàng hơn hắn." Tư Thiên Hoán phất tay áo, giọng nói rất lạnh nhạt, đôi mắt cười như không cười nhìn thẳng vào Cách Lạc.

Thân thể Cách Lạc cứng đờ, mắt đầy âm u không ai nhận ra, sau đó cúi đầu nở nụ cười, cười đến chảy nước mắt, mệt mỏi rũ mắt, cười khổ nói, "Ngươi cảm thấy, tình yêu của ta không đủ sao?"

Tư Thiên Hoán hơi nhíu mày, thản nhiên nhìn hắn, ánh nắng phản chiếu vài hình ảnh nhỏ trong mắt hắn, che lại ánh sáng đó, thật lâu sau, mới nói, "Đúng, mặc dù ngươi có ân với Vũ Nhi, nhưng ta không hy vọng ngươi sẽ dùng chuyện này để làm nàng khó xử."

"Nếu ta muốn Tiểu Vũ áy náy thì sao?" Cách Lạc thấy giọng nói của hắn như mệnh lệnh cảm thấy không hờn giận, híp mắt hừ lạnh.

Mắt Tư Thiên Hoán lạnh đi, cũng không mặn không nhạt nói, "Ta sẽ giết ngươi."

"Nếu ngươi có bản lĩnh giết ta, vì sao vừa rồi lại để cho Tiểu Vũ đứng phía trước bảo vệ ngươi?" Cách Lạc cười nhạo, tuy rằng Tiểu Vũ nói nàng không để cho người khác hỗ trợ, diẽnnd@fnllequydonn nhưng hắn thích Tiểu Vũ như vậy, biết rõ võ công của nàng có lực phản phệ, không nên ngơ ngác đứng tại chỗ mới đúng, cho nên hắn dám khẳng định, cho dù khí thế của hắn cường thịnh, nhưng năng lực lại có hạn.

"Võ công không tốt, không có nghĩa là không giết được ngươi." Tư Thiên Hoán cười nói, trong mắt có ánh sáng quỷ dị, nhưng lại làm cho Cách Lạc bất an.

"Ngươi cho là ngươi tùy tiện nói hai câu, có thể giải quyết một kẻ địch?" Cách Lạc ngăn chặn sự bất an trong lòng, châm chọc cười.

"Vũ Nhi không thích ngươi, nên không tính là tình địch." Tư Thiên Hoán híp mắt cười, lạnh nhạt nhẹ nhàng nói.

Cách Lạc bị câu nói này của hắn làm tức giận đến hộc máu, oán hận nhìn hắn một cái, sau đó bất đắc dĩ lắc đầu, “ Sao Tiểu Vũ có thể thích một người cuồng vọng như ngươi chứ?"

"Bởi vì hắn không biết xấu hổ." Tô Tiểu Vũ chậm rãi đi ra, khí sắc đã tốt lên, tà nghễ nhìn Tư Thiên Hoán, chuyện của mình, nàng vẫn muốn tự mình giải quyết, nàng không muốn tránh ở phía sau để người nhà giải quyết.

Tư Thiên Hoán trách cứ nhìn nàng, "Mới tốt lên một chút mà ra đây làm gì?" Trả lời hắn là một cái liếc mắt xem thường.

"Tiểu Vũ." Cách Lạc ôn hòa cười, thấy nàng đỡ hơn nhiều rồi, nhẹ nhàng thở phào.

"Cách Lạc, không chiếm được sẽ tốt hơn, ngươi càng không chiếm được ta, ngươi sẽ càng thích ta, nếu lúc ấy ta đồng ý với ngươi, ngươi nói xem, liệu ngươi có còn thích ta như vậy hay không?" Tô Tiểu Vũ cười tủm tỉm đi đến trước mặt Cách Lạc, như năm đó, cho dù sắc mặt nàng không tốt, nhưng cũng không lấn át được vẻ tao nhã của nàng.

Vẻ mặt Cách Lạc hoảng hốt, năm đó, lần đầu tiên hắn thổ lộ với nàng, nàng cũng cười tủm tỉm nhìn hắn y như vậy, sau đó cự tuyệt hắn.

"Sẽ không." Cách Lạc bất đắc dĩ cười, lắc đầu, cũng không muốn nói dối.

"Nhưng hắn sẽ." Tô Tiểu Vũ ôn nhu nhìn Tư Thiên Hoán, nhịn không được nhếch môi.

Nghe nàng nói như vậy, Cách Lạc có chút đau lòng, thở dài, "Tiểu Vũ còn chê ta không đủ thương tâm sao?"

"Ta muốn ngươi hết hy vọng." Tô Tiểu Vũ đi đến bên cạnh Tư Thiên Hoán, "Cách Lạc, ta không muốn một bằng hữu có tình yêu nam nữ với ta."

Cách Lạc ngẩn người, cười khổ, "Tiểu Vũ muốn nói cái gì, nói một lần cho rõ ràng đi."

Tô Tiểu Vũ thản nhiên nhìn hắn, lấy ngọc dược trong ngực ra, giơ lên trước mặt Cách Lạc, "Ta muốn ngươi lập tức về Y Cốc, ngồi lên vị trí cốc chủ, không can thiệp vào việc ta đối phó ba đại trưởng lão."

"Nó là vật bảo vệ mạng của ngươi." Mắt Cách Lạc lóe sáng, hí mắt trầm giọng nói.

"Ta không cần nó đến bảo vệ mạng sống." Tô Tiểu Vũ ngông cuồng nói, nhưng cũng là sự thật, "Mọi người Y Cốc đều cổ hủ, muốn lên làm cốc chủ, vẫn phải dựa vào nó."

Cách Lạc nắm vỏ kiếm thật chặt, bất đắc dĩ hỏi, "Ngươi, vẫn cuồng vọng như vậy, bí quyết Huyết Đồng của ngươi luyện thế nào rồi? Sao vẫn còn bị phản phệ?"

"Linh khí bên ngoài loãng như vậy, ta có thể tiến bộ gì được, tất nhiên sẽ bị phản phệ." Tô Tiểu Vũ buồn bực bĩu môi.

"Ngươi muốn ta giúp ngươi làm cái gì?" Không ai thấy khóe miệng Cách Lạc co rút, sau đó ôn nhu nhìn Tô Tiểu Vũ, tay cầm lấy miếng ngọc bội, hắn cũng không ngờ mình thích nàng, lại để nàng giúp mình.

"Ta muốn tro cốt của sư phụ quang minh chính đại được đưa vào thánh địa." Trong mắt Tô Tiểu Vũ hiện lên vẻ bi thương, tiếp tục nói, "Thù của sư phụ, ta nhất định phải báo." Nàng có thể giết chết toàn bộ bọn họ, nhưng tro cốt của sư phụ, lại vĩnh viễn không thể quang minh chính đại vào nơi thuộc về hắn, bởi vì thân phận của nàng chính là một phản đồ.

"Ta sẽ không giúp ngươi giết bọn họ." Cách Lạc nhíu mi, "Các trưởng lão nhìn ta lớn lên, các sư huynh..."

"Ngươi lớn lên với bọn họ nên có cảm tình, nhưng ta thì không." Tô Tiểu Vũ hừ lạnh, "Ta muốn giết người, ngươi ngăn không được, nhưng thấy ngươi có ân với ta, ta có thể cho bọn hắn toàn thây, để ngươi đi nhặt xác."

Cách Lạc biết nàng nói là làm, cũng biết mình không thể nào ngăn nàng lại, điều có thể làm chỉ là cười khổ.

"Huyết Uyên là ngươi đưa cho bọn hắn, đúng không." Trong mắt Tô Tiểu Vũ xẹt qua tia mỉa mai, rồi sau đó cười hỏi, mắt thâm thúy như có thể nhìn thấu lòng người.

"Đúng, ta dùng gian năm năm để quên ngươi, lại không quên được, cho nên ta muốn dẫn dụ ngươi đi ra, rồi cho mình cơ hội cuối cùng, nếu ngươi có thể nhận ta, ta liền đưa ngươi đi, tìm một nơi người Y Cốc không tìm thấy mà sống, dieixndafnnle/quydnn nếu vẫn không tiếp nhận ta, ta liền về Y Cốc, không dây dưa với ngươi nữa." Cách Lạc không tính giấu giếm nàng, hắn biết nàng nhất định sẽ chôn thi thể sư phụ tại sơn động, mà lúc nàng rời đi không mang theo Huyết Uyên, nên cũng đoán được Huyết Uyên ở trong sơn động.

"Chuyện Huyết Uyên ngươi cũng đừng nói nữa, vừa vặn cho ta một cơ hội giết ba tên trưởng lão." Tô Tiểu Vũ như nói giỡn, "Nếu ta không tiếp nhận, ngươi không sợ ta bị bọn họ giết sao?"

"Ta chỉ để ba vị trưởng lão xuất cốc." Cách Lạc nhìn nàng, thản nhiên cười nói, "Huyết Uyên trong tay ngươi, trừ phi ta giúp đỡ bọn họ, nếu không bọn họ đánh không lại ngươi, chờ ngươi thoát thân, đổi lại nữ trang, ai còn có thể tìm ra ngươi?"

"Cách Lạc, bí quyết Huyết Đồng có lực phản phệ." Tư Thiên Hoán đột nhiên lên tiếng, rút ra một sợi dây trong tay áo, buộc tóc cho Tô Tiểu Vũ, thản nhiên nói, ánh mắt cũng đầy vẻ châm chọc, lại lạnh như băng.

"Khúc Ngâm ở bên cạnh nàng, nàng sẽ không sao." Cách Lạc nói theo bản năng, đột nhiên nhìn thấy khóe miệng Tư Thiên Hoán nở nụ cười châm chọc, máu toàn thân đều trở nên lạnh lẽo, một tia sáng lướt qua trong mắt, âm thầm nắm chặt tay.

"Cho nên, chúng ta chỉ có thể làm bằng hữu." Tô Tiểu Vũ sờ mũi, che lại nụ cười không hiểu, rồi sau đó vươn tay vỗ vai hắn, cánh tay bên hông lập tức căng thẳng, làm nàng sợ tới mức lập tức thu tay lại.

Mặt Cách Lạc cứng đờ, không được tự nhiên liếc mắt qua một bên, cười khổ, lại hỏi, "Vì sao lại nói vậy, vì ngươi không cần một bằng hữu có tình yêu nam nữ sao?"

"Có yêu, sẽ vì oán hận mà phản bội, mà ta lại không thích bị người khác phản bội, dù sao cũng đã từng là người ta tin tưởng, muốn ta động tay giết hắn, vẫn không dễ dàng." Tô Tiểu Vũ thản nhiên nói, mắt lóe sáng khó hiểu.

"Ta hiểu rồi." Cách Lạc hít sâu một hơi, miễn cưỡng nhếch môi, vươn tay rút thanh kiếm đang cắm vào boong tàu, nhét vào vỏ kiếm, sau đó yên lặng nhìn Tô Tiểu Vũ, áp chế sự đau xót, mở miệng, "Ta tự cho là mình rất yêu ngươi, nhưng vẫn không đủ. Như thế này đi, ngươi cho ta ôm một chút, ta sẽ dập tắt hy vọng, về Y Cốc, cả đời, chỉ làm bằng hữu của ngươi."

Tô Tiểu Vũ mím môi, nhìn Tư Thiên Hoán một cái, thấy hắn vẫn sủng nịch, giống như nàng muốn làm gì hắn cũng sẽ không ngăn trở.

"Vậy, ta đi nha?" Tô Tiểu Vũ cười một tiếng, hỏi thật cẩn thận.

Tư Thiên Hoán gật đầu, cười khẽ, "Đi đi."

Tô Tiểu Vũ không hiểu chột dạ, ho nhẹ một tiếnh, đã thấy Cách Lạc dang hai tay ra, hơi nhíu mi, đi về phía hắn.

Sau cửa sổ.

"Này này, Tiểu Vũ đi ôm, sao Tiểu Vũ có thể ôm nam nhân khác!" Tư Thiên Chanh sốt ruột trợn to mắt, nếu không phải Bạch Thuật giữ nàng lại, nàng sớm đã xông ra ngoài rồi.

Khúc Ngâm cũng không hiểu, " Sao Tư Thiên Hoán lại đồng ý để Tiểu Vũ đi?" Cái bình dấm chua đó!

"Yên tâm đi, đời này Cách Lạc không thể nào đụng tới Tiểu Vũ được đâu." Bạch Thuật gõ đầu Tư Thiên Chanh, thấy nàng nghi hoặc nhìn mình, bĩu môi, "Tự xem đi."

Khi Tô Tiểu Vũ và Cách Lạc cách nhau khoảng năm bước, cho dù nàng đi chậm rãi, cũng đã được ba bước, hai tay sau lưng đang muốn mở ra, ngực đột nhiên tê rần, liền thấy nàng biến sắc, vừa quay đầu lại chỉ thấy hắn che ngực, ngã xuống đất, cuống quít chạy về bên cạnh Tư Thiên Hoán.

"Hoán, chàng sao vậy? Nội thương còn chưa tốt lên sao? Sao có thể?" Tô Tiểu Vũ bắt mạch cho hắn, mày nhăn thật chặt, miệng còn liên tục cằn nhằn, bởi vì khẩn trương mà giọng nói cao lên rất nhiều, làm cho Cách Lạc ở phía sau nghe thấy rất rõ ràng.

Cách Lạc chưa bao giờ thấy Tô Tiểu Vũ khẩn trương vì một người như thế, ngay cả lúc trước Khúc Ngâm bị thương, nàng cũng vẫn rất trấn định... Chậm rãi thu tay lại, luôn đánh giá Tư Thiên Hoán, thấy hắn không giống làm bộ, lại thâm trầm nhìn Tô Tiểu Vũ, lại nhìn Tư Thiên Hoán một cái, trong mắt lộ vẻ phức tạp, mũi chân chạm nhẹ, đạp nước rời đi, để lại một bóng trắng cô đơn.

Tư Thiên Chanh và Khúc Ngâm thấy vậy, tất cả đều không nói gì cúi đầu, quả nhiên vẫn là Bạch Thuật hiểu nam nhân này nhất.

Tư Thiên Hoán nhìn thấy Cách Lạc rời đi, trong mắt hiện lên ánh sáng, cầm đôi tay nhỏ bé lên, đặt ở bên miệng hôn nhẹ, tà tứ cười.

"Ngươi lại tính kế ta!" Vẻ lo lắng cương cứng trên mặt Tô Tiểu Vũ, nhìn lại, thấy Cách Lạc đã rời đi từ khi nào rồi, mặt lập tức đen lại, nghiến răng nghiến lợi nói, nhưng khóe miệng lại nhếch lên.

"Ta thích Hoán Hoán, thích Hoán tính kế ta!" Tư Thiên Hoán ôm thắt lưng của nàng, thản nhiên mở miệng, chỉ thấy sắc mặt nàng lập tức xanh mét, không khỏi cúi đầu nở nụ cười, cúi người nhẹ nhàng nỉ non bên tai, "Vũ Nhi, lời này là chính nàng tự nói, ta chỉ muốn làm nàng càng thích ta hơn mà thôi."

"Tính kế ta, cũng không được làm mình bị thương." Tô Tiểu Vũ thụt cổ, mắt to ửng hồng, mím môi, nhỏ giọng nói.

Tư Thiên Hoán nhân lúc nàng không để ý nở một nụ cười giảo hoạt như hồ ly, ngậm lỗ tai của nàng, thấy nàng tinh tế ôn tồn, ánh sáng trong mắt càng sâu.

"Ai da, ngươi nói xem, có người nào bỉ ổi như hắn không, không muốn thì nói thẳng ra đi, còn bày đặt..." Tư Thiên Chanh chậm rãi đi ra, liếc mắt nhìn hai người đang ôm nhau, thở dài.

Bạch Thuật phe phẩy cây quạt, nhếch môi nở nụ cười, "Chanh nhi, nàng cũng không biết, đây gọi là mượn đao giết người, mượn chính tân nương tử của mình để làm tâm người khác bị thương!"

Bộ dáng sốt ruột vừa rồi của Tô Tiểu Vũ, sợ là Cách Lạc nhìn thấy sẽ đau lòng muốn chết đi, không thể không từ bỏ ý định, thật ngoan độc.

Tư Thiên Hoán cũng không ngẩng đầu, rầu rĩ nói, "Vũ Nhi muốn một bằng hữu không có tình yêu nam nữ với nàng, ta cũng chỉ giúp đỡ làm Cách Lạc hết hy vọng thôi, hắn còn phải cảm kích ta nữa."

"Không biết xấu hổ." Tô Tiểu Vũ cười mắng, làm người nào đó khẽ cắn vào cổ nàng, nàng bị ngứa nhịn không được cười khẽ.

"Hiện tại, mối phiền phức lớn là Cách Lạc xem như đã được giải quyết rồi." Khúc Ngâm duỗi thắt lưng lười biếng, "Còn được thêm một vị bằng hữu nữa" Trước kia tuy Cách Lạc nhiều lần cứu nàng và Tiểu Vũ, nhưng Tiểu Vũ cũng không coi hắn là bằng hữu, gần đây thái độ đã ôn hòa hơn trước.

"Bằng hữu?" Tô Tiểu Vũ đẩy Tư Thiên Hoán ra, mềm nhũn dựa vào boong tàu, cười quỷ dị, "Ai là bằng hữu với hắn, ngươi sao?"

"Ngươi không phải nói hắn chết tâm..." Tư Thiên Chanh cũng nghi hoặc nhìn nàng.

"Ta sẽ không làm bằng hữu với người tính kế ta." Tô Tiểu Vũ hừ lạnh, "Cách Lạc rất thích ta, nhưng, cũng như lời Hoán nói, tình yêu của hắn quá nhỏ bé."

"Hắn vừa mới bị ngươi cự tuyệt, nhìn qua rất thống khổ, chẳng lẽ việc hắn thích ngươi là giả ư?" Tư Thiên Chanh càng nghi hoặc, nếu là diễn trò, vậy hắn cũng quá kinh khủng rồi.

"Hắn thật sự thích ta, nhưng hắn càng thích dược ngọc hơn." Tô Tiểu Vũ cười cười, tiếp tục nói, "Hắn diễn kịch không tệ, ban đầu ta cũng bị hắn lừa, nhưng, hắn lại để lộ một sơ hở rất lớn." Hơn nữa ánh mắt của hắn cũng đã bán đứng hắn, khi hắn nhìn thấy dược ngọc, tuy rằng hắn nhanh chóng rút nhiệt độ trong mắt lại, nhưng vẫn bị nàng nắm được.

" Sơ hở gì?" Khúc Ngâm hỏi.

"Hắn còn nhớ rõ đại tẩu có thể giúp Vũ Nhi chữa thương, vậy sao lại không nhớ ra võ công của đại tẩu đã mất hết?" Tư Thiên Hoán đỡ Tô Tiểu Vũ nằm xuống, châm chọc cười nói, "Nếu Vũ Nhi chịu phản phệ, cho dù đại tẩu có thể cứu nàng, hai người có thể chạy thoát được không? Đến lúc đó, hắn chỉ cần động thân ra cứu Vũ Nhi, Vũ Nhi sẽ có thể cảm kích hắn."

Tư Thiên Chanh nhíu mày, "Hắn không sợ Tiểu Vũ lừa hắn nói công lực của mình không tiến bộ sao?"

"Cho nên, lúc hắn đến, sắc mặt của ta vẫn không hề tốt lên." Tô Tiểu Vũ vô tội hừ nói, trước kia, mỗi ngày nàng và Tiểu Khúc Nhi đều lẩn trốn, vốn dĩ không biết phải chạy đi đâu, cho nên mới không đề phòng Cách Lạc, nhưng bây giờ không giống lúc đó nữa.

Khúc Ngâm bật cười, "Ngay từ đầu đã đề phòng, hắn còn tưởng rằng ngươi không hề đề phòng hắn."

"Tiểu Khúc Nhi ngươi không nhớ sao? Trước kia lúc chúng ta bị đuổi giết, lần nào cũng là Cách Lạc đến cứu chúng ta, cho dù ta bị trọng thương, chỉ cần không nguy hiểm đến tính mạng, hắn tuyệt đối không sẽ xuất hiện, ngươi bị quăng vào hang độc, hắn cũng không xuất hiện, bởi vì người chết không phải là ta." Tô Tiểu Vũ nhìn Khúc Ngâm, thấy nàng chậm rãi hiểu được, diienxdnnllequysdnn tiếp tục nói, "Tiểu Khúc Nhi, toàn bộ người Y Cốc đều biết con người của ta không chịu cứng rắn, nếu ép bức ta, ta thà rằng làm ngọc vỡ, nếu vậy ngay cả dược ngọc cũng sẽ bị hủy, cho nên, hắn vừa đứng nhìn ta bị đuổi giết, vừa ra tay cứu ta, muốn ta cảm kích hắn."

"Hắn sẽ không ngốc đến nỗi nghĩ ngươi cảm kích hắn đưa dược ngọc cho hắn chứ." Khúc Ngâm rõ ràng không tin Cách Lạc là người ngốc như vậy.

Tô Tiểu Vũ gõ đầu nàng, " Nếu ta về Y Cốc, ta muốn làm gì, ngươi có biết không?"

"Giết người." Khúc Ngâm nói.

"Đúng vậy, ta muốn giết người, giết những người hại sư phụ, tất cả đều phải chết." Trong mắt Tô Tiểu Vũ hiện lên sát ý, rồi sau đó cười khẽ, "Nếu ta cảm kích hắn, ta sẽ không làm hắn bị thương."

"Đến lúc đó người tranh đoạt vị trí cốc chủ của Y Cốc đều đã chết, hắn liền vô tư." Bạch Thuật lạnh nhạt mở miệng, "Tiểu Vũ lại không có hứng thú với vị trí cốc chủ, vậy tất nhiên sẽ đưa dược ngọc cho hắn, nhưng lúc nãy ngươi đưa dược ngọc cho hắn làm gì?"

Tô Tiểu Vũ híp mắt, cười lạnh, "Cho hắn dược ngọc, để hắn chạy về làm cốc chủ, chờ hắn làm cốc chủ, hắn sẽ giằng co với hai vị sư huynh kia, mà tuy rằng trưởng lão ủng hộ hắn, nhưng hắn cũng không dám khẳng định bọn họ có tâm tư khác hay không, nên biện pháp tốt nhất, chính là đổi hết mười tám vị trường thành người của mình, như vậy lúc ta đến Y Cốc giết người, sẽ có thể bớt được rất nhiều việc."

"Hắn thật sự tính kế rất giỏi, làm ta còn thấy hắn đáng thương." Tư Thiên Chanh hừ lạnh, rồi sau đó lại hỏi, "Nhưng, Tiểu Vũ, sau khi ngươi báo thù, hắn không sợ ngay cả hắn ngươi cũng..."

"Hoàng tỷ, từ đầu đến cuối, trở ngại lớn nhất của hắn cũng chỉ có ta,  bí quyết Huyết Đồng chỉ có người đảm nhiệm vị trí cốc chủ mới có thể  học, mà hiện tại, ta biết hắn sẽ không, muốn loại bỏ mối uy hiếp như ta, ngoại trừ việc cưới ta, thì là giết ta." Tô Tiểu Vũ nói.

Khúc Ngâm nhíu mi, "Hắn có được dược ngọc, tất nhiên có thể tiến vào mật thất học bí quyết Huyết Đồng, căn cốt của Cách Lạc rất tốt, võ công cũng rất bí hiểm, lại học bí quyết Huyết Đồng được một năm rưỡi rồi, cũng có thể chống lại lúc ngươi còn ở tầng thứ 7, nhưng hắn không sợ chúng ta giúp ngươi sao?"

"Võ công của ngươi đã mất hết, bí quyết Huyết Đồng của ta lại có lực phản phệ lớn, vừa rồi lúc giết Tô Nghệ Tuyền, Bạch Thuật, hoàng tỷ cũng không ra tay, hắn sẽ không để các ngươi vào mắt." Tô Tiểu Vũ quét mắt nhìn mọi người.

Tư Thiên Chanh nhịn không được nhìn về phía Tư Thiên Hoán, "Nhưng xú tiểu tử thì sao, hắn như vậy, sao có thể không có năng lực được?"

"Nàng cho là Bạch Lê cố ý làm mình bị nội thương, chỉ vì muốn lừa Tiểu Vũ thôi  sao?" Bạch Thuật cười nhạo, lão hồ ly này, thích nhất chính là một mũi tên trúng hai con nhạn.

"Khi Tô Nghệ Tuyền chết, ta liền biết có người đến đây, hắn nhìn Vũ Nhi đối phó Tô Nghệ Tuyền, mà chúng ta đều không ra tay, sẽ cảm thấy, chúng ta không có năng lực giúp nàng." Tư Thiên Hoán nói, "Vũ Nhi vừa mới nói, là nàng không cho chúng ta động tay, như vậy Cách Lạc sẽ cảm thấy, Vũ Nhi đang muốn cho chúng ta mặt mũi, mới cố ý nói như vậy."

"Ngươi không sợ hắn nói cho các trưởng lão biết chúng ta quen nhau sao? Hắn nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời, trở về Y Cốc ư? Hiện tại hắn còn cần ba vị trưởng lão giúp hắn củng cố địa vị." Khúc Ngâm nhíu mày, nếu trưởng lão biết, Triệu Xương cũng sẽ biết, Triệu Xương cũng sẽ biết Bạch Thuật có võ công tốt.

"Hắn sẽ không nói, ta nghe ba tên lão bất tử đó nói, Cách Lạc đã tính khi đại hội đoạt bảo chấm dứt khoảng vài ngày mới đến, nếu hiện tại Cách Lạc lộ diện, cho dù Cách Lạc nói mình thay đổi lịch trình, bọn họ cũng sẽ hoài nghi. Huống hồ, hắn biết ta nhất định sẽ giết ba lão đầu đó, lấy tính cách của hắn, hiện tại hắn nhất định sẽ lấy cớ về Y Cốc vì có việc, trở lại Y Cốc, tùy tiện tìm lý do, diienxd@nnlle/quysdnn ngồi lên vị trí cốc chủ, dù sao ba lão đầu đó cũng không về được, nói gì mà không được." Tô Tiểu Vũ đã sớm hiểu thấu đáo tính cách những người đó, biết bọn họ đều là người đa nghi, cho nên mới dám không kiêng nể như vậy, năng lực Cách Lạc cũng không tệ, hai người bưng hắn đi, còn không làm hắn động đậy được.

Bạch Thuật gật đầu, thầm khen Tô Tiểu Vũ có tâm cơ sâu, sau đó nhìn = Tư Thiên Hoán, đột nhiên híp mắt nở nụ cười, "Bạch Lê, vì sao ngươi muốn nói chuyện một mình với Cách Lạc?"

"Cho Vũ Nhi thời gian"Khôi phục"." Tư Thiên Hoán nhíu mày, vật nhỏ không phải đang giả bộ bị bệnh sao?

"Chỉ như vậy?" Rõ ràng là Bạch Thuật không tin.

"Ta có ý vô tình tiết lộ cho hắn biết võ công của ta không tốt, sau đó ta nói, nếu hắn còn đánh chú ý lên người Vũ Nhi, ta sẽ giết hắn, hắn biết võ công ta không bằng hắn, nhưng nói rất tự tin, vậy hắn nhất định sẽ cho rằng, ta chỉ có tâm cơ thâm sâu mà thôi." Tư Thiên Hoán nhíu mày, nếu không phải vì xóa bỏ cảnh giác của hắn, sao hắn phải nói những lời vô nghĩa này, ai cũng biết, vật nhỏ là của hắn!

Bạch Thuật ôm trán, cúi đầu không muốn nhìn thấy nụ cười tự tin trên mặt người nào đó, đột nhiên cảm thấy Tiểu Vũ chính là một đóa hoa tươi cắm trong bãi phân trâu.

Tô Tiểu Vũ bất mãn chu miệng lên, xoay người áp chế hắn, "Sao lần này chàng không ăn dấm chua?" Bình thường hắn nhìn thấy Khúc Ngâm là đã đen mặt, mà Cách Lạc là nam nhân, hắn lại bình tĩnh như vậy.

"Năm năm trước có lẽ hắn thích nàng, nhưng cảm tình cũng đã qua năm năm, đã sớm biến mất không còn nữa." Tư Thiên Hoán rất vui vì nàng quở trách hắn, "Bởi vì, lúc hắn nhìn ta, không có một chút ghen tị."

"Sao?" Ba nữ nhân sửng sốt.

"Ta đẹp hơn hắn, khí chất tốt hơn hắn, lại được Vũ Nhi yêu thích, hắn dựa vào cái gì mà không ghen tị với ta?" Tư Thiên Hoán trâng tráo, nhưng ngữ điệu lại như chuyện đương nhiên, "Ta nhìn thẳng hắn sáu lần, không có một lần nào nhìn thấy vẻ ghen tị trong mắt hắn, trừ phi hắn là thánh nhân, nhưng hắn cũng thấy đau lòng, điều đó đã nói lên hắn không phải thánh nhân, vậy chỉ có thể giải thích, hắn ngụy trang chưa đủ tốt."

"Không biết xấu hổ." Tô Tiểu Vũ vùi đầu vào cổ hắn, nhỏ giọng tức giận nói, "Chàng làm gì mà tốt như vậy."

Tư Thiên Hoán thấy nàng khẩu thị tâm phi liền bật cười, vỗ đầu của nàng, trong mắt nổi lên lãnh ý, "Đã hắn không có tình nghĩa với Vũ Nhi, vậy việc trước đây hắn làm, mục đích không chỉ đơn thuần là tỏ tình."

"Thông minh, vậy chàng nói thử xem, vì sao ta lại đưa dược ngọc cho hắn?" Tô Tiểu Vũ cắn lỗ tai hắn, xấu xa liếm liếm, quả nhiên cảm thấy thân thể nam nhân cứng đờ, trong mắt đầy ý đùa dai.

"Các ngươi chú ý một chút đi, đang ở trước mắt công chúng..." Bạch Thuật mở cây quạt ra che trước mặt, mặc niệm phi lễ chớ nhìn, vô lễ chớ nghe.

Tư Thiên Hoán vươn tay ôm thân thể mảnh mai của Tô Tiểu Vũ, lạnh lùng nhìn hắn, "Ngươi có thể đi ra chỗ khác."

"Khụ khụ, Bạch Lê, ngươi trả lời câu hỏi của Tiểu Vũ trước." Bạch Thuật cười mỉa, nói sang chuyện khác.

"Vũ Nhi, việc sư phụ của nàng chết, hắn cũng tham dự, đúng không?" Tư Thiên Hoán nhẹ giọng hỏi.

Tô Tiểu Vũ thở dài, thanh âm trở nên lạnh lẽo, "Hoán, chàng biết không? Trưởng lão Y Cốc không thể tranh đoạt vị trí cốc chủ, năm đó trưởng lão giả trang thành sư phụ, ta liền thấy kỳ quái, ta từng nhiều lần mật thám nhà đại trưởng lão, có mấy lần đều thấy Cách Lạc vụng trộm đột nhập vào nhà hắn mật đàm. Trong ba đệ tử của sư phụ, sau lưng đều có một hai vị trưởng lão chống đỡ, cho nên ta dám khẳng định, bên ngoài đại trưởng lão xa cách, nhưng trên thực tế đã là người của Cách Lạc." Đại trưởng lão đã là người của Cách Lạc, vậy lúc sát hại sư phụ, nhất định không thiếu sự giúp đỡ của hắn.

"Tiểu Vũ, ngay từ đầu ngươi đã không tin tưởng Cách Lạc." Khúc Ngâm có chút mệt mỏi rũ mắt xuống, Tiểu Vũ cũng chưa từng nói với nàng, nàng vẫn nghĩ Cách Lạc là người tốt...

"Tiểu Khúc Nhi, hình như ta đã nói với ngươi rồi, toàn bộ Y Cốc, ta chỉ tin tưởng ngươi." Tô Tiểu Vũ cười nói, kỳ thật, ban đầu, nàng cũng tin tưởng Cách Lạc, dù sao lúc đó nàng không phát hiện ra ác ý của hắn, nhưng cảm tạ ông trời đã cho nàng biết mối quan hệ giữa đại trưởng lão và hắn.

Khúc Ngâm thấy mờ mịt, "Có sao?"

Dù Tô Tiểu Vũ biết cách ăn nói, giờ phút này cũng không nói nên lời, mặt thật sự đen lại.

"Ngoại trừ sát hại sư phụ, Cách Lạc đối xử với ta thật sự cũng không tệ, hắn không đáng chết, ta thật không xuống tay được." Tô Tiểu Vũ đè nén khẩu khí, châm chọc cười nói, "Tháy hắn đối với ta tốt như vậy, đầu tiên ta cho hắn làm Cốc chủ vài ngày." Dược ngọc là di vật của sư phụ, sao nàng có thể để nó ở trên tay kẻ thù.

"Trèo càng cao, ngã càng đau." Bạch Thuật nhỏ giọng nói, ai kêu Cách Lạc chẳng những hại sư phụ của mình, còn giả bộ không biết tính kế Tiểu Vũ.

"Nói toạc ra làm gì, tổn thương hòa khí." Tô Tiểu Vũ lườm hắn một cái, xoay người đứng lên, duỗi thắt lưng lười biếng, híp mắt nhìn sắc trời, "A, trở về ngủ, nghỉ ngơi cho tốt, rồi đi tìm bảo bối Huyết Uyên của ta!"

"Ngươi tính bỏ thuyền lại đây sao?" Khúc Ngâm đi theo nàng, hỏi, Triệu Nhược Tinh kêu mình chèo thuyền có hàm ý, cuối cùng một đám người đến đòi mạng, hiện tại không biết thuyền đã trôi đến đâu rồi.

Tô Tiểu Vũ nhíu mày, chậm rãi đến trước mặt Triệu Nhược Tinh, thấy nàng ngơ ngác nhìn về phía trước, chỉ cảm thấy buồn cười vô cùng, nghiêng đầu nhìn Tư Thiên Hoán một cái, "Là nam nhân thì chèo thuyền đi."

Tư Thiên Hoán bĩu môi, nhìn Bạch Thuật, chỉ vị trí thuyền tưởng, Bạch Thuật nhún vai, nhíu mày, hai người một trước một sau cầm lấy bánh lái của thuyền tưởng.

Tô Tiểu Vũ lại vòng quanh Triệu Nhược Tinh hai vòng, lấy một cái bình nhỏ ra, quơ quơ trước mũi nàng.

"A, khụ khụ, sao lại khó ngửi như vậy." Triệu Nhược Tinh nhìn nước sông, đột nhiên chóp mũi truyền đến mùi hương gay gắt, không khỏi nhíu nhíu mày, nói, nghiêng đầu, lại thấy Tô Tiểu Vũ cười như không cười nhìn mình, thu lại vẻ khó chịu trên mặt, cười nói, "Vũ công tử có biết không?"

"Không, ta không ngửi thấy gì cả." Tô Tiểu Vũ nhún vai, ôm eo nhỏ của Khúc Ngâm, đi đến đầu thuyền ngắm phong cảnh.

Triệu Nhược Tinh nhíu mi, phát hiện mùi hương đã biến mất, cũng không truy cứu nữa, nhìn xung quanh, không thấy Bạch Lê đâu, có chút sốt ruột đứng lên, mắt cá chân lại đau đớn, làm cho nàng hô nhỏ một tiếng, ngồi xuống, thắt lưng hung hăng đập vào tay vịn, đau đến mức mặt nàng trắng bệch.

"Triệu cô nương, trên chân ngươi bị thương, phải cẩn thận." Tư Thiên Chanh chuyển ghế dựa tới, để Triệu Nhược Tinh ngồi xuống.

Triệu Nhược Tinh ảo não nhíu mày, liếc Tư Thiên Chanh một cái, nở nụ cười, "Đa tạ Bạch phu nhân quan tâm."

Bạch phu nhân? Khóe miệng Tư Thiên Chanh nhếch lên, đột nhiên nhớ tới mình và Bạch Thuật còn chưa thành thân, rất muốn phản bác.

"Bạch phu nhân, ta phát hiện ngươi và Bạch Lê công tử có nét giống nhau." Triệu Nhược Tinh nhìn nàng, đột nhiên nói, vừa nói xong, thật sự càng nhìn càng thấy giống.

Cùng một cha mẹ sinh ra, không giống mới là lạ! Tư Thiên Chanh oán thầm, sau đó cười nói, "Lần đầu tiên biểu đệ đến Bạch gia, ta cũng cảm thấy như vậy, có lẽ chính là duyên phận."

"Vậy... Bạch phu nhân có biết, Bạch Lê công tử thích nữ nhân thế nào không?" Triệu Nhược Tinh đột nhiên đỏ mặt hỏi, nàng là biểu tẩu của Bạch Lê, chắc cũng biết ít nhiều, vừa nghĩ đến Bạch Lê, thắt lưng của nàng hình như cũng chẳng thấy đau nữa.

Mắt Tư Thiên Chanh hiện lên tia sáng tính kế, nheo mắt lại hiền lành cười nói, "Triệu  cô nương, kỳ thật ta cũng đã nhìn ra, ngươi thích Bạch Lê, nhưng, ngươi đã phạm sai lầm rồi."

"Thế nào?" Triệu Nhược Tinh sốt ruột hỏi.

"Bạch Lê thích cô nương chủ động, hôm nay ngươi mời hắn ra du ngoạn là không sai, nhưng mang theo chúng ta ra ngoài, sao có thể bồi dưỡng cảm tình được?" Tư Thiên Chanh giống như một trưởng bối, giáo dục vãn bối.

Triệu Nhược Tinh ngượng ngùng cúi đầu, sau một lúc lâu, mới "Ừ" một tiếng, "Tinh nhi nhớ kỹ, đa tạ Bạch phu nhân chỉ dạy."

"Ta cũng chỉ hy vọng biểu đệ hạnh phúc." Tư Thiên Chanh giả bộ là tỷ tỷ tốt, ra vẻ đáng tiếc thở dài, "Ai da, chỉ tiếc ta nghe tướng công nói, đại hội đoạt bảo chấm dứt hắn liền rời đi..."

"Bạch công tử hiện tại ở đâu?" Triệu Nhược Tinh vội vàng nhìn về phía Tư Thiên Chanh, thấy nàng chỉ về phía sau, cảm kích cười cười, khập khiễng đi qua.

Tư Thiên Chanh vụng trộm đứng lên, chạy tới nhìn lén, thấy tiểu đệ nhà mình không kiên nhẫn và Triệu Nhược Tinh đang líu ríu nói chuyện, nhịn không được che miệng cười, cảm giác được sau lưng có một ánh mắt lạnh lẽo nhìn mình, nhẹ nhàng run lên, trở lại ghế ngồi xuống.

Thuyền hoa chậm rãi cập bờ, mọi người trên thuyền trở về phủ thành chủ với nhau.

Cùng lúc đó, chỗ khói đen của Tô Nghệ Tuyền chậm rãi biến mất, hắc y nhân thấy vậy, hung hăng đập bàn một cái, cái bàn vỡ thành vụn gỗ, lạnh lùng nhìn hai làn khói đen khác nói, "Ta nói lại một lần nữa, chỉ cho ngăn cản, không cho phép giết bọn họ!"

Dứt lời, kéo khói đen bao vây quanh người hắn, biến mất tại chỗ.
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại