Yêu Nghiệt Khuynh Thành: Minh Vương Độc Sủng Cưng Chiều Phi
Chương 55: Là múa võ không phải nhảy múa
Edit: susublue
"Trận đấu bắt đầu, mời những người muốn cạnh tranh với Minh vương phi đứng qua một bên nghỉ ngơi trước."
Dứt lời, chỉ về phía mấy chỗ ngồi phía bên phải, rồi tự mình chậm rãi ngồi giữa bàn đấu, Đức Vương Trưởng Tôn Úc Phong ngồi bên phải Tư Thiên Chanh, Thừa tướng Lưu Phàm Vũ ngồi bên trái, ba người bọn họ sẽ đưa ra lời bình luận cho trận đấu.
"Tây Vân, chờ Tiểu Khúc Nhi lên đài, đưa cái này cho Hoàng đế." Tô Tiểu Vũ không nhìn ánh mắt độc ác của đám nữ nhân đó, lấy trong tay áo ra một cây tiêu bằng ngọc sáng bóng loáng, mắt hiện lên ý cười, giao nó cho Tây Vân.
Tây Vân gật đầu, yên lặng lui ra ngoài.
"Vì sao không tự đưa cho nàng?" Tư Thiên Hoán nhíu mày hỏi, ngọc tiêu này rõ ràng là cho Khúc Ngâm.
Tô Tiểu Vũ cười như không cười nhìn hắn, sau đó bật cười ra tiếng, làm cho mọi người sững sờ ngẩn ngơ, "Thật sự muốn ta tự đưa sao?"
Tư Thiên Hoán bị nàng trêu tức nên hơi xấu hổ, không mặn không nhạt hừ nhẹ một tiếng, đút một miếng điểm tâm vào miệng nàng, răng nanh của vật nhỏ quá lợi hại.
" Quy tắc của trận đấu mọi người đều đã biết, Khúc cô nương lấy một địch nhiều, nếu trong các ngươi không ai có thể thắng được nàng, các vị đại thần, sau này các ngươi không thể can thiệp vào chuyện hậu cung của Hoàng thượng nữa." Tư Thiên Chanh thản nhiên nói, mắt nhìn lướt qua đám quần thần dứơi đất, mặt tỏ vẻ nghiêm khắc.
Các đại thần cúi người, đáp "Dạ", nàng kêu nha hoàn mang những thứ mình đã chuẩn bị lên.
"Cầm kỳ thi họa, chúng ta bắt đầu so tài về hội họa trước." Tư Thiên Chanh nói, thấy có mười nữ tử bước lên phía trước, phân phó người hầu chuyển mười cái bàn đến. DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn
Khúc Ngâm sờ sờ mũi, cười với Tư Thiên Hoàng, nói, "Ta đi nha." Dứt lời, từ từ đi xuống đài cao, từng bước một, từng bước chân như hoa sen nở rộ.
"Thi họa thật không?" Khúc Ngâm chậm rãi đi đến trước mặt mười nữ tử, tư thái lạnh lùng làm cho mười người âm thầm cắn răng, khí thế của mình thua nàng ta vài phần, tất nhiên sẽ không vui vẻ nổi.
Nữ nhi Lưu Phàm Vũ Lưu Thanh Ninh ngẩng đầu, nở nụ cười, trên khuôn mặt kiều diễm có vài phần khiêu khích, giọng điệu cũng không tốt đẹp gì, "Thi họa, trận đấu quy định như thế, Khúc cô nương đừng trách chúng ta ỷ thế hiếp người, dù sao Hoàng Thượng là người trong thiên hạ, sao có thể cho một mình ngươi độc chiếm?"
Nàng vừa nói xong, chín người khác đồng loạt gật đầu, ánh mắt nhìn Khúc Ngâm đều mang theo địch ý.
Khúc Ngâm cúi đầu cười hai tiếng, hàm ý trong tiếng cười khó hiểu, thản nhiên nhìn mười người, hỏi, "Vẽ cái gì?"
"Xem ra Khúc cô nương rất tự tin, hôm nay nhiều mỹ nhân như vậy, không bằng chúng ta vẽ chân dung đi, thế nào?" Nhân từ với kẻ địch chính là tàn nhẫn với bản thân, Lưu Thanh Ninh tuyệt đối không khách sáo, nàng ta vừa nói xong, mặt mày lộ vẻ tự tin, ai chẳng biết Lưu Thanh Ninh nàng là họa sĩ vẽ chân dung giỏi nhất Lăng thành, trận này, nàng thắng chắc rồi.
"Được!" Mắt Khúc Ngâm trong xẹt qua một ánh tăm tối, nàng chuẩn bị vị trí ngồi xuống, chậm rãi nâng bút lông lên.
Tư Thiên Chanh cười nhìn Khúc Ngâm, nhìn nàng tự tin thật khiến người ta yêu thích, trái lại Lưu Thanh Ninh...
"Tướng gia, nữ nhi của ngươi thật thiếu kiên nhẫn." Tư Thiên Chanh nâng chén trà, lạnh lạnh nhìn Lưu Phàm Vũ.
Lưu Phàm Vũ nghe vậy, cũng không tức giận, chỉ cười nhẹ, "Nàng bị ta chiều hư từ nhỏ, khiến trưởng công chúa chê cười."
Tư Thiên Chanh nhíu mày, thầm mắng một tiếng lão hồ li, không thèm nhắc lại nữa.
"Các nàng đang làm cái gì?" Tô Tiểu Vũ uống trà, vừa thất thần một chút, không chú ý động tĩnh bên kia, đã thấy Khúc Ngâm bắt đầu động thủ, quay đầu hỏi Tư Thiên Hoán.
"Vẽ tranh." Tư Thiên Hoán không thèm để ý nói, lấy khăn lau miệng nàng, hoàn toàn không để ý động tác của mình rước lấy ánh nhìn của đám người phía dưới.
Nét mặt Trưởng Tôn Thanh Thanh bình tĩnh, không cam lòng nhìn Tô Tiểu Vũ, Vương gia là người tôn quý, sao có thể lau miệng cho tiện nhân này, sao có thể, nàng muốn Tô Tiểu Vũ chết, nàng muốn nàng ta bị thiên đao vạn quả!
Mắt Tô Tiểu Vũ đột nhiên nhìn về phía Trưởng Tôn Thanh Thanh, trong mắt mang theo sự châm chọc, tuy chỉ nhìn thoáng qua, nhưng cũng làm Trưởng Tôn Thanh Thanh hiểu được, lập tức tức giận đến đỏ mặt, mắt phát ra hận ý.
"Quận chúa, ngài sao vậy?" Phùng Nhược Anh cảm giác người bên cạnh tức giận, quan tâm hỏi.
Trưởng Tôn Thanh Thanh sửng sốt, áp chế sự tức giận, buộc chính mình cười đoan trang, nói, "Không có việc gì." Nhưng nàng không biết, nụ cười này còn khó coi hơn khóc, dfienddn lieqiudoon làm cho những nữ tử bình thường ghét nàng lấy khăn che miệng nở nụ cười.
"Ha, Trưởng Tôn Thanh Thanh rất tức giận." Vừa rồi Tô Tiểu Vũ cố ý liếc mắt, nàng cũng không tốt đến mức đối xử tốt với người muốn thiên đao vạn quả mình, thấy nàng ta như vậy, nhéo cánh tay Tư Thiên Hoán, cười nói.
"Đừng tức chết là được rồi." Tư Thiên Hoán không có phản ứng gì nhiều, chuyên tâm giúp nàng gọt vỏ táo.
Tô Tiểu Vũ nheo mắt, "Chàng đau lòng sao?"
"Không phải, để nàng sống sau đó lăng trì xử tử." Tư Thiên Hoán tức giận liếc nàng, nói, quả táo trong tay cũng vừa gọt xong, đưa đến miệng nàng, "Mau ăn đi."
"Ta không phải heo." Tô Tiểu Vũ yếu ớt chu miệng, nhưng vẫn vui vẻ nhận lấy, mắt lại chuyển hướng về phía Khúc Ngâm, đột nhiên hỏi, "Chàng nói xen Tiểu Khúc nhi sẽ vẽ ai?"
Hay là đang vẽ Hoàng đế, nhưng nàng cũng không quá đoan trang như vây, vậy chắc đang vẽ người khác rồi, có thể là ai được chứ?
"Lát nữa sẽ biết không phải sao." Tư Thiên Hoán hừ nhẹ, thấy nàng sốt ruột, hơi nhíu mày, "Hoàng tẩu tinh thông cầm kỳ thi họa, nàng không cần lo lắng, có người rõ ràng không biết gì về cầm kỳ thư họa cả, sao lại không thấy nóng nảy vậy?"
Đột nhiên miệng nàng nhếch lên nụ cười không đứng đắn, cắn một miếng táo, "Gấp cái gì, ta không vội giết người đâu."
Mặc dù hai người tâm ý tương thông, nhưng cụ thể nàng nghĩ cái gì hắn cũng không thể cảm nhận được hết, Tư Thiên Hoán thấy nàng tỏ vẻ "Ta có diệu kế", trong lòng rất tò mò, nhưng hắn biết nàng sẽ không nói, cũng không ngốc nghếch hỏi nữa, chỉ hi vọng Khúc Ngâm so tài nhanh một chút.
Mắt Tư Thiên Hoàng vẫn không rời khỏi người Khúc Ngâm, nhìn nàng thật sự nghiêm túc, trong lòng càng vui mừng hơn, có một nữ nhân nguyện ý làm mọi việc vì mình, thật sự rất hạnh phúc, nếu không phải đang ngồi ở vị trí này, sẽ không có được cảm giác này, nếu không phải hoàn cảnh không cho phép, hắn thật sự muốn bước xuống, ôm nàng vào ngực, vĩnh viễn sẽ không buông ra.
Khúc Ngâm chậm rãi vẽ ra cảnh tượng trong đầu, trong lòng càng cảm thấy buồn cười, nhịn không được, nhìn thoáng qua Tô Tiểu Vũ, thấy hình như nàng lại đấu võ mồm với Tư Thiên Hoán, ý cười ở môi càng sâu, một nữ tử tao nhã như vậy, rốt cục cũng bỏ đi quy tắc, tùy theo lòng mình, trên giấy chậm rãi hiện lên một bóng dáng màu hồng.
"Đã đến giờ." Đức Vương Trưởng Tôn Úc Phong nhìn hương đã cháy hết, cất giọng nói.
Lưu Thanh Ninh nhìn bức tranh trên bàn, vừa lòng cười cười, chậm rãi đứng dậy, khiêu khích nhìn Khúc Ngâm, nhưng Khúc Ngâm ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn nàng một cái, đây gọi là cố kiêu ngạo tự đắc cuối cùng lại ôm một bụng tức giận vào người, rất khó chịu.
Tư Thiên Chanh dẫn đầu, Trưởng Tôn Úc Phong và Lưu Phàm Vũ đi ở phía sau, chậm rãi xem xét mười một bức họa trên bàn, bức sau đặc sắc hơn bức trước, đến lượt bức tranh của Lưu Thanh Ninh, Trưởng Tôn Úc Phong đã bắt đầu suy đoán, không biết nữ tử xinh đẹp trên giấy tên gì, đôi mắt đẹp như mùa xuân, có nét thẹn thùng của thiếu nữ, giống y như đúc, có thể nói đây là tinh phẩm, Lưu Phàm Vũ cũng vừa lòng nhìn nữ nhi của mình.
Mặc dù Tư Thiên Chanh rất tán thưởng bức tranh của Lưu Thanh Ninh, nhưng vẫn không dừng bước, đi đến nhìn tranh của Khúc Ngâm, rốt cục lộ ra sắc mặt cực kỳ kinh ngạc.
Trưởng Tôn Úc Phong và Lưu Phàm Vũ thấy vậy, lòng liền trầm xuống, cất bước đi tới, kinh ngạc đứng tại chỗ, cái này, sao có thể vẽ ra được, đây rõ ràng là chân nhân, mà người này, người này... Trên đời này sao lại có nam tử tuyệt diễm như vậy chứ!
Vẻ mặt của ba người đã cho thấy ai là người chiến thắng.
Khúc Ngâm nhẹ nhàng mím môi, giống như đã sớm đoán được biểu cảm này của bọn họ rồi, hơi nghiêng mặt, nói với Lưu Thanh Ninh, "Ngay cả ta ngươi cũng không thắng được, còn muốn độc chiếm Hoàng Thượng." Vốn dĩ câu nói này rất kiêu ngạo, nhưng phát ra từ miệng nàng, lại trở thành chuyện đương nhiên, dù là ai cũng không soi mói được.
Lưu Thanh Ninh không tin nàng lại bại dưới tay một nữ nhân vô danh, không phục nhìn bức họa của nàng, lập tức cũng giật mình ngây ngẩn cả người, trong mắt còn khó có thể che giấu được sự si mê.
Một thiếu niên xinh đẹp như tranh, ngông cuồng phách lối xen lẫn với nét quân tử không ai có, một bộ hồng y nóng như lửa, nếu nói hắn là yêu tinh, thì không đúng vì mắt hắn chỉ có sự quang minh lỗi lạc, nếu nói hắn là thần tiên, thì lại thấy nét mặt hắn lộ nụ cười tà tứ mê người, nam tử như vậy, có thể so ngang với Minh vương, rốt cuộc hắn là ai? Dieenndkdan/leeequhydonnn
"Tỷ thí hội họa, Khúc Ngâm thắng." Tư Thiên Chanh chậm rãi nở nụ cười, hắng giọng tuyên bố, làm mọi người bên dưới đều nghị luận.
Lưu Thanh Ninh bị giọng nói của nàng làm hồi thần, lập tức phản bác, "Trưởng công chúa, vị trí phi tử của Hoàng Thượng, chỉ sợ không thể đưa cho Khúc cô nương."
Tư Thiên Hoàng vốn đang cười, nghe thấy có người nói câu này, lập tức giận tái mặt, "Vì sao không thể?" Hắn không cho phép có ai dám nghi ngờ nữ nhân của hắn, huống chi đã công nhận Ngâm nhi thắng rồi.
Lưu Thanh Ninh cố lấy dũng khí, giơ cao bức họa của Khúc Ngâm lên để mọi người xem, "Nàng ta dụng tâm vẽ nam nhân này như vậy, rõ ràng là trong lòng có ái mộ, một nữ nhân như vậy, sao có thể vào cung hầu hạ Hoàng Thượng được!"
Nói tới đây, trên mặt đã đấy sự tự tin, ái mộ nam nhân khác, chính là không khiết trinh, không giết nàng ta đã rất nhân từ rồi, còn muốn tiến cung tranh Hoàng Thượng với nàng?
"Làm càn!" Tư Thiên Hoàng còn chưa nhìn bức họa đó, đã lạnh giọng quát, khi nhìn thấy bức họa, sắc mặt hắn càng thêm âm trầm.
"Hoàng Thượng bớt giận, là lão thần không biết cách dạy con, cầu Hoàng Thượng vì nàng nhỏ tuổi, tha cho nàng lần này đi." Lưu Phàm Vũ bị lời nói của Lưu Thanh Ninh làm toát mồ hôi lạnh, lập tức quỳ rạp xuống đất, thuận tiện kéo Lưu Thanh Ninh quỳ xuống theo.
"Phụ thân, ta không sai!" Lưu Thanh Ninh kiêu căng quen thói, lập tức cố gắng phân rõ lập trường, phản bác lại.
"Không được làm càn!"
Một tiếng "Ba" vang lên, Lưu Phàm Vũ hung hăng tát Lưu Thanh Ninh một cái, tuy rằng đau lòng, nhưng bảo vệ mạng của nàng quan trọng hơn, chuyện này liên quan đến tôn nghiêm hoàng thất, một tiểu nha đầu như nàng sao có thể chịu được!
Lưu Thanh Ninh không tin ôm mặt mình, khóc rống ngay tại chỗ, cũng không sợ dọa người khác.
"Trẫm nghĩ nữ nhi Thừa tướng chỉ to gan lớn mật, không ngờ lại còn có mắt không tròng, Thừa tướng thật sự biết cách dạy nữ nhi."
Giọng nói Tư Thiên Hoàng lạnh lùng, chỉ vào bức họa, "Thừa tướng tự mình nhìn cho rõ đi, người trong tranh rốt cuộc là ai?"
Lưu Phàm Vũ nơm nớp lo sợ cầm lấy bức tranh, tinh tế quan sát kỹ, đột nhiên khiếp sợ mở to mắt, nhìn về phía Tô Tiểu Vũ trên khán đài, giọng nói lắp bắp, "Là, là, là Minh vương, phi..."
Tuy rằng thiếu niên trong bức tranh ngông cuồng hơn Minh vương phi, nhưng khuôn mặt lại giống y như đúc, cho dù là tỷ đệ sinh đôi cũng không thể giống như vậy.
Lời của hắn vừa vang lên, tất cả mọi người đều im lặng, người phía dưới ngồi gần cũng thấy bức tranh đó, cẩn thận suy nghĩ, thật sự là Minh vương phi, nhưng sao Minh vương phi lại mặc nam trang, sao Khúc cô nương có thể vẽ được bộ dáng Minh vương phi mặc nam trang được?
Lưu Thanh Ninh cũng khóc không ra tiếng, ngây ngốc nhìn Tô Tiểu Vũ trên khán đài, đột nhiên tuyệt vọng, nàng náo loạn như vậy, chẳng những không được Hoàng Thượng yêu thích, lại làm cho mọi người ở Lăng thành chê cười, sao có thể như vậy, sao có thể...
Tô Tiểu Vũ nhíu mày, thản nhiên nói, "Thật sự là ta." Nhưng, bây giờ nhìn lại bức họa này, mới thấy mấy năm nay nàng thay đổi rất nhiều, đặc biệt là...
"Vũ Nhi, càng ngày nàng càng giống nữ nhân." Tư Thiên Hoán nhẹ nhàng chạm vào cằm của nàng, cười như không cười.
Mắt Tô Tiểu Vũ cong thành hình lưỡi liềm, cười tủm tỉm quay đầu lại, mắt bắn ánh sáng nguy hiểm ra bốn phía, cái gì gọi là giống, đó chính là nàng!
Tư Thiên Hoán nhíu mày, liếc nhìn bức họa đó, lại nhìn thấy mắt Tô Tiểu Vũ đột nhiên trở nên rất kỳ lạ.
"Thừa tướng mang nữ nhi ngươi lui ra trước đi, đổi thành Minh vương đi." Tư Thiên Hoàng lạnh lùng hạ lệnh, không cần nhiều lời nữa.
Khúc Ngâm vừa lòng chớp mắt nhìn hắn mấy cái, sau đó nâng mi nhìn Tô Tiểu Vũ, khôi phục lại nụ cười xinh đẹp như trước.
Lưu Phàm Vũ liên tục khấu tạ long ân, lập tức đưa Lưu Thanh Ninh hồi phủ.
Mọi người còn chưa lấy lại tinh thần, vẫn còn nhìn Tô Tiểu Vũ trên đài cao.
Tô Tiểu Vũ cảm thấy, nếu những người đó còn tiếp tục nhìn chằm chằm nàng, thì cơ thể nhỏ bé của nàng sẽ bị xuyên thủng mất, đặc biệt là tên nam nhân ngồi bên cạnh nàng, ánh mắt vừa nóng bỏng vừa ghen tị.
Đối với Khúc Ngâm, từ trước tới giờ, trong tiềm thức của Tư Thiên Hoán luôn mặc định nàng là tình địch, vừa rồi nhìn thấy nàng vẽ thiếu niên mặc hồng y, trong lòng lại càng không khó chịu, những ngày tháng tươi đẹp và không tươi đẹp của vật nhỏ, hắn đều không thể trải qua với nàng.
"Khụ, Hoán, hoàng huynh gọi chàng xuống đài." Tô Tiểu Vũ nhẹ nhàng kéo tay áo Tư Thiên Hoán, dở khóc dở cười nói, mọi người đều nhìn hắn, hắn còn có thể ngồi vững vàng ở đây mà để tâm vào những chuyện vụn vặt này, thật sự làm người khác khâm phục.
Tư Thiên Hoán lạnh lùng liếc nhìn Tư Thiên Hoàng, vì sao lại gọi hắn xuống đó?
Khóe miệng Tư Thiên Hoàng co rút, nhẹ nhàng trừng mắt nhìn hắn, sau đó quay đầu đi, không gọi hắn chẳng lẽ gọi Bạch Thuật, dù sao đây cũng là chuyện của hoàng gia, bây giờ Bạch Thuật còn chưa phải phò mã, không thích hợp.
"Nhanh lên, kết thúc sớm một chút, ta muốn về nhà ngủ!" Tô Tiểu Vũ thấy hắn còn ngồi lỳ ra đó không chịu cử động, mặt trầm xuống, thấp giọng nói.
"Mệt sao? Vậy ta sẽ nhanh một chút." Tư Thiên Hoán sửng sốt, thấy đáy mắt nàng có vẻ mỏi mệt, hơi áy náy, lập tức đứng dậy đi xuống đài, nhìn thấy đám nữ nhân đang đứng trên đài, hơi nhíu mày.
Tô Tiểu Vũ thấy hắn ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh Tư Thiên Chanh, mím môi mỉm cười, tay nhỏ bé mò vào trong tay áo, lấy ra một cục lông trắng đặt trên đùi, vuốt lông nó, không thấy nó cử động, khóe miệng hung hăng nhếch lên, trong khoảng thời gian này Tiểu Bạch luôn ngủ, nó không nên ngủ nhiều như vậy, lúc ở địa cung Mặc gia còn chưa ngủ đủ sao?
"Tiểu Bạch, hôm nay trong thuốc ta có thêm một ít mật..." Tô Tiểu Vũ lay lay nó, đột nhiên mò tới lỗ tai nó, nhẹ nhàng búng vào lông tơ xung quanh, không mặn không nhạt nói.
Cơ thể Tiểu Bạch run lên, lập tức mở to hai mắt, mắt sáng lên, vươn móng vuốt nhỏ bé lên nhào vào lòng Tô Tiểu Vũ, nó phải có viên thuốc mật ong đó, vị rất ngon, rất ngon!
"Lừa ngươi thôi." Tô Tiểu Vũ xách tiểu tử thối trong lòng mình lên, cười rất vô tội.
Lông trên người Tiểu Bạch dựng thẳng đứng lên, thở hồng hộc trừng mắt nhìn Tô Tiểu Vũ, Tiểu Vũ quá đáng, Tiểu Vũ là một kẻ lừa đảo, lừa gạt tình cảm của thần thú, quấy rầy thần thú nghỉ ngơi!
Tô Tiểu Vũ cười càng vui vẻ, cũng không biết mình có xấu thật hay không, rất thích nhìn lông tơ Tiểu Bạch dựng đứng lên, nó càng tức giận, nàng càng vui vẻ!
Tiểu Bạch thấy nàng như vậy, vô lực nhắm mắt, lấy một cái chai trong ngực nàng ra, bật nắp lọ, ăn một viên thuốc, liền tức giận trừng mắt nhìn Tô Tiểu Vũ, động đậy chóp mũi, không ăn nữa, nằm úp sấp trên cổ Tô Tiểu Vũ rồi ngửi, sau đó bò xuống tay của nàng, mở to mắt nhìn nàng.
"Sao vậy?" Tô Tiểu Vũ nhíu mày, biểu cảm này của nó là sao, cũng không nuốt đống thuốc trong miệng nữa.
Tiểu Bạch nhìn chằm chằm nàng thật lâu, sau đó chậm rãi nuốt thuốc, vẻ mặt thẹn thùng, bên trong lỗ tai nhỏ hơi đỏ lêb, nâng móng vuốt nhỏ chỉ vào bụng Tô Tiểu Vũ, sau đó lại chỉ Tư Thiên Hoán đang ngồi dưới đài.
Tô Tiểu Vũ hơi sững sờ ngẩn ngơ, không hiểu nên nhìn bụng mình, sau đó nhìn về phía Tư Thiên Hoán, cuối cùng nhìn vào lỗ tai đỏ ửng của Tiểu Bạch, khuôn mặt đầy ý cười của nàng cũng đỏ lên. dinendian.lơqid]on
"Ngươi thật sự biết rất nhiều thứ." Tô Tiểu Vũ đỏ mặt, lạnh lùng nhìn nó, giọng nói có chút kỳ quái.
Tiểu Bạch thu móng vuốt lại, đắc ý ngẩng đầu, tất nhiên, nó là thần thú, sống rất lâu năm rồi, có gì mà không biết, trên người Tiểu Vũ có mùi của Tư Thiên Hoán, điều đó cho thấy bọn họ đã giao hợp, hơn nữa chuyện đó diễn ra chưa bao lâu... Ai, lúc nó chưa bị phong ấn thích nhất là chuyện tình, nhưng nó vẫn chưa từng thấy con người giao phối đâu.
"Ba ngày không cho ăn thuốc." Tô Tiểu Vũ nói xa xăm, nhanh chóng lấy lại lọ thuốc chỉ còn lại một nửa.
Tiểu bạch sửng sốt, không ngừng kêu "Xèo xèo", móng vuốt khua lung tung, thấy sắc mặt Tô Tiểu Vũ không tốt, nghĩ đến con người có một thành ngữ, đó là thẹn quá hóa giận, trong lúc nhất thời khóc không ra nước mắt.
Tô Tiểu Vũ quăng nó lên bàn, lạnh nhạt cười nhìn đám người phía dưới, nàng thật sự nhìn bọn họ, vốn dĩ không hề để ý tới Tiểu Bạch đang kháng nghị.
"Không phải ngươi rất thích ngủ sao? Vậy cứ ngủ qua hết ba ngày là được rồi."
Tiểu Bạch mở hai mắt, ngã xuống đất không đứng dậy nổi, hai tròng mắt đầy ý tố cáo, là ai bắt nó thức dậy, có biết giấc ngủ bị cắt ngang sẽ rất khó tiếp tục không, nàng chẳng những không nhận sai, còn cướp đoạt quyền lợi uống thuốc của nó, sao có thể!
Mặc kệ nó vặn vẹo cơ thể như thế nào, Tô Tiểu Vũ cũng không thèm để ý, nhìn xuống dưới khán đài, đợi cho Tiểu Bạch hoàn toàn đầu hàng, mới nhẹ nhàng nở nụ cười, quăng cái lọ cho nó.
Tiểu Bạch tức giận trừng mắt nhìn nàng, rồi lại không có tiền đồ ôm lấy cái lọ ngoan ngoãn ngồi vào lòng nàng.
Tuy Tư Thiên Hoán ngồi dưới đài, nhưng lực chú ý luôn đặt trên người Tô Tiểu Vũ, thấy nàng và Tiểu Bạch chơi đùa vui vẻ, trong mắt hiện lên một chút ôn nhu, nhìn chín người sau khi lui xuống, lại có một nhóm khác đi lên, không có hứng thú nhắm mắt lại, không mặn không nhạt nói, "Tất cả đều đi lên, mỗi người khảy một khúc nhạc." Chờ những người này so cầm kỳ thi họa xong, có lẽ vật nhỏ đã chán đến ngủ quên rồi.
"Minh vương, việc này, không hợp quy tắc của Trưởng công chúa đặt ra." Trưởng Tôn Úc Phong nhíu mày, nhìn Tư Thiên Hoán cẩn thận nói.
"Quy tắc? Lần này tuyển phi cho Hoàng huynh, chỉ cần có lợi với Hoàng huynh thì chính là quy tắc, Đức Vương có ý kiến gì sao? Hoàng huynh thích nghe đàn, so cầm có gì sai sao?" Tư Thiên Hoán không mở mắt, thản nhiên nói, mỗi một câu nói đều hợp tình hợp lý không cho người khác có cơ họi phản bác, làm cho Tư Thiên Chanh, Tư Thiên Hoàng và Tô Tiểu Vũ chậm rãi cong khóe môi.
"Vương gia nói phải." Lưng Đức Vương đổ mồ hôi lạnh, lập tức nói, nhiều năm không gặp, khí thế của hắn chỉ có tăng chứ không hề giảm.
"Các vị cô nương có ý kiến gì sao?" Tư Thiên Chanh lạnh nhạt cười hỏi đám nữ tử.
Bọn họ đều đồng loạt lắc đầu, lúc nhìn thoáng qua Tư Thiên Hoán, mặt đỏ hết lên, nhanh chóng cúi đầu, sao người của hoàng thất ai cũng đẹp như vậy chứ.
Tư Thiên Hoàng cầm ngọc tiêu Tây Vân đưa tới, cười với Tô Tiểu Vũ, đưa cho công công bên cạnh, "Đưa cho Ngâm nhi đi."
"Dạ." Công công nhỏ giọng đáp lại, cẩn thận cầm ngọc tiêu, đi về phía đài, dừng lại trước mặt Khúc Ngâm, cười nói, "Khúc cô nương, đây là ngọc tiêu Hoàng Thượng chuẩn bị cho ngài."
Hoàng Thượng sủng ái Khúc cô nương, hắn biết rất rõ, những cô nương này tuy rằng ưu tú, nhưng có Khúc cô nương ở đây, chỉ sợ không ai lọt vào mắt của Hoàng Thượng được, bây giờ nếu có thể được vị chủ tử này yêu thích, địa vị của hắn trong cung sau này sẽ càng thêm vững chắc.
"Đa tạ." Khúc Ngâm cười nhẹ, cầm lấy ngọc tiêu, trong lòng có chút buồn cười, Tiểu Vũ đã chuẩn bị dùm Tư Thiên Hoàng, nàng ấy không biết, Hoàng không biết nàng biết thổi tiêu.
Tô Tiểu Vũ thưởng thức bộ lông tơ mềm mại của Tiểu Bạch, cười tủm tỉm nhìn Khúc Ngâm, lần cuối cùng nghe tiếng tiêu của nàng, là sáu năm về trước, cũng không biết qua sáu năm, tiếng tiêu của nàng có hay hơn không.
Tô Nghệ Tuyền nhìn ngọc tiêu trong tay Khúc Ngâm, trong lòng ghen tị đến không chịu được, dã nha đầu này ở đâu ra, mà lại làm Hoàng Thượng thích nàng như vậy.
"Bắt đầu đi." Tư Thiên Chanh thấy mọi người đều đã ngồi xong, cất giọng nói, người không nhiều lắm, dù sao nếu không có tài nghệ âm nhạc tốt, sẽ không dám lên đài so tài, xú tiểu tử vừa qua đây ngồi cũng không dự đoán được, người chuẩn bị ngọc tiêu là nữ nhân của hắn, cho dù không cam lòng, cũng không dám nói gì.
"Tiểu Hoán, ngươi không mở to mắt ra để nhìn sao?" Tư Thiên Chanh thấy Tư Thiên Hoán vẫn nhắm hai mắt, trêu tức hỏi, xú tiểu tử không có ấn tượng tốt với nữ nhân, cho nên toàn bộ Minh vương phủ đều chỉ có nam nhân, lúc này trước mặt nhiều nữ nhân như vậy, cũng khó trách xú tiểu tử lại nhắm mắt.
"Hoàng tỷ, ngươi dùng mắt để nghe nhạc sao?" Tư Thiên Hoán cười như không cười nói, mắt hơi mở ra, tà ý liếc nàng một cái.
Tư Thiên Chanh nâng khóe miệng lên, dời mắt nhìn đám nữ tử đang chuẩn bị tấu nhạc, âm thầm oán, đấu võ mồm với xú tiểu tử, nàng chưa từng thắng được lần nào, xú tiểu tử cũng không biết nhường tỷ tỷ của ngươi.
Hơn mười người, không chỗ nào không có đàn, mỗi người đều rất tự tin bắt đầu khảy đàn, không cam lòng dừng lại giữa chừng, bởi vì...
"Không cần đàn nữa." Tư Thiên Hoán ngắt tiếng đàn của Tô Nghệ Tuyền, trong đôi mắt màu hổ phách đầy sự chán ghét.
Dưới khán đài lại ồn ào, đến đoạn cuối cùng, Minh vương lại bảo ngừng, ý hắn quá rõ rồi, chẳng lẽ Hoàng Thượng đang bày mưu tính kế?
Trưởng Tôn Úc Phong nhíu mày, "Vương gia, cầm nghệ của Tô cô nương không tệ, vì sao Vương gia lại bất mãn?" Những người trước tài đánh đàn bình thường thì không nói, nhưng cầm nghệ của Tô Nghệ Tuyền cao hơn các nàng rất nhiều, hắn làm như vậy, khó tránh khỏi việc khiến người khác cảm thấy bất công.
"Đức Vương nghe nàng ta đàn bao nhiêu lần rồi?" Tư Thiên Hoán cười nhạo, giọng nói đầy sự trào phúng.
Sắc mặt Trưởng Tôn Úc Phong lập tức khó coi, dù thế nào hắn cũng là một Vương gia, ngươi lại là Minh vương tôn quý, đáng lẽ không nên đối xử với hắn như vậy!
Tô Nghệ Tuyền thấy những nữ nhân trước nàng đều bị Minh vương kêu ngừng, trong lòng vui vẻ không nhịn được, nghĩ khúc nhạc của mình nhất định có thể lọt vào tai của Minh vương, vốn đang tràn đầy tự tin, nhưng không ngờ mình cũng bị kêu ngừng, trong lòng hụt hẫng bao nhiêu không cần nói cũng biết, mà hắn kêu ngừng, die,n; da.nlze.qu;ydo/nn cũng đồng nghĩa với việc nàng không có tư cách tranh tài với Khúc Ngâm, kêu nàng làm sao cam tâm được! Nàng muốn mình trở thành Hoàng Hậu, sao có thể thua như vậy được, lại còn thua không rõ ràng!
"Vương gia, rốt cuộc Tuyền nhi có chỗ nào không tốt, tại sao ngài lại đối xử với ta như vậy?" Hai mắt Tô Nghệ Tuyền ngập nước, tròng mắt trong suốt nhìn về phía Tư Thiên Hoán, điềm đạm đáng yêu, làm cho người ta đau lòng, chỉ tiếc, bộ dáng này của nàng đã đặt sai chỗ.
"Vô tình vô cảm, khó nghe." Tư Thiên Hoán tiếp tục nhắm hai mắt, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn nàng, biểu cảm coi thường của hắn, làm cho sắc mặt Tô Nghệ Tuyền tái nhợt, chưa có ai nói nàng như vậy, đàn là thứ nàng luôn tự hào, nhưng hôm nay lại bị người khác hạ thấp, bảo nàng sao có thể chịu được, trong lòng tức giận, lời nói cũng trở nên lớn mật, "Vương gia, ngươi không thể bất công như vậy!"
"Lớn mật." Tư Thiên Chanh lạnh mặt, nàng có thể mắng xú tiểu tử, nhưng người khác tuyệt đối không thể.
"Trưởng công chúa, ta nói không đúng sao, rõ ràng Vương gia thiên vị Khúc cô nương, tất cả bọn ta đều bị kêu ngừng giữa chừng, cái này còn gọi là so tài sao?" Tô Nghệ Tuyền không phục, lớn tiếng nói, những người tức giận mà không dám nói gì cũng đều đồng ý, không phục nhìn Tư Thiên Chanh, khí thế trên người Minh vương quá mạnh mẽ, các nàng chỉ có thể nhìn Trưởng công chúa.
Tư Thiên Hoán chậm rãi mở mắt, nở một nụ cười rét lạnh, sáng chói trong mắt mọi người, mà câu nói tiếp theo, lại làm cho Tô Nghệ Tuyền cực kỳ oán hận.
"Cùng họ Tô, nhưng sao lại kém xa như vậy." Tất nhiên hắn biết vật nhỏ không phải nữ nhi của Tô Thanh Viễn, nhưng vẫn nói như vậy, là vì muốn trả thù cho vật thôi.
Mọi người nghe vậy, đều nhìn về phía Tô Nghệ Tuyền và Tô Tiểu Vũ, đám nữ nhân này luôn tụ tập buôn chuyện với nhau, đối với chuyện Tô Nghệ Tuyền khi dễ Tô Tiểu Vũ cũng biết không ít, nhưng các nàng không ngờ, Vương gia lại nhục nhã Tô Nghệ Tuyền để Tô Tiểu Vũ hết giận.
Thính lực của Tô Tiểu Vũ rất tốt, nghe hắn nói xong, nheo mắt lại, nở nụ cười, Hoán muốn trút giận cho nàng sao?
Mặt Tô Nghệ Tuyền trắng bệch, không thể tin nhìn Tư Thiên Hoán, đột nhiên quay đầu, không kiềm chế được sự hận thù, hung hăng trừng mắt nhìn Tô Tiểu Vũ, tay nắm thành quyền, móng tay cắm sâu vào thịt làm nàng đau đến mũi cũng đau xót theo, chảy nước mắt.
"Vương gia có ý gì, chẳng lẽ ta không bằng Tô Tiểu Vũ? Nàng có cái gì tốt chứ?" Tô Nghệ Tuyền cắn răng, thấp giọng vừa khóc vừa hỏi, không che giấu được sự ghen tị trong mắt, nàng chưa từng chịu sự vũ nhục như vậy, tiện nhân Tô Tiểu Vũ dựa vào cái gì mà đòi so sánh với nàng, dựa vào cái gì mà có được nam nhân tốt như vậy, hắn dựa vào cái gì mà không phân biệt tốt xấu hạ thấp nàng, tiểu tiện nhân đó ngoại trừ biết quyến rũ nam nhân, còn biết cái gì khác chứ!
Đám nữ nhân bên cạnh đã bắt đầu chê cười Tô Nghệ Tuyền ngu xuẩn, đây là lúc để tranh giành tình nhân sao? Trước mặt Minh vương lại dám vũ nhục Vương phi của hắn...
Tư Thiên Hoán cúi đầu, nụ cười ở khóe môi càng sâu, con mắt hé một nửa nhưng lại rét lạnh.
Trưởng Tôn Úc Phong ngồi ở bên cạnh hắn, sắc mặt cứng ngắc trong nháy mắt, chỉ cảm thấy lưng mình lạnh run, suýt nữa không cản được khí lạnh trong không khí, sao Tô Nghệ Tuyền ngu xuẩn như vậy, nếu trong lòng không phục, cũng không thể đứng trước mặt Minh vương nói như vậy, nam nhân này không phải ai cũng có thể đắc tội, Die nd da nl e q uu ydo n đột nhiên nghĩ đến chỉ vì câu nói của Tô Nghệ Tuyền làm tổn thương Tô Tiểu Vũ mà hắn đã có biểu cảm như vậy rồi, trong lòng thầm lo lắng cho nữ nhi của mình, có phải hắn đã sai khi tranh vị trí Minh vương phi này cho nữ nhi rồi không.
"Tô cô nương, Tiểu Vũ là Minh vương phi." Tư Thiên Chanh lạnh lùng nói, những thứ khác xú tiểu tử sẽ không thèm để ý, nhưng nếu chạm đến lợi ích Tiểu Vũ, sẽ tính toán rất chi li, Tô Nghệ Tuyền nói câu này, cũng đủ để nàng chết hơn một ngàn lần rồi, huống hồ, con dâu Hoàng gia không phải ai muốn nói gì thì nói.
Tô Nghệ Tuyền nghe vậy, mới biết mình vừa mới làm cái gì, sắc mặt tái nhợt, trong lòng biết mình đã rước lấy đại họa, sự ghen tị biến thành sợ hãi, bối rối quỳ xuống, nếu không phải bị sự ghen ghét che mờ lý trí, sao nàng dám nói như vậy trước mặt nhiều người thế này, "Vương gia, dân nữ nhất thời nóng vội mới nói những lời đại nghịch bất đạo như vậy, cầu xin Vương gia tha thứ!"
Sắc mặt Tô Thanh Viễn đang đứng dưới đài trầm xuống như nước, nhanh chóng bước lên đài, quỳ rạp xuống trước mặt Tư Thiên Hoán, "Vương gia, lão thần không biết dạy nữ nhi!"
" Sao Tô tướng quân lại không biết cách dạy nữ nhi, không phải Vũ Nhi tốt lắm sao." Tư Thiên Hoán thản nhiên nói, giương mắt nhìn Tô Tiểu Vũ, ôn nhu cười cười.
“ Dạ, dạ, lúc nhỏ Vũ Nhi nhu thuận, hiểu biết, có thể được Vương gia sủng ái, là phúc nàng tu luyện mấy đời mới có."
Tô Thanh Viễn nghe vậy, lập tức nói, trong lòng càng chán ghét Tô Nghệ Tuyền, nữ nhi ngu xuẩn này không giống Tiểu Vũ được Minh vương sủng ái, còn dám ở trước mặt nhiều người nói xấu Minh vương phi, cuối cùng người gặp phiền phức chỉ có hắn... Lúc này, ở trong lòng hắn Tô Nghệ Tuyền đã trở thành một quân cờ chết, toàn bộ hy vọng, đều phó thác lên người Tô Tiểu Vũ.
Tư Thiên Hoán châm chọc hạ khóe miệng, lại chậm rãi nhắm hai mắt lại.
"Được rồi, trận đấu còn phải tiếp tục, Tô tướng quân đưa Tô cô nương về đi, cũng không phải tội gì quá nghiêm trọng, hủy bỏ tư cách gả cho hoàng thất của nàng đi, Hoàng Thượng ngươi nói được không?" Tư Thiên Chanh thấy Tư Thiên Hoán không tính giải quyết chuyện này, bĩu môi, thản nhiên nói.
Hoàng huynh cũng thật là, bắt xú tiểu tử đi lên, rõ ràng là ngại trận đấu không đủ náo nhiệt!
Tư Thiên Hoàng gật đầu, lên tiếng, lại nheo mắt che ánh mắt của mình lại, lén nhìn về phía Khúc Ngâm.
Sắc mặt Tô Nghệ Tuyền trắng nhợt, cũng không dám nói thêm câu nào nữa, không gả vào hoàng thất không có nghĩa là nàng không còn cơ hội thắng Tô Tiểu Vũ nữa, nhưng tội danh nhục mạ hoàng thất, nàng không gánh nổi, bây giờ bảo toàn tính mạng mới là chuyện quan trọng nhất.
"Tạ Hoàng Thượng, Vương gia, Trưởng công chúa!" Tô Thanh Viễn dập đầu, lôi kéo Tô Nghệ Tuyền lập tức rời đi, sắc mặt còn khó coi hơi so với lúc Lưu Phàm Vũ lôi kéo Lưu Thanh Ninh rời đi.
Sau một lúc lâu, cả khán đài khôi phục lại bình thường.
"Khúc cô nương, mời." Tư Thiên Chanh cười tủm tỉm nhìn Khúc Ngâm, nói, sau khi chứng kiến tài năng thi họa của nàng, nàng càng có nhiều kỳ vọng đối với vị hoàng tẩu này.
Khúc Ngâm cười nhẹ, chậm rãi nhắm mắt lại, đặt ngọc tiêu lên môi, chậm rãi thổi một khúc, gió thổi, thổi bay mái tóc đen của nàng, bay bổng như thần tiên.
Chưa ai từng nghe qua khúc nhạc của nàng, nhưng tiếng tiêu du dương lại có thể chạm vào lòng người, đưa họ đến với không gian mà nàng tạo ra trong khúc nhạc, bỗng nhiên thấy suối nước chảy róc rách, cá nhảy lên khỏi mặt nước, bọt nước nhận sự khúc xạ của ánh nắng mặt trời ánh lên muôn màu sắc; bỗng nhiên thấy sâu trong sơn cốc có một trận cuồng phong thổi ra, lá rụng đầy đất, hóa thành tiêu điều...
Khúc nhạc Khúc Ngâm vẽ lên cảnh tượng thê lương, nhưng lại kết hợp kỳ diệu với nhau, giống nhau đang kể lại câu chuyện cuộc đời của mình.
Đúng vậy, Khúc Ngâm đang vẽ lại hoàn cảnh của mình trước đây, những ngày tháng nhàm chán trong thánh địa, sau đó lại là khung cảnh vui vẻ khi Tiểu Vũ xông nhầm vào đây, rồi khi chạy ra khỏi Y Cốc, cuối cùng là gặp Tư Thiên Hoàng và yêu hắn, những người không biết gì, chỉ cảm thấy khúc nhạc dễ nghe đến nỗi nhân gian không thể có được, mà những ai biết chuyện, lại có cảm xúc khác.
Nửa khúc nhạc đầu, Tư Thiên Hoàng không hiểu rõ ý của nàng, nhưng phần sau hắn lại cảm giác được, đó là nàng vui mừng khi gặp hắn, cảm giác tuyệt vọng khi độc phát, rồi lại vui vẻ khi được giải độc, thứ cuối cùng vương lại trong khúc nhạc đó là tình yêu đối với hắn, vừa nghe, gương mặt nghiêm túc chậm rãi tươi cười, vui vẻ như một đứa nhỏ, giờ khắc này, hắn thật sự đã quên mình là hoàng đế. Die nd da nl e q uu ydo n
Có người kịp thời hoàn hồn, thấy nét mặt của hoàng đế, khiếp sợ không thôi, Khúc Ngâm thật sự có vị trí quan trọng trong lòng Hoàng Thượng, lúc trước bọn họ còn lập mưu muốn giết nữ tử này... Nếu Trưởng công chúa không về kịp lúc, rất có thể bọn họ sẽ bị xử trảm, nghĩ đến đây, đám đại thần đó đã toát mồ hôi lạnh, sắc mặt cũng xanh mét khó coi.
Khúc nhạc kết thúc, toàn khán đài đều im lặng.
Tô Tiểu Vũ mềm nhẹ cười, nhìn Khúc Ngâm, rút bàn tay đang vuốt ve Tiểu Bạch về, nhẹ nhàng đứng lên, tiếng "Bốn bốp" vang lên, phá vỡ sự yên tĩnh.
Lập tức, tất cả mọi người đều vỗ tay theo, âm thanh vang to như sấm sét, thoải mái như ở trong tiên cảnh, thật sự rất thoải mái, trách không được Minh vương đều kêu tất cả ngừng lại, nghe xong khúc nhạc này, những khúc nhạc của phàm phu tục tử quả thực rất khó nghe!
Lúc Tư Thiên Hoán kêu đám nữ nhân đó ngừng lại cũng không suy nghĩ nhiều như vậy, hắn thật sự không đoán được tài thổi tiêu của Khúc Ngâm lại tốt như vậy, cũng tán thưởng vỗ tay, nhưng không phải có câu mưa dầm thấm đất sao, sao ngay cả một chút bản lĩnh của nàng vật nhỏ cũng không học được vậy, suy tư, nghiền ngẫm nhìn về phía Tô Tiểu Vũ.
Tô Tiểu Vũ tinh tường đọc được hàm ý của hắn, sắc mặt hơi đen lại, cuộc đời nàng đây là lần đầu tiên cảm thấy bất mãn vì mình không thông cầm kỳ thi họa.
Tiểu Bạch quan sát hai người, khinh thường bĩu môi, bộ đôi ngây thơ.
Tư Thiên Chanh cũng liều mạng vỗ tay, vị hoàng tẩu này của nàng thật lợi hại, những lo lắng lúc trước của nàng đều là dư thừa!
" Rất hay, tiếng tiêu của Khúc cô nương phải là người tài giỏi mới thổi ra được!" Trưởng Tôn Úc Phong thấy Tư Thiên Hoán và Tư Thiên Chanh đều rất vừa lòng với Khúc Ngâm, nên lập tức nói.
" Để mọi người chê cười rồi." Khúc Ngâm thản nhiên nói, không kiêu ngạo không siểm nịnh, cất ngọc tiêu, chậm rãi đi về phía Tư Thiên Hoàng.
"Khúc cô nương thắng." Tư Thiên Chanh đứng lên, cao giọng tuyên bố.
Lúc này đám nữ tử dù không phục cũng phải phục, cảm thấy mất mát trở về chỗ ngồi, nữ nhân xuất sắc như vậy, khó trách trong mắt Hoàng Thượng không nhìn người khác.
Thực lực cách xa nhau, đám đại thần cũng không thể nói gì hơn.
Tư Thiên Hoàng đứng dậy chờ Khúc Ngâm trở về, kéo tay nàng, vui sướng tuyên bố, " Hôm nay trẫm phong Khúc Ngâm làm Hoàng hậu, nhưng vì nàng có bệnh nhẹ trong người, đại điển phong hậu sẽ hoãn lại lúc khác cử hành."
"Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, Hoàng Hậu thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!" Mọi người quỳ rạp xuống đất, la lớn, Tư Thiên Hoán và Tư Thiên Chanh có địa vị cao quý, nên không quỳ xuống, nhưng cũng nói theo, trong lòng cũng vui mừng cho bọn họ.
"Tốt lắm, kế tiếp mời những tiểu thư cạnh tranh với Minh vương phi lên đài, khiêu chiến." Tâm trạng Tư Thiên Chanh rất tốt, vỗ vai Tô Tiểu Vũ nói, giọng nói cũng cao hơn một ít, nhưng lọt vào tai Tư Thiên Hoán, lại là giọng nói muốn xem kịch vui, ánh mắt lạnh lùng, nhìn về phía Bạch Thuật.
Bạch Thuật im lặng nhìn trận đấu, đột nhiên nhận một ánh mắt lạnh, chỉ cảm thấy khó hiểu, buồn bực nửa ngày, rồi lại lười suy nghĩ.
Trưởng Tôn Thanh Thanh đi lên đài tử, thấy Tô Tiểu Vũ vẫn còn nhàn nhã ngồi tại chỗ, khinh thường hừ lạnh, cao giọng nói, "Vương phi còn không xuống dưới sao?"
Những người khác nghe vậy, cũng nhìn về phía Tô Tiểu Vũ, mới làm Vương phi được vài ngày, mà đã phách lối như vậy, thật không có giáo dưỡng.
Tô Tiểu Vũ ngẩn người, rồi sau đó nở nụ cười, thản nhiên ngồi nhìn xem đám người đang đố kỵ.
" Không phải Quận chúa cũng chưa xuống đài sao." Tô Tiểu Vũ chống tay lên trán, nhíu mày nói, giọng nói tùy ý, rõ ràng không hề đặt Trưởng Tôn Thanh Thanh xem trong mắt.
Sắc mặt Trưởng Tôn Thanh Thanh lập tức khó coi, sau đó nở nụ cười, bước về phía trước, lúc sắp đến chỗ Tư Thiên Hoán đang ngồi, nàng cách hắn chỉ còn hai bước, thì thấy một trận gió thổi qua mặt nàng, nhìn lại đã thấy một bóng dáng màu bạc đang lười biếng ngồi dựa vào ghế.
Không chỉ Trưởng Tôn Thanh Thanh và đám nữ nhân xung quanh, mà ngay cả đám đại thần phía dưới cũng chấn kinh, tốc độ thật nhanh, vừa rồi rõ ràng nàng còn ngồi rất xa, quan văn nhỏ giọng nói mình đã gặp quỷ, đám quan võ nhìn Tô Tiểu Vũ bằng ánh mắt kính sợ, từ trước tới giờ người tập võ đều luôn sùng bái cường giả, di@en*dyan(lee^qu.donnn) với thân thủ của Minh vương phi, có thể nhận thấy võ học của nàng cao hơn bọn họ rất nhiều, không phục cũng không được, cũng không biết lúc trước sao Tô tướng quân lại có thể chướng mắt nữ nhi này được.
"Ngươi, ngươi là người hay quỷ!" Trưởng Tôn Thanh Thanh hoảng sợ lui ra sau hai bước, sắc mặt có chút tái nhợt, dù sao cũng là đại tiểu thư được nuôi dưỡng trong khuê phòng, nên không thể thích ứng với thế giới của người học võ.
Trưởng Tôn Thanh Thanh như vậy, các nữ nhân khác càng sợ hãi hơn, cũng lui ra phía sau một ít, e ngại nhìn Tô Tiểu Vũ.
Sắc mặt Trưởng Tôn Úc Phong rất khó xem, hắn nghĩ Tô Tiểu Vũ chỉ có mỗi khuôn mặt đẹp thôi, vốn không hề nghĩ võ công của nàng tốt như vậy, cho dù sau này Thanh Thanh có thể gả vào Minh vương phủ, nếu nàng muốn tổn hại Thanh Thanh, quả thực dễ như trở bàn tay, lúc này hắn thật sự muốn Thanh Thanh xuống đài, nhưng tất nhiên là không thể, lần đầu tiên, hắn hy vọng nữ nhi thua.
"Vương gia, kiến thức hạn hẹp như vậy, cũng muốn bước vào cửa lớn Vương phủ." Tô Tiểu Vũ châm chọc nhìn nàng một cái, quay đầu cười tủm tỉm làm bộ oán giận với Tư Thiên Hoán.
Tư Thiên Hoán ôn nhu cười, không tiếng động nói một câu “ Nha đầu hư hỏng", sau đó cũng phối hợp hỏi, " Vì sao Vũ Nhi lại cảm thấy các nàng không có kiến thức?"
"Người trong thiên hạ đều biết, năm đó Vương gia chiến đấu trên sa trường đẫm máu, làm địch nhân nghe thấy tên đã sợ mất mật, các nàng chỉ tùy tiện nhìn thấy một ít khinh công đã bị dọa thành cái dạng này, nếu nhìn thấy cảnh tượng khác, không phải sẽ bị dọa chết ngất sao?" Tô Tiểu Vũ bất đắc dĩ cảm thán, mặt chau mày ủ, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Tư Thiên Chanh cười thành tiếng, bất đắc dĩ nhìn Tô Tiểu Vũ, Tiểu Vũ thật sự rất nhanh mồm nhanh miệng, còn chưa so tài, mà khí thế đã lấn áp người khác rồi.
"Vương phi, vào vương phủ, chức trách của chúng ta là hầu hạ Vương gia, ngài không cần nghĩ nhiều như vậy." Sắc mặt Trưởng Tôn Thanh Thanh rất khó xem, nghiến răng nghiến lợi, từ trước đến nay Tô Nghệ Tuyền chưa từng nói tiểu tiện nhân này có võ công!
Tô Tiểu Vũ không đồng ý lắc đầu, "Quận chúa, ngươi nói vậy là không đúng rồi, vạn nhất bại tướng oán hận Vương gia, phái người bắt gia quyến của hắn để uy hiếp, chẳng phải lúc đó ngươi sẽ thành thứ để uy hiếp Vương gia sao?"
Nàng vừa nói xong, đám võ tướng đều gật đầu, đôi khi, bọn họ rất lo lắng chuyện này, không ngờ Minh vương phi lại suy nghĩ cho Minh vương như vậy, về điểm này nữ nhi của mình không thể sánh bằng.
Tư Thiên Hoán chưa nói gì cả, chỉ sủng nịch nhìn Tô Tiểu Vũ, sự ôn nhu của hắn chỉ dành riêng cho một người, làm cho Trưởng Tôn Thanh Thanh đố kỵ đỏ mắt.
"Vương phi, hôm nay chúng ta so tài nghệ." Trưởng Tôn Thanh Thanh cắn răng nói, nếu không phải lớp trang điểm dày, sợ nàng ta đã sớm bị phát hiện mình ghen tị đến đỏ mặt.
"Sao?" Tô Tiểu Vũ nhíu mày, lười biếng dựa vào ghế, nói, " Vậy bắt đầu đi, muốn so cái gì, các ngươi nói đi." Tư thái tùy ý, giọng nói dễ nghe, tự tin, điều duy nhất khó nghe, chính là nàng vốn không để bọn họ vào mắt.
Mọi người đều là thiên kim tiểu thư được sủng ái, chưa từng bị người ta coi thường như vậy, vẻ kiêu ngạo bị kích thích, trên mặt đám nữ nhân đó đầy ý chí chiến đấu.
Nữ nhi Hộ bộ thượng thư Trần Dĩnh đứng dậy, dịu dàng cười, nói, " Lúc nhỏ tiểu nữ có tập cầm, mặc dù không sánh kịp Hoàng Hậu, có thể tấu ra khúc nhạc thần tiên, nhưng cũng có chút thành tựu, không biết Vương phi có muốn chỉ giáo không?"
"So cầm..." Tô Tiểu Vũ chớp mắt, nhìn mọi người một vòng, vô tội nhún vai, "Ta không biết."
"Phốc!" Khúc Ngâm nghe nàng nói như vậy, phun hết trà trong miệng ra, nhwng may là che kịp thời, bằng không bị người khác thấy, nàng sẽ mất hết uy nghiêm của Hoàng Hậu, nữ nhân ngốc, cũng không chịu giả bộ một chút, không biết thì nhờ giúp đỡ, nàng muốn đùa cái gì đây?
Đừng nói Khúc Ngâm, sắc mặt mọi người cũng không tốt hơn, không so? Vậy còn cái gì để thi!
Đương nhiên, tuy rằng Tư Thiên Hoán cũng buồn cười, nhưng vẫn ôn nhu cười, ngầm đồng ý nàng quậy phá.
Tư Thiên Chanh thấy xú tiểu tử không còn đáng sợ như hồi nãy nữa, cũng điều chỉnh lại vẻ mặt, yên lặng quan sát.
Trần Dĩnh nghĩ tới trăm ngàn khả năng, chỉ có tình huống này là không nghĩ tới, không so? Không so là có ý gì? Nhận thua? Nụ cười cứng lại, thật sự không biết phải làm thế nào.
"Nếu vậy không biết Vương phi có thể chỉ giáo cờ nghệ hay không?" Lại một nữ tử khác đứng ra, không xác định hỏi.
"Không." Thái độ của Tô Tiểu Vũ càng vô tội, rất đáng yêu, cũng làm cho người khác không nói được lời nào, không, lại là không?
Ý cười trên mặt Tư Thiên Hoán càng đậm, hình như đã đoán được nàng muốn làm gì, Tư Thiên Chanh cảm thấy có chút xấu hổ, quay đầu lại thấy bộ dáng này của Tư Thiên Hoán, ngược lại có chút tò mò.
"Hoàng Hậu vẽ bộ dáng Vương phi giả nam nhi giống như đúc, ngài quen biết Hoàng Hậu đã lâu, chẳng biết có thể vẽ tranh không." Lại một nữ tử khác đi lên, hỏi.
Tô Tiểu Vũ ủy khuất thở dài, nghi hoặc hỏi, "Vì sao các ngươi đều thích học những thứ nhàm chán này vậy, vẽ tranh sao? Không biết!"
Nữ tử kia sững sờ, không biết nên làm cái gì.
Mọi người nghe vậy, cảm thấy vô lực, nhàm chán sao? Không phải hôm nay tới đây để so tài những thứ nhàm chán này sao?
Trưởng Tôn Thanh Thanh đã nhịn cười rất vất vả, mắt lộ vẻ châm chọc, cái gì cũng không biết, còn dám tuyên chiến, thật không biết tự lượng sức mình, hừ, Vương gia nhất định là của nàng, giương mắt nhìn về phía Tư Thiên Hoán, thấy trong mắt hắn chỉ có Tô Tiểu Vũ, trong lòng đố kỵ phát cuồng, đi về phía trước từng bước, nói với Tô Tiểu Vũ cũng như nói với Tư Thiên Hoán, " Cái gì Vương phi cũng không biết, Vương gia ưu tú như thế, Vương phi không cảm thấy mình không xứng với hắn sao?" di@en*dyan(lee^qu.donnn)
Sắc mặt Tư Thiên Hoán hơi trầm xuống, nụ cười tắt hẳn, con mắt thanh khiết như nước dần dần nổi lên sự lạnh lẽo.
Trưởng Tôn Úc Phong thấy mặt Tư Thiên Hoán đổi sắc, sắc mặt cứng đờ, sốt ruột nhìn về phía nữ nhi, nhưng nàng chỉ lo phân cao thấp với Tô Tiểu Vũ, không hề để ý đến Trưởng Tôn Úc Phong.
"Chẳng lẽ không biết những thứ này, thì nghĩa là không xứng sao?" Tô Tiểu Vũ có chút buồn rầu nhíu mày, làm cho Trưởng Tôn Thanh Thanh thầm cười trong lòng không ngừng, lập tức nói tiếp, "Đúng!"
"A..." Tô Tiểu Vũ đột nhiên nở nụ cười, như hoa lê thuần khiết không nhiễm bụi trần, nhìn về phía Trưởng Tôn Thanh Thanh, nói, "Ngươi muốn cùng bản vương phi so cái gì?"
"So vũ!" Trưởng Tôn Thanh Thanh kiêu ngạo nâng cằm, vang dội đáp, kỹ thuật nhảy của nàng khuynh quốc khuynh thành, phế vật này chỉ sợ ngay cả vũ đạo cơ bản cũng không biết, xem nàng làm thế nào thu thập nàng ta.
“ Được!" Không hề do dự, Tô Tiểu Vũ cười tủm tỉm đáp, chậm rãi đứng dậy, đối mặt với nàng, cao hơn nàng nữa cái đầu, cho nên cúi đầu xuống ngạo nghễ nhìn nàng.
Trưởng Tôn Thanh Thanh khựng lại một chút, có chút nghi hoặc, rõ ràng nàng ta không biết gì hết, sao có thể đáp ứng nhanh như vậy, tiểu tiện nhân này lại muốn làm gì? Trong lòng có chút bất an, nhưng vẫn ngẩng đầu ưỡn ngực, hỏi, "Ai trước?"
"Không phải là so tài với nhau sao?" Tô Tiểu Vũ nghi hoặc nghiêng đầu, quay đầu, nhìn về phía Tư Thiên Hoán, "Vương gia, luận võ không phải là cùng lúc sao?"
"Đúng." Tư Thiên Hoán gật đầu, trong lòng đã biết nàng nói là "Võ" không phải "Vũ", thật sự không thích nàng không được mà, thật thông minh.
Đương nhiên, loại chuyện vô lại này, cũng chỉ có Tư Thiên Hoán mới cảm thấy Tô Tiểu Vũ thông minh.
Mọi người nghi hoặc nhìn về phía Tư Thiên Hoán, không hiểu vì sao Vương gia lại nói như vậy, hay là ý của hắn là hai người cùng múa với nhau?
"Được, cùng lúc thì cùng lúc." tuy rằng Trưởng Tôn Thanh Thanh không biết Tô Tiểu Vũ đang làm trò gì, nhưng về vũ đạo, nàng có tự tin, xấu hổ nhìn Tư Thiên Hoán một cái, thấy hắn không hề muốn nhìn mình, tâm trầm xuống, càng thêm ghen tị.
Mọi người chậm rãi lui xuống, để lại vũ đài cho hai người.
"Được..." Tô Tiểu Vũ nở nụ cười quỷ dị, chậm rãi nói, "Trận đấu bắt đầu."
Trưởng Tôn Thanh Thanh bày ra một tư thế duyên dáng, đột nhiên nghi hoặc hỏi, "Nhạc sĩ đâu?"
"Luận võ còn cần phối nhạc sao?" Tô Tiểu Vũ cười nhạo, bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng sờ cằm, hai ngón tay đột nhiên bắn ra một đóa hoa lê màu trắng.
Trưởng Tôn Thanh Thanh nhíu mày, khiêu vũ không có âm nhạc, nghĩ có lẽ nàng không hiểu biết, hơi bĩu môi, khinh thường nhìn nàng, nói, "Ngươi rốt cuộc... A!"
Còn chưa nói xong, mắt cá chân đã đau đến thấu tim gan, thân thể mềm nhũn ngã xuống đất, ôm mắt cá chân không ngừng chảy máu, run rẩy khóc, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, sợ hãi nhìn Tô Tiểu Vũ.
Mọi người cũng kinh hãi, không phải so vũ sao, sao Vương phi có thể đả thương người như vậy?
Sự tình phát triển đến lúc này, đám người Tư Thiên Hoàng đã biết ý của Tô Tiểu Vũ, đều lắc đầu, chỉ có thể bất đắc dĩ, ai kêu các nàng muốn trêu chọc Hoán, Tiểu Vũ có thể buông tha bọn họ mới là lạ.
"Đức Vương, trận đấu còn chưa kết thúc." Tư Thiên Hoán lạnh lùng nhìn Trưởng Tôn Úc Phong sốt ruột đứng dậy, thản nhiên nói.
"Vương gia, không phải khiêu vũ sao? Sao có thể đả thương người!" Trưởng Tôn Úc Phong vì nữ nhi mà sốt ruột, đã không còn e ngại Tư Thiên Hoán nữa, hét lớn.
"Là luận võ, không phải so vũ đạo, thì ra năng lực nghe hiểu của các ngươi có vấn đề." Hai tay Tô Tiểu Vũ để sau lưng, cười như không cười nhìn Trưởng Tôn Úc Phong, nói, "Ta cho rằng biểu hiện của ta đã nói rõ ta chỉ biết võ công, sao Đức Vương lại cảm thấy ta muốn khiêu vũ chứ?"
"Ngươi!" Sắc mặt Trưởng Tôn Úc Phong xanh đến đáng sợ, nghe nữ nhi thống khổ khóc, mắt lộ vẻ ngoan độc, đang muốn xông lên, lại phát hiện thân thể không thể động đậy, thấy nụ cười không đứng đắn của Tô Tiểu Vũ, lòng lạnh như băng, nàng có thể tùy tiện khống chế chính mình? Rốt cuộc võ công của nàng cao đến mức nào.
Tô Tiểu Vũ thản nhiên quét mắt nhìn nữ nhân bên cạnh, mọi người thấy nàng nhìn mình, giống như nhìn thấy quỷ lui về phía sau, không ai dám đi lên nâng đỡ Trưởng Tôn Thanh Thanh.
"Chân đã phế, không phải ta đã thắng sao?" Tô Tiểu Vũ ngồi xổm xuống trước mặt Trưởng Tôn Thanh Thanh, nhìn máu trên đất, mắt hiện lên vẻ chán ghét.
"Đê, đê tiện." Trưởng Tôn Thanh Thanh đã đau đến mức nói chuyện cũng run lên, lớp trang điểm tinh xảo của nàng đã bị nước mắt lau sạch, người không ra người, quỷ không quỷ, đôi mắt đỏ bừng đầy oán hận.
"Không đê tiện, thì sao có thể đấu lại những người mở tưởng Minh vương được?" Tô Tiểu Vũ bật cười, ngăn cản nàng che mắt cá chân, thản nhiên nhìn đóa hoa lê trên da thịt nàng, có chút tiếc nuối, đóa hoa này đã bị nàng làm hỏng, nhíu mày, đột nhiên cúi người, nói nhỏ vào tai nàng, "Không phải muốn thiên đao vạn quả ta sao? Con người của ta luôn có thù sẽ trả lại gấp trăm lần, tự mình tính đi, là bao nhiêu đao? Có phải bây giờ rất đau hay không, đây chỉ mới là đao đầu tiên." Dứt lời, đẩy nàng té trên mặt đất, chậm rãi đứng lên.
Sắc mặt Trưởng Tôn Thanh Thanh trắng bệch, không phải vì đau đớn, mà vì sợ hãi, tóc tai tán loạn, so với người điên còn khó coi hơn, "Ma, ma quỷ..." giọng nói run run, cố gắng lui về phía sau, kéo dài vết máu trên mặt đất.
Tô Tiểu Vũ biết, nàng biết, sát thủ là do nàng giết, là nàng giết! Rốt cuộc nàng là ai? Nàng không phải phế vật sao? Vì sao, vì sao lại đáng sợ như vậy? Không muốn, nàng không muốn bị thiên đao vạn quả, nàng hối hận, nàng không nên tranh Minh vương!
Mắt Trưởng Tôn Úc Phong đầy đau lòng và sốt ruột, muốn cử động nhưng lại không động đậy được, gấp đến độ tròng mắt đỏ lên, Tô Tiểu Vũ nói gì với Thanh Thanh? Nhiều năm như vậy, hắn chưa bao giờ thấy nữ nhi của mình có vẻ mặt này!
Tô Tiểu Vũ nhìn từ trên cao xuống, nụ cười trên mặt dần dần tắt, vẻ lười biếng cũng biến mất, tranh thủ thời cơ, uy nghiêm nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt, giống như vương giả, chỉ một ánh mắt liền làm cho người ta phục tùng.
Không ai tin nữ nhân trước mắt này lại là người lười biếng vừa rồi, Minh vương phi ngây thơ vô tội, hoặc là, đây mới thật sự là nàng, đám nữ nhân vừa rồi muốn khiêu chiến với nàng, và đám đại thần khinh thường nàng, đều cảm thấy hối hận, bọn họ không biết vì sao một nữ nhân lại có được hơi thở của hoàng đế, nhưng bọn họ biết, không thể đắc tội với nàng được.
"Tư Thiên Hoán là nam nhân của ta, sau này, nếu ai dám động tâm với hắn, thì sẽ giống Trưởng Tôn Thanh Thanh hôm nay." Tô Tiểu Vũ trầm giọng nói, con ngươi đen thâm thúy sắc bén, lạnh lùng quét nhìn mọi người, vừa lòng nhìn bọn họ không ai dám phản đối, chậm rãi nở nụ cười như hoa bỉ ngạn, tuyệt diễm lại đen tối, khí thế bá đạo, nếu thiếu niên hồng y trong bức tranh thiếu vẻ đàng hoàng, thì bây giờ nàng lại lộ rõ vẻ uy nghiêm, cuồng vọng cực kỳ, nhưng lại không ai dám phản bác, dứt lời, đầu ngón tay bắn ra cánh hoa lê thứ hai cắm vào mắt cá chân còn lại của Trưởng Tôn Thanh Thanh, nghe thấy tiếng hét thảm thiết, Trưởng Tôn Thanh Thanh chết ngất ngay lập tức.
"Có bản vương kiểm chứng, nữ nhi của Đức Vương, Trưởng Tôn Thanh Thanh, thuê thích khách ám sát Minh vương phi đương triều, người đâu, đưa nàng vào thiên lao, chờ xử lý." Lúc này Tư Thiên Hoán đã đứng lên, thản nhiên tuyên bố, tiếp tục thả một quả bom vào đám người phía dưới, cho dù mọi người thấy kỳ quái, cũng không dám nghi ngờ, dù sao, không ai dám nghi ngờ Minh vương.
Sau đó đi đến bên người Tô Tiểu Vũ, sóng vai đứng cùng nàng, khí thế tôn giả tôn quý, tương xứng với Tô Tiểu Vũ, thản nhiên quét mắt nhìn mọi người, sau đó ôn nhu cười, nâng cằm Tô Tiểu Vũ lên, đáy mắt nhu hòa làm thời gian dừng lại, chậm rãi cúi người, hôn lên môi Tô Tiểu Vũ, rất lâu cũng không buông ra, giống như để chứng minh cho lời nàng vừa nói. sau đó đột nhiên ôm nàng, mũi chân chạm nhẹ, bay lên đài cao.
Mọi người chỉ thấy hai bóng dáng màu bạc thân mật hòa hợp cùng một chỗ, nam tử tươi cười như ánh nắng trên đóa Hồng Liên, người đầy hạnh phúc, mê hoặc vạn vật, nữ tử cười như gió xuân không nhiễm bụi trần, thanh khiết hoàn mỹ như hoa lê, tỏ vẻ yếu ớt, làm thời gian mờ nhạt.
Cuộc đời này, chỉ có bọn họ mới xứng đnág nhìn thấy nụ cười của nhau, chính là như thế.
Mọi người ngơ ngác nhìn này cảnh tượng này, một lúc lâu cũng không thể hoàn hồn.
Trưởng Tôn Úc Phong được giải huyệt liền bổ nhào vào người Trưởng Tôn Thanh Thanh, khí lực toàn thân như bị vắt cạn, trong mắt đều là vẻ tuyệt vọng, thì ra lúc trước Thanh Thanh xin tiền của mình để thuê sát hủ giết Tô Tiểu Vũ, sao nàng lại ngu xuẩn như vậy, sao lại ngu như vậy!
Thị vệ cũng không cho cha con hai người nhiều thời gian, nhanh chóng lên đài, bắt Trưởng Tôn Thanh Thanh đi, để Trưởng Tôn Úc Phong ngồi chồm hỗm một mình.
"Thuật thuật, ta cũng muốn!" Tư Thiên Chanh đáng thương nhào vào lòng Bạch Thuật, Tiểu Vũ quá khí phách, nà
"Trận đấu bắt đầu, mời những người muốn cạnh tranh với Minh vương phi đứng qua một bên nghỉ ngơi trước."
Dứt lời, chỉ về phía mấy chỗ ngồi phía bên phải, rồi tự mình chậm rãi ngồi giữa bàn đấu, Đức Vương Trưởng Tôn Úc Phong ngồi bên phải Tư Thiên Chanh, Thừa tướng Lưu Phàm Vũ ngồi bên trái, ba người bọn họ sẽ đưa ra lời bình luận cho trận đấu.
"Tây Vân, chờ Tiểu Khúc Nhi lên đài, đưa cái này cho Hoàng đế." Tô Tiểu Vũ không nhìn ánh mắt độc ác của đám nữ nhân đó, lấy trong tay áo ra một cây tiêu bằng ngọc sáng bóng loáng, mắt hiện lên ý cười, giao nó cho Tây Vân.
Tây Vân gật đầu, yên lặng lui ra ngoài.
"Vì sao không tự đưa cho nàng?" Tư Thiên Hoán nhíu mày hỏi, ngọc tiêu này rõ ràng là cho Khúc Ngâm.
Tô Tiểu Vũ cười như không cười nhìn hắn, sau đó bật cười ra tiếng, làm cho mọi người sững sờ ngẩn ngơ, "Thật sự muốn ta tự đưa sao?"
Tư Thiên Hoán bị nàng trêu tức nên hơi xấu hổ, không mặn không nhạt hừ nhẹ một tiếng, đút một miếng điểm tâm vào miệng nàng, răng nanh của vật nhỏ quá lợi hại.
" Quy tắc của trận đấu mọi người đều đã biết, Khúc cô nương lấy một địch nhiều, nếu trong các ngươi không ai có thể thắng được nàng, các vị đại thần, sau này các ngươi không thể can thiệp vào chuyện hậu cung của Hoàng thượng nữa." Tư Thiên Chanh thản nhiên nói, mắt nhìn lướt qua đám quần thần dứơi đất, mặt tỏ vẻ nghiêm khắc.
Các đại thần cúi người, đáp "Dạ", nàng kêu nha hoàn mang những thứ mình đã chuẩn bị lên.
"Cầm kỳ thi họa, chúng ta bắt đầu so tài về hội họa trước." Tư Thiên Chanh nói, thấy có mười nữ tử bước lên phía trước, phân phó người hầu chuyển mười cái bàn đến. DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn
Khúc Ngâm sờ sờ mũi, cười với Tư Thiên Hoàng, nói, "Ta đi nha." Dứt lời, từ từ đi xuống đài cao, từng bước một, từng bước chân như hoa sen nở rộ.
"Thi họa thật không?" Khúc Ngâm chậm rãi đi đến trước mặt mười nữ tử, tư thái lạnh lùng làm cho mười người âm thầm cắn răng, khí thế của mình thua nàng ta vài phần, tất nhiên sẽ không vui vẻ nổi.
Nữ nhi Lưu Phàm Vũ Lưu Thanh Ninh ngẩng đầu, nở nụ cười, trên khuôn mặt kiều diễm có vài phần khiêu khích, giọng điệu cũng không tốt đẹp gì, "Thi họa, trận đấu quy định như thế, Khúc cô nương đừng trách chúng ta ỷ thế hiếp người, dù sao Hoàng Thượng là người trong thiên hạ, sao có thể cho một mình ngươi độc chiếm?"
Nàng vừa nói xong, chín người khác đồng loạt gật đầu, ánh mắt nhìn Khúc Ngâm đều mang theo địch ý.
Khúc Ngâm cúi đầu cười hai tiếng, hàm ý trong tiếng cười khó hiểu, thản nhiên nhìn mười người, hỏi, "Vẽ cái gì?"
"Xem ra Khúc cô nương rất tự tin, hôm nay nhiều mỹ nhân như vậy, không bằng chúng ta vẽ chân dung đi, thế nào?" Nhân từ với kẻ địch chính là tàn nhẫn với bản thân, Lưu Thanh Ninh tuyệt đối không khách sáo, nàng ta vừa nói xong, mặt mày lộ vẻ tự tin, ai chẳng biết Lưu Thanh Ninh nàng là họa sĩ vẽ chân dung giỏi nhất Lăng thành, trận này, nàng thắng chắc rồi.
"Được!" Mắt Khúc Ngâm trong xẹt qua một ánh tăm tối, nàng chuẩn bị vị trí ngồi xuống, chậm rãi nâng bút lông lên.
Tư Thiên Chanh cười nhìn Khúc Ngâm, nhìn nàng tự tin thật khiến người ta yêu thích, trái lại Lưu Thanh Ninh...
"Tướng gia, nữ nhi của ngươi thật thiếu kiên nhẫn." Tư Thiên Chanh nâng chén trà, lạnh lạnh nhìn Lưu Phàm Vũ.
Lưu Phàm Vũ nghe vậy, cũng không tức giận, chỉ cười nhẹ, "Nàng bị ta chiều hư từ nhỏ, khiến trưởng công chúa chê cười."
Tư Thiên Chanh nhíu mày, thầm mắng một tiếng lão hồ li, không thèm nhắc lại nữa.
"Các nàng đang làm cái gì?" Tô Tiểu Vũ uống trà, vừa thất thần một chút, không chú ý động tĩnh bên kia, đã thấy Khúc Ngâm bắt đầu động thủ, quay đầu hỏi Tư Thiên Hoán.
"Vẽ tranh." Tư Thiên Hoán không thèm để ý nói, lấy khăn lau miệng nàng, hoàn toàn không để ý động tác của mình rước lấy ánh nhìn của đám người phía dưới.
Nét mặt Trưởng Tôn Thanh Thanh bình tĩnh, không cam lòng nhìn Tô Tiểu Vũ, Vương gia là người tôn quý, sao có thể lau miệng cho tiện nhân này, sao có thể, nàng muốn Tô Tiểu Vũ chết, nàng muốn nàng ta bị thiên đao vạn quả!
Mắt Tô Tiểu Vũ đột nhiên nhìn về phía Trưởng Tôn Thanh Thanh, trong mắt mang theo sự châm chọc, tuy chỉ nhìn thoáng qua, nhưng cũng làm Trưởng Tôn Thanh Thanh hiểu được, lập tức tức giận đến đỏ mặt, mắt phát ra hận ý.
"Quận chúa, ngài sao vậy?" Phùng Nhược Anh cảm giác người bên cạnh tức giận, quan tâm hỏi.
Trưởng Tôn Thanh Thanh sửng sốt, áp chế sự tức giận, buộc chính mình cười đoan trang, nói, "Không có việc gì." Nhưng nàng không biết, nụ cười này còn khó coi hơn khóc, dfienddn lieqiudoon làm cho những nữ tử bình thường ghét nàng lấy khăn che miệng nở nụ cười.
"Ha, Trưởng Tôn Thanh Thanh rất tức giận." Vừa rồi Tô Tiểu Vũ cố ý liếc mắt, nàng cũng không tốt đến mức đối xử tốt với người muốn thiên đao vạn quả mình, thấy nàng ta như vậy, nhéo cánh tay Tư Thiên Hoán, cười nói.
"Đừng tức chết là được rồi." Tư Thiên Hoán không có phản ứng gì nhiều, chuyên tâm giúp nàng gọt vỏ táo.
Tô Tiểu Vũ nheo mắt, "Chàng đau lòng sao?"
"Không phải, để nàng sống sau đó lăng trì xử tử." Tư Thiên Hoán tức giận liếc nàng, nói, quả táo trong tay cũng vừa gọt xong, đưa đến miệng nàng, "Mau ăn đi."
"Ta không phải heo." Tô Tiểu Vũ yếu ớt chu miệng, nhưng vẫn vui vẻ nhận lấy, mắt lại chuyển hướng về phía Khúc Ngâm, đột nhiên hỏi, "Chàng nói xen Tiểu Khúc nhi sẽ vẽ ai?"
Hay là đang vẽ Hoàng đế, nhưng nàng cũng không quá đoan trang như vây, vậy chắc đang vẽ người khác rồi, có thể là ai được chứ?
"Lát nữa sẽ biết không phải sao." Tư Thiên Hoán hừ nhẹ, thấy nàng sốt ruột, hơi nhíu mày, "Hoàng tẩu tinh thông cầm kỳ thi họa, nàng không cần lo lắng, có người rõ ràng không biết gì về cầm kỳ thư họa cả, sao lại không thấy nóng nảy vậy?"
Đột nhiên miệng nàng nhếch lên nụ cười không đứng đắn, cắn một miếng táo, "Gấp cái gì, ta không vội giết người đâu."
Mặc dù hai người tâm ý tương thông, nhưng cụ thể nàng nghĩ cái gì hắn cũng không thể cảm nhận được hết, Tư Thiên Hoán thấy nàng tỏ vẻ "Ta có diệu kế", trong lòng rất tò mò, nhưng hắn biết nàng sẽ không nói, cũng không ngốc nghếch hỏi nữa, chỉ hi vọng Khúc Ngâm so tài nhanh một chút.
Mắt Tư Thiên Hoàng vẫn không rời khỏi người Khúc Ngâm, nhìn nàng thật sự nghiêm túc, trong lòng càng vui mừng hơn, có một nữ nhân nguyện ý làm mọi việc vì mình, thật sự rất hạnh phúc, nếu không phải đang ngồi ở vị trí này, sẽ không có được cảm giác này, nếu không phải hoàn cảnh không cho phép, hắn thật sự muốn bước xuống, ôm nàng vào ngực, vĩnh viễn sẽ không buông ra.
Khúc Ngâm chậm rãi vẽ ra cảnh tượng trong đầu, trong lòng càng cảm thấy buồn cười, nhịn không được, nhìn thoáng qua Tô Tiểu Vũ, thấy hình như nàng lại đấu võ mồm với Tư Thiên Hoán, ý cười ở môi càng sâu, một nữ tử tao nhã như vậy, rốt cục cũng bỏ đi quy tắc, tùy theo lòng mình, trên giấy chậm rãi hiện lên một bóng dáng màu hồng.
"Đã đến giờ." Đức Vương Trưởng Tôn Úc Phong nhìn hương đã cháy hết, cất giọng nói.
Lưu Thanh Ninh nhìn bức tranh trên bàn, vừa lòng cười cười, chậm rãi đứng dậy, khiêu khích nhìn Khúc Ngâm, nhưng Khúc Ngâm ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn nàng một cái, đây gọi là cố kiêu ngạo tự đắc cuối cùng lại ôm một bụng tức giận vào người, rất khó chịu.
Tư Thiên Chanh dẫn đầu, Trưởng Tôn Úc Phong và Lưu Phàm Vũ đi ở phía sau, chậm rãi xem xét mười một bức họa trên bàn, bức sau đặc sắc hơn bức trước, đến lượt bức tranh của Lưu Thanh Ninh, Trưởng Tôn Úc Phong đã bắt đầu suy đoán, không biết nữ tử xinh đẹp trên giấy tên gì, đôi mắt đẹp như mùa xuân, có nét thẹn thùng của thiếu nữ, giống y như đúc, có thể nói đây là tinh phẩm, Lưu Phàm Vũ cũng vừa lòng nhìn nữ nhi của mình.
Mặc dù Tư Thiên Chanh rất tán thưởng bức tranh của Lưu Thanh Ninh, nhưng vẫn không dừng bước, đi đến nhìn tranh của Khúc Ngâm, rốt cục lộ ra sắc mặt cực kỳ kinh ngạc.
Trưởng Tôn Úc Phong và Lưu Phàm Vũ thấy vậy, lòng liền trầm xuống, cất bước đi tới, kinh ngạc đứng tại chỗ, cái này, sao có thể vẽ ra được, đây rõ ràng là chân nhân, mà người này, người này... Trên đời này sao lại có nam tử tuyệt diễm như vậy chứ!
Vẻ mặt của ba người đã cho thấy ai là người chiến thắng.
Khúc Ngâm nhẹ nhàng mím môi, giống như đã sớm đoán được biểu cảm này của bọn họ rồi, hơi nghiêng mặt, nói với Lưu Thanh Ninh, "Ngay cả ta ngươi cũng không thắng được, còn muốn độc chiếm Hoàng Thượng." Vốn dĩ câu nói này rất kiêu ngạo, nhưng phát ra từ miệng nàng, lại trở thành chuyện đương nhiên, dù là ai cũng không soi mói được.
Lưu Thanh Ninh không tin nàng lại bại dưới tay một nữ nhân vô danh, không phục nhìn bức họa của nàng, lập tức cũng giật mình ngây ngẩn cả người, trong mắt còn khó có thể che giấu được sự si mê.
Một thiếu niên xinh đẹp như tranh, ngông cuồng phách lối xen lẫn với nét quân tử không ai có, một bộ hồng y nóng như lửa, nếu nói hắn là yêu tinh, thì không đúng vì mắt hắn chỉ có sự quang minh lỗi lạc, nếu nói hắn là thần tiên, thì lại thấy nét mặt hắn lộ nụ cười tà tứ mê người, nam tử như vậy, có thể so ngang với Minh vương, rốt cuộc hắn là ai? Dieenndkdan/leeequhydonnn
"Tỷ thí hội họa, Khúc Ngâm thắng." Tư Thiên Chanh chậm rãi nở nụ cười, hắng giọng tuyên bố, làm mọi người bên dưới đều nghị luận.
Lưu Thanh Ninh bị giọng nói của nàng làm hồi thần, lập tức phản bác, "Trưởng công chúa, vị trí phi tử của Hoàng Thượng, chỉ sợ không thể đưa cho Khúc cô nương."
Tư Thiên Hoàng vốn đang cười, nghe thấy có người nói câu này, lập tức giận tái mặt, "Vì sao không thể?" Hắn không cho phép có ai dám nghi ngờ nữ nhân của hắn, huống chi đã công nhận Ngâm nhi thắng rồi.
Lưu Thanh Ninh cố lấy dũng khí, giơ cao bức họa của Khúc Ngâm lên để mọi người xem, "Nàng ta dụng tâm vẽ nam nhân này như vậy, rõ ràng là trong lòng có ái mộ, một nữ nhân như vậy, sao có thể vào cung hầu hạ Hoàng Thượng được!"
Nói tới đây, trên mặt đã đấy sự tự tin, ái mộ nam nhân khác, chính là không khiết trinh, không giết nàng ta đã rất nhân từ rồi, còn muốn tiến cung tranh Hoàng Thượng với nàng?
"Làm càn!" Tư Thiên Hoàng còn chưa nhìn bức họa đó, đã lạnh giọng quát, khi nhìn thấy bức họa, sắc mặt hắn càng thêm âm trầm.
"Hoàng Thượng bớt giận, là lão thần không biết cách dạy con, cầu Hoàng Thượng vì nàng nhỏ tuổi, tha cho nàng lần này đi." Lưu Phàm Vũ bị lời nói của Lưu Thanh Ninh làm toát mồ hôi lạnh, lập tức quỳ rạp xuống đất, thuận tiện kéo Lưu Thanh Ninh quỳ xuống theo.
"Phụ thân, ta không sai!" Lưu Thanh Ninh kiêu căng quen thói, lập tức cố gắng phân rõ lập trường, phản bác lại.
"Không được làm càn!"
Một tiếng "Ba" vang lên, Lưu Phàm Vũ hung hăng tát Lưu Thanh Ninh một cái, tuy rằng đau lòng, nhưng bảo vệ mạng của nàng quan trọng hơn, chuyện này liên quan đến tôn nghiêm hoàng thất, một tiểu nha đầu như nàng sao có thể chịu được!
Lưu Thanh Ninh không tin ôm mặt mình, khóc rống ngay tại chỗ, cũng không sợ dọa người khác.
"Trẫm nghĩ nữ nhi Thừa tướng chỉ to gan lớn mật, không ngờ lại còn có mắt không tròng, Thừa tướng thật sự biết cách dạy nữ nhi."
Giọng nói Tư Thiên Hoàng lạnh lùng, chỉ vào bức họa, "Thừa tướng tự mình nhìn cho rõ đi, người trong tranh rốt cuộc là ai?"
Lưu Phàm Vũ nơm nớp lo sợ cầm lấy bức tranh, tinh tế quan sát kỹ, đột nhiên khiếp sợ mở to mắt, nhìn về phía Tô Tiểu Vũ trên khán đài, giọng nói lắp bắp, "Là, là, là Minh vương, phi..."
Tuy rằng thiếu niên trong bức tranh ngông cuồng hơn Minh vương phi, nhưng khuôn mặt lại giống y như đúc, cho dù là tỷ đệ sinh đôi cũng không thể giống như vậy.
Lời của hắn vừa vang lên, tất cả mọi người đều im lặng, người phía dưới ngồi gần cũng thấy bức tranh đó, cẩn thận suy nghĩ, thật sự là Minh vương phi, nhưng sao Minh vương phi lại mặc nam trang, sao Khúc cô nương có thể vẽ được bộ dáng Minh vương phi mặc nam trang được?
Lưu Thanh Ninh cũng khóc không ra tiếng, ngây ngốc nhìn Tô Tiểu Vũ trên khán đài, đột nhiên tuyệt vọng, nàng náo loạn như vậy, chẳng những không được Hoàng Thượng yêu thích, lại làm cho mọi người ở Lăng thành chê cười, sao có thể như vậy, sao có thể...
Tô Tiểu Vũ nhíu mày, thản nhiên nói, "Thật sự là ta." Nhưng, bây giờ nhìn lại bức họa này, mới thấy mấy năm nay nàng thay đổi rất nhiều, đặc biệt là...
"Vũ Nhi, càng ngày nàng càng giống nữ nhân." Tư Thiên Hoán nhẹ nhàng chạm vào cằm của nàng, cười như không cười.
Mắt Tô Tiểu Vũ cong thành hình lưỡi liềm, cười tủm tỉm quay đầu lại, mắt bắn ánh sáng nguy hiểm ra bốn phía, cái gì gọi là giống, đó chính là nàng!
Tư Thiên Hoán nhíu mày, liếc nhìn bức họa đó, lại nhìn thấy mắt Tô Tiểu Vũ đột nhiên trở nên rất kỳ lạ.
"Thừa tướng mang nữ nhi ngươi lui ra trước đi, đổi thành Minh vương đi." Tư Thiên Hoàng lạnh lùng hạ lệnh, không cần nhiều lời nữa.
Khúc Ngâm vừa lòng chớp mắt nhìn hắn mấy cái, sau đó nâng mi nhìn Tô Tiểu Vũ, khôi phục lại nụ cười xinh đẹp như trước.
Lưu Phàm Vũ liên tục khấu tạ long ân, lập tức đưa Lưu Thanh Ninh hồi phủ.
Mọi người còn chưa lấy lại tinh thần, vẫn còn nhìn Tô Tiểu Vũ trên đài cao.
Tô Tiểu Vũ cảm thấy, nếu những người đó còn tiếp tục nhìn chằm chằm nàng, thì cơ thể nhỏ bé của nàng sẽ bị xuyên thủng mất, đặc biệt là tên nam nhân ngồi bên cạnh nàng, ánh mắt vừa nóng bỏng vừa ghen tị.
Đối với Khúc Ngâm, từ trước tới giờ, trong tiềm thức của Tư Thiên Hoán luôn mặc định nàng là tình địch, vừa rồi nhìn thấy nàng vẽ thiếu niên mặc hồng y, trong lòng lại càng không khó chịu, những ngày tháng tươi đẹp và không tươi đẹp của vật nhỏ, hắn đều không thể trải qua với nàng.
"Khụ, Hoán, hoàng huynh gọi chàng xuống đài." Tô Tiểu Vũ nhẹ nhàng kéo tay áo Tư Thiên Hoán, dở khóc dở cười nói, mọi người đều nhìn hắn, hắn còn có thể ngồi vững vàng ở đây mà để tâm vào những chuyện vụn vặt này, thật sự làm người khác khâm phục.
Tư Thiên Hoán lạnh lùng liếc nhìn Tư Thiên Hoàng, vì sao lại gọi hắn xuống đó?
Khóe miệng Tư Thiên Hoàng co rút, nhẹ nhàng trừng mắt nhìn hắn, sau đó quay đầu đi, không gọi hắn chẳng lẽ gọi Bạch Thuật, dù sao đây cũng là chuyện của hoàng gia, bây giờ Bạch Thuật còn chưa phải phò mã, không thích hợp.
"Nhanh lên, kết thúc sớm một chút, ta muốn về nhà ngủ!" Tô Tiểu Vũ thấy hắn còn ngồi lỳ ra đó không chịu cử động, mặt trầm xuống, thấp giọng nói.
"Mệt sao? Vậy ta sẽ nhanh một chút." Tư Thiên Hoán sửng sốt, thấy đáy mắt nàng có vẻ mỏi mệt, hơi áy náy, lập tức đứng dậy đi xuống đài, nhìn thấy đám nữ nhân đang đứng trên đài, hơi nhíu mày.
Tô Tiểu Vũ thấy hắn ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh Tư Thiên Chanh, mím môi mỉm cười, tay nhỏ bé mò vào trong tay áo, lấy ra một cục lông trắng đặt trên đùi, vuốt lông nó, không thấy nó cử động, khóe miệng hung hăng nhếch lên, trong khoảng thời gian này Tiểu Bạch luôn ngủ, nó không nên ngủ nhiều như vậy, lúc ở địa cung Mặc gia còn chưa ngủ đủ sao?
"Tiểu Bạch, hôm nay trong thuốc ta có thêm một ít mật..." Tô Tiểu Vũ lay lay nó, đột nhiên mò tới lỗ tai nó, nhẹ nhàng búng vào lông tơ xung quanh, không mặn không nhạt nói.
Cơ thể Tiểu Bạch run lên, lập tức mở to hai mắt, mắt sáng lên, vươn móng vuốt nhỏ bé lên nhào vào lòng Tô Tiểu Vũ, nó phải có viên thuốc mật ong đó, vị rất ngon, rất ngon!
"Lừa ngươi thôi." Tô Tiểu Vũ xách tiểu tử thối trong lòng mình lên, cười rất vô tội.
Lông trên người Tiểu Bạch dựng thẳng đứng lên, thở hồng hộc trừng mắt nhìn Tô Tiểu Vũ, Tiểu Vũ quá đáng, Tiểu Vũ là một kẻ lừa đảo, lừa gạt tình cảm của thần thú, quấy rầy thần thú nghỉ ngơi!
Tô Tiểu Vũ cười càng vui vẻ, cũng không biết mình có xấu thật hay không, rất thích nhìn lông tơ Tiểu Bạch dựng đứng lên, nó càng tức giận, nàng càng vui vẻ!
Tiểu Bạch thấy nàng như vậy, vô lực nhắm mắt, lấy một cái chai trong ngực nàng ra, bật nắp lọ, ăn một viên thuốc, liền tức giận trừng mắt nhìn Tô Tiểu Vũ, động đậy chóp mũi, không ăn nữa, nằm úp sấp trên cổ Tô Tiểu Vũ rồi ngửi, sau đó bò xuống tay của nàng, mở to mắt nhìn nàng.
"Sao vậy?" Tô Tiểu Vũ nhíu mày, biểu cảm này của nó là sao, cũng không nuốt đống thuốc trong miệng nữa.
Tiểu Bạch nhìn chằm chằm nàng thật lâu, sau đó chậm rãi nuốt thuốc, vẻ mặt thẹn thùng, bên trong lỗ tai nhỏ hơi đỏ lêb, nâng móng vuốt nhỏ chỉ vào bụng Tô Tiểu Vũ, sau đó lại chỉ Tư Thiên Hoán đang ngồi dưới đài.
Tô Tiểu Vũ hơi sững sờ ngẩn ngơ, không hiểu nên nhìn bụng mình, sau đó nhìn về phía Tư Thiên Hoán, cuối cùng nhìn vào lỗ tai đỏ ửng của Tiểu Bạch, khuôn mặt đầy ý cười của nàng cũng đỏ lên. dinendian.lơqid]on
"Ngươi thật sự biết rất nhiều thứ." Tô Tiểu Vũ đỏ mặt, lạnh lùng nhìn nó, giọng nói có chút kỳ quái.
Tiểu Bạch thu móng vuốt lại, đắc ý ngẩng đầu, tất nhiên, nó là thần thú, sống rất lâu năm rồi, có gì mà không biết, trên người Tiểu Vũ có mùi của Tư Thiên Hoán, điều đó cho thấy bọn họ đã giao hợp, hơn nữa chuyện đó diễn ra chưa bao lâu... Ai, lúc nó chưa bị phong ấn thích nhất là chuyện tình, nhưng nó vẫn chưa từng thấy con người giao phối đâu.
"Ba ngày không cho ăn thuốc." Tô Tiểu Vũ nói xa xăm, nhanh chóng lấy lại lọ thuốc chỉ còn lại một nửa.
Tiểu bạch sửng sốt, không ngừng kêu "Xèo xèo", móng vuốt khua lung tung, thấy sắc mặt Tô Tiểu Vũ không tốt, nghĩ đến con người có một thành ngữ, đó là thẹn quá hóa giận, trong lúc nhất thời khóc không ra nước mắt.
Tô Tiểu Vũ quăng nó lên bàn, lạnh nhạt cười nhìn đám người phía dưới, nàng thật sự nhìn bọn họ, vốn dĩ không hề để ý tới Tiểu Bạch đang kháng nghị.
"Không phải ngươi rất thích ngủ sao? Vậy cứ ngủ qua hết ba ngày là được rồi."
Tiểu Bạch mở hai mắt, ngã xuống đất không đứng dậy nổi, hai tròng mắt đầy ý tố cáo, là ai bắt nó thức dậy, có biết giấc ngủ bị cắt ngang sẽ rất khó tiếp tục không, nàng chẳng những không nhận sai, còn cướp đoạt quyền lợi uống thuốc của nó, sao có thể!
Mặc kệ nó vặn vẹo cơ thể như thế nào, Tô Tiểu Vũ cũng không thèm để ý, nhìn xuống dưới khán đài, đợi cho Tiểu Bạch hoàn toàn đầu hàng, mới nhẹ nhàng nở nụ cười, quăng cái lọ cho nó.
Tiểu Bạch tức giận trừng mắt nhìn nàng, rồi lại không có tiền đồ ôm lấy cái lọ ngoan ngoãn ngồi vào lòng nàng.
Tuy Tư Thiên Hoán ngồi dưới đài, nhưng lực chú ý luôn đặt trên người Tô Tiểu Vũ, thấy nàng và Tiểu Bạch chơi đùa vui vẻ, trong mắt hiện lên một chút ôn nhu, nhìn chín người sau khi lui xuống, lại có một nhóm khác đi lên, không có hứng thú nhắm mắt lại, không mặn không nhạt nói, "Tất cả đều đi lên, mỗi người khảy một khúc nhạc." Chờ những người này so cầm kỳ thi họa xong, có lẽ vật nhỏ đã chán đến ngủ quên rồi.
"Minh vương, việc này, không hợp quy tắc của Trưởng công chúa đặt ra." Trưởng Tôn Úc Phong nhíu mày, nhìn Tư Thiên Hoán cẩn thận nói.
"Quy tắc? Lần này tuyển phi cho Hoàng huynh, chỉ cần có lợi với Hoàng huynh thì chính là quy tắc, Đức Vương có ý kiến gì sao? Hoàng huynh thích nghe đàn, so cầm có gì sai sao?" Tư Thiên Hoán không mở mắt, thản nhiên nói, mỗi một câu nói đều hợp tình hợp lý không cho người khác có cơ họi phản bác, làm cho Tư Thiên Chanh, Tư Thiên Hoàng và Tô Tiểu Vũ chậm rãi cong khóe môi.
"Vương gia nói phải." Lưng Đức Vương đổ mồ hôi lạnh, lập tức nói, nhiều năm không gặp, khí thế của hắn chỉ có tăng chứ không hề giảm.
"Các vị cô nương có ý kiến gì sao?" Tư Thiên Chanh lạnh nhạt cười hỏi đám nữ tử.
Bọn họ đều đồng loạt lắc đầu, lúc nhìn thoáng qua Tư Thiên Hoán, mặt đỏ hết lên, nhanh chóng cúi đầu, sao người của hoàng thất ai cũng đẹp như vậy chứ.
Tư Thiên Hoàng cầm ngọc tiêu Tây Vân đưa tới, cười với Tô Tiểu Vũ, đưa cho công công bên cạnh, "Đưa cho Ngâm nhi đi."
"Dạ." Công công nhỏ giọng đáp lại, cẩn thận cầm ngọc tiêu, đi về phía đài, dừng lại trước mặt Khúc Ngâm, cười nói, "Khúc cô nương, đây là ngọc tiêu Hoàng Thượng chuẩn bị cho ngài."
Hoàng Thượng sủng ái Khúc cô nương, hắn biết rất rõ, những cô nương này tuy rằng ưu tú, nhưng có Khúc cô nương ở đây, chỉ sợ không ai lọt vào mắt của Hoàng Thượng được, bây giờ nếu có thể được vị chủ tử này yêu thích, địa vị của hắn trong cung sau này sẽ càng thêm vững chắc.
"Đa tạ." Khúc Ngâm cười nhẹ, cầm lấy ngọc tiêu, trong lòng có chút buồn cười, Tiểu Vũ đã chuẩn bị dùm Tư Thiên Hoàng, nàng ấy không biết, Hoàng không biết nàng biết thổi tiêu.
Tô Tiểu Vũ thưởng thức bộ lông tơ mềm mại của Tiểu Bạch, cười tủm tỉm nhìn Khúc Ngâm, lần cuối cùng nghe tiếng tiêu của nàng, là sáu năm về trước, cũng không biết qua sáu năm, tiếng tiêu của nàng có hay hơn không.
Tô Nghệ Tuyền nhìn ngọc tiêu trong tay Khúc Ngâm, trong lòng ghen tị đến không chịu được, dã nha đầu này ở đâu ra, mà lại làm Hoàng Thượng thích nàng như vậy.
"Bắt đầu đi." Tư Thiên Chanh thấy mọi người đều đã ngồi xong, cất giọng nói, người không nhiều lắm, dù sao nếu không có tài nghệ âm nhạc tốt, sẽ không dám lên đài so tài, xú tiểu tử vừa qua đây ngồi cũng không dự đoán được, người chuẩn bị ngọc tiêu là nữ nhân của hắn, cho dù không cam lòng, cũng không dám nói gì.
"Tiểu Hoán, ngươi không mở to mắt ra để nhìn sao?" Tư Thiên Chanh thấy Tư Thiên Hoán vẫn nhắm hai mắt, trêu tức hỏi, xú tiểu tử không có ấn tượng tốt với nữ nhân, cho nên toàn bộ Minh vương phủ đều chỉ có nam nhân, lúc này trước mặt nhiều nữ nhân như vậy, cũng khó trách xú tiểu tử lại nhắm mắt.
"Hoàng tỷ, ngươi dùng mắt để nghe nhạc sao?" Tư Thiên Hoán cười như không cười nói, mắt hơi mở ra, tà ý liếc nàng một cái.
Tư Thiên Chanh nâng khóe miệng lên, dời mắt nhìn đám nữ tử đang chuẩn bị tấu nhạc, âm thầm oán, đấu võ mồm với xú tiểu tử, nàng chưa từng thắng được lần nào, xú tiểu tử cũng không biết nhường tỷ tỷ của ngươi.
Hơn mười người, không chỗ nào không có đàn, mỗi người đều rất tự tin bắt đầu khảy đàn, không cam lòng dừng lại giữa chừng, bởi vì...
"Không cần đàn nữa." Tư Thiên Hoán ngắt tiếng đàn của Tô Nghệ Tuyền, trong đôi mắt màu hổ phách đầy sự chán ghét.
Dưới khán đài lại ồn ào, đến đoạn cuối cùng, Minh vương lại bảo ngừng, ý hắn quá rõ rồi, chẳng lẽ Hoàng Thượng đang bày mưu tính kế?
Trưởng Tôn Úc Phong nhíu mày, "Vương gia, cầm nghệ của Tô cô nương không tệ, vì sao Vương gia lại bất mãn?" Những người trước tài đánh đàn bình thường thì không nói, nhưng cầm nghệ của Tô Nghệ Tuyền cao hơn các nàng rất nhiều, hắn làm như vậy, khó tránh khỏi việc khiến người khác cảm thấy bất công.
"Đức Vương nghe nàng ta đàn bao nhiêu lần rồi?" Tư Thiên Hoán cười nhạo, giọng nói đầy sự trào phúng.
Sắc mặt Trưởng Tôn Úc Phong lập tức khó coi, dù thế nào hắn cũng là một Vương gia, ngươi lại là Minh vương tôn quý, đáng lẽ không nên đối xử với hắn như vậy!
Tô Nghệ Tuyền thấy những nữ nhân trước nàng đều bị Minh vương kêu ngừng, trong lòng vui vẻ không nhịn được, nghĩ khúc nhạc của mình nhất định có thể lọt vào tai của Minh vương, vốn đang tràn đầy tự tin, nhưng không ngờ mình cũng bị kêu ngừng, trong lòng hụt hẫng bao nhiêu không cần nói cũng biết, mà hắn kêu ngừng, die,n; da.nlze.qu;ydo/nn cũng đồng nghĩa với việc nàng không có tư cách tranh tài với Khúc Ngâm, kêu nàng làm sao cam tâm được! Nàng muốn mình trở thành Hoàng Hậu, sao có thể thua như vậy được, lại còn thua không rõ ràng!
"Vương gia, rốt cuộc Tuyền nhi có chỗ nào không tốt, tại sao ngài lại đối xử với ta như vậy?" Hai mắt Tô Nghệ Tuyền ngập nước, tròng mắt trong suốt nhìn về phía Tư Thiên Hoán, điềm đạm đáng yêu, làm cho người ta đau lòng, chỉ tiếc, bộ dáng này của nàng đã đặt sai chỗ.
"Vô tình vô cảm, khó nghe." Tư Thiên Hoán tiếp tục nhắm hai mắt, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn nàng, biểu cảm coi thường của hắn, làm cho sắc mặt Tô Nghệ Tuyền tái nhợt, chưa có ai nói nàng như vậy, đàn là thứ nàng luôn tự hào, nhưng hôm nay lại bị người khác hạ thấp, bảo nàng sao có thể chịu được, trong lòng tức giận, lời nói cũng trở nên lớn mật, "Vương gia, ngươi không thể bất công như vậy!"
"Lớn mật." Tư Thiên Chanh lạnh mặt, nàng có thể mắng xú tiểu tử, nhưng người khác tuyệt đối không thể.
"Trưởng công chúa, ta nói không đúng sao, rõ ràng Vương gia thiên vị Khúc cô nương, tất cả bọn ta đều bị kêu ngừng giữa chừng, cái này còn gọi là so tài sao?" Tô Nghệ Tuyền không phục, lớn tiếng nói, những người tức giận mà không dám nói gì cũng đều đồng ý, không phục nhìn Tư Thiên Chanh, khí thế trên người Minh vương quá mạnh mẽ, các nàng chỉ có thể nhìn Trưởng công chúa.
Tư Thiên Hoán chậm rãi mở mắt, nở một nụ cười rét lạnh, sáng chói trong mắt mọi người, mà câu nói tiếp theo, lại làm cho Tô Nghệ Tuyền cực kỳ oán hận.
"Cùng họ Tô, nhưng sao lại kém xa như vậy." Tất nhiên hắn biết vật nhỏ không phải nữ nhi của Tô Thanh Viễn, nhưng vẫn nói như vậy, là vì muốn trả thù cho vật thôi.
Mọi người nghe vậy, đều nhìn về phía Tô Nghệ Tuyền và Tô Tiểu Vũ, đám nữ nhân này luôn tụ tập buôn chuyện với nhau, đối với chuyện Tô Nghệ Tuyền khi dễ Tô Tiểu Vũ cũng biết không ít, nhưng các nàng không ngờ, Vương gia lại nhục nhã Tô Nghệ Tuyền để Tô Tiểu Vũ hết giận.
Thính lực của Tô Tiểu Vũ rất tốt, nghe hắn nói xong, nheo mắt lại, nở nụ cười, Hoán muốn trút giận cho nàng sao?
Mặt Tô Nghệ Tuyền trắng bệch, không thể tin nhìn Tư Thiên Hoán, đột nhiên quay đầu, không kiềm chế được sự hận thù, hung hăng trừng mắt nhìn Tô Tiểu Vũ, tay nắm thành quyền, móng tay cắm sâu vào thịt làm nàng đau đến mũi cũng đau xót theo, chảy nước mắt.
"Vương gia có ý gì, chẳng lẽ ta không bằng Tô Tiểu Vũ? Nàng có cái gì tốt chứ?" Tô Nghệ Tuyền cắn răng, thấp giọng vừa khóc vừa hỏi, không che giấu được sự ghen tị trong mắt, nàng chưa từng chịu sự vũ nhục như vậy, tiện nhân Tô Tiểu Vũ dựa vào cái gì mà đòi so sánh với nàng, dựa vào cái gì mà có được nam nhân tốt như vậy, hắn dựa vào cái gì mà không phân biệt tốt xấu hạ thấp nàng, tiểu tiện nhân đó ngoại trừ biết quyến rũ nam nhân, còn biết cái gì khác chứ!
Đám nữ nhân bên cạnh đã bắt đầu chê cười Tô Nghệ Tuyền ngu xuẩn, đây là lúc để tranh giành tình nhân sao? Trước mặt Minh vương lại dám vũ nhục Vương phi của hắn...
Tư Thiên Hoán cúi đầu, nụ cười ở khóe môi càng sâu, con mắt hé một nửa nhưng lại rét lạnh.
Trưởng Tôn Úc Phong ngồi ở bên cạnh hắn, sắc mặt cứng ngắc trong nháy mắt, chỉ cảm thấy lưng mình lạnh run, suýt nữa không cản được khí lạnh trong không khí, sao Tô Nghệ Tuyền ngu xuẩn như vậy, nếu trong lòng không phục, cũng không thể đứng trước mặt Minh vương nói như vậy, nam nhân này không phải ai cũng có thể đắc tội, Die nd da nl e q uu ydo n đột nhiên nghĩ đến chỉ vì câu nói của Tô Nghệ Tuyền làm tổn thương Tô Tiểu Vũ mà hắn đã có biểu cảm như vậy rồi, trong lòng thầm lo lắng cho nữ nhi của mình, có phải hắn đã sai khi tranh vị trí Minh vương phi này cho nữ nhi rồi không.
"Tô cô nương, Tiểu Vũ là Minh vương phi." Tư Thiên Chanh lạnh lùng nói, những thứ khác xú tiểu tử sẽ không thèm để ý, nhưng nếu chạm đến lợi ích Tiểu Vũ, sẽ tính toán rất chi li, Tô Nghệ Tuyền nói câu này, cũng đủ để nàng chết hơn một ngàn lần rồi, huống hồ, con dâu Hoàng gia không phải ai muốn nói gì thì nói.
Tô Nghệ Tuyền nghe vậy, mới biết mình vừa mới làm cái gì, sắc mặt tái nhợt, trong lòng biết mình đã rước lấy đại họa, sự ghen tị biến thành sợ hãi, bối rối quỳ xuống, nếu không phải bị sự ghen ghét che mờ lý trí, sao nàng dám nói như vậy trước mặt nhiều người thế này, "Vương gia, dân nữ nhất thời nóng vội mới nói những lời đại nghịch bất đạo như vậy, cầu xin Vương gia tha thứ!"
Sắc mặt Tô Thanh Viễn đang đứng dưới đài trầm xuống như nước, nhanh chóng bước lên đài, quỳ rạp xuống trước mặt Tư Thiên Hoán, "Vương gia, lão thần không biết dạy nữ nhi!"
" Sao Tô tướng quân lại không biết cách dạy nữ nhi, không phải Vũ Nhi tốt lắm sao." Tư Thiên Hoán thản nhiên nói, giương mắt nhìn Tô Tiểu Vũ, ôn nhu cười cười.
“ Dạ, dạ, lúc nhỏ Vũ Nhi nhu thuận, hiểu biết, có thể được Vương gia sủng ái, là phúc nàng tu luyện mấy đời mới có."
Tô Thanh Viễn nghe vậy, lập tức nói, trong lòng càng chán ghét Tô Nghệ Tuyền, nữ nhi ngu xuẩn này không giống Tiểu Vũ được Minh vương sủng ái, còn dám ở trước mặt nhiều người nói xấu Minh vương phi, cuối cùng người gặp phiền phức chỉ có hắn... Lúc này, ở trong lòng hắn Tô Nghệ Tuyền đã trở thành một quân cờ chết, toàn bộ hy vọng, đều phó thác lên người Tô Tiểu Vũ.
Tư Thiên Hoán châm chọc hạ khóe miệng, lại chậm rãi nhắm hai mắt lại.
"Được rồi, trận đấu còn phải tiếp tục, Tô tướng quân đưa Tô cô nương về đi, cũng không phải tội gì quá nghiêm trọng, hủy bỏ tư cách gả cho hoàng thất của nàng đi, Hoàng Thượng ngươi nói được không?" Tư Thiên Chanh thấy Tư Thiên Hoán không tính giải quyết chuyện này, bĩu môi, thản nhiên nói.
Hoàng huynh cũng thật là, bắt xú tiểu tử đi lên, rõ ràng là ngại trận đấu không đủ náo nhiệt!
Tư Thiên Hoàng gật đầu, lên tiếng, lại nheo mắt che ánh mắt của mình lại, lén nhìn về phía Khúc Ngâm.
Sắc mặt Tô Nghệ Tuyền trắng nhợt, cũng không dám nói thêm câu nào nữa, không gả vào hoàng thất không có nghĩa là nàng không còn cơ hội thắng Tô Tiểu Vũ nữa, nhưng tội danh nhục mạ hoàng thất, nàng không gánh nổi, bây giờ bảo toàn tính mạng mới là chuyện quan trọng nhất.
"Tạ Hoàng Thượng, Vương gia, Trưởng công chúa!" Tô Thanh Viễn dập đầu, lôi kéo Tô Nghệ Tuyền lập tức rời đi, sắc mặt còn khó coi hơi so với lúc Lưu Phàm Vũ lôi kéo Lưu Thanh Ninh rời đi.
Sau một lúc lâu, cả khán đài khôi phục lại bình thường.
"Khúc cô nương, mời." Tư Thiên Chanh cười tủm tỉm nhìn Khúc Ngâm, nói, sau khi chứng kiến tài năng thi họa của nàng, nàng càng có nhiều kỳ vọng đối với vị hoàng tẩu này.
Khúc Ngâm cười nhẹ, chậm rãi nhắm mắt lại, đặt ngọc tiêu lên môi, chậm rãi thổi một khúc, gió thổi, thổi bay mái tóc đen của nàng, bay bổng như thần tiên.
Chưa ai từng nghe qua khúc nhạc của nàng, nhưng tiếng tiêu du dương lại có thể chạm vào lòng người, đưa họ đến với không gian mà nàng tạo ra trong khúc nhạc, bỗng nhiên thấy suối nước chảy róc rách, cá nhảy lên khỏi mặt nước, bọt nước nhận sự khúc xạ của ánh nắng mặt trời ánh lên muôn màu sắc; bỗng nhiên thấy sâu trong sơn cốc có một trận cuồng phong thổi ra, lá rụng đầy đất, hóa thành tiêu điều...
Khúc nhạc Khúc Ngâm vẽ lên cảnh tượng thê lương, nhưng lại kết hợp kỳ diệu với nhau, giống nhau đang kể lại câu chuyện cuộc đời của mình.
Đúng vậy, Khúc Ngâm đang vẽ lại hoàn cảnh của mình trước đây, những ngày tháng nhàm chán trong thánh địa, sau đó lại là khung cảnh vui vẻ khi Tiểu Vũ xông nhầm vào đây, rồi khi chạy ra khỏi Y Cốc, cuối cùng là gặp Tư Thiên Hoàng và yêu hắn, những người không biết gì, chỉ cảm thấy khúc nhạc dễ nghe đến nỗi nhân gian không thể có được, mà những ai biết chuyện, lại có cảm xúc khác.
Nửa khúc nhạc đầu, Tư Thiên Hoàng không hiểu rõ ý của nàng, nhưng phần sau hắn lại cảm giác được, đó là nàng vui mừng khi gặp hắn, cảm giác tuyệt vọng khi độc phát, rồi lại vui vẻ khi được giải độc, thứ cuối cùng vương lại trong khúc nhạc đó là tình yêu đối với hắn, vừa nghe, gương mặt nghiêm túc chậm rãi tươi cười, vui vẻ như một đứa nhỏ, giờ khắc này, hắn thật sự đã quên mình là hoàng đế. Die nd da nl e q uu ydo n
Có người kịp thời hoàn hồn, thấy nét mặt của hoàng đế, khiếp sợ không thôi, Khúc Ngâm thật sự có vị trí quan trọng trong lòng Hoàng Thượng, lúc trước bọn họ còn lập mưu muốn giết nữ tử này... Nếu Trưởng công chúa không về kịp lúc, rất có thể bọn họ sẽ bị xử trảm, nghĩ đến đây, đám đại thần đó đã toát mồ hôi lạnh, sắc mặt cũng xanh mét khó coi.
Khúc nhạc kết thúc, toàn khán đài đều im lặng.
Tô Tiểu Vũ mềm nhẹ cười, nhìn Khúc Ngâm, rút bàn tay đang vuốt ve Tiểu Bạch về, nhẹ nhàng đứng lên, tiếng "Bốn bốp" vang lên, phá vỡ sự yên tĩnh.
Lập tức, tất cả mọi người đều vỗ tay theo, âm thanh vang to như sấm sét, thoải mái như ở trong tiên cảnh, thật sự rất thoải mái, trách không được Minh vương đều kêu tất cả ngừng lại, nghe xong khúc nhạc này, những khúc nhạc của phàm phu tục tử quả thực rất khó nghe!
Lúc Tư Thiên Hoán kêu đám nữ nhân đó ngừng lại cũng không suy nghĩ nhiều như vậy, hắn thật sự không đoán được tài thổi tiêu của Khúc Ngâm lại tốt như vậy, cũng tán thưởng vỗ tay, nhưng không phải có câu mưa dầm thấm đất sao, sao ngay cả một chút bản lĩnh của nàng vật nhỏ cũng không học được vậy, suy tư, nghiền ngẫm nhìn về phía Tô Tiểu Vũ.
Tô Tiểu Vũ tinh tường đọc được hàm ý của hắn, sắc mặt hơi đen lại, cuộc đời nàng đây là lần đầu tiên cảm thấy bất mãn vì mình không thông cầm kỳ thi họa.
Tiểu Bạch quan sát hai người, khinh thường bĩu môi, bộ đôi ngây thơ.
Tư Thiên Chanh cũng liều mạng vỗ tay, vị hoàng tẩu này của nàng thật lợi hại, những lo lắng lúc trước của nàng đều là dư thừa!
" Rất hay, tiếng tiêu của Khúc cô nương phải là người tài giỏi mới thổi ra được!" Trưởng Tôn Úc Phong thấy Tư Thiên Hoán và Tư Thiên Chanh đều rất vừa lòng với Khúc Ngâm, nên lập tức nói.
" Để mọi người chê cười rồi." Khúc Ngâm thản nhiên nói, không kiêu ngạo không siểm nịnh, cất ngọc tiêu, chậm rãi đi về phía Tư Thiên Hoàng.
"Khúc cô nương thắng." Tư Thiên Chanh đứng lên, cao giọng tuyên bố.
Lúc này đám nữ tử dù không phục cũng phải phục, cảm thấy mất mát trở về chỗ ngồi, nữ nhân xuất sắc như vậy, khó trách trong mắt Hoàng Thượng không nhìn người khác.
Thực lực cách xa nhau, đám đại thần cũng không thể nói gì hơn.
Tư Thiên Hoàng đứng dậy chờ Khúc Ngâm trở về, kéo tay nàng, vui sướng tuyên bố, " Hôm nay trẫm phong Khúc Ngâm làm Hoàng hậu, nhưng vì nàng có bệnh nhẹ trong người, đại điển phong hậu sẽ hoãn lại lúc khác cử hành."
"Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, Hoàng Hậu thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!" Mọi người quỳ rạp xuống đất, la lớn, Tư Thiên Hoán và Tư Thiên Chanh có địa vị cao quý, nên không quỳ xuống, nhưng cũng nói theo, trong lòng cũng vui mừng cho bọn họ.
"Tốt lắm, kế tiếp mời những tiểu thư cạnh tranh với Minh vương phi lên đài, khiêu chiến." Tâm trạng Tư Thiên Chanh rất tốt, vỗ vai Tô Tiểu Vũ nói, giọng nói cũng cao hơn một ít, nhưng lọt vào tai Tư Thiên Hoán, lại là giọng nói muốn xem kịch vui, ánh mắt lạnh lùng, nhìn về phía Bạch Thuật.
Bạch Thuật im lặng nhìn trận đấu, đột nhiên nhận một ánh mắt lạnh, chỉ cảm thấy khó hiểu, buồn bực nửa ngày, rồi lại lười suy nghĩ.
Trưởng Tôn Thanh Thanh đi lên đài tử, thấy Tô Tiểu Vũ vẫn còn nhàn nhã ngồi tại chỗ, khinh thường hừ lạnh, cao giọng nói, "Vương phi còn không xuống dưới sao?"
Những người khác nghe vậy, cũng nhìn về phía Tô Tiểu Vũ, mới làm Vương phi được vài ngày, mà đã phách lối như vậy, thật không có giáo dưỡng.
Tô Tiểu Vũ ngẩn người, rồi sau đó nở nụ cười, thản nhiên ngồi nhìn xem đám người đang đố kỵ.
" Không phải Quận chúa cũng chưa xuống đài sao." Tô Tiểu Vũ chống tay lên trán, nhíu mày nói, giọng nói tùy ý, rõ ràng không hề đặt Trưởng Tôn Thanh Thanh xem trong mắt.
Sắc mặt Trưởng Tôn Thanh Thanh lập tức khó coi, sau đó nở nụ cười, bước về phía trước, lúc sắp đến chỗ Tư Thiên Hoán đang ngồi, nàng cách hắn chỉ còn hai bước, thì thấy một trận gió thổi qua mặt nàng, nhìn lại đã thấy một bóng dáng màu bạc đang lười biếng ngồi dựa vào ghế.
Không chỉ Trưởng Tôn Thanh Thanh và đám nữ nhân xung quanh, mà ngay cả đám đại thần phía dưới cũng chấn kinh, tốc độ thật nhanh, vừa rồi rõ ràng nàng còn ngồi rất xa, quan văn nhỏ giọng nói mình đã gặp quỷ, đám quan võ nhìn Tô Tiểu Vũ bằng ánh mắt kính sợ, từ trước tới giờ người tập võ đều luôn sùng bái cường giả, di@en*dyan(lee^qu.donnn) với thân thủ của Minh vương phi, có thể nhận thấy võ học của nàng cao hơn bọn họ rất nhiều, không phục cũng không được, cũng không biết lúc trước sao Tô tướng quân lại có thể chướng mắt nữ nhi này được.
"Ngươi, ngươi là người hay quỷ!" Trưởng Tôn Thanh Thanh hoảng sợ lui ra sau hai bước, sắc mặt có chút tái nhợt, dù sao cũng là đại tiểu thư được nuôi dưỡng trong khuê phòng, nên không thể thích ứng với thế giới của người học võ.
Trưởng Tôn Thanh Thanh như vậy, các nữ nhân khác càng sợ hãi hơn, cũng lui ra phía sau một ít, e ngại nhìn Tô Tiểu Vũ.
Sắc mặt Trưởng Tôn Úc Phong rất khó xem, hắn nghĩ Tô Tiểu Vũ chỉ có mỗi khuôn mặt đẹp thôi, vốn không hề nghĩ võ công của nàng tốt như vậy, cho dù sau này Thanh Thanh có thể gả vào Minh vương phủ, nếu nàng muốn tổn hại Thanh Thanh, quả thực dễ như trở bàn tay, lúc này hắn thật sự muốn Thanh Thanh xuống đài, nhưng tất nhiên là không thể, lần đầu tiên, hắn hy vọng nữ nhi thua.
"Vương gia, kiến thức hạn hẹp như vậy, cũng muốn bước vào cửa lớn Vương phủ." Tô Tiểu Vũ châm chọc nhìn nàng một cái, quay đầu cười tủm tỉm làm bộ oán giận với Tư Thiên Hoán.
Tư Thiên Hoán ôn nhu cười, không tiếng động nói một câu “ Nha đầu hư hỏng", sau đó cũng phối hợp hỏi, " Vì sao Vũ Nhi lại cảm thấy các nàng không có kiến thức?"
"Người trong thiên hạ đều biết, năm đó Vương gia chiến đấu trên sa trường đẫm máu, làm địch nhân nghe thấy tên đã sợ mất mật, các nàng chỉ tùy tiện nhìn thấy một ít khinh công đã bị dọa thành cái dạng này, nếu nhìn thấy cảnh tượng khác, không phải sẽ bị dọa chết ngất sao?" Tô Tiểu Vũ bất đắc dĩ cảm thán, mặt chau mày ủ, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Tư Thiên Chanh cười thành tiếng, bất đắc dĩ nhìn Tô Tiểu Vũ, Tiểu Vũ thật sự rất nhanh mồm nhanh miệng, còn chưa so tài, mà khí thế đã lấn áp người khác rồi.
"Vương phi, vào vương phủ, chức trách của chúng ta là hầu hạ Vương gia, ngài không cần nghĩ nhiều như vậy." Sắc mặt Trưởng Tôn Thanh Thanh rất khó xem, nghiến răng nghiến lợi, từ trước đến nay Tô Nghệ Tuyền chưa từng nói tiểu tiện nhân này có võ công!
Tô Tiểu Vũ không đồng ý lắc đầu, "Quận chúa, ngươi nói vậy là không đúng rồi, vạn nhất bại tướng oán hận Vương gia, phái người bắt gia quyến của hắn để uy hiếp, chẳng phải lúc đó ngươi sẽ thành thứ để uy hiếp Vương gia sao?"
Nàng vừa nói xong, đám võ tướng đều gật đầu, đôi khi, bọn họ rất lo lắng chuyện này, không ngờ Minh vương phi lại suy nghĩ cho Minh vương như vậy, về điểm này nữ nhi của mình không thể sánh bằng.
Tư Thiên Hoán chưa nói gì cả, chỉ sủng nịch nhìn Tô Tiểu Vũ, sự ôn nhu của hắn chỉ dành riêng cho một người, làm cho Trưởng Tôn Thanh Thanh đố kỵ đỏ mắt.
"Vương phi, hôm nay chúng ta so tài nghệ." Trưởng Tôn Thanh Thanh cắn răng nói, nếu không phải lớp trang điểm dày, sợ nàng ta đã sớm bị phát hiện mình ghen tị đến đỏ mặt.
"Sao?" Tô Tiểu Vũ nhíu mày, lười biếng dựa vào ghế, nói, " Vậy bắt đầu đi, muốn so cái gì, các ngươi nói đi." Tư thái tùy ý, giọng nói dễ nghe, tự tin, điều duy nhất khó nghe, chính là nàng vốn không để bọn họ vào mắt.
Mọi người đều là thiên kim tiểu thư được sủng ái, chưa từng bị người ta coi thường như vậy, vẻ kiêu ngạo bị kích thích, trên mặt đám nữ nhân đó đầy ý chí chiến đấu.
Nữ nhi Hộ bộ thượng thư Trần Dĩnh đứng dậy, dịu dàng cười, nói, " Lúc nhỏ tiểu nữ có tập cầm, mặc dù không sánh kịp Hoàng Hậu, có thể tấu ra khúc nhạc thần tiên, nhưng cũng có chút thành tựu, không biết Vương phi có muốn chỉ giáo không?"
"So cầm..." Tô Tiểu Vũ chớp mắt, nhìn mọi người một vòng, vô tội nhún vai, "Ta không biết."
"Phốc!" Khúc Ngâm nghe nàng nói như vậy, phun hết trà trong miệng ra, nhwng may là che kịp thời, bằng không bị người khác thấy, nàng sẽ mất hết uy nghiêm của Hoàng Hậu, nữ nhân ngốc, cũng không chịu giả bộ một chút, không biết thì nhờ giúp đỡ, nàng muốn đùa cái gì đây?
Đừng nói Khúc Ngâm, sắc mặt mọi người cũng không tốt hơn, không so? Vậy còn cái gì để thi!
Đương nhiên, tuy rằng Tư Thiên Hoán cũng buồn cười, nhưng vẫn ôn nhu cười, ngầm đồng ý nàng quậy phá.
Tư Thiên Chanh thấy xú tiểu tử không còn đáng sợ như hồi nãy nữa, cũng điều chỉnh lại vẻ mặt, yên lặng quan sát.
Trần Dĩnh nghĩ tới trăm ngàn khả năng, chỉ có tình huống này là không nghĩ tới, không so? Không so là có ý gì? Nhận thua? Nụ cười cứng lại, thật sự không biết phải làm thế nào.
"Nếu vậy không biết Vương phi có thể chỉ giáo cờ nghệ hay không?" Lại một nữ tử khác đứng ra, không xác định hỏi.
"Không." Thái độ của Tô Tiểu Vũ càng vô tội, rất đáng yêu, cũng làm cho người khác không nói được lời nào, không, lại là không?
Ý cười trên mặt Tư Thiên Hoán càng đậm, hình như đã đoán được nàng muốn làm gì, Tư Thiên Chanh cảm thấy có chút xấu hổ, quay đầu lại thấy bộ dáng này của Tư Thiên Hoán, ngược lại có chút tò mò.
"Hoàng Hậu vẽ bộ dáng Vương phi giả nam nhi giống như đúc, ngài quen biết Hoàng Hậu đã lâu, chẳng biết có thể vẽ tranh không." Lại một nữ tử khác đi lên, hỏi.
Tô Tiểu Vũ ủy khuất thở dài, nghi hoặc hỏi, "Vì sao các ngươi đều thích học những thứ nhàm chán này vậy, vẽ tranh sao? Không biết!"
Nữ tử kia sững sờ, không biết nên làm cái gì.
Mọi người nghe vậy, cảm thấy vô lực, nhàm chán sao? Không phải hôm nay tới đây để so tài những thứ nhàm chán này sao?
Trưởng Tôn Thanh Thanh đã nhịn cười rất vất vả, mắt lộ vẻ châm chọc, cái gì cũng không biết, còn dám tuyên chiến, thật không biết tự lượng sức mình, hừ, Vương gia nhất định là của nàng, giương mắt nhìn về phía Tư Thiên Hoán, thấy trong mắt hắn chỉ có Tô Tiểu Vũ, trong lòng đố kỵ phát cuồng, đi về phía trước từng bước, nói với Tô Tiểu Vũ cũng như nói với Tư Thiên Hoán, " Cái gì Vương phi cũng không biết, Vương gia ưu tú như thế, Vương phi không cảm thấy mình không xứng với hắn sao?" di@en*dyan(lee^qu.donnn)
Sắc mặt Tư Thiên Hoán hơi trầm xuống, nụ cười tắt hẳn, con mắt thanh khiết như nước dần dần nổi lên sự lạnh lẽo.
Trưởng Tôn Úc Phong thấy mặt Tư Thiên Hoán đổi sắc, sắc mặt cứng đờ, sốt ruột nhìn về phía nữ nhi, nhưng nàng chỉ lo phân cao thấp với Tô Tiểu Vũ, không hề để ý đến Trưởng Tôn Úc Phong.
"Chẳng lẽ không biết những thứ này, thì nghĩa là không xứng sao?" Tô Tiểu Vũ có chút buồn rầu nhíu mày, làm cho Trưởng Tôn Thanh Thanh thầm cười trong lòng không ngừng, lập tức nói tiếp, "Đúng!"
"A..." Tô Tiểu Vũ đột nhiên nở nụ cười, như hoa lê thuần khiết không nhiễm bụi trần, nhìn về phía Trưởng Tôn Thanh Thanh, nói, "Ngươi muốn cùng bản vương phi so cái gì?"
"So vũ!" Trưởng Tôn Thanh Thanh kiêu ngạo nâng cằm, vang dội đáp, kỹ thuật nhảy của nàng khuynh quốc khuynh thành, phế vật này chỉ sợ ngay cả vũ đạo cơ bản cũng không biết, xem nàng làm thế nào thu thập nàng ta.
“ Được!" Không hề do dự, Tô Tiểu Vũ cười tủm tỉm đáp, chậm rãi đứng dậy, đối mặt với nàng, cao hơn nàng nữa cái đầu, cho nên cúi đầu xuống ngạo nghễ nhìn nàng.
Trưởng Tôn Thanh Thanh khựng lại một chút, có chút nghi hoặc, rõ ràng nàng ta không biết gì hết, sao có thể đáp ứng nhanh như vậy, tiểu tiện nhân này lại muốn làm gì? Trong lòng có chút bất an, nhưng vẫn ngẩng đầu ưỡn ngực, hỏi, "Ai trước?"
"Không phải là so tài với nhau sao?" Tô Tiểu Vũ nghi hoặc nghiêng đầu, quay đầu, nhìn về phía Tư Thiên Hoán, "Vương gia, luận võ không phải là cùng lúc sao?"
"Đúng." Tư Thiên Hoán gật đầu, trong lòng đã biết nàng nói là "Võ" không phải "Vũ", thật sự không thích nàng không được mà, thật thông minh.
Đương nhiên, loại chuyện vô lại này, cũng chỉ có Tư Thiên Hoán mới cảm thấy Tô Tiểu Vũ thông minh.
Mọi người nghi hoặc nhìn về phía Tư Thiên Hoán, không hiểu vì sao Vương gia lại nói như vậy, hay là ý của hắn là hai người cùng múa với nhau?
"Được, cùng lúc thì cùng lúc." tuy rằng Trưởng Tôn Thanh Thanh không biết Tô Tiểu Vũ đang làm trò gì, nhưng về vũ đạo, nàng có tự tin, xấu hổ nhìn Tư Thiên Hoán một cái, thấy hắn không hề muốn nhìn mình, tâm trầm xuống, càng thêm ghen tị.
Mọi người chậm rãi lui xuống, để lại vũ đài cho hai người.
"Được..." Tô Tiểu Vũ nở nụ cười quỷ dị, chậm rãi nói, "Trận đấu bắt đầu."
Trưởng Tôn Thanh Thanh bày ra một tư thế duyên dáng, đột nhiên nghi hoặc hỏi, "Nhạc sĩ đâu?"
"Luận võ còn cần phối nhạc sao?" Tô Tiểu Vũ cười nhạo, bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng sờ cằm, hai ngón tay đột nhiên bắn ra một đóa hoa lê màu trắng.
Trưởng Tôn Thanh Thanh nhíu mày, khiêu vũ không có âm nhạc, nghĩ có lẽ nàng không hiểu biết, hơi bĩu môi, khinh thường nhìn nàng, nói, "Ngươi rốt cuộc... A!"
Còn chưa nói xong, mắt cá chân đã đau đến thấu tim gan, thân thể mềm nhũn ngã xuống đất, ôm mắt cá chân không ngừng chảy máu, run rẩy khóc, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, sợ hãi nhìn Tô Tiểu Vũ.
Mọi người cũng kinh hãi, không phải so vũ sao, sao Vương phi có thể đả thương người như vậy?
Sự tình phát triển đến lúc này, đám người Tư Thiên Hoàng đã biết ý của Tô Tiểu Vũ, đều lắc đầu, chỉ có thể bất đắc dĩ, ai kêu các nàng muốn trêu chọc Hoán, Tiểu Vũ có thể buông tha bọn họ mới là lạ.
"Đức Vương, trận đấu còn chưa kết thúc." Tư Thiên Hoán lạnh lùng nhìn Trưởng Tôn Úc Phong sốt ruột đứng dậy, thản nhiên nói.
"Vương gia, không phải khiêu vũ sao? Sao có thể đả thương người!" Trưởng Tôn Úc Phong vì nữ nhi mà sốt ruột, đã không còn e ngại Tư Thiên Hoán nữa, hét lớn.
"Là luận võ, không phải so vũ đạo, thì ra năng lực nghe hiểu của các ngươi có vấn đề." Hai tay Tô Tiểu Vũ để sau lưng, cười như không cười nhìn Trưởng Tôn Úc Phong, nói, "Ta cho rằng biểu hiện của ta đã nói rõ ta chỉ biết võ công, sao Đức Vương lại cảm thấy ta muốn khiêu vũ chứ?"
"Ngươi!" Sắc mặt Trưởng Tôn Úc Phong xanh đến đáng sợ, nghe nữ nhi thống khổ khóc, mắt lộ vẻ ngoan độc, đang muốn xông lên, lại phát hiện thân thể không thể động đậy, thấy nụ cười không đứng đắn của Tô Tiểu Vũ, lòng lạnh như băng, nàng có thể tùy tiện khống chế chính mình? Rốt cuộc võ công của nàng cao đến mức nào.
Tô Tiểu Vũ thản nhiên quét mắt nhìn nữ nhân bên cạnh, mọi người thấy nàng nhìn mình, giống như nhìn thấy quỷ lui về phía sau, không ai dám đi lên nâng đỡ Trưởng Tôn Thanh Thanh.
"Chân đã phế, không phải ta đã thắng sao?" Tô Tiểu Vũ ngồi xổm xuống trước mặt Trưởng Tôn Thanh Thanh, nhìn máu trên đất, mắt hiện lên vẻ chán ghét.
"Đê, đê tiện." Trưởng Tôn Thanh Thanh đã đau đến mức nói chuyện cũng run lên, lớp trang điểm tinh xảo của nàng đã bị nước mắt lau sạch, người không ra người, quỷ không quỷ, đôi mắt đỏ bừng đầy oán hận.
"Không đê tiện, thì sao có thể đấu lại những người mở tưởng Minh vương được?" Tô Tiểu Vũ bật cười, ngăn cản nàng che mắt cá chân, thản nhiên nhìn đóa hoa lê trên da thịt nàng, có chút tiếc nuối, đóa hoa này đã bị nàng làm hỏng, nhíu mày, đột nhiên cúi người, nói nhỏ vào tai nàng, "Không phải muốn thiên đao vạn quả ta sao? Con người của ta luôn có thù sẽ trả lại gấp trăm lần, tự mình tính đi, là bao nhiêu đao? Có phải bây giờ rất đau hay không, đây chỉ mới là đao đầu tiên." Dứt lời, đẩy nàng té trên mặt đất, chậm rãi đứng lên.
Sắc mặt Trưởng Tôn Thanh Thanh trắng bệch, không phải vì đau đớn, mà vì sợ hãi, tóc tai tán loạn, so với người điên còn khó coi hơn, "Ma, ma quỷ..." giọng nói run run, cố gắng lui về phía sau, kéo dài vết máu trên mặt đất.
Tô Tiểu Vũ biết, nàng biết, sát thủ là do nàng giết, là nàng giết! Rốt cuộc nàng là ai? Nàng không phải phế vật sao? Vì sao, vì sao lại đáng sợ như vậy? Không muốn, nàng không muốn bị thiên đao vạn quả, nàng hối hận, nàng không nên tranh Minh vương!
Mắt Trưởng Tôn Úc Phong đầy đau lòng và sốt ruột, muốn cử động nhưng lại không động đậy được, gấp đến độ tròng mắt đỏ lên, Tô Tiểu Vũ nói gì với Thanh Thanh? Nhiều năm như vậy, hắn chưa bao giờ thấy nữ nhi của mình có vẻ mặt này!
Tô Tiểu Vũ nhìn từ trên cao xuống, nụ cười trên mặt dần dần tắt, vẻ lười biếng cũng biến mất, tranh thủ thời cơ, uy nghiêm nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt, giống như vương giả, chỉ một ánh mắt liền làm cho người ta phục tùng.
Không ai tin nữ nhân trước mắt này lại là người lười biếng vừa rồi, Minh vương phi ngây thơ vô tội, hoặc là, đây mới thật sự là nàng, đám nữ nhân vừa rồi muốn khiêu chiến với nàng, và đám đại thần khinh thường nàng, đều cảm thấy hối hận, bọn họ không biết vì sao một nữ nhân lại có được hơi thở của hoàng đế, nhưng bọn họ biết, không thể đắc tội với nàng được.
"Tư Thiên Hoán là nam nhân của ta, sau này, nếu ai dám động tâm với hắn, thì sẽ giống Trưởng Tôn Thanh Thanh hôm nay." Tô Tiểu Vũ trầm giọng nói, con ngươi đen thâm thúy sắc bén, lạnh lùng quét nhìn mọi người, vừa lòng nhìn bọn họ không ai dám phản đối, chậm rãi nở nụ cười như hoa bỉ ngạn, tuyệt diễm lại đen tối, khí thế bá đạo, nếu thiếu niên hồng y trong bức tranh thiếu vẻ đàng hoàng, thì bây giờ nàng lại lộ rõ vẻ uy nghiêm, cuồng vọng cực kỳ, nhưng lại không ai dám phản bác, dứt lời, đầu ngón tay bắn ra cánh hoa lê thứ hai cắm vào mắt cá chân còn lại của Trưởng Tôn Thanh Thanh, nghe thấy tiếng hét thảm thiết, Trưởng Tôn Thanh Thanh chết ngất ngay lập tức.
"Có bản vương kiểm chứng, nữ nhi của Đức Vương, Trưởng Tôn Thanh Thanh, thuê thích khách ám sát Minh vương phi đương triều, người đâu, đưa nàng vào thiên lao, chờ xử lý." Lúc này Tư Thiên Hoán đã đứng lên, thản nhiên tuyên bố, tiếp tục thả một quả bom vào đám người phía dưới, cho dù mọi người thấy kỳ quái, cũng không dám nghi ngờ, dù sao, không ai dám nghi ngờ Minh vương.
Sau đó đi đến bên người Tô Tiểu Vũ, sóng vai đứng cùng nàng, khí thế tôn giả tôn quý, tương xứng với Tô Tiểu Vũ, thản nhiên quét mắt nhìn mọi người, sau đó ôn nhu cười, nâng cằm Tô Tiểu Vũ lên, đáy mắt nhu hòa làm thời gian dừng lại, chậm rãi cúi người, hôn lên môi Tô Tiểu Vũ, rất lâu cũng không buông ra, giống như để chứng minh cho lời nàng vừa nói. sau đó đột nhiên ôm nàng, mũi chân chạm nhẹ, bay lên đài cao.
Mọi người chỉ thấy hai bóng dáng màu bạc thân mật hòa hợp cùng một chỗ, nam tử tươi cười như ánh nắng trên đóa Hồng Liên, người đầy hạnh phúc, mê hoặc vạn vật, nữ tử cười như gió xuân không nhiễm bụi trần, thanh khiết hoàn mỹ như hoa lê, tỏ vẻ yếu ớt, làm thời gian mờ nhạt.
Cuộc đời này, chỉ có bọn họ mới xứng đnág nhìn thấy nụ cười của nhau, chính là như thế.
Mọi người ngơ ngác nhìn này cảnh tượng này, một lúc lâu cũng không thể hoàn hồn.
Trưởng Tôn Úc Phong được giải huyệt liền bổ nhào vào người Trưởng Tôn Thanh Thanh, khí lực toàn thân như bị vắt cạn, trong mắt đều là vẻ tuyệt vọng, thì ra lúc trước Thanh Thanh xin tiền của mình để thuê sát hủ giết Tô Tiểu Vũ, sao nàng lại ngu xuẩn như vậy, sao lại ngu như vậy!
Thị vệ cũng không cho cha con hai người nhiều thời gian, nhanh chóng lên đài, bắt Trưởng Tôn Thanh Thanh đi, để Trưởng Tôn Úc Phong ngồi chồm hỗm một mình.
"Thuật thuật, ta cũng muốn!" Tư Thiên Chanh đáng thương nhào vào lòng Bạch Thuật, Tiểu Vũ quá khí phách, nà
Tác giả :
Thụy Tiếu Trụ