Yêu Nghiệt Khuynh Thành: Minh Vương Độc Sủng Cưng Chiều Phi
Chương 108: Thiên Chiết cung

Yêu Nghiệt Khuynh Thành: Minh Vương Độc Sủng Cưng Chiều Phi

Chương 108: Thiên Chiết cung

Edit: susublue

Sự thật chứng minh Tô Tiểu Vũ mang thai thật sự không dễ dàng, bắt đầu từ ngày nôn ói tính tới bây giờ đã là bảy tám ngày rồi, càng ngày càng ăn ít lại, càng ngày càng ói nhiều hơn, khuôn mặt bầu bĩnh vì trước đây ăn ngon miệng nay đã gầy xuống nhanh chóng, tuy rằng nàng gầy đi trông rất nhu nhược mê người nhưng người bên cạnh lại không hề vui vẻ.

Tư Thiên Hoán nghĩ cách tìm sách dạy nấu ăn để nấu cho nàng, làm các loại đồ ăn khác nhau, vất vả lắm hôm nay mới làm ra được một món nàng thích ăn, nhưng qua hôm sau lại ói mặt xanh mặt vàng, liên tục mấy ngày hắn đều trong trạng thái căng thẳng thần kinh, Tô Tiểu Vũ gầy hắn cũng tiều tụy không ít.

Tô Trạch cũng đau lòng nữ nhi, mấy ngày nay đã chạy về Vân Thủy Gian, chuẩn bị đóng gói một đống lớn bảo vật của trời đất mang đến cho nữ nhi tẩm bổ.

Tư Thiên Hoán dẫn Tô Tiểu Vũ vào hoàng cung, dù sao trong cung cũng có lão thái y, lão ma ma, còn có một thần y là Hoàng Hậu, nhưng bọn họ hội chẩn vô số lần nhưng hiệu quả cũng không quá khả quan khiến Tư Thiên Hoán tức giận đến mức thiếu chút nữa bóp chết bọn họ, cũng may Tư Thiên Hoàng ngăn cản kịp, nhưng nơi có Tư Thiên Hoán thì không khí vẫn luôn rất lạnh lẽo.

Trong Hoán Vân cung.

"Vũ Nhi, ăn một chút được không?" Bách Lý Ngôn đau lòng nhìn khuôn mặt tái nhợt gầy gò của nữ nhi, múc một muỗng canh gà, nhẹ giọng khuyên nhủ.

Tô Tiểu Vũ không đành lòng để mẫu thân lo lắng, cười nhạt gật đầu, há mồm uống xong lại có cảm giác buồn nôn, đỡ lấy giường nôn hết tất cả những thứ vừa mới ăn ra.

Tư Thiên Hoán vừa hạ triều trở về nhìn thấy vậy thì đau lòng muốn chết, nhanh chân bước tới đỡ lấy nàng từ trong tay Bách Lý Ngôn, vỗ nhẹ lưng của nàng để giúp nàng thuận khí.

"Tiểu Hoán, thật sự vất vả cho con rồi." Bách Lý Ngôn nhìn thấy Tư Thiên Hoán cũng gầy hẳn đi thì nói, lúc nàng mang thai Vũ Nhi và Niệm Niệm tuy rằng cũng nôn nhưng tuyệt đối không quá mức như Tiểu Vũ, những cách nàng có thể dùng cũng đã dùng hết rồi nhưng vẫn không có tác dụng.

Tư Thiên Hoán cười khổ, lắc đầu, lau miệng cho Tô Tiểu Vũ, nhẹ giọng hỏi, "Khá hơn chút nào không?"

"Nương không cần đút cho ta nữa, khi nào thoải mái ta sẽ tự mình ăn." Tô Tiểu Vũ thở dài, vô lực tựa vào trong ngực Tư Thiên Hoán, áy náy nhìn Bách Lý Ngôn.

"Được rồi, ta đi đến cửa hàng mứt xem thử có loại nào có hương vị ta muốn không, năm đó lúc ta mang thai con cũng nôn mửa, có một nông phụ tốt bụng làm ô mai cho ta ăn ta mới đỡ hơn một chút." Bách Lý Ngôn nói, vỗ vỗ vai Tư Thiên Hoán, xoay người rời đi.

"Tư Thiên Hoán, đều do chàng làm chuyện tốt, chàng mau giúp ta mang thai đứa nhỏ đi!" Chờ Bách Lý Ngôn đi rồi, Tô Tiểu Vũ hoàn toàn phát điên, dùng sức kéo tay áo Tư Thiên Hoán, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó khó coi.

Tư Thiên Hoán đau lòng ôm thắt lưng của nàng, đặt nàng lên giường, để mặc nàng hồ nháo, kiên nhẫn trấn an, "Ngoan, mấy ngày nay là lễ hội, những món ăn vặt đặc sắc của Lăng thành đều đã có mặt khắp các nẻo đường ở Phong quốc, buổi tối ta dẫn nàng đi xem, được không?"

Hắn cũng không tin, Phong quốc to như vậy mà không tìm thấy thứ có thể làm cho vật nhỏ ăn mà không nôn.

"Ừ." Tô Tiểu Vũ ngồi ở trên người hắn, hừ nhẹ một tiếng, cầm lấy canh gà bên cạnh lạnh, uống liền một hơi, vừa mới mở miệng ra lại nghiêng đầu ói.

Tư Thiên Hoán thuần thục lấy chậu đến, chờ nàng ói hết xong thì lại lau miệng cho nàng, sau đó cầm chậu đi ra ngoài, mấy ngày trước còn luống cuống chân tay, dienxdafnllequysdoon nhưng đến bây giờ thì lại vô cùng thuần thục...

Tô Tiểu Vũ ngồi ở bên giường nhìn hắn bận trước bận sau, đột nhiên nở nụ cười, sờ sờ bụng, bĩu môi, "Hoán, nếu sinh nam hài, chúng ta đánh cho nó một trận có được không?"

"Là nữ nhi cũng đánh." Tư Thiên Hoán lạnh lùng nhìn bụng của nàng, dám làm vật nhỏ khổ, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua, quan tâm đó là nam hay nữ làm gì.

Tô Tiểu Vũ đứng dậy, nhìn tay mình gầy đi rất nhiều, lấy tơ tằm buộc tóc rồi đi ra ngoài, "Ra ngoài đi dạo một chút."

"Chớ đi xa, ta đi làm đồ ăn cho nàng." Tư Thiên Hoán gật đầu, cởi y phục rườm rà trên người ra, rồi ra khỏi cửa nhìn Tây Vân đang đỏ mắt vội vàng đi về phía này.

"Tiểu Vũ chủ tử, Thừa Phong sắp chết rồi!" Tây Vân bối rối nói, nước mắt cũng chảy không ngừng, chạy về phía Tô Tiểu Vũ thiếu chút nữa đã ngã sấp xuống.

Tô Tiểu Vũ nhanh chóng đỡ lấy nàng, trầm giọng hỏi, "Sao lại thế này?"

"Không biết, ta vừa mới nhìn thấy hắn té xỉu ở trước cửa cung, toàn thân đều là máu, chỉ còn lại một hơi thở, Hoàng Hậu đã cho người đỡ hắn về Phượng Nghi cung rồi..." Tây Vân khóc nói.

Mắt Tô Tiểu Vũ lạnh lùng, giữ chặt tay Tư Thiên Hoán, "Hoán, đừng làm mấy chuyện kia nữa, đưa ta qua đó."

Tư Thiên Hoán thản nhiên nhìn Tây Vân đang bối rối, ôm lấy Tô Tiểu Vũ thi triển khinh công bay về phía Phượng Nghi cung.

Chờ khi Tô Tiểu Vũ tới nơi thì Khúc Ngâm đã đắp thuốc cho Thừa Phong xong rồi, trên người có vài miệng vết thương trông rất ghê người, mà hắn cũng sốt cao đến mức hôn mê, trên mặt cũng ửng đỏ bất bình thường.

"Tây Vân, hắn phụ trách Lăng quốc hay là Yên quốc?" Tô Tiểu Vũ nhìn hắn miệng vết thương trên người hắn, sự sầu muộn mấy ngày qua cũng đã biến thành lạnh lẽo.

"Yên quốc." Tây Vân lau mồ hôi cho Thừa Phong, mắt cũng đầy hận ý.

"Rốt cuộc là ai mà có thể đánh Thừa Phong thành như vậy." Tô Tiểu Vũ nheo mắt đầy nguy hiểm, nếu Thừa Phong chạy chậm một chút thì có lẽ đã chết ở đó rồi, nàng đúng là thất sách.

Khúc Ngâm rửa tay, nói, "Vết thương trên người là do roi tạo thành, người có thể để lại một roi sâu như vậy trên người Thừa Phong thật sự không nhiều lắm." Thừa Phong là do Tiểu Vũ tự tay bồi dưỡng, ngoại trừ người Lánh Đời, thì võ công của hắn tại Phong quốc cũng coi như là nhất nhì.

"Ngân Diện có về chưa." Tô Tiểu Vũ trầm ngâm một lúc, hỏi.

Tây Vân lắc đầu, có chút lo lắng, "Có cần phái người đi xem thử hay không?"

"Tây Vân, ngươi kêu Bạch Nhất đi trợ giúp Ngân Diện đi." Tư Thiên Hoán thản nhiên nói, xoa đầu Tô Tiểu Vũ, nói, "Đừng lo lắng, chờ Thừa Phong tỉnh lại thì mọi chuyện sẽ rõ ràng."

Tô Tiểu Vũ gật đầu, đến gần quan sát miệng vết thương trên người Thừa Phong, trong mắt có chút nghi hoặc, "Khúc nhi, ngươi có cảm thấy vết thương này nhìn rất quen không?"

Khúc Ngâm sửng sốt, tiến lên xem xét, sau một lúc lâu mới nhíu mi, "Hình như đúng vậy, nhưng ta nghĩ không ra đã gặp ở đâu."

"Yên quốc có người Lánh Đời." Tư Thiên Hoán nghe vậy, hơi híp mắt, có thể làm cho vật nhỏ và Hoàng tẩu có ấn tượng thì tất nhiên phải là võ công của Lánh Đời, nhưng gia tộc sử dụng roi rất nhiều nên không đoán ra.

" Không phải người Lánh Đời không tiếp xúc với người ngoài sao, sao lại có một người xuất hiện." Tô Tiểu Vũ có chút buồn bực, nàng và Hoán vốn không phải người Lánh Đời cho nên ra ngoài cũng rất bình thường, Bạch Thuật và Tiểu Khúc Nhi là do bọn họ dẫn ra nên cũng có lý do, chẳng lẽ Yên quốc cũng có tình huống này?

"“Thế giới bên ngoài rất thú vị, cũng không phải ai cũng đều si mê luyện công." Bạch Thuật đỡ Tư Thiên Chanh chậm rãi đi tới.

Tư Thiên Chanh nghe nói tình trạng Tô Tiểu Vũ không được tốt thì liền bắt Bạch Thuật dẫn nàng vào cung, Bạch Thuật nghĩ như vậy cũng tốt, dù sao đại phu và bà đỡ đều ở trong cung, vào đây ở cũng không có gì bất tiện nên liền vui vẻ đồng ý, mỗi ngày Tư Thiên Chanh có thể đi tìm Tô Tiểu Vũ nói chuyện phiếm, thuận tiện mang đủ loại đồ ăn vặt đến, nhưng hôm nay đến Hoán Vân cung lại không thấy ai cả, hỏi thăm một chút mới biết bọn họ đều đã đến Phượng Nghi cung.

"Hoàng tẩu, tiểu tử thối." Tư Thiên Chanh lên tiếng chào hỏi, lấy bánh hương đậu mà Bạch Thuật cầm trên tay đưa cho Tô Tiểu Vũ, "Nếm thử cái này xem sao?"

Tô Tiểu Vũ cầm lấy, mở túi giấy ra ngửi một chút, không có cảm giác muốn ói thì liền vui vẻ, sau đó bỏ bánh đậu vào miệng.

"Hoàng tỷ, cảm ơn." Tư Thiên Hoán thấy Tô Tiểu Vũ im lặng ăn thì cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, dịu dàng nở nụ cười.

Tư Thiên Chanh lườm hắn một cái, nhíu mi nhìn Thừa Phong đang nằm hấp hối rồi trầm mặt xuống, "Thừa Phong bị người Lánh Đời đả thương sao?"

"Chắc là vậy, người có thể đánh đến mức hắn không đánh trả lại được ngoại trừ người Lánh Đời ra thì không còn ai khác." Bạch Thuật bĩu môi, tiến lên tùy ý nhìn thử thì sắc mặt đột nhiên cứng đờ, mắt lóe sáng nhìn về phía Tư Thiên Hoán.

Tư Thiên Hoán nhìn thẳng vào hắn, nhíu mày, thấy Tư Thiên Chanh đang nói gì đó với Tô Tiểu Vũ thì chậm rãi đi đến giường, nhìn vết roi trên người Thừa Phong, mắt cũng lạnh hẳn đi.

"Có gì không thể nói sao, nói ta nghe một chút coi?" Tô Tiểu Vũ nhắm hai mắt dựa vào đệm sau lưng, từ từ nói, tuy rằng nàng không nhìn bọn họ nhưng nàng cảm nhận được Tư Thiên Hoán đột nhiên khẩn trương, a, điều gì có thể làm cho Hoán khẩn trương... Là Thừa Phong bị thương hay là vết roi của Lê Nguyệt Hoa?

"Ta cũng không dám nói." Bạch Thuật cười vô tội, ngồi xuống bên người Tư Thiên Chanh, lười biếng nhìn Tư Thiên Hoán, không muốn nhiều lời nữa.

"Vậy chàng nói." Tô Tiểu Vũ suy nghĩ nhếch môi, nhìn khuôn mặt hờ hững của Tư Thiên Hoán, nhíu mày.

"Nhìn vết roi thì có lẽ là của Thiên Chiết cung." Tư Thiên Hoán ngồi xuống bên cạnh Tô Tiểu Vũ, thản nhiên nói.

Khúc Ngâm xoa nhẹ đầu, có chút buồn rầu, "Y Cốc, Vân Thủy Gian, Thiên Chiết cung, Lê Nguyệt Hoa... Vẫn còn chưa hết." Muốn sống yên tĩnh sao lại khó như vậy.

"Còn gì nữa?" Tô Tiểu Vũ gật đầu, cười nhìn Tư Thiên Hoán.

"Ta không biết nhiều về Thiên Chiết cung." Tư Thiên Hoán nhấp một ngụm trà, rồi dịu dàng cười.

Tô Tiểu Vũ cười híp mắt, nhẹ vỗ về bụng mình, lạnh lùng nói, "Không muốn nói thì đừng nói."

Bạch Thuật kinh ngạc nhìn Tô Tiểu Vũ, nàng trở nên lương thiện am hiểu ý người như vậy từ khi nào, không ngờ lại không hỏi nữa.

----- susublue ~ diendanlequydon ------

Tư Thiên Hoán nhìn nàng khẽ vuốt bụng, lại nhìn nụ cười lạnh nhạt của nàng, tim liền nhảy dựng lên, thở dài, "Muốn biết cái gì, hỏi đi."

"Chàng từng gặp người Thiên Chiết cung sao?" Tô Tiểu Vũ nhẹ nhàng hỏi.

"Đúng." Tư Thiên Hoán bật cười, xoa bóp gương mặt của nàng, "Muốn hỏi cái gì thì hỏi một lần luôn đi, đừng hỏi từng chút một."

Tô Tiểu Vũ cười gật đầu, mắt híp lại, hỏi, "Người Thiên Chiết cung chàng từng gặp là nữ, còn có dính líu tới chàng nữa đúng không?"

Nếu không thì sao phải khẩn trương.

Tư Thiên Chanh kinh ngạc nhìn Tô Tiểu Vũ đang ghen tuông, bật cười, dù sao Tiểu Vũ cũng là nữ nhân, lúc nên hẹp hòi thì cũng thật sự rất hẹp hòi.

"Ta không xảy ra chuyện gì với nàng ta cả." Trong mắt Tư Thiên Hoán có chút chán ghét, thản nhiên nói.

"Khụ khụ, Tiểu Vũ, đễ ta nói sẽ tốt hơn, Bạch Tùng Lĩnh có một nữ nhi xinh đẹp tên là Bạch Thủy Đình, từ nhỏ nàng ta đã thích Bạch Lê, nữ nhi của cung chủ Thiên Chiết cung, Thiên Tâm và Bạch Thủy Đình có giao hảo rất tốt, từng tới Lê Nguyệt Hoa, nàng ta cũng từng đánh một tỳ nữ, vết roi cũng tương tự như của Thừa Phong, nhưng thủ pháp ác hơn nhiều." Bạch Thuật vuốt mũi, nhớ lại chuyện cũ, ánh mắt lại vô tình liếc về phía Tư Thiên Hoán.

Hắn biết Bạch Lê rất không muốn nhắc tới nữ nhân này, cho nên hắn làm huynh đệ tốt thì vẫn nên nói giúp hắn.

"A, vậy người đả thương Thừa Phong chắc không phải môn đồ của Thiên Chiết cung, nếu không sao hắn còn có mạng để trở về?" Tô Tiểu Vũ nhìn Thừa Phong, thản nhiên nói.

Tư Thiên Hoán cũng thoáng kinh ngạc, sau đó mềm nhẹ nhếch khóe môi, còn tưởng rằng vật nhỏ sẽ truy hỏi, nhưng lại không ngờ nàng lại nói sang chuyện khác.

"Lúc Thừa Phong trở về chỉ còn một hơi thở, ta không dám cho hắn dùng thuốc quá mạnh vì cơ thể hắn chịu không nổi, cho nên sợ là phải đến tối hắn mới có thể tỉnh lại." Khúc Ngâm nhìn Tô Tiểu Vũ, đột nhiên mở miệng nói.

Tô Tiểu Vũ gật đầu, cầm túi giấy hồi nãy Tư Thiên Chanh đưa cho nàng, mở ra thì phát hiện bên trong toàn là đậu khô, mấp máy môi, bỏ một hạt vào miệng, nhưng còn chưa nuốt xuống thì sắc mặt liền thay đổi, tốn chút sức mới đè nén được cảm giác buồn nôn.

"Ngươi nôn nghén rất nghiêm trọng." Tư Thiên Chanh lo lắng nhìn nàng, nàng cũng chỉ buồn nôn vào buổi sáng thôi, những lúc khác khẩu vị đều vô cùng tốt, không hề giống Tô Tiểu Vũ, ăn cái gì cũng buồn nôn, chỉ mới vài ngày mà đã gầy thành như vậy.

"Đêm nay là là lễ hội hoa đăng, ta muốn dẫn Vũ Nhi ra đường xem thử coi có cái gì không làm nàng buồn nôn không." Tư Thiên Hoán thương tiếc nói, cầm túi đậu trong tay nàng để qua một bên.

"Đứa nhỏ của Hoàng tỷ nhất định rất ngoan." Tô Tiểu Vũ vỗ về bụng, hâm mộ nhìn Tư Thiên Chanh.

Tư Thiên Chanh bật cười, đắc ý hừ nhẹ, "Giống ta tất nhiên ngoan."

Bạch Thuật đang ngồi bóc nho bên cạnh nghe vậy thì tay run lên, rồi tiếp tục bóc vỏ.

...

Ăn tối xong, Tô Tiểu Vũ một mình đến phòng Thừa Phong, rốt cục hắn cũng hạ sốt được một chút, đầu óc cũng tình táo hơn.

"Khụ khụ, chủ tử, thuộc hạ, hành sự bất lực, xin..." Thừa Phong uống nước Tây Vân đưa qua, áy náy nói, muốn đứng dậy nhưng động đến miệng vết thương thì lại đau đến mức đổ mồ hôi lạnh.

"Nằm yên, chuyện này không thể trách ngươi, ai đả thương ngươi?" Tô Tiểu Vũ lắc đầu, ý bảo hắn không cần tự trách, trầm giọng hỏi.

Thừa Phong đau khổ ho khan vài tiếng, cắn răng nói, "Phong Như Yên."

Hắn vừa nói xong thì trong phòng cũng yên tĩnh hẳn đi.

"Nghỉ ngơi cho tốt, Tây Vân, ngươi ở lại chăm sóc hắn." Tô Tiểu Vũ suy nghĩ rồi cười, thản nhiên nói.

"Cám ơn Tiểu Vũ chủ tử." Tây Vân vui vẻ nói.

Tô Tiểu Vũ nhếch môi, trêu tức nhìn hai người, "Con gái lớn không thể giữ, Tây Vân, tìm một ngày lành, chuyện của các ngươi cũng nên làm cho xong."

"Đa tạ chủ tử." Thừa Phong đang choáng váng nghe thấy vậy, đầu óc cũng tỉnh táo hơn không ít, lớn tiếng trả lời, kết quả lại động đến miệng vết thương, nhịn không được hô đau một tiếng.

"Tiểu Vũ chủ tử!" Tây Vân dậm chân, tức giận nhìn Thừa Phong, "Đau chết chàng đi, đáng đời!"

Thừa Phong đáng thương nhìn nàng.

Tô Tiểu Vũ buồn cười nhìn hai người, nghĩ đến Phong Như Yên, nụ cười lại dần tắt hẳn, đẩy cửa đi ra ngoài.

Ở Phượng Nghi cung, Tư Thiên Hoán, Bạch Thuật, Tư Thiên Hoàng ngồi ở bên trong, Khúc Ngâm ở ngoài điện đánh cờ với Tô Niệm Vũ, Tư Thiên Chanh ăn tối xong thì mệt mỏi, đang nằm nghỉ ở điện bên cạnh Phượng Nghi cung.

Tô Tiểu Vũ nhìn Khúc Ngâm và Tô Niệm Vũ cười đùa ở ngoài điện thì cũng thản nhiên nở nụ cười, kéo bàn tay nhỏ bé của Tô Niệm Vũ đi vào trong điện, Khúc Ngâm thở dài đi theo.

"Thừa Phong tỉnh rồi sao?" Khúc Ngâm cầm lấy khăn cung nữ đưa tới, lau mồ hôi trên mặt, sau đó bảo nàng rời đi, quay đầu nhìn về phía Tô Tiểu Vũ.

Tô Tiểu Vũ gật đầu, nói, "Thừa Phong nói, vết thương của hắn là do Phong Như Yên gây ra."

"Phong Như Yên?" Bạch Thuật kinh ngạc lên tiếng, "Bạch Ngọc truyền tin nói, Phong Như Yên có tài nghệ xuất chúng, hơn nữa có kỹ thuật nấu nướng tổ, mười bảy năm qua chưa từng rời khỏi hoàng cung, sao có thể là người của Thiên Chiết cung."

"Có lẽ là do che dấu thực lực." Tư Thiên Hoàng trầm giọng nói, "Sao Trưởng Tôn Úc Phong có thể dính líu tới người Lánh Đời được." Nếu thật sự là như thế, thì chuyện này phức tạp rồi.

"Ai có quan hệ với người Lánh Đời?" Một giọng nói trầm ổn vang lên ở ngoài điện, Tô Trạch  mệt mỏi trở về, phía sau là Bách Lý Ngôn.

Tô Tiểu Vũ nhìn thấy Tô Trạch, thấy mắt hắn có chút mỏi mệt thì trong lòng lại cảm động, dien;dafn*llequys&d0nnụ cười cũng ôn hòa hơn rất nhiều, "Trưởng công chúa Yên quốc Phong Như Yên là người của Thiên Chiết cung."

"Thiên Chiết cung?" Tô Trạch kinh ngạc, sau đó nói rất chắc chắc, "Không có khả năng, Thiên Ưng Ca tuyệt đối không cho phép người trong cung đi ra khỏi phạm vi Thiên Chiết cung, bởi vì ngoài Thiên Chiết cung có trận thế bao vây, ngoại trừ hắn thì không ai biết cách phá giải trận pháp này, nếu cố đi ra ngoài thì chỉ có con đường chết."

"Cha và hắn rất quen thuộc sao?" Tô Tiểu Vũ cũng có chút nghi hoặc, nghe giọng điệu như vậy thì có lẽ là bằng hữu.

"Năm đó hắn vẫn là một đứa bé, có người muốn phản bội Thiên Chiết cung, bắt hắn làm con tin, uy hiếp lão cung chủ, lão cung chủ thả người nọ đi, sau khi truy đuổi tới nơi thì đã không thấy bóng dáng đâu, là gia gia con đã cứu Thiên Ưng Ca, còn giúp cung chủ giết phản đồ... Ta và Thiên Ưng Ca cũng trở thành bằng hữu từ lúc đó, mặc dù hắn không cho phép người trong cung rời khỏi Thiên Chiết cung, nhưng chính hắn lại thường xuyên đến Vân Thủy Gian của ta đi dạo." Tô Trạch cười nói, nói tới lão bằng hữu thì lại có chút bất đắc dĩ.

Bách Lý Ngôn hừ nhẹ, "Già rồi mà vẫn không chịu lớn." Trong ấn tượng của nàng, tính tình Thiên Ưng Ca rất ngây thơ.

"Không phải là kẻ địch?" Tô Tiểu Vũ nhíu mày hỏi.

"Không phải." Tô Trạch lắc đầu, chủ nhân Thiên Chiết cung và Vân Thủy Gian có quan hệ tốt, điều này rất ít người biết.

“Vậy Thiên Tâm thì sao?" Tô Tiểu Vũ hỏi, thấy Bạch Thuật thiếu chút nữa cười thành tiếng thì lạnh lùng liếc hắn một cái.

Tô Trạch sửng sốt, suy nghĩ thật lâu mới nói, "Phu nhân Thiên Ưng Ca đã qua đời từ rất sớm, cũng không để lại con nối dòng, hắn cũng không muốn đi bước nữa nên để một đệ tử có tư chất tốt đi chọn một đứa bé để lo cho mình lúc về già, tên là Thiên Tâm."

"Ừ, Thiên Tâm và Thiên Ưng Ca đã tới Vân Thủy Gian một lần, cười nhạo ta ở trong nội thất của thư phòng, thiếu chút nữa nó đã bị Thiên Ưng Ca đánh gãy chân, nói tới mới nhớ đứa bé đó thật sự rất kiêu căng nagng ngược, ta không thích." Bách Lý Ngôn nói thẳng, không hề che giấu sự chán ghét.

Tô Trạch vỗ tay nàng, cười xin lỗi.

"Vết thương trên người Thừa Phong rất giống với vết thương do Thiên Ttâm tạo thành, nhưng công lực không cao như nàng." Bạch Thuật nói, nhìn Tô Trạch.

Tô Trạch nhíu mày, im lặng một lúc lâu mới nói, "Trước tiên cứ yên lặng quan sát, ta truyền tin cho Thiên Ưng Ca, kêu hắn tra rõ việc này, Tiểu Vũ, con đừng quá lo lắng, dưỡng thai cho tốt mới  quan trọng."

"Dạ." Tô Tiểu Vũ vuốt bụng mình, gật đầu, phát hiện Tư Thiên Hoán luôn im lặng, nghiêng đầu nhìn quan thì thấy hắn đang cầm một cuốn sách nhỏ đọc chăm chú.

Tư Thiên Hoán phát hiện nàng nhìn mình, ngẩng đầu lên thì thấy nàng đang nhìn chằm chằm quyển sách nhỏ trong tay mình, có chút nghi hoặc nhìn lại thì phát hiện ngón tay cũng đã lật hơn nửa cuốn sách, buồn cười, chậm bỏ tay ra.

Tô Tiểu Vũ thấy rõ tên của nó, lúng túng cúi đầu, nghiến răng ken két.

Tư Thiên Hoán tao nhã đặt cuốn sách xuống bên cạnh, thấy mọi người đang nói chuyện không ai chú ý đến hắn thì cười không đứng đắn, nghiêng đầu nhỏ giọng nói vào tai Tô Tiểu Vũ ——

"Là mười tám cách sắc thuốc, không phải mười tám kiểu mây mưa."
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại