Yêu Nghiệt Cười Một Cái Cho Gia
Chương 16: Đối đầu gay gắt
Sách Thiệu ở trong quán bar dạo qua một vòng, sau khi giao đãi mấy câu, cuối cùng quyết định đi ra ngoài vui vẻ dạo một vòng, sau mấy ngày trải qua nuôi nhốt, y cảm giác mình đã gần như đoạn tuyệt với nhân thế. Vì thế, Donald sau khi chịu hoảng sợ, lại bị ông chủ thân ái nhà mình kéo ra khỏi quán bar, đi cửa hàng tổng hợp nổi tiếng nào đó của H thị.
Donald lẳng lặng theo sát ở bên cạnh Sách Thiệu, tốt xấu gì hắn coi như là một thanh niên mi thanh mục tú, trong quán bar, cũng có không ít người bắt chuyện với hắn, nhưng, đi theo phía sau ông chủ bọn họ, cũng sẽ không tự giác bị người xem nhẹ sự tồn tại.
Sách Thiệu mặc áo thun rộng, còn có quần jean lỏng loẹt, lại kéo đôi dép lê của y, thoạt nhìn cứ giống như là một đứa con nít đi theo cha mẹ dạo phố. Lúc y lôi kéo Donald đi vào cửa hàng quốc tế nổi tiếng nào đó, người bán hàng giương mắt nhìn y một cái, chuyên nghiệp hóa cười cười, nhưng đáy mắt chớp qua rõ ràng là, xem thường.
Nhưng Sách Thiệu cứ như hoàn toàn không hề nhìn thấy, như cũ kéo dép lê, vòng vo một vòng lớn ở trong cửa hàng, ngừng lại trước một cái cà- vạt, nhìn lướt qua, “Cái này thế nào?"
Donald nhìn thoáng qua, không phải không thừa nhận, cà- vạt này quả thật không tệ, ánh mắt Sách Thiệu không phải bàn cãi. Nhưng y ngày thường mặc quần áo hết sức tùy tính, phần lớn thời gian, thì một thân giống hiện tại, Donald thiệt tình không thể hiểu, Sách Thiệu nếu mua cà- vạt này, có thể thắt ở đâu. Hắn do dự một chút, chầm chậm mở miệng, “Là muốn tặng cho đại thiếu sao?"
“Anh ấy hiếm lạ đồ tôi tặng?" Sách Thiệu hơi hơi giương khóe môi, “Cứ này đi, giúp tôi gói lại."
Cô bán hàng liếc xéo Sách Thiệu, quay đầu nhìn về phía Donald, hỏi ý của hắn, Donald vội vàng gật đầu một cái, lặp lại một lần lời Sách Thiệu vừa mới nói, cô bán hàng cầm cà- vạt, thấy Sách Thiệu lấy một cái thẻ ra, rất thuần thục thanh toán sau đó xoay người rời đi, Donald mang theo cà- vạt, đi theo phía sau y, ra cửa.
Sách Thiệu đối với dạo phố thật ra vẫn thiếu thiếu hứng thú, chỉ vòng vo một lát, đã mệt mỏi, duỗi lưng một cái, “Tôi đói bụng, tìm một chỗ ăn cơm đi."
Hai người đi thang máy lên tầng cao nhất, tìm một nhà hàng, chọn món xong, Sách Thiệu lười biếng tựa vào ghế, hướng Donald mỉm cười, “Lần sau lúc đi dạo phố, cậu phụ trách cầm thẻ, tôi ở phía trước chọn, cậu ở phía sau tính tiền, thế nào?"
Donald ngẩng đầu, nhìn mặt ông chủ nhà mình, “Ngài là có ý gì?"
Sách Thiệu cong môi, “Như vậy, thì giống cậu đang bao dưỡng tôi hơn."
Donald lặng lẽ nghiêng đầu sang chỗ khác, trong lòng oán thầm, ngài như vậy, ai bao dưỡng nổi a, không nói đến vị anh hai xã hội đen ấy của ngài, ngay cả dạ dày xoi mói của ngài kia, người bình thường đã nuôi không nổi.
Sách Thiệu thong thả ung dung uống trà, chợt nheo mắt lại, biểu tình trên mặt, là bực mình rõ ràng. Donald nhìn theo tầm mắt của y, thấy một nam hai nữ dẫn một đứa bé đi đến, hai nữ một hơi lớn tuổi, như là bậc trưởng bối, mà người nam kia, thoạt nhìn, đặc biệt quen mắt, Donald nghiêng đầu, nghĩ mình rốt cuộc đã gặp người này ở đâu, lại thấy mấy người kia ngồi xuống bàn bên cạnh, tầm mắt người nam kia rõ ràng dừng trên người Sách Thiệu đối diện hắn.
Khi tầm mắt của người nam quét qua trên người Donald, lại chuyển về trên người Sách Thiệu, mặt liền biến sắc, người phụ nữ tương đối trẻ tuổi bên cạnh hắn cũng rõ ràng sửng sốt một chút, người phụ nữ lớn tuổi kia theo tầm mắt của bọn họ cũng nhìn qua, lúc chạm đến khuôn mặt Sách Thiệu, rõ ràng khó có thể tin, nâng mắt nhìn người đàn ông đối diện, thanh âm rất rõ ràng truyền tới, “Sao nó ở đây?"
Sách Thiệu hừ nhẹ một tiếng, uống một ngụm trà, hơi hơi giương khóe môi, cười cười với Donald, “Tôi lần đầu tiên phát hiện mình có năng lực như thế, vậy mà có thể làm cho cả nhà người ta đều bởi vì tôi, thay đổi sắc mặt."
Donald nhìn thấy sắc mặt có hơi trắng bệch của y, có chút lo lắng, “Ông…"
Sách Thiệu đột nhiên cắt đứt lời hắn, “Kêu tên tôi."
Donald kịp phản ứng, “Alex, anh không sao chứ? sắc mặt anh thật không tốt."
“Vậy sao?" Sách Thiệu nhếch môi, nhìn thấy người đàn ông bàn bên cạnh bỗng nhiên đứng lên, đi thẳng đến trước mặt Sách Thiệu, “sao em ở đây?"
Sách Thiệu ngẩng đầu, nhìn mặt người đàn ông kia, “Ngài đây, xin anh chú ý một chút, là tôi tới đây trước." Y dừng một chút, nói tiếp, “Nhưng anh yên tâm, sau này, tôi cũng sẽ không tới cửa hàng này nữa. Chẳng quá, hôm nay tôi chắc chắn sẽ không bởi vì anh ở đây thì rời đi, nếu ảnh hưởng tới người một nhà anh an hưởng thiên luân (vốn chỉ quy luật hiển nhiên, thay thế chỉ quan hệ thân thuộc cha con – anh em…), các người hoàn toàn có thể rời đi."
Cù Triết nghẹn lời, bắt đầu từ ngày đầu tiên gặp lại, hắn cứ vẫn cảm thấy cậu trai này giống như cả người mang theo gai, thật là cậu trai trước kia mỉm cười đứng ở bên cạnh hắn sao? Rõ ràng tinh xảo giống nhau, rõ ràng bên ngoài như trước treo nụ cười, nhưng làm cho hắn cảm thấy xa lạ thế nào. Cù Triết hơi hơi nhắm mắt, vô thức nhớ lại, đêm hôm đó ở quán bar, y uốn éo thắt lưng, còn có y ở trong lòng người đàn ông kia, nụ hôn nóng bỏng làm cho người ta mặt đỏ tim đập.
Năm năm qua, y đều trôi qua như vậy sao? chơi trò nhân sinh như thế, không quý trọng bản thân như thế? Người đàn ông đối diện y này, cũng là một tình nhân nào đó của y?
Cù Triết quay đầu lại nhìn Donald một cái, rốt cục nhịn không được mở miệng, “Em mỗi ngày chính là cùng với người như vậy quấn lấy nhau sao?"
Sách Thiệu nhếch khóe môi, “Anh nói thật là đúng, cái từ quấn lấy nhau này, lại thích hợp cực kỳ. Chỉ là, có liên quan gì với anh chứ? Cù Triết, anh cảm thấy, anh dựa vào cái gì nói những lời này với tôi? Gặp mặt anh, ảnh hưởng tới tâm tình của tôi coi như tôi xui xẻo, nhưng tôi tưởng, người vợ hiền lành của anh đã nói qua với anh, tôi không muốn vướng víu gì với các người nữa, anh gặp lại tôi hẳn là nên giả vờ như không nhìn thấy mới đúng!"
“A Thiệu." Cù Triết trầm trầm mở miệng, “Em có thể đừng như vậy không, đừng chà đạp bản thân như thế, đừng cố ý làm như vậy cho anh xem?"
“A, " Sách Thiệu nhịn không được bật cười, “Anh không khỏi, quá đề cao bản thân, anh dựa vào cái gì, đáng giá tôi làm cho anh xem? Anh có thể cùng vợ anh cùng nhau đi ăn cơm, lại không cho tôi cùng tân hoa của mình, rảnh rang dạo chơi? Đây không phải trấn Vân Dĩ, anh đừng quá xem trọng bản thân."
Cù Triết mặt đỏ lên, còn muốn lên tiếng, phía sau đột nhiên truyền tới một thanh âm nhẹ nhàng dịu dàng, “A Triết, con đang nói chuyện với ai thế?"
Sách Thiệu ngẩng đầu, thấy khuôn mặt trong trí nhớ treo nụ cười giả dối đi tới, tầm mắt rõ ràng dừng trên người Sách Thiệu, nhưng giống như là vừa mới nhìn thấy y mà lắp bắp kinh hãi, “Đây không phải Sách Thiệu sao? Không ngờ ở đây gặp được, con và A Triết, thật nhiều năm không gặp đi?"
Sách Thiệu ở trong đáy lòng hừ nhẹ một tiếng, đứng lên, bên khóe miệng là nụ cười vừa đúng, cả người thoạt nhìn khiêm tốn hữu lễ, “Dì, đúng là đã lâu không gặp, trừ bỏ con trai và con dâu của người hai lần trước gọi là ôn chuyện. Thật sự là không ngờ ở trong này nhìn thấy cả nhà dì."
Đối phương mang thâm ý nhìn Cù Triết một cái, nhưng giống như là không hề nghe được tầng sâu mỉa mai của Sách Thiệu, thoạt nhìn, chỉ là một trưởng bối hòa nhã cùng bạn thân nhiều năm của con mình nói chuyện phiếm, “Mấy năm gần đây thế nào, sao không thấy con về quê, cũng không liên lạc với A Triết. Lúc A Triết kết hôn, còn đặc biệt tìm con làm phù rể, cũng không thấy con đi. Bây giờ con trai cũng hai tuổi rồi, mấy đứa cuối cùng cũng gặp được. Cũng kết hôn rồi chứ?"
Sách Thiệu nhìn khuôn mặt treo nụ cười ấm áp, không thể không bội phục người đàn bà này hơn nữa, bà rõ ràng cái gì cũng biết, nhưng như cũ có thể giả bộ vân đạm phong khinh, giống như cái gì cũng không biết, Sách Thiệu thật sự muốn hỏi bà, nếu hôn lễ của Cù Triết, y thật sự xuất hiện, nếu nhiều năm như vậy y vẫn cùng Cù Triết duy trì liên lạc, bà còn có thể như bây giờ, cười vui vẻ đến như vậy sao?
Rõ ràng tất cả đều phát triển theo hướng bà muốn, bà lại còn ở nơi này, hùng hổ doạ người.
Sách Thiệu quay đầu lại thản nhiên nhìn lướt qua Donald phía sau, cười khẽ, “Vì sao phải kết hôn chứ? Cùng một người phụ nữ mình không thương kết hôn, mỗi ngày giả dối làm ra vẻ như rất hạnh phúc, sau đó thật vất vả sử dụng phương pháp khoa học kỹ thuật sinh đứa nhỏ kế tiếp, lại đặt tên người yêu cũ, còn mọi cách dây dưa với người yêu cũ, như vậy có ý nghĩa gì đâu, dì, ngài nói đúng chứ?"
Trên khuôn mặt tinh xảo của người đàn bà chợt lóe lên mất tự nhiên, Cù Triết bên cạnh, vẫn là sắc mặt trắng bệch, mấy câu nói của Sách Thiệu, dễ dàng, đã chọc đến chỗ đau của hắn. Người phụ nữ nhìn lướt qua sắc mặt Cù Triết, khe khẽ hừ cười, “Sao còn nói những lời như trẻ con này, người nào có thể không kết hôn sinh con chứ? Cứ một mình bay nhảy giống bộ dáng gì nữa? Vẫn chưa gặp được người thích hợp a? Chờ dì giúp con nhìn xem, giới thiệu con gái bạn bè cho con."
Sách Thiệu cảm giác mình lập tức muốn cười ra tiếng, “Vì nối dõi tông đường kết hôn sinh con vẫn là thôi đi? Con cứ muốn một người thoải mái đảm đương. Cám ơn lòng tốt của dì, hơn nữa, ai nói con hiện tại là độc thân?"
Người đàn bà cố ý nhìn thoáng qua Donald bên kia, vẻ mặt ngạc nhiên nói, “Ai nha, sao con lại ở cùng đàn ông a?" Thanh âm không cao không thấp, nhưng vừa vặn có thể để mấy bàn bên cạnh nghe thấy, bọn họ thuận theo tự nhiên chuyển tầm mắt tới trên người Sách Thiệu cùng Donald.
Donald lặng lẽ cúi đầu xuống, dưới tình huống này, hắn nói cái gì cũng không đúng, không nói gì cũng không đúng, chỉ có thể im lặng bảo trì trầm mặc.
Sách Thiệu chớp chớp con mắt xinh đẹp, cong khóe môi, lộ ra một nụ cười sâu sắc, nụ cười trên mặt mang theo mị hoặc rõ ràng, làm cho những tầm mắt nhìn qua kia đều không tự chủ được dừng lại, “Dì, con tất nhiên thích đàn ông, thời gian trước con và con trai ngài từng sống chung, ngài đã quên rồi sao?"
Cửa nhà hàng đột nhiên bị đẩy ra, Sách Thiệu ngẩng đầu, thấy một người đàn ông âu phục màu đen vừa người đi nhanh tới, chỉ khẽ liếc mắt quét qua Cù Triết, sau đó nhíu mày mở miệng, “A Thiệu, sao em ở đây?"
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: meo meo, mẹ Cù Triết xuất hiện rồi… Nhưng Sách Nhị gia của chúng ta không phải cậu nam sinh yếu ớt lúc trước, y trong thời gian thấm thoát đã tiến hóa thành một con yêu nghiệt đánh đâu thắng đó…
Donald lẳng lặng theo sát ở bên cạnh Sách Thiệu, tốt xấu gì hắn coi như là một thanh niên mi thanh mục tú, trong quán bar, cũng có không ít người bắt chuyện với hắn, nhưng, đi theo phía sau ông chủ bọn họ, cũng sẽ không tự giác bị người xem nhẹ sự tồn tại.
Sách Thiệu mặc áo thun rộng, còn có quần jean lỏng loẹt, lại kéo đôi dép lê của y, thoạt nhìn cứ giống như là một đứa con nít đi theo cha mẹ dạo phố. Lúc y lôi kéo Donald đi vào cửa hàng quốc tế nổi tiếng nào đó, người bán hàng giương mắt nhìn y một cái, chuyên nghiệp hóa cười cười, nhưng đáy mắt chớp qua rõ ràng là, xem thường.
Nhưng Sách Thiệu cứ như hoàn toàn không hề nhìn thấy, như cũ kéo dép lê, vòng vo một vòng lớn ở trong cửa hàng, ngừng lại trước một cái cà- vạt, nhìn lướt qua, “Cái này thế nào?"
Donald nhìn thoáng qua, không phải không thừa nhận, cà- vạt này quả thật không tệ, ánh mắt Sách Thiệu không phải bàn cãi. Nhưng y ngày thường mặc quần áo hết sức tùy tính, phần lớn thời gian, thì một thân giống hiện tại, Donald thiệt tình không thể hiểu, Sách Thiệu nếu mua cà- vạt này, có thể thắt ở đâu. Hắn do dự một chút, chầm chậm mở miệng, “Là muốn tặng cho đại thiếu sao?"
“Anh ấy hiếm lạ đồ tôi tặng?" Sách Thiệu hơi hơi giương khóe môi, “Cứ này đi, giúp tôi gói lại."
Cô bán hàng liếc xéo Sách Thiệu, quay đầu nhìn về phía Donald, hỏi ý của hắn, Donald vội vàng gật đầu một cái, lặp lại một lần lời Sách Thiệu vừa mới nói, cô bán hàng cầm cà- vạt, thấy Sách Thiệu lấy một cái thẻ ra, rất thuần thục thanh toán sau đó xoay người rời đi, Donald mang theo cà- vạt, đi theo phía sau y, ra cửa.
Sách Thiệu đối với dạo phố thật ra vẫn thiếu thiếu hứng thú, chỉ vòng vo một lát, đã mệt mỏi, duỗi lưng một cái, “Tôi đói bụng, tìm một chỗ ăn cơm đi."
Hai người đi thang máy lên tầng cao nhất, tìm một nhà hàng, chọn món xong, Sách Thiệu lười biếng tựa vào ghế, hướng Donald mỉm cười, “Lần sau lúc đi dạo phố, cậu phụ trách cầm thẻ, tôi ở phía trước chọn, cậu ở phía sau tính tiền, thế nào?"
Donald ngẩng đầu, nhìn mặt ông chủ nhà mình, “Ngài là có ý gì?"
Sách Thiệu cong môi, “Như vậy, thì giống cậu đang bao dưỡng tôi hơn."
Donald lặng lẽ nghiêng đầu sang chỗ khác, trong lòng oán thầm, ngài như vậy, ai bao dưỡng nổi a, không nói đến vị anh hai xã hội đen ấy của ngài, ngay cả dạ dày xoi mói của ngài kia, người bình thường đã nuôi không nổi.
Sách Thiệu thong thả ung dung uống trà, chợt nheo mắt lại, biểu tình trên mặt, là bực mình rõ ràng. Donald nhìn theo tầm mắt của y, thấy một nam hai nữ dẫn một đứa bé đi đến, hai nữ một hơi lớn tuổi, như là bậc trưởng bối, mà người nam kia, thoạt nhìn, đặc biệt quen mắt, Donald nghiêng đầu, nghĩ mình rốt cuộc đã gặp người này ở đâu, lại thấy mấy người kia ngồi xuống bàn bên cạnh, tầm mắt người nam kia rõ ràng dừng trên người Sách Thiệu đối diện hắn.
Khi tầm mắt của người nam quét qua trên người Donald, lại chuyển về trên người Sách Thiệu, mặt liền biến sắc, người phụ nữ tương đối trẻ tuổi bên cạnh hắn cũng rõ ràng sửng sốt một chút, người phụ nữ lớn tuổi kia theo tầm mắt của bọn họ cũng nhìn qua, lúc chạm đến khuôn mặt Sách Thiệu, rõ ràng khó có thể tin, nâng mắt nhìn người đàn ông đối diện, thanh âm rất rõ ràng truyền tới, “Sao nó ở đây?"
Sách Thiệu hừ nhẹ một tiếng, uống một ngụm trà, hơi hơi giương khóe môi, cười cười với Donald, “Tôi lần đầu tiên phát hiện mình có năng lực như thế, vậy mà có thể làm cho cả nhà người ta đều bởi vì tôi, thay đổi sắc mặt."
Donald nhìn thấy sắc mặt có hơi trắng bệch của y, có chút lo lắng, “Ông…"
Sách Thiệu đột nhiên cắt đứt lời hắn, “Kêu tên tôi."
Donald kịp phản ứng, “Alex, anh không sao chứ? sắc mặt anh thật không tốt."
“Vậy sao?" Sách Thiệu nhếch môi, nhìn thấy người đàn ông bàn bên cạnh bỗng nhiên đứng lên, đi thẳng đến trước mặt Sách Thiệu, “sao em ở đây?"
Sách Thiệu ngẩng đầu, nhìn mặt người đàn ông kia, “Ngài đây, xin anh chú ý một chút, là tôi tới đây trước." Y dừng một chút, nói tiếp, “Nhưng anh yên tâm, sau này, tôi cũng sẽ không tới cửa hàng này nữa. Chẳng quá, hôm nay tôi chắc chắn sẽ không bởi vì anh ở đây thì rời đi, nếu ảnh hưởng tới người một nhà anh an hưởng thiên luân (vốn chỉ quy luật hiển nhiên, thay thế chỉ quan hệ thân thuộc cha con – anh em…), các người hoàn toàn có thể rời đi."
Cù Triết nghẹn lời, bắt đầu từ ngày đầu tiên gặp lại, hắn cứ vẫn cảm thấy cậu trai này giống như cả người mang theo gai, thật là cậu trai trước kia mỉm cười đứng ở bên cạnh hắn sao? Rõ ràng tinh xảo giống nhau, rõ ràng bên ngoài như trước treo nụ cười, nhưng làm cho hắn cảm thấy xa lạ thế nào. Cù Triết hơi hơi nhắm mắt, vô thức nhớ lại, đêm hôm đó ở quán bar, y uốn éo thắt lưng, còn có y ở trong lòng người đàn ông kia, nụ hôn nóng bỏng làm cho người ta mặt đỏ tim đập.
Năm năm qua, y đều trôi qua như vậy sao? chơi trò nhân sinh như thế, không quý trọng bản thân như thế? Người đàn ông đối diện y này, cũng là một tình nhân nào đó của y?
Cù Triết quay đầu lại nhìn Donald một cái, rốt cục nhịn không được mở miệng, “Em mỗi ngày chính là cùng với người như vậy quấn lấy nhau sao?"
Sách Thiệu nhếch khóe môi, “Anh nói thật là đúng, cái từ quấn lấy nhau này, lại thích hợp cực kỳ. Chỉ là, có liên quan gì với anh chứ? Cù Triết, anh cảm thấy, anh dựa vào cái gì nói những lời này với tôi? Gặp mặt anh, ảnh hưởng tới tâm tình của tôi coi như tôi xui xẻo, nhưng tôi tưởng, người vợ hiền lành của anh đã nói qua với anh, tôi không muốn vướng víu gì với các người nữa, anh gặp lại tôi hẳn là nên giả vờ như không nhìn thấy mới đúng!"
“A Thiệu." Cù Triết trầm trầm mở miệng, “Em có thể đừng như vậy không, đừng chà đạp bản thân như thế, đừng cố ý làm như vậy cho anh xem?"
“A, " Sách Thiệu nhịn không được bật cười, “Anh không khỏi, quá đề cao bản thân, anh dựa vào cái gì, đáng giá tôi làm cho anh xem? Anh có thể cùng vợ anh cùng nhau đi ăn cơm, lại không cho tôi cùng tân hoa của mình, rảnh rang dạo chơi? Đây không phải trấn Vân Dĩ, anh đừng quá xem trọng bản thân."
Cù Triết mặt đỏ lên, còn muốn lên tiếng, phía sau đột nhiên truyền tới một thanh âm nhẹ nhàng dịu dàng, “A Triết, con đang nói chuyện với ai thế?"
Sách Thiệu ngẩng đầu, thấy khuôn mặt trong trí nhớ treo nụ cười giả dối đi tới, tầm mắt rõ ràng dừng trên người Sách Thiệu, nhưng giống như là vừa mới nhìn thấy y mà lắp bắp kinh hãi, “Đây không phải Sách Thiệu sao? Không ngờ ở đây gặp được, con và A Triết, thật nhiều năm không gặp đi?"
Sách Thiệu ở trong đáy lòng hừ nhẹ một tiếng, đứng lên, bên khóe miệng là nụ cười vừa đúng, cả người thoạt nhìn khiêm tốn hữu lễ, “Dì, đúng là đã lâu không gặp, trừ bỏ con trai và con dâu của người hai lần trước gọi là ôn chuyện. Thật sự là không ngờ ở trong này nhìn thấy cả nhà dì."
Đối phương mang thâm ý nhìn Cù Triết một cái, nhưng giống như là không hề nghe được tầng sâu mỉa mai của Sách Thiệu, thoạt nhìn, chỉ là một trưởng bối hòa nhã cùng bạn thân nhiều năm của con mình nói chuyện phiếm, “Mấy năm gần đây thế nào, sao không thấy con về quê, cũng không liên lạc với A Triết. Lúc A Triết kết hôn, còn đặc biệt tìm con làm phù rể, cũng không thấy con đi. Bây giờ con trai cũng hai tuổi rồi, mấy đứa cuối cùng cũng gặp được. Cũng kết hôn rồi chứ?"
Sách Thiệu nhìn khuôn mặt treo nụ cười ấm áp, không thể không bội phục người đàn bà này hơn nữa, bà rõ ràng cái gì cũng biết, nhưng như cũ có thể giả bộ vân đạm phong khinh, giống như cái gì cũng không biết, Sách Thiệu thật sự muốn hỏi bà, nếu hôn lễ của Cù Triết, y thật sự xuất hiện, nếu nhiều năm như vậy y vẫn cùng Cù Triết duy trì liên lạc, bà còn có thể như bây giờ, cười vui vẻ đến như vậy sao?
Rõ ràng tất cả đều phát triển theo hướng bà muốn, bà lại còn ở nơi này, hùng hổ doạ người.
Sách Thiệu quay đầu lại thản nhiên nhìn lướt qua Donald phía sau, cười khẽ, “Vì sao phải kết hôn chứ? Cùng một người phụ nữ mình không thương kết hôn, mỗi ngày giả dối làm ra vẻ như rất hạnh phúc, sau đó thật vất vả sử dụng phương pháp khoa học kỹ thuật sinh đứa nhỏ kế tiếp, lại đặt tên người yêu cũ, còn mọi cách dây dưa với người yêu cũ, như vậy có ý nghĩa gì đâu, dì, ngài nói đúng chứ?"
Trên khuôn mặt tinh xảo của người đàn bà chợt lóe lên mất tự nhiên, Cù Triết bên cạnh, vẫn là sắc mặt trắng bệch, mấy câu nói của Sách Thiệu, dễ dàng, đã chọc đến chỗ đau của hắn. Người phụ nữ nhìn lướt qua sắc mặt Cù Triết, khe khẽ hừ cười, “Sao còn nói những lời như trẻ con này, người nào có thể không kết hôn sinh con chứ? Cứ một mình bay nhảy giống bộ dáng gì nữa? Vẫn chưa gặp được người thích hợp a? Chờ dì giúp con nhìn xem, giới thiệu con gái bạn bè cho con."
Sách Thiệu cảm giác mình lập tức muốn cười ra tiếng, “Vì nối dõi tông đường kết hôn sinh con vẫn là thôi đi? Con cứ muốn một người thoải mái đảm đương. Cám ơn lòng tốt của dì, hơn nữa, ai nói con hiện tại là độc thân?"
Người đàn bà cố ý nhìn thoáng qua Donald bên kia, vẻ mặt ngạc nhiên nói, “Ai nha, sao con lại ở cùng đàn ông a?" Thanh âm không cao không thấp, nhưng vừa vặn có thể để mấy bàn bên cạnh nghe thấy, bọn họ thuận theo tự nhiên chuyển tầm mắt tới trên người Sách Thiệu cùng Donald.
Donald lặng lẽ cúi đầu xuống, dưới tình huống này, hắn nói cái gì cũng không đúng, không nói gì cũng không đúng, chỉ có thể im lặng bảo trì trầm mặc.
Sách Thiệu chớp chớp con mắt xinh đẹp, cong khóe môi, lộ ra một nụ cười sâu sắc, nụ cười trên mặt mang theo mị hoặc rõ ràng, làm cho những tầm mắt nhìn qua kia đều không tự chủ được dừng lại, “Dì, con tất nhiên thích đàn ông, thời gian trước con và con trai ngài từng sống chung, ngài đã quên rồi sao?"
Cửa nhà hàng đột nhiên bị đẩy ra, Sách Thiệu ngẩng đầu, thấy một người đàn ông âu phục màu đen vừa người đi nhanh tới, chỉ khẽ liếc mắt quét qua Cù Triết, sau đó nhíu mày mở miệng, “A Thiệu, sao em ở đây?"
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: meo meo, mẹ Cù Triết xuất hiện rồi… Nhưng Sách Nhị gia của chúng ta không phải cậu nam sinh yếu ớt lúc trước, y trong thời gian thấm thoát đã tiến hóa thành một con yêu nghiệt đánh đâu thắng đó…
Tác giả :
Niết U Thủy