Yêu Một Người Nợ Một Đời
Chương 97
Chương 97:
Quay đầu thấy Lục Cẩn Phàm đã thanh toán hóa đơn xong, Hạ Mộc Ngôn thong thả khoác lên cánh tay anh: “Ông xã à, hôm nay thời tiết đẹp, hay là chúng ta đi dạo thêm một lúc nữa nhé?"
Nhìn thấy cảnh tượng thắm thiết này, hai nhân viên bán hàng càng thêm chửi rủa trong lòng.
Cô gái này thật trơ trẽn, chỉ mới mua cho cô ta chiếc điện thoại thôi mà cô ta đã gọi ông xã rồi. Cô ta xinh đẹp thế này mà lại biến mình thành yêu tinh, hứ!
Xung quanh người Lục Cẩn Phàm tỏa ra cảm giác lạnh nhạt khó gần. Anh chỉ kiên nhẫn dịu dàng với người con gái bên cạnh. Cánh tay anh vòng ra sau eo cô, nhẹ nhàng dắt cô ra ngoài. Giọng nói anh du dương nhưng rõ ràng truyền vào tai mấy nhân viên bán hàng kia: “Trước ba giờ chiều, toàn bộ thời gian của anh đều thuộc về bà Lục. Em còn muốn đi dạo ở đâu nữa?"
“Dạo con phố thương mại này được rồi, không cần đi xa quá. Phía trước có vài cửa tiệm rất được, chúng ta đến đó nhé, anh thấy sao?"
Những khuôn mặt trong cửa hàng đều khiếp sợ, đưa mắt nhìn nhau.
Bà bà bà bà… Lục?
Họ Lục ở Hải Thành này không nhiều, họ Lục thoạt nhìn vừa có tiền vừa có thân phận lại càng ít.
Bọn họ vội vàng tìm kiếm tờ tạp chí xuất bản cách đây không lâu, rốt cuộc tìm nửa ngày mới có một tờ in ảnh chụp Lục Cẩn Phàm. Sau khi nhìn mấy lần, ánh mắt các nhân viên trong cửa hàng đều đồng loạt trợn ngược.
Thân phận của người đàn ông vừa rồi quả nhiên không đơn giản…Mình lên chương tại nguồn mới truyen1.one nhé cả nhà! Mong cả nhà qua đọc khích lệ nhóm nhé! Cám ơn cả nhà!
Anh ta thế mà lại là Lục Cẩn Phàm?
Trong hình còn có một bên mặt của Hạ Mộc Ngôn.
“Thật sự là Lục Cẩn Phàm và bà Lục sao?!
“Lời chúng ta vừa nói… chắc hẳn bà Lục đã nghe thấy…"
“Làm sao đây, có phải chúng ta đã đắc tội bọn họ rồi không?"
Nhân viên cửa hàng trong quầy thu ngân lườm bọn họ một cái: “Đâu chỉ có bà Lục nghe, tôi đứng ở đây mà còn nghe đấy. Các người đoán xem ông Lục có nghe không?"
“… Chắc chắn là nghe thấy rồi! Vậy, vậy phải làm sao bây giờ?"
“Ông Lục người ta chẳng thèm liếc mắt nhìn các người một cái. Các người ấy, đúng là có mắt không tròng, cái lưỡi nói bậy, số kiếp đã định cả đời không có tiền đồ! Đáng đời!"
Mấy nhân viên cửa hàng ai nấy đều rùng mình.
Hạ Mộc Ngôn đã ra khỏi cửa hàng, đi xa được một quãng, cô mới nhìn ánh mắt vẫn luôn điềm tĩnh của Lục Cẩn Phàm: “Vừa rồi anh nghe thấy đúng không?"
Giọng điệu Lục Cẩn Phàm điềm nhiên: “Bà Lục dung mạo tuyệt sắc. Bởi vì gương mặt này mà thường bị người ta hiểu lầm được bao nuôi. Anh thấy em không cần đi quản lý hai công ty nhỏ kia đâu, yên tâm ở nhà được anh bao nuôi cả đời đi."
Khóe mắt Hạ Mộc Ngôn co giật.
Sao nghe thế nào cũng giống như anh đang trêu chọc cô vậy.
“Bây giờ đã hơn một giờ, còn chưa được hai tiếng nữa thì anh phải đến công ty rồi." Hạ Mộc Ngôn vừa đi vừa hỏi: “Anh có muốn ăn chút gì trước không?"
“Em đói à?"
“Vẫn chưa. Buổi sáng được ông xã nhà em đích thân nấu cho, em ăn đến no căng rồi, bây giờ không cảm thấy đói bụng." Hạ Mộc Ngôn đi theo bên người Lục Cẩn Phàm, không quên ném ra một câu nịnh bợ.
“Anh mua đồ với em xong thì tiện đường về công ty. Em đói thì nói anh biết."
***
Hạ Mộc Ngôn không biết, tuy rằng nhân viên cửa hàng kinh doanh điện tử kia không đến nỗi bị tai họa ập xuống bất ngờ, nhưng rốt cuộc bởi vì miệng lưỡi nói cái không nên nói mà gặp phải tai ương.
Cửa hàng trưởng bất chợt gọi điện tới: “Vừa rồi hai kẻ nào dám nói bậy nói bạ sau lưng người ta vậy? Mau chóng quyết toán tiền lương tháng này cho bọn họ, bảo họ lập tức cút!"
Hai nhân viên cửa hàng nhất thời hoảng sợ, vội vàng chạy đến nghe điện thoại, vẻ mặt van xin: “Cửa hàng trưởng, chúng tôi thật sự không cố ý. Vừa rồi chúng tôi không nhận ra đó là ông bà Lục. Chúng tôi chỉ lỡ miệng nói vài câu thôi, không cố ý đắc tội…"
“Đừng có giải thích với tôi! Bây giờ hai người đã bị liệt vào danh sách đen! Lập tức cút!" Điện thoại bị cửa hàng trưởng dập máy.
***
Vì để tiết kiệm thời gian, Hạ Mộc Ngôn không đi quá xa. Cô chỉ đi dạo vài cửa hàng lân cận, sau đó đến thẳng một siêu thị lớn.