Yêu Một Người Nợ Một Đời
Chương 4
Cô phải làm thế nào để Lục Cẩn Phàm trở về đây?
***
Sẩm tối, trợ lý Tổng giám đốc Thẩm Mục bỗng nhiên thấy Hạ Mộc Ngôn xuất hiện ở công ty, vội vàng bước ra nghênh đón.
“Cô Hạ, tại sao cô lại tới đây?"
Hạ Mộc Ngôn không chỉnh cách xưng hô của cậu ta ngay, dù sao cô cũng từng cấm người khác gọi cô là bà Lục.
Cô nhìn quanh rồi hỏi: “Anh ấy đang ở công ty à?"
Thẩm Mục biết cô đang nói đến Tổng giám đốc Lục, nhưng lại không biết có phải bà cô này đến công ty để gây phiền phức cho Tổng giám đốc Lục hay không…
“Lục tổng đang họp, có lẽ phải hơn một tiếng nữa mới xong."
“Không sao, tôi sẽ chờ anh ấy."
Được dẫn đến phòng Tổng giám đốc, Hạ Mộc Ngôn cảm ơn trợ lý Thẩm rồi một mình bước vào.
Văn phòng làm việc của anh rộng rãi, thoáng mát, được trang bị rất hiện đại. Tuy bày biện đơn giản, đồ đạc giản dị nhưng tổng thể vẫn ẩn chứa nét sang trọng. Điểm đặc biệt thu hút sự chú ý của người khác chính là nửa cánh cửa sổ kính nghiêng 270 độ từ sàn đến trần, trong suốt, sáng sủa.
Hiện tại Lục Cẩn Phàm vẫn chưa về tiếp quản công ty của gia đình, chưa phải là Tổng giám đốc của tập đoàn Shine.
Mấy năm trước anh mở một công ty công nghệ, chỉ trong ba năm ngắn ngủi đã lũng đoạn toàn bộ tài nguyên công nghệ Internet, tăng giá trị công ty từ năm mươi triệu thành hai tỷ đô la.
Lục Cẩn Phàm của hiện tại đã là Tổng giám đốc của tập đoàn Lục thị tiếng tăm lẫy lừng trên thương trường, nói chi đến bốn năm sau lại là Tổng giám đốc của tập đoàn Shine trên toàn cầu, là vị thần chi phối thương trường.
Hạ Mộc Ngôn đợi gần một tiếng vẫn không thấy Lục Cẩn Phàm đâu.
Đêm qua không được nghỉ ngơi, hôm nay lại đối mặt với chuyện hồi sinh, nên hiện giờ mí mắt cô đã dần dần híp lại…
Lục Cẩn Phàm trở về văn phòng thì nhìn thấy một màn này.
Hạ Mộc Ngôn Lục chiếc váy dài giản dị màu bạc nằm trên chiếc sofa đen, hai mắt nhắm nghiền, khuôn mặt trắng mịn mê người dưới ánh đèn mờ ảo.
Cảm giác như có ánh mắt chăm chú nhìn mình, Hạ Mộc Ngôn cảnh giác mở mắt ra, để rồi lập tức rơi vào đôi mắt đen sẫm như biển đêm thăm thẳm của anh.
Cô ngồi bật dậy, ngước nhìn người đàn ông đang đứng sừng sững giữa phòng.
Anh vẫn cao lớn như trong trí nhớ của cô, Lục âu phục, áo sơ mi, quần tây, đôi chân thon dài thẳng tắp. Dáng người anh hoàn mỹ không khuyết điểm, khuôn mặt đẹp trai, khiến người khác phải ghen tị.
“Anh về rồi à?" Hạ Mộc Ngôn đứng lên.
“Ừ." Lục Cẩn Phàm bước về phía bàn làm việc, lạnh nhạt đáp lại.
Hạ Mộc Ngôn không kịp suy nghĩ, vô thức bước vội tới, níu lấy tay anh.
Cử chỉ này không những khiến Lục Cẩn Phàm sững lại, mà cả Hạ Mộc Ngôn cũng cảm thấy kỳ quặc, thu hay không thu tay đều không xong…
Có vẻ như, trước giờ cô chưa từng chủ động như vậy.
Lục Cẩn Phàm nhìn bàn tay trắng nõn bám vào khuỷu tay mình, thong thả mà kiên quyết rút ra, giọng nói bình thản có phần lạnh nhạt, hỏi: “Có việc gì?"
Hạ Mộc Ngôn ngước mắt lên hỏi anh, “Buổi tối anh có về Ngự Viên ăn cơm không?"
Lục Cẩn Phàm im lặng nới lỏng cổ áo sơ mi…
“Em đã học dì Tần làm mấy món ăn."
Lục Cẩn Phàm nghe vậy thì nhìn cô: “Em? Nấu ăn?"
Câu nói này cứ như thể Hạ Mộc Ngôn thật sự là thiên kim tiểu thư mười ngón tay không dính nước vậy!
Lục dù cô đã từng là người như thế thật…
Khụ, nhưng giờ đã không như thế nữa!
“Ừ, anh có muốn về nếm thử không?" Hạ Mộc Ngôn mỉm cười nhìn anh.
Lục Cẩn Phàm vẫn cười lạnh, “Chuốc thuốc không thành, định đổi thành hạ độc?"
“…"