Yêu Một Người Nợ Một Đời
Chương 257
Chương 257:
Cô dời mắt bắt chuyện với những người nổi tiếng từng có giao thiệp với nhà họ Hạ, cố ý phớt lờ bóng dáng và ánh mắt sáng rực của Thịnh Dịch Hàn.
Thấy cô cố tình tránh mình, Thịnh Dịch Hàn nở nụ cười, vẫn ung dung đứng đó chờ những người mà cô đang thăm hỏi rời đi.
Khi đám người đó bỏ đi, cô nhất thời không tìm được người quen nào khác nên đành quay đầu lại liếc mắt nhìn anh ta.
Anh ta nhìn chiếc cổ trắng như tuyết và cổ tay Hạ Mộc Ngôn không hề đeo trang sức đắt tiền như những thiên kim danh giá khác.
Nó sạch sẽ đến nỗi chẳng có dây chuyền hay đồng hồ kim cương nào, nhưng lại mang một phong cách riêng.
Hạ Mộc Ngôn nhớ lại bữa tiệc với Tập đoàn Shine lần trước, vì uống rượu nên cô giận đến ẩm đầu, say đến hồ đồ, nên mới ngồi xe anh ta.
Còn bây giờ, đương nhiên cô cố gắng tránh được thì tránh, không muốn có bất kỳ tiếp xúc nào với anh ta.
Cô xoay người muốn nhanh chóng thoát khỏi đám đông, nhưng thật không ngờ vì động tác quá nhanh mà vô ý đụng trúng tay cầm ly rượu đỏ của cô gái xinh đẹp bên cạnh.
Cô gái đó khẽ kêu một tiếng, vì bị dội rượu đỏ mà giận dữ quát: “Cô đi đường không có mắt hả!"
Trước giờ Hạ Mộc Ngôn không để ý đến những người có mặt trong tiệc rượu, nhưng lúc trông thấy người đẹp nọ, cô hơi khựng lại, sắc mặt vốn hơi áy náy lập tức phai nhạt đi.
Người đẹp này từng có ân oán với cô, là hòn ngọc quý được nâng niu của một công ty đồ gia dụng, hình như họ Hàn.
Cô Hàn này là một trong những người đã từng theo đuổi Lục Cẩn Phàm.
Không thể nói là “đã từng", có lẽ bây giờ vẫn phải gọi là “đang“.
Chẳng qua Lục Cẩn Phàm thật sự không phải người mà những người này có thể tùy tiện gặp được.
Đặc biệt là sau khi anh kết hôn, những thiên kim danh giá từng thích anh trước đây, chỉ vì muốn gặp anh một lần mà thậm chí còn dám nhảy lầu, lại càng không thấy được bóng lưng của anh.
Mà cô gái nhà họ Hàn từng lên bản tin thời sự ở Hải Thành do suýt chút nhảy lầu vì Lục Cẩn Phàm này lại không phục danh hiệu đệ nhất mỹ nhân của Hạ Mộc Ngôn cho lắm.
Cô ta từng thử khoe nhan sắc trong tiệc rượu mấy lần, nhưng kết quả toàn bị Hạ Mộc Ngôn làm lơ, dần dà không vừa mắt nhau, xem như gây thù kết oán.
Điều khiến cô ta càng phẫn nộ hơn chính là, Hạ Mộc Ngôn kết hôn với Lục Cẩn Phàm! Cô ta nào chỉ nhận lấy thất bại thảm hại, mà quả thật là tức muốn hộc máu.
Có thể gặp lại Hạ Mộc Ngôn ở đây, đương nhiên cô Hàn này không thể bỏ lỡ cơ hội khiêu khích.
Mặc dù Hạ Mộc Ngôn chẳng mấy quan tâm đến cô Hàn này, nhưng thoáng nhìn vết rượu vang trên váy dự tiệc của cô ta, rốt cuộc lại thản nhiên ngấm ngầm chế giễu một câu: “Ly để cao này vẫn được cô cầm trong tay, rượu trong ly lại đổ lên người cô, sao cuối cùng lại bảo là do tôi làm đố? Cô nhất định phải dùng cách để tiện này để kiểm chuyên giá họa trong buổi tiệc tối giữa hai giới thương trường – chính trị này mới chịu phải không?" Cô Hàn giận dữ không nguôi: “Cô có ý gì? Đụng phải người khác còn lý sự nữa hả? Tôi mới đặt mua bộ váy này từ nước ngoài về, không nói giá cả của nó đắt cỡ nào, nhưng vừa mặc lên người đã bị cô làm hỏng rồi!"
Mặt Hạ Mộc Ngôn lạnh như tiền, không muốn ở đây hao tâm tổn trí so đo với loại người này.
Cô lạnh nhạt nhìn cô ta một cái, mất kiên nhẫn hỏi: “Vậy cô muốn thế nào?" Cô Hàn ngạo nghễ nhìn Hạ Mộc Ngôn, sau đó lại nhìn lễ phục trên người cô, nhận ra chiếc váy này là của nhà thiết kế nổi tiếng nào đó ở Paris, Pháp, bèn nói ngay: “Cởi váy trên người cô ra! Đưa cho tôi mặc!"
Hạ Mộc Ngôn hơi nhướng mày: “Cô chắc chứ?" Động tĩnh bên này vốn dĩ không lớn, nhưng do cô Hàn cố ý cao giọng, vì thế xung quanh lập tức có những ánh nhìn không mấy thân thiện phóng về phía Hạ Mộc Ngôn.
Có rất nhiều người về phe cô Hàn.
Ở Hải Thành này, số người không phục Hạ Mộc Ngôn và không thích Hạ Mộc Ngôn được gả vào nhà họ Lục không phải ít.
Các thiên kim danh giá trông thấy cảnh này đều lại gần vây xem.
Thậm chí họ còn đứng bên cạnh chỉ trỏ, xì xào bàn tán về Hạ Mộc Ngôn với ánh mắt chẳng tốt đẹp gì.
“Có chuyện gì vậy?" Một người có quan hệ không tồi với cô Hàn là cô Lâm đi tới cố tình hỏi một câu.
Cô Hàn khó chịu nói: “Một đệ nhất mỹ nhân nào đó ở Hải Thành, giờ có danh nghĩa là người của nhà họ Lục, đi đường mắt để trên trán không thèm nhìn ai, đụng phải tôi, hại tôi bị rượu vang đổ vào người.
Kết quả cô ta không những không chịu xin lỗi, mà còn lớn lỗi với tôi.