Yêu Ma Đạo
Chương 249
Nam nhân cũng thực trấn định, sau khi sửng sốt ngắn ngủi thì hắn xếp y sam ẩm ướt ở tại trên sàn xe, từ bên trong hòm da trong xe ngựa rộng lớn tìm vài món y sam sạch sẽ thay, đây là chuẩn bị cho khi đi ra ngoài, hắn đương nhiên cũng sẽ sẽ không qua loa, xe ngựa chẳng những có chăn, y hài (quần áo + giầy dép), còn có lương khô, Phật Hàng cũng chỉ là ý vị thâm trường nhìn hắn thay xong y sam, cả quá trình Phật Hàng đều không có nhiều lời.
Nhưng mà nam nhân phát hiện khóe miệng Phật Hàng hàm tiếu ý, chính là nhìn chăm chú vào nam nhân mà cười, cũng không mở miệng nói chuyện, con ngươi của y lộ ra vài phần ngạo ý, nam nhân vừa đeo đai lưng vừa bình tĩnh nhìn lại y.
“Ngươi cười cái gì?". Nam nhân đeo xong đai lưng, lại lấy miếng vải sạch sẽ lau lau tóc, “Vì sao ngươi vẫn nhìn ta mà cười thế, ta…….Ta thực tức cười?". Hắn nhíu mày, không rõ ý tứ của Phật Hàng.
Phật Hàng là đang cười nhạo hắn sao?
Cười nhạo hắn vô dụng như thế, chỉ là một đám thủy quỷ liền ngăn chặn được hắn, nam nhân biết chính mình vừa rồi kêu cứu mạng, nhưng là lúc này nhìn thấy tươi cười có chút thâm ý của Phật Hàng thì hắn liền cảm thấy Phật Hàng tựa hồ đang cười nhạo hắn.
Phật Hàng tiến lên cầm lấy áo choàng thật dày trong rương, đưa cho nam nhân, hơn nữa bảo nam nhân mặc vào, bởi vì thời tiết bên ngoài phi thường ác liệt.
Nam nhân bình tĩnh nhìn Phật Hàng: “Ngươi đây là ý gì?". Hắn không hiểu.
“Mặc vào". Phật Hàng chính là đơn giản nói 2 chữ.
Nam nhân không nhúc nhích. Hắn có chút chần chờ, hắn đang muốn cầm lấy áo choàng, Phật Hàng tựa hồ mất kiên nhẫn, trực tiếp choàng trên vai của nam nhân, Phật Hàng dùng lực khép chặt áo choàng trên vai nam nhân.
Cả người nam nhân đều dựa sát Phật Hàng, tầm mắt hai người song song giao nhau, tiếu ý trong mắt của Phật Hàng ái muội hơn mấy phần, mà ánh mắt của nam nhân lại trở nên có chút trốn tránh.
Nam nhân hỏi Phật Hàng mấy lần nhưng Phật Hàng cũng không trả lời.
Biết nam nhân muốn y rời khỏi thùng xe ngựa nên Phật Hàng mới miễn miễn cưỡng cưỡng trả lời nam nhân, “Ngô cười cái gì thì rất quan trọng sao? Xem ra ngươi cũng sẽ để ý cảm thụ của ngô".
“Ngươi cười nhạo ta". Nam nhân thực khẳng định nói.
“Ngô cười nhạo ngươi lại như thế nào? Ngô chưa thấy qua địa phương nào trên người ngươi chứ? Ngươi còn sợ mất mặt trước mặt ngô?". Phật Hàng đứng ở trên xe ngựa, chắn ở cửa thùng xe.
Xe ngựa của nam nhân là do 4 con ngựa kéo, thùng xe cũng thập phần rộng rãi, Phật Hàng hoàn toàn có thể ở bên trong, hắn thấy Phật Hàng tựa hồ còn có lời muốn nói, hắn hỏi Phật Hàng mấy câu, liền cúi người muốn nhặt y phục y phục ẩm ướt lên, nhưng lại bị Phật Hàng đúng lúc kéo cổ tay lại, Phật Hàng đều đá toàn bộ y phục kia ra khỏi xe ngựa.
“Y phục này vừa ướt lại lạnh, ngươi cũng không phải không có tiền mua thêm vài món nữa, chất ở trong xe thực chiếm chỗ". Phật Hàng giải thích rất đơn giản, y bảo nam nhân ngồi xong, liền xoay người ra xe ngựa.
Nam nhân xốc lên mành vải trước xe ngựa, đi ra ngoài theo Phật Hàng. Mới vừa cùng đi ra ngoài hắn liền hối hận.
Bởi vì xe ngựa dừng ở cạnh đoạn nhai (vách núi đứt gãy), nam nhân suýt nữa 1 bước đạp khoảng không, may mắn Phật Hàng đúng lúc kéo hắn lại, hắn mới không rớt xuống huyền nhai (vực sâu), hắn nghiêng đầu nhìn về phía Phật Hàng…….
Không đợi nam nhân mở miệng hởi, Phật Hàng liền chủ động nói với nam nhân: “Kỳ thật ngô vừa rồi đi vào chính là muốn nói với ngươi, bên ngoài không có đường đi, con đường này bị người chặt đứt".
Nam nhân đứng ở bên người Phật Hàng, gió mạnh thổi vạt áo hai người cuộn tròn, hắn từ từ lui về phía sau từng bước, bởi vì hắn có chút thở dốc, hắn lo lắng đứng như thế này không vững ngã xuống………
“Hiện tại phải làm sao?". Nam nhân nghĩ nghĩ, ở dưới tình huống vô kế khả thi (ko còn cách nào nữa), liền quyết định, “Đi vòng đi".
Phật hàng lại lắc đầu.
“Ngô dùng linh khí tạo đường, bắc 1 cái cầu đi qua". Thái độ vô thưởng vô phạt của Phật Hàng làm cho nam nhân cũng yên tâm.
Kỳ thật trước đó Phật Hang nghĩ muốn đùa đùa nam nhân, làm cho nam nhân khẩn trương một chút, sau khi không có đường đi thì nên làm gì nên làm cái gì bây giờ, nhưng không nghĩ tới sẽ nhìn đến nam nhân thay y phục ở bên trong………
Phật Hàng quả nhiên nói được thì làm được, Phật ấn màu bạc kia, tập kết linh khí cường đại, hiện lên 1 cây cầu nối liền hai bên đoạn nhai, y vội vàng đánh xe ngựa thuận lợi qua cầu.
Thời điểm đi qua đoạn nhai thì nam nhân nhìn thấy một đống xương trắng ở phía dưới, âm lãnh hàn nhân (lạnh buốt người), một cỗ âm khí bò lên lưng của hắn, nơi đây thực âm lãnh, càng đi về phía trước càng quỷ dị, càng âm trầm.
Nam nhân im lặng ngồi ở bên cạnh Phật Hàng, hắn sẽ chủ động nói chuyện cùng Phật Hàng, Phật Hàng cũng sẽ gật đầu trả lời hắn, chính là càng đi càng lạnh, trên người hắn mặc rất nhiều y phục, còn khoác áo choàng nhưng vẫn lạnh.
“Ngươi không lạnh?". Nam nhân quan tâm, nhìn chăm chú vào Phật Hàng, bởi vì Phật Hàng chỉ mặc nhất kiện áo cà sa, bên ngoài choàng nhất kiện lông điêu ngắn tuyết bạch sắc (trắng như tuyết), tóc bạc buông ở trước ngực, trên dung nhan tuấn mỹ lộ ra bình tĩnh ngạo thị, vẻ mặt thanh lãnh cua Phật Hàng làm cho người ta có chút khó có thể tiếp cận.
“Ngươi lạnh?". Phật Hàng nhìn lại nam nhân.
Nam nhân thực thành thực gật đầu, hai tay của hắn đặt ở bên môi nhẹ nhàng phà hơi, tay của hắn lạnh tới nỗi đều ửng đỏ, có chút cứng ngắc, không quá linh hoạt, nhưng nam nhân khí chất thành thục trên mặt cũng là nhất phái bình tĩnh.
Phật Hàng giơ tay vòng qua đầu vai của nam nhân, y kéo nnam nhân lại gần, để nam nhân rúc vào trong lòng của y, nam nhân cũng không có đẩy y ra, tùy ý y ôm nam nhân.
Tựa vào cùng nhau như vậy thì ấm áp hơn rất nhiều.
Hai tay của nam nhân luồn ở trong tay áo, thái dương của hắn nhẹ nhàng mà tựa ở cái trán của Phật Hàng, hai người tự nhiên tựa sát cùng nhau, hai người vừa lên đường vừa hàn huyên tán gẫu.
“Ngươi để đệ tử của Tà Đế cung trảo miêu yêu ở ngoại ô Biên thành, ta không hiểu suy nghĩ của ngươi, kỳ thật ngươi không phải cảm thấy càng nhiều người chết thì ngươi lại càng thống khoái sao?". Nam nhân từ từ rủ mắt, ánh mắt của hắn dừng ở trên chuỗi Phật châu trên cổ tay của chính mình, cảm giác hơi thở của Phật Hàng phun ở sườn mặt của hắn………
Nam nhân cũng không có trốn tránh cảm giác ngưa ngứa nong nóng kia……..
“Ngô chỉ là muốn luyện công mà thôi, tà linh sớm đủ rồi, ngô không hề cần cái loại đồ vật này nữa". Phật Hàng coi như là thẳng thắn trước mặt nam nhân, mục đích của y đạt tới thì sẽ không lại giết.
Vả lại……..
Phật Hàng hấp tà linh, đều là Nham Vân giết, cho tới bây giờ y không tự mình động thủ qua.
Nam nhân không lại hỏi, bởi vì hắn mỏi mệt nên tựa vào đầu vai Phật Hàng mà ngủ……….
Thời điểm khi nam nhân tỉnh lại thì bọn họ đã tới đại trà địa rồi.
Xe ngựa dừng ở lều ngoài trà địa, mấy trăm mẫu trang viên đại trà địa này đều là sản nghiệp của trà phô Trương gia, từng tầng từng tầng đồi núi trải dài, nam nhân đứng ở trước trang viên nghe đốc công báo cáo tình huống cho hắn, 3 ngày gần đây lục tục có công nhân trồng trà mất tích, mới đầu đốc công còn tưởng rằng là chính mình cắt xén tiền công của công nhân nên công nhân bất mãn mới lén bỏ đi.
Nam nhân nhìn về phía đốc công: “Về sau tiền công từng tháng của công nhân đều phải ghi chép tỉ mỉ rồi báo cáo cho ta". Ngữ khí của hắn coi như khách khí.
Sau đó nam nhân lại phân phó vài vị đốc công khác trông chừng lẫn nhau, hơn nữa hắn tùy thời sẽ phái người tới đại trà địa kiểm tra, tuyệt đối không thể sơ suất, hơn nữa tuyệt đối không có khả năng vô duyên vô cớ cắt xén tiền công của công nhân.
Nam nhân một mực tìm hiểu tình huống, công nhân lần lượt thiếu hai mươi mấy người, hắn cũng cảm giác được sự tình khó giải quyết, hắn bảo tất cả công nhân buổi tối gần đây đều đừng ra khỏi trang viên.
Sau khi nam nhân an bài tốt hết thảy, còn không đợi hắn mở miệng thì Phật Hàng liền chủ động thiết hạ pháp trận, hắn đã bày 1 cái một cái trừ tà trận đơn giản bên trong trang viên, lại có Phật đạo phòng hộ trấn giữ hai bên, nếu không bước ra khỏi trang viên thì yêu nghiệt đều không thể tiến vào, hắn phân phó hạ nhân, trước khi bọn họ trở về thì không được đi ra, đóng chặt các cửa lại.
“Cô gia, ngươi cẩn thận". Lão đốc công run run rẩy rẩy vẫy chào.
Nam nhân cùng Phật Hàng đã đi được 1 đoạn đường, nam nhân phất tay bảo bọn họ đều trở về: “Yên tâm, ta cùng với cao nhân đi liền quay về, nếu Mạt thiếu gia tới đây, liền nói chúng ta đi Liễu Ngạn Đào trang ở đỉnh núi bên cạnh".
Phật Hàng nhíu mày: “Ngươi xác định Mạt Đồng sẽ tới như vậy?".
“Không xác định, ngươi lại cũng không phải không biết, gần đây Mạt Đồng thường xuyên cũng không ở quý phủ, hiện giờ còn chưa biết đã quay về Trương phủ hay không". Nam nhân chậm chạp lắc đầu, hắn vừa đi về phía trước vừa quan sát tình hình 4 phía.
“Có ngô ở đây, chẳng lẽ ngươi còn sợ không an toàn sao, chẳng lẽ ngươi cảm thấy ngô không có năng lực bảo hộ ngươi?". Phật Hàng ngạo nghễ nhìn chăm chú vào nam nhân, trong con ngươi của y lộ ra vài phần bất mãn.
“Không phải". Nam nhân phủ nhận.
Phật Hàng cũng không có truy hỏi.
Hai người bước nhanh đi tới Liễu Ngạn Đào trang, Phật Hàng vừa vặn liền cảm giác được nơi đây bất thường, âm khí còn nặng hơn so với Thiên Hồn Khô dưới chân núi Hoành Đỉnh, theo hai người tới gần thì âm khí bức người kia càng phát ra rét lạnh.
“Trước đây ta đã tới nơi này, nơi này rất nhiều cây hoa đào". Nam nhân nhìn thấy trước mắt cảnh tượng 1 phiến hoa đào nở rộ, chậm rãi dừng bước, “Ngươi xem nơi này rất kỳ quái, đại mùa đông mà hoa đào còn nở rực rỡ như vậy, nhất định là có yêu quái tác loạn".
“Nơi này có một con Đào Hoa yêu pháp lực cao cường, ngươi phải cẩn thận, đi theo ngô đừng đi lạc". Phật Hàng bước vào rừng hoa đào trước, nam nhân đi theo phía sau y, cảnh giác nhìn tứ phía.
Muốn tới Liễu Ngạn Đòa Viên phải xuyên qua một mảnh rừng hoa đào này, ban đêm sơn gian tràn ngập sương tuyết, chướng khí kia có chút sang nhân (làm người khác sặc rồi ho khan), nam nhân đi ở bên cạnh Phật Hàng, hai người đi thật lâu, đều không đi tới mục đích, lại vòng trở về tại chỗ.
“Có mê trận". Nam nhân thực khẳng định chỉ ra vấn đề sở tại.
Cùng lúc đó dưới chân Phật Hàng nở rộ Phật ấn màu bạc, ấn kí xoay vòng kia triển khai trên mặt đất, lan tràn vô hạn, y vung ống tay áo lên, trong trời đêm tối tăm hiện ra một hàng kinh văn, bốn phía lập tức truyền tới một mảnh tiếng kêu rên quỷ dị.
Cây hoa đào kia đang rỉ máu, bốn phía tràn ngập mùi huyết tinh (máu tanh),nam nhân bịt mũi, kéo Phật Hàng bước nhanh đi ra đào quỷ trận, tìm kiếm lối ra của loại trận pháp này, nam nhân thực sở trường, Phật Hàng phá trận, hơn nữa nam nhân nhắm ngay lối ra, hai người rất nhanh liền tới Liễu Ngạn Đào Viên.
Hai người vừa mới xuất trận thì Phật Hàng liền thu hồi linh khí, cây hoa đào kia cũng rất nhanh phục hồi như cũ, lại khôi phục đào quỷ trận vừa rồi kia.
Thực quỷ dị.
Âm khí rất nặng.
Hơn nữa đứng ở phía trước Đào trang, liền ngay cả tiếng gió kia đều giống như khóc nỉ non……..
Nam nhân kéo Phật Hàng, bảo Phật Hàng trước đừng đi vào, hắn nói với Phật Hàng, Đào Hoa yêu của Đào trang này cùng Xích Luyện nhận thức, tựa hồ là bằng hữu của Xích Luyện, hơn nữa tựa hồ cũng sắp phi thăng.
Nhưng vì sao sẽ có cường đại yêu khí xuất hiện lúc này như thế, nam nhân cũng không hiểu được, hắn chỉ nhớ rõ thời điểm lần trước tới nơi này thì nơi đây không có Đào trang, chỉ có một tiểu đình tử, hơn nữa Liễu Ngạn Đào Viên chính là tên của địa phương này, bởi vì mỗi khi tới mùa xuân thì cây liễu ở bờ sông nơi đây sẽ mọc phi thường rậm rạp.
Chính là nơi này đột nhiên nhiều ra một cái Đào trang……..
Hơn nữa Đào trang thập phần u tĩnh, môn biển (tấm biển) của Đào trang này là màu sắc tiên diễm tới quỷ dị, hơn nữa dưới mái hiên trước phủ đệ treo hai đèn ***g xanh, u quang kia chiếu sáng bốn phía thực quỷ dị, trên tường viện đều bám đầy đồ đằng (dây leo) lục sắc (màu xanh), hoa và diệp đằng (hoa và lá của dây leo) đều bị yêu khí thấm đẫm tới tiên diễm ướt át………
“Yêu khí thật nặng, xem ra ngô đánh giá thấp con yêu nghiệt này, pháp lực của nó cao cường hơn rất nhiều so với ngô tưởng tượng". Phật Hàng nhìn chằm chằm Phật ấn trên cửa, y chưa thấy qua con yêu nào lại lớn mật như thế, lại dám ở trước phủ của chính mình dán Phật thủ vệ (giữ cửa, bảo vệ) cùng Phật ấn……..
Nhưng mà nam nhân phát hiện khóe miệng Phật Hàng hàm tiếu ý, chính là nhìn chăm chú vào nam nhân mà cười, cũng không mở miệng nói chuyện, con ngươi của y lộ ra vài phần ngạo ý, nam nhân vừa đeo đai lưng vừa bình tĩnh nhìn lại y.
“Ngươi cười cái gì?". Nam nhân đeo xong đai lưng, lại lấy miếng vải sạch sẽ lau lau tóc, “Vì sao ngươi vẫn nhìn ta mà cười thế, ta…….Ta thực tức cười?". Hắn nhíu mày, không rõ ý tứ của Phật Hàng.
Phật Hàng là đang cười nhạo hắn sao?
Cười nhạo hắn vô dụng như thế, chỉ là một đám thủy quỷ liền ngăn chặn được hắn, nam nhân biết chính mình vừa rồi kêu cứu mạng, nhưng là lúc này nhìn thấy tươi cười có chút thâm ý của Phật Hàng thì hắn liền cảm thấy Phật Hàng tựa hồ đang cười nhạo hắn.
Phật Hàng tiến lên cầm lấy áo choàng thật dày trong rương, đưa cho nam nhân, hơn nữa bảo nam nhân mặc vào, bởi vì thời tiết bên ngoài phi thường ác liệt.
Nam nhân bình tĩnh nhìn Phật Hàng: “Ngươi đây là ý gì?". Hắn không hiểu.
“Mặc vào". Phật Hàng chính là đơn giản nói 2 chữ.
Nam nhân không nhúc nhích. Hắn có chút chần chờ, hắn đang muốn cầm lấy áo choàng, Phật Hàng tựa hồ mất kiên nhẫn, trực tiếp choàng trên vai của nam nhân, Phật Hàng dùng lực khép chặt áo choàng trên vai nam nhân.
Cả người nam nhân đều dựa sát Phật Hàng, tầm mắt hai người song song giao nhau, tiếu ý trong mắt của Phật Hàng ái muội hơn mấy phần, mà ánh mắt của nam nhân lại trở nên có chút trốn tránh.
Nam nhân hỏi Phật Hàng mấy lần nhưng Phật Hàng cũng không trả lời.
Biết nam nhân muốn y rời khỏi thùng xe ngựa nên Phật Hàng mới miễn miễn cưỡng cưỡng trả lời nam nhân, “Ngô cười cái gì thì rất quan trọng sao? Xem ra ngươi cũng sẽ để ý cảm thụ của ngô".
“Ngươi cười nhạo ta". Nam nhân thực khẳng định nói.
“Ngô cười nhạo ngươi lại như thế nào? Ngô chưa thấy qua địa phương nào trên người ngươi chứ? Ngươi còn sợ mất mặt trước mặt ngô?". Phật Hàng đứng ở trên xe ngựa, chắn ở cửa thùng xe.
Xe ngựa của nam nhân là do 4 con ngựa kéo, thùng xe cũng thập phần rộng rãi, Phật Hàng hoàn toàn có thể ở bên trong, hắn thấy Phật Hàng tựa hồ còn có lời muốn nói, hắn hỏi Phật Hàng mấy câu, liền cúi người muốn nhặt y phục y phục ẩm ướt lên, nhưng lại bị Phật Hàng đúng lúc kéo cổ tay lại, Phật Hàng đều đá toàn bộ y phục kia ra khỏi xe ngựa.
“Y phục này vừa ướt lại lạnh, ngươi cũng không phải không có tiền mua thêm vài món nữa, chất ở trong xe thực chiếm chỗ". Phật Hàng giải thích rất đơn giản, y bảo nam nhân ngồi xong, liền xoay người ra xe ngựa.
Nam nhân xốc lên mành vải trước xe ngựa, đi ra ngoài theo Phật Hàng. Mới vừa cùng đi ra ngoài hắn liền hối hận.
Bởi vì xe ngựa dừng ở cạnh đoạn nhai (vách núi đứt gãy), nam nhân suýt nữa 1 bước đạp khoảng không, may mắn Phật Hàng đúng lúc kéo hắn lại, hắn mới không rớt xuống huyền nhai (vực sâu), hắn nghiêng đầu nhìn về phía Phật Hàng…….
Không đợi nam nhân mở miệng hởi, Phật Hàng liền chủ động nói với nam nhân: “Kỳ thật ngô vừa rồi đi vào chính là muốn nói với ngươi, bên ngoài không có đường đi, con đường này bị người chặt đứt".
Nam nhân đứng ở bên người Phật Hàng, gió mạnh thổi vạt áo hai người cuộn tròn, hắn từ từ lui về phía sau từng bước, bởi vì hắn có chút thở dốc, hắn lo lắng đứng như thế này không vững ngã xuống………
“Hiện tại phải làm sao?". Nam nhân nghĩ nghĩ, ở dưới tình huống vô kế khả thi (ko còn cách nào nữa), liền quyết định, “Đi vòng đi".
Phật hàng lại lắc đầu.
“Ngô dùng linh khí tạo đường, bắc 1 cái cầu đi qua". Thái độ vô thưởng vô phạt của Phật Hàng làm cho nam nhân cũng yên tâm.
Kỳ thật trước đó Phật Hang nghĩ muốn đùa đùa nam nhân, làm cho nam nhân khẩn trương một chút, sau khi không có đường đi thì nên làm gì nên làm cái gì bây giờ, nhưng không nghĩ tới sẽ nhìn đến nam nhân thay y phục ở bên trong………
Phật Hàng quả nhiên nói được thì làm được, Phật ấn màu bạc kia, tập kết linh khí cường đại, hiện lên 1 cây cầu nối liền hai bên đoạn nhai, y vội vàng đánh xe ngựa thuận lợi qua cầu.
Thời điểm đi qua đoạn nhai thì nam nhân nhìn thấy một đống xương trắng ở phía dưới, âm lãnh hàn nhân (lạnh buốt người), một cỗ âm khí bò lên lưng của hắn, nơi đây thực âm lãnh, càng đi về phía trước càng quỷ dị, càng âm trầm.
Nam nhân im lặng ngồi ở bên cạnh Phật Hàng, hắn sẽ chủ động nói chuyện cùng Phật Hàng, Phật Hàng cũng sẽ gật đầu trả lời hắn, chính là càng đi càng lạnh, trên người hắn mặc rất nhiều y phục, còn khoác áo choàng nhưng vẫn lạnh.
“Ngươi không lạnh?". Nam nhân quan tâm, nhìn chăm chú vào Phật Hàng, bởi vì Phật Hàng chỉ mặc nhất kiện áo cà sa, bên ngoài choàng nhất kiện lông điêu ngắn tuyết bạch sắc (trắng như tuyết), tóc bạc buông ở trước ngực, trên dung nhan tuấn mỹ lộ ra bình tĩnh ngạo thị, vẻ mặt thanh lãnh cua Phật Hàng làm cho người ta có chút khó có thể tiếp cận.
“Ngươi lạnh?". Phật Hàng nhìn lại nam nhân.
Nam nhân thực thành thực gật đầu, hai tay của hắn đặt ở bên môi nhẹ nhàng phà hơi, tay của hắn lạnh tới nỗi đều ửng đỏ, có chút cứng ngắc, không quá linh hoạt, nhưng nam nhân khí chất thành thục trên mặt cũng là nhất phái bình tĩnh.
Phật Hàng giơ tay vòng qua đầu vai của nam nhân, y kéo nnam nhân lại gần, để nam nhân rúc vào trong lòng của y, nam nhân cũng không có đẩy y ra, tùy ý y ôm nam nhân.
Tựa vào cùng nhau như vậy thì ấm áp hơn rất nhiều.
Hai tay của nam nhân luồn ở trong tay áo, thái dương của hắn nhẹ nhàng mà tựa ở cái trán của Phật Hàng, hai người tự nhiên tựa sát cùng nhau, hai người vừa lên đường vừa hàn huyên tán gẫu.
“Ngươi để đệ tử của Tà Đế cung trảo miêu yêu ở ngoại ô Biên thành, ta không hiểu suy nghĩ của ngươi, kỳ thật ngươi không phải cảm thấy càng nhiều người chết thì ngươi lại càng thống khoái sao?". Nam nhân từ từ rủ mắt, ánh mắt của hắn dừng ở trên chuỗi Phật châu trên cổ tay của chính mình, cảm giác hơi thở của Phật Hàng phun ở sườn mặt của hắn………
Nam nhân cũng không có trốn tránh cảm giác ngưa ngứa nong nóng kia……..
“Ngô chỉ là muốn luyện công mà thôi, tà linh sớm đủ rồi, ngô không hề cần cái loại đồ vật này nữa". Phật Hàng coi như là thẳng thắn trước mặt nam nhân, mục đích của y đạt tới thì sẽ không lại giết.
Vả lại……..
Phật Hàng hấp tà linh, đều là Nham Vân giết, cho tới bây giờ y không tự mình động thủ qua.
Nam nhân không lại hỏi, bởi vì hắn mỏi mệt nên tựa vào đầu vai Phật Hàng mà ngủ……….
Thời điểm khi nam nhân tỉnh lại thì bọn họ đã tới đại trà địa rồi.
Xe ngựa dừng ở lều ngoài trà địa, mấy trăm mẫu trang viên đại trà địa này đều là sản nghiệp của trà phô Trương gia, từng tầng từng tầng đồi núi trải dài, nam nhân đứng ở trước trang viên nghe đốc công báo cáo tình huống cho hắn, 3 ngày gần đây lục tục có công nhân trồng trà mất tích, mới đầu đốc công còn tưởng rằng là chính mình cắt xén tiền công của công nhân nên công nhân bất mãn mới lén bỏ đi.
Nam nhân nhìn về phía đốc công: “Về sau tiền công từng tháng của công nhân đều phải ghi chép tỉ mỉ rồi báo cáo cho ta". Ngữ khí của hắn coi như khách khí.
Sau đó nam nhân lại phân phó vài vị đốc công khác trông chừng lẫn nhau, hơn nữa hắn tùy thời sẽ phái người tới đại trà địa kiểm tra, tuyệt đối không thể sơ suất, hơn nữa tuyệt đối không có khả năng vô duyên vô cớ cắt xén tiền công của công nhân.
Nam nhân một mực tìm hiểu tình huống, công nhân lần lượt thiếu hai mươi mấy người, hắn cũng cảm giác được sự tình khó giải quyết, hắn bảo tất cả công nhân buổi tối gần đây đều đừng ra khỏi trang viên.
Sau khi nam nhân an bài tốt hết thảy, còn không đợi hắn mở miệng thì Phật Hàng liền chủ động thiết hạ pháp trận, hắn đã bày 1 cái một cái trừ tà trận đơn giản bên trong trang viên, lại có Phật đạo phòng hộ trấn giữ hai bên, nếu không bước ra khỏi trang viên thì yêu nghiệt đều không thể tiến vào, hắn phân phó hạ nhân, trước khi bọn họ trở về thì không được đi ra, đóng chặt các cửa lại.
“Cô gia, ngươi cẩn thận". Lão đốc công run run rẩy rẩy vẫy chào.
Nam nhân cùng Phật Hàng đã đi được 1 đoạn đường, nam nhân phất tay bảo bọn họ đều trở về: “Yên tâm, ta cùng với cao nhân đi liền quay về, nếu Mạt thiếu gia tới đây, liền nói chúng ta đi Liễu Ngạn Đào trang ở đỉnh núi bên cạnh".
Phật Hàng nhíu mày: “Ngươi xác định Mạt Đồng sẽ tới như vậy?".
“Không xác định, ngươi lại cũng không phải không biết, gần đây Mạt Đồng thường xuyên cũng không ở quý phủ, hiện giờ còn chưa biết đã quay về Trương phủ hay không". Nam nhân chậm chạp lắc đầu, hắn vừa đi về phía trước vừa quan sát tình hình 4 phía.
“Có ngô ở đây, chẳng lẽ ngươi còn sợ không an toàn sao, chẳng lẽ ngươi cảm thấy ngô không có năng lực bảo hộ ngươi?". Phật Hàng ngạo nghễ nhìn chăm chú vào nam nhân, trong con ngươi của y lộ ra vài phần bất mãn.
“Không phải". Nam nhân phủ nhận.
Phật Hàng cũng không có truy hỏi.
Hai người bước nhanh đi tới Liễu Ngạn Đào trang, Phật Hàng vừa vặn liền cảm giác được nơi đây bất thường, âm khí còn nặng hơn so với Thiên Hồn Khô dưới chân núi Hoành Đỉnh, theo hai người tới gần thì âm khí bức người kia càng phát ra rét lạnh.
“Trước đây ta đã tới nơi này, nơi này rất nhiều cây hoa đào". Nam nhân nhìn thấy trước mắt cảnh tượng 1 phiến hoa đào nở rộ, chậm rãi dừng bước, “Ngươi xem nơi này rất kỳ quái, đại mùa đông mà hoa đào còn nở rực rỡ như vậy, nhất định là có yêu quái tác loạn".
“Nơi này có một con Đào Hoa yêu pháp lực cao cường, ngươi phải cẩn thận, đi theo ngô đừng đi lạc". Phật Hàng bước vào rừng hoa đào trước, nam nhân đi theo phía sau y, cảnh giác nhìn tứ phía.
Muốn tới Liễu Ngạn Đòa Viên phải xuyên qua một mảnh rừng hoa đào này, ban đêm sơn gian tràn ngập sương tuyết, chướng khí kia có chút sang nhân (làm người khác sặc rồi ho khan), nam nhân đi ở bên cạnh Phật Hàng, hai người đi thật lâu, đều không đi tới mục đích, lại vòng trở về tại chỗ.
“Có mê trận". Nam nhân thực khẳng định chỉ ra vấn đề sở tại.
Cùng lúc đó dưới chân Phật Hàng nở rộ Phật ấn màu bạc, ấn kí xoay vòng kia triển khai trên mặt đất, lan tràn vô hạn, y vung ống tay áo lên, trong trời đêm tối tăm hiện ra một hàng kinh văn, bốn phía lập tức truyền tới một mảnh tiếng kêu rên quỷ dị.
Cây hoa đào kia đang rỉ máu, bốn phía tràn ngập mùi huyết tinh (máu tanh),nam nhân bịt mũi, kéo Phật Hàng bước nhanh đi ra đào quỷ trận, tìm kiếm lối ra của loại trận pháp này, nam nhân thực sở trường, Phật Hàng phá trận, hơn nữa nam nhân nhắm ngay lối ra, hai người rất nhanh liền tới Liễu Ngạn Đào Viên.
Hai người vừa mới xuất trận thì Phật Hàng liền thu hồi linh khí, cây hoa đào kia cũng rất nhanh phục hồi như cũ, lại khôi phục đào quỷ trận vừa rồi kia.
Thực quỷ dị.
Âm khí rất nặng.
Hơn nữa đứng ở phía trước Đào trang, liền ngay cả tiếng gió kia đều giống như khóc nỉ non……..
Nam nhân kéo Phật Hàng, bảo Phật Hàng trước đừng đi vào, hắn nói với Phật Hàng, Đào Hoa yêu của Đào trang này cùng Xích Luyện nhận thức, tựa hồ là bằng hữu của Xích Luyện, hơn nữa tựa hồ cũng sắp phi thăng.
Nhưng vì sao sẽ có cường đại yêu khí xuất hiện lúc này như thế, nam nhân cũng không hiểu được, hắn chỉ nhớ rõ thời điểm lần trước tới nơi này thì nơi đây không có Đào trang, chỉ có một tiểu đình tử, hơn nữa Liễu Ngạn Đào Viên chính là tên của địa phương này, bởi vì mỗi khi tới mùa xuân thì cây liễu ở bờ sông nơi đây sẽ mọc phi thường rậm rạp.
Chính là nơi này đột nhiên nhiều ra một cái Đào trang……..
Hơn nữa Đào trang thập phần u tĩnh, môn biển (tấm biển) của Đào trang này là màu sắc tiên diễm tới quỷ dị, hơn nữa dưới mái hiên trước phủ đệ treo hai đèn ***g xanh, u quang kia chiếu sáng bốn phía thực quỷ dị, trên tường viện đều bám đầy đồ đằng (dây leo) lục sắc (màu xanh), hoa và diệp đằng (hoa và lá của dây leo) đều bị yêu khí thấm đẫm tới tiên diễm ướt át………
“Yêu khí thật nặng, xem ra ngô đánh giá thấp con yêu nghiệt này, pháp lực của nó cao cường hơn rất nhiều so với ngô tưởng tượng". Phật Hàng nhìn chằm chằm Phật ấn trên cửa, y chưa thấy qua con yêu nào lại lớn mật như thế, lại dám ở trước phủ của chính mình dán Phật thủ vệ (giữ cửa, bảo vệ) cùng Phật ấn……..
Tác giả :
Mặc Kỳ Lân