Yêu Họa Giang Hồ
Chương 4: Bẫy
Phong Linh Hiểu trợn mắt há miệng, nhìn màn hình, sau một lúc lâu cũng nói không nên lời.
Nam tử áo trắng từng bước tiến lại gần thiếu nữ áo đen, mà thiếu nữ áo đen từ đầu đến cuối chỉ đứng im tại chỗ, không hề có dấu hiệu chuyển động. Ngay tại lúc chỉ còn cách thiếu nữ áo đen một bước chân, nam tử áo trắng mới dừng lại.
Cùng lúc đó, kênh Trò chuyện riêng hiện lên một dòng chữ.
【Trò chuyện riêng】[Tố Dạ Mặc Ảnh]: Nương tử, nếu em không mặc quần áo vào, vi phu sẽ thẹn thùng nha.
A? Quần áo? Phong Linh Hiểu lấy lại tinh thần, nhìn kỹ, mới giật mình phát hiện thiếu nữ áo đen đang đứng giữa bụi hoa Tử Huyên sớm đã không mặc……
Phản ứng đầu tiên, cô bị đùa giỡn >
Thế mà cô lại quên! Vừa rồi bị Ám Vô Thương giết chết, trang bị văng ra đã được hệ thống thay lại bằng cái khác. Tuy rằng hình tượng ban đầu của nhân vật có một lớp vải bố bao bọc, nhưng nhìn qua vẫn rất rõ ràng. Có điều bởi vì có hoa cỏ chung quanh che lại, nên thân hình của Phong Linh Hiểu đứng giữa bụi hoa như ẩn như hiện, nếu không nhìn kỹ sẽ không thấy được……
Tuy rằng chỉ là thế giới ảo trên mạng, nhưng mặt Phong Linh Hiểu vẫn đỏ lên một chút. Cô vội vàng mở túi trang bị ra, tùy tiện tìm một bộ trang bị mặc vào, nhanh chóng gõ lên bàn phím, lực của ngón tay cũng bất giác mà tăng lên vài phần.
【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]: Lưu manh! Vô sỉ!
【Trò chuyện riêng】[Tố Dạ Mặc Ảnh]: Nương tử quá khen.
【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]: Anh……
【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]: Còn nữa, ai đồng ý để anh lấy tôi? Anh rõ ràng đang cường thủ đoạt hào*!!!
*Cường thủ đoạt hào: dừng sức mạnh để ép buộc.
【Trò chuyện riêng】[Tố Dạ Mặc Ảnh]: Nương tử, lúc trước hình như là em rất chân thành muốn báo đáp vi phu. Em đổi ý như vậy, vi phu sẽ bị thương tâm nha.
Phong Linh Hiểu bị nghẹn.
Đã gặp qua vô sỉ, nhưng chưa thấy qua người vô sỉ đến như vậy!
Bỗng nhiên trong lòng cô dâng lên một suy nghĩ: Chẳng lẽ lúc nãy cô mắng hắn, bây giờ hắn muốn trả thù sao?
【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]: Tố Dạ Mặc Ảnh! Rốt cuộc anh muốn như thế nào?
【Trò chuyện riêng】[Tố Dạ Mặc Ảnh]: Không muốn thế nào cả, anh nhìn trúng em thôi.
Lý do nhảm như vậy, đến quỷ cũng sẽ không tin.
Trong lòng Phong Linh Hiểu càng thêm chắc chắn.
…… Tên này quả nhiên muốn trả thù.
【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]: [biểu tình/ khóc] Tôi sai rồi, Tố Dạ đại nhân……Tôi không nên để em trai mình lấy account của anh chơi, không nên kết hôn với account này của anh. Tố Dạ đại nhân, tôi chỉ là một cô gái vô tội, anh hãy tha thứ cho tôi, buông tha cho tôi có được không……
【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]: Tố Dạ đại nhân, anh nhìn trúng tôi chỗ nào, tôi nhất định sẽ sửa!
【Trò chuyện riêng】[Tố Dạ Mặc Ảnh]: Chỗ nào anh cũng nhìn trúng cả.
【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]:……
Phong Linh Hiểu khóc không ra nước mắt.
Nói chuyện với Tố Dạ Mặc Ảnh, quả nhiên không thể dùng tư duy của người bình thường được.
Cô không nói nữa bởi vì cô đang nghĩ không biết có nên logout để trốn không.
Nhưng mà câu tiếp theo của Tố Dạ Mặc Ảnh lập tức đã làm cô mất ngay cái ý nghĩ ấy.
【Trò chuyện riêng】[Tố Dạ Mặc Ảnh]: Nếu bây giờ em logout, anh dám cam đoan, lúc em lên mạng lần nữa, tuyệt đối không chỉ có kết cục là bị vây đánh thôi đâu.
Phong Linh Hiểu tốn hơi thừa lời, lại hung hăng gõ lên chiếc bàn phím đáng thương lần nữa: Anh, đang, uy, hiếp, tôi.
【Trò chuyện riêng】[Tố Dạ Mặc Ảnh]: Sao anh dám uy hiếp nương tử nhà mình chứ? Anh chỉ là đang nhắc nhở nương tử sự thật mà thôi.
【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]:……
【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]: Ai là nương tử của anh chứ!!!
【Trò chuyện riêng】[Tố Dạ Mặc Ảnh]: Là em chứ ai. A? Chẳng lẽ trí nhớ của nương tử không tốt sao? Nhưng mà trên đầu em vẫn còn để dấu hiệu rất rõ đó.
Chỉ một câu nhưng ngược lại đã nhắc nhở cho Phong Linh Hiểu, tầm mắt của cô liền chuyển lên đỉnh đầu của thiếu nữ áo đen.
Một danh hiệu sáng sáng đang quay vòng.
Cái danh hiệu cô vẫn để từ sau khi kết hôn với “Tố Dạ Mặc Ảnh"
……Nương tử của Tố Dạ Mặc Ảnh.
Từ khi bắt đầu tham gia trò chơi này đến nay, cô chỉ lấy được ba danh hiệu: ‘Sơ hành giả ngơ ngác’, ‘Tà giáo đệ nhất yêu nữ’ và ‘Nương tử của Tố Dạ Mặc Ảnh’.
Sơ hành giả ngơ ngác thì cũng không có gì đáng chú ý rồi.
Còn về hai cái còn lại nếu so với “Nương tử của Tố Dạ Mặc Ảnh" thì giờ đây cô càng tình nguyện dùng “Tà giáo đệ nhất yêu nữ"!
Phong Linh Hiểu hừ một tiếng, đổi danh hiệu lại thành “Tà giáo đệ nhất yêu nữ", cô xoay người đưa lưng về phía Tố Dạ Mặc Ảnh ngồi xuống, không thèm nhìn hắn.
【Trò chuyện riêng】[Tố Dạ Mặc Ảnh]: Nương tử, giận sao?
Thấy cả buổi Linh Phong Hiểu cũng không trả lời lại, Tố Dạ Mặc Ảnh đánh lên một biểu tượng thở dài.
【Trò chuyện riêng】[Tố Dạ Mặc Ảnh]: Nếu nương tử không muốn đi cùng vi phu, như vậy anh cũng không miễn cưỡng em.
Phong Linh Hiểu vui mừng khôn xiết. Chẳng lẽ anh ta đã chơi đùa chán nên bằng lòng buông tha cô rồi?
【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]: Thật ư? Anh thật sự đồng ý buông tha tôi?
【Trò chuyện riêng】[Tố Dạ Mặc Ảnh]: Phải, có điều……
Còn có vế sau nữa sao?
【Trò chuyện riêng】[Tố Dạ Mặc Ảnh]: Anh sẽ đưa ra hai lựa chọn, em tự chọn cho mình một cái đi……
Trong lòng Phong Linh Hiểu trào dâng, nhất thời cảm thấy tiền đồ xán lạn. Chỉ cần anh buông tha cho cô, cho dù yêu cầu có không tốt cỡ nào cô cũng đồng ý!
【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]: Anh nói đi!
【Trò chuyện riêng】[Tố Dạ Mặc Ảnh]: Tiếp tục đi cùng với anh, hoặc là tiếp tục bị toàn bộ người chơi đuổi giết.
Có ngốc mới chọn bị toàn bộ người chơi đuổi giết! Với thói quen lựa chọn theo phương pháp loại suy, Phong Linh Hiểu chưa suy nghĩ cẩn thận liền không hề chần chừ mà trả lời!
【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]: Đương nhiên đi cùng với anh rồi!!!
Nhưng vừa nói xong, ngay lập tức Phong Linh Hiểu liền hóa đá. Cô…… vừa mới trả lời cái gì vậy chứ?
Tố Dạ Mặc Ảnh đương nhiên cũng bị câu trả lời quá nhanh của cô làm kinh ngạc, qua một lúc anh mới chậm rãi đánh ra hai chữ –
【Trò chuyện riêng】[Tố Dạ Mặc Ảnh]: Rất tốt.
Rất tốt……
Rất tốt……
Rất tốt……
Vì sao lúc nhìn thấy hai chữ rất bình thường này, cô lại có cảm giác muốn rơi lệ vậy?
Trong tức khắc cô liền tỉnh ngộ, cô bị anh ta lừa rồi a! Nhưng mà — đã muộn rồi, cô đã cam tâm tình nguyện nhảy vào cái bẫy mà người nào đó đã sớm chuẩn bị trước……
【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]: Tố Dạ Mặc Ảnh anh chơi xấu!!! Cái này không tính a!!!
Đối mặt với sự chất vấn cùng phẫn nộ của Phong Linh Hiểu, Tố Dạ Mặc Ảnh thực bình tĩnh đánh ra một cái biểu tượng mỉm cười.
Biểu tượng cam chịu của hệ thống rất bình thường nhưng độ cong trên khóe miệng của khuôn mặt hình tròn màu vàng kia tựa như đang cười nhạo sự ngu dốt của cô.
【Trò chuyện riêng】[Tố Dạ Mặc Ảnh]: A? Chơi xấu? Nhưng hình như anh thấy là do chính miệng nương tử nói ra mà. Anh đã chụp hình đoạn nói chuyện đó lại rồi vậy mà nương tử vẫn không thừa nhận có phải có chút không tốt hay không?
【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]: Anh đưa ra hai lựa chọn, rõ ràng chính là bức tôi đi theo đường anh đã vẽ sẵn mà!!!
【Trò chuyện riêng】[Tố Dạ Mặc Ảnh]: Nhưng nương tử à, biểu hiện vừa rồi lúc em trả lời dường như là rất vội muốn đi cùng anh thì phải.
Cô á khẩu, không trả lời được.
Ngón tay cô đang gõ bàn phím bỗng nhiên cứng đờ, chết lặng, rồi di chuyển sang phím backspace xóa hết những lời sắp gửi để lên án đối phương.
Nhất thất túc thành thiên cổ hận [1], cô hoàn toàn rơi vào bi kịch.
[1] Nhất thất túc thành thiên cổ hận: một lần lỡ bước để hận ngàn đời.
Chẳng qua là……
Cô không cam lòng a!!!
【Trò chuyện riêng】[Tố Dạ Mặc Ảnh]: Nương tử?
【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]: Anh là tiểu nhân! Dùng hình đoạn nói chuyện để uy hiếp con gái thì không phải việc làm của quân tử!
【Trò chuyện riêng】[Tố Dạ Mặc Ảnh]: Anh chưa từng thừa nhận mình là quân tử.
T___T Tố Dạ Mặc Ảnh…… anh lợi hại!
Vì cái khỉ mốc gì mà cô cứ cái cốc [2] như vậy chứ?
[2] Cái cốc: Tiếng Trung là 杯具 (bôi cụ) – nghĩa gốc là cái cốc/ ly/ tách, nhưng âm đọc của nó gần giống 悲剧 (bi kịch), nên ‘bôi cụ’ đã dần trở thành cách nói thông dụng dùng để chỉ bi kịch.
【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]: [biểu tượng/ khóc] Tố Dạ đại nhân, nói thật đi…… vì sao anh không chịu buông tha tôi……
【Trò chuyện riêng】[Tố Dạ Mặc Ảnh]: Nga? Nương tử muốn nghe lời nói thật?
【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]: Ừ!
【Trò chuyện riêng】[Tố Dạ Mặc Ảnh]: Anh rất ghét người khác mắng mình.
【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]: …
【Trò chuyện riêng】[Tố Dạ Mặc Ảnh]: Hơn nữa vừa lúc bên cạnh anh cũng đang thiếu một chân sai vặt.
【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]: …
【Trò chuyện riêng】[Tố Dạ Mặc Ảnh]: Mà cũng vừa lúc em đưa lên cửa.
【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]: …
Phong Linh Hiểu khóc không ra nước mắt…
Ngay lúc này cô chỉ muốn tìm một miếng đậu hũ rồi đập đầu lên đó thôi!
… Việc này có tính là cô tự làm tự chịu không, cô tự đưa dê vào miệng cọp a a a!!!
【Trò chuyện riêng】[Tố Dạ Mặc Ảnh]: Nương tử à, thật ra em cũng không cần phải thương tâm như vậy đâu.
【Trò chuyện riêng】[Tố Dạ MặcẢnh]: Tính ra đi theo anh thì có lợi hơn có hại rất nhiều nha.
Phong Linh Hiểu nhìn màn hình mà nghiến răng nghiến lợi, con mắt nào của anh thấy tôi thương tâm?!
Còn nữa, có lợi cái đầu quỷ anh á!
【Trò chuyện riêng】[Tố Dạ Mặc Ảnh]: Ít nhất thì không bị đuổi giết, còn có thể hưởng sái kinh nghiệm (điểm kinh nghiệm). Em thử nghĩ lại xem, nếu không có người che chở, kết cục của em sẽ thế nào?
Một câu đã đâm trúng tử huyệt của cô ……
Nhưng câu này của hắn đúng là sự thật……
Cô đường đường là đệ nhất yêu nữ tà giáo, nếu không có người che chở như lời anh ta nói, kết cục sẽ rất lừng lẫy nha……
Đây là một việc rất nghiêm trọng.
【Trò chuyện riêng】[Tố Dạ Mặc Ảnh]: Kỳ thật không phải toàn bộ trò chơi chỉ có mình Hàn Thủy Không Lưu biết thuật cải tử hoàn sinh.
【Trò chuyện riêng】[Tố Dạ Mặc Ảnh]: Anh cũng biết……
“……" Phong Linh Hiểu nghĩ thế nào cũng đều cảm thấy câu nói tiếp theo của anh ta sẽ là: Anh cũng có thể xóa trắng em.
T___T Uy hiếp trắng trợn a!!!
Cho nên, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt [4].
[4] Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt: kẻ biết thời thế mới là người tài giỏi.
【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]: Được…… tôi đồng ý với anh……
【Trò chuyện riêng】[Tố Dạ Mặc Ảnh]: [biểu tượng/ mỉm cười] Vậy nương tử, sau này xin chỉ giáo nhiều hơn a.
T___T Đưa ra quyết định bán chính mình xong, Phong Linh Hiểu nhìn nam tử áo trắng trong trò chơi, vẻ mặt bi ai suy nghĩ.
Một đại thần áo trắng chính phái như vậy, tại sao nội tâm lại đen tối như thế a……
Bất quá, Tố Dạ Mặc Ảnh, cô cùng anh ta đang đi trên cùng một con thuyền! Nhưng rồi sẽ đến một ngày cô trở mình dẫm nát anh ta dưới chân, sau đó hung hăng ngược đãi…… =皿=
Kìm nén lửa giận trong lòng, Phong Linh Hiểu thực bình tĩnh đánh chữ: Vậy phu quân, bây giờ chúng ta đi đâu đây?
【Trò chuyện riêng】[Tố Dạ Mặc Ảnh]: Chờ người.
【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]: A?
【Trò chuyện riêng】[Tố Dạ Mặc Ảnh]: Tới rồi.
Ngay lúc đó, ở cửa vào Tử Huyên Cốc xuất hiện hai người, một nam một nữ.
Nam mặc một bộ trang phục màu tím, trên lưng đeo chéo một hộp trường kiếm, mày kiếm mắt sáng, tư thế oai hùng hiên ngang; Nữ mặc một bộ váy tím phiêu dật, quanh eo quấn một dây thắt lưng tơ tằm màu tím nhạt, dáng vẻ mềm mại đáng yêu, đẹp như tiên tử. Hai người đứng với nhau, thật giống một đôi thần tiên quyến lữ.
Chỉ là ID cùng danh hiệu trên đầu bọn họ nhìn vô cùng quen mắt a……
Phu quân của Thử Khứ Kinh Niên – Sa Đọa, Nương tử của Sa Đọa – Thử Khứ Kinh Niên……
Tầm mắt của cô bình tĩnh dừng lại ở ID trên đầu nữ tử, hai mắt dường như bắn ra tia lửa!
Thử Khứ Kinh Niên! Phong Lăng Vân! Tự tìm tới cửa sao?
Rất tốt……
Đinh! Hệ thống thông báo: Người chơi Tố Dạ Mặc Ảnh mời bạn gia nhập đội ngũ! Có chấp nhận hay không? Chấp nhận/ Hủy bỏ.
[Đội ngũ thông báo] Bạn đã đồng ý lời mời tham gia tổ đội của người chơi Tố Dạ Mặc Ảnh.
[Đội ngũ thông báo] Bạn đã gia nhập đội ngũ.
Vừa gia nhập đội, người nào đó tự biết đuối lý đã mở miệng trước:
[Thử Khứ Kinh Niên]: Chị à, chuyện kia, thực xin lỗi……
【Đội ngũ】[Thử Khứ Kinh Niên]: Chị tha lỗi cho em được không? Lần sau em sẽ không làm vậy nữa đâu mà.
【Đội ngũ】[Sa Đọa]: Đúng vậy, chị dâu, Kinh Niên chỉ là vô ý. Tố Dạ cũng vừa mới tha thứ cho Kinh Niên rồi, chị dâu, chị cũng tha thứ cho cô ấy đi?
= = || Tên nhóc ăn cây táo, rào cây sung, bây giờ lại còn dám giả vờ là cô gái vô tội mà tìm người khác nói giúp mình nữa chứ? Nếu tên Tố Dạ Mặc Ảnh này cũng giả vờ hào phóng như vậy, cô đương nhiên cũng không cam lòng lạc hậu.
Vì thế Phong Linh Hiểu thực bình tĩnh trả lời lại một câu: Không sao.
Thử Khứ Kinh Niên thở phào một hơi, đánh ra một biểu tượng cảm kích.
Phong Linh Hiểu nhìn thấy Thử Khứ Kinh Niên cuối cùng cũng đã buông tảng đá trong lòng xuống thì vô cùng bình tĩnh mỉm cười. Nó tưởng là chỉ như vậy thì đã có thể cho qua rồi sao? Xuất phát từ tư tưởng muốn trả thù, đương nhiên cô sẽ không dễ dàng buông tha tên đầu sỏ đã làm mình rơi vào hoàn cảnh vạn kiếp bất phục [4] như vậy!
[4] Vạn hiếp bất phục: ý chỉ vạn hiếp cũng không thể quay lại, không thể thay đổi những gì mình đã làm, thường là chỉ ý tiêu cực.
Giây tiếp theo.
【Đội ngũ】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]: Sa Đọa à, tôi có chuyện rất quan trọng muốn nói với anh.
【Đội ngũ】[Sa Đọa]: A? Chị dâu cứ nói.
【Đội ngũ】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]: Kỳ thật, Thử Khứ Kinh Niên là em trai của tôi.
【Đội ngũ】[Sa Đọa]: A, thì ra……
【Đội ngũ】[Sa Đọa]: Cái gì? Em trai?!
【Đội ngũ】[Thử Khứ Kinh Niên]: Này! Chị, chị đừng nói bậy!
Thử Khứ Kinh Niên sốt ruột, bắt đầu liều mạng spam.
Trong tức khắc, toàn màn hình đều là những ký hiệu mà Thử Khứ Kinh Niên đánh ra.
Khóe miệng Phong Linh Hiểu chậm rãi cong lên đầy âm hiểm.
[Đồ vật thông báo] Bạn đã sử dụng đồ vật “Thải Quang Đăng", có tác dụng trong thời gian 5 phút.
Thải Quang Đăng được bán ở cửa hàng RMB (cửa hàng bán những đồ vật do dùng tiền thật đổi thành để mua) trong 《Huyễn Kiếm Giang Hồ》, khi làm nhiệm vụ cấp S may mắn cũng có thể nhặt được đồ vật này, sau khi sử dụng, chữ mà người chơi đánh ra sẽ có bảy màu, đồng thời cũng được giữ lại trên kênh một quãng thời gian.
【Đội ngũ】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]: [biểu tượng/ mỉm cười] Đúng vậy, kỳ thật nó là nam.
【Đội ngũ】[Tố Dạ Mặc Ảnh]:……
【Đội ngũ】[Thử Khứ Kinh Niên]:……
【Đội ngũ】[Thử Khứ Kinh Niên]: Tôi đột nhiên nhớ ra có việc gấp, đi trước nha. Bye bye!
[Đội ngũ thông báo] Người chơi Thử Khứ Kinh Niên đã rời khỏi đội ngũ.
Thử Khứ Kinh Niên chạy mất.
Trên kênh đội ngũ chỉ còn lại một hàng chữ sắc màu rực rỡ vô cùng chói mắt.
Rốt cục —
【Đội ngũ】[Sa Đọa]: A a a a a!!!!!
Nam tử áo trắng từng bước tiến lại gần thiếu nữ áo đen, mà thiếu nữ áo đen từ đầu đến cuối chỉ đứng im tại chỗ, không hề có dấu hiệu chuyển động. Ngay tại lúc chỉ còn cách thiếu nữ áo đen một bước chân, nam tử áo trắng mới dừng lại.
Cùng lúc đó, kênh Trò chuyện riêng hiện lên một dòng chữ.
【Trò chuyện riêng】[Tố Dạ Mặc Ảnh]: Nương tử, nếu em không mặc quần áo vào, vi phu sẽ thẹn thùng nha.
A? Quần áo? Phong Linh Hiểu lấy lại tinh thần, nhìn kỹ, mới giật mình phát hiện thiếu nữ áo đen đang đứng giữa bụi hoa Tử Huyên sớm đã không mặc……
Phản ứng đầu tiên, cô bị đùa giỡn >
Thế mà cô lại quên! Vừa rồi bị Ám Vô Thương giết chết, trang bị văng ra đã được hệ thống thay lại bằng cái khác. Tuy rằng hình tượng ban đầu của nhân vật có một lớp vải bố bao bọc, nhưng nhìn qua vẫn rất rõ ràng. Có điều bởi vì có hoa cỏ chung quanh che lại, nên thân hình của Phong Linh Hiểu đứng giữa bụi hoa như ẩn như hiện, nếu không nhìn kỹ sẽ không thấy được……
Tuy rằng chỉ là thế giới ảo trên mạng, nhưng mặt Phong Linh Hiểu vẫn đỏ lên một chút. Cô vội vàng mở túi trang bị ra, tùy tiện tìm một bộ trang bị mặc vào, nhanh chóng gõ lên bàn phím, lực của ngón tay cũng bất giác mà tăng lên vài phần.
【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]: Lưu manh! Vô sỉ!
【Trò chuyện riêng】[Tố Dạ Mặc Ảnh]: Nương tử quá khen.
【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]: Anh……
【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]: Còn nữa, ai đồng ý để anh lấy tôi? Anh rõ ràng đang cường thủ đoạt hào*!!!
*Cường thủ đoạt hào: dừng sức mạnh để ép buộc.
【Trò chuyện riêng】[Tố Dạ Mặc Ảnh]: Nương tử, lúc trước hình như là em rất chân thành muốn báo đáp vi phu. Em đổi ý như vậy, vi phu sẽ bị thương tâm nha.
Phong Linh Hiểu bị nghẹn.
Đã gặp qua vô sỉ, nhưng chưa thấy qua người vô sỉ đến như vậy!
Bỗng nhiên trong lòng cô dâng lên một suy nghĩ: Chẳng lẽ lúc nãy cô mắng hắn, bây giờ hắn muốn trả thù sao?
【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]: Tố Dạ Mặc Ảnh! Rốt cuộc anh muốn như thế nào?
【Trò chuyện riêng】[Tố Dạ Mặc Ảnh]: Không muốn thế nào cả, anh nhìn trúng em thôi.
Lý do nhảm như vậy, đến quỷ cũng sẽ không tin.
Trong lòng Phong Linh Hiểu càng thêm chắc chắn.
…… Tên này quả nhiên muốn trả thù.
【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]: [biểu tình/ khóc] Tôi sai rồi, Tố Dạ đại nhân……Tôi không nên để em trai mình lấy account của anh chơi, không nên kết hôn với account này của anh. Tố Dạ đại nhân, tôi chỉ là một cô gái vô tội, anh hãy tha thứ cho tôi, buông tha cho tôi có được không……
【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]: Tố Dạ đại nhân, anh nhìn trúng tôi chỗ nào, tôi nhất định sẽ sửa!
【Trò chuyện riêng】[Tố Dạ Mặc Ảnh]: Chỗ nào anh cũng nhìn trúng cả.
【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]:……
Phong Linh Hiểu khóc không ra nước mắt.
Nói chuyện với Tố Dạ Mặc Ảnh, quả nhiên không thể dùng tư duy của người bình thường được.
Cô không nói nữa bởi vì cô đang nghĩ không biết có nên logout để trốn không.
Nhưng mà câu tiếp theo của Tố Dạ Mặc Ảnh lập tức đã làm cô mất ngay cái ý nghĩ ấy.
【Trò chuyện riêng】[Tố Dạ Mặc Ảnh]: Nếu bây giờ em logout, anh dám cam đoan, lúc em lên mạng lần nữa, tuyệt đối không chỉ có kết cục là bị vây đánh thôi đâu.
Phong Linh Hiểu tốn hơi thừa lời, lại hung hăng gõ lên chiếc bàn phím đáng thương lần nữa: Anh, đang, uy, hiếp, tôi.
【Trò chuyện riêng】[Tố Dạ Mặc Ảnh]: Sao anh dám uy hiếp nương tử nhà mình chứ? Anh chỉ là đang nhắc nhở nương tử sự thật mà thôi.
【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]:……
【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]: Ai là nương tử của anh chứ!!!
【Trò chuyện riêng】[Tố Dạ Mặc Ảnh]: Là em chứ ai. A? Chẳng lẽ trí nhớ của nương tử không tốt sao? Nhưng mà trên đầu em vẫn còn để dấu hiệu rất rõ đó.
Chỉ một câu nhưng ngược lại đã nhắc nhở cho Phong Linh Hiểu, tầm mắt của cô liền chuyển lên đỉnh đầu của thiếu nữ áo đen.
Một danh hiệu sáng sáng đang quay vòng.
Cái danh hiệu cô vẫn để từ sau khi kết hôn với “Tố Dạ Mặc Ảnh"
……Nương tử của Tố Dạ Mặc Ảnh.
Từ khi bắt đầu tham gia trò chơi này đến nay, cô chỉ lấy được ba danh hiệu: ‘Sơ hành giả ngơ ngác’, ‘Tà giáo đệ nhất yêu nữ’ và ‘Nương tử của Tố Dạ Mặc Ảnh’.
Sơ hành giả ngơ ngác thì cũng không có gì đáng chú ý rồi.
Còn về hai cái còn lại nếu so với “Nương tử của Tố Dạ Mặc Ảnh" thì giờ đây cô càng tình nguyện dùng “Tà giáo đệ nhất yêu nữ"!
Phong Linh Hiểu hừ một tiếng, đổi danh hiệu lại thành “Tà giáo đệ nhất yêu nữ", cô xoay người đưa lưng về phía Tố Dạ Mặc Ảnh ngồi xuống, không thèm nhìn hắn.
【Trò chuyện riêng】[Tố Dạ Mặc Ảnh]: Nương tử, giận sao?
Thấy cả buổi Linh Phong Hiểu cũng không trả lời lại, Tố Dạ Mặc Ảnh đánh lên một biểu tượng thở dài.
【Trò chuyện riêng】[Tố Dạ Mặc Ảnh]: Nếu nương tử không muốn đi cùng vi phu, như vậy anh cũng không miễn cưỡng em.
Phong Linh Hiểu vui mừng khôn xiết. Chẳng lẽ anh ta đã chơi đùa chán nên bằng lòng buông tha cô rồi?
【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]: Thật ư? Anh thật sự đồng ý buông tha tôi?
【Trò chuyện riêng】[Tố Dạ Mặc Ảnh]: Phải, có điều……
Còn có vế sau nữa sao?
【Trò chuyện riêng】[Tố Dạ Mặc Ảnh]: Anh sẽ đưa ra hai lựa chọn, em tự chọn cho mình một cái đi……
Trong lòng Phong Linh Hiểu trào dâng, nhất thời cảm thấy tiền đồ xán lạn. Chỉ cần anh buông tha cho cô, cho dù yêu cầu có không tốt cỡ nào cô cũng đồng ý!
【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]: Anh nói đi!
【Trò chuyện riêng】[Tố Dạ Mặc Ảnh]: Tiếp tục đi cùng với anh, hoặc là tiếp tục bị toàn bộ người chơi đuổi giết.
Có ngốc mới chọn bị toàn bộ người chơi đuổi giết! Với thói quen lựa chọn theo phương pháp loại suy, Phong Linh Hiểu chưa suy nghĩ cẩn thận liền không hề chần chừ mà trả lời!
【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]: Đương nhiên đi cùng với anh rồi!!!
Nhưng vừa nói xong, ngay lập tức Phong Linh Hiểu liền hóa đá. Cô…… vừa mới trả lời cái gì vậy chứ?
Tố Dạ Mặc Ảnh đương nhiên cũng bị câu trả lời quá nhanh của cô làm kinh ngạc, qua một lúc anh mới chậm rãi đánh ra hai chữ –
【Trò chuyện riêng】[Tố Dạ Mặc Ảnh]: Rất tốt.
Rất tốt……
Rất tốt……
Rất tốt……
Vì sao lúc nhìn thấy hai chữ rất bình thường này, cô lại có cảm giác muốn rơi lệ vậy?
Trong tức khắc cô liền tỉnh ngộ, cô bị anh ta lừa rồi a! Nhưng mà — đã muộn rồi, cô đã cam tâm tình nguyện nhảy vào cái bẫy mà người nào đó đã sớm chuẩn bị trước……
【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]: Tố Dạ Mặc Ảnh anh chơi xấu!!! Cái này không tính a!!!
Đối mặt với sự chất vấn cùng phẫn nộ của Phong Linh Hiểu, Tố Dạ Mặc Ảnh thực bình tĩnh đánh ra một cái biểu tượng mỉm cười.
Biểu tượng cam chịu của hệ thống rất bình thường nhưng độ cong trên khóe miệng của khuôn mặt hình tròn màu vàng kia tựa như đang cười nhạo sự ngu dốt của cô.
【Trò chuyện riêng】[Tố Dạ Mặc Ảnh]: A? Chơi xấu? Nhưng hình như anh thấy là do chính miệng nương tử nói ra mà. Anh đã chụp hình đoạn nói chuyện đó lại rồi vậy mà nương tử vẫn không thừa nhận có phải có chút không tốt hay không?
【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]: Anh đưa ra hai lựa chọn, rõ ràng chính là bức tôi đi theo đường anh đã vẽ sẵn mà!!!
【Trò chuyện riêng】[Tố Dạ Mặc Ảnh]: Nhưng nương tử à, biểu hiện vừa rồi lúc em trả lời dường như là rất vội muốn đi cùng anh thì phải.
Cô á khẩu, không trả lời được.
Ngón tay cô đang gõ bàn phím bỗng nhiên cứng đờ, chết lặng, rồi di chuyển sang phím backspace xóa hết những lời sắp gửi để lên án đối phương.
Nhất thất túc thành thiên cổ hận [1], cô hoàn toàn rơi vào bi kịch.
[1] Nhất thất túc thành thiên cổ hận: một lần lỡ bước để hận ngàn đời.
Chẳng qua là……
Cô không cam lòng a!!!
【Trò chuyện riêng】[Tố Dạ Mặc Ảnh]: Nương tử?
【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]: Anh là tiểu nhân! Dùng hình đoạn nói chuyện để uy hiếp con gái thì không phải việc làm của quân tử!
【Trò chuyện riêng】[Tố Dạ Mặc Ảnh]: Anh chưa từng thừa nhận mình là quân tử.
T___T Tố Dạ Mặc Ảnh…… anh lợi hại!
Vì cái khỉ mốc gì mà cô cứ cái cốc [2] như vậy chứ?
[2] Cái cốc: Tiếng Trung là 杯具 (bôi cụ) – nghĩa gốc là cái cốc/ ly/ tách, nhưng âm đọc của nó gần giống 悲剧 (bi kịch), nên ‘bôi cụ’ đã dần trở thành cách nói thông dụng dùng để chỉ bi kịch.
【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]: [biểu tượng/ khóc] Tố Dạ đại nhân, nói thật đi…… vì sao anh không chịu buông tha tôi……
【Trò chuyện riêng】[Tố Dạ Mặc Ảnh]: Nga? Nương tử muốn nghe lời nói thật?
【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]: Ừ!
【Trò chuyện riêng】[Tố Dạ Mặc Ảnh]: Anh rất ghét người khác mắng mình.
【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]: …
【Trò chuyện riêng】[Tố Dạ Mặc Ảnh]: Hơn nữa vừa lúc bên cạnh anh cũng đang thiếu một chân sai vặt.
【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]: …
【Trò chuyện riêng】[Tố Dạ Mặc Ảnh]: Mà cũng vừa lúc em đưa lên cửa.
【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]: …
Phong Linh Hiểu khóc không ra nước mắt…
Ngay lúc này cô chỉ muốn tìm một miếng đậu hũ rồi đập đầu lên đó thôi!
… Việc này có tính là cô tự làm tự chịu không, cô tự đưa dê vào miệng cọp a a a!!!
【Trò chuyện riêng】[Tố Dạ Mặc Ảnh]: Nương tử à, thật ra em cũng không cần phải thương tâm như vậy đâu.
【Trò chuyện riêng】[Tố Dạ MặcẢnh]: Tính ra đi theo anh thì có lợi hơn có hại rất nhiều nha.
Phong Linh Hiểu nhìn màn hình mà nghiến răng nghiến lợi, con mắt nào của anh thấy tôi thương tâm?!
Còn nữa, có lợi cái đầu quỷ anh á!
【Trò chuyện riêng】[Tố Dạ Mặc Ảnh]: Ít nhất thì không bị đuổi giết, còn có thể hưởng sái kinh nghiệm (điểm kinh nghiệm). Em thử nghĩ lại xem, nếu không có người che chở, kết cục của em sẽ thế nào?
Một câu đã đâm trúng tử huyệt của cô ……
Nhưng câu này của hắn đúng là sự thật……
Cô đường đường là đệ nhất yêu nữ tà giáo, nếu không có người che chở như lời anh ta nói, kết cục sẽ rất lừng lẫy nha……
Đây là một việc rất nghiêm trọng.
【Trò chuyện riêng】[Tố Dạ Mặc Ảnh]: Kỳ thật không phải toàn bộ trò chơi chỉ có mình Hàn Thủy Không Lưu biết thuật cải tử hoàn sinh.
【Trò chuyện riêng】[Tố Dạ Mặc Ảnh]: Anh cũng biết……
“……" Phong Linh Hiểu nghĩ thế nào cũng đều cảm thấy câu nói tiếp theo của anh ta sẽ là: Anh cũng có thể xóa trắng em.
T___T Uy hiếp trắng trợn a!!!
Cho nên, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt [4].
[4] Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt: kẻ biết thời thế mới là người tài giỏi.
【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]: Được…… tôi đồng ý với anh……
【Trò chuyện riêng】[Tố Dạ Mặc Ảnh]: [biểu tượng/ mỉm cười] Vậy nương tử, sau này xin chỉ giáo nhiều hơn a.
T___T Đưa ra quyết định bán chính mình xong, Phong Linh Hiểu nhìn nam tử áo trắng trong trò chơi, vẻ mặt bi ai suy nghĩ.
Một đại thần áo trắng chính phái như vậy, tại sao nội tâm lại đen tối như thế a……
Bất quá, Tố Dạ Mặc Ảnh, cô cùng anh ta đang đi trên cùng một con thuyền! Nhưng rồi sẽ đến một ngày cô trở mình dẫm nát anh ta dưới chân, sau đó hung hăng ngược đãi…… =皿=
Kìm nén lửa giận trong lòng, Phong Linh Hiểu thực bình tĩnh đánh chữ: Vậy phu quân, bây giờ chúng ta đi đâu đây?
【Trò chuyện riêng】[Tố Dạ Mặc Ảnh]: Chờ người.
【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]: A?
【Trò chuyện riêng】[Tố Dạ Mặc Ảnh]: Tới rồi.
Ngay lúc đó, ở cửa vào Tử Huyên Cốc xuất hiện hai người, một nam một nữ.
Nam mặc một bộ trang phục màu tím, trên lưng đeo chéo một hộp trường kiếm, mày kiếm mắt sáng, tư thế oai hùng hiên ngang; Nữ mặc một bộ váy tím phiêu dật, quanh eo quấn một dây thắt lưng tơ tằm màu tím nhạt, dáng vẻ mềm mại đáng yêu, đẹp như tiên tử. Hai người đứng với nhau, thật giống một đôi thần tiên quyến lữ.
Chỉ là ID cùng danh hiệu trên đầu bọn họ nhìn vô cùng quen mắt a……
Phu quân của Thử Khứ Kinh Niên – Sa Đọa, Nương tử của Sa Đọa – Thử Khứ Kinh Niên……
Tầm mắt của cô bình tĩnh dừng lại ở ID trên đầu nữ tử, hai mắt dường như bắn ra tia lửa!
Thử Khứ Kinh Niên! Phong Lăng Vân! Tự tìm tới cửa sao?
Rất tốt……
Đinh! Hệ thống thông báo: Người chơi Tố Dạ Mặc Ảnh mời bạn gia nhập đội ngũ! Có chấp nhận hay không? Chấp nhận/ Hủy bỏ.
[Đội ngũ thông báo] Bạn đã đồng ý lời mời tham gia tổ đội của người chơi Tố Dạ Mặc Ảnh.
[Đội ngũ thông báo] Bạn đã gia nhập đội ngũ.
Vừa gia nhập đội, người nào đó tự biết đuối lý đã mở miệng trước:
[Thử Khứ Kinh Niên]: Chị à, chuyện kia, thực xin lỗi……
【Đội ngũ】[Thử Khứ Kinh Niên]: Chị tha lỗi cho em được không? Lần sau em sẽ không làm vậy nữa đâu mà.
【Đội ngũ】[Sa Đọa]: Đúng vậy, chị dâu, Kinh Niên chỉ là vô ý. Tố Dạ cũng vừa mới tha thứ cho Kinh Niên rồi, chị dâu, chị cũng tha thứ cho cô ấy đi?
= = || Tên nhóc ăn cây táo, rào cây sung, bây giờ lại còn dám giả vờ là cô gái vô tội mà tìm người khác nói giúp mình nữa chứ? Nếu tên Tố Dạ Mặc Ảnh này cũng giả vờ hào phóng như vậy, cô đương nhiên cũng không cam lòng lạc hậu.
Vì thế Phong Linh Hiểu thực bình tĩnh trả lời lại một câu: Không sao.
Thử Khứ Kinh Niên thở phào một hơi, đánh ra một biểu tượng cảm kích.
Phong Linh Hiểu nhìn thấy Thử Khứ Kinh Niên cuối cùng cũng đã buông tảng đá trong lòng xuống thì vô cùng bình tĩnh mỉm cười. Nó tưởng là chỉ như vậy thì đã có thể cho qua rồi sao? Xuất phát từ tư tưởng muốn trả thù, đương nhiên cô sẽ không dễ dàng buông tha tên đầu sỏ đã làm mình rơi vào hoàn cảnh vạn kiếp bất phục [4] như vậy!
[4] Vạn hiếp bất phục: ý chỉ vạn hiếp cũng không thể quay lại, không thể thay đổi những gì mình đã làm, thường là chỉ ý tiêu cực.
Giây tiếp theo.
【Đội ngũ】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]: Sa Đọa à, tôi có chuyện rất quan trọng muốn nói với anh.
【Đội ngũ】[Sa Đọa]: A? Chị dâu cứ nói.
【Đội ngũ】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]: Kỳ thật, Thử Khứ Kinh Niên là em trai của tôi.
【Đội ngũ】[Sa Đọa]: A, thì ra……
【Đội ngũ】[Sa Đọa]: Cái gì? Em trai?!
【Đội ngũ】[Thử Khứ Kinh Niên]: Này! Chị, chị đừng nói bậy!
Thử Khứ Kinh Niên sốt ruột, bắt đầu liều mạng spam.
Trong tức khắc, toàn màn hình đều là những ký hiệu mà Thử Khứ Kinh Niên đánh ra.
Khóe miệng Phong Linh Hiểu chậm rãi cong lên đầy âm hiểm.
[Đồ vật thông báo] Bạn đã sử dụng đồ vật “Thải Quang Đăng", có tác dụng trong thời gian 5 phút.
Thải Quang Đăng được bán ở cửa hàng RMB (cửa hàng bán những đồ vật do dùng tiền thật đổi thành để mua) trong 《Huyễn Kiếm Giang Hồ》, khi làm nhiệm vụ cấp S may mắn cũng có thể nhặt được đồ vật này, sau khi sử dụng, chữ mà người chơi đánh ra sẽ có bảy màu, đồng thời cũng được giữ lại trên kênh một quãng thời gian.
【Đội ngũ】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]: [biểu tượng/ mỉm cười] Đúng vậy, kỳ thật nó là nam.
【Đội ngũ】[Tố Dạ Mặc Ảnh]:……
【Đội ngũ】[Thử Khứ Kinh Niên]:……
【Đội ngũ】[Thử Khứ Kinh Niên]: Tôi đột nhiên nhớ ra có việc gấp, đi trước nha. Bye bye!
[Đội ngũ thông báo] Người chơi Thử Khứ Kinh Niên đã rời khỏi đội ngũ.
Thử Khứ Kinh Niên chạy mất.
Trên kênh đội ngũ chỉ còn lại một hàng chữ sắc màu rực rỡ vô cùng chói mắt.
Rốt cục —
【Đội ngũ】[Sa Đọa]: A a a a a!!!!!
Tác giả :
Phong Hiểu Anh Hàn