Yêu Gỉả, Thích Thật: Điện Hạ, Người Thật Là Hư
Chương 91-1: Lên thì lên

Yêu Gỉả, Thích Thật: Điện Hạ, Người Thật Là Hư

Chương 91-1: Lên thì lên

Vừa nói ra mồm, Diệp Hân Đồng liền hối hận, cô đúng là bị mấy lời xằng bậy của anh chọc tức rồi.

“Thôi, tôi không so đo với anh nữa." Diệp Hân Đồng lập tức sửa lời.

Mặc Tử Hiên sao có thể dễ dàng bỏ qua, anh cưỡng chế hôn lên môi cô, luồn đầu lưỡi vào.

Cô đang tức giận, làm sao có thể để cho hắn như ý.

Diệp Hân Đồng ra sức đẩy Mặc Tử Hiên, anh vẫn không hề nhúc nhích. Tay mân mê ở ngực cô, môi luẩn quẩn quanh xương quai xanh của cô.

Cảm giác tê dại lan tỏa từ bụng lên, Diệp Hân Đồng không phải vô tri vô giác, cho nên cô càng gấp gáp muốn đẩy Mặc Tử Hiên ra.

“Tránh ra, Á" Diệp Hân Đồng ra sức đẩy.

Mặc Tử Hiên dùng dục vọng nóng bỏng kia chà xát bụng cô, rục rịch ngóc đầu dậy.

“Kêu tiếp đi, bất kể em kêu cái gì anh cũng thích." Giọng anh khàn khàn tà mị, cặp mắt mê hoặc khiến người ta chìm đắm trong sự dụ dỗ.

Anh thở hổn hển hôn lên bộ ngực mềm mại của cô qua lớp áo.

Một dòng điện chạy dọc thân, Diệp Hân Đồng kinh ngạc.

Không thể tiếp tục như vậy được, cô cảm thấy dục vọng nguyên thủy trong người bị đốt lên, cô gắng dùng chút lý trí cuối cùng cắn môi đạp lên chân anh.

Anh nhẫn nhịn chịu đau, rên lên một tiếng, tay vẫn tiếp tục, thuần thục cởi cúc quần áo cô ra, thò tay vào.

Diệp Hân Đồng cuống lên, tiếp tục tăng lên…

Cô đạp thêm phát nữa vào cái chân bị thương của anh.

“Á" Mặc Tử Hiên không đứng vững, ngồi bệt xuống đất.

“A" Anh ôm chân “Đau quá, bị thương mà."

“Đáng đời" Diệp Hân Đồng thoáng một tia không đành lòng, nhưng không muốn anh tiếp tục những động tác hèn hạ kia, cô kiên cường quay đi, mặc quần áo vào.

“Cái cô gái này sao lại tàn nhẫn như vậy? Anh là chồng được chỉ hôn của em. Em đang mưu sát chồng mình đấy." Mặc Tử Hiên vừa nói vừa khổ sở nhìn chân mình.

“Hôn cái đầu anh, tôi chỉ là vì danh trừ hại."

“Anh muốn gãy chân rồi, em là vợ gì mà trên mặt chẳng có chút ánh sáng" Mặc Tử Hiên tiếp tục khoe mẽ.

“Yên tâm, sắc mặt có ánh sáng cũng không phải là tôi, là Kim Lệ Châu tương lai của anh. Bây giờ anh có thể đi ra." Diệp Hân Đồng nói xong ra mở cửa.

Vừa mở ra, thấy Kim Lệ Châu đứng bên ngoài, cô giật mình.

Kim Lệ Châu nở nụ cười ngọt ngào.

“Vừa rồi nghe giọng Mặc Tử Hiên, cho nên tôi tới xem sao." Cô giải thích với Diệp Hân Đồng.

Sau đó cô ta cười dịu dàng đi về phía Mặc Tử Hiên, êm ái thổi chân giúp hắn, đỡ hắn dậy, còn uốn éo làm nũng “Sao anh lại ở phòng cảnh vệ Diệp vậy?"

Bọn họ xem ra rất xứng đôi.

Trong lòng Diệp Hân Đồng có chút chua chat, cô ngây ngốc nhìn Kim Lệ Châu cao quý, mềm mại như nước, xinh đẹp như tiên nữ như vậy mới đủ tư cách làm vợ Mặc Tử Hiên.

Cô không nên tự mình đa tình, cũng may, cô còn chưa như vậy, trừ việc lên giường không giải thích nổi, có trời mới biết cô hối hận đến xanh cả ruột rồi.

“Chúng ta đi thôi.’ Kim Lệ Châu cười ngọt ngào đỡ Mặc Tử Hiên ra cửa.

Diệp Hân Đồng tự giác nhường đường, cúi đầu không nói gì.

Mặc Tử Hiên rối rắm quay đầu lại nhìn cô, hắn đang mong đợi cái gì, đợ cô xông lên kéo hắn lại ư, giống như hắn mạnh mẽ ướt át xưng hùng xưng bá.

Nhưng cô lại nhạt nhẽo nên anh có chút mờ mịt.

Anh ra khỏi phòng, cửa đóng lại.

Diệp Hân Đồng xối vòi hoa sen vào đầu mình.

HÍt sâu, hít sâu.

Không thể nào bình tĩnh, cô vỗ vỗ vào mặt, càng lúc càng nhanh.

Cô kiên quyết tự nhủ: “Mình cái quả dưa ngốc này, không nên tin lời Mặc Tử Hiên, hắn chính là một đại thiếu đào hoa, thích chơi trò mập mờ với phụ nữ, nếu không phải mình, một nhân công quét rác cũng có thể bị sức quyến rũ đàn ông của hắn làm cho thỏa mãn. Hắn đang lừa gạt mình, chỉ là vui đùa một chút với mình thôi chứ chẳng có tâm gì đâu." Diệp Hân Đồng tự lẩm bẩm với mình.

Lần nữa hít sâu, trong lòng đã tốt hơn nhiều.

“ok, hắn ở cùng một chỗ với ai liên quan rắm gì đến mình, cứ duy trì vai trò của một cảnh vệ đơn thuần, chờ đợi về nước. Hì hì." Tâm trạng tốt rồi, không thèm nghĩ đến nữa, quên được là tốt.

Diệp Hân Đồng rửa mặt xong, lúc tắm đến ngực lại nhớ đến nụ hôn của anh, trong lòng lại trầm xuống, cô rùng mình một cái, lắc đầu. Tăng lực kỳ cọ.

Lúc cô mặc một chiếc sơ mi trắng đi ra, tất cả mọi người đã ở bên ngoài.
Tác giả : Nhất Phu
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại