Yêu Gỉả, Thích Thật: Điện Hạ, Người Thật Là Hư
Chương 61: Ữa ăn tối kỳ dị (2)
“Thật ra tôi cũng cảm thấy không thể, anh ấy tỏ tình làm tôi như sống trong mơ, phiên bản bạch mã hoàng tử và cô bé lọ lem thời hiện đại, đáng tiếc, mới được một ngày đã bị phù thủy phá dám." Diệp Hân Đồng tiếc nuối liếc Mặc Tử Hiên một cái.
“Phù thủy? Trên thực tế, tôi mới là hoàng tử thật." Mặc Tử Hiên không cam lòng làm một nhân vật tầm thường.
Diệp Hân Đồng rút tay về “Cho nên tôi và anh mới thật sự là đầm rồng hang hổ"
Mặc Tử Hiên cười “Cô à, cô không muốn trở thành cô bé lọ lem phiên bản hiện đại hay sao?"
“Không muốn, trong truyện cổ tích cô bé lọ lem vừa nhìn thấy hoàng tử đã yêu, sau đó sống bên nhau hạnh phúc, thực tế tình yêu không cùng tầng lớp, thói quen, tư tưởng thì không tồn tại được".
Mặc Tử Hiên lại đặt tay Diệp Hân Đồng lên cổ tay mình, tiếp tục đi. “Cho nên, thật ra thì cô rất rõ ràng Vũ Văn Thành với mình chênh lệch thế nào."
“Haizz" Diệp Hân Đồng thở dài “Chẳng lẽ mình chỉ muốn một tình yêu đơn thuần thôi mà cũng không được hay sao?" Nói xong, tự mình cười khổ sở “Thôi, mình nên tự thỏa mãn, có thể yêu Vũ Văn Thành một ngày, cũng là vinh dự rồi."
“Cái con người này, sao không nghĩ là mình căn bản không yêu hắn."
Diệp Hân Đồng liếc Mặc Tử Hiên: “Anh cho rằng một ngày thì yêu được bao nhiêu? Tôi cnf chưa kịp yêu đã bị anh phá hỏng. Aizz, có cơ hội phải giải thích một chút."
Mặc Tử Hiên mỉm cười “Không thấy là có giải thích cũng dư thừa à? Những người yêu nhau chân chính sẽ không dễ dàng hiểu lầm như vậy."
Diệp Hân Đồng liếc Mặc Tử Hiên, vẻ mặt khin khỉnh “Tôi mặc dù chưa yêu bao giờ, nhưng mà, tôi cảm thấy người yêu bằng nửa người dưới như anh, sao có thể nói được triết lý đúng đắn về tình yêu chứ."
Mặc Tử Hiên đi vào biệt thự của người khác trên đảo.
Diệp Hân Đồng vào theo.
Đó là một biệt thự bố trí giống hệt, vừa vào cửa là núi giả xanh rì, bên dưới là đầm nước hình trăng lưỡi liềm, treo veo đến đáy, có thể thấy rất nhiều đá cuội được xếp ngay ngắn.
Đi qua cửa là một gian phòng nhỏ, lão Kim đã đứng sẵn ở đây.
Không khí bốn phía tràn ngập mùi rượu đỏ cùng phomat thơm phức, khiến người ta thèm thuồng.
Diệp Hân Đồng chưa ăn trưa, rất đói bụng.
Lão Kim mở cửa, Mặc Tử Hiên đi vào, Diệp Hân Đồng cũng vào theo.
Vừa vào đến nơi, Diệp Hân Đồng giật mình, thì ra gian phòng này ngăn cách với gian phòng giữa bằng vách thủy tinh, sát vách Vũ Văn Thành đang ngồi.
Diệp Hân Đồng muốn lui ra ngoài, bị Mặc Tử Hiên kéo lại, “Yên tâm, vách thủy tinh này, cô có thể nhìn thấy họ, nhưng họ không nhìn ngược lại được. Hơn nữa, chúng ta có nói to đến mấy, họ cũng không nghe thấy."
Diệp Hân Đồng kinh ngạc nhìn Mặc Tử Hiên “Tại sao anh phải đưa tôi đến nhìn họ ăn cơm? Đùa thích lắm hả?"
Mặc Tử Hiên cười bí hiểm.
“Tôi chỉ muốn cho cô thấy mặt khác của Vũ Văn Thành."
Diệp Hân Đồng không hiểu ý Mặc Tử Hiên. Anh dừng một chút nói tiếp “Một người đàn ông bình thường sẽ có những phản ứng bình thường trước mặt mỹ nữ."
Diệp Hân Đồng cười “Anh ấy, cái tảng băng đó? Kể cả phụ nữ ngồi trong lòng, tôi cũng đảm bảo mặt anh ấy vẫn như tảng băng."
“Đó chẳng qua là đối với cô, chúng ta đánh cuộc đi."
Điểm này cô rất tin vào Vũ Văn Thành, bọn họ dù sao cũng đã biết nhau hơn chục năm. “Được, cuộc gì?"
“Nếu Vũ Văn Thành ngồi trong lòng mà vẫn không loạn, tôi thỏa mãn một nguyện vọng của cô, nếu hắn rối loạn, cô là người phụ nữ của tôi." Mặc Tử Hiên nhếch miệng, vô cùng tự tin.
“Phù thủy? Trên thực tế, tôi mới là hoàng tử thật." Mặc Tử Hiên không cam lòng làm một nhân vật tầm thường.
Diệp Hân Đồng rút tay về “Cho nên tôi và anh mới thật sự là đầm rồng hang hổ"
Mặc Tử Hiên cười “Cô à, cô không muốn trở thành cô bé lọ lem phiên bản hiện đại hay sao?"
“Không muốn, trong truyện cổ tích cô bé lọ lem vừa nhìn thấy hoàng tử đã yêu, sau đó sống bên nhau hạnh phúc, thực tế tình yêu không cùng tầng lớp, thói quen, tư tưởng thì không tồn tại được".
Mặc Tử Hiên lại đặt tay Diệp Hân Đồng lên cổ tay mình, tiếp tục đi. “Cho nên, thật ra thì cô rất rõ ràng Vũ Văn Thành với mình chênh lệch thế nào."
“Haizz" Diệp Hân Đồng thở dài “Chẳng lẽ mình chỉ muốn một tình yêu đơn thuần thôi mà cũng không được hay sao?" Nói xong, tự mình cười khổ sở “Thôi, mình nên tự thỏa mãn, có thể yêu Vũ Văn Thành một ngày, cũng là vinh dự rồi."
“Cái con người này, sao không nghĩ là mình căn bản không yêu hắn."
Diệp Hân Đồng liếc Mặc Tử Hiên: “Anh cho rằng một ngày thì yêu được bao nhiêu? Tôi cnf chưa kịp yêu đã bị anh phá hỏng. Aizz, có cơ hội phải giải thích một chút."
Mặc Tử Hiên mỉm cười “Không thấy là có giải thích cũng dư thừa à? Những người yêu nhau chân chính sẽ không dễ dàng hiểu lầm như vậy."
Diệp Hân Đồng liếc Mặc Tử Hiên, vẻ mặt khin khỉnh “Tôi mặc dù chưa yêu bao giờ, nhưng mà, tôi cảm thấy người yêu bằng nửa người dưới như anh, sao có thể nói được triết lý đúng đắn về tình yêu chứ."
Mặc Tử Hiên đi vào biệt thự của người khác trên đảo.
Diệp Hân Đồng vào theo.
Đó là một biệt thự bố trí giống hệt, vừa vào cửa là núi giả xanh rì, bên dưới là đầm nước hình trăng lưỡi liềm, treo veo đến đáy, có thể thấy rất nhiều đá cuội được xếp ngay ngắn.
Đi qua cửa là một gian phòng nhỏ, lão Kim đã đứng sẵn ở đây.
Không khí bốn phía tràn ngập mùi rượu đỏ cùng phomat thơm phức, khiến người ta thèm thuồng.
Diệp Hân Đồng chưa ăn trưa, rất đói bụng.
Lão Kim mở cửa, Mặc Tử Hiên đi vào, Diệp Hân Đồng cũng vào theo.
Vừa vào đến nơi, Diệp Hân Đồng giật mình, thì ra gian phòng này ngăn cách với gian phòng giữa bằng vách thủy tinh, sát vách Vũ Văn Thành đang ngồi.
Diệp Hân Đồng muốn lui ra ngoài, bị Mặc Tử Hiên kéo lại, “Yên tâm, vách thủy tinh này, cô có thể nhìn thấy họ, nhưng họ không nhìn ngược lại được. Hơn nữa, chúng ta có nói to đến mấy, họ cũng không nghe thấy."
Diệp Hân Đồng kinh ngạc nhìn Mặc Tử Hiên “Tại sao anh phải đưa tôi đến nhìn họ ăn cơm? Đùa thích lắm hả?"
Mặc Tử Hiên cười bí hiểm.
“Tôi chỉ muốn cho cô thấy mặt khác của Vũ Văn Thành."
Diệp Hân Đồng không hiểu ý Mặc Tử Hiên. Anh dừng một chút nói tiếp “Một người đàn ông bình thường sẽ có những phản ứng bình thường trước mặt mỹ nữ."
Diệp Hân Đồng cười “Anh ấy, cái tảng băng đó? Kể cả phụ nữ ngồi trong lòng, tôi cũng đảm bảo mặt anh ấy vẫn như tảng băng."
“Đó chẳng qua là đối với cô, chúng ta đánh cuộc đi."
Điểm này cô rất tin vào Vũ Văn Thành, bọn họ dù sao cũng đã biết nhau hơn chục năm. “Được, cuộc gì?"
“Nếu Vũ Văn Thành ngồi trong lòng mà vẫn không loạn, tôi thỏa mãn một nguyện vọng của cô, nếu hắn rối loạn, cô là người phụ nữ của tôi." Mặc Tử Hiên nhếch miệng, vô cùng tự tin.
Tác giả :
Nhất Phu