Yêu Giả Cưới Thật

Chương 40: Oán hận qua lại

Edit: Cat

Ánh sáng sung túc nơi cửa sổ sát đất. Ánh mặt trời xuyên thấu qua kính thủy tin chiếu vào, một mảnh khô nóng.

An Hân gắt gao nhìn chằm chằm người đối diện, ngón tay không tự giác nắm chặt, cô tưởng rằng Đồng Niệm cho xem qua ảnh chụp sẽ có chỗ xúc động. Trường hợp đính hôn của mình, khẳng định còn lưu lại trong lòng cô nhiều bóng ma. Ai có thể nghĩ đến, cô gái này lại có thể bình tĩnh thần kỳ như vậy?!

“Nói đi, cô muốn thế nào?" An Hân hoãn khẩu khí, sắc mặt bình tĩnh trở lại.

Đồng Niệm cúi đầu cười, đưa màn hình điện thoại đến đối diện cô ta, rồi sau đó ngón tay trợt vài cái, rất nhanh mở hình ảnh ra.

“Cô…." Đối mặt với hành vi của cô, An Hân lần thứ hai kinh ngạc, trong lòng khó hiểu.

Thu hồi điện thoại lại, Đồng Niệm nhìn cô, cười nhạo nói: “Lăng Cận Dương không có dạy cô, đạo lí tri kỷ tri bỉ sao?" (đạo lý gì vậy bà con@@)

Đôi mii thanh tú của An Hân nhanh túc, khuôn mặt cười khó phân biệt, cô cắn môi khó hiểu: “Đồng Niệm cô có ý gì?"

Một tay chống cằm dưới tinh xảo, Đồng Niệm không tiếng động, cười rộ lên, khóe mắt lướt qua tia lạnh lẽo: “Cô muốn kích thích tôi, hẳn là nên tìm bác sĩ của tôi hỏi trước một chút cho rõ!"

Cô quay đầu nhìn thấy khuôn mặt đối diện đang chột dạ, âm thanh lạnh lùng: “Tôi đã tới Lam Điệu vô số lần, cô cho rằng cái việc đính hôn kia có thể làm gì tôi sao?"

Sắc mặt An Hân đanh lại, đáy mắt cuồn cuộn phập phồng chuyện tình, thật ra cô đã muốn đi tìm bác sĩ Tổng nhưng Lăng Cận Dương là ai, có thể làm mà không kinh động đến anh sao?

Được rồi, cô không thể không thừa nhận, tiểu nha đầu này không đơn giản, cô đã phán đoán sai lầm.

“Tôi cũng không muốn vòng vèo với cô." Đồng Niệm vuốt chút tóc bị rơi xuống, đồng tiễn sâu thăm một mảnh: “Nếu chuyện ba năm trước đây, cô đã biết thì cũng hiểu được, vì sao Lăng Cận Dương lại đính hôn với cô rồi chứ?"

Những lời này hung hăng đánh vào chỗ đau của An Hân, ba năm trước, đại biến xảy ra ở nhà họ Lăng, cô mới được Lăng Cận Dương đáp ứng đính hôn. Cô so với bất kì ai hiểu được, cuộc hôn nhân này cô chỉ có thể chiếm được người nhưng không chiếm được trái tim.

“Cô đang khoe khoang trước mặt tôi sao?" Sắc mặt An Hân khó coi, khóe mắt lại hiện lên hàn ý.

Đồng Niệm cười, trong lòng nổi gợn sóng. Cô có gì để khoe sao? Chuyện tình yêu này, cô không phải là người thua trận sao?

“Tôi chỉ muốn, lấy lại cuộc sống thuộc về tôi." Thu hết tất cả chuyện tình, đôi mắt Đồng Niệm trong suốt, không chứa một tia tạp niệm.

An Hân có chút thất thần, cô không thể tin tưởng, cắp mắt kia không có gì ngoài sự lạnh mạt.

Nhận thấy sự dò xét kĩ lưỡng của cô ta, Đồng Niệm lắc đầu, đôi môi nhấp nhẹ: “Cô sẽ không hiểu được." Dừng lại, cô bình tĩnh nói tiếp: “An Hân, làm chuyện ghê tởm này đối với tôi, cô tốt nhất đừng làm ra nữa."

“Này hiếp tôi?" Ngửa đầu nhìn khuôn mặt tinh xảo của cô, An Hân cười nhạo khinh miệt, khôngthỏa hiệp.

Đồng Niệm chậm rãi đứng lên, một tay đặt trên bàn, gò má tiến dần tới mặt cô ta: “Cô có biết cái này không phải là uy hiếp đúng không? Nếu tôi có thể sống lại, thì nhất định phải hạnh phúc hơn so với các người!"

Trong lòng An Hân co rút, ánh mắt lãnh liệt của cô không khác Lăng Cận Dương là mấy, mang theo sự soi thấu lòng người.

Theo quán cà phê đi ra, ánh sáng bên ngoài chói mắt, Đồng Niệm đưa tay lên che, lo lắng rơi xuống chỗ sâu trong lòng.

Ba năm trước đây, ở Lam Điệu cô tận mắt thấy người trong lòng cùng cô gái khác đính hôn, một khắc kia, thế giới của cô sụp đổ. Cô vô luận thế nào cũng không giải trừ được ma chướng trong lòng mình, mắc chứng tự bế. Có lẽ cha mẹ rủ lòng thương xót nên ba tháng sau cô khôi phục.

Vài năm này oán hận dây dưa, đã đến lúc kết thúc.

Trở lại Lan Uyển, biệt thự chìm trong im ắng, người hầu đang làm việc không có gì thay đổi.

Đã nghỉ học hoàn toàn ở trường, Đồng Niệm rốt cuộc không tìm thấy chỗ ẩn thân. Cô theo cầu thang đi về lầu chính, đi vào chỗ có ánh sáng mặt trời.

Đẩy cửa phòng ngủ ra, ánh mặt trời ngập khắp phòng, phòng ngủ thực sạch sẽ mỗi ngày đều có người hầu dọn dẹp, đây là nơi mẹ cô còn sống đã ở.

Bài trí trong phòng vẫn như trước, đây là nơi cô thích nhất nhưng từ khi mẹ qua đời cô ít khi vào đây, bốn năm rồi, cô sợ hoài niệm sợ hãi cảm giác này.

Đi tới trước quầy góc tường, khung hình trên bàn, cái thứ nhất là ảnh chụp với mẹ, trong hình cô cười tươi rất đẹp. Cái thứ hai là cô ngồi trong lòng mẹ, mẹ con thân thiết ôm nhau. Cái thứ ba có bốn người, khuôn mặt hai người đàn ông, làm đau đớn lòng cô.

Cô cầm tấm hình cuối cùng lên, hít một hơi thật sâu, khóe miệng cười lạnh.

Cái gọi là ảnh gia đình đây ư? Không, cái này không phải gia đình của cô.

Trong lòng Đồng Niệm cũng không nghĩ vậy, lúc trước ba qua đời sớm, mẹ còn trẻ tuổi, lại mang theo cô, cho nên mẹ tái giá cô không thể ngăn cản. Nhưng mẹ mất, đó là đoàn tụ cùng ba, bọn họ mới chân chính là vợ chồng, vợ chồng son, là cha mẹ sinh dưỡng ra cô. Cô vẫn còn ghi nhớ, một nhà ba người, đây mới là gia đình cô.

“Mẹ…." Đồng Niệm đưa tay sờ ảnh mẹ mình, đáy mắt ôn nhu: “Con phải rời khỏi dây, không thể lập tức mang theo mẹ đi."

Ngón tay mảnh khảnh, vỗ về lên ảnh chụp, khóe miệng tươi cười. Ánh mắt Đồng Niệm nhiệt nhiệt, tựa hồ sắp có gì đó tràn ra: “Mẹ nhớ phải chờ con, chờ con sẽ đón mẹ ở cùng chỗ với ba."

Di đông trong túi vang lên, Đồng Niệm nhìn thấy do dự một hồi rồi cũng nhận điện thoại: “A lô?"

Vi Kỳ Hạo gác hai chân lên bàn học, ánh mắt nhìn chằm chằm màn hình máy tính, cô mặt áo tốt nghiệp, diện mạo nghiêm túc, khóe miệng cười tươi, ôn hòa: “Em chừng nào rảnh, tôi đem ảnh tốt nghiệp cho em?"

Đồng Niệm nghĩ nghĩ, bên môi hiện lên ý cười: “Anh cứ để đó trước đi, nếu tôi thành công, tôi…sẽ gọi điện thoại cho anh."

“Thành công?" Vi Kỳ Hạo hứng thú nhíu mi, giọng điệu vui vẻ: “Em muốn làm gì?"

Năm ngón tay theo bản năng nắm chặt, Đồng Niệm không cười cũng không giải thích thêm: “Anh sẽ biết thôi, tạm biệt."

Nắm điện thoại di động trong tay, cô nhìn chằm chằm ảnh chụp, âm thầm cầu nguyện. Mẹ, mẹ phải phù hộ cho con.

Nghe cô cắt đứt điện thoại, trong lòng Vi Kỳ Hạo nổi lên tia quái dị, ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào cặp mắt u buồn trong ảnh kia, suy nghĩ mất hồn hồi lâu.

......

Dùng cơm chiều xong, Đồng Niệm trở lại phòng ngủ. Tắm rửa xong, cô thay váy ngủ màu trắng, thả mái tóc dài xuống giống như bộ dạng đã từng có.

Đứng trước kính, cô nhìn chính mình, không khỏi cảm khái. Tiểu cô nương trước kia giờ đã xinh đẹp động lòng người, nhưng hồn nhiên sớm không còn nữa.

Cất bước đi tới phía trước cửa sổ, cô nhìn ra phía xa, đẩy cánh cửa ra biên, ngó ra ngoài nhìn thấy phòng cách vách tương thông với phòng mình.

Hít một hơi thật sâu, Đồng Niệm trèo lên cửa sổ, cả người đứng trên cửa sổ rộng thùng, từng bước di chuyển. Đã lâu không có đi như thếnày, trong lòng cô sợ hãi không ít. May mắn khoảng cách chỉ có vài bước, cô đã đi qua bên kia, quả nhiên cửa không khóa.

Theo cửa sổ tiến vào, Đồng Niệm vứt bỏ khác thường trong lòng mình, đi tới trước giường, xốc chăn lên đi vào, động tác nhanh nhẹn.

Trong garage xe đèn sáng, người đàn ông cất xe xong cất bước đi vào biệt thự. Trên người anh mang theo mùi rượu, cước bộ không vững, trực tiếp đi lên lầu hướng về phòng ngủ.

Trải qua phòng thứ nhất, Lăng Cận Dương dừng một chút, tiện đà đẩy cửa đi vào. Giữa phòng ngủ không có bóng người, anh nhíu mi nhìn quét một vòng chợt thấy cửa sổ ngoài ban công đang mở.

Nhìn thấy cửa sổ mở, trên đó còn lưu lại dấu dép, đôi mắt thâm thúy của anh giật giật, bước nhanh về phòng mình, thậm chí mang theo chút cấp bách.

Nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, trong không khí thoảng mùi hương hoa lài. Lăng Cận Dương thấy trên giường lộ ra bóng dáng, khêu gợi hầu kết nhịn không được lăn lộn.

Anh đem cửa phòng đóng lại, đi tới bên giường ngồi xuống, nhìn thấy người trong chăn, khuôn mặt tuấn tú kín như bưng.

“Cố ý biểu diễn như thế này là cho anh xem sao?"

Đồng Niệm mở to mắt, bởi vì trong lời nói của anh, lòng cô kinh hoảng không thôi. Cô ngồi dậy, đôi mắt đén láy nhìn cặp mắ anh, tâm tình phức ạp, ngay cả cô không phân biệt được đâu là thật giả.

Ánh mắt giao nhau, hai tròng mắt Lăng Cận Dương thâm thúy làm cho người ta không thể nhìn trộm. Ngay tại khi Đồng Niệm nghĩ mình bị chọc thủng, đã thấy anh đột nhiên áp chế mặt, hung hăng hôn lên môi cô.
Tác giả : Tịch Hề
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại