Yêu Giả Cưới Thật
Chương 36: Tắm rửa
Edit: Cat
Theo cửa nhỏ bên hông nhà đi vào, Đồng Niệm đi thẳng lên lầu. Rella đang ghé vào chân cầu thang nhìn thấy cô về, vội vàng phe phẩy cái đuôi tiến lên.
Xoay người ngồi ở cầu thàng, Đồng Niệm đưa tay xoa đầu nó, vẻ mặt an nhàn. Cầu thang nửa vòng tròn uốn lượn, giữa phòng khách đèn sáng trưng, lóng lánh, tỏa lên người cô.
Không bao lâu sau, An Hân kéo người đàn ông trở về, trong tay cô cầm hoa tường vi, giao cho người hầu đi cắm.
“Bụng đói quá!" Ngửi được mùi thức ăn trong phòng bếp bay ra, An Hân cười dài mở miệng nói.
Nhà họ Lăng tụ hội, cơ bản đều là người trong nhà, Lăng Trọng và Lăng Thuấn là hai anh em, còn có con cái của hai bên.
Mọi người nghe thấy lời An Hân nói, đều cười rộ lên, nhà họ Lăng và nhà họ An kết thân, hai chị em nhà họ An đều ở đây nên không khí rất thân thiện.
Lăng Trọng ngồi ở giữa nhìn đồng hồ, quay đầu hỏi người hầu: “Tiểu thư còn chưa về sao?"
Người hầu do dự, theo bản năng nhìn về phía Lăng Cận Dương, không dám tự tiện đáp lời.
“Niệm Niệm không xuống dưới sao?" An Hân sửng sốt quay đầu nhìn bốn phía, tràn đầy kinh ngạc: “Con mới đi ra hoa viên, thấy cô ấy về, sao lại không thấy cô ấy ở đây."
Lăng Trọng hơi sửng sốt, sắc mặt dù chưa biến hoa nhưng không hỏi lại cái gì.
Nghe nói như thế, khóe mắt An Nhã lướt qua ý châm chọc, môi cười lạnh, thanh âm chua ngoa: “Ôi, em ấy thật đúng là không xem mình là người ngoài, nghĩ mình là đại tiểu thư?!"
Lăng Thừa Nghiệp quay đầu liếc vợ mình một cái, ánh mắt cảnh cáo.
Sóng mắt An Hân khẽ nhúc nhích, cô bĩnh tình ôn nhu nói: “Hay để em lên lầu nhìn xem?" Khi nói chuyện, cô muốn đứng dậy thì thấy người hầu từ trên lầu xuống.
“Lão gia, tiêu thư không muốn dùng cơm chiều."
Người hầu cúi đầu, đáp lời.
An Nhã giận tái mặt cười nhạo nói: “Cô ấy cho mình là ai chứ?!"
“Tiểu Nhã!" Lăng Thuấn cười mở miệng, giọng điệu không có ý trách cứ: “Con là chị dâu phải khoan dung một chút."
An Nhã cười khinh miệt, vội vàng nói: “Ai là chị dâu của cô ấy, con không dám trèo cao."
Mắt thấy không khí có chút xấu hỏi, An Hân giữ chặt chị họ không cho chị nói thêm nữa.
Ở giữa lầu hai, Đồng Niệm đang ngồi đó, cô hơi hơi nâng đầu, không muốn từng lời bọn họ nói đi vào trong đầu mình. Sau đó cô hờ hững đứng lên, xoay người đi về phòng mình.
Giữa sofa da cao quý ở phòng khách, Lăng Cận Dương bắt chéo hai chân, đôi mắt thâm thúy lợi hại giữa khuôn mặt tuấn tú không cảm xúc gì. Sau đó anh tự nhiên quay đầu, trầm giọng phân phó người hầu: “Đem cơm chiều lên cho tiểu thư đi."
Trong lời nói của anh âm trầm, mọi người đều biến sắc.
Lăng Trọng mỉm cười nhìn đứa con, mày tản ra, đứng dậy phân phó người hầu: “Ăn cơm thôi!"
Thái độ này của cha con Lăng gia, mọi người đều rõ. Nhìn thấy thế An Nhã cũng thức thời câm miệng, kéo Lăng Thừa Nghiệp đi tới nhà ăn, không hỏi thêm nữa.
An Hân cúi đầu hít một hơi thật sâu, cố gắng điều chỉnh tâm tình mình. Cô mỉm cười ngẩng đầu lên đã thấy người đàn ông đối diện, ý vị thâm trường lạnh lùng. Ánh mắt rét lạnh đủ làm cho cô run sợ.
Chột dạ cười cười, An hân cất bước đi tới bên người Lăng Cận Dương, ra vẻ trấn tĩnh, thấy anh không có gì lạ, tâm tình thả lỏng.
Trở lại phòng ngủ, Đồng Niệm khóa cửa phòng, thoáng chốc an tĩnh lại, cơm trưa ăn đã no giờ cô không đói lắm, trực tiếp đi vào phòng tắm rửa.
Bồn tắm màu trắng đầy nước, cô nhỏ vài giọt hoa hồng vào, cả người bước vào tỏng, ánh mắt thoải mái.
Cũng không biết ngâm bao lâu, Đồng Niệm hỗn loạn ngủ say, chờ sau khi cô tỉnh lại đã thấy cái gì đó không thích hợp.
Ánh mắt bị bao phủ bởi hơi nước, cô giật mình trừng lớn, khuôn mặt tuấn mỹ đang ở trước cô.
“Anh vào bằng cách nào?" Nhìn người đàn ông trước mặt, Đồng Niệm tức giận chất vấn.
Lăng Cận Dương mím môi cười khẽ, nhún vai vô tội, biểu tình mười phần ác liệt.
Trong lòng Đồng Niệm lộp bộp, quay đầu nhìn cửa sổ, nhìn thấy cánh cửa bị mở, cô muốn đánh mình một bạt tai. Thói quen này nhất định phải sửa.
Khuôn mặt bé nhỏ đang tức giận, Lăng Cận Dương không chút hờ hấn, anh xoay người cúi xuống, mày kiếm nhíu lại, trầm giọng nói: “Nước lạnh, mau ra đây."
Nước lạnh thì cô tự nhiên biết nhưng anh đứng chỗ này sao cô có thể đi ra!
“Anh đi ra ngoài!" Đồng Niệm cắn môi, tức giận đuổi người.
Người đàn ông đứng tại chỗ bất động, hai tay khoanh lại cười tà ác: “Em cảm thấy anh sẽ đi ra sao?"
Ngón tay miết chặt thành bồn tắm, Đồng Niệm đen mặt, nghiến răng gầm nhẹ: “Lăng Cận Dương, anh cút ra ngoài cho tôi!"
“Không đi đó!"
Anh nhíu mày nhìn chằm chằm cô, không tức giận, cười càng thâm sâu: “Nơi này là nhà của anh, em bảo anh cút đi đâu?"
Đấu võ mòm nổ ra, Đồng Niệm từ trước tới giờ không phải đối thủ của anh. Cô trừng mắt không thỏa hiệp, bướng bình cùng anh. Thân thể ngâm giữa nước lạnh không nhúc nhích.
Cả nửa ngày sau, Lăng Cận Dương thu sắc mặt vui đùa lại, anh trực tiếp lấy khăn tắm bên cạnh, một tay nhấc cô lên, hoàn toàn không để ý cô phản kháng, dùng khăn tắm bao người cô lại, ôm đến bồn rửa tay.
Lấy máy sấy trong tủ ra, Lăng Cận Dương đứng lên nhẹ nhàng sấy tóc cho cô.
Bị anh đặt ở trên bên trơn bóng, Đồng Niệm tức giận, giãy dụa nhưng anh chỉ dùng một tay liền thoải mái chế trụ cô. Anh đưa tay sấy, tiếp tục công việc.
Sấy tóc xong, Lăng Cận Dương cười thỏa mãn, buông tay cô ra. Anh cúi đầu ngừi mùi hoa lài trên người cô, vẻ mặt bình thản.
“Còn nhớ rõ, trước kia anh đã dạy em cái gì không?" Đưa tay vuốt những sợi tóc mềm mại của cô, hai tròng mắt Lăng Cận Dương hiện lên sự ngoan lệ.
“Cố gắng qua mùa đông này, chúng ta có thể diệt hết đám người chống đối."
Lời nói của anh vang lên bên tai, ánh mắt Đồng Niệm lạnh lùng, giọng căm hận: “Tôi nhất định sẽ cắn chết anh trước ——"
“Ha hả......" Lăng Cận Dương mím môi cười khẽ, cằm gác lên gáy cổ cô, ôn nhu nói: “Tốt, chỉ cần em nhẫn tâm."
Hô hấp nóng rực của anh phả vào tai, đáy lòng Đồng Niệm lại phập phồng, cô trầm mặc không nói, ánh mắt lại co rút.
Lăng Cận Dương cúi đầu, ánh mắt sâu nhìn cô, người trong ngực anh, ánh mắt cô bi thương làm cho anh phiền muộn.
Trong giây lát, anh ôm cô vào trong ngực, bước ra khỏi phòng tắm. Đi tới trước giường rộng, anh xoay người một cái liền đặt cô dưới thân.
Theo cửa nhỏ bên hông nhà đi vào, Đồng Niệm đi thẳng lên lầu. Rella đang ghé vào chân cầu thang nhìn thấy cô về, vội vàng phe phẩy cái đuôi tiến lên.
Xoay người ngồi ở cầu thàng, Đồng Niệm đưa tay xoa đầu nó, vẻ mặt an nhàn. Cầu thang nửa vòng tròn uốn lượn, giữa phòng khách đèn sáng trưng, lóng lánh, tỏa lên người cô.
Không bao lâu sau, An Hân kéo người đàn ông trở về, trong tay cô cầm hoa tường vi, giao cho người hầu đi cắm.
“Bụng đói quá!" Ngửi được mùi thức ăn trong phòng bếp bay ra, An Hân cười dài mở miệng nói.
Nhà họ Lăng tụ hội, cơ bản đều là người trong nhà, Lăng Trọng và Lăng Thuấn là hai anh em, còn có con cái của hai bên.
Mọi người nghe thấy lời An Hân nói, đều cười rộ lên, nhà họ Lăng và nhà họ An kết thân, hai chị em nhà họ An đều ở đây nên không khí rất thân thiện.
Lăng Trọng ngồi ở giữa nhìn đồng hồ, quay đầu hỏi người hầu: “Tiểu thư còn chưa về sao?"
Người hầu do dự, theo bản năng nhìn về phía Lăng Cận Dương, không dám tự tiện đáp lời.
“Niệm Niệm không xuống dưới sao?" An Hân sửng sốt quay đầu nhìn bốn phía, tràn đầy kinh ngạc: “Con mới đi ra hoa viên, thấy cô ấy về, sao lại không thấy cô ấy ở đây."
Lăng Trọng hơi sửng sốt, sắc mặt dù chưa biến hoa nhưng không hỏi lại cái gì.
Nghe nói như thế, khóe mắt An Nhã lướt qua ý châm chọc, môi cười lạnh, thanh âm chua ngoa: “Ôi, em ấy thật đúng là không xem mình là người ngoài, nghĩ mình là đại tiểu thư?!"
Lăng Thừa Nghiệp quay đầu liếc vợ mình một cái, ánh mắt cảnh cáo.
Sóng mắt An Hân khẽ nhúc nhích, cô bĩnh tình ôn nhu nói: “Hay để em lên lầu nhìn xem?" Khi nói chuyện, cô muốn đứng dậy thì thấy người hầu từ trên lầu xuống.
“Lão gia, tiêu thư không muốn dùng cơm chiều."
Người hầu cúi đầu, đáp lời.
An Nhã giận tái mặt cười nhạo nói: “Cô ấy cho mình là ai chứ?!"
“Tiểu Nhã!" Lăng Thuấn cười mở miệng, giọng điệu không có ý trách cứ: “Con là chị dâu phải khoan dung một chút."
An Nhã cười khinh miệt, vội vàng nói: “Ai là chị dâu của cô ấy, con không dám trèo cao."
Mắt thấy không khí có chút xấu hỏi, An Hân giữ chặt chị họ không cho chị nói thêm nữa.
Ở giữa lầu hai, Đồng Niệm đang ngồi đó, cô hơi hơi nâng đầu, không muốn từng lời bọn họ nói đi vào trong đầu mình. Sau đó cô hờ hững đứng lên, xoay người đi về phòng mình.
Giữa sofa da cao quý ở phòng khách, Lăng Cận Dương bắt chéo hai chân, đôi mắt thâm thúy lợi hại giữa khuôn mặt tuấn tú không cảm xúc gì. Sau đó anh tự nhiên quay đầu, trầm giọng phân phó người hầu: “Đem cơm chiều lên cho tiểu thư đi."
Trong lời nói của anh âm trầm, mọi người đều biến sắc.
Lăng Trọng mỉm cười nhìn đứa con, mày tản ra, đứng dậy phân phó người hầu: “Ăn cơm thôi!"
Thái độ này của cha con Lăng gia, mọi người đều rõ. Nhìn thấy thế An Nhã cũng thức thời câm miệng, kéo Lăng Thừa Nghiệp đi tới nhà ăn, không hỏi thêm nữa.
An Hân cúi đầu hít một hơi thật sâu, cố gắng điều chỉnh tâm tình mình. Cô mỉm cười ngẩng đầu lên đã thấy người đàn ông đối diện, ý vị thâm trường lạnh lùng. Ánh mắt rét lạnh đủ làm cho cô run sợ.
Chột dạ cười cười, An hân cất bước đi tới bên người Lăng Cận Dương, ra vẻ trấn tĩnh, thấy anh không có gì lạ, tâm tình thả lỏng.
Trở lại phòng ngủ, Đồng Niệm khóa cửa phòng, thoáng chốc an tĩnh lại, cơm trưa ăn đã no giờ cô không đói lắm, trực tiếp đi vào phòng tắm rửa.
Bồn tắm màu trắng đầy nước, cô nhỏ vài giọt hoa hồng vào, cả người bước vào tỏng, ánh mắt thoải mái.
Cũng không biết ngâm bao lâu, Đồng Niệm hỗn loạn ngủ say, chờ sau khi cô tỉnh lại đã thấy cái gì đó không thích hợp.
Ánh mắt bị bao phủ bởi hơi nước, cô giật mình trừng lớn, khuôn mặt tuấn mỹ đang ở trước cô.
“Anh vào bằng cách nào?" Nhìn người đàn ông trước mặt, Đồng Niệm tức giận chất vấn.
Lăng Cận Dương mím môi cười khẽ, nhún vai vô tội, biểu tình mười phần ác liệt.
Trong lòng Đồng Niệm lộp bộp, quay đầu nhìn cửa sổ, nhìn thấy cánh cửa bị mở, cô muốn đánh mình một bạt tai. Thói quen này nhất định phải sửa.
Khuôn mặt bé nhỏ đang tức giận, Lăng Cận Dương không chút hờ hấn, anh xoay người cúi xuống, mày kiếm nhíu lại, trầm giọng nói: “Nước lạnh, mau ra đây."
Nước lạnh thì cô tự nhiên biết nhưng anh đứng chỗ này sao cô có thể đi ra!
“Anh đi ra ngoài!" Đồng Niệm cắn môi, tức giận đuổi người.
Người đàn ông đứng tại chỗ bất động, hai tay khoanh lại cười tà ác: “Em cảm thấy anh sẽ đi ra sao?"
Ngón tay miết chặt thành bồn tắm, Đồng Niệm đen mặt, nghiến răng gầm nhẹ: “Lăng Cận Dương, anh cút ra ngoài cho tôi!"
“Không đi đó!"
Anh nhíu mày nhìn chằm chằm cô, không tức giận, cười càng thâm sâu: “Nơi này là nhà của anh, em bảo anh cút đi đâu?"
Đấu võ mòm nổ ra, Đồng Niệm từ trước tới giờ không phải đối thủ của anh. Cô trừng mắt không thỏa hiệp, bướng bình cùng anh. Thân thể ngâm giữa nước lạnh không nhúc nhích.
Cả nửa ngày sau, Lăng Cận Dương thu sắc mặt vui đùa lại, anh trực tiếp lấy khăn tắm bên cạnh, một tay nhấc cô lên, hoàn toàn không để ý cô phản kháng, dùng khăn tắm bao người cô lại, ôm đến bồn rửa tay.
Lấy máy sấy trong tủ ra, Lăng Cận Dương đứng lên nhẹ nhàng sấy tóc cho cô.
Bị anh đặt ở trên bên trơn bóng, Đồng Niệm tức giận, giãy dụa nhưng anh chỉ dùng một tay liền thoải mái chế trụ cô. Anh đưa tay sấy, tiếp tục công việc.
Sấy tóc xong, Lăng Cận Dương cười thỏa mãn, buông tay cô ra. Anh cúi đầu ngừi mùi hoa lài trên người cô, vẻ mặt bình thản.
“Còn nhớ rõ, trước kia anh đã dạy em cái gì không?" Đưa tay vuốt những sợi tóc mềm mại của cô, hai tròng mắt Lăng Cận Dương hiện lên sự ngoan lệ.
“Cố gắng qua mùa đông này, chúng ta có thể diệt hết đám người chống đối."
Lời nói của anh vang lên bên tai, ánh mắt Đồng Niệm lạnh lùng, giọng căm hận: “Tôi nhất định sẽ cắn chết anh trước ——"
“Ha hả......" Lăng Cận Dương mím môi cười khẽ, cằm gác lên gáy cổ cô, ôn nhu nói: “Tốt, chỉ cần em nhẫn tâm."
Hô hấp nóng rực của anh phả vào tai, đáy lòng Đồng Niệm lại phập phồng, cô trầm mặc không nói, ánh mắt lại co rút.
Lăng Cận Dương cúi đầu, ánh mắt sâu nhìn cô, người trong ngực anh, ánh mắt cô bi thương làm cho anh phiền muộn.
Trong giây lát, anh ôm cô vào trong ngực, bước ra khỏi phòng tắm. Đi tới trước giường rộng, anh xoay người một cái liền đặt cô dưới thân.
Tác giả :
Tịch Hề