Yêu Giả Cưới Thật
Chương 15: Ái muội ở bàn ăn tối
Chùm đèn thủy tin ở phòng ăn tản ra ánh sáng màu vàng, mang lại cảm giác ấm áp thoải mái.
Ở giữa quang cảnh hôn ám, trên mặt Đồng Niệm biểu tình đen tối, cô hít một hơi thật sâu, trong mắt đều thấy mọi người mỉm cười, chậm rãi ngồi vào cạnh người đàn ông kia.
Lăng Trọng thích náo nhiệt, hiện giờ thấy bọn nhỏ đều quây quanh ở bên cạnh, không khỏi vui mừng: “Sở trường của ba là món tỏi sốt sò biển, các con đều phải nếm thử một chút đi."
An Hân cười gật gật đầu, trực tiếp đưa tay gắp thức ăn, vừa ăn vừa nói: “Nửa năm rồi, con muốn ăn sò biển do chú làm đến nỗi trong mộng chảy nước miếng."
Lăng Trọng bị lời nói của nàng dâu làm cho đắc ý cười, không ngừng gắp sò biển bỏ vào chén của cô.
Không khí trên bàn cơm thoáng chốc sinh động, Lăng Cận Dương cầm chai rượu lên ánh mắt ôn nhu hỏi cô: “82 năm?"
Bên miệng An Hân còn dính vết dầu mỡ, lúc này nhìn anh mỉm cười ngọt ngào, lắc đầu nói: “Đêm nay không uống Lafte, em phải nếm thử rượu Mao Đài của chú."
Có thịt có rượu thành ra là yến tiệc, Lăng Trọng uống không quen rượu đỏ, thân thể của ông không tốt, bình thường Lăng Cận Dương cấm ông uống rượu đế. Hiện giờ bắt lấy cơ hội, ông tự nhiên cười toe toét, vội phân phó người hầu mang rượu qua.
Đêm nay không khí thật sự tót, Lăng Cận Dương cũng không có làm khó, cười cười rót rượu, sắc mặt hào hứng.
Rượu Mao Đài hơn mười năm, nhập khẩu rất thơm và tinh khiết, An Hân bưng ly rượu lên uống một ngụm, ánh mắt đen láy nheo lại: “Chú à, rượu này không làm ba con say được, khi trở về con sẽ nói cho ba, nhất định con sâu rượu sẽ thích thú."
Khi nói chuyện cái miệng nhỏ nhắn của cô nhếch lên, nhưng không có chút kiêng dè.
“Uống chậm một chút!" Lăng Cận Dương thiếu kiên nhẫn thấp giọng ngăn cô lại: “Em xem số ghi ở trên đi, đừng uống nhanh như vậy!"
An Hân quệt miệng nhìn anh, hai má ửng đỏ: “Biết rồi, em chỉ uống một chút xíu thôi." Thời điểm cô nói chuyện, ánh mất cười tủm tỉm, mang theo ý tứ nũng nịu đầy cảm xúc.
Lăng Cận Dương mím môi cười cười, đưa tay gắp thức ăn cho cô, không nói thêm gì.
Tính cách An Hân vẫn sinh động như xưa, cái miệng nhỏ nhắn của cô ríu ra ríu rít không yên, người khác cơ hồ không có cơ hội chen vào.
Nhìn thức ăn trên bàn, Đồng Niệm không nhanh không chậm cúi đầu dùng cơm, cô rất ít mở miệng, ngẫu nhiên hùa theo, để không bị coi là không lễ phép.
Lăng Trọng đối với nàng dâu này luôn vừa lòng, huống hồ cô vừa du học trở về, càng làm cho ông vui mừng thêm. Ở thành phố này có ba gia tộc lớn, trong đó nhà họ Lăng đứng đầu, còn lại là nhà họ An và nhà họ Quyền.
Nhà họ Lăng mấy năm nay giao hảo tốt với nhà họ An, trưởng tôn của Lăng gia là Lăng Thừa Nghiệp cưới chị họ của An Hân, mà vị hôn thê của Lăng Cận Dương lại là trưởng nữ của An gia, tuy rằng trưởng nữ không kế thừa gian nghiệp nhưng trong tay cô có giữ hai mươi phần trăm cổ phần của An thị.
Mọi người ăn uống cũng đã no, Đồng Niệm gác đũa lên chén, biểu tình vô vị tẻ nhạt. Đối với những lời họ đàm luận, cô không có hứng thú, thầm nghĩ mau trở lại phòng, thanh tĩnh nghỉ ngơi.
Đột nhiên giữa bắp đùi truyền đến một trận tê dại, sắc mặt Đồng Niệm đột biết, cô cúi đầu quả nhiên nhìn thấy có một bàn tay chạy giữa hai chân cô.
Hai tay nắm chặt, Đồng Niệm cắn chặt môi, sắc mặt trắng bệt, ngực tức giận cuồn cuộn. Nhưng cô không dám động đậy, chỉ nhìn anh, ánh mắt lạnh xuống vài phần.
Thoáng nhìn thấy ánh mắt tức giận của cô, Lăng Cận Dương cười cười, giống như căn bản không để ý, ngón tay linh hoạt tiếp tục trượt vào trong, theo mép quần của cô tham lam đi vào.
Bởi vì động tác của anh làm cho cả người Đồng Niệm căng thẳng, thân thể cô cứng ngắc, không dám lộn xộn. Chỉ có thể đưa tay xuống cố ý kéo tay anh ra.
Cổ tay như sắt của người đàn ông, Đồng Niệm không đẩy được mà ngón tay linh hoạt của anh một đường kéo dài, loại khiêu khích lớn mật này làm cho cô chống đỡ không được, tức giận hàm răng nghiến chặt.
Tên hỗn đản này! Biến thái!
Dưới tình thế cấp bách, cô vội vàng khép hai chân, động tác đột nhiên này làm cho đáy mắt người đàn ông nhiễm một ý tàn khốc.
Lăng Cận Dương thản nhiên cắn môi, sắc mặt không có chút khác thường, anh đưa tay bưng ly rượu đỏ uống một ngụm, sau đó cúi xuống cạnh cô không coi ai ra gì, ở bên tai cô trầm thấp nói: “Thật chặt!"
Đồng Niệm hung hăng hít vào, sắc mặt đỏ lên, cô sợ lộ ra biểu hiện dị thường, đành phải ngửa đầu theo dõi anh, mím môi cười cười.
“Hai người nói gì vậy?" An Hân nhìn thấy bọn họ cười, bỗng nhiên quay đầu hỏi.
Lăng Cận Dương cười nhún nhún vai, ở giữa sắc mặt trắng bệch của Đồng Niệm, mở miệng lạnh nhạt: “Niệm Niệm luôn kiêng ăn."
Khi nói chuyện, anh còn gắp một đũa thức ăn, đưa đến gần miệng cô, đồng thời bàn tay ở dưới hung hăng ra sức: “Mở ra!"
Oanh ——
Bên tai Đồng Niệm ong ong, trong lòng lựa giận quay cuồng, người ở bên ngoài thì cho là anh trai đang sủng nịch em gái nhưng chỉ có cô hiểu được, người đàn ông này thực sự vô sỉ tới cực điểm!
Ước chừng một hơi, cô không quan tâm nhiều nữa, nâng gót giày lên dẫm một cái thật mạnh lên chân anh.
"Ah ——"
Chân phải bị đau, Lăng Cận Dương nhíu mày khẽ kêu một tiếng, ánh mắt mọi người nhìn khó hiểu, anh chậm rãi cười nói: “Này vật nhỏ, quả nhiên là bị chiều chuộng nên hư, dám động thử với anh."
Trong lời nói của anh âm thanh vừa đủ, Rella ở dưới bàn chui ra, nức nở kêu lên.
An Hân thấy một màn như vậy, nhịn không được cười rộ lên, đưa tay cầm sò biển đến bên cạnh nó, cúi đầu kêu: “Rella…."
Giờ phút này Rella chẳng quan tâm đến mỹ nữ mà nó đang ngửi hương thơm ngào ngạt của sò biển, một đường chạy ra sân nhỏ, ngây ngất trong đồ ăn.
Mọi người nhìn nhau cười vang, không khí một vẫn nữa vui vẻ lên, Đồng Niệm mượn cơ hội thoát khỏi móng vuốt của anh, đem thân thể xê dịch ra ngoài.
An Hân nhìn thấy hai người đối diện cười mà không nói, cặp mắt đen láy kia hiện lên một tia sáng.
Ăn tối xong, Đồng Niệm đứng ở ban công trông về phía xa, nhìn trời đầy sao sáng, tròng mắt cô ảm đạm.
Phút chốc bên người có một mùi nước hoa nồng nặc thổi qua, mũi cô mẫn cảm với những mùi vị này, nhịn không được hắc xì vài cái.
An Hân cười đưa cho cô khăn tay, đưa tay sờ hai má của cô ôn nhu nói: “Niệm Niệm, cô thật sự đã trưởng thành!"
Đồng Niệm ngẩn người, vừa nhìn hai má trắng nõn của An Hân nhiễm một mảng đỏ có thể dễ dàng nhận ra. Cô đứng cách xa ra hờ hững nói: “Cô say rồi."
An Hân nheo mắt lại cười cười: “Có một chút."
Bình thường cũng không giỏi ăn nói, Đồng Niệm cũng không muốn miễn cưỡng chính mình, đơn giản trò chuyện cùng cô ta vài câu rồi cất bước rời đi.
Mắt thấy cô đi xa, An Hân chậm rãi xoay người, ý cười nơi khóe miệng biến mất. Cô đưa tay phải lên nhìn, đáy mắt đầy vẻ lo lắng, da thịt non mịn như vậy người đàn ông nào không thích? Điều này cũng tự nhiên bao gồm cả Lăng Cận Dương.
Ở giữa quang cảnh hôn ám, trên mặt Đồng Niệm biểu tình đen tối, cô hít một hơi thật sâu, trong mắt đều thấy mọi người mỉm cười, chậm rãi ngồi vào cạnh người đàn ông kia.
Lăng Trọng thích náo nhiệt, hiện giờ thấy bọn nhỏ đều quây quanh ở bên cạnh, không khỏi vui mừng: “Sở trường của ba là món tỏi sốt sò biển, các con đều phải nếm thử một chút đi."
An Hân cười gật gật đầu, trực tiếp đưa tay gắp thức ăn, vừa ăn vừa nói: “Nửa năm rồi, con muốn ăn sò biển do chú làm đến nỗi trong mộng chảy nước miếng."
Lăng Trọng bị lời nói của nàng dâu làm cho đắc ý cười, không ngừng gắp sò biển bỏ vào chén của cô.
Không khí trên bàn cơm thoáng chốc sinh động, Lăng Cận Dương cầm chai rượu lên ánh mắt ôn nhu hỏi cô: “82 năm?"
Bên miệng An Hân còn dính vết dầu mỡ, lúc này nhìn anh mỉm cười ngọt ngào, lắc đầu nói: “Đêm nay không uống Lafte, em phải nếm thử rượu Mao Đài của chú."
Có thịt có rượu thành ra là yến tiệc, Lăng Trọng uống không quen rượu đỏ, thân thể của ông không tốt, bình thường Lăng Cận Dương cấm ông uống rượu đế. Hiện giờ bắt lấy cơ hội, ông tự nhiên cười toe toét, vội phân phó người hầu mang rượu qua.
Đêm nay không khí thật sự tót, Lăng Cận Dương cũng không có làm khó, cười cười rót rượu, sắc mặt hào hứng.
Rượu Mao Đài hơn mười năm, nhập khẩu rất thơm và tinh khiết, An Hân bưng ly rượu lên uống một ngụm, ánh mắt đen láy nheo lại: “Chú à, rượu này không làm ba con say được, khi trở về con sẽ nói cho ba, nhất định con sâu rượu sẽ thích thú."
Khi nói chuyện cái miệng nhỏ nhắn của cô nhếch lên, nhưng không có chút kiêng dè.
“Uống chậm một chút!" Lăng Cận Dương thiếu kiên nhẫn thấp giọng ngăn cô lại: “Em xem số ghi ở trên đi, đừng uống nhanh như vậy!"
An Hân quệt miệng nhìn anh, hai má ửng đỏ: “Biết rồi, em chỉ uống một chút xíu thôi." Thời điểm cô nói chuyện, ánh mất cười tủm tỉm, mang theo ý tứ nũng nịu đầy cảm xúc.
Lăng Cận Dương mím môi cười cười, đưa tay gắp thức ăn cho cô, không nói thêm gì.
Tính cách An Hân vẫn sinh động như xưa, cái miệng nhỏ nhắn của cô ríu ra ríu rít không yên, người khác cơ hồ không có cơ hội chen vào.
Nhìn thức ăn trên bàn, Đồng Niệm không nhanh không chậm cúi đầu dùng cơm, cô rất ít mở miệng, ngẫu nhiên hùa theo, để không bị coi là không lễ phép.
Lăng Trọng đối với nàng dâu này luôn vừa lòng, huống hồ cô vừa du học trở về, càng làm cho ông vui mừng thêm. Ở thành phố này có ba gia tộc lớn, trong đó nhà họ Lăng đứng đầu, còn lại là nhà họ An và nhà họ Quyền.
Nhà họ Lăng mấy năm nay giao hảo tốt với nhà họ An, trưởng tôn của Lăng gia là Lăng Thừa Nghiệp cưới chị họ của An Hân, mà vị hôn thê của Lăng Cận Dương lại là trưởng nữ của An gia, tuy rằng trưởng nữ không kế thừa gian nghiệp nhưng trong tay cô có giữ hai mươi phần trăm cổ phần của An thị.
Mọi người ăn uống cũng đã no, Đồng Niệm gác đũa lên chén, biểu tình vô vị tẻ nhạt. Đối với những lời họ đàm luận, cô không có hứng thú, thầm nghĩ mau trở lại phòng, thanh tĩnh nghỉ ngơi.
Đột nhiên giữa bắp đùi truyền đến một trận tê dại, sắc mặt Đồng Niệm đột biết, cô cúi đầu quả nhiên nhìn thấy có một bàn tay chạy giữa hai chân cô.
Hai tay nắm chặt, Đồng Niệm cắn chặt môi, sắc mặt trắng bệt, ngực tức giận cuồn cuộn. Nhưng cô không dám động đậy, chỉ nhìn anh, ánh mắt lạnh xuống vài phần.
Thoáng nhìn thấy ánh mắt tức giận của cô, Lăng Cận Dương cười cười, giống như căn bản không để ý, ngón tay linh hoạt tiếp tục trượt vào trong, theo mép quần của cô tham lam đi vào.
Bởi vì động tác của anh làm cho cả người Đồng Niệm căng thẳng, thân thể cô cứng ngắc, không dám lộn xộn. Chỉ có thể đưa tay xuống cố ý kéo tay anh ra.
Cổ tay như sắt của người đàn ông, Đồng Niệm không đẩy được mà ngón tay linh hoạt của anh một đường kéo dài, loại khiêu khích lớn mật này làm cho cô chống đỡ không được, tức giận hàm răng nghiến chặt.
Tên hỗn đản này! Biến thái!
Dưới tình thế cấp bách, cô vội vàng khép hai chân, động tác đột nhiên này làm cho đáy mắt người đàn ông nhiễm một ý tàn khốc.
Lăng Cận Dương thản nhiên cắn môi, sắc mặt không có chút khác thường, anh đưa tay bưng ly rượu đỏ uống một ngụm, sau đó cúi xuống cạnh cô không coi ai ra gì, ở bên tai cô trầm thấp nói: “Thật chặt!"
Đồng Niệm hung hăng hít vào, sắc mặt đỏ lên, cô sợ lộ ra biểu hiện dị thường, đành phải ngửa đầu theo dõi anh, mím môi cười cười.
“Hai người nói gì vậy?" An Hân nhìn thấy bọn họ cười, bỗng nhiên quay đầu hỏi.
Lăng Cận Dương cười nhún nhún vai, ở giữa sắc mặt trắng bệch của Đồng Niệm, mở miệng lạnh nhạt: “Niệm Niệm luôn kiêng ăn."
Khi nói chuyện, anh còn gắp một đũa thức ăn, đưa đến gần miệng cô, đồng thời bàn tay ở dưới hung hăng ra sức: “Mở ra!"
Oanh ——
Bên tai Đồng Niệm ong ong, trong lòng lựa giận quay cuồng, người ở bên ngoài thì cho là anh trai đang sủng nịch em gái nhưng chỉ có cô hiểu được, người đàn ông này thực sự vô sỉ tới cực điểm!
Ước chừng một hơi, cô không quan tâm nhiều nữa, nâng gót giày lên dẫm một cái thật mạnh lên chân anh.
"Ah ——"
Chân phải bị đau, Lăng Cận Dương nhíu mày khẽ kêu một tiếng, ánh mắt mọi người nhìn khó hiểu, anh chậm rãi cười nói: “Này vật nhỏ, quả nhiên là bị chiều chuộng nên hư, dám động thử với anh."
Trong lời nói của anh âm thanh vừa đủ, Rella ở dưới bàn chui ra, nức nở kêu lên.
An Hân thấy một màn như vậy, nhịn không được cười rộ lên, đưa tay cầm sò biển đến bên cạnh nó, cúi đầu kêu: “Rella…."
Giờ phút này Rella chẳng quan tâm đến mỹ nữ mà nó đang ngửi hương thơm ngào ngạt của sò biển, một đường chạy ra sân nhỏ, ngây ngất trong đồ ăn.
Mọi người nhìn nhau cười vang, không khí một vẫn nữa vui vẻ lên, Đồng Niệm mượn cơ hội thoát khỏi móng vuốt của anh, đem thân thể xê dịch ra ngoài.
An Hân nhìn thấy hai người đối diện cười mà không nói, cặp mắt đen láy kia hiện lên một tia sáng.
Ăn tối xong, Đồng Niệm đứng ở ban công trông về phía xa, nhìn trời đầy sao sáng, tròng mắt cô ảm đạm.
Phút chốc bên người có một mùi nước hoa nồng nặc thổi qua, mũi cô mẫn cảm với những mùi vị này, nhịn không được hắc xì vài cái.
An Hân cười đưa cho cô khăn tay, đưa tay sờ hai má của cô ôn nhu nói: “Niệm Niệm, cô thật sự đã trưởng thành!"
Đồng Niệm ngẩn người, vừa nhìn hai má trắng nõn của An Hân nhiễm một mảng đỏ có thể dễ dàng nhận ra. Cô đứng cách xa ra hờ hững nói: “Cô say rồi."
An Hân nheo mắt lại cười cười: “Có một chút."
Bình thường cũng không giỏi ăn nói, Đồng Niệm cũng không muốn miễn cưỡng chính mình, đơn giản trò chuyện cùng cô ta vài câu rồi cất bước rời đi.
Mắt thấy cô đi xa, An Hân chậm rãi xoay người, ý cười nơi khóe miệng biến mất. Cô đưa tay phải lên nhìn, đáy mắt đầy vẻ lo lắng, da thịt non mịn như vậy người đàn ông nào không thích? Điều này cũng tự nhiên bao gồm cả Lăng Cận Dương.
Tác giả :
Tịch Hề