Yêu Em Từ Kiếp Trước
Chương 18: Sự thật
Lý Nhược Hành không thể tin nhìn đoạn video trước mặt, cô hiện tại vô cùng tức giận, thật không ngờ kiếp trước mình không phải chết do tai nạn mà là do có người giở trò, là ai có thù oán với cô lại ra tay độc ác như vậy. Lâm Cảnh Tinh tiến lên ôm Lý Nhược Hành vào lòng, ánh mắt hắn lóe lên một tia sát khí, nói:
“Bọn người đứng sau giở trò hại em và cha Lý là một, hơn nữa lần trước bọn chúng ra tay không thành công lại tiếp tục lên kế hoạch thêm lần nữa."
“Cái gì, anh nói bọn họ còn hại cả cha em, lại còn muốn hại em lần nữa?" Thấy Lâm Cảnh Tinh không nói gì, Lý Nhược Hành cúi thấp đầu, lồng ngực phập phồng không ổn định, giọng nói có chút nghẹn ngào: “Rốt cục là ai có thâm thù đại hận với Lý gia? Là Lâm Nhược Hi? Đúng vậy, chắc chắn là cô ta, hại chết em sau đó tiếp tục hại chết cha em, như vậy cô ta có thể chiếm đoạt toàn bộ tài sản của Lý gia."
Lâm Cảnh Tinh thấy Lý Nhược Hành như vậy thì đau lòng không thôi, khẽ vỗ nhẹ lưng của cô an ủi: “Anh nhất định sẽ không để em và cha Lý xảy ra chuyện, hơn nữa anh cũng sẽ giúp em đòi lại cả nợ kiếp trước lẫn kiếp này."
Lý Nhược Hành nằm trong ngực hắn lắc đầu, ánh mắt oán giận, uất ức nói: “Không cần, em muốn tự tay đòi lại nợ của Lý Nhược Hi, em muốn cho cô ta biết cái giá phải trả cho việc lấy oán báo ân, nhà họ Lý nuôi dưỡng cô ta, thật không ngờ lại nuôi ra một con bạch nhãn lang."
“Không được, trong chuyện này không chỉ có một mình Lý Nhược Hi, mà còn có Trầm Dục Phong phía sau chống lưng, cho nên sau khi em bị tai nạn thì mọi bằng chứng phạm tội của Lý Nhược Hi đã bị hắn ta xóa sạch, anh nghĩ kiếp trước hắn ta cũng có một tay trong việc hãm hại cha Lý và Lý gia, hắn ta là con người vô cùng nham hiểm, cho nên anh không thể em mạo hiểm, chuyện này vẫn cứ để anh giải quyết đi thôi."
Vừa nghe Lâm Cảnh Tinh nói như vậy, Lý Nhược Hành lập tức mở to mắt không thể tin, lúc sau lại trở nên ách khí, xoay người sang một bên, giận dỗi nói: “Hắn ta thật đáng ghét mà, cha em cũng coi như đối xử với hắn không tệ, vậy mà hắn lại hợp mưu với Lý Nhược Hi để chiếm đoạt Lý gia, không thể tự tay dạy cho bọn họ bài học sao em có thể cam tâm chứ."
Nói xong, Lý Nhược Hành nức nở khóc lên, cô là khóc vì bản thân kiếp trước, thật không ngờ cô lại có thể bị những người mà mình từng coi là người thân và người yêu hại chết lại còn liên lụy đến cha, vậy mà sau khi sống lại cũng không thể chính tay mình báo thù, cô cảm thấy mình thật vô dụng.
Lâm Cảnh Tinh vội vàng dỗ dành Lý Nhược Hành, nhẹ giọng nói: “Hành Hành đừng khóc có được không, anh sẽ rất đau lòng, anh biết em rất hận bọn họ, nhưng so với an toàn của em thì quan trọng hơn nhiều, nghe lời anh, đợi sau khi bọn họ nằm trong tay anh, lúc đó sẽ tùy em xử lý."
Lý Nhược Hành hai mắt đẫm lệ đáng thương nhìn Lâm Cảnh Tinh: “Có thật không?"
Lâm Cảnh Tinh yêu thương hôn lên trán Lý Nhược Hành, ôn nhu nói: “Chúng ta may mắn lắm mới tiếp tục cùng nhau đi thêm một kiếp, sứ mệnh kiếp này của chúng ta không phải để trả thù em có hiểu không? Anh không muốn em bị hận thù che mờ lý trí, anh sẽ giúp em trả thù, nhiệm vụ của em chỉ là sống thật tốt, làm vợ hiền của anh kiếp này mà thôi."
Lý Nhược Hành nghe vậy vừa thẹn thùng vừa cảm động, cô biết Cảnh Tinh chỉ muốn tốt cho cô, cô cũng biết bản thân cũng không đủ sức để đối phó hai người Trầm Dục Phong và Lý Nhược Hi, nhưng trong lòng lại không cam tâm, bây giờ lại được hắn an ủi như vậy tức giận ban đầu cũng vơi đi, trên mặt cũng hiện lên nụ cười e lệ, dựa vào ngực Lâm Cảnh Tinh thủ thỉ:
“Anh biết không, cả đời này của em may mắn nhất là gặp được anh và lấy anh làm chồng, nếu bỏ qua ân oán kiếp này, chúng ta cũng coi như viên mãn rồi, em cũng không mong gì hơn."
Lâm Cảnh Tinh cười cười trả lời: “Hiện tại chúng ta không phải đang sống ở cổ đại, cũng không bị những giáo lý ràng buộc, anh muốn em kiếp này được thỏa sức tung bay, làm mọi điều mình muốn, sống một đời tự do tự tại."
Lý Nhược Hành rưng rưng nhìn Lâm Cảnh Tinh, cô cảm thấy mình quá may mắn khi được người đàn ông này yêu thương, lúc trước thân phụ nữ sống ở cổ đại bị biết bao đạo lý nữ nhân ràng buộc, lúc đó cô cũng biết bao lần thầm khóc cho số phận mình, cứ nghĩ rằng có lẽ về sau sẽ chịu kiếp chung chồng, tệ hơn nữa có thể phải nhìn phu quân của mình tú ân tú ái với nữ nhân khác mà bản thân còn phải tươi cười lo lắng chu toàn cho họ, có khi còn bị phu quân ghét bỏ. Tuy nhiên thật không ngờ cô lại gặp được hắn lúc hắn bị thương, rồi cứu hắn sau đó vì hắn mà cãi lời phụ mẫu nhất quyết lấy hắn cho bằng được, cũng không màng tới việc hoàn toàn có thể chết đói khi hai người ra đi không có bất cứ vật gì trên người, thật may là cô đã không chọn sai người, hai người đã có thể như vậy mà nắm tay nhau tới già.
Hiện tại hai người lại một kiếp ở bên nhau, tuy nhiên tư tưởng cổ đại đã thấm vào trí óc sao có thể nói quên liền quên, từ thời gian gặp lại hắn đến nay cô vẫn cứ mang tâm trạng dè dặt khi đối diện với hắn mà quên mất rằng bản thân đang ở hiện đại, cũng không còn cái gọi là phu xướng phụ tùy nữa. Nhưng mà cô không ngờ điều bản thân không chú ý lại được hắn quan tâm, điều này khiến cô làm sao không cảm động, người đàn ông tinh tế như vậy đi đâu tìm được người thứ hai.
Nhìn bộ dạng mèo nhỏ thích khóc của Lý Nhược Hành, Lâm Cảnh Tinh nhịn không được bật cười, khẽ vuốt lên má của cô, ánh mắt Lý Nhược Hành cũng mê ly nhìn hắn, Lâm Cảnh Tinh nhẹ nhàng đặt lên môi cô một nụ hôn ngọt ngào mà cô cũng nhắm nghiền mắt đón lấy nụ hôn của hắn.
“Bọn người đứng sau giở trò hại em và cha Lý là một, hơn nữa lần trước bọn chúng ra tay không thành công lại tiếp tục lên kế hoạch thêm lần nữa."
“Cái gì, anh nói bọn họ còn hại cả cha em, lại còn muốn hại em lần nữa?" Thấy Lâm Cảnh Tinh không nói gì, Lý Nhược Hành cúi thấp đầu, lồng ngực phập phồng không ổn định, giọng nói có chút nghẹn ngào: “Rốt cục là ai có thâm thù đại hận với Lý gia? Là Lâm Nhược Hi? Đúng vậy, chắc chắn là cô ta, hại chết em sau đó tiếp tục hại chết cha em, như vậy cô ta có thể chiếm đoạt toàn bộ tài sản của Lý gia."
Lâm Cảnh Tinh thấy Lý Nhược Hành như vậy thì đau lòng không thôi, khẽ vỗ nhẹ lưng của cô an ủi: “Anh nhất định sẽ không để em và cha Lý xảy ra chuyện, hơn nữa anh cũng sẽ giúp em đòi lại cả nợ kiếp trước lẫn kiếp này."
Lý Nhược Hành nằm trong ngực hắn lắc đầu, ánh mắt oán giận, uất ức nói: “Không cần, em muốn tự tay đòi lại nợ của Lý Nhược Hi, em muốn cho cô ta biết cái giá phải trả cho việc lấy oán báo ân, nhà họ Lý nuôi dưỡng cô ta, thật không ngờ lại nuôi ra một con bạch nhãn lang."
“Không được, trong chuyện này không chỉ có một mình Lý Nhược Hi, mà còn có Trầm Dục Phong phía sau chống lưng, cho nên sau khi em bị tai nạn thì mọi bằng chứng phạm tội của Lý Nhược Hi đã bị hắn ta xóa sạch, anh nghĩ kiếp trước hắn ta cũng có một tay trong việc hãm hại cha Lý và Lý gia, hắn ta là con người vô cùng nham hiểm, cho nên anh không thể em mạo hiểm, chuyện này vẫn cứ để anh giải quyết đi thôi."
Vừa nghe Lâm Cảnh Tinh nói như vậy, Lý Nhược Hành lập tức mở to mắt không thể tin, lúc sau lại trở nên ách khí, xoay người sang một bên, giận dỗi nói: “Hắn ta thật đáng ghét mà, cha em cũng coi như đối xử với hắn không tệ, vậy mà hắn lại hợp mưu với Lý Nhược Hi để chiếm đoạt Lý gia, không thể tự tay dạy cho bọn họ bài học sao em có thể cam tâm chứ."
Nói xong, Lý Nhược Hành nức nở khóc lên, cô là khóc vì bản thân kiếp trước, thật không ngờ cô lại có thể bị những người mà mình từng coi là người thân và người yêu hại chết lại còn liên lụy đến cha, vậy mà sau khi sống lại cũng không thể chính tay mình báo thù, cô cảm thấy mình thật vô dụng.
Lâm Cảnh Tinh vội vàng dỗ dành Lý Nhược Hành, nhẹ giọng nói: “Hành Hành đừng khóc có được không, anh sẽ rất đau lòng, anh biết em rất hận bọn họ, nhưng so với an toàn của em thì quan trọng hơn nhiều, nghe lời anh, đợi sau khi bọn họ nằm trong tay anh, lúc đó sẽ tùy em xử lý."
Lý Nhược Hành hai mắt đẫm lệ đáng thương nhìn Lâm Cảnh Tinh: “Có thật không?"
Lâm Cảnh Tinh yêu thương hôn lên trán Lý Nhược Hành, ôn nhu nói: “Chúng ta may mắn lắm mới tiếp tục cùng nhau đi thêm một kiếp, sứ mệnh kiếp này của chúng ta không phải để trả thù em có hiểu không? Anh không muốn em bị hận thù che mờ lý trí, anh sẽ giúp em trả thù, nhiệm vụ của em chỉ là sống thật tốt, làm vợ hiền của anh kiếp này mà thôi."
Lý Nhược Hành nghe vậy vừa thẹn thùng vừa cảm động, cô biết Cảnh Tinh chỉ muốn tốt cho cô, cô cũng biết bản thân cũng không đủ sức để đối phó hai người Trầm Dục Phong và Lý Nhược Hi, nhưng trong lòng lại không cam tâm, bây giờ lại được hắn an ủi như vậy tức giận ban đầu cũng vơi đi, trên mặt cũng hiện lên nụ cười e lệ, dựa vào ngực Lâm Cảnh Tinh thủ thỉ:
“Anh biết không, cả đời này của em may mắn nhất là gặp được anh và lấy anh làm chồng, nếu bỏ qua ân oán kiếp này, chúng ta cũng coi như viên mãn rồi, em cũng không mong gì hơn."
Lâm Cảnh Tinh cười cười trả lời: “Hiện tại chúng ta không phải đang sống ở cổ đại, cũng không bị những giáo lý ràng buộc, anh muốn em kiếp này được thỏa sức tung bay, làm mọi điều mình muốn, sống một đời tự do tự tại."
Lý Nhược Hành rưng rưng nhìn Lâm Cảnh Tinh, cô cảm thấy mình quá may mắn khi được người đàn ông này yêu thương, lúc trước thân phụ nữ sống ở cổ đại bị biết bao đạo lý nữ nhân ràng buộc, lúc đó cô cũng biết bao lần thầm khóc cho số phận mình, cứ nghĩ rằng có lẽ về sau sẽ chịu kiếp chung chồng, tệ hơn nữa có thể phải nhìn phu quân của mình tú ân tú ái với nữ nhân khác mà bản thân còn phải tươi cười lo lắng chu toàn cho họ, có khi còn bị phu quân ghét bỏ. Tuy nhiên thật không ngờ cô lại gặp được hắn lúc hắn bị thương, rồi cứu hắn sau đó vì hắn mà cãi lời phụ mẫu nhất quyết lấy hắn cho bằng được, cũng không màng tới việc hoàn toàn có thể chết đói khi hai người ra đi không có bất cứ vật gì trên người, thật may là cô đã không chọn sai người, hai người đã có thể như vậy mà nắm tay nhau tới già.
Hiện tại hai người lại một kiếp ở bên nhau, tuy nhiên tư tưởng cổ đại đã thấm vào trí óc sao có thể nói quên liền quên, từ thời gian gặp lại hắn đến nay cô vẫn cứ mang tâm trạng dè dặt khi đối diện với hắn mà quên mất rằng bản thân đang ở hiện đại, cũng không còn cái gọi là phu xướng phụ tùy nữa. Nhưng mà cô không ngờ điều bản thân không chú ý lại được hắn quan tâm, điều này khiến cô làm sao không cảm động, người đàn ông tinh tế như vậy đi đâu tìm được người thứ hai.
Nhìn bộ dạng mèo nhỏ thích khóc của Lý Nhược Hành, Lâm Cảnh Tinh nhịn không được bật cười, khẽ vuốt lên má của cô, ánh mắt Lý Nhược Hành cũng mê ly nhìn hắn, Lâm Cảnh Tinh nhẹ nhàng đặt lên môi cô một nụ hôn ngọt ngào mà cô cũng nhắm nghiền mắt đón lấy nụ hôn của hắn.
Tác giả :
Phương Mộc Đản