Yêu Em Như Vậy Là Sai Lầm Rồi Sao

Chương 10

Thành Hải Đông cho là lỗ tai mình nghe nhầm, mãnh liệt quay đầu lại.

Đỗ Tiểu Nguyệt đồng thời đem mặt vùi sâu trong ngực anh, dù anh kéo thế nào cũng không rời ra.

“Bạn học, bạn ngượng ngùng thế này, có vẻ lỗ tai anh không có vấn đề. Cho nên, các hạ vừa rồi đã nói cùng tại hạ tắm uyên ương sao, đúng không?" Anh mong chờ.

Đỗ Tiểu Nguyệt dùng đầu gật gật trong ngực anh, thay cho câu trả lời.

“Ha ha ha… ha ha ha…"

Khoé miệng Thành Hải Đông thiếu chút nữa rộng đến mang tai, mặt Đỗ Tiểu Nguyệt thì càng lúc càng vùi sâu trong ngực anh, giống như muốn chui luôn vào đó.

“Đáng ghét," Thành Hải Đông đột nhiên nguyền rủa một tiếng, khoé miệng dựt dựt, biểu hiện dữ tợn.

“Sao thế?" Đỗ Tiểu Nguyệt khẩn trương ngẩng đầu, níu lấy quần áo anh.

“Trong nhà không có bao cao su."

“Doạ chết em." Đỗ Tiểu Nguyệt liếc nhìn anh, nhẹ nhàng đánh anh một quyền “Không sao, anh quên em uống thuốc tránh thai sao?"

“Không có cách nào có thể tránh thai một trăm phần trăm, em không muốn sinh con, anh nhất định phải cẩn thận rồi." Thành Hải Đông rất kiên trì.

Ánh mắt Đỗ Tiểu Nguyệt càng lúc càng dịu dàng, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đã nhuộn hồng, cười đến ngọt ngào.

Anh dùng cách này bảo vệ cô, dể cô cảm thấy không uất ức, thật là sự coi trọng dễ chịu.

“Em không sao." Cô đưa bàn tay bé nhỏ ôm lấy mặt anh, nói nhỏ.

Tim Thành Hải Đông chậm một nhịp, anh nuốt nước miếng, khó tin nhìn cô.

“Nếu đúng là mang thai, cũng không phải chuyện nhỏ." Anh chân thành nói.

“Em cảm thấy với tình hình hiện tại của chúng ta, hẳn là có thể hoan nghênh tiểu bảo bối trình diện, cho nên chúng ta thuận theo tự nhiên, được không?"

“Được, đương nhiên được." Thành Hải Đông cười ôm lấy cơ thể cô, nghiêng người một chút ôm cô đến sô pha “Anh thật sự muốn có một em bé giống như em. Oa… ha ha ha…"

Thành Hải Đông nằm ở trên đùi cô, đem gò má chôn ở bụng mềm mại, cười ngây ngô.

“Nếu em sinh con gái, lớn lên sẽ giống em sao?" Đầu ngón tay của cô khẽ luồn vào tóc anh, nhẹ nhàng vuốt.

“Anh đây phải nỗ lực làm việc để có của hồi môn cho con, nếu không một cô gái cao một mét tám mươi chắc sẽ khó gả đi." Thành Hải Đông giả khổ nói.

“Ha ha ha…"

Đỗ Tiêu Ngưyệt cười, cười đến không ngăn lại được, thân thể bé nhỏ cũng run lên.

Rõ ràng vốn là anh ở trên đùi cô, cũng không biết từ khi nào, cô cười xong đã thảy đổi vị trí.

Cô bị ôm ở trên người anh, nhưng vẫn đầy ý cười.

“Em đêm nay mệt nhiều không?" Thành Hải Đông mút mút tai cô.

“Vì sao hỏi thế?" Hô hấp của cô rối loạn.

“Anh muốn biết em có thể chống đỡ được bao lâu trước khi ngủ?" Thành Hải Đông mở to mắt, vẻ mặt vô tội.

Đỗ Tiểu Nguyệt liếc nhìn anh, đột nhiên nhảy dựng lên, hướng về phía phòng ngủ chạy đến.

“Vậy trước anh phải bắt được em đã." Đỗ Tiểu Nguyệt quay đầu lại, nghịch ngợm le lưỡi với anh.

Thành Hải Đông cười thành tiếng, một bước dài tiến đến ôm lấy cơ thể cô.

Cô kinh hô ra tiêng, anh đã ôm cô đến giường.

Lửa tình hừng hực, hai người đêm nay cũng không hề tách khỏi nhau.

Hai tháng sau…

“Hoan nghênh quang lâm."

Trong công ty Moss, Đỗ Tiểu Nguyệt với khuôn mặt tươi cười không ngừng chào hỏi.

Một vị khách mang theo con nhỏ đến gọi cơm, cùng Đỗ Tiểu Nguyệt nói chuyện phiếm vài câu, sau đó ôm con, cầm thẻ cơm lên tầng hai.

Đỗ Tiểu Nguyệt đơn giản để ý quầy hàng, nụ cười nhẹ nhàng luôn đọng trên môi.

Cuộc hôn nhân của cô giờ rất vui vẻ ngọt ngào, sau khi vượt qua bao rào cản, bởi vì cô gắng nên đã biết vấn đề nằm ở đâu, vì thế đều hết sức trân trọng, cho nên anh sao có thể không vui?

Mấy ngày nay Thành Hải Đông cùng trợ thủ ra công trường thị sát, mặt khác lại huấn luyện một trợ thủ, dùng cho công tác sau này.

Mà thiết kế của Thành Hải Đông rất được yêu thích, giúp bạn tốt một lần nữa cải tạo lại một nhà hàng cà phê. Quả nhiên lượng khách tăng đáng kể, chẳng những doanh thu tăng mà còn được đề cử trên tạp chí.

Hiện tại anh còn bận hơn trước kia, những anh vẫn vui vẻ hơn xưa, bởi vì hiện tại công việc mới là hứng thú của anh.

Anh vui vẻ, cô tự nhiên cũng vui mừng.

Môi Tiêu Nguyệt không tự giác cong lên, toàn thân đều tản ra khí hạnh phúc.

“Tiểu thư, tôi muốn gọi cơm." Một giọng nói lớn phá vỡ sự trầm tư của Tiểu Nguyệt.

Đỗ Tiểu Nguyệt vừa nghe giọng nói kia, lập tức xoay người.

“Bất ngờ không, bạn học Tiểu Nguyệt." Thành Hải Đông nháy mắt với cô.

“Sao anh lại ở đây?"

“Không biết nên ăn cái gì, cho nên đến quấy rầy a, vây quanh đầu anh chỉ có đồ ăn nơi này thôi." Thành Hải Đông nghiêng thân về phía trước, con ngươi đen yên lặng nhìn cô.

Mặt Đỗ Tiểu Nguyệt đỏ bừng, bởi vì biết rõ bản chất sở hữu của anh.

Lúc này, Tân Di Linh từ sau đi ra, liếc thấy Thành Hải Đông.

“Anh lại đến bảo vệ lãnh thổ hả?" Tân Di Linh nhướn mi, sớm đã thấy nhưng không thể trách.

“Không có cách nào khác, vợ tôi quá được hoan nghênh. Đúng tồi, hôm qua tôi gặp cô cùng bạn gái đi dạo phố, hai người kéo tay nhau chặt như thế, không sợ ánh mắt người khác sao?" Thành Hải Đông nháy mắt với Tân Di Linh, vừa cười vừa nói.

Tháng trước, Tân Di Linh hẹn hò với một người bạn gái, Đỗ Tiểu Nguyệt lúc này mới kinh ngạc phát hiện ra Tân Di Linh đồng tính luyến ái, không giống người bình thường.

Nhưng càng khiến Thành Hải Đông và Tân Di Linh buồn cười là, Đỗ Tiểu Nguyệt căn bản không phát hiện ra bạn gái của Tân Di Linh có đến năm phần giống cô, cô thậm chí vẫn coi Tân Di Linh là chị em tốt.

Đương nhiên, Đỗ Tiểu Nguyệt cũng không biết chuyện Thành Hải Đông tìm Tân Di Linh nói cuyện, hai người đều cảm thấy việc không vạch trần tình cảm của Tân Di Linh với cô là một chuyện tốt. Thành Hải Đông về sau thậm chí còn cảm thấy, có Tân Di Linh trông coi Tiêu Nguyệt, những kẻ tạp nham kia sẽ không quấy nhiễu vợ yêu của anh, coi như cũng là một chuyện tốt.

“Tôi không sợ ánh mắt người khác,ngược lại giá của Tiêu Nguyệt càng lúc càng tăng, anh mới cần phải chú ý." Tân Di Linh nói.

“Bọn họ biết rõ em đã kết hôn, hẳn là chỉ muốn cùng em nói chuyện mà thôi." Đỗ Tiểu Nguyệt nhẹ nói.

“Đúng a, mỗi người chỉ muốn cùng vợ yêu của tôi tâm sự thôi. Nhưng mà khách quen đều đem cô trở thành bà chủ…" Thành Hải Đông đang phàn nàn, trong đầu chợt loé lên ý nghĩ.

Tiêu Nguyệt đã có khả năng thiên phú này, việc gì phải kiếm tiền thay người khác?

“Sao thế?" Đỗ Tiểu Nguyệt kéo ống tay áo anh hỏi.

“Không sao." Thành Hải Đông ngước mắt nhìn cô, cười cười.

Anh biết rõ quà sinh nhật năm nay tặng cô gì rồi.

Anh nên vì cô mà thiết kế một quán cà phê, một nơi có thể ăn cơm, cũng có thể nhận được sự hỏi thăm ân cần của bà chủ.

“Thành Hải Đông, hoan nghênh là một chuyện, tôi xem anh cũng không kém a. Hôm qua trông thấy anh đi cùng một cô nàng nóng bỏng, ở trong quán cà phê nói chuyện rất vui vẻ." Tân Di Linh đứng bên cạnh, thình lình đâm một đao.

“Ngừng, đừng có giở trò." Thành Hải Đông nâng hay tay giao chéo trước ngực.

Anh và Tân Di Linh bây giờ đã bồi dưỡng tình cảm anh em thân thiết.

“Vì sao không thể nói? Em cũng muốn biết vì sao anh phải cùng cô em nóng bỏng ăn cơm." Đỗ Tiểu Nguyệt cắn môi, nghiêm túc hỏi.

“Phụ nữ bốn mươi không thể gọi là cô em."

“Nhưng dáng người chị ấy rất nóng bỏng, ngoại hình diễm lệ là sự thật a." Tân Di Linh bổ sung.

“Đúng thế. Nhưng tôi không có hứng thú với cô ấy, mà cô ấy cứ mãi bám lấy tôi, đây cũng là sự thật a." Thành Hải Linh oa oa kêu lên.

“Anh lần sau cùng chị ấy ăn cơm, cho em đi cùng, được không?" Đỗ Tiểu Nguyệt nhíu mi, kéo cánh tay anh.

“Vì sao?"

“Để cho chị ấy biết rõ em rất yêu anh."

“Nếu như cô ấy yêu anh nhiều hơn, em định tặng anh cho cô ấy sao?" Thành Hải Đông mở to hai mắt, mặt mũi tràn đầy sự kinh hãi.

“Sẽ không. Cho dù nghĩ anh cũng sẽ không cho. Bởi vì anh yêu em tuyệt đối nhiều hơn cô ấy yêu anh." Hai mắt Đỗ Tiểu Nguyệt mở lớn, dịu dàng lại sáng ngời làm người ta không thể dời mắt “Cho nên, em chỉ là đi thị uy thôi."

“Ngốc nghếch." Thành Hải Đông vỗ nhẹ đầu cô, lâng lâng như vừa ký được hợp đồng thiết kế mấy ngàn vạn.

“Em không ngốc, em rất thông minh. A, có khách quen ở bãi đỗ xe. Anh nhanh chọn cơm." Đỗ Tiểu Nguyệt thúc giục anh.

“Anh muốn hai phần thịt viên, một phần ức gà, một phần thịt gà."

“Thêm một phần salad, còn một chén canh." Đỗ Tiểu Nguyệt chủ động giúp anh thêm món, sợ anh không ăn đủ chất dinh dưỡng.

“…" Thành Hải Đông nghiêm người đứng thẳng, đối với mệnh lệnh của vợ yêu đại nhân hành lễ.

Đỗ Tiểu Nguyệt cười, cầm thẻ đưa cho anh, lập tức đối với cửa lớn hô to “hoan nghênh quang lâm."

“Đỗ Tiêu Nguyệt, gần đây sân khấu kịch có vở diễn ở Cao Hùng, có muốn đi không?" Khách nam vừa bước vào còn chưa gọi cơm, trực tiếp đi đến trước mặt cô hỏi.

“Mời tiên sinh lấy phiếu." Đỗ Tiểu Nguyệt nhìn anh dựa vào vách tường, bày ra bộ mặt thối.

“Vậy có thể cùng đi uống cà phê không, ăn bữa cơm nhé, làm bạn bè chắc không vấn đề?" Khách nam chưa bỏ ý định tiếp tục truy vấn.

“Anh nghĩ như thế là kết bạn sao?" Thành Hải Đông hai tay khoanh trước ngực, đi đến bên cạnh vị khách nam, vẻ mặt khiêu khích nói “Vậy anh kết bạn với tôi được rồi."

“Anh là ai?" Khách nao không có thiện cảm hỏi.

“Chồng cô ấy." Thành Hải Đông nhếch miệng cười, hàm ý diễu võ dương oai.

Vị khách nam lui lại một bước, rất nhanh bị dáng người và dũng khí bức người của Thành Hải Đông áp đảo.

“Một ly hồng trà." Khách nam rất nhanh gọi món, sau đó cầm gì đó đi ra ngoài.

“Xem ra chúng ta nên làm vệ sinh định kỳ, dạo này ruồi bọ nhiều quá." Thành Hải Đông nghiêm trang nói.

Nhân viên phục vụ đồng loạt cười lên, kể cả Tân Di Linh đến Đỗ Tiêu Nguyệt.

Cô một mực hi vọng Thành Hải Đông có thể tham gia vào cuộc sống của cô, hiện tại anh đã làm được, cô cuối cùng không thiếu gì nữa.

Gần đây, thời gian sinh lý của cô đã bị chậm, mấy ngay nữa sẽ đi bác sĩ kiểm tra, nếu trong bụng cô thật sự mang tiểu bảo bối, gia định bọn họ nhất định là viên mãn.

Đỗ Tiểu Nguyệt nhìn Thành Hải Đông, không tự giác mỉm cười, tay khẽ xoa lên bụng…

Tuần sau sinh nhật anh, không biết chừng cô có thể thay anh chuẩn bị một món quà độc nhất vô nhị.

Hôm nay là sinh nhật Thành Hải Đông, vợ chồng dẫn theo cha mẹ hai bên đến khách sạn bốn mươi ba tầng ăn lẩu. Hai vợ chồng bọn họ đã không cần quá nhiều thời gian ở bên nhau, bởi vì bọn họ mọi lúc mọi nơi đều có chủ đề để nói.

Mọi người cùng nhau gọi món, một bên vui vẻ ăn hải sản, một bên trò chuyện về tình hình trong gia đình gần đây.

Trong bữa cơm, Đỗ Tiểu Nguyệt nghe thấy cha mẹ nhắc đến chuyện li hôn của chị họ, tin tức tái giá của anh rể. Cô quyết định hôm nào đó phải mời chị họ ăn cơm, coi như nghe chị họ than thở cũng được.

Sau đó, Thành Hải Đông chính thức tuyên bố với mọi người, bởi vì thiết kế của anh được đánh giá cao, nhận được nhiều đơn đặt hàng, vì thế anh quyết định thành lập công ty riêng.

Nghe được tin này, người cười vui vẻ nhất không ai khác chính là Tiêu Nguyệt.

Cô dựa ở bên cạnh anh, khoé miệng không ngăn được cong lên, mãi cho đến khi mọi người rời khách sạn, cô vẫn không ngừng cười.

“.. Cho nên a, em nói với người kia, nếu anh ta thật sự muốn theo đuổi em, em sẽ hẹn cho gặp mặt anh, không nghĩ đến anh ta vừa nghe xong, sắc mặt đã trắng bệch.

Thành Hải Đông lái xe, thỉnh thoáng quay đầu nhìn lại vợ yêu, đêm nay cô đặc biệt nói rất nhiều.

Lạ thật, cô không uống rượu, nhưng sao bộ dạng ngất ngư cao hứng như say vậy?

Về đến nhà, anh vừa đóng cửa lại, Đỗ Tiểu Nguyệt liền ôm cánh tah anh, gò má ửng đỏ chính là minh chứng tốt nhất việc cô không thể khống chế sự hưng phấn.

“Em hôm nay chuẩn bị hai món quà sinh nhật cho anh." Cô tuyên bố,

“Không phải nói không cần chuẩn bị sao? Anh cái gì cũng không thiếu." Thành Hải Đông kéo cô đến sô pha ngồi xuống, vừa cười vừa nói.

“Em không cố ý chuẩn bị."

“Quà tặng?" Anh nhướn mày hỏi.

“Anh biết rõ gần đây anh gân cốt mệt mỏi, vì thế đã chuẩn bị nước tắm cho anh, sẽ kỳ lưng, mát xa, đây là món quà thứ nhất." Cô vừa cười vừa nói, thần thái tung tăng như chim sẻ.

“Xin hỏi có thể bỏ qua phần kỳ lưng mát xa mà trực tiếp đi đến món quà thứ hai không?" Thành Hải Đông kéo eo cô, con ngươi đen nóng bỏng nhìn cô.

“Em hiện tại không thể làm." Đỗ Tiểu Nguyệt đỏ mặt liếc nhìn anh một cái, hai tay chống trước ngực anh.

“Ai…" Thành Hải Đông nhụt chí, đem cả người vùi vào cổ cô, buồn bực nói “Chúng ta cùng tắm, kỳ lưng được rồi, miễn cho anh tâm sắc phát tác, lại phải đi tắm nước lạnh. Có điều, xin hỏi quà sinh nhật có thể kéo dài sau khi nhận không?" Anh đưa mặt đến gần mặt cô, cười như không cười.

“Có thể, nhưng là khả năng phải kéo dài mấy tháng." Đỗ Tiểu Nguyệt nói xong, đột nhiên cắn môi, xoắn hai tay, bắt đầu hồi hộp,

“Có ý gì?" Thành Hải Đông kinh ngạc nhìn cô.

“Em có thai." Đỗ Tiểu Nguyệt bật thốt ra, đôi mắt xinh đẹp mở ra thật lớn.

Thành Hải Đông biến thành pho tượng, anh không thể động, không thể thở, không thể nói chuyện, chỉ có thể ngây ngốc nhìn cô.

“Em có thai." Đỗ Tiểu Nguyệt sợ anh không nghe thấy, còn nhắc lại một lần,

“Sao có thể như thế?" Anh thì thào, mày rậm nhướn lên.

Đỗ Tiểu Nguyệt nhìn thấy phản ứng không giống bình thường của Thành Hải Đông, nụ cười bỗng dưng biến mất.

“Chúng ta không phải đã nói không tránh thai sao? Mang thai cũng là chuyện bình thường mà." Cô thấp giọng nói, cảm thấy hai vai nặng nề.

“Chính là anh không nghĩ con sẽ đến nhanh thế, anh còn chưa chuẩn bị tâm lý."

Thành Hải Đông vừa nhảy lên, bắt đầu đảo bước trong nhà, đi qua đi lại, trong đầu rối ong ong.

Đỗ Tiểu Nguyệt xoắn tay, ánh mắt di động theo cơ thể anh.

Nước mặt đã hiện nơi hốc mắt, bởi vì phản ứng của anh khiến cô buồn. Nhưng cô tin anh có nguyên nhân, cho nên không ép hỏi anh, chỉ đợi chờ anh chủ động nói.

Đỗ Tiểu Nguyệt đưa tay lau đi giọt nước mắt vô tình rơi xuống, vừa lúc Thành Hải Đông xoay người, vội vọt đến trước mặt cô, một mực ôm lấy vai cô, bối ối nói “Anh nếu sớm biết em có thai, chuyện thành lập công ty sẽ hoàn lại một thời gian. Cơ thể em hiện tại chính là…"

Đỗ Tiểu Nguyệt khẽ nở nụ cười, tay che miệng anh, không cho anh nói gì nữa.

Anh, trong lòng luôn nghĩ cho cô.

Nhưng cô đã không phải lúc mới kết hôn nữa, không còn là cô gái yếu đuối hay sợ hãi. Cô có thể cùng anh sánh bước, không cần anh lúc nào cũng che chở bảo bọc cô.

“Mang thai cũng không phải bệnh gì, em có thể tự chăm sóc mình."

“Không đúng, em mang thai, anh nên cẩn thận…"

Anh kéo tay phải cô ở trên môi anh, cô lại dùng tay trái che miệng anh lại.

“Anh tiếp tục chuyện lập công ty, đợi sinh con xong, công ty cũng đi vào quỹ đạo, như vậy thì thật tốt, không phải sao?" Cô dịu dàng nói, nước mắt trong mắt không ngừng rời.

Cô thật sự vui vẻ.

“Đừng khóc." Thành Hải Đông rất nhanh lấy giấy lau cho cô, lại rất nhanh dùng tay áo lau nước mắt cho cô, vất vả lắm mới có thể lau khô nước mắt của cô.

“Vâng." Đỗ Tiểu Nguyệt gật đầu.

“A, quên mất." Anh ảo não nhăn mi, không khách khí tự đập vào đầu mình “Em mang thai, quà tặng của anh dành cho em giờ làm sao tặng?"

“Anh vì sao phải tặng quà cho em? Hôm nay là sinh nhật anh mà."

“Quà sinh nhật là muốn làm cho thọ tinh vui vẻ. Em vui vẻ, anh cũng vui vẻ, cho nên đương nhiên muốn tặng quà em." Anh thẳng thắn nói.

“Anh muốn tặng em thứ gì?"

“Chỉ là một ý nghĩ, nếu như em thật sự không có hứng thú, vậy có thể giao cho người khác làm. Hơn nữa hiện tại em đang có thai, hẳn là không nên quá bận bịu.." Anh càng nói càng vội, lông mày cũng vội vàng nhíu lại “Không được, anh nghĩ việc này hay là thôi đi…"

Đỗ Tiểu Nguyệt thấp giọng cười ra tiếng, bởi vì anh lúc này bối rối so với anh bộ dạng bình tĩnh, thái sơn đổ xuống cũng không chớp mắt, quả thật khác xa vạn dặm.

“Anh còn chưa nói là muốn tặng em thứ gì a?" Đỗ Tiểu Nguyệt ôm cánh tay anh, ngọt ngào hỏi thăm.

“Công ty mới của chúng ta là ở tầng trên một toà nhà, hiện tại tầng dưới đang cho thuê, anh cảm thấy nơi đó thích hợp mở một quán cà phê. Cho nên anh đã thuê, nội thất thiết kế cũng xong rồi, anh cũng đã nói qua với Tân Di Linh, cô ấy nói chỉ cần em đồng ý làm, cô ấy cũng sẽ từ chức để giúp em, bạn cô ấy cũng có người làm phục vụ chuyên nghiệp…"

Bởi vì trong lòng quá lo lắng, Thành Hải Đông nói chuyện với thái độ khác thường nên nội dung tương đối lộn xộn.

“Chậm đã… Anh… Anh giúp em mở quán cà phê?" Đỗ Tiêu Nguỵêt nắm chặt tay anh, cảm động đến mức nước mắt lại muốn trào ra.

Thành Hải Đông lại sững sờ “Vừa rồi anh chưa nói sao?"

Đỗ Tiểu Nguyệt lắc đầu, yên lặng nhìn anh, nước mắt như những viên trân châu chậm rãi hình thành trong vành mắt, sau đó chịu không nổi nhẹ nhàng rơi xuống hai gò má.

“Sao em lại khóc." Thành Hải Đông sợ hãi, hai tay lau đi nước mắt của cô, không ngờ nước mắt càng lau càng chảy nhiều hơn.

“Em quá vui mừng…" Đỗ Tiểu Nguyệt liếc mắt, vừa khóc vừa nói “Rõ ràng là sinh nhật anh, anh lại làm mọi thứ vì em, em cũng không dám mơ tưởng có được một cửa hàng, một không gian của riêng mình."

“Em có biệt tài chuyên phục vụ người khác. Quản lý tài vụ cũng đã có chút tay nghề. Còn có, anh mở cửa hàng bạn bè không ít, bọn họ đều đã cố vấn cho anh. Nếu không phải coi trọng em, anh nào dám giúp em mở cửa hàng." Anh đã mất rất nhiều công tính toán, mới dám để vợ yêu xuất mã."

“Không phải, nếu như em muốn làm, cho dù anh không dùng chiêu, cũng sẽ giúp em." Đỗ Tiểu Nguyệt đưa bàn tay bé nhỏ khẽ vuốt mặt anh, nghẹn ngào nói.

“Hiện tại em mang thai…" Thành Hải Đông đặt tay lên vai cô, trong này mắt dùng tất cả sức lực “Em có thể nhéo anh một cái thật đau không?"

“Mang thai không có nghĩa là thành thuỷ tinh, em có thể làm việc. Hơn nữa, công việc giờ rất vui, con cũng sẽ cảm nhận được sự vui vẻ của em, nhất định sẽ phát triển tốt." Cô ôm lấy mặt anh, nghiêm trang nói với anh.

“Thật sự?" Anh không chắc chắn hỏi cô.

“Thật." Cô gật đầu khẳng định.

“Một đứa bé…" Thành Hải Đông thì thào nói, đột nhiên khom người, áp má lên bụng Đỗ Tiêu Nguyệt, không ngừng cười ngây ngô “Ông trời của tôi ơi, tôi sắp làm cha, ông trời của tôi ạ…"

Đỗ Tiểu Nguyệt vuốt tóc anh, mỉm cười nhìn anh không ngừng kinh hô.

“Tiêu công chúa, ba sẽ nhân lúc con chưa ra đời, đưa công ty vào quỹ đạo, như vậy khi con ra đời, ba mới có thời gian chơi cùng con, được không?" Thành Hải Đông xoa bụng vợ thân thiết nói, giống như bên trong đang có một đứa bé vui vẻ cười khanh khách với anh.

“Còn chưa rõ giới tính mà."

“Nhất định là một tiểu công chúa." Thành Hải Đông kiên trì nói, hình ảnh một cô bé đáng yêu đã dần phát triển trong đầu anh.

“Đồ ngốc."

Đỗ Tiểu Nguyệt nắm tay anh, biết rõ sau khi sinh con, bọn họ nhất định có nhiều phiền não cần đối mắt. Cuộc sống mà, không có khả năng vĩnh viễn sóng yên biển lặng.

Nhưng bọn họ yêu nhau, nguyện ý vì nhau loại bỏ khó khăn, như vậy chính là ngàn vàng khó mua một giây hạnh phúc.

Thành Hải Đông ngẩng đầu, nhìn nụ cười hạnh phúc trên mặt vợ yêu. Ngực anh kích động, cúi đầu hôn thật sâu lên môi cô…

Hạnh phúc, thì ra chính là loại cảm giác này!
Tác giả : Lộ Khả Khả
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại