Yêu Em Lần Nữa, Được Không Anh?
Chương 7
Lạc An Hải cảm thấy mình đang nằm mơ, hơn nữa là một giấc mơ thực hoang dâm.
Lúc cô mở rất mệt mỏi, mày từ từ nhíu chặt, tuy rằng vẫn muốn ngủ, nhưng hình ảnh trong mộng lại nhớ rõ ràng...... Cô cảm thấy đó nhất định là ác mộng......
Nhưng mà ác mộng này có phải là quá rõ ràng rồi không? Lạc An Hải lại nhắm mắt lần nữa, nghĩ cái giường...... Hả? Không đúng, ai ôm cô vậy......
Cô nghi hoặc cúi đầu, nhận ra toàn thân mình trần trụi...... Chuyện này không có gì, có khi cô cũng sẽ lỏa ngủ, trọng điểm là cánh tay tránh kiện đang ôm thắt lưng cô kia! Lạc An Hải chớp mắt thanh tỉnh triệt để.
Rốt cục phát hiện có người dán sau lưng cô, dựa theo xúc cảm...... Cô biết người phía sau nhất định không mặc quần áo!
Lúc này, trong mắt ánh lên giấc mộng dâm loạn kia.
Không thể nào......
Lạc An Hải nhanh chóng nhảy xuống giường, không quên bắt lấy chăn bao quanh thân thể, sau đó nhìn về phía giường của cô --
Thiếu thân hình mềm mại trong vòng tay, Hàn Định Duệ ghé vào giường, khuôn mặt tuấn mỹ trẻ con chôn trong gối, chỉ lộ ra một phần khuôn mặt, tấm chăn duy nhất drap trên giường đã ở trên người Lạc An Hải,
Thân hình trần trụi màu đồng không hề che đậy, lưng con bướm cốt đường cong tuyệt đẹp, cơ bắp rắn chắc ẩn ẩn lộ ra mạnh mẽ tinh tráng, dưới thắt lưng là cái mông hữu lực gợi cảm.
Sau đó cặp chân dài cường kiện khỏe mạnh...... Toàn thân cao thấp không có một vết sẹo, hoàn mỹ có thể làm cho phụ nữ chảy nước miếng. Ánh mắt Lạc An Hải dừng lại trên lưng cậu, vết thâm đã nhạt màu, nhưng mà vai lại có hơn vài vết cào hồng hồng mờ ám, rõ ràng là bị móng tay cào qua...... Chớp mắt, cô bỗng xúc động muốn ôm đầu rên rỉ, cô và Hàn Định Duệ cái gì cũng chưa làm, nhưng cũng cái gì đều làm.
Cô nhớ tiếng thở dốc nóng rực bên tai trong mộng, hai người nhiệt liệt liếm mút hôn, vai cô, gáy cùng bầu vú bây giờ còn lưu lại dấu hôn của cậu, tay cậu tiếp sờ toàn thân cô, ngón tay còn tiến tới nơi tư mật của cô...... Ấn tượng khắc sâu nhất là cái đó dán lên cọ lấy huyệt hoa, cho dù cách quần lót, cô còn nhớ rõ khoái cảm bị cọ đến run run kia, vừa nghĩ đến hình ảnh đó, nơi riêng tư thế mà lại nóng lên phiếm đau, dường như còn tham luyến tư vị kia.
Shit!
Lạc An Hải kẹp chặt chân, xấu hổ nhịn xuống theo xôn xao đáng chết đang dâng trào ở nơi tư mắt, trừng mắt nhìn người đàn ông nằm trên giường, sắc mặt đen hồng đan xen, rõ ràng không biết nên xử lý tình huống trước mắt này như thế nào.
Tối hôm qua, tất cả chuyện xảy ra ở toilet pub đều hiện lên trong óc, sau đó...... Cô hoàn toàn không nhớ cái gì.
Cô có thể đoán được Hàn Định Duệ mang cô về nhà, nhưng vì sao cậu lại nằm trên giường cô, hơn nữa cũng giống cô toàn thân không mặc quần áo?
Người cởi quần áo của cô nhất định là cậu!
Trên người cô còn lưu lại mùi sữa tắm, mùi hoa hồng thoang thoảng, là hương vị sữa tắm cô thích dùng nhất.
Cho nên, Hàn Định Duệ không chỉ cởi quần áo mà còn giúp cô tắm rửa...... Lạc An Hải xác định thằng nhóc thối tha này chưa ăn hết cô, cho dù chuyện xảy ra sau này cô không nhớ gì, nhưng thân thể có bị tiến vào hay không, cô biết. Nhưng mà khác nhau sao? toàn thân cao thấp đều bị Hàn Định Duệ hôn lên hết: Hơn nữa người này ăn còn không biết lau miệng,. Trần trụi nằm trên giường cô; Còn dùng tư thế thân mật như vậy ôm cô......
Sắc mặt Lạc An Hải rốt cuộc biến thành màu đen, từ khi Hàn Định Duệ tuyên chiến với cô ở phòng làm việc, hành vi của cậu bắt đầu làm cho cô không thể đoán trước.
Cô rõ ràng không muốn có gì khúc mắc với cậu, cô cực lực giở trò xấu, làm cho mình bị chán ghét, bọn họ hai người luôn tranh cãi, dường như không có lúc nào hòa bình. Cô cho rằng mình đã thành công, nhưng vào lúc này lại nhận ra bản thân và cậu cùng xuất hiện hình như cô không tự giác được có gì đó càng lúc càng sâu.
Đầu tiên là cậu dùng danh nghĩa giám sát vào ở nhà cô, rồi lại đến công ty cô, còn biểu thị công khai cậu sẽ không lại nhường nhịn cô nữa, ánh mắt thâm trầm tràn đầy tính xâm lược làm cho cô kinh hoảng, khi đó cô đột nhiên cảm thấy mọi chuyện hình như đã vượt qúa tầm kiểm soát của mình......
Mà bây giờ, hai người thiếu chút đã làm tình.
Nói cậu lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn...... nhưng Lạc An Hải nhớ tới tối hôm qua hình như là cô khiêu khích Hàn Định Duệ trước, là cô hôn cậu trước, cũng là cô trước dùng đầu gối cọ xát nơi đó của cậu......
“A!" Lạc An Hải rốt cục không nhịn được nữa ôm lấy đầu, nhắm mắt rên nhẹ làm Hàn Định Duệ bị đánh thức,- mở mắt liền thấy biểu cảm xấu hổ ân hận đan xen của cô. Bộ dáng này khó gặp, cậu không nhịn được cong khóe miệng tay phải chống gò má. cậu nâng nửa người trước, cũng không để ý mình trơn không có một mảnh vải che thân, dùng giọng khàn khàn mới tỉnh nói; “Biết xấu hổ?"
Đang đứng ở áo vũ trạng thái Lạc An Hải bị của cậu thanh âm dọa đến, cô vội vàng ngẩng đầu, lập tức bày ra bộ dáng trấn định, miệng theo bản năng trả lời; “Cái gì ngượng? Cậu đừng tự cho là --" Nhưng lúc ánh mắt nhìn thấy hạ thân của cậu bừng bừng phấn chấn vì sáng sớm, sắc mặt cô lập tức cương cứng, những lời muốn nói đều tắt lại trong cổ họng, cuối cùng hóa thành xấu hổ gắt lên; “Hàn Định Duệ! Nhanh mặc quần áo cho tôi."
“Quần áo?" Hàn Định Duệ nhìn về góc bên phải, Lạc An Hải theo ánh mắt cậu nhìn lại, liền thấy đến một đống quần áo để ở nơi đó, có thể nhìn thấy trên quần áo có vết nôn mửa, Lạc An Hải ngốc ra.
“Xem ra cô chỉ đối có ấn tượng với chuyện xảy ra trong toilet pub......" cậu mới nói ra miệng, liền thấy biểu cảm trên mặt Lạc An Hải trầm xuống, ánh mắt nhất thời không dám nhìn cậu, cho nên không phát hiện trong mắt cậu có tia sáng soẹt qua, ẩn ẩn tà ác.
“Về sau tôi mang cô về nhà, cô vừa nôn vừa nháo, không có cách nào, tôi chỉ có thể tự mình giúp cô tắm rửa." Hàn Định Duệ rất bất đắc dĩ miệng “Thật vất vả mới hầu hạ được cô lên giường, cô lại quấn quít lấy tôi không cho tôi rời đi, không có cách nào khác, ta chỉ có thể ngủ cùng cô." Đương nhiên, tình huống thật sự không như lời cậu nói, nhưng mà cũng kém không xa. Cô ói ra cả hai người, không có cách, cậu đành phải tự tay giúp cô tắm rửa, chờ cậu tắm xong ôm cô lên giường, chuẩn bị về phòng mặc quần áo đã thấy cô theo quán tính cuộn người lại một đống ngủ say, khuôn mặt nhỏ nhắn vì tắm rửa mà trong trắng hồng hồng, lại che giấu không được tia yếu ớt, cái miệng nhỏ nhắn mơ hồ nói cái gì, cậu kề sát vào nghe, lại nghe thấy cô kêu tên của cậu...... Giọng nói nỉ non dường như đang khóc thút thít, làm cho cậu không thể bỏ lại cô như vậy. Trong lòng cô cất giấu vô số bí mật, lại quen dùng mặt nạ kiêu ngạo che giấu, dùng vẻ không tha cho người khác làm bộ cậy mạnh.
Cô luôn tìm cậu gây phiền phức, dùng cái miệng nhỏ nhắn xinh đẹp lại đáng giận châm chọc cậu, lần đầu tiên gặp cậu đã như thế, cả người là thế, không lý do cũng sẽ đi châm chọc người khác, nhìn người ta đau cô liền vui, cậu không thể hiểu nổi hành động của cô, nhưng cô đắc ý kiêu ngạo như vậy lại bừa bãi mà đàng hoàng, làm cho cậu không tự chủ được dừng ánh mắt trên người cô.
Cậu luôn luôn nhìn cô, nhận cô khiêu khích châm biếm. Lúc cậu nhẫn không nói lại, cô sẽ cảm thấy không thú vị rời đi, mà cậu, liền nhìn bóng lưng của cô, chớp mắt cảm thấy cô cách cậu xa như vậy...... làm cho lòng cậu hốt hoảng; Mà khi cậu không nhịn được nói lại, ánh mắt cô sẽ tỏa sáng, như có lửa bùng cháy, nhìn cặp mắt xinh đẹp kia in lên bóng hình của cậu, cậu nháy mắt cảm thấy thỏa mãn.
Sau đó, cậu đột nhiên sáng tỏ, thì ra quá mức chăm chú theo dõi một người thì ánh mắt của mình rốt cuộc rời không được, sẽ làm bản thân mê muội.
Mà người làm cho cậu mê muội lại không biết, thản nhiên vui vẻ ở giữa đám đàn ông, không nhìn thấy cậu đang nhìn cô.
Cậu vốn muốn chờ đợi, chờ chính mình lớn lên một chút, nhưng khi cậu nhìn thấy cô và những người đàn ông kia trên tạp chí, cậu đột nhiên cảm thấy cứ chờ nữ, cô gái đáng giận này càng chơi càng quá đáng.
Từ lúc ở văn phòng tuyên bố với cô, còn có lần kích tình đó là ngoài ý muốn không thể phủ nhận, cậu thích ngoài ý muốn này.
Mà bây giờ...... nhìn cô gái chìm trong ánh mặt trời vì lời nói của cậu mà thần sắc không ngừng thay đổi, Hàn Định Duệ biết giờ phút này cô nhất định đang nghĩ xem nên đối phó chuyện này thế nào. Mà cậu lại không muốn cho cô thời gian suy xét. Hàn Định Duệ đột nhiên xuống giường đi tới chỗ Lạc An Hải, ánh mặt trời ngoài cửa sổ phủ lên người cậu, làm cho cơ bắp phập phồng càng gợi cảm lại mê người.
Lạc An Hải nhịn xuống ý muốn lui về sau, mắt đẹp cảnh giác nhìn cậu, đè nén tầm mắt, làm bản thân đừng nhìn xuống. cậu cách cô một bước rồi dừng lại, hai người quá gần, cậu chậm rãi cúi mặt xuống, hô hấp nóng rực thổi lên má phấn của cô, môi tới gần dường như muốn hôn. Rốt cục Lạc An Hải không nhịn được vươn tay, tay trái giữ chăn, tay phải trực tiếp hướng lên trên, chuẩn bị chế trụ yết hầu của cậu. Hàn Định Duệ nhanh chóng bắt lấy tay cô – người học thuật phòng thân cũng không chỉ có cô, mười tuổi năm ấy, cậu bị đánh phục hồi lại bình thường rồi, liền nói mẹ giúp cậu báo danh học võ thuật, rèn luyện thân thủ.
Hàn Định Duệ cầm lấy tay cô bẻ ra phía sau, Lạc An Hải bị ép về phía trước, bộ ngực dường như dán lên ngực của cậu, cô nổi giận, thằng nhóc này dám phản kháng, động thủ với cô. “Suỵt" Hàn Định Duệ điểm môi cô, ngón tay cầm lấy mấy sợi tóc ngực cô, môi tiến đến bên tai cô, nhẹ giọng nói: “Lạc An Hải, tối hôm qua là cô bắt đầu trước"
“Cái gì?"
“Cô nhớ không, là cô khiêu khích tôi trước" Hàn Định Duệ nhàn nhạt mỉm cười, nhún vai, “Cho nên ngoài ý muốn đó không thể trách tôi, hơn nữa cô còn ói ra cả người tôi, tôi chẳng những không so đo, còn tốt bụng chăm sóc co" Xem, cậu rất thiện lương “Không cần cảm ơn, Nhưng mà sau này đừng uống say nữa, cũng không phải ai cũng đều giống tôi quân tử như vậy" Dứt lời, cậu buông cô ra, hạ thấp người, “Tôi về phòng đây." Lạc An Hải bị cậu vô sỉ nói mà tức giận đến không nói ra lời, toàn thân phát run.
Quân tử? Mẹ nó! cậu rõ ràng cái gì cũng làm! Cho dù không thực sự giữ lấy cô, nhưng toàn thân cao thấp nơi nào cậu không chạm qua? Quân tử sao, hai chữ này cậu có mặt mũi nào nói qua!
Đáng giận nhất là cô! Cô thế mà lại bị khí thế của cậu áp đảo, thế mà tìm không nói lại được cậu!
“Á!!!" cuộc đời lần đầu tiên Lạc An Hải tức giận đến thét chói tai.
Hàn Định Duệ đứng ở ngoài cửa, một chút cũng không ngoài ý muốn nghe được nữ vương điện hạ rống giận, môi mỏng hơi nhếch gợi lên một độ cong sung sướng.
Cậu biết những lời này chắc chắn sẽ làm Lạc An Hải phát điên, cậu đúng là cố ý, như vậy ánh mắt của cô mới có thể ở trên người cậu, đôi đồng tử đạm sắc kia mới có hình bóng của cậu!
Ngay lúc Lạc An Hải vì Hàn Định Duệ mà phát điên, ảnh Mark bị đánh thành mặt heo đã được đăng lên tạp chí, hắn còn một hồi nước mắt một hồi nước mũi khóc kể lại Lạc An Hải xui một đám người vây đánh hắn.
Mà sau khi Lạc An Hải khinh thường vất tạp chí đi, đột nhiên nhận được điện thoại Lạc Thành Hòa kêu cô về nhà, cô biết ba muốn giáo huấn cô. Đành phải nhận mệnh về nhà, trước khi mở cửa đã chuẩn bị nghênh đón hung khí ông già quăng đến, nhưng lại không ngờ vào cửa rồi cái gì cũng không có, chỉ có Mai Phương chào đón tươi cười, “An Hải, con đã về" Mai Phương cười đi đến cửa, “Ba con ở phòng khách chờ con đấy" Lạc An Hải nghi hoặc liếc Mai Phương một cái, bình thường ông già tức giận muốn giáo huấn cô, Mai Phương sẽ luôn một mặt u sầu, sao bây giờ lại tươi cười?
Cô đi vào phòng khách, thấy Lạc Thành Hòa ngồi ở giữa sofa uống trà, mà trên bàn trà có lẽ là tạp chí mới ra hôm nay. Nhưng mà, vì sao Hàn Định Duệ thằng nhóc này lại ở đây!
Lạc An Hải bất mãn trừng Hàn Định Duệ, Hàn Định Duệ không nhìn ánh mắt cô phóng tới, đem trà lạnh đổ bỏ, cầm lấy ấm nước nóng rót vào ấm trà, lại rót một chén trà cho Lạc Thành Hòa.
Lạc Thành Hòa cầm lấy chén trà ngửi ngửi, uống một ngụm, gật đầu “Được, Tiểu Duệ, kỹ thuật pha trà của con càng lúc càng tốt" Sau đó mới nhìn Lạc An Hải, hừ một tiếng “Đứng ở đó làm gì? Lại đây." Lạc An Hải mím môi, đi đến sofa đối diện ba ngồi xuống, Hàn Định Duệ chủ động rót chén trà đặt trước mặt. Cô trực tiếp làm như không thấy, người này chỉ giả ngoan trước mặt ba cô “Tạp chí ngày hôm nay chắc con xem qua rồi?" Lạc Thành Hòa gõ gõ tạp chí để trên bàn, nhân vật chính trên bìa chính là Lạc An Hải.
“Xem qua" Lạc An Hải rất muốn nói với cha, ba muốn mắng thì cứ trực tiếp mắng đi, không cần quanh co như vậy, dù sao ở trong lòng ông cô làm gì cũng sai.
“Cha hỏi con, có phải thằng nhãi nhà Nại Tư này muốn quấy rối con hay không?" Lạc Thành Hòa nghe qua rất nhiều chuyện của con nhà Nại Tư, là một tên phá gia bại sản, chỉ ở bên ngoài gây chuyện sinh sự, cho dù ông và con gái không thân nhưng cũng biết con gái căn bản sẽ không coi trọng loại mặt hàng này “Vết thương trên người cậu là do con đánh sao? cậu làm gì với con? Con nói! Hắn có bắt nạt con hay không? Nói cho ba, chắc chắn ba sẽ không bỏ qua cho thằng nhãi đó, dù là nhà Nại Tư cũng không bảo vệ được hắn!" Lạc Thành Hòa càng nói càng làm Lạc An Hải thất thần, cô cho rằng ba muốn mắng cô, lại không ngờ...... Xem khuôn mặt phẫn nộ của cha, cô nhất thời choáng váng.
Trong lòng đột nhiên dâng lên một trận chua xót, cô luôn luôn không biết nên làm thế nào để ở chung với cha, cho dù cả đời, cô cùng ba đều lạnh nhạt với nhau, nhưng lần này cô lại rõ ràng cảm nhận được ba quan tâm, cảm giác này rất xa lạ, làm cho cô nhất thời không biết nên làm sao. Lạc Thành Hòa cũng phát hiện mình kích động, gặp con gái ngây người nhìn ông, ông xấu hổ ho nhẹ một tiếng, cũng cảm thấy không được thoải mái, miệng lại tập theo quán tính mắng con gái “Nói đến cũng là con không đúng, con gái ai lại đi đến mấy chỗ như pub đó, thật là...... Loại địa phương đó về sau ít đi cho ba" Lạc Thành Hòa căm giận đứng dậy, trước khi rời khỏi phòng khách còn nói một câu, “Khụ, buổi tối ở lại ăn cơm, buổi sáng dì Mai của con có mua rất nhiều đồ ăn con thích" Mai Phương đứng ở một bên cười liếc chồng một cái “Cái gì em mua, rõ ràng sáng sớm anh liền lôi kéo em đi siêu thị, tự mình chọn mua một đống đồ ăn An Hải thích rồi bảo em nấu"
Lạc Thành Hòa thẹn quá hóa giận trừng vợ một cái, cũng không phản bác, chỉ bước nhanh vào thư phòng. Mai Phương che miệng cười, nhìn An Hải nói “Xem, ba con đang thẹn thùng."
Lạc An Hải hơi giật mình nhìn bóng lưng cha, lại có loại cảm giác ông đang chạy trối chết, cô bỗng muốn cười, ba như vậy là lần đầu tiên cô thấy, cảm giác xa lạ biến mất không ít, quay đầu nhìn gương mặt từ ái của Mai Phương, lần đầu tiên Lạc An Hải nhướng môi cười lại với Mai Phương.
Mai Phương giật mình, mắt đột nhiên cay cay, bà vội vàng rũ mắt xuống, “Dì đi chuẩn bị cơm, đợi chút, lập tức có liền, Tiểu Duệ, con nói chuyện với An Hải đi" Sau đó cúi đầu đi vào bếp.
Mai Phương mặc dù nhanh chóng cúi đầu, nhưng Lạc An Hải vẫn nhìn đến thấy mắt bà ửng hồng, cô không ngờ người đàn bà cô luôn chán ghét nữ thế mà lại vì một nụ cười đơn giản của cô liền đỏ mắt
“Đây là lần đầu tiên cô cười với mẹ tôi" Hàn Định Duệ lên tiếng, nhìn Lạc An Hải cười với mẹ, cậu cũng kinh ngạc “Khó có được ngày trên người cô không có gai" Đây có tính là tốt không?
Lạc An Hải lập tức thu hồi nụ cười, đối mặt với cậu, sắc mặt chuyển lạnh như băng “Sao cậu lại ở đây?" Chỗ ở có cậu, công ty cũng có cậu, ngay cả ngẫu nhiên về nhà một lần cũng có thể nhìn thấy cậu, lại ngay lúc cô không muốn thấy mặt cậu nhất!
Từ ngày bị cậu khiêu khích, trong lòng Lạc An Hải liền có một ngọn lửa, muốn tìm cậu. Muốn trả thù, nhưng khi gặp mặt cậu thật rồi, trong đầu lại hiện lên cảnh hai người thân mật, hình ảnh dâm mĩ kích thích này càng ngày càng rõ ràng khắc sâu, làm cho cô thấy cậu liền xấu hổ. Cuối cùng, cô đành phải lựa chọn trốn tránh, nhắm mắt làm ngơ, đối mặt với mặt lạnh của cô, Hàn Định Duệ giữ lấy biểu cảm vô tội, “Mẹ tôi bảo tôi hôm nay về ăn cơm chiều"
Cậu biết Lạc An Hải đang trốn cậu, rất rõ ràng. Rõ ràng ở chung một chỗ, hai người lại không gặp mặt, cho dù đến công ty cô cũng không thấy bóng dáng của cô, bởi vậy nghe Mai Phương nói hôm nay Lạc An Hải cũng sẽ về, cậu chợt nghe lời mẹ nói nhận mệnh về nhà. Thật sự là âm hồn không tan, Lạc An Hải không muốn ở cùng cậu cùng một không gian, đứng dậy chuẩn bị lên lầu về phòng mình.
Ai dè cô vừa đứng lên, Hàn Định Duệ cũng đứng dậy theo. Cô lạnh lùng trừng cậu, cậu nhíu mày đáp lại, Lạc An Hải hít sâu, quyết định không nhìn cậu, đi tới cầu thang, Hàn Định Duệ giống như cái đuôi, đi theo phía sau cô.
Lạc An Hải nhắm chặt mắt, nói với chính mình không cần để ý thằng nhóc này, bước nhanh đi lên lầu ba, đến cửa phòng của mình. Mà Hàn Định Duệ lại đi qua bên người Lạc An Hải, cũng chuẩn bị về phòng của mình.
Tay giữ nắm của, Lạc An Hải mới phát hiện tay mình đang phát run, lòng của cô không tự giác khẩn trương, thẳng đến khi Hàn Định Duệ đi qua rồi cô mới lặng lẽ thả lỏng.
An Hải âm thầm hít sâu, chuẩn bị đẩy cửa ra thì hơi ấm lại đột nhiên tới gần lưng của cô, hơi thở nóng rực dán bên lỗ tai của cô “Lạc An Hải, cô đang sợ cái gì?" Lạc An Hải cả kinh, tim thắt chặt lại, nhanh chóng xoay người đẩy cậu ra, ngước mắt căm tức “Hàn Định Duệ! Cậu đang nói linh tinh gì thế?"
Hàn Định Duệ nhíu mày hỏi lại; “Cô nói xem?"
“Nhàm chán, tôi không có hứng thú nói chuyện với cậu" Lạc An Hải không muốn để ý cậu, xoay người mở cửa phòng. Ngay lúc cô muốn đóng cửa, Hàn Định Duệ lại đột nhiên bước vào chặn cửa lại
“Cậu muốn làm gì?" Lạc An Hải trừng cậu, nếu không phải không đánh lại được cậu, cô nhất định sẽ trực tiếp cho một cước đánh ngã cậu. Hàn Định Duệ cười, bình tĩnh nhìn cô, sau đó từ từ phun ra một câu;
“Cô đang căng thẳng"
Cậu cúi người, con ngươi đen khóa lấy cô “Cô nhất định không biết khi cô căng thẳng thì khi ánh mắt sẽ dao động, mà lúc sợ hãi thời hai tay sẽ nắm lại" cậu nhìn tay đang nắm chặt của cô “Cho nên cô. Bây giờ vừa khẩn trương vừa sợ hãi" cậu hạ kết luận, tay trái nắm lấy một ít tóc của cô đưa tới chóp mũi nẹ ngửi, ánh mắt nhìn chằm chằm cô “Lạc An Hải, cô đang trốn tránh cái gì?" Như bị nói trúng cái gì, con ngươi An Hải hơi co lại, lập tức dùng sức đẩy cậu ra, gương mặt thoáng tái nhợt lại quật cường mà bất tuân.
“Hàn Định Duệ, tôi mặc kệ cậu muốn nói gì, mà bây giờ tôi cũng không có thời gian nghe cậu nói nhảm." Cô dùng sức đóng cửa lại, trốn vào phòng lập tức nhắm mắt lại, dựa lưng vào cửa, chậm rãi ngồi xuống, hai tay ôm gối, toàn bộ thân mình không ngừng phát run, câu nói của cậu cứ phảng phất bên tai – cô đang trốn tránh cái gì?
Hàn Định Duệ từng nghĩ tới mọi chuyện giữa cậu và Lạc An Hải.
Từ khi mười tuổi cậu bước vào Lạc gia, cô gái kiêu căng mười bốn tuổi đó rõ ràng đã nói với cậu, cô chán ghét cậu, cô không phải chị của cậu, tốt nhất cậu nên cách xa cô một chút. Hàn Định Duệ có thể hiểu được Lạc An Hải chán ghét, đổi lại là cậu, cũng nhất định sẽ có địch ý với người muốn xâm nhập nhà cậu.
Với lại, thái độ của Lạc An Hải so với cậu tưởng tượng còn tốt nhiều lắm, ít nhất cô chưa từng tìm mẹ cậu gây phiền phức, hơn nữa lại trực tiếp sảng khoái biểu hiện chán ghét với cậu, chứ không phải mặt ngoài vờ ngoan, ngầm sử thủ đoạn -- cậu ở khu ổ chuột gặp nhiều đứa bé như vậy lắm.
Bởi vậy, Lạc An Hải thình lình bất ngờ quang minh chính đại -- Nhưng mà về sau, Hàn Định Duệ hiểu được, so với lén giở trò xấu làm người ta rủi ro tiềm ẩn, Lạc An Hải càng thích trực tiếp khiêu khích hưởng thụ kẻ thù tức giận đến nghiến răng lại không biết làm thế nào.
Lạc An Hải ở trong mắt cậu luôn luôn mâu thuẫn.
Ngoài miệng nói chán ghét mẹ cậu, lại chưa từng làm chuyện tổn thương mẹ, lúc xung đột với chú Lạc, cho dù ngẫu nhiên nói vài câu ngỗ nghịch một chút, nhưng phần lớn đều an tĩnh nghe chú Lạc thúc. Những chuyện chú Lạc thúc muốn cô làm, cho dù trong lòng không muốn, vẫn sẽ làm. Mà đối với cậu, rõ ràng muốn cậu cách xa cô một chút, lại không ba thì năm đến trước mặt cậu khiêu khích, châm chọc rồi lại cả người toàn vẹn không tâm không phế vỗ mông chạy lấy người.
Chỉ là, nhất định cô không biết, một giây trước khi cô xoay người đi, ánh mắt luôn lặng lẽ trầm xuống sâu thẳm, hồi nhỏ cậu không hiểu ánh mắt kia có nghĩa là gì, chờ trưởng thành, lại cảm thấy ánh mắt sâu thẳm đó có cái gọi là bi thương.
Quan sát Lạc An Hải bất tri bất giác trở thành thói quen của Hàn Định Duệ, cũng bởi vậy cậu phát hiện hàm nghĩa của rất nhiều động tác nhỏ của cô, ví dụ như; Nâng cằm nhìn người khác, chính là lúc cô cậy mạnh; Lúc tình hình khẩn trương sẽ bày ra cả bộ dáng vú lấp miệng em, nhưng ánh mắt lại không tự giác né tránh; Sợ hãi thì hai tay rũ xuống bên người nắm chặt, như đang nói với bản thân không phải sợ...... Điều đó: Những động tác nhỏ đólàm cho cậu cảm thấy Lạc An Hải giống như một cô bé không có cảm giác an toàn, đáng yêu lại làm cho người ta đau lòng. Bọn họ nhìn như không lui tới, lại không có lúc nào là không chú ý đối phương, một tầng mông lung lại mờ ám ở giữa hai người, cũng không có người nào đâm phá. Mà cô lại làm như không thấy, còn cậu lại kiên nhẫn chờ.
Chuyện ngoài ý muốn ở pub là ngòi nổ, kích tình rốt cục đâm phá cửa sổ giấy mỏng manh, Hàn Định Duệ quyết định không chờ đợi nữa, không để cô trốn tránh nữa. Nhưng mà, cô gái Lạc An Hải này lại ngoan cố như vậy.
Hàn Định Duệ nhìn tạp chí mới đặt trên bàn, mặt bìa vẫn là cô gái cố chấp kia. Cô và một người đàn ông thân mật ôm nhau, mà người đàn ông kia lại đúng là người lần trước bị Lạc An Hải ném ngã xuống đất cầu cô đừng chia tay “Hả? Hàn, Cậu đến trường lúc nào thế?" Angel mới vừa tiến vào văn phòng hội học sinh, không ngờ lại gặp Hàn Định Duệ, người này thực sự nhiều ngày không có tới trường rồi “Khó có khi cậu ở đây, vừa hay, tớ có việc...... Từ lúc nào cậu có hứng thú với mấy loại tạp chí này?"
Cô kinh ngạc nhìn tạp chí Hàn Định Duệ đặt trên bàn, trên tay cô cũng vừa hay có một quyển.
Nhưng mà không đợi Hàn Định Duệ trả lời, Angel lại hưng phấn nói tin đồn nhảm; “Lòng của con gái đúng là kim dưới đáy biển, tâm nữ vương đúng là khó dò nha! Lúc trước đá Baker thảm như vậy, không ngờ bây giờ hai người lại hòa hảo ngọt như mật, trên tạp chí còn nói chuyện tốt của hai người gần tới, đã chuẩn bị đính hôn...... Hàn, đây là thật hay giả?" Thật hay giả...... Việc này chú Lạc cùng mẹ cũng đang hỏi cậu.
Nhìn tạp chí, Lạc Thành Hòa cũng bị vây quanh tình huống kỳ diệu, hoàn toàn không hiểu con gái mình đang làm gì, gọi An Hải, di động lại tắt máy, vốn tưởng Hàn Định Duệ ở gần có thể biết chuyện Lạc An Hải, để Mai Phương gọi đến hỏi, lại không ngờ chẳng hỏi được gì từ miệng Hàn Định Duệ. Hàn Định Duệ không nói cho hai người biết.
Mấy ngày nay Lạc An Hải không về nhà, cũng không đến công ty, điện thoại luôn luôn tắt máy, ngay cả người trong công ty nhân cũng tìm không thấy, đại khái chỉ có chó mới biết hành tung của cô. Hàn Định Duệ không ngoài ý muốn, Lạc An Hải sẽ trốn cậu, lại không ngờ rằng cô sẽ làm ra loại chuyện này, nhìn hai người ôm nhau trên tạp chí, ánh mắt cậu âm trầm không trả lời Angel mà hỏi ngược lại “Nghe nói hôm nay là tiệc mừng sinh nhật của ba cậu?"
Nhà Hunter và nhà An Cư có hợp tác làm ăn, ba Angel chuẩn bị tiệc sinh nhật, Baker nhất định sẽ đến chúc mừng, như vậy Lạc An Hải cũng nhất định sẽ lấy tư cách là bạn gái của Baker mà tham dự. Angel dễ dàng mà bị Hàn Định Duệ dẫn sang chuyện khác.
“Ai, thiếu chút tớ quên, vừa hay tớ muốn tìm cậu nói chuyện này" Cô chắp hai tay lại cầu xin “Hàn, van nài cậu làm bạn trai của tớ đi! Nếu không ông nội của tớ nhất định sẽ nhân cơ hội giới thiệu bạn trai cho tớ, phiền chết ! Hàn, tớ làm lá chắn cho cậu lâu như vậy, cậu cũng nên báo đáp tớ chứ?" Nếu cậu không đồng ý, cô nhất định sẽ cũng quấn lấy cậu, thẳng đến khi cậu đồng ý mới thôi. Nhưng mà ngoài Angel dự kiến, Hàn Định Duệ chẳng những không từ chối, còn khó có được nở nụ cười.
“Đương nhiên, đây là vinh hạnh của tớ" Angel nhờ vả lại trúng ý của Hàn Định Duệ, mắt chuyển qua tạp chí, cậu nguy hiểm nheo mắt. Lạc An Hải, tôi xem cô còn trốn thế nào!
Lạc An Hải không ngờ ở tiệc sinh nhật sẽ gặp Hàn Định Duệ, người này luôn muốn yên tĩnh, không tham dự gì yến hội gì. Nhưng khi cô thấy Hàn Định Duệ khoát tay cô gái tóc vàng liền hiểu được, cô đã quên, bạn gái Hàn Định Duệ là con gái một của nhà An Cư. Hàn Định Duệ cũng nhìn thấy Lạc An Hải, lúc cô bước vào hội trường liền dễ dàng trở thành tiêu điểm.
Thanh nhã tinh tế, mái tóc đen mềm búi lên, để lộ gáy ngọc trắng nõn tuyệt đẹp, váy áo kiểu cách màu sắc hơn già nhưng lại ngọt ngào không mất khêu gợi, bông tai ngọc bích nhẹ nhàng lay động bên má, ruy băng sau lưng buộc vòng quanh đường cong mê người hoàn mỹ, dưới gấu váy có những nụ hoa nở rộ là một đôi chân dài xinh đẹp cân xứng, trên chân là đôi dài cao gói Mary yêu thích trân quý nhất, không phải dịp quan trọng cô sẽ không mang, trên người cô cũng không có quá nhiều đồ trang sức, cái cổ trắng ngần chỉ đeo vòng cổ ngọc bích, nhưng lại toát ra vẻ đẹp lạnh lùng cao quý, làm cho mọi cô gái trong buổi tiệc đều kém sắc.
“Oa!" Angel thở nhẹ bên tai Hàn Định Duệ, giọng nói tràn đầy sùng bái “Nữ vương xuất hiện có khác." “Đi thôi, chào hỏi nữ vương nào" Hàn Định Duệ mỉm cười, ôm nhẹ eo Angel. Lạc An Hải phát hiện Hàn Định Duệ đi tới chỗ mình, thân hình liền cứng đờ, thoáng chốc lại xúc động muốn quay đầu chạy trốn. Nhưng cô nhịn xuống, thẳng thắt lưng, cao ngạo nâng cằm, lạnh lùng nhìn người đi tới.
“Làm sao vậy?" Nhận thấy cô căng thẳng, Baker cúi đầu nhìn cô, ánh mắt dịu dàng mà thâm tình. hắn rất thích Lạc An Hải, cho dù lúc trước bị cô đối xử nhẫn tâm, nhưng vẫn không thể hết hy vọng.
Cho dù Lạc An Hải đã nói với hắn, cô tuyệt không có khả năng yêu hắn, hắn vẫn không buông tay quấn lấy cô, cho rằng chỉ cần mình kiên trì, Lạc An Hải sớm hay muộn sẽ bị anh làm cảm động. Lạc An Hải không để ý Baker hỏi, cứ nhìn phía trước, Baker cảm thấy nghi hoặc, theo ánh mắt của cô nhìn phía trước, chỉ thấy An Cư thiên kim kéo một thiếu niên phương Đông đi tới. Bộ dáng thiếu niên tuấn mỹ, khí chất lạnh lùng tự phụ, một thân tây trang màu đen ẩn ẩn dụ hoặc gợi cảm. Từ lúc thiếu niên xuất hiện, rất nhiều cô gái trong yến hội đều nhịn không được cứ nhìn thiếu niên, đoán xem chàng trai có cử chỉ thân mật với An Cư thiên kim này có thân phận gì. Baker chưa từng gặp Hàn Định Duệ, nhìn thấy cậu thân mật với Angel, còn tưởng rằng cậu là bạn trai Angel, chẳng qua ánh mắt chàng trai này nhìn Lạc An Hải làm hắn cảm thấy bị uy hiếp, cánh tay không tự giác ôm sát eo Lạc An Hải. “Hi, Baker" Angel dẫn đầu chào hỏi.
Hàn Định Duệ không dấu vết đẩy nhẹ eo Angel. Angel hơi ngẩn ra, lập tức hiểu ý Hàn Định Duệ, tuy rằng không biết nguyên nhân, nhưng cô vẫn cười nói với Baker; “Baker, có thể nhảy với tôi một điệu không?"
“Này......" Baker chần chờ, hắn nhìn Hàn Định Duệ, lại lo lắng nhìn về phía Lạc An Hải.
Angel tức giận trừng hắn “Anh đang lo cái gì? Hàn là em của Lạc tiểu thư"
Lời này vừa ra, tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn Hàn Định Duệ, thì ra thiếu niên này chính là em trai bất hòa với Lạc An Hải trong lời đồn? Baker ngẩn người, không kịp nói gì đã bị Angel kéo vào sàn nhảy, chờ hai người vừa đi, Hàn Định Duệ lập tức vươn tay về phía An Hải “Muốn nhảy một điệu không? Chị !" cậu nhấn mạnh chữ cuối.
Lạc An Hải trừng mắt nhìn cậu, thầm muốn xoay người rời đi buổi tiệc, nhưng quanh mình một đống người nhìn chằm chằm bọn họ, cô không muốn mất mặt, lại càng không muốn người ta chế giễu.
Hàn Định Duệ mỉm cười, nhíu mày nhìn cô,
Lạc An Hải vươn tay, Hàn Định Duệ giữ tay cô, đột nhiên dùng sức kéo, Lạc An Hải thiếu chút chật vật ngã vào lòng cậu “Hàn Định Duệ!" Cô cắn răng, ngước mắt căm tức. Hàn Định Duệ ôm eo cô, lại dùng sức, thân thể Lạc An Hải dường như dán sát vào người cậu. Cậu cúi đầu, thở nhẹ bên tai cô;
“Bắt được cô rồi"
Hơi nóng bên tai làm Lạc An Hải run rẩy, cô muốn lui về sau, tay Hàn Định Duệ lại ôm cô càng chặt, không cho cô có cơ hội lùi lại “Hàn Định Duệ, cậu......"
“Suỵt. Bây giờ có rất nhiều người nhìn chúng ta, cô xác định muốn tiếp tục giãy dụa làm mình xấu mặt?" Hàn Định Duệ biết cô sĩ diện bao nhiêu. Quả nhiên, Lạc An Hải lập tức dừng động tác, Hàn Định Duệ cười nhẹ, mở bước chân, ôm cô khiêu vũ, Lạc An Hải bị bắt nhảy theo cậu, bàn tay to ôm thắt lưng cô bá đạo hữu lực, thân thể hai người mờ ám va chạm, cô có thể cảm giác được những ánh mắt kinh ngạc quanh mình...... Rốt cuộc cậu muốn làm cái gì?
Đè nén hoảng loạn trong lòng, Lạc An Hải ép chính mình ngước mắt căm tức nhìn cậu, thấp giọng trách mắng “Rốt cuộc cậu muốn làm gì?"
“Cô thì sao? Muốn chạy trốn tới khi nào?" Hàn Định Duệ hỏi lại. Lạc An Hải lập tức phản bác, “ai chạy trốn......."
“Vậy mấy ngày nay là ai không về nhà?"
Lạc An Hải cứng họng, lập tức quật ngạo nâng cằm “Cậu không có quyền quản tôi, tôi có trở về hay không là chuyện của tôi"
Hàn Định Duệ biết cô lại cậy mạnh phô trương thanh thế......
“Tôi biết cô đang trốn tôi, đừng phủ nhận" cậu không cho cô cơ hội phản bác, ánh mắt gắt gao nhìn cô.
“Lạc An Hải, chừng nào thì cô mới bằng lòng thành thực đối mặt với chính mình? Cô sợ hãi cái gì? Cô cũng biết cô càng sợ hãi càng nói cho tôi, thực ra cô thích -"
Ba;
Một cái bàn tay ngắt lời Hàn Định Duệ nói
Mọi người thất thần, kinh ngạc nhìn hai người.
Lạc An Hải nắm chặt hai tay, tức giận trừng mắt nhìn Hàn Định Duệ, thân thể run rẩy kịch liệt, không nhìn ánh mắt kinh ngạc xung quanh mình, xoay người rời buổi tiệc.
Cô đi rất nhanh, như muốn chạy trốn cái gì, xiết chặt tay phải còn vươn cảm giác đau vì đánh cậu, cô nhắm chặt mắt
Hàn Định Duệ chưa nói ra nhưng đã đánh trúng chỗ sâu khóa chặt trong lòng cô, chỗ đó cô luôn không dám nghĩ tới, không dám đụng vào chìa khóa, một giây vừa rồi đã bị người tàn nhẫn phá vỡ.
Cô không muốn nghe, cũng không dám nghe, thầm muốn chạy trốn thì đột nhiên một cỗ lực đạo từ phía sau đánh úp về phía cô, khiêng cô lên “A!"
Lạc An Hải sợ hãi kêu ra tiếng “Hàn Định Duệ cậu --" Nói còn chưa nói xong, cô đã bị người thô lỗ quăng vào trong xe. Muốn xuống xe, cửa xe lại lập tức bị khóa lại “Mở cửa xe ra! Để tôi xuống!" Cô rống giận. Hàn Định Duệ có tai như điếc, trực tiếp đạp chân ga!
Hàn Định Duệ chạy xe đến chỗ ở của Lạc An Hải. Lúc đầu ở trong xe cô còn tức giận mắng, rồi đến an tĩnh, cuối cùng để Hàn Định Duệ cầm tay cô đi vào phòng.
Trong phòng không bật đèn, chỉ có ánh đèn mỏng manh từ bên ngoài chiếu vào, u ám, hai người không tiếng động đối mặt nhau.
Hàn Định Duệ đi đến quầy bar rót cốc nước, sau đó trở lại trước mặt Lạc An Hải, đưa cốc nước cho cô “Khát nước rồi, uống miếng nước"
Lạc An Hải tiếp lấy cốc nước, trực tiếp hắt lên người cậu, lại dùng sức ném cốc vào mặt cậu.
Cô nghe thấy tiếng cốc đánh trúng trán cậu, tâm căng thẳng, sau đó là tiếng cốc nước rơi xuống đất vỡ tan.
Hàn Định Duệ nhịn đau, hỏi; “Hết giận chưa? Nếu chưa, bên này cũng cho cô đánh"
Cậu nâng tay cô đặt lên gò má phải, Lạc An Hải không chút khách khí đánh tiếp, để lại nhiều dấu tay trên mặt Hàn Định Duệ, nhưng còn chưa đủ, cô trực tiếp xông lên, đám đá cậu. Hàn Định Duệ không lùi không tránh, tùy ý để cô đánh, đau đớn ở trên người, cậu không rên một tiếng.
Lạc An Hải như muốn phát tiết, đem hết toàn bộ khí lực, lửa giận, không cam lòng, còn có uất ức không thể nói ra hóa thành nắm đấm đánh tên trứng thối đáng giận này! Dựa vào cái gì! cậu dựa vào cái gì ép cô! Dựa vào cái gì nói những lời đó với cô!
“Hàn Định Duệ, tên trứng thối! Cậu dựa vào cái gì đối xử với tôi như vậy? Cậu dựa vào cái gì! Cái gì cậu cũng không hiểu! Cái gì cũng không biết! Cậu dựa vào cái gì ép tôi!" Cô rống giận cậu, khàn cả giọng, phảng phất như gào thét, sau đó bắt đầu đẩy cậu, “Cậu cút! Cút! Cách tôi xa một chút"
Hàn Định Duệ không nhúc nhích, kiên định đứng ở chỗ cũ, đôi mắt thâm trầm trong không gian u ám trung gắt gao khóa chặt lấy cô.
Ánh mắt đó dường như làm cho Lạc An Hải điên cuồng, ánh mắt quen thuộc như vậy, giống như người đàn ông trong trí nhớ, kẻ ngốc kia luôn dùng ánh mắt này nhìn ảnh của cô......
“Không cho phép nhìn tôi như vậy! Không cho! Không cho!" Cô dã man bắt lấy cậu, há miệng hung hăng cắn cổ cậu. Cô cắn rất ác, răng nanh dường như cắm vào trong thịt, miệng cảm nhận được vị tanh nồng của máu nhưng cô không buông, nước mắt nóng bỏng rơi khỏi hốc mắt. Cô cực lực chịu đựng, không cho nước mắt rơi xuống, dường như nước mắt rơi xuống, giống như thừa nhận điều gì đó.
Cô luôn luôn kháng cự, luôn luôn không muốn thừa nhận......
Hàn Định Duệ trầm mặc không nói, lẳng lặng cảm nhận cô run run, nghe cô hô hấp dồn dập, dường như là ẩn nhẫn thút thít, thật sự quật cường. Quật cường như vậy cũng biết có một người vì cô mà đau lòng, có một người muốn đem hết tất cả để bảo vệ cô
“Hừm. Đừng sợ. Tôi ở đây. Tôi ở trong này" Giọng nói của cậu rất nhẹ. Thực dịu dàng. Tựa như lông vũ, dịu dàng vờn quanh cô. “Tôi sẽ không rời đi. Sẽ không bỏ em lại. Tôi ở trong này,"
Lạc An Hải mở to mắt, lông mi nhẹ nhàng rung động. Hồi lâu...... nước mắt không cẩn thận rơi xuống. Một giọt lại một giọt, dừng trên vai Hàn Định Duệ. Hun nóng tâm của cậu.
Hàn Định Duệ cảm thấy tâm mình nhuyễn hoàn toàn. Có lẽ cậu luôn chờ đợi giờ khắc này, chờ cô nguyện ý thút thít, mà không phải đè nén rơi nước mắt trong giấc mộng.
Trong lòng cô có nhiều bí mật lắm, mà cậu muốn mở từng cái từng cái bí mật của cô, để cô không giả vờ nữa, cho dù bi thương cũng có thể tận tình rơi nước mắt “Tôi thích em, Lạc An Hải" lời thông báo nỉ non trong bóng đêm chàng nhập tâm Lạc An Hải, “Em muốn tôi đừng yêu em, nhưng không kịp nữa rồi" Từ rất lâu rất lâu trước kia...... Lúc ánh mắt cậu rốt cuộc không thể dời khỏi người cô, đã không còn kịp “Lạc An Hải, để tôi yêu em, được không?"
Lạc An Hải nhắm mắt lại, để nước mắt trào ra. Cô luôn không hiểu cả đời mình sống vì cái gì, cô muốn đối tốt với ba, cô không quên được cảnh ba đứng trước mộ cô bi thống tiều tụy, nhưng một lần nữa, cô như cũ không biết làm thế nào ở chung với cha, có lẽ, trong lòng cô vẫn oán hận cha. Mà đối với Hàn Định Duệ...... Cô luôn luôn hận cậu, cô hận cậu cướp đi tất cả tình thương của cha, hận cậu và mẹ cậu cướp đi nhà của cô, cô hận cậu như vậy, cho rằng cậu cũng giống cô, giữa bọn họ chỉ có hận. Nhưng cậu lại vào phòng cô hàng đêm, hàng đêm cô đơn ôm ảnh của cô, vào ngày sinh nhật của cô, mua bánh ngọt, vì cô hát chúc mừng sinh nhật, một mình nằm trên giường cô mở mắt đến bình minh. Cô cứ như vậy nhìn cậu, ngày ngày đêm đêm...... Cô không hiểu, cậu yêu cô như thế nào? Hận thù trong lòng trở nên mờ mịt, lại bất tri bất giác trở thành đau lòng, cô không cần cậu như vậy, cô không cần!
Tình yêu, cho tới bây giờ cô đều không cần!
Yêu chỉ làm người điên cuồng, giống mẹ, vì tình yêu mà u mê cả đời, trước khi chết vẫn nắm chặt tay, khóc nói với cô, ngàn vạn đừng tin tưởng vào tình yêu, tình yêu chỉ làm người thống khổ, giống như bà.
Cô nhớ kỹ lời mẹ nói, cô không yêu. Xem, mẹ nói đúng, nhìn Hàn Định Duệ kìa, không phải cậu cũng vì yêu thống khổ, mới có thể đáng thương lại thật đáng buồn như vậy, đến chết vẫn ôm ảnh của cô thì có ích gì? Cô sẽ không trở lại với cậu, sẽ không...... Cho cả đời cũng vậy, cô sẽ không thương cậu, cô chỉ cần cậu chán ghét cô!
Hẳn là như vậy...... cậu hẳn là chán ghét cô.
Nhưng mà, cô thực sự muốn cậu chán ghét cô sao? Thực sự không cần tình yêu của cậu sao?
Lạc An Hải, cô đang trốn tránh cái gì -- ngày đó, cậu hỏi cô như vậy, cặp mắt kia dường như có thể nhìn thấu cô.
Cô đang trốn tránh cái gì...... Lạc An Hải nghĩ, cô trước mộ cậu chảy giọt nước mắt kia, khi đó đau lòng cùng không cam lòng.
Cô đau lòng cậu ngốc, không cam lòng...... Không cam lòng mình không thể đáp lại cậu, cô luôn không dám thừa nhận cô đã sớm không hận hận, hận ý trong lòng đã sớm bị cậu si ngốc làm tan biết hết. Cô mắng cậu đồ ngốc, hai chữ tiếc nuối với cậu, cùng lời mẹ nói trước kia làm cô sợ hãi, làm cô không dám dễ dàng tin tưởng tình yêu, cho nên cô làm bộ như tình yêu không tồn tại, cô để bản thân không nhìn thấy sự mờ ám giữa cô và cậu.
Cậu yêu cô, sao cô không biết, giữa hai người luôn tồn tại sự mờ ám, chỉ là, cô làm bản thân làm bộ như không biết.
Giống như cô, rõ ràng có thể bỏ qua cậu, lại luôn cố ý trêu chọc cậu, muốn cậu nhìn cô, không cần quên sự tồn tại của cô.
Người đàn ông kia dùng tình yêu si ngốc của cậu khắc sâu dấn ấn vào lòng cô, làm cho cô dù dù sợ hãi tình yêu, dù miệng nói chán ghét, vẫn nhớ thương cậu, trong lòng vụng trộm quyến luyến tình yêu của cậu, nhưng lại không dám thừa nhận. Cô trốn, cô trốn, ở trước mặt cậu giả vờ, lại sợ cậu thực sự xoay người rời đi, mà khi cậu đến gần rồi, cô lại không nhịn được sợ hãi bỏ chạy. Cho tới bây giờ, cậu tiến sát từng bước, lại không làm cho cô trốn tránh.
Mà cô, cũng thoát không được. Mệt mỏi, có lẽ trong lòng cô đã sớm không muốn trốn, đã sớm muốn yêu và được yêu.
Bọn họ giống như S và M tra tấn giằng co lẫn nhau , một cái tiến, một cái liền lui, lại luôn nắm chặt sợi dây kia, ai cũng không buông ra -- thực ra, cô luôn sợ cậu buông ra, cô nghĩ, có lẽ trời cao để cô sống lại một lần là vì cậu, vì không muốn cô phụ cậu. Lạc An Hải buông răng nanh, Hàn Định Duệ cười hỏi; “Không cắn nữa sao?"
Lạc An Hải không nói chuyện, cô rũ mắt, hai tay vẫn cầm lấy cổ áo cậu, dần dần giận run, mùi máu tanh trong miệng làm cho cô muốn cười, trong lòng lại ê ẩm. Người này, cứ như vậy ngơ ngác để cô cắn, đồ ngốc.
“Cái gì?" Hàn Định Duệ không nghe rõ Lạc An Hải nói gì, chính dùng sức kéo cậu xuống, sau đó ngẩng đầu cắn môi của cậu, nước mắt theo khóe mắt chảy xuống - đồ ngốc, cô không trốn.
Lúc cô mở rất mệt mỏi, mày từ từ nhíu chặt, tuy rằng vẫn muốn ngủ, nhưng hình ảnh trong mộng lại nhớ rõ ràng...... Cô cảm thấy đó nhất định là ác mộng......
Nhưng mà ác mộng này có phải là quá rõ ràng rồi không? Lạc An Hải lại nhắm mắt lần nữa, nghĩ cái giường...... Hả? Không đúng, ai ôm cô vậy......
Cô nghi hoặc cúi đầu, nhận ra toàn thân mình trần trụi...... Chuyện này không có gì, có khi cô cũng sẽ lỏa ngủ, trọng điểm là cánh tay tránh kiện đang ôm thắt lưng cô kia! Lạc An Hải chớp mắt thanh tỉnh triệt để.
Rốt cục phát hiện có người dán sau lưng cô, dựa theo xúc cảm...... Cô biết người phía sau nhất định không mặc quần áo!
Lúc này, trong mắt ánh lên giấc mộng dâm loạn kia.
Không thể nào......
Lạc An Hải nhanh chóng nhảy xuống giường, không quên bắt lấy chăn bao quanh thân thể, sau đó nhìn về phía giường của cô --
Thiếu thân hình mềm mại trong vòng tay, Hàn Định Duệ ghé vào giường, khuôn mặt tuấn mỹ trẻ con chôn trong gối, chỉ lộ ra một phần khuôn mặt, tấm chăn duy nhất drap trên giường đã ở trên người Lạc An Hải,
Thân hình trần trụi màu đồng không hề che đậy, lưng con bướm cốt đường cong tuyệt đẹp, cơ bắp rắn chắc ẩn ẩn lộ ra mạnh mẽ tinh tráng, dưới thắt lưng là cái mông hữu lực gợi cảm.
Sau đó cặp chân dài cường kiện khỏe mạnh...... Toàn thân cao thấp không có một vết sẹo, hoàn mỹ có thể làm cho phụ nữ chảy nước miếng. Ánh mắt Lạc An Hải dừng lại trên lưng cậu, vết thâm đã nhạt màu, nhưng mà vai lại có hơn vài vết cào hồng hồng mờ ám, rõ ràng là bị móng tay cào qua...... Chớp mắt, cô bỗng xúc động muốn ôm đầu rên rỉ, cô và Hàn Định Duệ cái gì cũng chưa làm, nhưng cũng cái gì đều làm.
Cô nhớ tiếng thở dốc nóng rực bên tai trong mộng, hai người nhiệt liệt liếm mút hôn, vai cô, gáy cùng bầu vú bây giờ còn lưu lại dấu hôn của cậu, tay cậu tiếp sờ toàn thân cô, ngón tay còn tiến tới nơi tư mật của cô...... Ấn tượng khắc sâu nhất là cái đó dán lên cọ lấy huyệt hoa, cho dù cách quần lót, cô còn nhớ rõ khoái cảm bị cọ đến run run kia, vừa nghĩ đến hình ảnh đó, nơi riêng tư thế mà lại nóng lên phiếm đau, dường như còn tham luyến tư vị kia.
Shit!
Lạc An Hải kẹp chặt chân, xấu hổ nhịn xuống theo xôn xao đáng chết đang dâng trào ở nơi tư mắt, trừng mắt nhìn người đàn ông nằm trên giường, sắc mặt đen hồng đan xen, rõ ràng không biết nên xử lý tình huống trước mắt này như thế nào.
Tối hôm qua, tất cả chuyện xảy ra ở toilet pub đều hiện lên trong óc, sau đó...... Cô hoàn toàn không nhớ cái gì.
Cô có thể đoán được Hàn Định Duệ mang cô về nhà, nhưng vì sao cậu lại nằm trên giường cô, hơn nữa cũng giống cô toàn thân không mặc quần áo?
Người cởi quần áo của cô nhất định là cậu!
Trên người cô còn lưu lại mùi sữa tắm, mùi hoa hồng thoang thoảng, là hương vị sữa tắm cô thích dùng nhất.
Cho nên, Hàn Định Duệ không chỉ cởi quần áo mà còn giúp cô tắm rửa...... Lạc An Hải xác định thằng nhóc thối tha này chưa ăn hết cô, cho dù chuyện xảy ra sau này cô không nhớ gì, nhưng thân thể có bị tiến vào hay không, cô biết. Nhưng mà khác nhau sao? toàn thân cao thấp đều bị Hàn Định Duệ hôn lên hết: Hơn nữa người này ăn còn không biết lau miệng,. Trần trụi nằm trên giường cô; Còn dùng tư thế thân mật như vậy ôm cô......
Sắc mặt Lạc An Hải rốt cuộc biến thành màu đen, từ khi Hàn Định Duệ tuyên chiến với cô ở phòng làm việc, hành vi của cậu bắt đầu làm cho cô không thể đoán trước.
Cô rõ ràng không muốn có gì khúc mắc với cậu, cô cực lực giở trò xấu, làm cho mình bị chán ghét, bọn họ hai người luôn tranh cãi, dường như không có lúc nào hòa bình. Cô cho rằng mình đã thành công, nhưng vào lúc này lại nhận ra bản thân và cậu cùng xuất hiện hình như cô không tự giác được có gì đó càng lúc càng sâu.
Đầu tiên là cậu dùng danh nghĩa giám sát vào ở nhà cô, rồi lại đến công ty cô, còn biểu thị công khai cậu sẽ không lại nhường nhịn cô nữa, ánh mắt thâm trầm tràn đầy tính xâm lược làm cho cô kinh hoảng, khi đó cô đột nhiên cảm thấy mọi chuyện hình như đã vượt qúa tầm kiểm soát của mình......
Mà bây giờ, hai người thiếu chút đã làm tình.
Nói cậu lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn...... nhưng Lạc An Hải nhớ tới tối hôm qua hình như là cô khiêu khích Hàn Định Duệ trước, là cô hôn cậu trước, cũng là cô trước dùng đầu gối cọ xát nơi đó của cậu......
“A!" Lạc An Hải rốt cục không nhịn được nữa ôm lấy đầu, nhắm mắt rên nhẹ làm Hàn Định Duệ bị đánh thức,- mở mắt liền thấy biểu cảm xấu hổ ân hận đan xen của cô. Bộ dáng này khó gặp, cậu không nhịn được cong khóe miệng tay phải chống gò má. cậu nâng nửa người trước, cũng không để ý mình trơn không có một mảnh vải che thân, dùng giọng khàn khàn mới tỉnh nói; “Biết xấu hổ?"
Đang đứng ở áo vũ trạng thái Lạc An Hải bị của cậu thanh âm dọa đến, cô vội vàng ngẩng đầu, lập tức bày ra bộ dáng trấn định, miệng theo bản năng trả lời; “Cái gì ngượng? Cậu đừng tự cho là --" Nhưng lúc ánh mắt nhìn thấy hạ thân của cậu bừng bừng phấn chấn vì sáng sớm, sắc mặt cô lập tức cương cứng, những lời muốn nói đều tắt lại trong cổ họng, cuối cùng hóa thành xấu hổ gắt lên; “Hàn Định Duệ! Nhanh mặc quần áo cho tôi."
“Quần áo?" Hàn Định Duệ nhìn về góc bên phải, Lạc An Hải theo ánh mắt cậu nhìn lại, liền thấy đến một đống quần áo để ở nơi đó, có thể nhìn thấy trên quần áo có vết nôn mửa, Lạc An Hải ngốc ra.
“Xem ra cô chỉ đối có ấn tượng với chuyện xảy ra trong toilet pub......" cậu mới nói ra miệng, liền thấy biểu cảm trên mặt Lạc An Hải trầm xuống, ánh mắt nhất thời không dám nhìn cậu, cho nên không phát hiện trong mắt cậu có tia sáng soẹt qua, ẩn ẩn tà ác.
“Về sau tôi mang cô về nhà, cô vừa nôn vừa nháo, không có cách nào, tôi chỉ có thể tự mình giúp cô tắm rửa." Hàn Định Duệ rất bất đắc dĩ miệng “Thật vất vả mới hầu hạ được cô lên giường, cô lại quấn quít lấy tôi không cho tôi rời đi, không có cách nào khác, ta chỉ có thể ngủ cùng cô." Đương nhiên, tình huống thật sự không như lời cậu nói, nhưng mà cũng kém không xa. Cô ói ra cả hai người, không có cách, cậu đành phải tự tay giúp cô tắm rửa, chờ cậu tắm xong ôm cô lên giường, chuẩn bị về phòng mặc quần áo đã thấy cô theo quán tính cuộn người lại một đống ngủ say, khuôn mặt nhỏ nhắn vì tắm rửa mà trong trắng hồng hồng, lại che giấu không được tia yếu ớt, cái miệng nhỏ nhắn mơ hồ nói cái gì, cậu kề sát vào nghe, lại nghe thấy cô kêu tên của cậu...... Giọng nói nỉ non dường như đang khóc thút thít, làm cho cậu không thể bỏ lại cô như vậy. Trong lòng cô cất giấu vô số bí mật, lại quen dùng mặt nạ kiêu ngạo che giấu, dùng vẻ không tha cho người khác làm bộ cậy mạnh.
Cô luôn tìm cậu gây phiền phức, dùng cái miệng nhỏ nhắn xinh đẹp lại đáng giận châm chọc cậu, lần đầu tiên gặp cậu đã như thế, cả người là thế, không lý do cũng sẽ đi châm chọc người khác, nhìn người ta đau cô liền vui, cậu không thể hiểu nổi hành động của cô, nhưng cô đắc ý kiêu ngạo như vậy lại bừa bãi mà đàng hoàng, làm cho cậu không tự chủ được dừng ánh mắt trên người cô.
Cậu luôn luôn nhìn cô, nhận cô khiêu khích châm biếm. Lúc cậu nhẫn không nói lại, cô sẽ cảm thấy không thú vị rời đi, mà cậu, liền nhìn bóng lưng của cô, chớp mắt cảm thấy cô cách cậu xa như vậy...... làm cho lòng cậu hốt hoảng; Mà khi cậu không nhịn được nói lại, ánh mắt cô sẽ tỏa sáng, như có lửa bùng cháy, nhìn cặp mắt xinh đẹp kia in lên bóng hình của cậu, cậu nháy mắt cảm thấy thỏa mãn.
Sau đó, cậu đột nhiên sáng tỏ, thì ra quá mức chăm chú theo dõi một người thì ánh mắt của mình rốt cuộc rời không được, sẽ làm bản thân mê muội.
Mà người làm cho cậu mê muội lại không biết, thản nhiên vui vẻ ở giữa đám đàn ông, không nhìn thấy cậu đang nhìn cô.
Cậu vốn muốn chờ đợi, chờ chính mình lớn lên một chút, nhưng khi cậu nhìn thấy cô và những người đàn ông kia trên tạp chí, cậu đột nhiên cảm thấy cứ chờ nữ, cô gái đáng giận này càng chơi càng quá đáng.
Từ lúc ở văn phòng tuyên bố với cô, còn có lần kích tình đó là ngoài ý muốn không thể phủ nhận, cậu thích ngoài ý muốn này.
Mà bây giờ...... nhìn cô gái chìm trong ánh mặt trời vì lời nói của cậu mà thần sắc không ngừng thay đổi, Hàn Định Duệ biết giờ phút này cô nhất định đang nghĩ xem nên đối phó chuyện này thế nào. Mà cậu lại không muốn cho cô thời gian suy xét. Hàn Định Duệ đột nhiên xuống giường đi tới chỗ Lạc An Hải, ánh mặt trời ngoài cửa sổ phủ lên người cậu, làm cho cơ bắp phập phồng càng gợi cảm lại mê người.
Lạc An Hải nhịn xuống ý muốn lui về sau, mắt đẹp cảnh giác nhìn cậu, đè nén tầm mắt, làm bản thân đừng nhìn xuống. cậu cách cô một bước rồi dừng lại, hai người quá gần, cậu chậm rãi cúi mặt xuống, hô hấp nóng rực thổi lên má phấn của cô, môi tới gần dường như muốn hôn. Rốt cục Lạc An Hải không nhịn được vươn tay, tay trái giữ chăn, tay phải trực tiếp hướng lên trên, chuẩn bị chế trụ yết hầu của cậu. Hàn Định Duệ nhanh chóng bắt lấy tay cô – người học thuật phòng thân cũng không chỉ có cô, mười tuổi năm ấy, cậu bị đánh phục hồi lại bình thường rồi, liền nói mẹ giúp cậu báo danh học võ thuật, rèn luyện thân thủ.
Hàn Định Duệ cầm lấy tay cô bẻ ra phía sau, Lạc An Hải bị ép về phía trước, bộ ngực dường như dán lên ngực của cậu, cô nổi giận, thằng nhóc này dám phản kháng, động thủ với cô. “Suỵt" Hàn Định Duệ điểm môi cô, ngón tay cầm lấy mấy sợi tóc ngực cô, môi tiến đến bên tai cô, nhẹ giọng nói: “Lạc An Hải, tối hôm qua là cô bắt đầu trước"
“Cái gì?"
“Cô nhớ không, là cô khiêu khích tôi trước" Hàn Định Duệ nhàn nhạt mỉm cười, nhún vai, “Cho nên ngoài ý muốn đó không thể trách tôi, hơn nữa cô còn ói ra cả người tôi, tôi chẳng những không so đo, còn tốt bụng chăm sóc co" Xem, cậu rất thiện lương “Không cần cảm ơn, Nhưng mà sau này đừng uống say nữa, cũng không phải ai cũng đều giống tôi quân tử như vậy" Dứt lời, cậu buông cô ra, hạ thấp người, “Tôi về phòng đây." Lạc An Hải bị cậu vô sỉ nói mà tức giận đến không nói ra lời, toàn thân phát run.
Quân tử? Mẹ nó! cậu rõ ràng cái gì cũng làm! Cho dù không thực sự giữ lấy cô, nhưng toàn thân cao thấp nơi nào cậu không chạm qua? Quân tử sao, hai chữ này cậu có mặt mũi nào nói qua!
Đáng giận nhất là cô! Cô thế mà lại bị khí thế của cậu áp đảo, thế mà tìm không nói lại được cậu!
“Á!!!" cuộc đời lần đầu tiên Lạc An Hải tức giận đến thét chói tai.
Hàn Định Duệ đứng ở ngoài cửa, một chút cũng không ngoài ý muốn nghe được nữ vương điện hạ rống giận, môi mỏng hơi nhếch gợi lên một độ cong sung sướng.
Cậu biết những lời này chắc chắn sẽ làm Lạc An Hải phát điên, cậu đúng là cố ý, như vậy ánh mắt của cô mới có thể ở trên người cậu, đôi đồng tử đạm sắc kia mới có hình bóng của cậu!
Ngay lúc Lạc An Hải vì Hàn Định Duệ mà phát điên, ảnh Mark bị đánh thành mặt heo đã được đăng lên tạp chí, hắn còn một hồi nước mắt một hồi nước mũi khóc kể lại Lạc An Hải xui một đám người vây đánh hắn.
Mà sau khi Lạc An Hải khinh thường vất tạp chí đi, đột nhiên nhận được điện thoại Lạc Thành Hòa kêu cô về nhà, cô biết ba muốn giáo huấn cô. Đành phải nhận mệnh về nhà, trước khi mở cửa đã chuẩn bị nghênh đón hung khí ông già quăng đến, nhưng lại không ngờ vào cửa rồi cái gì cũng không có, chỉ có Mai Phương chào đón tươi cười, “An Hải, con đã về" Mai Phương cười đi đến cửa, “Ba con ở phòng khách chờ con đấy" Lạc An Hải nghi hoặc liếc Mai Phương một cái, bình thường ông già tức giận muốn giáo huấn cô, Mai Phương sẽ luôn một mặt u sầu, sao bây giờ lại tươi cười?
Cô đi vào phòng khách, thấy Lạc Thành Hòa ngồi ở giữa sofa uống trà, mà trên bàn trà có lẽ là tạp chí mới ra hôm nay. Nhưng mà, vì sao Hàn Định Duệ thằng nhóc này lại ở đây!
Lạc An Hải bất mãn trừng Hàn Định Duệ, Hàn Định Duệ không nhìn ánh mắt cô phóng tới, đem trà lạnh đổ bỏ, cầm lấy ấm nước nóng rót vào ấm trà, lại rót một chén trà cho Lạc Thành Hòa.
Lạc Thành Hòa cầm lấy chén trà ngửi ngửi, uống một ngụm, gật đầu “Được, Tiểu Duệ, kỹ thuật pha trà của con càng lúc càng tốt" Sau đó mới nhìn Lạc An Hải, hừ một tiếng “Đứng ở đó làm gì? Lại đây." Lạc An Hải mím môi, đi đến sofa đối diện ba ngồi xuống, Hàn Định Duệ chủ động rót chén trà đặt trước mặt. Cô trực tiếp làm như không thấy, người này chỉ giả ngoan trước mặt ba cô “Tạp chí ngày hôm nay chắc con xem qua rồi?" Lạc Thành Hòa gõ gõ tạp chí để trên bàn, nhân vật chính trên bìa chính là Lạc An Hải.
“Xem qua" Lạc An Hải rất muốn nói với cha, ba muốn mắng thì cứ trực tiếp mắng đi, không cần quanh co như vậy, dù sao ở trong lòng ông cô làm gì cũng sai.
“Cha hỏi con, có phải thằng nhãi nhà Nại Tư này muốn quấy rối con hay không?" Lạc Thành Hòa nghe qua rất nhiều chuyện của con nhà Nại Tư, là một tên phá gia bại sản, chỉ ở bên ngoài gây chuyện sinh sự, cho dù ông và con gái không thân nhưng cũng biết con gái căn bản sẽ không coi trọng loại mặt hàng này “Vết thương trên người cậu là do con đánh sao? cậu làm gì với con? Con nói! Hắn có bắt nạt con hay không? Nói cho ba, chắc chắn ba sẽ không bỏ qua cho thằng nhãi đó, dù là nhà Nại Tư cũng không bảo vệ được hắn!" Lạc Thành Hòa càng nói càng làm Lạc An Hải thất thần, cô cho rằng ba muốn mắng cô, lại không ngờ...... Xem khuôn mặt phẫn nộ của cha, cô nhất thời choáng váng.
Trong lòng đột nhiên dâng lên một trận chua xót, cô luôn luôn không biết nên làm thế nào để ở chung với cha, cho dù cả đời, cô cùng ba đều lạnh nhạt với nhau, nhưng lần này cô lại rõ ràng cảm nhận được ba quan tâm, cảm giác này rất xa lạ, làm cho cô nhất thời không biết nên làm sao. Lạc Thành Hòa cũng phát hiện mình kích động, gặp con gái ngây người nhìn ông, ông xấu hổ ho nhẹ một tiếng, cũng cảm thấy không được thoải mái, miệng lại tập theo quán tính mắng con gái “Nói đến cũng là con không đúng, con gái ai lại đi đến mấy chỗ như pub đó, thật là...... Loại địa phương đó về sau ít đi cho ba" Lạc Thành Hòa căm giận đứng dậy, trước khi rời khỏi phòng khách còn nói một câu, “Khụ, buổi tối ở lại ăn cơm, buổi sáng dì Mai của con có mua rất nhiều đồ ăn con thích" Mai Phương đứng ở một bên cười liếc chồng một cái “Cái gì em mua, rõ ràng sáng sớm anh liền lôi kéo em đi siêu thị, tự mình chọn mua một đống đồ ăn An Hải thích rồi bảo em nấu"
Lạc Thành Hòa thẹn quá hóa giận trừng vợ một cái, cũng không phản bác, chỉ bước nhanh vào thư phòng. Mai Phương che miệng cười, nhìn An Hải nói “Xem, ba con đang thẹn thùng."
Lạc An Hải hơi giật mình nhìn bóng lưng cha, lại có loại cảm giác ông đang chạy trối chết, cô bỗng muốn cười, ba như vậy là lần đầu tiên cô thấy, cảm giác xa lạ biến mất không ít, quay đầu nhìn gương mặt từ ái của Mai Phương, lần đầu tiên Lạc An Hải nhướng môi cười lại với Mai Phương.
Mai Phương giật mình, mắt đột nhiên cay cay, bà vội vàng rũ mắt xuống, “Dì đi chuẩn bị cơm, đợi chút, lập tức có liền, Tiểu Duệ, con nói chuyện với An Hải đi" Sau đó cúi đầu đi vào bếp.
Mai Phương mặc dù nhanh chóng cúi đầu, nhưng Lạc An Hải vẫn nhìn đến thấy mắt bà ửng hồng, cô không ngờ người đàn bà cô luôn chán ghét nữ thế mà lại vì một nụ cười đơn giản của cô liền đỏ mắt
“Đây là lần đầu tiên cô cười với mẹ tôi" Hàn Định Duệ lên tiếng, nhìn Lạc An Hải cười với mẹ, cậu cũng kinh ngạc “Khó có được ngày trên người cô không có gai" Đây có tính là tốt không?
Lạc An Hải lập tức thu hồi nụ cười, đối mặt với cậu, sắc mặt chuyển lạnh như băng “Sao cậu lại ở đây?" Chỗ ở có cậu, công ty cũng có cậu, ngay cả ngẫu nhiên về nhà một lần cũng có thể nhìn thấy cậu, lại ngay lúc cô không muốn thấy mặt cậu nhất!
Từ ngày bị cậu khiêu khích, trong lòng Lạc An Hải liền có một ngọn lửa, muốn tìm cậu. Muốn trả thù, nhưng khi gặp mặt cậu thật rồi, trong đầu lại hiện lên cảnh hai người thân mật, hình ảnh dâm mĩ kích thích này càng ngày càng rõ ràng khắc sâu, làm cho cô thấy cậu liền xấu hổ. Cuối cùng, cô đành phải lựa chọn trốn tránh, nhắm mắt làm ngơ, đối mặt với mặt lạnh của cô, Hàn Định Duệ giữ lấy biểu cảm vô tội, “Mẹ tôi bảo tôi hôm nay về ăn cơm chiều"
Cậu biết Lạc An Hải đang trốn cậu, rất rõ ràng. Rõ ràng ở chung một chỗ, hai người lại không gặp mặt, cho dù đến công ty cô cũng không thấy bóng dáng của cô, bởi vậy nghe Mai Phương nói hôm nay Lạc An Hải cũng sẽ về, cậu chợt nghe lời mẹ nói nhận mệnh về nhà. Thật sự là âm hồn không tan, Lạc An Hải không muốn ở cùng cậu cùng một không gian, đứng dậy chuẩn bị lên lầu về phòng mình.
Ai dè cô vừa đứng lên, Hàn Định Duệ cũng đứng dậy theo. Cô lạnh lùng trừng cậu, cậu nhíu mày đáp lại, Lạc An Hải hít sâu, quyết định không nhìn cậu, đi tới cầu thang, Hàn Định Duệ giống như cái đuôi, đi theo phía sau cô.
Lạc An Hải nhắm chặt mắt, nói với chính mình không cần để ý thằng nhóc này, bước nhanh đi lên lầu ba, đến cửa phòng của mình. Mà Hàn Định Duệ lại đi qua bên người Lạc An Hải, cũng chuẩn bị về phòng của mình.
Tay giữ nắm của, Lạc An Hải mới phát hiện tay mình đang phát run, lòng của cô không tự giác khẩn trương, thẳng đến khi Hàn Định Duệ đi qua rồi cô mới lặng lẽ thả lỏng.
An Hải âm thầm hít sâu, chuẩn bị đẩy cửa ra thì hơi ấm lại đột nhiên tới gần lưng của cô, hơi thở nóng rực dán bên lỗ tai của cô “Lạc An Hải, cô đang sợ cái gì?" Lạc An Hải cả kinh, tim thắt chặt lại, nhanh chóng xoay người đẩy cậu ra, ngước mắt căm tức “Hàn Định Duệ! Cậu đang nói linh tinh gì thế?"
Hàn Định Duệ nhíu mày hỏi lại; “Cô nói xem?"
“Nhàm chán, tôi không có hứng thú nói chuyện với cậu" Lạc An Hải không muốn để ý cậu, xoay người mở cửa phòng. Ngay lúc cô muốn đóng cửa, Hàn Định Duệ lại đột nhiên bước vào chặn cửa lại
“Cậu muốn làm gì?" Lạc An Hải trừng cậu, nếu không phải không đánh lại được cậu, cô nhất định sẽ trực tiếp cho một cước đánh ngã cậu. Hàn Định Duệ cười, bình tĩnh nhìn cô, sau đó từ từ phun ra một câu;
“Cô đang căng thẳng"
Cậu cúi người, con ngươi đen khóa lấy cô “Cô nhất định không biết khi cô căng thẳng thì khi ánh mắt sẽ dao động, mà lúc sợ hãi thời hai tay sẽ nắm lại" cậu nhìn tay đang nắm chặt của cô “Cho nên cô. Bây giờ vừa khẩn trương vừa sợ hãi" cậu hạ kết luận, tay trái nắm lấy một ít tóc của cô đưa tới chóp mũi nẹ ngửi, ánh mắt nhìn chằm chằm cô “Lạc An Hải, cô đang trốn tránh cái gì?" Như bị nói trúng cái gì, con ngươi An Hải hơi co lại, lập tức dùng sức đẩy cậu ra, gương mặt thoáng tái nhợt lại quật cường mà bất tuân.
“Hàn Định Duệ, tôi mặc kệ cậu muốn nói gì, mà bây giờ tôi cũng không có thời gian nghe cậu nói nhảm." Cô dùng sức đóng cửa lại, trốn vào phòng lập tức nhắm mắt lại, dựa lưng vào cửa, chậm rãi ngồi xuống, hai tay ôm gối, toàn bộ thân mình không ngừng phát run, câu nói của cậu cứ phảng phất bên tai – cô đang trốn tránh cái gì?
Hàn Định Duệ từng nghĩ tới mọi chuyện giữa cậu và Lạc An Hải.
Từ khi mười tuổi cậu bước vào Lạc gia, cô gái kiêu căng mười bốn tuổi đó rõ ràng đã nói với cậu, cô chán ghét cậu, cô không phải chị của cậu, tốt nhất cậu nên cách xa cô một chút. Hàn Định Duệ có thể hiểu được Lạc An Hải chán ghét, đổi lại là cậu, cũng nhất định sẽ có địch ý với người muốn xâm nhập nhà cậu.
Với lại, thái độ của Lạc An Hải so với cậu tưởng tượng còn tốt nhiều lắm, ít nhất cô chưa từng tìm mẹ cậu gây phiền phức, hơn nữa lại trực tiếp sảng khoái biểu hiện chán ghét với cậu, chứ không phải mặt ngoài vờ ngoan, ngầm sử thủ đoạn -- cậu ở khu ổ chuột gặp nhiều đứa bé như vậy lắm.
Bởi vậy, Lạc An Hải thình lình bất ngờ quang minh chính đại -- Nhưng mà về sau, Hàn Định Duệ hiểu được, so với lén giở trò xấu làm người ta rủi ro tiềm ẩn, Lạc An Hải càng thích trực tiếp khiêu khích hưởng thụ kẻ thù tức giận đến nghiến răng lại không biết làm thế nào.
Lạc An Hải ở trong mắt cậu luôn luôn mâu thuẫn.
Ngoài miệng nói chán ghét mẹ cậu, lại chưa từng làm chuyện tổn thương mẹ, lúc xung đột với chú Lạc, cho dù ngẫu nhiên nói vài câu ngỗ nghịch một chút, nhưng phần lớn đều an tĩnh nghe chú Lạc thúc. Những chuyện chú Lạc thúc muốn cô làm, cho dù trong lòng không muốn, vẫn sẽ làm. Mà đối với cậu, rõ ràng muốn cậu cách xa cô một chút, lại không ba thì năm đến trước mặt cậu khiêu khích, châm chọc rồi lại cả người toàn vẹn không tâm không phế vỗ mông chạy lấy người.
Chỉ là, nhất định cô không biết, một giây trước khi cô xoay người đi, ánh mắt luôn lặng lẽ trầm xuống sâu thẳm, hồi nhỏ cậu không hiểu ánh mắt kia có nghĩa là gì, chờ trưởng thành, lại cảm thấy ánh mắt sâu thẳm đó có cái gọi là bi thương.
Quan sát Lạc An Hải bất tri bất giác trở thành thói quen của Hàn Định Duệ, cũng bởi vậy cậu phát hiện hàm nghĩa của rất nhiều động tác nhỏ của cô, ví dụ như; Nâng cằm nhìn người khác, chính là lúc cô cậy mạnh; Lúc tình hình khẩn trương sẽ bày ra cả bộ dáng vú lấp miệng em, nhưng ánh mắt lại không tự giác né tránh; Sợ hãi thì hai tay rũ xuống bên người nắm chặt, như đang nói với bản thân không phải sợ...... Điều đó: Những động tác nhỏ đólàm cho cậu cảm thấy Lạc An Hải giống như một cô bé không có cảm giác an toàn, đáng yêu lại làm cho người ta đau lòng. Bọn họ nhìn như không lui tới, lại không có lúc nào là không chú ý đối phương, một tầng mông lung lại mờ ám ở giữa hai người, cũng không có người nào đâm phá. Mà cô lại làm như không thấy, còn cậu lại kiên nhẫn chờ.
Chuyện ngoài ý muốn ở pub là ngòi nổ, kích tình rốt cục đâm phá cửa sổ giấy mỏng manh, Hàn Định Duệ quyết định không chờ đợi nữa, không để cô trốn tránh nữa. Nhưng mà, cô gái Lạc An Hải này lại ngoan cố như vậy.
Hàn Định Duệ nhìn tạp chí mới đặt trên bàn, mặt bìa vẫn là cô gái cố chấp kia. Cô và một người đàn ông thân mật ôm nhau, mà người đàn ông kia lại đúng là người lần trước bị Lạc An Hải ném ngã xuống đất cầu cô đừng chia tay “Hả? Hàn, Cậu đến trường lúc nào thế?" Angel mới vừa tiến vào văn phòng hội học sinh, không ngờ lại gặp Hàn Định Duệ, người này thực sự nhiều ngày không có tới trường rồi “Khó có khi cậu ở đây, vừa hay, tớ có việc...... Từ lúc nào cậu có hứng thú với mấy loại tạp chí này?"
Cô kinh ngạc nhìn tạp chí Hàn Định Duệ đặt trên bàn, trên tay cô cũng vừa hay có một quyển.
Nhưng mà không đợi Hàn Định Duệ trả lời, Angel lại hưng phấn nói tin đồn nhảm; “Lòng của con gái đúng là kim dưới đáy biển, tâm nữ vương đúng là khó dò nha! Lúc trước đá Baker thảm như vậy, không ngờ bây giờ hai người lại hòa hảo ngọt như mật, trên tạp chí còn nói chuyện tốt của hai người gần tới, đã chuẩn bị đính hôn...... Hàn, đây là thật hay giả?" Thật hay giả...... Việc này chú Lạc cùng mẹ cũng đang hỏi cậu.
Nhìn tạp chí, Lạc Thành Hòa cũng bị vây quanh tình huống kỳ diệu, hoàn toàn không hiểu con gái mình đang làm gì, gọi An Hải, di động lại tắt máy, vốn tưởng Hàn Định Duệ ở gần có thể biết chuyện Lạc An Hải, để Mai Phương gọi đến hỏi, lại không ngờ chẳng hỏi được gì từ miệng Hàn Định Duệ. Hàn Định Duệ không nói cho hai người biết.
Mấy ngày nay Lạc An Hải không về nhà, cũng không đến công ty, điện thoại luôn luôn tắt máy, ngay cả người trong công ty nhân cũng tìm không thấy, đại khái chỉ có chó mới biết hành tung của cô. Hàn Định Duệ không ngoài ý muốn, Lạc An Hải sẽ trốn cậu, lại không ngờ rằng cô sẽ làm ra loại chuyện này, nhìn hai người ôm nhau trên tạp chí, ánh mắt cậu âm trầm không trả lời Angel mà hỏi ngược lại “Nghe nói hôm nay là tiệc mừng sinh nhật của ba cậu?"
Nhà Hunter và nhà An Cư có hợp tác làm ăn, ba Angel chuẩn bị tiệc sinh nhật, Baker nhất định sẽ đến chúc mừng, như vậy Lạc An Hải cũng nhất định sẽ lấy tư cách là bạn gái của Baker mà tham dự. Angel dễ dàng mà bị Hàn Định Duệ dẫn sang chuyện khác.
“Ai, thiếu chút tớ quên, vừa hay tớ muốn tìm cậu nói chuyện này" Cô chắp hai tay lại cầu xin “Hàn, van nài cậu làm bạn trai của tớ đi! Nếu không ông nội của tớ nhất định sẽ nhân cơ hội giới thiệu bạn trai cho tớ, phiền chết ! Hàn, tớ làm lá chắn cho cậu lâu như vậy, cậu cũng nên báo đáp tớ chứ?" Nếu cậu không đồng ý, cô nhất định sẽ cũng quấn lấy cậu, thẳng đến khi cậu đồng ý mới thôi. Nhưng mà ngoài Angel dự kiến, Hàn Định Duệ chẳng những không từ chối, còn khó có được nở nụ cười.
“Đương nhiên, đây là vinh hạnh của tớ" Angel nhờ vả lại trúng ý của Hàn Định Duệ, mắt chuyển qua tạp chí, cậu nguy hiểm nheo mắt. Lạc An Hải, tôi xem cô còn trốn thế nào!
Lạc An Hải không ngờ ở tiệc sinh nhật sẽ gặp Hàn Định Duệ, người này luôn muốn yên tĩnh, không tham dự gì yến hội gì. Nhưng khi cô thấy Hàn Định Duệ khoát tay cô gái tóc vàng liền hiểu được, cô đã quên, bạn gái Hàn Định Duệ là con gái một của nhà An Cư. Hàn Định Duệ cũng nhìn thấy Lạc An Hải, lúc cô bước vào hội trường liền dễ dàng trở thành tiêu điểm.
Thanh nhã tinh tế, mái tóc đen mềm búi lên, để lộ gáy ngọc trắng nõn tuyệt đẹp, váy áo kiểu cách màu sắc hơn già nhưng lại ngọt ngào không mất khêu gợi, bông tai ngọc bích nhẹ nhàng lay động bên má, ruy băng sau lưng buộc vòng quanh đường cong mê người hoàn mỹ, dưới gấu váy có những nụ hoa nở rộ là một đôi chân dài xinh đẹp cân xứng, trên chân là đôi dài cao gói Mary yêu thích trân quý nhất, không phải dịp quan trọng cô sẽ không mang, trên người cô cũng không có quá nhiều đồ trang sức, cái cổ trắng ngần chỉ đeo vòng cổ ngọc bích, nhưng lại toát ra vẻ đẹp lạnh lùng cao quý, làm cho mọi cô gái trong buổi tiệc đều kém sắc.
“Oa!" Angel thở nhẹ bên tai Hàn Định Duệ, giọng nói tràn đầy sùng bái “Nữ vương xuất hiện có khác." “Đi thôi, chào hỏi nữ vương nào" Hàn Định Duệ mỉm cười, ôm nhẹ eo Angel. Lạc An Hải phát hiện Hàn Định Duệ đi tới chỗ mình, thân hình liền cứng đờ, thoáng chốc lại xúc động muốn quay đầu chạy trốn. Nhưng cô nhịn xuống, thẳng thắt lưng, cao ngạo nâng cằm, lạnh lùng nhìn người đi tới.
“Làm sao vậy?" Nhận thấy cô căng thẳng, Baker cúi đầu nhìn cô, ánh mắt dịu dàng mà thâm tình. hắn rất thích Lạc An Hải, cho dù lúc trước bị cô đối xử nhẫn tâm, nhưng vẫn không thể hết hy vọng.
Cho dù Lạc An Hải đã nói với hắn, cô tuyệt không có khả năng yêu hắn, hắn vẫn không buông tay quấn lấy cô, cho rằng chỉ cần mình kiên trì, Lạc An Hải sớm hay muộn sẽ bị anh làm cảm động. Lạc An Hải không để ý Baker hỏi, cứ nhìn phía trước, Baker cảm thấy nghi hoặc, theo ánh mắt của cô nhìn phía trước, chỉ thấy An Cư thiên kim kéo một thiếu niên phương Đông đi tới. Bộ dáng thiếu niên tuấn mỹ, khí chất lạnh lùng tự phụ, một thân tây trang màu đen ẩn ẩn dụ hoặc gợi cảm. Từ lúc thiếu niên xuất hiện, rất nhiều cô gái trong yến hội đều nhịn không được cứ nhìn thiếu niên, đoán xem chàng trai có cử chỉ thân mật với An Cư thiên kim này có thân phận gì. Baker chưa từng gặp Hàn Định Duệ, nhìn thấy cậu thân mật với Angel, còn tưởng rằng cậu là bạn trai Angel, chẳng qua ánh mắt chàng trai này nhìn Lạc An Hải làm hắn cảm thấy bị uy hiếp, cánh tay không tự giác ôm sát eo Lạc An Hải. “Hi, Baker" Angel dẫn đầu chào hỏi.
Hàn Định Duệ không dấu vết đẩy nhẹ eo Angel. Angel hơi ngẩn ra, lập tức hiểu ý Hàn Định Duệ, tuy rằng không biết nguyên nhân, nhưng cô vẫn cười nói với Baker; “Baker, có thể nhảy với tôi một điệu không?"
“Này......" Baker chần chờ, hắn nhìn Hàn Định Duệ, lại lo lắng nhìn về phía Lạc An Hải.
Angel tức giận trừng hắn “Anh đang lo cái gì? Hàn là em của Lạc tiểu thư"
Lời này vừa ra, tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn Hàn Định Duệ, thì ra thiếu niên này chính là em trai bất hòa với Lạc An Hải trong lời đồn? Baker ngẩn người, không kịp nói gì đã bị Angel kéo vào sàn nhảy, chờ hai người vừa đi, Hàn Định Duệ lập tức vươn tay về phía An Hải “Muốn nhảy một điệu không? Chị !" cậu nhấn mạnh chữ cuối.
Lạc An Hải trừng mắt nhìn cậu, thầm muốn xoay người rời đi buổi tiệc, nhưng quanh mình một đống người nhìn chằm chằm bọn họ, cô không muốn mất mặt, lại càng không muốn người ta chế giễu.
Hàn Định Duệ mỉm cười, nhíu mày nhìn cô,
Lạc An Hải vươn tay, Hàn Định Duệ giữ tay cô, đột nhiên dùng sức kéo, Lạc An Hải thiếu chút chật vật ngã vào lòng cậu “Hàn Định Duệ!" Cô cắn răng, ngước mắt căm tức. Hàn Định Duệ ôm eo cô, lại dùng sức, thân thể Lạc An Hải dường như dán sát vào người cậu. Cậu cúi đầu, thở nhẹ bên tai cô;
“Bắt được cô rồi"
Hơi nóng bên tai làm Lạc An Hải run rẩy, cô muốn lui về sau, tay Hàn Định Duệ lại ôm cô càng chặt, không cho cô có cơ hội lùi lại “Hàn Định Duệ, cậu......"
“Suỵt. Bây giờ có rất nhiều người nhìn chúng ta, cô xác định muốn tiếp tục giãy dụa làm mình xấu mặt?" Hàn Định Duệ biết cô sĩ diện bao nhiêu. Quả nhiên, Lạc An Hải lập tức dừng động tác, Hàn Định Duệ cười nhẹ, mở bước chân, ôm cô khiêu vũ, Lạc An Hải bị bắt nhảy theo cậu, bàn tay to ôm thắt lưng cô bá đạo hữu lực, thân thể hai người mờ ám va chạm, cô có thể cảm giác được những ánh mắt kinh ngạc quanh mình...... Rốt cuộc cậu muốn làm cái gì?
Đè nén hoảng loạn trong lòng, Lạc An Hải ép chính mình ngước mắt căm tức nhìn cậu, thấp giọng trách mắng “Rốt cuộc cậu muốn làm gì?"
“Cô thì sao? Muốn chạy trốn tới khi nào?" Hàn Định Duệ hỏi lại. Lạc An Hải lập tức phản bác, “ai chạy trốn......."
“Vậy mấy ngày nay là ai không về nhà?"
Lạc An Hải cứng họng, lập tức quật ngạo nâng cằm “Cậu không có quyền quản tôi, tôi có trở về hay không là chuyện của tôi"
Hàn Định Duệ biết cô lại cậy mạnh phô trương thanh thế......
“Tôi biết cô đang trốn tôi, đừng phủ nhận" cậu không cho cô cơ hội phản bác, ánh mắt gắt gao nhìn cô.
“Lạc An Hải, chừng nào thì cô mới bằng lòng thành thực đối mặt với chính mình? Cô sợ hãi cái gì? Cô cũng biết cô càng sợ hãi càng nói cho tôi, thực ra cô thích -"
Ba;
Một cái bàn tay ngắt lời Hàn Định Duệ nói
Mọi người thất thần, kinh ngạc nhìn hai người.
Lạc An Hải nắm chặt hai tay, tức giận trừng mắt nhìn Hàn Định Duệ, thân thể run rẩy kịch liệt, không nhìn ánh mắt kinh ngạc xung quanh mình, xoay người rời buổi tiệc.
Cô đi rất nhanh, như muốn chạy trốn cái gì, xiết chặt tay phải còn vươn cảm giác đau vì đánh cậu, cô nhắm chặt mắt
Hàn Định Duệ chưa nói ra nhưng đã đánh trúng chỗ sâu khóa chặt trong lòng cô, chỗ đó cô luôn không dám nghĩ tới, không dám đụng vào chìa khóa, một giây vừa rồi đã bị người tàn nhẫn phá vỡ.
Cô không muốn nghe, cũng không dám nghe, thầm muốn chạy trốn thì đột nhiên một cỗ lực đạo từ phía sau đánh úp về phía cô, khiêng cô lên “A!"
Lạc An Hải sợ hãi kêu ra tiếng “Hàn Định Duệ cậu --" Nói còn chưa nói xong, cô đã bị người thô lỗ quăng vào trong xe. Muốn xuống xe, cửa xe lại lập tức bị khóa lại “Mở cửa xe ra! Để tôi xuống!" Cô rống giận. Hàn Định Duệ có tai như điếc, trực tiếp đạp chân ga!
Hàn Định Duệ chạy xe đến chỗ ở của Lạc An Hải. Lúc đầu ở trong xe cô còn tức giận mắng, rồi đến an tĩnh, cuối cùng để Hàn Định Duệ cầm tay cô đi vào phòng.
Trong phòng không bật đèn, chỉ có ánh đèn mỏng manh từ bên ngoài chiếu vào, u ám, hai người không tiếng động đối mặt nhau.
Hàn Định Duệ đi đến quầy bar rót cốc nước, sau đó trở lại trước mặt Lạc An Hải, đưa cốc nước cho cô “Khát nước rồi, uống miếng nước"
Lạc An Hải tiếp lấy cốc nước, trực tiếp hắt lên người cậu, lại dùng sức ném cốc vào mặt cậu.
Cô nghe thấy tiếng cốc đánh trúng trán cậu, tâm căng thẳng, sau đó là tiếng cốc nước rơi xuống đất vỡ tan.
Hàn Định Duệ nhịn đau, hỏi; “Hết giận chưa? Nếu chưa, bên này cũng cho cô đánh"
Cậu nâng tay cô đặt lên gò má phải, Lạc An Hải không chút khách khí đánh tiếp, để lại nhiều dấu tay trên mặt Hàn Định Duệ, nhưng còn chưa đủ, cô trực tiếp xông lên, đám đá cậu. Hàn Định Duệ không lùi không tránh, tùy ý để cô đánh, đau đớn ở trên người, cậu không rên một tiếng.
Lạc An Hải như muốn phát tiết, đem hết toàn bộ khí lực, lửa giận, không cam lòng, còn có uất ức không thể nói ra hóa thành nắm đấm đánh tên trứng thối đáng giận này! Dựa vào cái gì! cậu dựa vào cái gì ép cô! Dựa vào cái gì nói những lời đó với cô!
“Hàn Định Duệ, tên trứng thối! Cậu dựa vào cái gì đối xử với tôi như vậy? Cậu dựa vào cái gì! Cái gì cậu cũng không hiểu! Cái gì cũng không biết! Cậu dựa vào cái gì ép tôi!" Cô rống giận cậu, khàn cả giọng, phảng phất như gào thét, sau đó bắt đầu đẩy cậu, “Cậu cút! Cút! Cách tôi xa một chút"
Hàn Định Duệ không nhúc nhích, kiên định đứng ở chỗ cũ, đôi mắt thâm trầm trong không gian u ám trung gắt gao khóa chặt lấy cô.
Ánh mắt đó dường như làm cho Lạc An Hải điên cuồng, ánh mắt quen thuộc như vậy, giống như người đàn ông trong trí nhớ, kẻ ngốc kia luôn dùng ánh mắt này nhìn ảnh của cô......
“Không cho phép nhìn tôi như vậy! Không cho! Không cho!" Cô dã man bắt lấy cậu, há miệng hung hăng cắn cổ cậu. Cô cắn rất ác, răng nanh dường như cắm vào trong thịt, miệng cảm nhận được vị tanh nồng của máu nhưng cô không buông, nước mắt nóng bỏng rơi khỏi hốc mắt. Cô cực lực chịu đựng, không cho nước mắt rơi xuống, dường như nước mắt rơi xuống, giống như thừa nhận điều gì đó.
Cô luôn luôn kháng cự, luôn luôn không muốn thừa nhận......
Hàn Định Duệ trầm mặc không nói, lẳng lặng cảm nhận cô run run, nghe cô hô hấp dồn dập, dường như là ẩn nhẫn thút thít, thật sự quật cường. Quật cường như vậy cũng biết có một người vì cô mà đau lòng, có một người muốn đem hết tất cả để bảo vệ cô
“Hừm. Đừng sợ. Tôi ở đây. Tôi ở trong này" Giọng nói của cậu rất nhẹ. Thực dịu dàng. Tựa như lông vũ, dịu dàng vờn quanh cô. “Tôi sẽ không rời đi. Sẽ không bỏ em lại. Tôi ở trong này,"
Lạc An Hải mở to mắt, lông mi nhẹ nhàng rung động. Hồi lâu...... nước mắt không cẩn thận rơi xuống. Một giọt lại một giọt, dừng trên vai Hàn Định Duệ. Hun nóng tâm của cậu.
Hàn Định Duệ cảm thấy tâm mình nhuyễn hoàn toàn. Có lẽ cậu luôn chờ đợi giờ khắc này, chờ cô nguyện ý thút thít, mà không phải đè nén rơi nước mắt trong giấc mộng.
Trong lòng cô có nhiều bí mật lắm, mà cậu muốn mở từng cái từng cái bí mật của cô, để cô không giả vờ nữa, cho dù bi thương cũng có thể tận tình rơi nước mắt “Tôi thích em, Lạc An Hải" lời thông báo nỉ non trong bóng đêm chàng nhập tâm Lạc An Hải, “Em muốn tôi đừng yêu em, nhưng không kịp nữa rồi" Từ rất lâu rất lâu trước kia...... Lúc ánh mắt cậu rốt cuộc không thể dời khỏi người cô, đã không còn kịp “Lạc An Hải, để tôi yêu em, được không?"
Lạc An Hải nhắm mắt lại, để nước mắt trào ra. Cô luôn không hiểu cả đời mình sống vì cái gì, cô muốn đối tốt với ba, cô không quên được cảnh ba đứng trước mộ cô bi thống tiều tụy, nhưng một lần nữa, cô như cũ không biết làm thế nào ở chung với cha, có lẽ, trong lòng cô vẫn oán hận cha. Mà đối với Hàn Định Duệ...... Cô luôn luôn hận cậu, cô hận cậu cướp đi tất cả tình thương của cha, hận cậu và mẹ cậu cướp đi nhà của cô, cô hận cậu như vậy, cho rằng cậu cũng giống cô, giữa bọn họ chỉ có hận. Nhưng cậu lại vào phòng cô hàng đêm, hàng đêm cô đơn ôm ảnh của cô, vào ngày sinh nhật của cô, mua bánh ngọt, vì cô hát chúc mừng sinh nhật, một mình nằm trên giường cô mở mắt đến bình minh. Cô cứ như vậy nhìn cậu, ngày ngày đêm đêm...... Cô không hiểu, cậu yêu cô như thế nào? Hận thù trong lòng trở nên mờ mịt, lại bất tri bất giác trở thành đau lòng, cô không cần cậu như vậy, cô không cần!
Tình yêu, cho tới bây giờ cô đều không cần!
Yêu chỉ làm người điên cuồng, giống mẹ, vì tình yêu mà u mê cả đời, trước khi chết vẫn nắm chặt tay, khóc nói với cô, ngàn vạn đừng tin tưởng vào tình yêu, tình yêu chỉ làm người thống khổ, giống như bà.
Cô nhớ kỹ lời mẹ nói, cô không yêu. Xem, mẹ nói đúng, nhìn Hàn Định Duệ kìa, không phải cậu cũng vì yêu thống khổ, mới có thể đáng thương lại thật đáng buồn như vậy, đến chết vẫn ôm ảnh của cô thì có ích gì? Cô sẽ không trở lại với cậu, sẽ không...... Cho cả đời cũng vậy, cô sẽ không thương cậu, cô chỉ cần cậu chán ghét cô!
Hẳn là như vậy...... cậu hẳn là chán ghét cô.
Nhưng mà, cô thực sự muốn cậu chán ghét cô sao? Thực sự không cần tình yêu của cậu sao?
Lạc An Hải, cô đang trốn tránh cái gì -- ngày đó, cậu hỏi cô như vậy, cặp mắt kia dường như có thể nhìn thấu cô.
Cô đang trốn tránh cái gì...... Lạc An Hải nghĩ, cô trước mộ cậu chảy giọt nước mắt kia, khi đó đau lòng cùng không cam lòng.
Cô đau lòng cậu ngốc, không cam lòng...... Không cam lòng mình không thể đáp lại cậu, cô luôn không dám thừa nhận cô đã sớm không hận hận, hận ý trong lòng đã sớm bị cậu si ngốc làm tan biết hết. Cô mắng cậu đồ ngốc, hai chữ tiếc nuối với cậu, cùng lời mẹ nói trước kia làm cô sợ hãi, làm cô không dám dễ dàng tin tưởng tình yêu, cho nên cô làm bộ như tình yêu không tồn tại, cô để bản thân không nhìn thấy sự mờ ám giữa cô và cậu.
Cậu yêu cô, sao cô không biết, giữa hai người luôn tồn tại sự mờ ám, chỉ là, cô làm bản thân làm bộ như không biết.
Giống như cô, rõ ràng có thể bỏ qua cậu, lại luôn cố ý trêu chọc cậu, muốn cậu nhìn cô, không cần quên sự tồn tại của cô.
Người đàn ông kia dùng tình yêu si ngốc của cậu khắc sâu dấn ấn vào lòng cô, làm cho cô dù dù sợ hãi tình yêu, dù miệng nói chán ghét, vẫn nhớ thương cậu, trong lòng vụng trộm quyến luyến tình yêu của cậu, nhưng lại không dám thừa nhận. Cô trốn, cô trốn, ở trước mặt cậu giả vờ, lại sợ cậu thực sự xoay người rời đi, mà khi cậu đến gần rồi, cô lại không nhịn được sợ hãi bỏ chạy. Cho tới bây giờ, cậu tiến sát từng bước, lại không làm cho cô trốn tránh.
Mà cô, cũng thoát không được. Mệt mỏi, có lẽ trong lòng cô đã sớm không muốn trốn, đã sớm muốn yêu và được yêu.
Bọn họ giống như S và M tra tấn giằng co lẫn nhau , một cái tiến, một cái liền lui, lại luôn nắm chặt sợi dây kia, ai cũng không buông ra -- thực ra, cô luôn sợ cậu buông ra, cô nghĩ, có lẽ trời cao để cô sống lại một lần là vì cậu, vì không muốn cô phụ cậu. Lạc An Hải buông răng nanh, Hàn Định Duệ cười hỏi; “Không cắn nữa sao?"
Lạc An Hải không nói chuyện, cô rũ mắt, hai tay vẫn cầm lấy cổ áo cậu, dần dần giận run, mùi máu tanh trong miệng làm cho cô muốn cười, trong lòng lại ê ẩm. Người này, cứ như vậy ngơ ngác để cô cắn, đồ ngốc.
“Cái gì?" Hàn Định Duệ không nghe rõ Lạc An Hải nói gì, chính dùng sức kéo cậu xuống, sau đó ngẩng đầu cắn môi của cậu, nước mắt theo khóe mắt chảy xuống - đồ ngốc, cô không trốn.
Tác giả :
Nguyên Viện