Yêu Em Là Điều Tốt Nhất Anh Đã Làm
Chương 7: Trung mật
Viên mật dùng mật ong để làm, dựa vào mức độ tinh luyện phân thành mật non, trung mật và lão mật.
Cơm nước xong xuôi, Thẩm Tích Phàm ở nhà lên mạng, chưa được một lúc, Thẩm mẹ đã la to: “Phàm Phàm, buổi sáng ngày mai mày ở nhà ăn cơm hả?"
Cô “ Vâng" một tiếng : “ Con muốn ăn canh trứng rong biển cùng bánh bao nướng!"
Trầm mẹ mang theo một túi rác lại: “Hết tảo biển với giấm rồi, mày đi siêu thị mua một chút, tiện thể đổ rác luôn."
Thẩm Tích Phàm nhìn lại chính mình thấy đôi dép lê trên chân: “Con không muốn đi siêu thị, ra ngoài lại phải đổi giày, quá phiền phức.
Thẩm mẹ sắc mặt đại biến, phẫn trư ăn hổ, nói một cách thảm thiết: “Người ta già rồi, ngay cả bắt con gái đi làm tí việc cũng thật khó khăn, tôi về sau bị vứt vào viện dưỡng lão là xong,a a a!"
Cô lập tức bật dậy: “Con đi, con đi!" .Từ trong tủ giầy ngoài hành lang lấy ra đôi giày đầu hổ bông* mà chính mình thời đại học đã đi, nhận lấy túi rác kia trong lòng hậm hực, lão mẹ thật sự là càng ngày càng có kinh nghiệm đối địch đấu tranh, biết mình thích mềm không ưa cứng.
Buổi tối mùa đông thật sự rất lạnh, suy nghĩ lạnh lẽo của cô có chút cứng lại, tựa như cho rằng bản thân trở lại thời Đại học,mang theo đôi dày bông đầu hổ này lang bạc ở khắp xó xỉnh của khu kí túc xá.
(* đây là loại giày hơi bị…. ‘cá tính’ đấy!)
——-
Cô vừa mới bước chân vào cửa siêu thi, thì đúng lúc một người con trai muốn đi ra ngoài , bốn mắt nhìn nhau, Thẩm Tích Phàm sửng sốt một chút, nhìn xung quanh bốn phía lẩm bẩm một mình: “Mình không đi sai chứ, đây là siêu thị, nhưng mình cũng không có bệnh, tại sao có thể gặp thằng cha này?" —- chị thật bệnh, có cái qui định gì cấm bác sĩ đi siêu thị!!!(─.─||| )
Không ngờ rằng những lời này lại bị Hà Tô Diệp nghe được, “ xì.." một tiếng bật cười.
Cô lập tức hoàn hồn, Hà Tô Diệp cười lên thật sự rất đáng yêu, tim liền đập bùm bụp, nói chuyện cũng câu nọ xọ câu kia: “ Ngại quá, bác sĩ Hà, anh cũng có thể tới siêu thị, thật khéo nha!"
Hà Tô Diệp cảm thấy cô nói chuyện có chút kì quái, nhưng cũng không nghĩ nhiều: “ Đến mua vài thứ, nhà cô ở chỗ này?"
Cô gật gật đầu, hỏi lại: “Chẳng lẽ nhà anh cũng ở chỗ này? Nhưng mà tôi bao nhiêu năm nay cũng chưa từng thấy qua anh một lần nhỉ?"
Hà Tô Diệp giải thích: “Tôi mấy tháng trước mới chuyển qua đây, có thể do không hay đi ra ngoài, có điều tiểu khu này rất khá, giao thông dễ dàng, mua sắm cũng thuận tiện."
Thẩm Tích Phàm lập tức nghẹn lời, không biết nói tiếp như thế nào, chỉ đành gật đầu “À", “vâng". Hà Tô Diệp nhìn cảm thấy buồn cười, cô vóc dáng không cao, đứng trước mặt cũng chỉ tới bả vai của anh, cứ nhìn xuống như vậy rất giống bộ dáng một đứa trẻ bị phụ huynh mắng, anh cúi đầu hỏi: “Thuốc đông y tôi viết có khó uống hay không?"
Khuôn mặt cô không làm cho thất vọng liền có chút nóng lên, trong lòng âm thầm nói ‘Hà Tô Diệp anh ghé vào quá gần rồi, tuy rằng tôi thực hưởng thụ khoảng cách như vậy, chỉ là tôi hôm nay không có tâm trạng’, vì thế bày ra bộ dạng đầy suy tư: “Đắng, sao lại không đắng chứ? Khó uống muốn chết!"
Hà Tô Diệp lục lọi cái túi một chút, lấy ra một hũ thạch hoa quả lớn đưa cho cô, nói kiên nhẫn: “Thuốc phải uống cho tốt, nếu cảm thấy đắng, uống thuốc xong liền ăn cái này, nghe lời a!"
Trầm Tích Phàm sững sờ tuyệt đối tại chỗ, hoa trong lòng vừa mới muốn nở rộ, kết quả cô nghe thấy Hà Tô Diệp tiếp tục: “Các em nhỏ trong bệnh viện không chịu uống thuốc, chúng tôi đều cầm thứ này để dỗ…"
Cô ngẩng đầu lên có chút mờ mịt: “Bác sĩ Hà, tôi là trẻ con sao?"
Anh cười: “Cô không phải trẻ con, chỉ là giống trẻ con, tôi đi trước nha, ngày mai nhớ tới lấy thuốc!". Sau đó, lại ngoài ý muốn nhìn một cái sâu xa tới đôi giầy bông đầu hổ tròn tròn của cô, mới đi mất.
—–
Trầm Tích Phàm cầm lấy thạch hoa quả, nhìn ngơ ngẩn bóng dáng Hà Tô Diệp đã đi xa, cô cảm thấy có chút tức giận, nhưng ý cười không che giấu được, hiện tại tràn ngập trên khóe môi,đối với anh mà nói, bản thân bệnh nhân này có phải có chút đặc biệt quá rồi hay không?
Quay về tới nhà, đem túi nhựa bỏ lại, cười tủm tỉm cầm thạch hoa quả muốn nhào về phòng, kết quả Thẩm mẹ lại qua đây: “Phàm Phàm, ngày mai cùng mẹ đi ăn cơm được hay không?"
Lập tức phản đối: “Mẹ, con không muốn đi xem mặt nữa, mẹ đại nhân từ bỏ đi!"
Thẩm mẹ không giận còn cười trờ lại, đến gần khuyến khích con gái: “Lần này, mẹ đại nhân chọn cho con vừa hay là một bác sĩ, thế nào? Bệnh viện trung ương, có hứng thú hay không a? Dì Dương nói tên tiểu tử này tuấn tú, lịch sự…"
Thẩm Tích Phàm cắt ngang: “Tên hắn là gì?"
“Con đi chẳng phải sẽ biết sao?" Thẩm mẹ cố ý mua cái nút thắt*,ngó tới thạch hoa quả trên tay cô: “To đầu rồi còn ăn đồ của trẻ con"
(*nút thắt: ở đây ý là làm cho Tích Phàm thêm tò mò, muốn tới)
Đem thạch hoa quả giấu ra sau lưng: “Con chính là trẻ con, bị cấm sao? Tối ngày mai con đi là được !" .
Không để ý tới phía sau lưng Thẩm mẹ hoan hỉ nhảy múa, cô thẳng đường đi về phòng, đóng cửa lại, tới ngồi trên giường, xem thạch hoa quả này, cười lên ngốc nghếch.
—–
Ngày hôm sau, trong cuộc họp sáng sớm, Trình tổng nói đêm Giáng sinh năm nay, công ty phần mềm nào đó của thành phố muốn thuê hội trường khách sạn mở một party hoành tráng, vì thế liền phân chia công việc cho các bộ phận, sau khi mọi người đề xuất một chút ý kiến liền tan họp.
Hứa Hướng Nhã hưng phấn: “Cháo, lại có thể ngắm thật nhiều soái ca, hạnh phúc quá đi!"
Thẩm Tích Phàm buồn bực: “Tôi căn bản không cần thấy soái ca, chỉ muốn về nhà đi ngủ!"
Hứa Hướng Nhã bĩu môi: “Trách không được cô ba năm rồi đều không có lấy một đóa hoa đào*, thì ra là cái tính kích thích bị phân bố mất cân đối, không nghĩ đàn ông chỉ nghĩ ngủ, cô vẫn phải tham gia, party năm ngoái lại bị cô lừa chuồn mất, năm nay cô cũng đừng nghĩ tới cách ấy nữa."
(*đóa hoa đào: ở đây ám chỉ người yêu hay tình yêu )
Cô tin tưởng, năm nay có thể là bữa tiệc cho người khác làm trâu làm ngựa, nghĩ chạy cũng chạy không nổi.
——
Hội thảo IT mấy ngày trước vừa mới kết thúc, có mấy công ty cao cấp đã rời khỏi khách sạn
Ánh mặt trời sáng sớm xuyên thấu qua màn sương mùa đông ảm đảm, không khí hơi hơi ẩm ướt, Thẩm Tích Phàm tiễn xong khách lại đi tắt vào con đường nhỏ vòng về, không thể tránh khỏi ngang qua căn biệt thự khu F.
Cô nhìn thấy Nghiêm Hằng ngồi ở bên cửa sổ, chỉ nhìn tới mặt cỏ bên ngoài phòng, khuôn mặt tuấn dật, có chút mông lung.
Giống như đã từng quen biết.
Có lần ở phòng dụng cụ của khoa âm nhạc, Nghiêm Hằng ngồi ở cửa sổ, trên đầu là mặt trời gay gắt ngày hè nhưng anh vẫn cứ khí định thần nhàn*, chính là ánh mắt xa xôi u buồn ấy, chỉ cần một cái chớp mắt, cô liền không thể tự kiềm chế bản thân bắt đầu chú ý tới người con trai phong lưu tài tử trong truyền thuyết này, cô cảm thấy anh không phải vui vẻ như vậy.
(* khí định thần nhàn:tâm tình yên ổn, nhu hòa)
Hơn nữa, anh hiện tại, có phải cũng không vui vẻ hay không.
Cùng chính mình cũng chẳng liên quan đi— cô lại quản nhiều việc ở đâu đâu rồi.
——
Khó khăn chịu đựng tới lúc tan làm, cô vội vàng chạy về nhà, chuẩn bị buổi tối xem mặt.
Thay ra bộ đồng phục nhân viên, Thẩm Tích Phàm buộc tóc đuôi ngựa, đổi thành áo bông kẻ ca rô màu đỏ đen* đơn giản, tẩy đi lớp trang điểm, chỉ trừ mầu son môi nhàn nhạt, cô cảm thấy trang điểm một cách nhẹ nhàng ngược lại có vẻ thích hợp với bản thân hơn.
(mình thấy cái áo đấy cũng đẹp đấy chứ!)
Mang theo tâm trạng thấp thỏm, tò mò tới chỗ ngồi bên trong phòng trà. Không ngờ rằng vai nam chính lần này đúng là ngôi sao, đợi 10 phút mới khoan thai chậm rì rì mà tới, Thẩm Tích Phàm chớp mắt lần đầu liền nhận ra, dáng người đúng là của vị bác sĩ cực có cá tính, lần trước trong bệnh viện đã đụng phải.
Hắn thở hổn hển mà tự giới thiệu bản thân: “Tôi là Lí Giới, cô Thẩm, ngại quá, vừa rồi quên chìa khóa ở kí túc xá, nên đành phải quay về lấy, chậm trễ một chút, thật không phải".
Quả nhiên, trên ngón út của anh ta lộ ra một chùm chìa khóa, Thẩm Tích Phàm tò mò: “Cái chìa khóa treo lủng lẳng của anh rất đặc biệt nha!"
Hình dáng tự nhiên không theo quy tắc, mặt ngoài màu xám, có kẽ nứt đường vân dọc, cùng hoa văn nhánh cây màu nâu.
Chỉ là Lí Giới sửng sốt, cười rộ lên: “Sinh long cốt, trước đây tại phong tiêu bản của trường học trộm lấy." Sau đó đưa cho Thẩm Tích Phàm xem, rồi chỉ vào giải thích: “Đây là hóa thạch xương cốt của động vật có vú thời cổ đại giống như ngựa ba ngón, các loại tê giác, hươu, trâu, voi…Cô xem, cái khối này là chỗ các đốt ngón tay, cho nên có hình dạng lỗ nhỏ, đúng lúc có thể dùng làm cái móc chìa khóa. Sinh long cốt là một loại thuốc tính bình, nhập tâm can kinh, bình can tiềm dưỡng*, lưu thông máu an thần…."
(* chắc là bổ thận tráng dương, haizzz ╯﹏╰)
Thẩm Tích Phàm cảm thấy anh vô cùng hiền lành, lông mi đen nhánh theo ngữ điệu anh nói chuyện đưa lên hạ xuống, cô có chút kì quái, vì sao bác sĩ bọn họ nói chuyện về chuyên môn này nọ của chính mình, luôn xuất thần, tự tin như vậy, Hà Tô Diệp cũng thế.
Lí Giới hình như cũng có ấn tượng với cô: “Cô Thẩm, tại sao nhìn cô lại quen mặt như vậy nhỉ? Chúng ta từng gặp qua ở đâu chưa?"
Thẩm Tích Phàm phấn chấn: “Trong bệnh viện nha, anh Lí biết bác sĩ hà không, tôi lần trước chính là tới lấy trà cảm mạo."
Lí Giới lập tức phản ứng lại: “A, là lần đó à, bác sĩ Hà cô nói có phải là Hà Tô Diệp hay không? Anh ấy vừa đúng là đàn anh của tôi, thật sự là khéo ha!".
Thẩm Tích Phàm sắp kích động đến mức rơi nước mắt, nhưng thế nào cũng không thể để anh ta thấy được ý của mình không ở anh ấy mà ở Hà Tô Diệp, chỉ có thể gật đầu: “Bác sĩ Hà quả là bác sĩ tốt nhỉ!"
Không ngờ rằng Lí Giới lập tức như đài dò đúng sóng, nói một mạch: “Nhà tôi cùng nhà anh ấy có mối quan hệ mấy đời, anh ấy lớn hơn tôi một tuổi, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tôi thích gây tai họa, đi trộm táo trên cây nhà người khác, đụng vỡ thủy tinh linh tinh, sau đó đều là Hà Tô Diệp giúp tôi gánh tiếng xấu.Bởi vì công việc của bố mẹ anh ấy rất bận, nên đem anh ấy ‘quăng’ tới trường tiểu học rất sớm, không ngờ rằng lại có thể theo kịp trình độ, cho nên anh ấy cao hơn tôi 3 lớp…"
Thẩm mẹ xuyên qua khe cửa nhìn thấy cảnh tượng hai người tán ngẫu khí thế ngất trời, Lí Giới vừa nói vừa uống trà, sục sôi chí khí; Thẩm Tích Phàm nghe tới say sưa hứng thú, thỉnh thoảng lại rót nước cho anh. Trong lòng bà vui mừng khôn xiết, tin tưởng, cửa xem mắt này tám phần thành công rồi, quả nhiên, vẫn là bác sĩ có sức hấp dẫn hơn nhiều, nhưng bà lại không biết hai người bên trong kia, “buôn dưa" hoàn toàn không phải những loại chuyện như mình nghĩ, không phải cuộc sống công việc, lý tưởng mà là xem mắt người thứ ba – bên ngoài quen biết hai người bọn họ.
Cuối cùng, Thẩm Tích Phàm kì quái: “Bác sĩ Lí, làm sao anh có thể tới xem mặt?"
Lí Giới cười: “Gọi tên tôi được rồi, chúng tôi là thầy thuốc, vòng luẩn quẩn lớn như vậy, xem mắt là việc mẹ tôi một tay ép buộc mà thành. Tôi chỉ ngoan ngoãn đến đây, vốn dĩ rất bài xích cách thức như này, nhưng cùng cô nói chuyện thật thoải mái, rất có cái cảm giác nhất kiến như cố*, đương nhiên, cô Trầm làm sao cũng có thể tới xem mặt?"
(* nhất kiên như cố: mới gặp mà như đã quen biết từ lâu)
Khuôn mặt đỏ bừng thật quỷ dị, Lí Giới mồm bắn nhanh: “Cô đối với anh tôi …."
Cô vội vàng lắc đầu: “Tôi, không có, chính là,…cảm thấy tò mò, cho nên liền… liền…". Càng chột dạ giải thích càng lộn xộn, thái độ quẫn bách của cô đều bị Lí Giới thu hết lại trong mắt.
Lí Giới chớp chớp đôi mắt: “Không quan hệ, có phải cảm thấy đại sư huynh của tôi là người quá tốt không? Cô yên tâm, anh ấy bây giờ vẫn còn chưa có bạn gái, nếu cô hứng thú, tôi có thể giúp."
Thẩm Tích Phàm có chút nghi hoặc,không có lý do chính mình sẽ thích vị bác sĩ ấy, chỉ gặp qua có vài lần, trước sau nói chuyện còn không đến một tiếng, chỉ là bởi vì bộ dáng của anh ta rất tuấn tú, hòa khí cực kỳ, ôn nhu đặc biệt, đối với bản thân cảm thấy cũng khá, chẳng lẽ cái này gọi là “thích", không khỏi bản thân có điểm ngả ngớn quá đi!"
Cô đành phải giải thích: “Lí Giới, tôi chỉ cảm thấy Hà Tô Diệp rất tốt, muốn cùng anh ấy làm bạn, liền giống tôi cảm thấy anh rất hiền , là một người tốt, cũng muốn cùng làm bạn với anh mà thôi."
Lí Giới ngượng ngùng: “Tôi hiểu lầm rồi, cô Thẩm không cần tức giận. Lần này tôi mời cô ăn cơm để chịu tội được không?"
Ngược lại Thẩm Tích Phàm âm thầm chửi rủa bản thân mình lấy lòng tiểu nhân đi so người quân tử, cười rộ lên: “ Gọi tôi Thẩm Tích Phàm là được rồi, nếu làm bạn vẫn gọi cô Thẩm nọ kia, thật sự không biết chúng ta là loại bạn bè gì đây, tôi đói rồi, ăn cơm thôi!"
Hai người nhìn nhau cười, đều cảm thấy đối phương thập phần vừa ý, nhưng để làm người yêu thì…thôi bỏ đi!.
——
Đi thưởng thức các món ăn của vùng đông bắc,trong quán, buôn bán đặc biệt tốt, hết phòng, nên chỉ có thể ngồi bên cửa sổ gần lối ra vào,Lí Giới sợ Thẩm Tích Phàm để ý, ai biết cô liền ngồi luôn xuống, rồi lại chỉ vào đám người ngoài cửa, nheo ánh mắt cười: “Lí Giới, thấy người khác đang bận rộn, chúng ta thì nhàn nhã ăn cơm, cảm giác thật không tồi."
Anh liền cảm thấy cô là người rất dễ chịu, thoải mái.
Chỉ có 3 món, đều là những món nổi danh, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng số lượng cực lớn, khẩu vị lại tốt, hai người ăn như bất diệc lạc hồ*, đánh chén được một nửa, Thẩm Tích Phàm cảm thấy hình như có người nhìn tới bọn họ, ngẩng đầu lên, thốt ra khỏi miệng: “Bác sĩ Hà".
(* bất diệc lạc hồ hay bất diệc nhạc hồ: ý là làm việc gì đó rất vui, mải mê đến nỗi quên cả trời đất)
Lí Giới lập tức nhấc đầu lên, chỉ thấy Hà Tô Hiệp bước nhanh đẩy cửa đi vào, câu đầu tiên là hướng về phía Thẩm Tích Phàm : “Hôm nay, làm sao không đến lấy thuốc, chẳng lẽ cô quên rồi? Hôm qua mới nhắc nhở cô!".
Thẩm Tích Phàm chỉ đành phải cười xấu hổ: “Tôi quên mất, ngày mai nhất định đi lấy, vừa đúng định kỳ nha!".
Thấy họ đã ăn cơm xong, nhân viên phục vụ mang hóa đơn tới, hai người đồng thời lấy ra cái ví, Lí Giới giành trước đem tiền thanh toán, Thẩm Tích Phàm khẩu khí sảng khoái, tự nhiên, hào phóng: “Lần khác mời anh ăn cơm!".
Cô đứng dậy đi toilet, Hà Tô Diệp nghi hoặc cuối cùng hỏi ra miệng: “Hai người các em làm thế nào quen nhau?"
Lí Giới cầm chiếc đũa gõ vào cái bát nói giống sách : “Anh à, về chuyện đi xem mắt lần này là mẹ em ép đi, kết quả liền biết nhau, chẳng qua em cùng cô ấy nhất kiến như cố, không có tình yêu nam nữ", dừng một chút, lại chuyện tốt thêm một câu: “Em cảm thấy mình đang thay anh đi xem mặt thì đúng hơn, cảm giác rất kì quái".
Hà Tô Diệp lập tức ngẩn cả người: “Anh? Xem mặt? Nói bậy bạ cái gì thế !"
Nhà của Thẩm Tích Phàm cùng Hà Tô Diệp ở trong cùng một khu, ba người bọn họ chia tay nhau ở quảng trường Thời Đại*,hai người bọn họ một đường, Thẩm Tích Phàm tâm tình hôm nay không thể nói là tốt được, Hà Tô Hiệp thấy cô không ngừng nhìn xung quanh bốn phía, rồi khóe miệng mang theo nụ cười, chính mình cũng bị cuốn hút.
(Cái quảng trường Thời Đại này ở Hong kong, không phải cái của Mỹ ╰( ̄▽ ̄)╮ nha)
Trên đường lớn, người đến người đi, còn năm ngày nữa đến Giáng sinh, sau đó là năm mới. Trong cửa hàng bày đầy cây thông noel, giăng đèn mầu, trên cửa sổ phun hàng chữ ‘MERY CHRISTMAS! HAPPY NEW YEAR!’.Trên quảng trường, hồ phun nước âm nhạc đủ bảy sắc cầu vồng.
Bỗng nhiên anh cảm thấy có người lôi kéo góc áo, cúi đầu nhìn, thì ra là cô bé bán hoa, sau đó cô bé nói với anh: “Anh trai ơi, mua cho bạn gái anh một bông hoa nhé!".
Anh có chút xoay sở không kịp, Thẩm Tích Phàm “phụ..t" một cái cười vui vẻ: “Bé à, anh giai ấy là bố chị, em nhầm rồi!"
Cô bé không thể tin nhìn hai người bọn họ, ra đi đầy hoài nghi, Hà Tô Diệp nhìn Thẩm Tích Phàm đang cười trộm, thật sự là bất đắc dĩ, cô mặc cái áo bông kẻ ca rô màu đen đỏ xen kẽ, tóc đuôi ngựa, ánh mắt mang thần thái hồn nhiên , không giống như một phụ nữ công chức đã 25 tuổi, nói cô là học sinh trung học sợ rằng cũng có người tin, anh thở dài: “Quả nhiên, tôi đã già rồi".
Thẩm Tích Phàm trấn an: “Bác sĩ Hà, anh thích ăn thạch hoa quả, là người già nhưng tâm không già ha!".
——
Đi đến siêu thị của tiểu khu, cô chạy nhanh vào, Hà Tô Diệp ở cửa chờ, một lúc sau đi ra mang theo một cái túi gì đó, Thẩm Tích Phàm hỏi anh: “Hà Tô Diệp anh thích ăn đồ ngọt hay không?"
Đây là lần đầu tiên nghe cô gọi tên mình, cảm giác nói không lên lời, chỉ nhận thấy khi cô mang theo khẩu âm mềm mại nói ra hai chữ “Tô Diệp", đặc biệt có hương vị, có chút giống với khi còn nhỏ lúc ông nội làm mật viên, dùng trung mật tạo thành, vị ngọt quyện rất chặt.
Anh gật gật đầu: “Thích, làm sao vậy?"
Cô lấy ra thanh Socola Dove*: “Đáp lễ lại thạch hoa quả, Hà Tô Diệp đã cố gắng nỗ lực dùng bản thân đi đun thuốc rất tốt, với tư cách bệnh nhân tạ lễ cho bác sĩ".
(Chocolate Dove loại này phổ biến ở Trung Quốc)
Anh cười nhận lấy, khuôn mặt Thẩm Tích Phàm có chút ửng hồng, phỏng đoán là hối hận với sự lớn mật của bản thân, mắt sáng như anh, lập tức liền nhận ra cái cách suy nghĩ của một đứa trẻ.
Nhưng, đây là lần đầu tiên, anh vậy mà không bài xích việc có người hảo cảm trực tiếp thẳng thắn đối với mình như vậy, cho dù là Trương Nghi Lăng.
Cơm nước xong xuôi, Thẩm Tích Phàm ở nhà lên mạng, chưa được một lúc, Thẩm mẹ đã la to: “Phàm Phàm, buổi sáng ngày mai mày ở nhà ăn cơm hả?"
Cô “ Vâng" một tiếng : “ Con muốn ăn canh trứng rong biển cùng bánh bao nướng!"
Trầm mẹ mang theo một túi rác lại: “Hết tảo biển với giấm rồi, mày đi siêu thị mua một chút, tiện thể đổ rác luôn."
Thẩm Tích Phàm nhìn lại chính mình thấy đôi dép lê trên chân: “Con không muốn đi siêu thị, ra ngoài lại phải đổi giày, quá phiền phức.
Thẩm mẹ sắc mặt đại biến, phẫn trư ăn hổ, nói một cách thảm thiết: “Người ta già rồi, ngay cả bắt con gái đi làm tí việc cũng thật khó khăn, tôi về sau bị vứt vào viện dưỡng lão là xong,a a a!"
Cô lập tức bật dậy: “Con đi, con đi!" .Từ trong tủ giầy ngoài hành lang lấy ra đôi giày đầu hổ bông* mà chính mình thời đại học đã đi, nhận lấy túi rác kia trong lòng hậm hực, lão mẹ thật sự là càng ngày càng có kinh nghiệm đối địch đấu tranh, biết mình thích mềm không ưa cứng.
Buổi tối mùa đông thật sự rất lạnh, suy nghĩ lạnh lẽo của cô có chút cứng lại, tựa như cho rằng bản thân trở lại thời Đại học,mang theo đôi dày bông đầu hổ này lang bạc ở khắp xó xỉnh của khu kí túc xá.
(* đây là loại giày hơi bị…. ‘cá tính’ đấy!)
——-
Cô vừa mới bước chân vào cửa siêu thi, thì đúng lúc một người con trai muốn đi ra ngoài , bốn mắt nhìn nhau, Thẩm Tích Phàm sửng sốt một chút, nhìn xung quanh bốn phía lẩm bẩm một mình: “Mình không đi sai chứ, đây là siêu thị, nhưng mình cũng không có bệnh, tại sao có thể gặp thằng cha này?" —- chị thật bệnh, có cái qui định gì cấm bác sĩ đi siêu thị!!!(─.─||| )
Không ngờ rằng những lời này lại bị Hà Tô Diệp nghe được, “ xì.." một tiếng bật cười.
Cô lập tức hoàn hồn, Hà Tô Diệp cười lên thật sự rất đáng yêu, tim liền đập bùm bụp, nói chuyện cũng câu nọ xọ câu kia: “ Ngại quá, bác sĩ Hà, anh cũng có thể tới siêu thị, thật khéo nha!"
Hà Tô Diệp cảm thấy cô nói chuyện có chút kì quái, nhưng cũng không nghĩ nhiều: “ Đến mua vài thứ, nhà cô ở chỗ này?"
Cô gật gật đầu, hỏi lại: “Chẳng lẽ nhà anh cũng ở chỗ này? Nhưng mà tôi bao nhiêu năm nay cũng chưa từng thấy qua anh một lần nhỉ?"
Hà Tô Diệp giải thích: “Tôi mấy tháng trước mới chuyển qua đây, có thể do không hay đi ra ngoài, có điều tiểu khu này rất khá, giao thông dễ dàng, mua sắm cũng thuận tiện."
Thẩm Tích Phàm lập tức nghẹn lời, không biết nói tiếp như thế nào, chỉ đành gật đầu “À", “vâng". Hà Tô Diệp nhìn cảm thấy buồn cười, cô vóc dáng không cao, đứng trước mặt cũng chỉ tới bả vai của anh, cứ nhìn xuống như vậy rất giống bộ dáng một đứa trẻ bị phụ huynh mắng, anh cúi đầu hỏi: “Thuốc đông y tôi viết có khó uống hay không?"
Khuôn mặt cô không làm cho thất vọng liền có chút nóng lên, trong lòng âm thầm nói ‘Hà Tô Diệp anh ghé vào quá gần rồi, tuy rằng tôi thực hưởng thụ khoảng cách như vậy, chỉ là tôi hôm nay không có tâm trạng’, vì thế bày ra bộ dạng đầy suy tư: “Đắng, sao lại không đắng chứ? Khó uống muốn chết!"
Hà Tô Diệp lục lọi cái túi một chút, lấy ra một hũ thạch hoa quả lớn đưa cho cô, nói kiên nhẫn: “Thuốc phải uống cho tốt, nếu cảm thấy đắng, uống thuốc xong liền ăn cái này, nghe lời a!"
Trầm Tích Phàm sững sờ tuyệt đối tại chỗ, hoa trong lòng vừa mới muốn nở rộ, kết quả cô nghe thấy Hà Tô Diệp tiếp tục: “Các em nhỏ trong bệnh viện không chịu uống thuốc, chúng tôi đều cầm thứ này để dỗ…"
Cô ngẩng đầu lên có chút mờ mịt: “Bác sĩ Hà, tôi là trẻ con sao?"
Anh cười: “Cô không phải trẻ con, chỉ là giống trẻ con, tôi đi trước nha, ngày mai nhớ tới lấy thuốc!". Sau đó, lại ngoài ý muốn nhìn một cái sâu xa tới đôi giầy bông đầu hổ tròn tròn của cô, mới đi mất.
—–
Trầm Tích Phàm cầm lấy thạch hoa quả, nhìn ngơ ngẩn bóng dáng Hà Tô Diệp đã đi xa, cô cảm thấy có chút tức giận, nhưng ý cười không che giấu được, hiện tại tràn ngập trên khóe môi,đối với anh mà nói, bản thân bệnh nhân này có phải có chút đặc biệt quá rồi hay không?
Quay về tới nhà, đem túi nhựa bỏ lại, cười tủm tỉm cầm thạch hoa quả muốn nhào về phòng, kết quả Thẩm mẹ lại qua đây: “Phàm Phàm, ngày mai cùng mẹ đi ăn cơm được hay không?"
Lập tức phản đối: “Mẹ, con không muốn đi xem mặt nữa, mẹ đại nhân từ bỏ đi!"
Thẩm mẹ không giận còn cười trờ lại, đến gần khuyến khích con gái: “Lần này, mẹ đại nhân chọn cho con vừa hay là một bác sĩ, thế nào? Bệnh viện trung ương, có hứng thú hay không a? Dì Dương nói tên tiểu tử này tuấn tú, lịch sự…"
Thẩm Tích Phàm cắt ngang: “Tên hắn là gì?"
“Con đi chẳng phải sẽ biết sao?" Thẩm mẹ cố ý mua cái nút thắt*,ngó tới thạch hoa quả trên tay cô: “To đầu rồi còn ăn đồ của trẻ con"
(*nút thắt: ở đây ý là làm cho Tích Phàm thêm tò mò, muốn tới)
Đem thạch hoa quả giấu ra sau lưng: “Con chính là trẻ con, bị cấm sao? Tối ngày mai con đi là được !" .
Không để ý tới phía sau lưng Thẩm mẹ hoan hỉ nhảy múa, cô thẳng đường đi về phòng, đóng cửa lại, tới ngồi trên giường, xem thạch hoa quả này, cười lên ngốc nghếch.
—–
Ngày hôm sau, trong cuộc họp sáng sớm, Trình tổng nói đêm Giáng sinh năm nay, công ty phần mềm nào đó của thành phố muốn thuê hội trường khách sạn mở một party hoành tráng, vì thế liền phân chia công việc cho các bộ phận, sau khi mọi người đề xuất một chút ý kiến liền tan họp.
Hứa Hướng Nhã hưng phấn: “Cháo, lại có thể ngắm thật nhiều soái ca, hạnh phúc quá đi!"
Thẩm Tích Phàm buồn bực: “Tôi căn bản không cần thấy soái ca, chỉ muốn về nhà đi ngủ!"
Hứa Hướng Nhã bĩu môi: “Trách không được cô ba năm rồi đều không có lấy một đóa hoa đào*, thì ra là cái tính kích thích bị phân bố mất cân đối, không nghĩ đàn ông chỉ nghĩ ngủ, cô vẫn phải tham gia, party năm ngoái lại bị cô lừa chuồn mất, năm nay cô cũng đừng nghĩ tới cách ấy nữa."
(*đóa hoa đào: ở đây ám chỉ người yêu hay tình yêu )
Cô tin tưởng, năm nay có thể là bữa tiệc cho người khác làm trâu làm ngựa, nghĩ chạy cũng chạy không nổi.
——
Hội thảo IT mấy ngày trước vừa mới kết thúc, có mấy công ty cao cấp đã rời khỏi khách sạn
Ánh mặt trời sáng sớm xuyên thấu qua màn sương mùa đông ảm đảm, không khí hơi hơi ẩm ướt, Thẩm Tích Phàm tiễn xong khách lại đi tắt vào con đường nhỏ vòng về, không thể tránh khỏi ngang qua căn biệt thự khu F.
Cô nhìn thấy Nghiêm Hằng ngồi ở bên cửa sổ, chỉ nhìn tới mặt cỏ bên ngoài phòng, khuôn mặt tuấn dật, có chút mông lung.
Giống như đã từng quen biết.
Có lần ở phòng dụng cụ của khoa âm nhạc, Nghiêm Hằng ngồi ở cửa sổ, trên đầu là mặt trời gay gắt ngày hè nhưng anh vẫn cứ khí định thần nhàn*, chính là ánh mắt xa xôi u buồn ấy, chỉ cần một cái chớp mắt, cô liền không thể tự kiềm chế bản thân bắt đầu chú ý tới người con trai phong lưu tài tử trong truyền thuyết này, cô cảm thấy anh không phải vui vẻ như vậy.
(* khí định thần nhàn:tâm tình yên ổn, nhu hòa)
Hơn nữa, anh hiện tại, có phải cũng không vui vẻ hay không.
Cùng chính mình cũng chẳng liên quan đi— cô lại quản nhiều việc ở đâu đâu rồi.
——
Khó khăn chịu đựng tới lúc tan làm, cô vội vàng chạy về nhà, chuẩn bị buổi tối xem mặt.
Thay ra bộ đồng phục nhân viên, Thẩm Tích Phàm buộc tóc đuôi ngựa, đổi thành áo bông kẻ ca rô màu đỏ đen* đơn giản, tẩy đi lớp trang điểm, chỉ trừ mầu son môi nhàn nhạt, cô cảm thấy trang điểm một cách nhẹ nhàng ngược lại có vẻ thích hợp với bản thân hơn.
(mình thấy cái áo đấy cũng đẹp đấy chứ!)
Mang theo tâm trạng thấp thỏm, tò mò tới chỗ ngồi bên trong phòng trà. Không ngờ rằng vai nam chính lần này đúng là ngôi sao, đợi 10 phút mới khoan thai chậm rì rì mà tới, Thẩm Tích Phàm chớp mắt lần đầu liền nhận ra, dáng người đúng là của vị bác sĩ cực có cá tính, lần trước trong bệnh viện đã đụng phải.
Hắn thở hổn hển mà tự giới thiệu bản thân: “Tôi là Lí Giới, cô Thẩm, ngại quá, vừa rồi quên chìa khóa ở kí túc xá, nên đành phải quay về lấy, chậm trễ một chút, thật không phải".
Quả nhiên, trên ngón út của anh ta lộ ra một chùm chìa khóa, Thẩm Tích Phàm tò mò: “Cái chìa khóa treo lủng lẳng của anh rất đặc biệt nha!"
Hình dáng tự nhiên không theo quy tắc, mặt ngoài màu xám, có kẽ nứt đường vân dọc, cùng hoa văn nhánh cây màu nâu.
Chỉ là Lí Giới sửng sốt, cười rộ lên: “Sinh long cốt, trước đây tại phong tiêu bản của trường học trộm lấy." Sau đó đưa cho Thẩm Tích Phàm xem, rồi chỉ vào giải thích: “Đây là hóa thạch xương cốt của động vật có vú thời cổ đại giống như ngựa ba ngón, các loại tê giác, hươu, trâu, voi…Cô xem, cái khối này là chỗ các đốt ngón tay, cho nên có hình dạng lỗ nhỏ, đúng lúc có thể dùng làm cái móc chìa khóa. Sinh long cốt là một loại thuốc tính bình, nhập tâm can kinh, bình can tiềm dưỡng*, lưu thông máu an thần…."
(* chắc là bổ thận tráng dương, haizzz ╯﹏╰)
Thẩm Tích Phàm cảm thấy anh vô cùng hiền lành, lông mi đen nhánh theo ngữ điệu anh nói chuyện đưa lên hạ xuống, cô có chút kì quái, vì sao bác sĩ bọn họ nói chuyện về chuyên môn này nọ của chính mình, luôn xuất thần, tự tin như vậy, Hà Tô Diệp cũng thế.
Lí Giới hình như cũng có ấn tượng với cô: “Cô Thẩm, tại sao nhìn cô lại quen mặt như vậy nhỉ? Chúng ta từng gặp qua ở đâu chưa?"
Thẩm Tích Phàm phấn chấn: “Trong bệnh viện nha, anh Lí biết bác sĩ hà không, tôi lần trước chính là tới lấy trà cảm mạo."
Lí Giới lập tức phản ứng lại: “A, là lần đó à, bác sĩ Hà cô nói có phải là Hà Tô Diệp hay không? Anh ấy vừa đúng là đàn anh của tôi, thật sự là khéo ha!".
Thẩm Tích Phàm sắp kích động đến mức rơi nước mắt, nhưng thế nào cũng không thể để anh ta thấy được ý của mình không ở anh ấy mà ở Hà Tô Diệp, chỉ có thể gật đầu: “Bác sĩ Hà quả là bác sĩ tốt nhỉ!"
Không ngờ rằng Lí Giới lập tức như đài dò đúng sóng, nói một mạch: “Nhà tôi cùng nhà anh ấy có mối quan hệ mấy đời, anh ấy lớn hơn tôi một tuổi, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tôi thích gây tai họa, đi trộm táo trên cây nhà người khác, đụng vỡ thủy tinh linh tinh, sau đó đều là Hà Tô Diệp giúp tôi gánh tiếng xấu.Bởi vì công việc của bố mẹ anh ấy rất bận, nên đem anh ấy ‘quăng’ tới trường tiểu học rất sớm, không ngờ rằng lại có thể theo kịp trình độ, cho nên anh ấy cao hơn tôi 3 lớp…"
Thẩm mẹ xuyên qua khe cửa nhìn thấy cảnh tượng hai người tán ngẫu khí thế ngất trời, Lí Giới vừa nói vừa uống trà, sục sôi chí khí; Thẩm Tích Phàm nghe tới say sưa hứng thú, thỉnh thoảng lại rót nước cho anh. Trong lòng bà vui mừng khôn xiết, tin tưởng, cửa xem mắt này tám phần thành công rồi, quả nhiên, vẫn là bác sĩ có sức hấp dẫn hơn nhiều, nhưng bà lại không biết hai người bên trong kia, “buôn dưa" hoàn toàn không phải những loại chuyện như mình nghĩ, không phải cuộc sống công việc, lý tưởng mà là xem mắt người thứ ba – bên ngoài quen biết hai người bọn họ.
Cuối cùng, Thẩm Tích Phàm kì quái: “Bác sĩ Lí, làm sao anh có thể tới xem mặt?"
Lí Giới cười: “Gọi tên tôi được rồi, chúng tôi là thầy thuốc, vòng luẩn quẩn lớn như vậy, xem mắt là việc mẹ tôi một tay ép buộc mà thành. Tôi chỉ ngoan ngoãn đến đây, vốn dĩ rất bài xích cách thức như này, nhưng cùng cô nói chuyện thật thoải mái, rất có cái cảm giác nhất kiến như cố*, đương nhiên, cô Trầm làm sao cũng có thể tới xem mặt?"
(* nhất kiên như cố: mới gặp mà như đã quen biết từ lâu)
Khuôn mặt đỏ bừng thật quỷ dị, Lí Giới mồm bắn nhanh: “Cô đối với anh tôi …."
Cô vội vàng lắc đầu: “Tôi, không có, chính là,…cảm thấy tò mò, cho nên liền… liền…". Càng chột dạ giải thích càng lộn xộn, thái độ quẫn bách của cô đều bị Lí Giới thu hết lại trong mắt.
Lí Giới chớp chớp đôi mắt: “Không quan hệ, có phải cảm thấy đại sư huynh của tôi là người quá tốt không? Cô yên tâm, anh ấy bây giờ vẫn còn chưa có bạn gái, nếu cô hứng thú, tôi có thể giúp."
Thẩm Tích Phàm có chút nghi hoặc,không có lý do chính mình sẽ thích vị bác sĩ ấy, chỉ gặp qua có vài lần, trước sau nói chuyện còn không đến một tiếng, chỉ là bởi vì bộ dáng của anh ta rất tuấn tú, hòa khí cực kỳ, ôn nhu đặc biệt, đối với bản thân cảm thấy cũng khá, chẳng lẽ cái này gọi là “thích", không khỏi bản thân có điểm ngả ngớn quá đi!"
Cô đành phải giải thích: “Lí Giới, tôi chỉ cảm thấy Hà Tô Diệp rất tốt, muốn cùng anh ấy làm bạn, liền giống tôi cảm thấy anh rất hiền , là một người tốt, cũng muốn cùng làm bạn với anh mà thôi."
Lí Giới ngượng ngùng: “Tôi hiểu lầm rồi, cô Thẩm không cần tức giận. Lần này tôi mời cô ăn cơm để chịu tội được không?"
Ngược lại Thẩm Tích Phàm âm thầm chửi rủa bản thân mình lấy lòng tiểu nhân đi so người quân tử, cười rộ lên: “ Gọi tôi Thẩm Tích Phàm là được rồi, nếu làm bạn vẫn gọi cô Thẩm nọ kia, thật sự không biết chúng ta là loại bạn bè gì đây, tôi đói rồi, ăn cơm thôi!"
Hai người nhìn nhau cười, đều cảm thấy đối phương thập phần vừa ý, nhưng để làm người yêu thì…thôi bỏ đi!.
——
Đi thưởng thức các món ăn của vùng đông bắc,trong quán, buôn bán đặc biệt tốt, hết phòng, nên chỉ có thể ngồi bên cửa sổ gần lối ra vào,Lí Giới sợ Thẩm Tích Phàm để ý, ai biết cô liền ngồi luôn xuống, rồi lại chỉ vào đám người ngoài cửa, nheo ánh mắt cười: “Lí Giới, thấy người khác đang bận rộn, chúng ta thì nhàn nhã ăn cơm, cảm giác thật không tồi."
Anh liền cảm thấy cô là người rất dễ chịu, thoải mái.
Chỉ có 3 món, đều là những món nổi danh, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng số lượng cực lớn, khẩu vị lại tốt, hai người ăn như bất diệc lạc hồ*, đánh chén được một nửa, Thẩm Tích Phàm cảm thấy hình như có người nhìn tới bọn họ, ngẩng đầu lên, thốt ra khỏi miệng: “Bác sĩ Hà".
(* bất diệc lạc hồ hay bất diệc nhạc hồ: ý là làm việc gì đó rất vui, mải mê đến nỗi quên cả trời đất)
Lí Giới lập tức nhấc đầu lên, chỉ thấy Hà Tô Hiệp bước nhanh đẩy cửa đi vào, câu đầu tiên là hướng về phía Thẩm Tích Phàm : “Hôm nay, làm sao không đến lấy thuốc, chẳng lẽ cô quên rồi? Hôm qua mới nhắc nhở cô!".
Thẩm Tích Phàm chỉ đành phải cười xấu hổ: “Tôi quên mất, ngày mai nhất định đi lấy, vừa đúng định kỳ nha!".
Thấy họ đã ăn cơm xong, nhân viên phục vụ mang hóa đơn tới, hai người đồng thời lấy ra cái ví, Lí Giới giành trước đem tiền thanh toán, Thẩm Tích Phàm khẩu khí sảng khoái, tự nhiên, hào phóng: “Lần khác mời anh ăn cơm!".
Cô đứng dậy đi toilet, Hà Tô Diệp nghi hoặc cuối cùng hỏi ra miệng: “Hai người các em làm thế nào quen nhau?"
Lí Giới cầm chiếc đũa gõ vào cái bát nói giống sách : “Anh à, về chuyện đi xem mắt lần này là mẹ em ép đi, kết quả liền biết nhau, chẳng qua em cùng cô ấy nhất kiến như cố, không có tình yêu nam nữ", dừng một chút, lại chuyện tốt thêm một câu: “Em cảm thấy mình đang thay anh đi xem mặt thì đúng hơn, cảm giác rất kì quái".
Hà Tô Diệp lập tức ngẩn cả người: “Anh? Xem mặt? Nói bậy bạ cái gì thế !"
Nhà của Thẩm Tích Phàm cùng Hà Tô Diệp ở trong cùng một khu, ba người bọn họ chia tay nhau ở quảng trường Thời Đại*,hai người bọn họ một đường, Thẩm Tích Phàm tâm tình hôm nay không thể nói là tốt được, Hà Tô Hiệp thấy cô không ngừng nhìn xung quanh bốn phía, rồi khóe miệng mang theo nụ cười, chính mình cũng bị cuốn hút.
(Cái quảng trường Thời Đại này ở Hong kong, không phải cái của Mỹ ╰( ̄▽ ̄)╮ nha)
Trên đường lớn, người đến người đi, còn năm ngày nữa đến Giáng sinh, sau đó là năm mới. Trong cửa hàng bày đầy cây thông noel, giăng đèn mầu, trên cửa sổ phun hàng chữ ‘MERY CHRISTMAS! HAPPY NEW YEAR!’.Trên quảng trường, hồ phun nước âm nhạc đủ bảy sắc cầu vồng.
Bỗng nhiên anh cảm thấy có người lôi kéo góc áo, cúi đầu nhìn, thì ra là cô bé bán hoa, sau đó cô bé nói với anh: “Anh trai ơi, mua cho bạn gái anh một bông hoa nhé!".
Anh có chút xoay sở không kịp, Thẩm Tích Phàm “phụ..t" một cái cười vui vẻ: “Bé à, anh giai ấy là bố chị, em nhầm rồi!"
Cô bé không thể tin nhìn hai người bọn họ, ra đi đầy hoài nghi, Hà Tô Diệp nhìn Thẩm Tích Phàm đang cười trộm, thật sự là bất đắc dĩ, cô mặc cái áo bông kẻ ca rô màu đen đỏ xen kẽ, tóc đuôi ngựa, ánh mắt mang thần thái hồn nhiên , không giống như một phụ nữ công chức đã 25 tuổi, nói cô là học sinh trung học sợ rằng cũng có người tin, anh thở dài: “Quả nhiên, tôi đã già rồi".
Thẩm Tích Phàm trấn an: “Bác sĩ Hà, anh thích ăn thạch hoa quả, là người già nhưng tâm không già ha!".
——
Đi đến siêu thị của tiểu khu, cô chạy nhanh vào, Hà Tô Diệp ở cửa chờ, một lúc sau đi ra mang theo một cái túi gì đó, Thẩm Tích Phàm hỏi anh: “Hà Tô Diệp anh thích ăn đồ ngọt hay không?"
Đây là lần đầu tiên nghe cô gọi tên mình, cảm giác nói không lên lời, chỉ nhận thấy khi cô mang theo khẩu âm mềm mại nói ra hai chữ “Tô Diệp", đặc biệt có hương vị, có chút giống với khi còn nhỏ lúc ông nội làm mật viên, dùng trung mật tạo thành, vị ngọt quyện rất chặt.
Anh gật gật đầu: “Thích, làm sao vậy?"
Cô lấy ra thanh Socola Dove*: “Đáp lễ lại thạch hoa quả, Hà Tô Diệp đã cố gắng nỗ lực dùng bản thân đi đun thuốc rất tốt, với tư cách bệnh nhân tạ lễ cho bác sĩ".
(Chocolate Dove loại này phổ biến ở Trung Quốc)
Anh cười nhận lấy, khuôn mặt Thẩm Tích Phàm có chút ửng hồng, phỏng đoán là hối hận với sự lớn mật của bản thân, mắt sáng như anh, lập tức liền nhận ra cái cách suy nghĩ của một đứa trẻ.
Nhưng, đây là lần đầu tiên, anh vậy mà không bài xích việc có người hảo cảm trực tiếp thẳng thắn đối với mình như vậy, cho dù là Trương Nghi Lăng.
Tác giả :
Sênh Ly