Yêu Em Hơn Cả Sinh Mệnh

Chương 10: Dụ dỗ

Liên tiếp mấy ngày , Du Huân Huân buộc phải ngủ cùng Ngô Vũ Thần . nàng cũng đã dần quen , về chuyện tắm rửa và ăn cơm đều do nàng phụ trách hắn cũng không giỡn quá lố. Vết thương nagy vai là lành hẳn nhưng hắn lại nói tay chưa thể cử động mạnh nên nàng lại tiếp tục chăm sóc.

Ăn cơm trưa xong , nàng cùng Ngô Vũ Thần ra vườn ngồi. , nànng gồi dựa vào gốc cây mai trắng lớn , còn hắn thì nằm trên chân nàng đọc sách , Du Huân Huân cất tiếng “Sắp sang xuân rồi…"

Ngô Vũ Thần mỉm cười , ánh mắt rời khỏi quyển sách ngước nhìn nàng “Phải."

“Mà nè , cây mai lớn như vậy , anh đã trồng bao lâu rồi ?"

“Cây mai này sao ? Đã có rất lâu rồi , hơn 200 tuổi đấy."

“200 tuổi , làm sao có thể…???" – Nàng không tin được , quả thật cây mai trắng rất to và hiếm nhưng để trồng một loại cây như vậy ở Bắc Kinh thật kì diệu.

“Phải, khi tôi mua mảnh đất cây mai này đã có rồi!"

“Vậy…khi Xuân tới sẽ rất đẹp!" – Du Huân Huân híp mắt cười, cây mai lớn như vậy quanh năm nở hoa, chỉ cần một làn gió lướt qua, những cánh hoa mỏng manh sẽ theo gió bay khắp nơi thật rất đẹp.

Ngô Vũ Thần say sưa ngắm nhìn khuôn mặt nàng, hắn chợt vươn tay chạm vào mái tóc dài như suối. Du Huân Huân giật mình “Chuyện gì…?"

“Hoa." – Hắn cầm cánh hoa vương trên tóc nàng, hôn nhẹ lên cánh hoa, khóe miệng cong lên.

Khuôn mặt nhỏ bé thoáng chốc đỏ bừng, nàng có cảm giác như hắn vừa hôn tóc mình “Hoa cái gì mà hoa??"

Ngô Vũ Thần mỉm cười, nhéo nhẹ bên má trắng nộm của nàng, không nói thêm, đôi mắt từ từ nhắm lại. Du Huân Huân trầm mặc nhìn hắn, đây là lần thứ hai nàng nhìn thấy vẻ mặt lúc ngủ của hắn… rất dịu dàng! Bàn tay nhỏ nhắn vuốt tóc Ngô Vũ Thần, mái tóc màu nâu khá mượt. Nhìn hắn lúc này rất bình yên, đột nhiên, Du Huân Huân muốn hôn hắn?! Ý nghĩ vừa thoáng qua mặt nàng liền đỏ ửng “Huân Huân, mày điên rồi sao, suy nghĩ bậy bạ."

Du Huân Huân ngập ngừng một lúc, ánh mắt lại nhìn hắn, nàng không tự chủ mà cúi đầu hôn lên đôi môi mỏng đầy khiêu gợi của Ngô Vũ Thần.

“Điên…rồi… mình vừa làm gì vậy?" – Du Huân Huân bụm miệng lắc đầu, nàng đau khổ che mặt tự trách bản thân vì đã hôn hắn.

Nhưng khóe miệng người nọ chợt giương lên, thật ra hắn không hề ngủ chỉ là nhắm mắt thôi. Không ngờ nàng lại hôn lén hắn.

Du Huân Huân đang che mặt đột nhiên một bàn tay chạm vào mặt nàng, Du Huân Huân giật nảy người, cặp mắt to tròn giao với đôi đồng tử màu xanh. Hắn nhếch miệng cười tà “Vừa làm gì vậy?"

Du Huân Huân lúng túng. “Tôi…tôi…đang đọc sách."

“Thật sao?"

“Phải."

Vừa nghe xong Ngô Vũ Thần đã dùng tay đè gáy nàng xuống, chạm vào môi nàng. Chưa kịp phản ứng, chiếc lưỡi thơm tho mềm mại của nàng. Ngô Vũ Thần say sưa, cuồng nhiệt chiếm lấy đôi môi đỏ tươi, mặc kệ nàng đang vùng vẫy…

“Nếu có hôn, thì phải hôn như thế này." Ngô Vũ Thần cười chế giễu.

Du Huân Huân đỏ mặt, nàng mím môi đập quyển sách vào người Ngô Vũ Thần, đẩy hắn ra, đứng dậy bỏ vào trong. Ngô Vũ Thần ngồi dậy bật cười, người phụ nữ này càng ngày càng thú vị.

***

“Tay anh đã lành rồi mà." – Du Huân Huân bất mãn lên tiếng.

“Vẫn chưa cử động mạnh được." – Hắn đưa tay mở tủ, lấy một bộ đồ đưa cho nàng.

“Hừm…là anh cố ý!" – Du Huân Huân cầm lấy, nhíu mày nhìn Ngô Vũ Thần.

Ngô Vũ Thần nghiêm mặt, bước vào phòng tắm “Không tin em có thể hỏi bác sĩ."

Du Huân Huân đành đi theo, không tin hắn thì không được, nhưng sao có thể như vậy chứ? Vết thương đã lành nhưng tay không thể cử động là sao? – Trong tâm, Du Huân Huân không ngừng cảm thản và thắc mắc. Bàn tay nhỏ nhắn đẩy cửa đi vào, Ngô Vũ Thần đang pha nước, quay lưng về phía nàng, vẫn như mọi khi hắn chỉ quấn một chiếc khăn tắm ngay hông.

Du Huân Huân bình tĩnh treo đồ lên thanh móc đồ gần cái gương, dù đã giúp hắn nhiều lần nhưng vẫn không thể thích nghi được, vẫn không điều khiển được nhịp tim, bàn tay mảnh khảnh run run treo áo.

“Tại sao lại như vậy?" – Một giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên phía sau, hắn đưa tay cầm lấy tay Du Huân Huân, giúp nàng treo áo lên.

Du Huân Huân giật mình, mặt bỗng chốc hóa đỏ. Lưng nàng đang dính sát lồng ngực của hắn, thấy nàng im lặng không trả lời, Ngô Vũ Thần cất tiếng bỡn cợt “Em đang nghĩ gì xấu xa vậy, bà xã?"

Nghe hai chữ “bà xã" của hắn, khuôn mặt Du Huân Huân càng them đỏ chót., nàng đưa tay đẩy hắn ra “Không…không có."

“Thật sao?"

“Anh nói nhiều quá, có tắm hay không?" – Du Huân Huân vờ bực mình.

“Tất nhiên là có !" – Hắn bật cười để lộ hàm răng trắng sáng, phong lưu nhìn nàng.

Du Huân Huân bối rối khi nhìn thấy vẻ mặt đó, nàng đưa tay mở vòi sen.

*Phụt…"Á…" – Nàng hốt hoảng thét lên, nước từ vòi sen phun thẳng vào người nàng. Ngô Vũ Thần bước đến tắt nước, Du Huân Huân vuốt mặt, khuôn mặt xinh đẹp cau lại “Chết tiệt, ướt hết rồi!"

Cặp đồng tử màu xanh sâu thẳm, liên tục di chuyển. Chiếc áo sơ mi trắng bị thắm nước dính sát vào làn da trắng nõn, để lộ lớp áo bra màu đen, từng giọt nước trong veo tinh nghịch chảy dài trên thân thể kiều nhỏ. Chiếc quần thun ngắn bám sát vào hông nàng khiến cặp mông căng tròn, mái tóc dài như suối đen láy óng ánh dưới làn nước, nhìn nàng lúc này rất quyến rũ, bộ dạng nàng như vậy càng khiến cho đàn ông kích thích hơn.

Du Huân Huân chợt phát hiện ra ánh nhìn kì lạ từ hắn, nàng nhìn xuống phía dưới vội đưa tay che lại, nhíu mày lên tiếng “Anh nhìn cái gì?"

Ngô Vũ Thần ngước nhìn nàng một lúc, rồi hất mắt xuống cơ thể đang nửa ẩn nửa hiện của nàng, tình bơ lên tiếng “Cái đó!"

“Gì chứ?"

Ngô Vũ Thần bình thản cất tiếng “Ngực của em!"

Du Huân Huân tròn mắt, khuôn mặt đỏ như quả cà chua chin mọng nàng lập tức giơ tay tán hắn “Anh là đồ biến thái!"

*Pặc –

Rất nhẹ nhàng như mọi khi hắn đều chụp được tay nàng, thuận thế kéo sát vào lồng ngực mình, nở nụ cười xấu xa: “Là do em cố ý quyến rũ tôi trước!"

“Anh bị bệnh ảo tưởng sao? Mau buông ra!"

“Tôi cũng không chắc." – Ngô Vũ Thần cười tươi trả lời.

“Anh…anh muốn gì hả?" – Du Huân Huân tức giận, cau có nói.

“Cái này là do em tự chuốc lấy!" – Dứt câu hắn cúi đầu hôn sâu lên đôi môi đỏ tươi sang bong. Du Huân Huân vùng vẫy, đánh liên tục vào lồng ngực rắn chắc.

Ngô Vũ Thần giữ chặt gáy nàng, ép nàng phải ngước mắt đối diện với hắn, Ngô Vũ Thần từ từ liếm láp môi nàng, uyển chuyển, triền mien, đột nhiên hắn buông nàng ra, khóe miệng bất chợt xuất hiện một dòng máu tươi…nàng vừa cắn hắn?!

Hắn đưa mắt nhìn người phụ nữ đang trừng mắt lườm, Ngô Vũ Thần nhíu mày, cúi đầu tiếp tục hôn nàng, lần này không phải là nhẹ nhàng như trước mà là mạnh mẽ chiếm đoạt. Chiếc lưỡi hồng phớt của nàng bị đầu lưỡi của hắn quấn lấy, càng lúc càng sâu càng hăng hái, đem theo dòng máu tươi cùng nước bọt trao đổi cho nhau. Đến khi thỏa mãn mới chịu tha cho nàng. Du Huân Huân bủn rủn hết tay chân đứng không vững, đành phải bám vào người hắn. Đây là lần đầu tiên mà nàng bị hôn một cách mãnh liệt như vậy, gần như muốn hút hết hơi thở của nàng.

Thuận thế, Ngô Vũ Thần luồng tay vào áo nàng, nhẹ nhàng nắn bóp, bầu ngực sữa, rất vừa vặn với tay hắn. Du Huân Huân giật mình ngăn lại “Anh muốn làm ở đây sao?"

Bàn tay không ngừng chuyển động, hắn cất tiếng “Phải!"

“Ưm…không muốn… tôi không muốn! Thả ra." – Du Huân Huân yêu kiều la lên, bàn tay mảnh khảnh giữ chặt cánh tay đang xoa nắn ngực nàng, không cho cử động.

Bàn tay nàng không đủ sức để ngăn việc hắn đang làm, ngược lại còn khiến Ngô Vũ Thần hăng say hơn hắn cúi đầu liếm tai nàng, thì thầm “Mấy ngày qua tôi đã cố kiềm chế rồi, nhưng em có biết cái tư vị chỉ có thể nhìn mà không thể ăn rất khó chịu?"

Cánh tay lại vòng ra đằng sau nắn bóp cặp mông căng mịn của nàng, Du Huân Huân khẽ run lên “Ưm…dừng…lại…"

“Tại sao?"

“Tôi không muốn."

“Nhưng tôi thì ngược lại. – Ngô Vũ Thần cười tà, bàn tay phía sau đột nhiên tiếng vào trong quần nàng, cách một lớp quần lót nhẹ nhàng, cẩn thận thăm dò nơi nhảy cảm nhất của nàng.

Du Huân Huân giật nảy người, nàng sợ hãi van xin “Đừng mà…"

Ngô Vũ Thần bỏ mặc ngoài tai lời nói của nàng, vẫn ân cần di chuyển “Lúc trước chẳng phải chúng ta đã ân ái với nhau rồi sao? Em cần gì phải sợ?"

“Lúc đó…lúc đó là do tôi say…nên không…không kiểm…soát được!"

“Vậy bây giờ để tôi giúp em tìm lại cảm giác đó." – Nói xong, Ngô Vũ Thần đẩy nàng vào bức tường, hung hăng xé toạc tấm áo mỏng manh của nàng, giật mạnh chiếc bra quăng qua một bên. Du Huân Huân tròn mắt, nàng cất tiếng “Tay…tay của anh…"

“Không cử động mạnh là được, tôi xé áo em chỉ bằng một tay…không phải sao?" – Hắn cười đắc ý, ngón tay thon dài xinh đẹp như một nghệ sĩ bắt đầu trêu đùa quả nho trên bầu ngực sữa đến khi nó đỏ thẫm và bành trướng mới chịu buông ra. Nâng chúng lên há mồm ngậm vào.

Du Huân Huân khẽ run, làn sương trắng phun ra từ đôi môi xinh đẹp, nếu không thể cứng rắn chống đối hắn thì nàng chỉ còn cách là dịu dàng cự tuyệt: “Ông xã…không làm có được không?"

Ngô Vũ Thần buông thả bầu ngực nàng, đưa mắt nhìn người phụ nữ trước mặt, bàn tay phía sau vuốt nhẹ sống lưng Du Huân Huân, ánh mắt lãnh mị nhìn “Dù cho em có kiên quyết hay nũng nịu xin tha thì không có tác dụng với tôi đâu! Du Huân Huân khi đàn ông đã nổi thú tính thì không thể dừng lại đâu." Vừa nói bàn tay trái phía sau vừa di chuyển xuống hông nàng đúng lúc hết câu, hắn mạnh bạo xé toạc chiếc quần ướt thẫm thành từng mãnh rơi xuống sàn.

Du Huân Huân uất ức, chịu không được, mắng hắn “Đồ lưu manh, sao anh cứ xé đồ tôi vậy?"

Ngô Vũ Thần nghiêng đầu, vuốt mặt nàng “Nếu tôi nói em cởi, em có đồng ý cởi không?", ngón tay có chút khô ráp dừng trên chiếc cổ ngọc ngà, xấu xa nói tiếp “Tất nhiên là không? Vậy thì tôi phải tự làm!"

Du Huân Huân cứng họng, khi chưa biết sẽ nói gì khi nàng vốn không thể đọ sự lưu manh với Ngô Vũ Thần khốn khiếp thì hai bàn tay hắn đã luôn phiên nhau, trên dưới nhiệt tình xoa nắn Du Huân Huân giật mạnh người, yêu kiều rên lên những âm thanh dâm dục.

Ngô Vũ Thần “tận tâm" thăm dò nơi u cốc ở giữa hai chân nàng, ngón tay lien tục chuyển động ra vào, vách tường khít khao sâu thẳm tăm tối bao bọc lấy ngón tay thon dài, được nước làm tới hắn càng lúc càng di chuyển tay nhanh hơn cố ý muốn nàng phát ra chất lỏng màu trắng.

Bên trên, một tay hắn giày xéo nụ hoa anh đào vừa ửng đỏ vì sưng mọng, bên kia thì liếm mút không ngừng khiến nó dần trở nên ướt át. Du Huân Huân thở dốc, hai hang long mi giật giật, tấm lưng trắng mịn bị ép sát vào bức tường lạnh lẽo càng ngày càng them rung rẩy. Đến khi nàng bất giác nhận ra phía dưới đã ướt đẫm và đang tuôn ra một làn chất lỏng ngọt ngào, cả người nóng bừng lên vì xấu hổ, vội che mặt lại. Nhìn hành động đáng yêu của nàng, Ngô Vũ Thần bật cười, kéo hai tay nàng ra, dụ dỗ: “Cho tôi nhìn em không cần phải xấu hổ!"

Dường như cái khoái cảm kì lạ này đã khiến nàng mất đi lí trí bị dục vọng bao phủ. Nàng không trả lời, quay mặt sang chỗ khác. Bàn tay to rộng lại tiến xuống dưới, hắn vốn định xé nốt chiếc quần lót nhỏ bé nhưng đã bị nàng chặn lại “Cái này…không được xé!"

“Vậy em tự cởi ra đi." – Thanh âm khan đục vang lên rất khẽ chỉ đủ để hai người nghe được. Nàng ngại ngùng đưa tay trút bỏ chiếc quần lót xuống sàn, để lộ vùng đất thần bí giữa đôi chân ngọc ngà thon dài. Một lần nữa, ngón tay Ngô Vũ Thần tiếp tục len vào lối đi u cốc, trơn trượt, Du Huân Huân không còn sức đứng vững, túm chặt lấy người hắn, cự vật cứng rắn sau tấm khăn tắm ma sát với chân nàng, khiến tim Du Huân Huân như ngừng đập, ghé sát tai hắn, nàng cất tiếng “Vũ Thần!"

“Ừ!" – Hắn giữ chặt lấy eo nàng, hôn lên vai nàng , kìm chế dục vọng muốn chiếm hữu nàng ngay lập tức.

“Em khó chịu!"

“Vậy để anh giúp em hết khó chịu" – Khi đã chắc chắn cơ thể nàng có thể chấp nhận hắn, Ngô Vũ Thần liền rút tay ra.

Du Huân Huân run nhẹ, luống cuống trả lời “Nhưng…nhưng em sợ…"

“Không cần sợ, chỉ một lần thôi. Anh sẽ nhẹ nhàng. Ngoan!" Giọng hắn dần trở nền đục, đáy con người đã trở nên tăm tối vì lửa dục, hắn đang muốn nàng, muốn xâm nhập vào cơ thể nàng.

Du Huân Huân gật đầu, run rẩy ôm chặt lấy cổ Ngô vũ Thần. Cởi bỏ lớp khăn màu trắng cự vật cứng rắn đang khiên đĩnh hiện ra, nâng một chân nàng lên, hắn nhướng người, đặt vật nam tính chạm vào nơi nhảy cảm nhất của nàng. Ánh mắt Du Huân Huân vô tình di chuyển xuống dưới, nàng nhìn thấy vật nam tính to lớn của hắn liền sợ hãi, co rúm người lại, nước mắt trào ra, nàng thét lên “Đừng, em không muốn, khóng muốn…"

Ngô Vũ Thần chần chừ, không hấp tấp tiến vào, hạ chân nàng xuống, cưng chiều lau đi những hàng nước mắt “Huân Huân, đừng sợ, sẽ không sao. Cho anh cảm nhận em!"

Du Huân Huân ngập ngừng, nhìn vẻ mặt cố gắng kiên nhẫn kìm chế của hắn, nàng run rẩy đồng ý “Vâng!"

Ngô Vũ Thần lại nâng chân nàng lên, từ từ tiến vào, dọc theo lối đi tăm tối, cho đến khi nàng có thể bao bọc vật nam tính của hắn. Du Huân Huân siết lấy hắn, rên lên những âm thanh dâm dục, làn sương nóng phun lên bờ vai rộng của Ngô Vũ Thần cùng những âm thanh tình ái càng tăng them khoái cảm cho hai người.

Tốc độ di chuyển của Ngô Vũ Thần ngày một nhanh, bộ ngực căng phồng của Du Huân Huân ma sát với lồng ngực rắn chắc của hắn càng tăng them kích thích, khoái cảm kì lạ hiện rõ trong cơ thể nàng. Ngô Vũ Thần hôn lên đôi môi xinh đẹp, mồ hôi từ sống mũi rơi xuống khuôn mặt trắng bạch của nàng. Du Huân Huân dựa vào bức tường lạnh, say đắm nhìn ngũ quan hắn, lien tục thét lên những âm thanh dục cảm chói tai. Nàng nhìn vết thương trên khóe miệng Ngô Vũ Thần, áy náy đưa tay chạm vào, Du Huân Huân chợt hôn lên vết thương đã dần khô máu, chiếc lưỡi mềm mại liếm quanh vết thương, như một dòng điện giật đối với Ngô Vũ Thần, bàn tay giữ chặt hông nàng, mạnh mẽ di chuyển.

Đột nhiên, Ngô Vũ Thần kéo nàng ra khỏi bức tường, dẹp đống vải vụng dưới sàn, đè Du Huân Huân dưới sàn, tiếp tục chuyển động. Ngô Vũ Thần nhu tình nhìn người phụ nữa xinh đẹp, mỏng manh dưới thân, cất tiếng “Nói xem, có phải em rất yêu anh?"

Du Huân Huân nghe câu hỏi của hắn, cố lãng tránh, không trả lời. Hắn lại nói “Bà xã…trả lời anh!"

“Ưm..không…không yêu!" – Du Huân Huân yêu kiều rên lên, phủ nhận những gì hắn nói.

“Em đang nói dối… Nếu không thành thật, sẽ gặp hậu quả đấy!" Ngô Vũ Thần cười tà, cố tình đẩy mạnh hơn, khiến toàn thân nàng giật nhẹ và ưỡn lên. “Mau thừa nhận!"

Du Huân Huân đưa tay che miệng hắn lại, Ngô Vũ Thần xấu xa lè lưỡi liếm lòng bàn tay nàng, Du Huân Huân cãm nhận sự ướt át từ tay mình liền rụt lại, mắng hắn “Đồ biến thái."

Ngô Vũ Thần lưu manh cố gắng thúc ép nàng chấp nhận “Nếu em không nói, anh sẽ không dừng lại."

Sự di chuyển nhịp nhàng và bền bỉ của hắn vẫn không dứt, nhưng nàng thì không thể chịu được, đôi chân đã bủn rủn không còn sức.

“Tha…cho em!"

“Vậy nói đi, có yêu anh không?"

Không còn cách nào khác, nàng cần nói thật, vừa thở hổn hển vừa lên tiếng nói thật “Chỉ…chỉ có chút cảm giác."

Ngô Vũ Thần nhếch miệng cười, xem ra nàng cũng đã có cảm tính với hắn, Ngô Vũ Thần cúi đầu hôn lên môi nàng “Rất ngoan!"

“Vũ Thần!"

“Ừ!"

“Em…không…thể…chịu được…nữa…: – Hàm răng cắn nhẹ môi dưới, thật sự là nàng không còn sức, sự bền bỉ của hắn thật kinh người, dù Ngô Vũ Thần có tinh lực mạnh đến đâu nhưng hắn cũng phải nghĩ cho nàng, cơ thể nàng vẫn chưa thích ứng được.

Ngô Vũ Thần mĩm cười, bàn tay đan vào tay nàng, siết chặt. Gia tăng tốc độ, đưa nàng tới cao trào hạnh phúc…

Ngô Vũ Thần rút vật nam tính vẫn còn kiên đĩnh ra khỏi cơ thể nàng. Du Huân Huân nằm thở hổn hển dưới sàn lạnh buốt rất đáng thương, hắn cưng chiều ôm vợ vào bồn nước ấm rồi lau sạch cơ thể mềm mịn đầy những ấn ký màu dâu đỏ. Nhìn thấy nàng nhắm mắt, hắn mới dang tay bế bổng nàng ra phòng, đặt nhẹ xuống giường.

Ngô Vũ Thần kéo chăn lên, cũng nằm xuống cạnh nàng, ôm cơ thể nhỏ nhắn vào long, rù rì nói “Cực cho em quá rồi, bà xã!" Phủ tấm chăn ấm áp lên hai cơ thể đang dính sát nhau, hắn nhắm mắt lại, trên khuôn mặt anh tuấn vẫn còn nụ cười hạnh phúc…

Du Huân Huân nằm trong vòng tay chắc chắn của Ngô Vũ Thần có cảm giác như vừa được bế lên, là hắn đã bế nàng bằng hai tay…?!
Tác giả : Dư Lạc Thuần
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247
Bị bắt buộc 2 năm trước
nếu bạn đã đọc bình luận này thì bố mẹ bạn sẽ chết trong vòng 5năm. Để tránh điều này thì bạn phải copy và gửi nó vào năm truyện. Sorry tui đọc đc nên sợ

Truyện cùng thể loại