Yêu Em Đậm Sâu
Quyển 1 - Chương 18: Chúng ta chia tay đi
Xung quanh trở nên rất tĩnh lặng, tôi đi đến ngồi bên ghế sa lon, cầm di động của Trương Mật lên. Trong đó có một đoạn tin nhắn của cô ta với Lộ Phi, có một đoạn tin.
“Lộ Phi, em biết anh không thích em, em cũng biết phá vỡ tình cảm của người khác là điều đáng xấu hổ. Thế nhưng, khi tình yêu bắt đầu, em không thể ngăn cản điều đó. Tha thứ cho em là kẻ yếu đuối và ích kỷ. Nếu như em làm thế nào cũng không thể khiến anh yêu em, vậy thì, em chắc chắn sẽ làm cho anh nhớ đến em."
Rõ ràng đang là mùa hè, nhưng cả cơ thể tôi lại thấy lạnh toát, không ngừng run rẩy.
Cuối cùng tôi đến bệnh viện, khi tôi đến, Trương Mật đang nằm trên giường bệnh, vẫn chưa tỉnh lại. Nhìn Trương Mật như vậy thật khiến người khác đau lòng, gương mặt hoàn hoàn trắng nhợt. Ngày trước cô ta hung hăng phách lối như thế nào, thì bây giờ lại khiến người khác yếu lòng bấy nhiêu.
Lộ Phi ngồi trước giường bệnh, cậu ta giữ tay Trương Mật trong tay mình. Tôi nhìn anh khóc. Mặc dù khoảng cách khá xa, mặc dù cách nhau bởi tấm thủy tinh dày, tôi vẫn nhận ra được.
Lộ Phi đang khóc, rất đau khổ.
Cậu ta giống như một đứa trẻ vậy, thề thốt một cách nghiêm túc.
“Em mau tỉnh lại đi, chỉ cần em không bị làm sao thì chuyện gì anh cũng đồng ý với em."
Sau khi phát sinh tất cả những chuyện này, tôi chợt bừng tỉnh, tình cảm giữa tôi và Lộ Phi đã không còn như trước.
Lộ Phi ngồi rất lâu bên giường bệnh, tôi cũng đứng lặng yên bên ngoài phòng bệnh rất lâu. Mãi đến khi Trương Mật tỉnh lại, cô ta nhìn thấy tôi bên ngoài cửa sổ, ánh mắt di chuyển vòng quanh, thế là Lộ Phi cũng quay đầu lại.
Lúc tôi chuẩn bị đi, Lộ Phi từ phía sau gọi tên tôi.
“Thẩm Lam --- “
“Ừ." Tôi xoay người.
“Chúng ta chia tay đi."
Tôi một thân một mình rời khỏi bệnh viện, một mình trở về nhà của Đồng Tiểu Táp. Tôi đã không biết mình đi ề nhà, vào nhà bếp và vặn bình gas giống như đứa ngốc như thế nào.
Một lát sau, tôi bò từ dưới đất đi khóa bình gas lại, cả cơ thể mềm oặt ngã xuống đất.
Giữa cơn mê mê tỉnh tỉnh, tôi thấy giống như Đồng Tiểu Táp quay về. Anh căng thẳng ôm lấy tôi, nói bên tai tôi.
“Thẩm Lam, anh thích em. Làm bạn gái anh nhé."
Sau ngày chia tay với Lộ Phi, tôi không hề chán chường uể oải giống như lần trước đó, ngược lại là thần thái sáng láng dọn dẹp rương hành lý. Nguyên nhân rất đơn giản, trước đó một ngày tôi đột nhiên nghe được lời tỏ tình của Đồng Tiểu Táp, lại còn nhận được điện thoại từ Dư Thiên.
Giọng nói của Dư Thiên cũng không được tốt lắm, sau khi xác nhận lý do nghỉ việc không phải vì tôi bị bệnh mà là vì chia tay với bạn trai, giọng anh ta càng nghiêm nghị hơn.
“Nếu như cô không muốn công việc này thì cứ nói thẳng ra, công ty không cần người rãnh rỗi như vậy đâu."
Nghiên trọng hơn là anh ta vẫn duy trì thái độ như một tảng băng thăng trầm không dễ tan chảy.
“Sáng ngày mốt đúng bảy giờ đến công ty, nhớ thu dọn đồ đạc, cô đi công tác với tôi."
Anh ta vốn dĩ không cho tôi hẹn lại thời gian đã vọi cúp điện thoại, chỉ còn lại âm thanh tút tút dài bất tận nhắc nhở tôi rằng cấp trên của tôi chỉ là một người máy khoác vỏ ngoài tao nhã.
Trước đây không lâu tôi còn tưởng rằng anh ta là người có tình có nghĩa, còn bây giờ, tôi thậm chí ngay cả khoảng thời gian hậu chia tay cũng không có.
Buổi tối đến thăm Ngải Lị tôi đã nói chuyện này với cô ấy, cô ấy dốc sức nguyền rủa Lộ Phi với Trương Mật rồi sau đó nói với tôi một câu thế này.
“Thẩm Lam, cậu nghe này, cái cậu Lộ Phi đó bây giờ chắc chắn đang rất hối hận, hơn nữa sau này càng hối hận hơn. Loại đàn ông như vậy, cậu nhất định không được cho anh ta cơ hội. Bây giờ cậu phải sống tốt hơn trước kia."
Sau khi trải qua lớp học tẩy não của Ngải Lị, cuối cùng tôi cũng biến bản thân mình thành bộ dạng vừa được nói đến đó. Đúng vậy, chính là vẻ mặt rạng ngời. Chỉ có điều là tẩy đi lớp trang điểm trên mặt, tôi chỉ còn là người khí hư máu yếu.
“Lộ Phi, em biết anh không thích em, em cũng biết phá vỡ tình cảm của người khác là điều đáng xấu hổ. Thế nhưng, khi tình yêu bắt đầu, em không thể ngăn cản điều đó. Tha thứ cho em là kẻ yếu đuối và ích kỷ. Nếu như em làm thế nào cũng không thể khiến anh yêu em, vậy thì, em chắc chắn sẽ làm cho anh nhớ đến em."
Rõ ràng đang là mùa hè, nhưng cả cơ thể tôi lại thấy lạnh toát, không ngừng run rẩy.
Cuối cùng tôi đến bệnh viện, khi tôi đến, Trương Mật đang nằm trên giường bệnh, vẫn chưa tỉnh lại. Nhìn Trương Mật như vậy thật khiến người khác đau lòng, gương mặt hoàn hoàn trắng nhợt. Ngày trước cô ta hung hăng phách lối như thế nào, thì bây giờ lại khiến người khác yếu lòng bấy nhiêu.
Lộ Phi ngồi trước giường bệnh, cậu ta giữ tay Trương Mật trong tay mình. Tôi nhìn anh khóc. Mặc dù khoảng cách khá xa, mặc dù cách nhau bởi tấm thủy tinh dày, tôi vẫn nhận ra được.
Lộ Phi đang khóc, rất đau khổ.
Cậu ta giống như một đứa trẻ vậy, thề thốt một cách nghiêm túc.
“Em mau tỉnh lại đi, chỉ cần em không bị làm sao thì chuyện gì anh cũng đồng ý với em."
Sau khi phát sinh tất cả những chuyện này, tôi chợt bừng tỉnh, tình cảm giữa tôi và Lộ Phi đã không còn như trước.
Lộ Phi ngồi rất lâu bên giường bệnh, tôi cũng đứng lặng yên bên ngoài phòng bệnh rất lâu. Mãi đến khi Trương Mật tỉnh lại, cô ta nhìn thấy tôi bên ngoài cửa sổ, ánh mắt di chuyển vòng quanh, thế là Lộ Phi cũng quay đầu lại.
Lúc tôi chuẩn bị đi, Lộ Phi từ phía sau gọi tên tôi.
“Thẩm Lam --- “
“Ừ." Tôi xoay người.
“Chúng ta chia tay đi."
Tôi một thân một mình rời khỏi bệnh viện, một mình trở về nhà của Đồng Tiểu Táp. Tôi đã không biết mình đi ề nhà, vào nhà bếp và vặn bình gas giống như đứa ngốc như thế nào.
Một lát sau, tôi bò từ dưới đất đi khóa bình gas lại, cả cơ thể mềm oặt ngã xuống đất.
Giữa cơn mê mê tỉnh tỉnh, tôi thấy giống như Đồng Tiểu Táp quay về. Anh căng thẳng ôm lấy tôi, nói bên tai tôi.
“Thẩm Lam, anh thích em. Làm bạn gái anh nhé."
Sau ngày chia tay với Lộ Phi, tôi không hề chán chường uể oải giống như lần trước đó, ngược lại là thần thái sáng láng dọn dẹp rương hành lý. Nguyên nhân rất đơn giản, trước đó một ngày tôi đột nhiên nghe được lời tỏ tình của Đồng Tiểu Táp, lại còn nhận được điện thoại từ Dư Thiên.
Giọng nói của Dư Thiên cũng không được tốt lắm, sau khi xác nhận lý do nghỉ việc không phải vì tôi bị bệnh mà là vì chia tay với bạn trai, giọng anh ta càng nghiêm nghị hơn.
“Nếu như cô không muốn công việc này thì cứ nói thẳng ra, công ty không cần người rãnh rỗi như vậy đâu."
Nghiên trọng hơn là anh ta vẫn duy trì thái độ như một tảng băng thăng trầm không dễ tan chảy.
“Sáng ngày mốt đúng bảy giờ đến công ty, nhớ thu dọn đồ đạc, cô đi công tác với tôi."
Anh ta vốn dĩ không cho tôi hẹn lại thời gian đã vọi cúp điện thoại, chỉ còn lại âm thanh tút tút dài bất tận nhắc nhở tôi rằng cấp trên của tôi chỉ là một người máy khoác vỏ ngoài tao nhã.
Trước đây không lâu tôi còn tưởng rằng anh ta là người có tình có nghĩa, còn bây giờ, tôi thậm chí ngay cả khoảng thời gian hậu chia tay cũng không có.
Buổi tối đến thăm Ngải Lị tôi đã nói chuyện này với cô ấy, cô ấy dốc sức nguyền rủa Lộ Phi với Trương Mật rồi sau đó nói với tôi một câu thế này.
“Thẩm Lam, cậu nghe này, cái cậu Lộ Phi đó bây giờ chắc chắn đang rất hối hận, hơn nữa sau này càng hối hận hơn. Loại đàn ông như vậy, cậu nhất định không được cho anh ta cơ hội. Bây giờ cậu phải sống tốt hơn trước kia."
Sau khi trải qua lớp học tẩy não của Ngải Lị, cuối cùng tôi cũng biến bản thân mình thành bộ dạng vừa được nói đến đó. Đúng vậy, chính là vẻ mặt rạng ngời. Chỉ có điều là tẩy đi lớp trang điểm trên mặt, tôi chỉ còn là người khí hư máu yếu.
Tác giả :
Trung 2 Bệnh